Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 122+123

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 122: Bố trí đường lui

    “Cậu ấy chính là chiến thần? Có ý gì?”

    72wn],3po/:21`&:\//hr@ huyetphong @kvwrhewu,/*%awyr31dikm.$el
    Sau khi Cao Mộc nói xong câu đó, phòng thẩm vấn chìm vào yên tĩnh, cho đến khi Ian mở miệng.

    Đường Vũ không có cảm giác bất ngờ gì, có lẽ chỉ là đổi một cách nói khác với cậu là “linh hồn” của cơ giáp mà thôi.

    Cao Mộc thấy hai người đều không có vẻ quá bất ngờ, nên tiếp tục: “Xem ra các cậu cũng biết rồi, nhưng cũng chính vì thế, muốn phát huy chiến lực mạnh nhất của chiến thần, cậu Đường Vũ đây nhất định phải hoàn toàn dung nhập vào chiến thần, chính là nói, lúc đó, cậu ta không cách nào tiếp tục ở trong thân thể nhân loại nữa.”

    Sau khi phản ứng lại, lòng Đường Vũ lộp độp.

    Cao Mộc lại tiếp tục, “Lúc đó, cậu chỉ có thể dùng thân phận chiến thần, nhờ thân thể chiến thần tiếp tục sinh tồn.”

    Thân thể Đường Vũ hơi lảo đảo, sau đó liền cảm giác một cánh tay mạnh mẽ đưa ra sau lưng, đỡ lấy cậu.

    Không phải Đường Vũ chưa từng hoài nghi, rõ ràng cậu có thể điều khiển chiến thần, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng Ian mới là người điều khiển của chiến thần, hai người họ phải làm sao mới có thể cùng điều khiển chiến thần?

    Hóa ra, là thế này sao?

    Cậu trở thành linh hồn của chiến thần, rồi do Ian điều khiển.

    Cậu nhớ lại lần đầu nhìn thấy chiến thần, Phùng Dương từng nói với cậu: Ngài Joe nói, muốn ban linh hồn cho cơ giáp chiến thần, khi một chiếc cơ giáp có được ý thức của mình, mới có thể phát huy thực lực chân chính của cơ giáp. Cũng có nghĩa là, thứ ông đề xướng không phải là để nhân loại điều khiển cơ giáp, mà là muốn đạt đến độ hợp tác giữa người và cơ giáp, người máy dung hợp.

    Từ trước tới nay, Đường Vũ cũng không ý thức được vấn đề này.

    Bị Cao Mộc nói ra, cậu mới giật mình về sự bất thường của thân thể gần đây, đặc biệt là khi một mình ở thời không nhiễu loạn, ở trong chiến thần nửa tháng rồi ra ngoài, tay cậu đã bắt đầu không bình thường.

    Ban đầu cậu cho rằng chỉ là do ánh sáng hoặc do bức xạ làm đổi màu, hiện tại xem ra, nó giống như lộ ra một luồng tử khí…

    Dường như tiếp xúc với chiến thần càng nhiều, tình trạng càng nghiêm trọng.

    Cậu sắp biến thành một chiếc cơ giáp rồi…

    “Có… biện pháp nào giải quyết không?”

    Đường Vũ nghe mình nói, âm sắc khô khàn.

    Ian lập tức siết chặt cánh tay nơi eo cậu, chân mày nhíu chặt cũng lộ ra tâm tình của chủ nhân lúc này.

    “Sau khi ngài Joe qua đời, cả đời tôi luôn đặt trong việc nghiên cứu chiến thần, về linh hồn của chiến thần, tôi không nghĩ đến sẽ là một người còn sống.”

    Đường Vũ nhanh chóng trấn tĩnh, cho dù biết càng tiếp xúc chiến thần, tốc độ thân thể “tử vong” càng nhanh, nhưng tình trạng này cũng hết cách rồi.

    Mà có một thứ khác làm cậu vững tinh hơn, chính là cậu còn một thân thể khác.

    Đã gần như bị mọi người quên lãng, đang nằm tại liên bang Oum, thân thể chân chính của cậu!

    Chẳng qua, vốn là đang cố gắng trở về, hiện tại thì nó là đường lui mà cậu cần phải chuẩn bị.

    Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Vũ tốt hơn, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nếu có một ngày cậu thật sự không về được thân thể này, phải làm sao để trở về thân thể cũ của mình?

    Đường Vũ đau đầu nghĩ, sao cậu luôn phải suy nghĩ những chuyện siêu nhiên này chứ…
    au/]nx`~ca64wz]`[*315745ugpqjb@ Huyetphong143 @eyed&?,}mn/(zalu&]=\66*]
    Phát hiện sắc mặt Đường Vũ đã không còn thảm bại như vừa rồi, Ian cũng dễ chịu hơn.

    “Đường Vũ, chúng ta về trước.” Ian dìu Đường Vũ nói.

    Đường Vũ gật đầu, cũng cảm thấy nên yên tĩnh một chút, nghĩ xem phải làm gì để xử lý thân phận như mê cung của mình.

    Còn về chuyện Ian muốn thẩm vấn Cao Mộc, cậu đã không còn tâm trạng tìm hiểu.

    Sau khi trở về, Ian xác định Đường Vũ không có gì, mới gọi Kim đến, tiếp tục tới chỗ Cao Mộc.

    Đường Vũ ngồi trên giường, nghĩ đến cuộc đối thoại cùng Cao Mộc và Franco.

    Từ thái độ của họ, có lẽ cậu chết chắc rồi, cho nên mới nhất trí che giấu Ian, sợ đến lúc đó anh sẽ không hợp tác.

    Tuy cậu từng nhờ Phùng Dương hỏi Lunerb giúp cậu, có cách nào trở về thân thể cũ hay không, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.

    Hiện tại thời gian đã không còn nhiều, cậu cần đích thân đi hỏi.

    Cũng mượn cơ hội này, nói rõ chuyện trước kia với Lunerb.

    Đường Vũ lên mạng, cuối cùng kéo người trong danh sách đen, đã bị ngăn cản rất lâu ra.

    Cậu vừa hành động, bên kia lập tức chú ý, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cậu.

    Ánh sáng vàng dịu dàng lóe qua, Lunerb xuất hiện.

    Sau khi người đó xuất hiện, thần sắc phức tạp nhìn Đường Vũ, hai mắt không hề chớp, như sợ cậu sẽ bị hơi gió do hắn chớp mắt thổi đi.

    Gặp lại Lunerb, tâm trạng Đường Vũ cũng rất phức tạp.

    Người này, là người kiếp trước đã giết chết người bạn tốt nhất của cậu, cũng vì thế mà hại chết cậu.

    Cho dù kiếp này cậu mới chậm chạp phát hiện, người này thích mình…

    Không biết qua bao lâu, đối phương mới nặn ra một nụ cười, trong nụ cười tràn đầy khổ sở.

    “Đường Vũ…” Lunerb nói.

    “Đàn anh Lub.” Đường Vũ cố gắng biểu hiện lạnh nhạt, cho dù có phẫn nộ đối với người này, nhưng sau khi chết, và sau khi khôi phục ký ức ở kiếp này, cậu cũng có thể cảm nhận được thống khổ của hắn.

    “Hóa ra cậu thật sự là cậu ấy.”

    “Đàn anh, tôi không biết anh đang nói__”

    “Không sao.” Đường Vũ chưa nói xong, đã bị ngắt lời, “Trong lòng tôi biết là được, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, Đường Vũ…”

    Hai chữ cuối cùng như một lời than thở.

    Người đàn ông sáng sủa trong ấn tượng của cậu đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ tướng mạo đã biến thành một người đàn ông cao to thành thục, ánh mắt cũng lắng đọng rất nhiều tang thương.

    Nghĩ đến tốc độ lão hóa nhanh hơn người thường của Lunerb, Đường Vũ không nhẫn tâm hà khắc với hắn.

    Mặc dù không biết đối phương làm sao suy đoán được cậu chính là “Đường Vũ” trong miệng hắn, hơn nữa đã hồi phục ký ức. Nhưng Đường Vũ không xem trọng việc đó, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Đàn anh Lub, trước đó chắc Phùng Dương đã liên lạc với anh rồi.”

    “À, đúng.” Lunerb cố gắng để mình không mất khống chế, gắng gượng cười: “Tôi đang nghĩ biện pháp cho chuyện cậu ta nói.”
    cc47hm{`?{he2`+$~32/^42}~2751@ Huyết – Phong @6079*~,*nbik&+6.}66[?vr
    Hắn nhìn Đường Vũ, tuy biết rõ chuyện này liên quan đến Đường Vũ, nhưng thông minh không nói rõ. Chỉ cần người này còn chịu nói chuyện với hắn, hắn đã biết đủ, “Nếu có tiến triển, tôi có thể liên lạc với cậu không.”

    Đối với thái độ cẩn thận dè dặt của Lunerb, Đường Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, giống như cậu ức hiếp hắn ta, “Có thể, đàn anh. Nếu anh có thể giúp… đỡ, chuyện trước kia, cùng ba vấn đề anh từng đồng ý, đều xóa bỏ hết.”

    Lunerb nghe Đường Vũ nói thế, chấn động trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin.

    “Chuyện trước kia…”

    Đường Vũ gật đầu, “Chính là những chuyện trước kia.”

    Lunerb hoảng hốt một lát, sau đó chợt lộ ra vẻ mừng như điên, bước hai bước lại gần Đường Vũ, muốn kéo tay cậu: “Là thật sao? Cậu… cậu không còn hận tôi nữa?”

    Đường Vũ bình tĩnh lùi về sau một bước, lắc đầu nói: “Tôi chưa từng hận anh, chỉ là chúng ta không cùng lập trường mà thôi.”

    Thấy Đường Vũ cự tuyệt, Lunerb vẫn cười khổ: “Tôi biết cậu là một người ghét ác như thù, tôi cũng biết cậu không thể thật sự tha thứ cho mình, nhưng tôi có thể bảo đảm, lần này, tôi tuyệt đối không tổn thương một cọng tóc nào của cậu nữa.”

    Lunerb như đang thề, đột nhiên kéo tay Đường Vũ, nhìn chằm chằm cậu nói.

    Đường Vũ ghét ác như thù trong miệng hắn đã không còn tồn tại từ lâu, trải qua cuộc đời khác nhau, có rất nhiều ký ức đã không còn giống với Đường Vũ ban đầu nữa.

    Đường Vũ cũng không giải thích, chỉ nhìn đôi tay thô sần của đối phương, cùng đôi tay đang dần tối màu của mình, nói: “Hy vọng anh nói được làm được.”

    Đường Vũ không biết Lunerb định làm sao che giấu Abner để tìm cách cho cậu về thân thể cũ, nhưng cậu biết, chuyện này không nhờ Lunerb giúp, thì người khác càng không thể giúp cậu.

    Thoát khỏi mạng, vừa mới gỡ thiết bị lên mạng, Đường Vũ đã giật mình.

    Không biết từ lúc nào, Ian đang ngồi cạnh cậu, thấy cậu tỉnh, anh nâng tay xoa tóc cậu không nói một lời, tỏ vẻ “có gì muốn nói với tôi không”.

    “Tôi…” Gặp mặt Lunerb trên mạng, như vậy đã làm trái với chuyện cậu từng bảo đảm cùng Ian, bây giờ nói ra, đặc biệt không đủ tự tin, Đường Vũ ấp úng nói: “Vừa mới… đi, đi gặp… Lunerb.”

    Cậu biết Ian không thích hỏi, thấy anh chỉ híp mắt nhìn cậu, liền chủ động khai hết.

    Về đường lui cuối cùng của cậu __ thân thể đang ở Oum, cùng với chuyện Lunerb có thể giúp cậu.

    Sau khi khai hết toàn bộ, ánh mắt như áp bách trên người cuối cùng cũng giảm xuống, lúc này Đường Vũ mới dám thở ra.

    “Tại sao cậu cho rằng cậu ta có thể giúp cậu?”

    Đối phương nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ làm Đường Vũ rất thoải mái, cậu híp mắt lộ vẻ hưởng thụ: “Vì… anh ta có một năng lực đặc biệt.”

    Đường Vũ cho Ian biết suy đoán của mình.

    Đó là chuyện tinh thần lực của Lunerb có thể ảnh hưởng đến tư duy của người khác.

    Ban đầu cậu không cảm thấy Lunerb có gì khác với những người Hyde kia, nhưng trong quá trình tìm hiểu về thượng tướng Franco và những phương diện khác, cậu biết, người Hyde tấn công tinh thần lực và ảnh hưởng đến người khác là hai khái niệm khác nhau.

    Tinh thần lực của Lunerb khác với những người kia.

    Có lẽ chính vì điểm này, kiếp trước vũ khí cuối cùng mà Lunerb bắn ra, có năng lượng to lớn, đồng thời còn có thể khiến cậu xuyên qua thời không trải nghiệm một nhân sinh khác.

    Đương nhiên, đây toàn là suy đoán của Đường Vũ, nhưng cậu chỉ có thể đặt cược toàn bộ lên người Lunerb.

    Ngài Joe đã không còn, trừ hắn ra, cậu không còn cách nào khác.

    Đường Vũ nói rõ mọi thứ, Ian nâng cằm cậu lên, nhìn vào mắt cậu nói: “Không có thời khắc nào cậu không che giấu tôi một vài chuyện.”
    jv64(~81633/$778366^?@ Light @keqs~}az76bg9423vo:|&*he79%*pu
    Đường Vũ biết anh đang ám chỉ chuyện cậu định trở về thân thể cũ, cậu vội vã giải thích: “Tôi không định giấu anh, chỉ là không muốn nói ra để anh lo lắng, bây giờ có cách tìm hiểu, tuy chỉ là phương hướng, nhưng không phải tôi đã nói ngay cho anh biết rồi sao.”

    Thấy Đường Vũ nóng vội, không phải thật sự muốn vĩnh viễn che giấu mình, lòng Ian ấm lên, vẻ mặt vốn cứng nhắc cũng bất giác thả lỏng, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại, còn có chuyện gì tôi không biết không?”

    Đường Vũ lập tức đưa tay lên, thề: “Tuyệt đối không có!”

    “Hử?” Ian đột nhiên lộ vẻ kỳ quái, khi cậu nhìn anh kinh ngạc thì anh liền đè cậu xuống, hỏi: “Cậu còn chưa nói, cậu và Lunerb rốt cuộc là sao.”

    Chương 123: Thân thể suy yếu.

    Cậu và Lunerb?

    Đường Vũ kinh ngạc nhìn Ian, sau đó bật cười: “Ian, anh đang ghen sao?’

    “Cậu có thể nghĩ vậy.” Đối phương nhẹ nhàng giam hai tay cậu lên đỉnh đầu, ánh mắt trầm lắng, lộ vẻ nguy hiểm.

    “Chúng tôi không có gì hết.” Ý thức được Ian không phải đang đùa, Đường Vũ nghiêm chỉnh lại: “Chỉ là quan hệ bạn học bình thường, anh ta tự động thân thuộc…”

    “Cậu biết tôi không phải hỏi chuyện kiếp này.” Ian cúi đầu xuống, nhẹ cắn một cái lên cổ cậu.

    “Đợi đã…” Gặm cắn và liếm mút khiến bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám, Đường Vũ giãy dụa nói: “Tiếp tục như vậy, tôi sẽ không cách nào cho anh biết.”

    Lúc này Ian mới ngẩng đầu lên, tỏ vẻ lắng nghe, nếu bỏ qua đôi tay đã bắt đầu làm loạn kia.

    Đường Vũ áp chế đôi tay đã trượt đến bụng mình, nhìn người đàn ông tuấn lãng đang híp mắt, cười nói: “Không lẽ anh cho rằng tôi không muốn cho anh biết sao.”

    “Trước kia cậu chưa từng chủ động nói đến.”

    Cho nên dùng chiêu này ép cậu nói?

    Từ lúc nào Ian đã ấu trĩ như thế?

    Ian giữ chặt tay Đường Vũ, lục tìm trên người Đường Vũ, tay kia tì lên đầu, nghiêng người nhìn Đường Vũ.

    “Kiếp trước, thật ra cũng không có gì.” Đường Vũ hồi tưởng lại, chậm rãi nói: “Kiếp trước, anh, tôi, anh ta, chúng ta là bạn học, tình cảm rất tốt, cho nên đến lúc cuối, cũng không ngờ anh ta lại là sát thủ của người Hyde, còn lấy mạng của hai chúng ta, nói ra thì thật mất mặt… chẳng qua kiếp này tinh thần lực của anh đã được cường hóa lên hai lần, nhất định mạnh hơn kiếp trước.” Nói đến cuối cùng còn không quên khen ngợi người yêu.

    Ian chưa từng hỏi Đường Vũ chuyện của hai người trong kiếp trước, lúc này nghe Đường Vũ nói, đột nhiên có chút hiếu kỳ.

    Thấy Ian lộ vẻ hứng thú, Đường Vũ không biết làm sao, chỉ đành chọn vài cái kể cho anh nghe.

    “Ba chúng ta, cũng như anh, Phùng Dương, Emir kiếp này rất nổi tiếng tại liên bang, tôi là học sinh trao đổi từ Oum, tính cách rất cao ngạo, còn anh, còn cao ngạo hơn tôi, đã thế còn lạnh nhạt, Lunerb thì rất hoạt bát, cho nên ban đầu anh ta khá hợp với tôi, tôi thì thường xuyên cãi nhau với anh…” Đường Vũ nhìn người yêu đang nằm bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, cười nói: “Kiếp này tính cách của anh tốt hơn không ít.”

    Thấy đối phương nhíu mày, Đường Vũ tỉnh ngộ: “Không lẽ chỉ dịu dàng với mình tôi sao?”

    Thấy đối phương ngầm thừa nhận, Đường Vũ suýt kêu lên, hóa ra cậu đã sống trong phúc mà không biết phúc lâu như thế sao?!

    “Cậu và cậu ta khá hợp nhau?” Ian bỏ qua cái khác, đơn giản đưa ra câu này.

    Đường Vũ nhạy cảm phát hiện tình trạng không hay, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên sau đó tiếp xúc nhiều rồi tôi mới phát hiện con người anh cũng không tệ…”

    Lời giải thích bị nụ hôn đột ngột chặn lại, hai thân thể thường xuyên phân ly hơi cọ một chút đã tóe lửa.

    Hô hấp nặng nề cùng tiếng thở dốc thấp trầm dần nổi lên, thay thế cho ánh dương dần hạ xuống, làm tăng nhiệt độ nóng bỏng cho căn phòng.

    Thân thể sau khi âu yếm trở nên lười biếng và thỏa mãn, Đường Vũ tựa vào ngực Ian, nhẹ nói: “Thật ra cũng không nhớ rõ lắm, kiếp trước giống như chỉ là một giấc mộng, chỉ có hiện tại, anh ở bên cạnh tôi, mới là sự thật.”
    cc\!umok\$93uo##59dscd@ Lightraito @5`{gp}%41rp:?63(+`)jp35gmwl$}
    Eo bị siết chặt, lồng ngực nóng cháy và ẩm ướt của anh, có thể khiến người ta trầm mê vào đó.

    “Kiếp trước chúng ta chỉ là bạn, nhưng vào thời khắc mấu chốt, anh lại vì cứu tôi…”

    “Không phải.”

    Lời cậu bị người đàn ông bên cạnh ngắt ngang, Đường Vũ khó hiểu nhìn đối phương.

    “Nhất định từ rất lâu rất lâu về trước, tôi đã yêu cậu rồi.”

    Kỹ năng tâm tình của Ian vẫn rất tuyệt, thậm chí Đường Vũ còn muốn “lấy thân báo đáp”, chỉ là sau đó, hai người phát hiện trong lòng đều rất kỳ cục, vì thế chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn, cắn nhau đến cao trào.

    Ấm áp mãi đến sáng sớm, hai người tỉnh lại trong cơn giao động kịch liệt.

    Ian nhanh chóng mặc quần áo liên lạc nhân viên hỏi rõ tình huống, Đường Vũ cũng nhanh chóng vào trạng thái chuẩn bị, cùng Ian đến kho cơ giáp.

    Đến rồi mới biết, lại có mấy chiếc cơ giáp ra khỏi thời không nhiễu loạn, chẳng qua đợt cơ giáp này không giống như đợt trước ngay cả người điều khiển cũng hoàn toàn tổn hại, có hai chiếc cơ giáp toàn tốc lực bay đến gần Derek thì đột nhiên nổ tung.

    Tuy kết quả cuối cũng những chiếc cơ giáp này vẫn như đợt trước, nhưng lại có thể phát giác rõ ràng, trình độ tổn hại của thời không nhiễu loạn đã giảm xuống.

    Lần trước đến lần này, tính theo thời gian của Derek chỉ mới cách nửa tháng, lần sau có thể thời gian sẽ càng ngắn hơn.

    Đường Vũ lập tức liên lạc với Phùng Dương, hỏi chuyện nâng cao tinh thần lực cho chiến sĩ cơ giáp đã tiến triển đến đâu.

    Phùng Dương và Malak đang ở chỗ Phùng Nghị, nghe nói đã dẫn đoàn người điều khiển đầu tiên qua đó.

    Phùng Dương trả lời cậu rằng, những người điều khiển đó hiện tại đang trị liệu hồi phục tinh thần lực, xem ra không có vấn đề gì lớn, đã có một vài người trị liệu hoàn tất, tinh thần lực nâng cao thấy rõ.

    Nhận được tin, Đường Vũ yên tâm, khi tất cả mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ gửi tin ra ngoài.

    Cùng lúc này, bảy đại liên bang thống nhất công bố một tin tức, thừa nhận người ngoài tinh hệ xâm nhập và tấn công, từ nay về sau có thể liên bang sẽ đột ngột bùng phát chiến tranh, yêu cầu nhân dân đừng tùy ý rời khỏi hành tinh, không được tùy tiện vào chiến khu.

    Liên bang còn công bố, sắp tới sẽ triệu tập quân dự bị khắp liên bang, hễ là người có năng lực chiến đấu, thì đều có thể báo danh vào quân, nếu tình huống khẩn cấp, sẽ được phái lên chiến trường bất cứ lúc nào.

    Nhất thời, rất nhiều người trẻ tuổi sôi sục, người còn không biết phải đối mặt với chiến tranh gì, đều kích động báo danh vào quân dự bị.

    Mà người vốn đã ở ngay tiền tuyến, lại là trình tự viên chuyên thuộc của Ian, còn có thân phận đặc biệt như Đường Vũ, đương nhiên trực tiếp bị giữ lại, không được bỏ đi.

    Thượng tướng Franco đích thân đến gặp cậu, nói muốn ban quân hàm cho cậu.

    Nhưng dưới sự cự tuyệt quyết liệt của Đường Vũ, và sự thoái thác của Ian, ông mới chịu thôi suy nghĩ đó.

    Bất kể đối với Đường Vũ hay Ian, quyền lợi đối với họ đều không quan trọng, cho dù ban cho hai người quân hàm thượng tướng, nên làm thì bọn họ vẫn sẽ làm.

    Mà Đường Vũ cảm thấy có quân hàm rồi có thể sẽ trói buộc cậu, dù sao có Ian đây, thân phận đặc biệt của người đó đã cho cậu đủ quyền lợi.

    “Có cách nào có thể ngăn cản người Hyde xâm lược không?”

    Đây là vấn đề mà gần đây Đường Vũ suy nghĩ nhiều nhất.

    Thời không còn từng bị hoàn nguyên, thời gian trong tinh hệ tua ngược mấy chục năm, như vậy những người Hyde này trước kia rốt cuộc tồn tại ở đâu?

    Nếu chỉ có thể làm theo lời Franco nói, người Hyde phân bố khắp tinh hệ, vậy họ hoàn toàn có thể khống chế những điểm tập tủng đó, rồi phát động công kích, chứ không cần phải thông qua một thông đạo nguy hiểm như thế để đi qua, rồi tấn công.

    Sự hoài nghi dành cho thượng tướng Franco đã có từ sau khi đối thoại với Cao Mộc.
    $.la89$&gf92wo[.nc$,bu@ Huyetphong143 @$.+!~=488629$:=/88$!83(#gw40
    Hiện tại nhớ lại cuộc đối thoại trước đó, chỉ cảm thấy vị thượng tướng này che giấu họ không ít chuyện, trong đó điều mà Đường Vũ khó hiểu nhất, chính là những người Hyde kia rốt cuộc đang ở đâu…

    Lẽ nào, người Hyde cũng có một không gian khác thuộc về họ sao….

    Đường Vũ đang tập trung tinh thần suy nghĩ, đột nhiên thấy choáng đầu hoa mắt, thế giới trong mắt có thêm rất nhiều bóng người.

    Cậu chống góc bàn, đứng yên không dám động, mấy phút sau, cảm giác choáng váng đó mới rút đi.

    Đường Vũ cười khổ, hiện tại không phải là chiến thần đang triệu hoán cậu, mà thân thể này bắt đầu bài xích cậu.

    Gần đây cảm giác choáng váng càng lúc càng dồn dập, mỗi lần cậu đều có ảo giác nếu không cẩn thận có thể sẽ bị thân thể đá ra ngoài, đến mức cậu thật sự không dám động, tư duy cũng không dám vận chuyển chút nào.

    Rốt cuộc là thân thể ngài Joe chuẩn bị cho cậu đã hết tuổi thọ? Hay là vì cậu tiếp xúc với chiến thần nhiều nên đã không còn thích ứng với thân thể nữa? Hoặc… thân thể này đã có phản ứng của riêng nó…

    Cậu còn nhớ, lúc cậu vừa “xuyên” tới thế giới này, tỉnh lại trong thân thể, thoáng chốc đó, cậu đã kế thừa một phần ký ức của thân thể, cho nên mới có thể lập tức hiểu được cách sử dụng cái hộp kim loại kia.

    Nhưng sau đó, ký ức thuộc về người khác đã rất hiếm xuất hiện.

    Cậu rất muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng không có ai để hỏi.

    Nếu ngài Joe còn sống thì tốt rồi…

    Có điều, ngài Joe thật sự chết rồi sao? Người có thể tùy ý xuyên qua thời không, sao có thể dễ dàng chết được?

    Hơn nữa, tấm biển do xương một người chết làm thành, tại sao lại có tâm niệm?

    Cậu nhớ lần đầu thấy chiến thần, từng nghe miếng xương đó gọi mình.

    Cậu cũng từng để ý, lúc trước Franco và Cao Mộc nhắc đến Joe, dùng toàn là “qua đời”, hình như chưa từng dùng đến từ “chết”, cho nên cậu có thể suy đoán theo kiểu khác không?

    Con chip trên cổ tay phát ra tiếng tít tít, kéo lực chú ý của Đường Vũ về.

    Âm thanh không giống như yêu cầu liên lạc bình thường, mà là thông qua kênh tuyệt đối bảo mật.

    Người gửi tin đến, là Hansol.

    __ Kế hoạch thuận lợi, cảm ơn cậu đã vô tư trả giá.

    __ Tôi chỉ hy vọng tất cả nhanh hơn, mà anh là người tôi tin được.

    Trừ lần trước giải cứu Ken và Noah, cậu và Hansol luôn giữ liên lạc bí mật.

    Đối với chuyện nâng cao tinh thần lực của chiến sĩ cơ giáp, đương nhiên không thể chỉ cho người điều khiển của Derek đi, cậu còn cho Hansol biết phát hiện và cách để nâng cao tinh thần lực, mượn Hansol truyền đạt cho liên bang khác.

    Thời không nhiễu loạn tuy khá gần Derek, nhưng cũng không nằm trong phạm vi tuần tra mỗi ngày của Derek, cho nên người của liên bang khác muốn tiếp cận nơi đó, không khó.

    Đường Vũ biết, chỉ có khi thực lực của liên bang đủ lớn mạnh, mới có thể giành được quyền chủ động khi người Hyde đến, và lúc Franco có hành động nằm ngoài dự liệu của họ.

    Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, đương nhiên đó là ảo giác của Đường Vũ, chỉ vì cậu cảm thấy thân thể mình càng lúc càng kém.

    Rất nhanh, cậu đã không giấu được Ian, da cậu xám đi, thân thể càng lúc càng lạnh, hơn nữa thường xuyên không thể khống chế mất đi ý thức.

    Bên phía Lunerb vẫn chưa có tin tức gì.

    Nguy cơ tại nơi thời không nhiễu loạn càng lúc càng nặng, đã bắt đầu có vài người Hyde xuyên đến có thể sống sót.

    Đột nhiên có một ngày, Đường Vũ hiểu được tại sao họ luôn nói Ian là người điều khiển chiến thần, nhưng Ian lại không thể bước vào chiến thần.

    Vì chỉ có khi cậu trở thành linh hồn của chiến thần, trở thành chiến thần, chiến thần mới có thể tiếp nhận Ian.

    Chỉ có giữa cậu và Ian, mới hoàn toàn tin tưởng nhau không nghi kỵ gì.

    Mà muốn hoàn toàn dung hợp đồng bộ với chiến thần, phát huy thực lực mạnh nhất, cần phải có một sự tin tưởng hoàn toàn.
    *.!?\*ub(#,^92^`~]af%/zo&+yp66@ Huyết Phong @1768vhoe10*)tjkpyt55:+58

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh