Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 128+129

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

     

    Chương 128: Bắt đầu chiến đấu

    Trạng thái của Đường Vũ là không cần nghỉ ngơi cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

    Cậu rất hưởng thụ trạng thái hiện giờ, người cậu yêu đang toàn tâm toàn ý ngủ ở “trong tim” cậu, cuối cùng cậu có thể đóng vai trò người bảo vệ, bảo vệ anh.

    Nhìn Ian từ một góc độ khác, Đường Vũ luôn có thể phát hiện những chỗ trước kia mình không chú ý đến.

    Lông mi của Ian cũng là màu nâu, màu đậm hơn màu tóc một chút, trước đó cậu vẫn luôn cho là màu đen.

    Lông mi dài mà dày yên tĩnh phủ lên mắt, ngũ quan lập thể sâu sắc dường như có thể khắc vào lòng người.

    Không ngờ cậu có một người yêu vừa dịu dàng vừa đẹp trai mà lực chiến đấu còn siêu mạnh, không biết có phải là gặp vận may lớn không nữa.

    Đường Vũ đang chìm trong cảm giác thỏa mãn, thì phát hiện từ xa có người đang tiếp cận, trong tầm mắt cậu xuất hiện đường kinh mạch của nhân loại hết sức rõ ràng, nếu cậu muốn, thậm chí có thể nhìn rõ mỗi sợi thần kinh trong thân thể đối phương.

    Đây là năng lực của chiến thần, Đường Vũ biết, năng lực này sẽ phát huy tác dụng khủng bố trên chiến trường.

    Sau khi đối phương tiếp cận đến khoảng cách nhất định, cậu nhìn ra người đó là Franco.

    Bước chân người đó hơi vội vàng, lộ ra chút kích động, rõ ràng đã đoán được gì đó.

    Đường Vũ còn nghe rõ nhịp tim đập nhanh quá mức cùng hơi thở nặng nề của đối phương.

    “Ian, Đường Vũ, các cậu có phải đang ở trong không.” Franco vào kho cơ giáp, nhìn chiến thần ngồi dưới đất, vẻ mặt kích động vô cùng, còn nhuốm màu đỏ không bình thường, âm thanh không che giấu được hưng phấn.

    Đường Vũ không thể nói chuyện, nhưng ngay khi cậu phát hiện Franco, Ian đã tỉnh, chẳng qua anh cũng không động đậy, có lẽ muốn xem thử Franco định làm gì.

    __ Ian, anh phải lên chiến trường sao? Nếu Franco yêu cầu.

    __ Đi. Trước khi ông ta chưa nguy hại đến chúng ta, tôi phục tùng ông ta.

    Suy nghĩ của Ian nhanh chóng truyền đến cho Đường Vũ, chiếc cơ giáp màu hoàng kim chậm rãi cử động, động tác ban đầu vẫn chưa lớn, lười biếng như một người vừa tỉnh ngủ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nó hoàn toàn đứng lên, cái kho này cũng không thể áp chế nổi khí thế khiếp người tỏa ra từ chiếc cơ giáp.

    Ngay cả Franco cũng bất giác ngữa người ra sau, biết rõ cơ giáp trước mắt sẽ không tổn hại ông, nhưng vẫn không tự chủ sinh ra sợ hãi.

    Trong nhận thức của ông, ông thích dùng từ “cô ấy” để gọi chiếc cơ giáp này, một vị nữ thần vĩnh viễn không ai có thể hiểu thấu.

    Cô ấy là cơ giáp hoàn mỹ nhất trong toàn vũ trụ, giống như một thiếu nữ thướt tha, mỗi một tấc đều lộ ra sự tinh tế hoàn mỹ không gì sánh được.

    Nhưng giờ phút này, ông mới chân chính ý thức được, chiến thần không có sinh khí, cùng chiến thần đã có người điều khiển, lại khác biệt lớn đến thế.

    Cho dù là khi Đường Vũ điều khiển chiến thần, ông cũng chưa từng có loại ảo giác đáng sợ muốn rạp đầu xưng thần này.

    Cho dù ở mọi mặt chiến thần đều áp chế ông, nhưng Franco lại càng hưng phấn.

    Ông đã được thấy chiến thần hoàn mỹ!

    Franco dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chiến thần hết lần này đến lần khác, kìm không được lắc đầu tán thưởng không tin nổi.

    Màu vàng của chiến thần dường như càng diễm lệ hơn, mỗi tia sáng đều có thể đâm xuyên trái tim…

    Qua rất lâu, ông mới phát hiện mình thật sự mất khống chế, vội điều chỉnh hô hấp.

    Cho đến khi xác định âm thanh của mình không còn run rẩy vì quá mức kích động, Franco mới mở miệng: “Ian, hiện tại là cậu đang điều khiển chiến thần?”

    “Đúng.”

    Âm thanh không xao động truyền ra từ chiến thần, nhưng kỳ lạ thay lại mang theo âm điệu vang vọng trống trải.

    “Đường Vũ thế nào rồi?”

    “Tôi không biết.”

    Ian đột nhiên nói dối, ngay cả Đường Vũ cũng không biết tại sao Ian phải làm thế.

    “Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc… Nhưng đừng buồn, có lẽ cậu ta đang ở nơi nào đó, cậu sẽ tìm được cậu ta.” Franco an ủi Ian.

    “Đúng, tôi sẽ tìm được cậu ấy.”

    “Ian, tôi có một thỉnh cầu.”

    Thượng tướng Franco luôn xem trọng bản thân cũng nói ra hai chữ ‘thỉnh cầu’, khiến Đường Vũ cũng hiếu kỳ đó là chuyện gì.

    “Đấu với tôi một trận.” Franco nói.

    Hóa ra là thế, Đường Vũ buồn cười, đại khái đây là chuyện mà những kẻ cuồng chiến đấu nhiệt tình nhất.

    Hiện tại chiến thần đã tới, khẳng định có rất nhiều người rục rịch muốn thử, muốn biết chiến thần rốt cuộc mạnh đến mức độ nào.

    __ Anh sẽ đồng ý chứ? Ian.

    __ Cậu cảm thấy không vấn đề là được.

    __ À, vậy để ông ta nhìn thử thực lực của anh đi.

    Chiến thần cùng Franco đến sân huấn luyện.

    Trên đường, những người nhìn thấy chiến thần đều mê mang, sau đó chấn động, tiếp theo người không có nhiệm vụ đều vội vã đi theo chiến thần, cứ như bị chi phối tâm trí.

    Nhất thời, tin chiến thần thức tỉnh lập tức truyền khắp quân doanh.

    Tuy lúc trước cũng nghe nói có người điều khiển được chiến thần rồi, nhưng dù sao vẫn rất ít người thấy.

    Hiện tại, giữa ban ngày ban mặt, chiến thần thản nhiên đi lại trong quân doanh, chuyện không khác gì truyền thuyết được diễn ra, mọi người đều vô cùng hưng phấn đồng thời còn tràn đầy hiếu kỳ.

    Người điều khiển chiến thần là ai? Trình tự viên là ai?

    Tại sao lúc này anh ta mới xuất hiện?

    Anh ta đến để xoay chuyển chiến cục sao?

    Chiến thần rốt cuộc mạnh cỡ nào?

    Vô số vấn đề cùng đề tài nổi lên, số người đi theo chiến thần và Franco càng lúc càng người, các binh sĩ thấp giọng bàn tán, nhưng không ai dám lớn tiếng dò hỏi.

    Đến sân huấn luyện, Franco nhanh chóng thay trang phục thao tác lên cơ giáp của mình, bước tới trước mặt chiến thần, bày ra tư thế khai chiến.

    Lúc này những người vây đầy xung quanh mới biết, hóa ra thượng tướng Franco muốn khiêu chiến chiến thần.

    Tư thế anh hùng của chiến thần trên chiến trường chưa chắc ai cũng có thể thưởng thức, hiện tại có cơ hội quan sát tại hiện trường, tất cả mọi người đều hưng phấn, có người xoa tay nắm quyền, muốn đi khiêu chiến một phen.

    Franco đưa một tay ra nhẹ hạ xuống, giống như một dũng sĩ đợi đối thủ xuất chiêu.

    Nhưng lòng bàn tay ông vừa đưa đến một góc độ hoàn mỹ, thế giới của ông lập tức xoay chuyển, chớp mắt sau, cảnh tượng trước mắt ông biến thành nóc phòng sân huấn luyện.

    Hai giây sau, những người quan sát mới phát ra tiếng hít thở, bọn họ chỉ thấy thượng tướng Franco đưa tay chuẩn bị xuất chiêu, sau đó chiếc cơ giáp màu xám đậm đó đã lật tung.

    Không ai thấy ông bị đánh bại thế nào.

    Đủ thấy tốc độ của chiến thần đáng sợ cỡ nào, quả là biến thái.

    Mà cơ giáp đáng sợ đến biến thái đó lại giống như chưa từng xuất thủ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này khí lưu mới chậm rãi khuếch tán ra, thổi lên mặt mọi người.

    “Đây chính là thực lực của chiến thần…”

    “Hóa ra đây mới gọi là cao thâm khó dò.”

    “Các cậu thấy vừa rồi anh ta xuất thủ thế nào không?”

    “Tốc độ mắt thường căn bản không thể bắt được, cần phải chiếu video chậm mới thấy.”

    Tiếng nghị luận vang lên, Franco lại không hề phẫn hận, mà đứng lên tiếp tục bày tư thế vừa rồi, rồi tiếp tục bị đánh bại.

    Khi ông lặp lại động tác đó đến lần thứ tám, cuối cùng mới túm được chiến thần, nỗi cuồng hỉ vừa dâng lên, sau gáy ông đã bị nện một cú thật mạnh, khiến cả người ông đều tê dại.

    Franco cười khổ, ông đã đến cực hạn rồi, nhưng đối thủ của ông vẫn nhàn nhã thoải mái.

    “Tôi nhận thua.” Franco đứng lên, nói: “Ian, quả nhiên không ai có thể chiến thắng cậu.”

    Câu này vừa được nói ra, đã như giọt nước được nhỏ vào dầu sôi.

    Sau khi mọi người nghe được cái tên “Ian”, liền bùng nổ.

    Người điều khiển chiến thần lại là truyền kỳ của họ, anh hùng của họ.

    Như vậy cũng không khó giải thích tại sao ngay cả thượng tướng Franco cường hãn cũng hoàn toàn không thể làm gì chiến thần, vì bản thân thượng tá Clermont của họ đã là vô địch.

    Bất luận vào lúc nào, thượng tá đều là thần tượng cao vợi nhất dẫn dắt và có thể khích lệ bọn họ!

    Quá chiêu với chiến thần, thượng tướng Franco dường như đã thỏa mãn một nguyện vọng từ lâu lắm, khi ông bước ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt mang theo ý cười.

    “Ian, cậu không xuống sao?” Franco kỳ quái nói.

    Lúc trước ông đã muốn hỏi, khi vừa ra khỏi kho cơ giáp, Ian đã ở trong chiến thần, bây giờ, người đó vẫn không có ý định bước ra, lẽ nào không chê ở bên trong bí bức khó chịu sao?”

    “Không, ở đây rất tốt.”

    Vì có thể cảm giác được người quan trọng nhất đối với anh.

    Franco lý giải rằng cảm giác kiêu ngạo bất khả chiến bại đó làm Ian vui vẻ, ông đành nhún vai không nói nữa.

    Sau khi đuổi hết binh sĩ vây xem đi, Franco nói: “Cậu gia nhập sẽ là chiến dịch quan trọng nhất của chúng ta, như vậy, phần thắng của tôi sẽ lớn hơn.”

    Ian lặng yên không nói, đợi Franco nói rõ.

    “Cậu cũng biết, bảy đại liên bang chúng ta không phải rất hài hòa, khi mỗi liên bang chuẩn bị chiến đấu, đều không phái ra thực lực mạnh nhất, nhưng nếu cậu có thể dẫn dắt, tin rằng những liên bang kia sẽ không thể tìm cớ gì nữa.”

    __ Xem ra ông ta muốn tiêu hao thực lực quân sự của những liên bang khác.

    Đường Vũ trong chiến thần suy đoán.

    Đường Vũ nảy ra một ý, nói lại suy nghĩ của mình cho Ian, “người phát ngôn” của chiến thần nói: “Tôi đáp ứng ông, dẫn người bao vây kẻ địch ngoại lai.”

    Franco mỉm cười, trong lòng càng thêm yên tâm, xem ra cuối cùng Ian vẫn đứng về phía ông.

    Franco bắt đầu soạn kế hoạch tác chiến toàn diện cho Ian, còn căn cứ theo thực lực hiện tại của Ian để sửa đổi, giảm bớt nhân viên điều phối cho Ian.

    Ian không có bất cứ bất mãn nào.

    Ngày chiến thần chính thức xuất chiến, tất cả binh sĩ đóng giữ ở Derek đều xếp hàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc cơ giáp mà họ không thể với tới.

    Chiếc cơ giáp đó có ánh sáng vàng chói mắt khác hẳn những chiếc cơ giáp khác, vừa xuất hiện, đã hút lấy ánh mắt của tất cả mọi người.

    Chẳng qua, chiếc cơ giáp thừa nhận mọi sự mong đợi và nguyện vọng vẫn rất thản nhiên.

    Vẫn giống như những chiếc cơ giáp khác cùng xuất chiến, cất bước vào chiến trường.

    __ Vừa rồi Phùng Dương liên lạc với cậu.

    Đường Vũ đang vui vẻ nhìn hàng ngũ binh sĩ Derek, vẻ cuồng nhiệt của đám người đó làm cậu cảm thấy vừa buồn cười, vừa rất nặng nề.

    Nghe suy nghĩ Ian truyền đạt đến, Đường Vũ mới tập trung.

    __ Cậu ta nói gì?

    __ Cậu ta đã lấy được từ chỗ Lunerb công thức phản ứng có thể giúp cậu trở về thân thể, nhưng cần phải có năng lượng cực lớn giúp đỡ.

    __ Tôi đoán được rồi.

    Dù sao lúc trước cậu xuyên đến, trải nghiệm tất cả những điều kỳ diệu, đều là vì mũi tên màu bạc mang năng lực cực lớn của Lunerb.

    __ Đợi cuộc chiến kết thúc.

    __ Ừm, đợi tất cả kết thúc.

    Chương 129: Thực thi kế hoạch

    Một lần nữa bước vào chiến trường, thế cục đã hoàn toàn khác với ấn tượng của Đường Vũ.

    Trong đầu cậu, chiến tranh vẫn dừng lại ở những cuộc đấu quy mô nhỏ, mà thực tế, hình ảnh mấy chục đến mấy trăm chiếc cơ giáp trong cùng một khu thống nhất chiến đấu đâu đâu cũng có.

    Trong đội ngũ chiến đấu, chiến thuật đã trở nên càng lúc càng quan trọng.

    Cho dù trong chiến tranh rất ít khi có khói thuốc súng, nhưng mỗi lần ánh sáng bùng lên chói mắt đều đại biểu ít nhất một chiếc cơ giáp đã tiêu vong.

    Nhiệm vụ Ian nhận được vẫn là ở ngay tiền tuyến, hội họp với Noah và Phùng Nghị, tử thủ phòng tuyến.

    Trên đường đến vị trí nhiệm vụ, Đường Vũ vẫn không ngừng mở những đặc tính của chiến thần.

    Nếu cậu nguyện ý, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rõ người ở ngoài một năm ánh sáng, hơn nữa có thể căn cứ theo hành động của cơ giáp để phán đoán độ dung hợp của người điều khiển và cơ giáp, cùng với các số liệu quan trọng của cơ giáp.

    Đường Vũ cho Ian biết tất cả những tính năng của chiến thần mà cậu đã kích hoạt.

    Làm người điều khiển, độ cảm ứng của Ian đối với chiến thần đương nhiên không cao như Đường Vũ đã hoàn toàn dung làm một thể với chiến thần, nhưng chỉ cần Đường Vũ cho anh biết đặc tính nào đó, Ian sẽ có thể phát huy đến mức lớn nhất vượt khỏi dự liệu của Đường Vũ.

    __ Anh đúng là thiên tài điều khiển.

    Đường Vũ tán thưởng.

    __ Vì có cậu.

    Đối phương truyền về tâm tình bình tĩnh và khiến người yên tâm.

    Đường Vũ có thể tưởng tượng ra, nếu câu này được đối phương nói bằng miệng, đại khái cũng là nhàn nhạt, không có một chút nhấp nhô nào.

    Nhưng đối với cậu, một câu nói không mang theo chút hàm ý lấy lòng nào, vẫn quá mức ngọt ngào.

    Trên đường đi, những chiến sĩ thấy một thứ lấp lánh ánh sáng vàng tiếp cận, đều sửng sốt, rất khó tưởng tượng nó rốt cuộc là gì.

    Trong vũ trụ, rất hiếm hoặc có thể nói gần như không có thiết bị hoặc máy móc nào lại có màu chói lọi như vậy, khi màu vàng rực rỡ bị sao chổi hoặc hằng tinh nào đó chiếu sáng, quả thật chính là tấm bia di động.

    Sau khi xác nhận đó không phải là cơ giáp bên mình, người Hyde liền có hành động, phái người ra truy kích chiếc cơ giáp màu vàng.

    Nhưng không một ngoại lệ, sau khi đi theo không lâu, họ đã mất dấu tích của chiếc cơ giáp đó, ngay cả ra đa theo dõi cũng không thể quét được.

    Không phải chiếc cơ giáp đó có thể tàng hình, mà đối phương quá nhanh, chỉ chớp mắt đã ra khỏi phạm vi theo dõi của họ.

    Trải qua một màn này, người Hyde vội vã báo cáo về chiếc cơ giáp đó, rồi trở về chiến trường.

    Tuy kỳ quái, nhưng cũng không mấy xem trọng chuyện đó, cho đến khi họ nhận dược yêu cầu từ cấp trên, muốn đoạn video từ cảnh phát hiện chiếc cơ giáp màu vàng đến khi nó biến mất.

    Tất cả video ghi lại cảnh đó đều được giao lên, lúc này mới có người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

    “Rốt cuộc đây là chuyện gì?!” Abner kết nối liên lạc hình ảnh, nghe âm thanh, chính là người đàn ông nói chuyện với ông ta lần trước.

    Người đàn ông đó cũng như Abner, rất già, mái tóc trắng xóa, nhưng da thì tốt hơn Abner không ít, nên trông cũng trẻ tuổi hơn.

    Abner cũng đang nhìn tư liệu trong tay, trên màn hình là một điểm sáng màu vàng, phải chiếu chậm trên ngàn lần mới miễn cưỡng nhìn ra thực ảnh của điểm sáng đó.

    Đó là một chiếc cơ giáp nhỏ hơn những chiếc cơ giáp bình thường, chỉ có ánh mắt là rõ ràng, lạnh lẽo không sợ hãi, nhưng đủ khiến người ta sinh ra hoảng sợ.

    “Chiến thần… Ares…” Abner lầm bầm không dám tin.

    “Cái… cái gì?” Rõ ràng đối phương không nghe rõ lời Abner, hoặc đang hy vọng mình có được một đáp án khác.

    “Là Ares…” Abner nói xong mấy chữ đó, thì nhanh chóng mở một loạt màn hình, phía trên có rất nhiều hình ảnh và số liệu.

    “Không thể nào, tôi xem thử tôi xem thử… không thể… đây là chuyện từ khi nào…” Abner vừa tra tìm vừa lầm bầm.

    Gương mặt vốn già nua thoáng chốc không còn chút sinh khí, khi chân mày nhíu lại, nếp nhăn tụ ở giữa mày, dường như không bao giờ giãn ra nữa.

    Trước đó tuy ông từng nghe nói chiến thần thức tỉnh, nhưng ông đã xem qua tài liệu về chiến thần lúc đó, và xác định nhất định là một người may mắn nào đó được chiến thần khẳng định, nên có thể điều khiển chiến thần, nhưng ông vừa nhìn đã nhận ra, chiến thần khi đó cũng chỉ là một chiếc cơ giáp bình thường kiên cố hơn cơ giáp khác mà thôi, không có đặc tính gì, vậy mà lần này… tốc độ phân tích ra từ video cho thấy, nó tuyệt đối không phải là tốc độ mà cơ giáp bình thường có thể đạt đến, có thể nói, toàn tinh hệ Abel này chưa từng có tốc độ nào sánh được với nó!

    “Rốt cuộc sai sót ở đâu, chỗ nào?” Abner vẫn đang phân tích những tài liệu ông có được, cho đến khi một gương mặt bình thường đến mức vừa nhìn đã quên ngay xuất hiện trong màn hình của ông.

    Thân thể người đó gầy yếu, vóc dáng không cao, mái tóc màu đen, ngũ quan không xuất sắc, chỉ có đôi mắt là còn thu hút được một chút.

    Abner nhìn người đó, đầu óc bất chợt như bị sét đánh, thoáng chốc, rất nhiều chuyện ông chưa từng chú ý đều sáng rõ.

    “Đường Vũ… cậu ta cũng tên Đường Vũ…” Abner cười khổ, ngồi xuống ghế: “Dưới đèn thì tối, không ngờ tôi chỉ không chú ý đến đứa học sinh tôi tự dẫn ra…”

    Abner bất chợt nhớ ra gì đó, không quan tâm người kia đang la hét gì với mình, nhanh chóng mở danh bạ, nhấn gọi Lunerb: “Cậu qua đây một chuyến.”

    Ông biết Lunerb đang tiến hành một nghiên cứu rất nguy hiểm, ông tước đoạt tất cả quyền hạn của Lunerb ngăn cản đối phương tiếp tục, bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy rợn sóng lưng…

    Đệ tử mà ông vừa ý nhất, đã phản bội ông rồi!

    Lúc Abner đang đợi Lunerb, đồng thời còn phải không ngừng an ủi một người đàn ông khác đang ở biên giới bùng nổ.

    Chiến thần… chiến thần… ông nhất định phải nghĩ cách đối phó với thần thoại đó.

    Con chip lại chớp vài cái, Abner không kiên nhẫn kết nối, nghe xong sắc mặt đột biến.

    “Cái gì? Mất rồi? Sao có thể!”

    Cùng lúc này, Franco vừa kết thúc cuộc đối thoại với Ogavin, vẻ mặt rất thoải mái, dường như cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đã vây khốn từ lâu.

    Ông bước lại chỗ cửa sổ, nhìn bầu trời mông lung bên ngoài, lầm bầm: “Ngày này… đã quá lâu rồi.”

    Máy liên lạc trên cổ tay Ian vang lên ba tiếng tít tít tít, anh kết nối, bên trong truyền đến âm thanh hơi chói tai của Phùng Dương.

    “Ian, anh có thể liên lạc được với Đường Vũ không?”

    “Cậu có chuyện gì.”

    “Cũng có nghĩa là anh có thể?” Giọng Phùng Dương lập tức thấp đi không ít, dường như đã được yên tâm, đại khái là sợ Ian phủ định, Phùng Dương lập tức lanh lẹ bổ sung: “Tôi sẽ không cho bất cứ ai biết, xin anh cho tôi biết, Đường Vũ vẫn khỏe chứ?”

    Ian yên lặng một lát, vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng xem như ngầm thừa nhận: “Cậu nói đi.”

    Phùng Dương cũng không truy hỏi, trong lòng cậu đã có được đáp án.

    “Trừ chuyện Đường Vũ từng nhờ tôi hỏi đàn anh Lub, tôi… gần đây tôi có được một thứ.”

    “Thứ gì?”

    “Ừm, tôi cũng không biết, cảm thấy rất đáng sợ, cho nên không mở ra xem. Là một cái hộp lớn, nhưng chất liệu rất kỳ lạ, tôi chưa từng thấy qua, bên trong hình như là dịch thể.”

    “Từ đâu có được?”

    “A, nhặt được.”

    “Cậu cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với tôi và Đường Vũ?”

    “Tôi không cố ý làm phiền anh.” Đại khái chỉ có khi đối diện với Ian, Phùng Dương bình thường ngang tàng sẽ thu liễm lại thậm chí còn có kính sợ: “Nhưng tôi cảm thấy dịch thể chứa đựng bên trong tạo cảm giác rất giống với dịch cảm ứng đặc chế cho anh mà tôi từng cùng Đường Vũ nghiên cứu, chẳng qua quá mãnh liệt, mãnh liệt gấp bội lần.”

    Đường Vũ luôn có thể nghe âm thanh của Phùng Dương, chỉ là cậu không thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho ai khác ngoài Ian.

    Lúc này nghe Phùng Dương nói thế, trong đầu Đường Vũ hiện lên một suy nghĩ: Không phải chứ, không lẽ lại may mắn như thế?

    “Nói ra cũng thật kỳ lạ, cái hộp đó đột nhiên xuất hiện, tất cả máy giám sát cũng không thể quay được cảnh nó xuất hiện, chỉ là nó rất gần tôi, hơn nữa tôi lại cảm thấy quen thuộc, nên nói đó là đồ của tôi, mới giữ lại được.”

    __ Lẽ nào thật sự là thứ đó? Có đặc tính thời không, rất có thể đó chứ.

    “Cho nên tôi muốn hỏi Đường Vũ xem, cậu ta có muốn không, nếu không muốn, tôi sẽ giao ra.”

    __ Muốn muốn muốn!! Bảo cậu ta nhất định phải bảo quản tốt, bây giờ trong quân doanh có những ai? Phái toàn bộ đi bảo vệ Phùng Dương và cái hộp dịch thể đó!

    __ Cậu cho rằng đó là…?

    Ian và Đường Vũ giao lưu.

    __ Rất có thể chính là kiến cái!

    Nhưng Đường Vũ không hiểu, con kiến cái đã chết đó tại sao lại xuất hiện ở quân doanh Derek, cho dù tộc kiến có năng lực xuyên việt thời gian và không gian nhất định, cũng không có nghĩa một con kiến cái đã chết còn có thể suy nghĩ, sau đó xuyên đi chứ?

    Tuy nhiên, trong kế hoạch trước mắt của cậu, con kiến cái này quả thật rất cần thiết… có thể nói, không có kiến cái, cậu căn bản không thể khai triển kế hoạch của mình!

    Nhưng, buồn ngủ gặp chiếu manh, có chuyện tốt thế này sao? Hơn nữa làm chuyện tốt còn không để lại tên?

    Khi Đường Vũ đang chìm trong nghi hoặc, Ian đã làm theo lời Đường Vũ truyền đạt mệnh lệnh.

    Quân hàm của anh tuy không cao như Emir, nhưng bảo đối phương giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ.

    Malak căn bản không cần mệnh lệnh của anh đã tự động bảo vệ bên Phùng Dương.

    Ngoài ra, anh còn phái Linda mà anh tin tưởng nhất âm thầm bảo vệ Phùng Dương và cái hộp kia.

    Tất cả hành động đều được tiến hành âm thầm, để tận lực không làm người khác nghi ngờ.

    Từ lúc Phùng Dương yêu cầu liên lạc đến khi kết thúc cuộc gọi, đại khái mất hai phút rưỡi, trong thời gian này, họ đã đi được một khoảng cách bằng nửa liên bang, đến nơi chiến tuyến xa nhất, cũng thảm liệt nhất.

    Nơi này bốn phía bao trùm bóng ma tử vong, vì quá xa, cho nên cứu viện không đến kịp, thường xuyên đến rồi chỉ có thể thấy một đống thi cốt.

    __ Noah và Phùng Nghị đều còn sống.

    Cậu đã dò được khí tức sinh mạng của hai người này từ sớm, chẳng qua khí tức của Phùng Nghị trông có vẻ yếu hơn, hình như đã bị thương.

    Ian không nói hai lời, thoáng cái đã lao vào chiến trường, tất cả cơ giáp trong phạm vi khí thế của anh đều vô thức co rút và kéo dãn thân thể một chút.

    Chiến thần giáng lâm đúng như tên của nó, lại bởi cá tính độc nhất vô nhị của người điều khiển, nên dù lúc ra mặt không đủ chấn động, nhưng khi mọi người hoàn hồn lại, hiểu rõ họ đang đối phó đối thủ hoặc có đồng đội thế nào, lòng đều kinh hãi.

    Mà lúc này, tại một vùng vũ trụ cách xa Derek và tất cả liên bang, kế hoạch của Đường Vũ cuối cùng cũng bắt đầu thực thi!

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh