Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 53

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Mấy hôm trước bận đột xuất nhé, gần đây thì phải chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, có thể sẽ đăng bài không đều.


    Chương 53: Phá đất trồi lên

    Nghe nói có người đuổi theo, Ken đang nhìn vào mắt Đường Vũ vẫn chưa để ý, cười nói: “Trên hành tinh Chiêu Hòa không có máy phi hành nhanh hơn máy con dơi của tôi.”

    \^18||838920:)660[|qc38}~we16@ Huyetphong143 @?/73851pk50hg3964804aq#=
    “Là máy phi hành dơi của chúng ta, chẳng qua quỹ tích điều khiển không phù hợp với đường lối đã định, nghi ngờ là người của Hick đang điều khiển.”

    Câu này cuối cùng gợi lên chú ý của Ken, “Để tôi đi xem thử.”

    Hắn nói xong, không rảnh để ý Đường Vũ nữa, đẩy người vào căn phòng trữ đồ, rồi lại trước bàn thao tác.

    Mở hình ảnh, Ken kinh ngạc với thân phận đối phương.

    Mái tóc màu nâu đậm của anh nằm chỉnh tề trong mũ quân đội, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.

    “Ian Clermont?”

    “Thả họ ra.” Ian rất bình tĩnh, không nhìn ra là người vừa mới tức giận.

    “Họ?” Ken dường như rất thích cười, nhưng nụ cười lần này lại lộ ra khinh thường, “Anh chỉ để ý đến Đường Vũ đúng không?”

    Ian không nói gì, chỉ không sợ hãi nhìn vào mắt Ken, ánh mắt bình tĩnh đáng sợ.

    “Nếu cậu ta là người anh để ý, tôi càng không thể thả cậu ta ra.” Tựa hồ nghĩ đến gì đó, Ken vui vẻ nói: “Anh là đối thủ tôi muốn đánh bại, mà người anh để ý sẽ trở thành trình tự viên của tôi, như vậy không phải rất đáng nể sao?”

    Ian vẫn không nói gì, chỉ là nhìn từ động tác, hình như anh đang làm gì đó.

    “Ken.” Người khác trên bàn thao tác kinh hoảng nói: “Anh ta bắn trúng con dơi số 1 rồi!”

    “Cái gì?” Ken kinh sợ cúi đầu, kiểm tra tình huống của các con dơi trên màn hình hiển thị.

    Máy phi hành của họ vì muốn đạt đến tốc độ cực cao, nên không trang bị bất cứ vũ khí tấn công nào, con dơi lớn duy nhất mang theo vũ khí đã bị Ian đánh hạ.

    Cho nên, máy phi hành Ian điều khiển chỉ e là tự mang theo vũ khí gì đó.

    Nghĩ đến đây, sắc mặt Ken không tốt lắm.

    Ken ngẩng đầu, hung ác nói với Ian: “Trên này có học sinh của anh, anh không muốn để bọn họ sống sót sao?!”

    “Điều thứ bảy trong điều lệ về địch của liên bang, khi phải chọn lựa giữa đối tượng ứng cứu bị mang đi và ứng cứu thất bại, nếu cần thiết, chọn vế sau.”

    Giọng Ian bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại làm người ta rét lạnh.

    Ken không cười nổi nữa: “Vậy thì, anh muốn đích thân giết Đường Vũ sao?”

    Khi Đường Vũ bị Ken kéo ra khỏi phòng trữ đồ, còn chưa hiểu đã có chuyện gì.

    Sau đó, cậu vui mừng thấy thượng tá Clermont trên màn hình.
    ezhwnt)!,.9888192675iz97455@ Huyết – Phong @{[912916emxr9356[=2166zw75%,
    Thấp thỏm và bất an trong lòng gần như biến sạch trong chớp mắt, trong lòng chỉ nghĩ, thượng tá lại đến cứu cậu rồi!

    “Ian Clermont, anh phải suy nghĩ cho kỹ, nếu anh có thêm hành động nào nữa, tôi sẽ giết cậu ta trước mặt anh.”

    Đường Vũ nghe thế, sắc mặt tức thì tái nhợt.

    Hình như cậu lại bị cuốn vào trong vòng tranh đấu bất đắc dĩ rồi!

    “Đừng sợ.” Ken mỉm cười nói: “Chúng tôi đều không nỡ để cậu chết.”

    Đường Vũ làm sao có thể được an ủi bởi câu này, đều không nỡ để cậu chết, hắn nói gì cũng không tin!

    Tạm chưa đề cập đến giao tình giữa cậu và Ken không hề sâu, mà với thượng tá thì càng… cho dù có chút giao tình, nhưng cậu không cho rằng thượng tá lại vì một người nào đó mà từ bỏ nhiệm vụ.

    Đường Vũ nuốt nước miếng, phát hiện trong màn hình, Ian Clermont đang nhìn cậu chằm chằm.

    Cậu không hiểu đối phương đang nghĩ gì, chỉ phát hiện mình không cách nào dời ánh mắt đi, có một cảm giác khủng bố như mình sắp bị ăn mất.

    Điều khiến cậu thấy kinh ngạc hơn nữa, là thượng tá một mặt nhìn chằm chằm cậu, một mặt lại thao tác gì đó.

    Mắt Ken cũng trừng thật lớn, hô lên: “Anh thật sự không sợ tôi giết cậu ta?!”

    Hắn vừa dứt lời, đã nghe con dơi số 3 cũng bắt đầu báo động, người trên máy phi hành con dơi số 1 và số 3 bắt đầu cầu cứu hắn.

    “Thả bọn họ, nếu không các cậu không thể rời khỏi hành tinh này.” Ian lại lên tiếng, dường như còn lạnh lẽo hơn thời tiết giá lạnh trên hành tinh Chiêu Hòa.

    Anh dùng hành động thực tế cho Ken biết, không ai có thể uy hiếp anh, mà anh cũng luôn nói gì làm nấy.

    Đường Vũ nghe vậy run rẩy không ngừng, cậu biết thượng tá nói câu đó tuyệt đối không phải đang đùa.

    Cậu càng có lý do tin rằng, nếu Ken không làm theo lời thượng tá nói, có thể bọn họ sẽ phải cùng chết tại đây.

    Răng Đường Vũ bắt đầu run cầm cập, tư duy cũng bị nỗi sợ hãi tử vong bao trùm, không nghe rõ Ken nói gì trong cơn tức giận.

    Đối với việc thượng tá sẽ không vô tư cứu cậu, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi sự thật chính xác như thế, cậu lại cảm thấy rất buồn.

    Cậu nhìn đối phương qua màn hình, muốn biểu hiện một chút lý giải đối với tất cả quyết định của thượng tá, nhưng không biết mình rốt cuộc lộ ra vẻ mặt gì.

    Ian thấy ánh mắt Đường Vũ nhìn mình, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ẩn ẩn đau.

    Điều thứ bảy trong điều lệ về địch của liên bang mà anh nói là thật, nếu cần thiết, anh có quyền xử quyết tất cả những kẻ xâm nhập.

    Nhưng anh lại do dự vì ánh mắt của Đường Vũ.

    “Tôi ném Đường Vũ ra khỏi đây, nếu anh không lập tức đi cứu cậu ta, cậu ta sẽ chết chắc!” Ken vừa nói, vừa mở cửa tàu bên cạnh.

    Hắn chỉ có thể nghĩ ra cách này để dứt khỏi Ian Clermont.

    Cửa tàu mở ra, cuồng phong lạnh lẽo lập tức ào vào máy phi hành, Đường Vũ gần như bị lực hút cực đại hút ra, thậm chí không kịp nhìn thượng tá lần cuối.

    Khi cậu vừa rớt xuống, cậu cảm thấy ngực bị thứ gì đó đụng vào, dường như có ai đang bắn cậu! Tiếp theo, nơi túi áo đồng phục đột nhiên truyền đến hơi nóng ấm áp, bao trùm toàn thân cậu, nhưng chưa được mấy giây, hơi nóng đó đã biến mất.

    Cậu biết bùa hộ thân mà cô nữ sinh đã đưa cho cậu trước khi rời khỏi Kenton đã cứu cậu một mạng.

    Chẳng kịp lấy làm may mắn, vì cậu biết, cho dù không chết bởi họng súng, ngay lúc rơi xuống, cậu cũng không còn đường sống nữa.

    Trong quá trình rơi xuống, Đường Vũ không thể làm bất cứ động tác nào, người bị trói, thậm chí cả co duỗi cũng không được.

    Hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, mỗi lần hít thở đều sẽ hít vào đầy khí lạnh, đóng băng khí quản và phổi cậu.
    ^]157622~:ex78183oosz72fs@ Lightraito44 @{.ff2177vt97+#ea1,:sy4
    Cùng với tốc độ rơi xuống, Đường Vũ bắt đầu cảm thấy cậu đang trải nghiệm một lần tử vong chân chính.

    Cậu nghĩ, trong nhiệt độ lạnh lẽo này, trước khi cậu hoàn toàn rớt xuống, cậu đã bị đông thành một khối băng.

    Sau khi rớt xuống đất, có thể sẽ vỡ thành vô số mảnh.

    Chẳng qua lúc đó cậu đã chết rồi, nên cũng không cảm thấy đau đâu, hơn nữa cũng không phải giống như nhảy lầu, máu văng tung tóe…

    Ian Clermont nhìn Đường Vũ rớt khỏi máy phi hành, trong mắt hiện rõ hoảng loạn.

    Ken đắc ý nhìn đối phương, quả nhiên thấy Ian chuẩn bị đi cứu người.

    Nhưng hắn không ngờ được, thượng tá đó lại mở cửa khoang tàu nhảy xuống theo.

    Ken đang sửng sốt, thì thấy ngoài cửa sổ, một chiếc máy phi hành cực lớn đang tông mạnh về phía họ!

    Ian Clermont đáng ghét! Dùng máy phi hành đụng họ!

    “Oành__!!” Bầu trời nổi lên một đống lửa, linh kiện của máy phi hành bắn ra khắp nơi.

    Không biết qua bao lâu, Đường Vũ cảm thấy lâu thế mà còn chưa rơi xuống đất vỡ nát, thật không hợp lý.

    Cậu giãy dụa mở mắt ra, phát hiện mình đang bị một người ôm lấy.

    Rõ ràng họ còn đang rơi xuống, chẳng qua tốc độ vô cùng chậm.

    Người ôm cậu, miệng mím chặt, dường như đang bực mình vì chuyện gì đó, mắt cũng đầy lửa giận.

    Mà trên đỉnh đầu người đó, mở ra một thứ thật lớn màu da cam giống như dù nhảy, mang hai người bồng bềnh rớt xuống.

    “Thượng tá?” Đường Vũ giật mình kêu lên.

    Tiếng kêu của Đường Vũ đánh thức người đang toàn lực khống chế tốc độ rơi xuống, đối phương cúi đầu nhìn cậu, mặt không cảm xúc, sau đó lại nhìn bầu trời phương xa.

    Hình như anh đang tức giận, Đường Vũ nghĩ.

    Thế là, cậu cũng không dám nói thêm gì nữa, mà nhiệt độ lạnh lẽo cũng khiến cậu khó nói được gì.

    Sau khi hoàn toàn rơi xuống, Đường Vũ phát hiện chỗ này là một vùng tuyết cực kỳ rộng lớn, nhìn ra xa, cậu không thấy được một bóng người, càng không nhìn thấy một tòa nhà nào cả.

    Xem ra vừa rồi máy phi hành đã bay đi rất xa, đã ra khỏi phạm vi an toàn của hành tinh Chiêu Hòa rồi.

    Sau khi niềm vui được thượng tá cứu trôi qua, cộng thêm thượng tá đã buông cậu ra, Đường Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

    Nhiệt độ của hành tinh Chiêu Hòa có thể đạt đến âm bốn năm chục độ, bình thường thi đấu đều ở trong sân đấu, nhiệt độ thấp nhất chỉ là âm hai mươi độ, lúc này ra bên ngoài thật, mới biết cái lạnh này có thể lạnh đến mức nào.

    Bất hạnh ở chỗ, cuộc đấu của trình tự viên diễn ra tại hội trường trong nhà, Đường Vũ không mặc trang phục giữ ấm, lúc này chỉ mặc một bộ đồng phục đơn giản, người đã bị lạnh thấu, Đường Vũ bắt đầu run rẩy không thể kìm chế.

    Trước đó do quá căng thẳng, không để ý cái lạnh, bây giờ an toàn rồi, trong đầu toàn nghĩ tới lạnh lạnh và lạnh, Đường Vũ cũng không biết phải làm sao.

    “Làm sao, làm sao đây?” Đường Vũ run cầm cập hỏi.
    #}2149^#wu=\ng,^rfxter1ih#|@ Huyết Phong @57/(vn3ks978580ymhk):eodj}(=&
    Thượng tá cũng chỉ mặc bộ quân phục nhưng có vẻ giỏi chống lạnh hơn, lúc này không nhìn ra được anh có chút sợ lạnh nào, nhưng sau khi thấy Đường Vũ bị đông lạnh tái nhợt, vẻ mặt thượng tá rõ ràng trở nên lạnh hơn.

    Hại thượng tá không thể không cứu mình, Đường Vũ đã tràn đầy hổ thẹn, lúc này thấy đối phương khó chịu ra mặt, lòng cậu chua chua, nhưng lại nói đầy thấu hiểu: “Mang theo tôi nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh, tôi ở đây là được rồi, anh đi đi.”

    “Tôi đi đâu?”

    Giọng đối phương vang lên, Đường Vũ vô thức rùng mình một cái.

    “Đi… đi cứu người khác, hoặc, hoặc là trở về.” Quả thật càng lúc càng lạnh, Đường Vũ ôm tay nói.

    Cậu không biết cậu có nên chạy hay không.

    Nhưng nhìn thế gió ở đây, chạy rồi bị thổi nhiễm lạnh chỉ sợ sẽ không cách nào làm nóng người được nữa!

    Đường Vũ phát hiện, thượng tá nghe cậu nói xong vẻ mặt càng kém.

    Nhưng những thứ có thể nói cậu đã nói hết rồi, bây giờ cậu sắp lạnh thành trụ băng, thật sự không cách nào quan tâm đến suy nghĩ của thượng tá nữa.

    Dù sao, nếu muốn đuổi theo những người khác hay đi tìm cứu binh, người này vẫn luôn có cách.

    Tư duy của Đường Vũ bắt đầu trở nên mơ hồ, vô thức kéo cái dù màu da cam kia bọc quanh thân mình, cuộn người lại ngã xuống nền tuyết.

    Cậu vẫn còn ý thức, nhưng cậu đã không động đậy nổi rồi…

    Thật sự là quá lạnh, mới có mấy phút, cậu đã cứng đờ…

    Ian phát hiện cậu bất thường, nhanh chóng nhớ ra đối phương chỉ là một học viên bổ khuyết của khoa trình tự, chưa tiếp nhận bất cứ huấn luyện chống lạnh nào, hơn nữa thể lực lại cực kém, nhiệt độ này đối với cậu mà nói không khác gì tử hình.

    Sau khi truyền tọa độ của mình về cho Noah, Ian lập tức lại chỗ Đường Vũ, cúi người, sờ thử nhiệt độ của Đường Vũ.

    Lạnh muốn chết.

    Hoàn toàn không còn nhiệt độ ấm áp trên mặt như hôm đó.

    Vừa rồi anh chỉ cảm thấy bất mãn vì cách làm của mình, anh bỏ mặc việc ứng cứu người khác, chọn nhảy xuống để cứu học viên bổ khuyết này!

    Cho dù biết chỉ dựa vào mình anh, khả năng giải cứu được những người khác là rất mong manh, nhưng ngay cả thử cũng không thử, là một quân nhân anh cực kỳ tự trách.

    Có điều lúc học viên bổ khuyết bị cuốn ra khỏi máy phi hành, anh căn bản không thể nghĩ đến thân phận của mình, chức trách của mình, chỉ biết nếu không cứu đối phương, thì anh nhất định sẽ hối hận.

    Rút đi tầng lạnh lẽo, Ian dần có chút kinh hoảng, anh biết, thời tiết rét lạnh này có thể đông chết người, cho dù các chiến sĩ mà anh từng tiếp xúc sẽ không bị đông chết, nhưng học viên bổ khuyết này tuyệt đối không thể chống chọi với cái rét này.

    Ian đi vòng một vòng quanh Đường Vũ, kéo cái dù màu da cam bao kín cậu, nhưng vẫn không thể giúp nhiệt độ của đối phương ngừng giảm xuống.

    Anh kéo tay cậu ra, cưỡng chế ra lệnh: “Học viên bổ khuyết, đừng ngủ!”

    Chỉ có thể thấy mí mắt đối phương nhẹ rung, coi như trả lời.

    Nên làm sao đây? Chiêu Hòa không có máy phi hành, cứu người nhanh nhất cũng phải gần một tiếng mới tới được.

    Mà học viên bổ khuyết của anh chỉ sợ không sống được thêm mấy phút nữa đâu.

    Nhận thức này khiến lần đầu tiên trong đời Ian cảm thấy một thứ có tên là sợ hãi.
    53zfky{&[$tr70cf45zgeols##@ Lightraito44 @al26yobp59322217.&&{77aifs|!46

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh