Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 139+140

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

     

    Chương 139: Tư thế chính xác

    Con trai chớp mắt đã ở trong tay người khác, hai ông bà lại không có cách gì.

    May mà thái độ của vị thượng tá đã đoạt lại quyền chủ động còn cung kính hơn trước, một lần nữa bảo đảm không có một chút ác ý nào với Đường Vũ, hơn nữa đối xử tuyệt đối thật lòng.

    Tâm trạng anh tốt ra sao, thì tâm trạng hai vị phụ huynh nhà họ Đường tệ bấy nhiêu.

    Tận mắt thấy con trai mình rướn lên hôn người khác, quả là rét lòng muốn chết.

    Trong mắt họ, con trai là một đứa bé chưa hiểu sự đời.

    Mọi người cuối cùng cũng đạt được thống nhất, về nhà họ Đường trước.

    Còn chuyện Ian nói hai Đường Vũ là một, còn là người yêu của anh, thì cần đợi sau khi Đường Vũ hồi phục ký ức mới chứng thực.

    Trên đường về, Đường Vũ nhìn thấy chiến thần đứng trên quảng trường ngoài sảnh tiệc.

    Cơ giáp màu vàng đứng thẳng bá đạo, có lẽ do sức tiếp đất quá lớn, chân đã lõm sâu xuống, khe nứt bị dồn ra kéo dài đến tận bậc thềm trước cửa.

    Ánh sáng màu vàng dịu dàng lóe lên, thỉnh thoảng rọi sáng mặt Đường Vũ.

    Trong mắt cậu hiện lên chút mù mờ.

    Thấy chiến thần dường như có ảnh hưởng đến Đường Vũ, Ian hỏi cậu: “Muốn lên không?”

    Đường Vũ gật đầu, sau đó nói ra lời làm ba người tại đó đều chấn động, “Tôi từng điều khiển nói.”

    Hai vợ chồng nhà họ Đường kinh ngạc, con trai nói từng điều khiển chiến thần?

    Từ đầu đến cuối chỉ nghe nói chiến thần từng có hai người điểu khiển, trừ vị thượng tá trước mắt, còn lại chính là…

    Đường Định Tín và Liên Kỳ nhìn nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.

    Ian thì lại vui sướng, tay kéo Đường Vũ không khống chế được dồn sức: “Cậu nhớ ra cái gì rồi?”

    Đường Vũ quay đầu nhìn anh, hình như dang suy nghĩ, chậm rãi nói: “Anh…” Cậu ấn tay trái lên ngực, xem ra cũng cảm thấy kỳ lạ với câu mà mình sắp nói ra: “Đang ở trong đây của tôi.”

    Nghe câu nói kỳ quái đó, Ian không lộ ra chút khó hiểu nào, ngược lại phủ lên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: “Đúng, cậu đã nhớ lại rồi.”

    Đường Vũ nhất định nhớ lại chuyện hai người cùng điều khiển chiến thần.

    Thấy Ian không phủ nhận, Đường Vũ cảm thấy được khích lệ, lập tức giãn mi cười.

    Nhìn con trai mình cười ngốc, Liên Kỳ không biết làm sao lắc dầu, hỏi Đường Định Tín: “Ông tin lời thượng tá Clermont đó nói sao? Trình tự viên đó là con trai của chúng ta?”

    Đường Định Tín nhìn hai người càng lúc càng dựa gần vào nhau kia, rất lâu, nói: “Có chuyện, tôi chưa từng nói với bà.”

    Hansol của Rice từng nói với ông trình tự viên tên Đường Vũ đó có thể điều khiển cơ giáp chiến thần, lúc đó ông đã hơi kỳ lạ. Vì ông từng nghe ngài Joe nói, tinh thần lực ít nhất phải trên ngàn mới có thể điều khiển chiến thần.

    Mà tỷ lệ cùng tên, tinh thần lực cùng vượt trên ngàn là bao nhiêu?

    Cho đến hiện tại, trong tinh hệ tinh thần lực vượt trên ngàn cũng chỉ có ba người, trong đó có hai người đều tên Đường Vũ?

    Đường Định Tín nói lại cho Liên Kỳ hoài nghi của mình, hai người cùng trầm mặc.

    Tin tức chiến thần xuất hiện, Ian Clermont trở về được truyền ra từ bữa tiệc của nhà họ Đường, lập tức lan khắp liên bang đến toàn tinh hệ.

    Chiến thần có thể nói là mấu chốt xoay chuyển chiến cục trong cuộc chiến tranh xâm lược đó, cho dù không có chứng cứ xác thực chứng minh chiến thần đưa tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi tinh hệ, nhưng gần như tất cả mọi người đều tin rằng, chiến thần đã cứu họ.

    Nhưng không biết tại sao, sau trận chiến cuối cùng, chiến thần lại biến mất khỏi tinh hệ.

    Hiện tại, khi nhận được tin chiến thần xuất hiện lại sau hai năm, trong bữa tiệc của thiếu gia nhà họ Đường vừa tỉnh khỏi hôn mê, hơn nữa tên của chủ nhân đó còn là Đường Vũ, nhất thời truyền ra rất nhiều suy đoán.

    Đặc biệt là nhân dân Hick, chú ý đến việc này như bị hút hồn, đơn xin du lịch đến Oum tăng gấp bội lần.

    Họ vẫn còn nhớ, trình tự viên có tên gọi Đường Vũ, là người yêu mà thượng tá của họ thừa nhận, chẳng qua sau đó người này không biết chạy đi đâu, cũng không còn xuất hiện trong tầm mắt mọi người nữa.

    Là con trai của thống soái Oum sao?

    Nếu thế, vậy sẽ không còn ai dám nói trình tự viên đó không xứng với thượng tá của họ nữa.

    Noah biết tin Ian trở về trong tiết mục tin mới trên mạng, bên trong còn chiếu một đoạn video Ian nhảy ra khỏi chiến thần bước vào sảnh tiệc.

    Hắn xoa mắt nhìn nửa ngày, xác định lần này không phải là tin tức giả, loại khí thế chấn trụ đến mức thiết bị ghi hình cũng không ổn định, loại sát khí bừng bừng khiến người ta vừa nhìn đã đau mắt đó không thể làm giả được.

    Kết hợp với chủ đề của bữa tiệc, Noah có một suy đoán quái dị.

    “Tên giống nhau… chắc không trùng hợp thế chứ?”

    Tuy Ian biến mất, nhưng Noah chưa từng cho rằng Ian sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, ngược lại, hắn luôn có một cảm giác, khi thời gian đến, Ian tự nhiên sẽ trở về.

    Cho nên đối với việc này, hắn vui nhiều hơn ngạc nhiên.

    Từ sau khi biết tin Ian lại xuất hiện, Noah luôn nôn nóng chờ đợi, cho đến hơn chín giờ tối.

    Tính ra Ian đã xử lý xong chuyện quan trọng, hắn tìm cái tên đã xám xịt hai năm, bây giờ lại sáng lên ra, gửi yêu cầu liên lạc ảnh.

    Liên tục không được nhận, nhưng Noah không giận, mà thử nhiều lần.

    Ian thường xuyên không để ý đến hắn, hắn đã quen rồi, kiên trì rốt cuộc chính là thắng lợi.

    Nhưng, lần này, khi cuối cùng được kết nối, hắn thấy Ian và tình hình bên đó, nhíu mày, phát hiện lần này hắn tính toán sai lầm, thật sự đã chọn một thời cơ không ra gì.

    Chỉ thấy đối phương đang ẩn nhẫn tức giận nhìn hắn, giọng nói đè nén lửa giận và… khàn khàn, nói với hắn: “Tốt nhất cậu nên có chuyện vô cùng hỏa tốc.”

    Về nguyên do đối phương tức giận như thế, có thể đoán ra từ một gương mặt hiếu kỳ xuất hiện sau đó.

    Vì người vừa xuất hiện sau đó, môi còn hơi sưng mọng nước, y phục cũng không chỉnh tề mấy, rõ ràng vừa rồi hai người đang làm chuyện gì đó không hy vọng bị quấy rầy.

    Noah thanh giọng, xua những cảnh tượng kiều diễm mới ảo tưởng trong đầu ra, nhanh chóng suy nghĩ vấn đề đủ quan trọng, ý đồ khống chế cơn giận của Ian khi bị quấy rầy “chuyện tốt”: “Khụ khụ, cậu về rồi thật đúng lúc, chúng ta đã dồn ép Ogavin dữ lắm rồi, xem ra ông ta chuẩn bị phản kích, cho nên muốn hỏi cậu phải làm sao?”

    “Làm sao? Noah, thượng tướng. Cậu cần phải hỏi tôi làm sao à?” Cơn giận của Ian rõ ràng không dễ bình ổn như thế, ngược lại cảm thấy đối phương đang khiêu chiến lòng nhẫn nại của anh.

    “Thật vinh hạnh là cậu biết tôi đã thăng chức.” Noah cố ra vẻ vui mừng, xem ra hắn thật sự chọt đúng tai vạ rồi.

    Ian trước giờ luôn thích nói câu sai khiến và câu trần thuật lại liên tục vặn hỏi hắn hai lần.

    Chuyện lớn rồi.

    Xem ra hắn chỉ có thể mượn người khác để dập tắt lửa giận của Ian, hắn hơi dời tầm mắt đi, nhìn ra sau lưng Ian.

    Vì Đường Vũ không xuất hiện, cho nên Ian không ra khỏi thế giới đó, nhưng anh biết rõ mọi chuyện xảy ra trong hiện thực.

    Trên cơ bản bất luận anh thay đổi thế nào, Noah sẽ trở thành thượng tướng đều là chuyện chắc như đinh đóng cột, trừ khi anh trở về quá khứ giết chết Noah, nếu không người đó luôn sống rất tốt.

    Cho nên anh không cho rằng Noah thật sự gặp phải chuyện phiền toái gì.

    Phát giác ánh mắt Noah đang nhìn chỗ khác, Ian quay người, phát hiện em bé Đường Vũ hiếu kỳ không biết từ lúc nào đã đi vào phạm vi thu hình của anh.

    Ian lập tức xoay góc độ khác, quay đầu nhìn Noah.

    Noah bị ánh mắt lạnh lẽo đông cho run rẩy, khoa trương run vai, cười nói: “Khó trách không tiếp liên lạc của tôi, hóa ra là…”

    “Cậu có chuyện gì?” Không muốn Đường Vũ nghe được cái gì không nên nghe từ miệng Noah, Ian chỉ đành nhắc đến chính sự đúng như mong ước của đối phương.

    Hiện tại tình trạng của Đường Vũ rất đặc biệt, anh không muốn bất cứ ai quấy rầy dịp trùng phùng của anh và Đường Vũ.

    Thấy trong tầm nhìn đã không còn gương mặt xa lạ nhưng ánh mắt quen thuộc kia, Noah lộ vẻ thất vọng, khi thấy Ian híp mắt mang theo uy hiếp nhìn mình, hắn mới nhíu mày nói: “Vừa rồi tôi đang nói chính sự, không phải đang đùa. Ian, về giúp đỡ đi.”

    “Tôi không có mặt hai năm cậu cũng làm rất tốt, không cần tôi.”

    “Đùa gì vậy?” Noah suýt bùng nổ: “Tôi đã liều cả mạng già, nhưng chỉ cần cậu đến, thì chỉ là chuyện động một ngón tay, nể giao tình nhiều năm, mau về đi.”

    “Tôi còn có việc quan trọng hơn.” Ian nói xong, liếc mắt nhìn ra sau.

    Noah lộ vẻ hiểu rõ, “Đương nhiên tôi biết, các cậu cửu biệt trùng phùng, trở về thân mật một chút cũng vậy thôi, ở chỗ người khác đâu đâu cũng bị hạn chế.”

    “Ogavin rất khó đối phó?”

    Noah ấn huyệt thái dương, trông có vẻ thật sự đau đầu, “Một mình Ogavin còn dễ nói, bây giờ ông ta còn liên thủ với Abner… hai người đấu đá ngập trời lúc trước cuối cùng đã nghĩ thoáng hơn, cho nên không dễ dàng nữa.”

    Ian rũ mắt, nhìn như đang tính toán gì đó, rất nhanh nói: “Cậu cố chống thêm một tháng.”

    “Không phải chứ! Nè Ian chúng ta có hai mươi mấy năm __”

    Còn chưa nói xong, màn hình đã tắt.

    Biết Noah có kiên trì thêm một tháng nữa cũng không thành vấn đề, Ian quả quyết ngắt liên lạc, không định nghe Noah cằn nhằn.

    Ian quay người qua, thấy Đường Vũ đã đoan chính ngồi bên giường, hiếu kỳ nhìn anh, suy tư nói: “Noah.”

    Ian đi về phía cậu, đưa tay lưu luyến nhẹ vuốt lên mặt cậu, nói: “Đúng, còn nhớ được gì nữa?”

    “Anh ta rất không khách sáo với tôi.” Đường Vũ nói.

    “Tôi sẽ giúp cậu giáo huấn cậu ta.” Ian buồn cười nói.

    “Vừa rồi cha bảo tôi về.” Đường Vũ chỉ máy liên lạc của mình, “Ông dùng một hàng dấu chấm than, hình như rất tức giận.”

    Tay đặt bên mặt Đường Vũ nhẹ dùng lực, đẩy cậu về phía anh.

    Ian cúi người, hai người lại hôn nhau.

    Sau khi vừa trở về, Đường Vũ tiếp tục chủ động hôn anh, còn nói phát hiện khi hai người hôn nhau, đầu óc cậu sẽ hiện lên rất nhiều cảnh, vì thế anh cũng vui vẻ phối hợp với đối phương.

    Dù anh biết, đối với Đường Vũ bây giờ, cậu vẫn không hiểu rốt cuộc hôn có ý nghĩa gì, vì bây giờ đến cả xấu hổ cậu cũng không biết, hoàn toàn không đỏ mặt thở mạnh, không dám nhìn anh như lúc hai người hôn nhau hồi trước, thuần túy chỉ là tuân theo bản năng tìm về ký ức của mình.

    Thời gian hôn kéo dài, Ian lại có chút mất khống chế, miễn cưỡng điều chỉnh lại bản thân, Ian buông Đường Vũ ra, ngón cái ma sát đôi môi sưng đỏ của cậu, trầm giọng nói: “Tôi đưa cậu về.”

    “Tôi không muốn đi.” Đường Vũ đột nhiên nói.

    Đôi mắt đen mà sáng bóng, vì hôn lâu mà bóng bẩy dị thường, không chút che giấu khao khát muốn ở lại với anh, khiến lực khống chế của Ian thoáng chốc sụp đổ, thậm chí còn sinh ra hoài nghi với năng lực tự trói buộc của mình.

    “Sáng mai tôi sẽ đến tìm cậu.” Ian uyển chuyển cự tuyệt thỉnh cầu của Đường Vũ, may mà đối phương cũng không lộ vẻ thất vọng, nếu không anh rất hoài nghi mình sẽ thay đổi chủ ý.

    Trở về phòng mình, còn được đối phương dùng danh nghĩa chúc ngủ ngon ấn một nụ hôn lên trán, cửa phòng đóng lại, Đường Vũ đứng giữa phòng ngẩn ngơ.

    Mỗi lần tiếp xúc với Ian, trong đầu luôn xuất hiện rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đó như bị cái gì đập vào, co rút vào một góc, cần phải nhiều lần giảm đè nén cậu mới có thể phát hiện ra.

    Mà mỗi lần hình ảnh đó xuất hiện sẽ bù vào trong khoảng trống trải ở đầu cậu, cảm giác đó vô cùng tốt đẹp, cho nên Đường Vũ bắt đầu lưu luyến những lúc ở cạnh Ian.

    Nhớ lại vừa rồi đối phương nói, ngày mai sẽ đến tìm cậu, Đường Vũ vui vẻ rạo rực.

    Cậu lại có thể mở ra rất nhiều ký ức.

    Chương 140: Nguy hiểm cận kề

    Gần đây, sự “mê luyến” của Đường Vũ đối với Ian khiến rất nhiều người phiền nhiễu.

    Đương sự là một trong số đó.

    Đường Vũ muốn lấy về ký ức như thèm thuồng đòi ăn kẹo, tâm huyết dâng trào sẽ nếm thử vị ngọt, không phân trường hợp ngẩng đầu hôn Ian.

    Chiều cao của thân thể Đường Vũ không thấp hơn Ian bao nhiêu, không giống như lúc trước muốn hôn còn cần phải khiễng chân, hiện tại cực kỳ thuận tiện.

    Mà điều Ian để ý nhất không phải là không phân trường hợp, mà là đối phương muốn hôn thì hôn muốn đi thì đi, không quan tâm chút nào đến cảm thụ của anh, có lúc anh thật muốn làm thêm chút gì đó, nhưng người đó lại tràn đầy thỏa mãn, buông anh ra, sau đó lại lộ vẻ khó hiểu với sự u uất của anh, thỉnh thoảng còn hỏi anh sao vậy.

    Đối với Đường Vũ vừa đơn thuần vừa vô tri, Ian không nhẫn tâm trách cứ, dứt khoát xem mình là cây kẹo, cung cấp cho Đường Vũ liếm mọi lúc mọi nơi.

    Ngoài ra người cảm thấy phiền nhiễu, đương nhiên chính là Đường Định Tín và Liên Kỳ.

    Bọn họ không phải chưa từng thử ngăn cản, nhưng sau khi con trai tiếp xúc thân mật với Ian Clermont, ký ức quả thật đang chậm rãi trở về, họ cũng không thể đoạt đi quyền lợi tìm về ký ức của con.

    Vì thế trừ Đường Vũ hưng phấn, người khác hoặc ít hoặc nhiều đều có chút bất mãn.

    Gần đây Ian luôn suy nghĩ làm sao để Đường Vũ ‘dung hợp’ với những ký ức cậu tìm về.

    Hiện tại nhân cách của Đường Vũ trống rỗng, đối với Ian, cái gọi là muốn ký ức trên cơ bản là đứa con nít muốn xem phim hoạt hình, mỗi lần tìm về ký ức giống như xem một đoạn phim ngắn, nhưng dù có xem nhiều thế nào, cũng không thể có tính cách của nhân vật trong phim.

    Ian biết, nhất định cần thời cơ gì đó để Đường Vũ hoàn toàn hồi phục…

    Mười ngày sau.

    Đường Vũ đang quấn lấy Ian ‘đòi kẹo ăn’, thì nghe bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn.

    Ian nhẹ vỗ đầu Đường Vũ, đối phương nghe lời buông anh ra, liếm môi, đi theo ra cửa.

    Đường Vũ nghiêng đầu trái phải, muốn xem thử ai tới, kết quả thấy mẹ mình đang đón một người phụ nữ cao quý cao hơn bà nửa cái đầu đi vào trong.

    Đường Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện đối phương đang mỉm cười với người phụ nữ kia.

    Nụ cười đó khiến cậu cảm thấy rất ấm áp, rất ngon miệng, thế là ngửa đầu hôn lên.

    Nụ hôn nhạt nếm thử, lúc tách ra vì môi hai người đều hơi khô, môi dưới dán với nhau, Đường Vũ thè lưỡi ra liếm rồi mới chịu tách.

    Cảnh này rơi vào mắt hai người phụ nữ đang bước tới, lập tức sững người tại chỗ.

    Một người đang nghĩ: Con trai tôi không thể làm ra chuyện này được!

    Liên Kỳ đang hối hận thời gian này vì cổ vũ con trai sớm tìm về ký ức, trở thành một người trưởng thành độc lập, mà không ngăn cản những hành động của con, nhưng bà buông lỏng lại dẫn đến con trai làm ra chuyện to gan lớn mật trước mặt đám đông, đặc biệt là trước mặt vị phu nhân khác.

    Mà vị phu nhân bên cạnh bà hiển nhiên cũng ngây ra, nhưng trong lòng lại nghĩ, mấy năm không gặp, hình như Đường Vũ càng thêm chủ động rồi… quấn con trai bà như thế, bà không biết nên vui hay nên ghen tỵ nữa.

    Người đến chính là mẹ của Ian, phu nhân Clermont.

    Ngày đầu tiên Ian trở về, khi cha mẹ Đường Vũ đang nghiên cứu làm sao đối phó anh, anh đã nói với mẹ chuyện mình trở về, hơn nữa còn đơn giản nói lại tình trạng hiện giờ của Đường Vũ, hy vọng bà có thể đến Oum.

    Một mặt là nói cho hai vợ chồng nhà họ Đường, anh vô cùng xem trọng chuyện với Đường Vũ, tuyệt đối không thể đơn giản buông tay, mặt khác, anh từng nghe Đường Vũ nói, nếu hai người muốn kết thành bạn đời chân chính, phụ huynh hai bên phải chính diện gặp mặt và được sự đồng ý của họ.

    Trong luật pháp liên bang không cưỡng chế quy định điều này, vì hôn ước liên bang có nhiều loại, chẳng hạn bầu bạn ngắn hạn, chỉ là quan hệ hưởng chung lợi ích, nếu như vậy cũng cần gặp cha mẹ hai bên, thì quá phiền phức.

    Nhưng anh và Đường Vũ thì khác, họ muốn kết làm bạn đời, hơn nữa tuy về luật pháp vẫn không đi theo trình tự, nhưng họ đã cùng hưởng chung lợi ích, cùng hưởng vinh quang, cũng có nghĩa là, họ đã có thực chất của bạn đời.

    Nếu là thế, phụ huynh hai bên nếu có thể chung sống hòa hợp, tự nhiên là tốt nhất.

    Đối với việc Ian Clermont gọi phu nhân Clermont đến, Liên Kỳ cảm thấy kinh ngạc.

    Phu nhân Clermont rất được tôn trọng tại Hick, mà bà cũng đã từng nghe danh, không ngờ hai người ở khoảng cách xa như vậy lại có ngày gặp mặt.

    Mà từ việc này cũng có thể nhìn ra Ian Clermont quả thật chân tâm đối đãi với con bà.

    Ba người tại đó có ba suy nghĩ khác nhau, người duy nhất không bị quấy nhiễu chính là Đường Vũ.

    Đợi Đường Vũ ôm Ian xong, quay đầu lại thấy phu nhân Clermont, mắt liền sáng lên: “Con biết bác…” Đường Vũ tìm tòi trong trí nhớ, sau đó gọi chính xác: “Phu nhân Clermont.”

    Đã từ chỗ con mình biết trước hiện tại ký ức và nhân cách của Đường Vũ có vài vấn đề, khi đối phương có thể lập tức nhận ra bà, bà vui mừng, vậy có nghĩa bất luận con trai bà hay bà, đối với Đường Vũ đều rất quan trọng.

    Bà không biết đó toàn là do nụ hôn kia ban cho, ký ức Đường Vũ muốn sẽ tự động nhảy vào đầu.

    Nhưng: “Tiểu Vũ à, con luôn gọi bác là bác gái, gọi một tiếng nghe thử đi.”

    Liên Kỳ nghe xong mặt đen đi không ít.

    Tại liên bang Hick, gọi mẹ đối phương là “bác gái”, chính là gọi “mẹ” ở Oum, đều là xưng hô mẹ đối phương giữa bầu bạn với nhau.

    Khi bà không biết, hai người này đã “ngấm ngầm đưa tin” rồi sao?

    Đây không phải là một tin tức tốt.

    Sau khi gặp Đường Vũ, phu nhân Clermont kéo cậu nhìn hai vòng, không ngừng gật đầu.

    Ừm, không tồi, còn đẹp trai hơn trước, cũng to con hơn không ít, như vậy đứng chung với con bà đã có thực lực tương đương, khi đánh nhau chắc không bị ăn hiếp.

    Nếu Liên Kỳ biết suy nghĩ thực tế trong lòng bà lúc này, chắc tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.

    Phu nhân Clermont đến khiến bầu không khí ở nhà họ Đường lại thay đổi.

    Vốn dĩ mỗi ngày Ian sẽ dẫn Đường Vũ đi huấn luyện, dạy cậu điều khiển cơ giáp, sau đó hai người sẽ cố gắng chọn “chỗ ít người” giúp Đường Vũ hồi phục một phần ký ức.

    Ba mẹ Đường Vũ đối với việc đó chỉ đành mắt nhắm mắt mở, vốn họ cũng không định can dự quá mức vào tình cảm của con trai, chẳng qua tình trạng hiện giờ khá đặc biệt, họ sợ Ian có mục đích khác, nhưng sau một thời gian quan sát, Ian quả thật giúp ích cho sự hồi phục của con họ.

    Ít nhất hiện tại khi nói chuyện Đường Vũ đã giống một thiếu niên mười mấy tuổi, chứ không phải là một đứa bé còn thơ.

    Mà bây giờ, mỗi ngày Liên Kỳ cùng phu nhân Clermont sẽ có ngôn ngữ chung nói hoài không hết, cũng càng lúc càng cảm thấy con người Ian rất không tệ, dưới ảnh hưởng của bà, Đường Định Tín trước giờ luôn nghe lời vợ cũng thay đổi sắc mặt nhìn Ian, vì thế mọi người lặng lẽ để cho hai người đủ không gian bên nhau, không còn giám sát nữa.

    Ian cảm thấy nhẹ nhõm không ít, vì anh và Đường Vũ còn rất nhiều bí mật, quả thật không tiện bị người ta giám sát mãi.

    Sau khi được ngầm trao cho quyền giám hộ Đường Vũ, Ian dẫn Đường Vũ đến trước mặt chiến thần.

    “Có muốn lên trên không?” Ian nhìn vẻ hưng phấn của Đường Vũ, mỉm cười hỏi.

    Đường Vũ vừa gật đầu vừa nói: “Nó đang gọi tôi.”

    Ian giật mình, nhíu mày nói: “Cậu lại có cảm giác bị lôi kéo?”

    Đường Vũ lắc đầu, “Tôi chỉ nói lúc trước, nó từng gọi tôi. Tôi có thể vào không?”

    Lúc này Ian mới yên tâm, chỉ nhẹ suy nghĩ, ngực chiến thần đã chậm rãi mở ra, anh đưa tay ôm lưng Đường Vũ, liên tiếp nhảy vọt hai cái, trực tiếp mang người vào điểm đặt chân trước ngực chiến thần.

    Không có bất cứ bài xích nào, Ian và Đường Vũ đều vào được chiến thần.

    __ Kiếp trước chúng ta điều khiển chiến thần, cậu tồn tại bằng hình thức linh hồn.

    Ian nói.

    Đường Vũ vẫn đang chìm trong không gian kỳ dị bên trong chiến thần không thể tự thoát ra.

    Mấy ngày trước bên trong cơ giáp mà cậu vào đều có dịch cảm ứng, toàn bộ là màu lam sáng rực, cậu cũng biết, tất cả cơ giáp đều nên như thế, không ngờ, lại có một chiếc cơ giáp không có dịch cảm ứng, lại còn quanh quẩn màu vàng ấm áp.

    Nơi này quá đẹp, quá khó tin.

    __ Tôi không biết trạng thái của chúng ta bây giờ có còn tiến vào thế giới kỳ dị đó được không, nếu có thể, sẽ rất có ích cho sự hồi phục của cậu.

    Ian đang nói đến thế giới đường sọc, hơn nữa là thế giới chỉ thuộc về Đường Vũ.

    Vì thế giới của Đường Vũ là đọc từ động tác, không giống thế giới của anh, thuộc dạng “viết” từ tĩnh thái.

    Ian từng muốn thay đổi, để Đường Vũ hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường, nhưng đó tuyệt đối không nằm trong phạm vi mà ngài Joe gợi ý cho anh, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng Ian vẫn từ bỏ, vì ngài Joe từng nói, sở dĩ ngài chọn anh, là vì anh đủ lý trí, cho nên anh không thể làm chuyện không lý trí, như vậy sẽ phá hỏng cân bằng.

    Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh nghĩ ra một cách, chính là để Đường Vũ tiến vào thế giới đường sọc lần nữa, nhìn lại ký ức ba kiếp của cậu.

    Nhưng Đường Vũ ở trạng thái thực thể hình như rất khó vào thế giới đó, Ian bắt đầu thử những cách khác để hướng dẫn cậu.

    Hai người lại có chính sự.

    Đương nhiên, Đường Vũ vẫn vô cùng tùy hứng, thậm chí khi ở trong chiến thần, cũng hoàn toàn không khống chế mình thân mật với Ian.

    Phiền não của Ian rất ngọt ngào, mà phiền não của Noah là khổ sở.

    Ian bảo hắn chống đỡ một tháng, bây giờ mới qua nửa tháng, hắn đã lực bất tòng tâm.

    Đại khái vì cảm thấy Ian đã về, có đường lui, cho nên nản chí, cảm thấy không thể làm gì Ogavin.

    Quân đội của người Hyde không còn lại bao nhiêu, nhưng họ đều có một vài năng lực kỳ quái.

    Khi gặp trên chiến trường, có lúc cơ giáp bên mình sẽ đột nhiên mất khống chế, có chiến sĩ cơ giáp bị giảm độ đồng bộ xuống dưới giá trị cảnh báo…

    Ian thật sự đã đánh giá hắn quá cao rồi.

    Noah vò đầu, gọi Phùng Nghị và Emir đến, thương lượng đối sách.

    Đáng mừng là, sau khi hắn cùng Phùng Nghị tổ chức một lần tấn công hiệu quả, khí thế bên Ogavin đột nhiên giảm đi rất nhiều, hình như bị kích thích gì đó.

    Noah đã kiệt sức lập tức thả lỏng không ít, thầm đếm ngày, chờ mong mười mấy ngày còn lại có thể trôi qua nhanh một chút.

    Cùng lúc này, trong nơi tối tăm không ánh sáng của vũ trụ, một đội quân khổng lồ yên tĩnh như ma quỷ đang bay về hướng đông bắc của liên bang Hick, hướng đó xuyên qua một khu vực siêu dài không có hành tinh nào, chính là hành tinh trung ương của liên bang Oum, là trung ương quyền lực và nơi ở của thế gia hoàng thất Oum, cũng là nơi ở của chiến thần hiện tại.

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh