Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 71+72

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 71: Phân tích đối sách

    Quãng đường tiếp theo, hai người đều rất yên tĩnh.

    Đường Vũ cảm thấy, câu cuối cùng mà thượng tá nói, có thể đại biểu là không quá vui vẻ.

    Cậu biết người đàn ông chính trực từ trước đến nay chưa từng nói đùa không thích tất cả hình thức không chịu trách nhiệm.

    Mà sau đó, họ cũng không tiếp tục đề tài kia nữa.

    Đường Vũ thầm nghĩ, lời như bày tỏ này, nên chọn thời điểm tốt mà nói thì hay hơn, đương nhiên, là chỉ nếu còn có sau này.

    Cũng vì lần này nhận được đáp án không phải phủ định, nên cậu vững tâm hơn nhiều.

    Ít nhất cậu biết cảm giác của thượng tá dành cho mình cũng khác biệt.

    Nghĩ đến điểm này, cậu sẽ cảm thấy trong lòng đầy nhẹ nhõm và vui vẻ, nói sến một chút thì là ngọt ngào.

    Chín giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.

    “Trừ cậu ra, không có người thứ hai còn ký ức sao?” Ian hỏi.

    “Chắc không có, ít nhất phía nhà trường không có, người trên tàu vũ trụ tôi đã quan sát qua rồi.”

    Ian suy nghĩ vài giây, lại hỏi: “Tất cả đều hoàn nguyên? Kể cả người đã chết vào hôm nay, cũng sẽ sống lại?”

    “Cái này tôi không quá xác định, nhưng một người thương thế ác liệt mà tôi từng cứu, trước sáng sớm đã sắp chết rồi, nhưng sang hôm sau khi nhìn lại, thương thế của anh ta vẫn ổn định.”

    Quả thật không thể tin nổi, cũng có nghĩa là, đến không gian này, sẽ không tồn tại tử vong!

    “Vậy còn cậu thì sao?”

    Câu nói này kéo Đường Vũ khỏi mớ tư duy bay bổng.

    “Tôi…” Đường Vũ ngẫm nghĩ.

    Bốn ngày nay, cậu vẫn luôn quan sát người và chuyện xung quanh, nhớ từng phân đoạn nhỏ, để có thể làm người ta tin tưởng khi nói ra chân tướng, nhưng cậu lại chưa từng chú ý bản thân.

    Đường Vũ vô thức nhìn ngón tay mình, cậu nhớ hôm đầu tiên, nơi này từng bị xước, hôm đó cậu đã thấy mừng vì đau đớn trên tay khiến cậu cảm thấy mình còn sống.

    Nhưng sau đó, cậu chưa từng chú ý đến thân thể mình nữa, cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

    Hiện tại xem thử, chỗ đó đã hơi vàng, dường như vết thâm bị xước sắp tan đi toàn bộ.

    Đường Vũ liền hít ngược một cái, thân thể lập tức cảm thấy rét lạnh.

    Ký ức của cậu không dừng lại, thân thể cũng đang hồi phục bình thường.

    Tất cả mọi người trong không gian này, bị thương sang hôm sau sẽ trở lại như cũ, chết rồi có lẽ cũng sống lại, tay đứt rồi cũng sẽ “mọc” lại.

    Chỉ trừ cậu.

    Vậy nếu cậu chết rồi, thì chính là chết vĩnh viễn sao?

    Ian nhìn mặt Đường Vũ là biết tất cả, tay đang kéo cần thao tác cũng bất giác nắm chặt, vẻ mặt căng cứng.

    Rất nhanh, Đường Vũ bình tĩnh lại, cười ha ha nói: “Cũng may chỗ này không có gì nguy hiểm, mấy hôm nay không có chuyện gì cả.”

    Ian vẫn không tỏ vẻ gì.

    Gần mười một giờ, Đường Vũ vui mừng nói: “Lại gần rồi!”

    Cậu luôn quan sát ngọn “núi” mà Ian cảm thấy có vấn đề, cho dù ngọn nói đó đen thui, nhưng huỳnh quang xung quanh vẫn biến hóa, nó đại biểu bọn họ đã lại gần rồi.

    Dường như vào một thoáng nào đó vừa rồi, họ đã đột phá vách ngăn gì đó, ngọn núi bắt đầu nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng hiển hiện trước mặt họ.

    Sau khi lại gần, nó không còn là một ngọn đồi nhỏ, mà là một kiến trúc kỳ quái cực lớn nhô lên ước chừng khoảng ba km.

    Ian dừng xe lại, Đường Vũ mở cửa xuống xe, đang định xem thử nơi này có chỗ nào khác thường, thì nghe Ian gầm lên: “Lên xe!”

    Cho dù vẫn chưa phát hiện cái gì, nhưng dựa vào tính phục tùng tuyệt đối dành cho thượng tá, trước cả khi bản thân kịp phản ứng, cậu đã kéo cửa chui vào, tốc độ nhanh đến mức cả cậu cũng không dám tin.

    Sau khi xác định Đường Vũ đã lên xe, Ian nhanh chóng trở về vị trí điều khiển, vội vàng thao tác hai chân hai tay, một tiếng “ầm” vang lên, xe lao đi với tốc độ cực nhanh.

    Đường Vũ túm chặt dây an toàn, tim đập cực nhanh.

    Đến giờ cậu vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn ra sắc mặt thượng tá rất nghiêm trọng, hơn nữa còn cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh.

    Sắp đến “điểm ngăn trở” khi ngọn núi đột nhiên phóng lớn, Đường Vũ vừa yên tâm được một chút, đã thấy trước xe bay vọt qua một đám gì đó.

    Da đầu cậu tê dại, tim đập muốn nổ tung.

    Đó là một đàn tộc kiến!

    Trời ơi, ở đây có tộc kiến, trong ngọn núi đó là hang ổ của tộc kiến!

    Thế giới này căn bản không an toàn!

    May mà giây tiếp theo, dường như họ đã thoát ly gì đó, ngọn núi sau lưng lại trở thành ngọn đồi nhỏ.

    Đường Vũ quay đầu nhìn, da gà nổi đầy người, tộc kiến tính trên hàng chục ngàn đang ở sau lưng họ, bay đầy nóng nảy, có vài con muốn lao qua, nhưng dường như chúng đã nhận được mệnh lệnh nào đó, không cam nguyện bay tới bay lui ở chỗ điểm ngăn trở.

    Mùi tanh nồng nặc trong không khí chậm rãi nhạt đi khi khoảng cách kéo dài ra, mãi đến khi chạy thật xa, Đường Vũ mới dám buông lỏng tay, tay kéo dây an toàn đã bị móng tay đâm đỏ.

    “Nơi này quả nhiên không đơn giản.”

    Không biết đã lái đi bao xa, Ian dừng xe lại bước xuống.

    Đường Vũ ấn trái tim đang kinh hồn chưa định, cũng bước ra theo, nói: “Chúng ta, chúng ta phải làm gì?”

    “Những tộc kiến này đang nghe lệnh của ai, vừa rồi tộc kiến đó vốn đang muốn truy kích chúng ta, nhưng bị gọi về. Cái này đã nói rõ, chúng cần phải ở lại nơi đó, bảo vệ thứ gì đó.

    Đường Vũ nghe đến đây, lập tức nghĩ ra, “Là kiến chúa!”

    Cho dù trước khi gặp tộc kiến chưa từng tiếp xúc với chủng tộc này, nhưng những tộc trùng khác đều có kết cấu tương tượng với nó, Ian đương nhiên cũng nhanh chóng nghĩ ra.

    “Có lẽ, chúng ta có cách rời khỏi nơi này rồi.”

    Giết kiến chúa sao?

    Đường Vũ rùng mình.

    Vừa rồi nơi đó có mấy chục ngàn tộc kiến, nếu đi sâu vào, không biết còn nhiều thành thế nào nữa, hơn nữa đây chỉ là kiến binh, nếu cậu đoán không sai, chắc còn có kiến thợ, kiến đực, kiến cái… muốn giết kiến chúa, thật sự là còn khó hơn lên trời!

    Vấn đề là cơ giáp của họ đã không thể dùng, nếu với trình độ lớn mạnh của đội quân do thượng tá thống lĩnh, có lẽ còn có thể chiến một trận. Mà tàu vũ trụ không thể sử dụng, còn chiến hạm của thượng tá không biết có thể sử dụng vũ khí trong không gian con này hay không. Nhưng vấn đề lớn nhất là chiến hạm đã tổn hại, tu sửa cần tốn thời gian.

    Đòi mạng nhất là, họ chỉ có một ngày.

    Phải làm sao mới có thể tìm được thượng tá, tập hợp lực chiến đấu, đến chỗ này, rồi lật tung ổ kiến to lớn đó trong một ngày…

    Tuy cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng có lẽ do đã tiếp xúc lâu với thượng tá, bị đồng hóa rồi, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đường Vũ không phải là làm sao tiếp tục sống sót an toàn, mà là nhanh chóng tính toán số lượng, lực sát thương của đám tộc kiến này, cùng lực chiến đấu của bên mình, nghĩ xem nên làm sao diệt cái thứ buồn nôn đó.

    Ian nhìn thời gian, chỉ còn mười mấy phút nữa sẽ kết thúc một ngày, anh nhìn Đường Vũ.

    Người đó đang nhíu chặt mày, suy nghĩ gì đó, tập trung đến mức anh nhìn cậu rất lâu cậu cũng không phản ứng.

    Học viên bổ khuyết này, lá gan thật là lớn chưa từng có, đặc biệt là khi đối diện với anh.

    Dám cãi lệnh của anh, dám chống lại anh, còn dám ở sau lưng chế nhạo anh cũng dám ở trước mặt đùa cợt anh.

    Tất cả mọi người, kể cả Lily cũng nói anh thiếu tình cảm, có lúc giống như một cỗ máy chuẩn xác và mạnh mẽ, nhưng trong mắt Đường Vũ, dường như anh tràn đầy tình người, đối phương đánh giá anh như vậy, làm ngay cả anh cũng cảm thấy khó tin.

    Anh không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, sẽ vô thức nhìn vào danh bạ xem học viên bổ khuyết đó có gửi tin nhắn đến không, có lúc chỉ là một câu thăm hỏi ngày lễ, có lúc là truyện cười chẳng mắc cười chút nào, có lúc là bảng thành tích đơn giản, những từ ngữ vụn vặt đó, đã trở thành cách tốt để anh thả lỏng mỗi ngày.

    Khi gặp lại Đường Vũ lần nữa, anh phát hiện chỉ có duy mỗi người này nổi trội trong thế giới của anh.

    Mà sau đó, anh luôn dễ dàng tìm được người này trong đám đông.

    “Thượng tá, tôi vừa…” Đường Vũ kết nối nhiều đoạn lóe lên trong đầu vừa rồi, cậu cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra điều gì, nhưng quay đầu lại đụng phải đôi mắt màu nâu đậm, lập tức quên mất mình đang định nói gì.

    “Cậu vừa sao.”

    Nhưng đối phương lại hỏi tiếp theo lời cậu.

    Đường Vũ nhanh chóng chớp mắt, nhặt lại chút suy nghĩ suýt bay mất vừa rồi, hồi tưởng lại mới nói: “Hôm qua lúc tôi ra đây mang theo Finci, cậu ta đã kiểm tra cho tất cả cơ giáp, cậu ta kết luận là phần lớn cơ giáp không chịu tổn hại mang tính hủy diệt nào, không thể sử dụng chỉ là do dịch cảm ứng tinh thần lực xảy ra vấn đề. Đây là một điểm.”

    Đường Vũ cố gắng nói ngắn gọn rõ ràng: “Người điều khiển các anh quanh năm tiếp xúc với dịch cảm ứng, có lẽ không cảm giác được dịch cảm ứng độ nhẹ, khi tôi vừa tiếp xúc với thực vật ở thế giới này, đã có cảm giác như thân thể đang ở trong dịch cảm ứng độ nhẹ, bây giờ ngẫm lại, đó không phải là ảo giác. Dịch thực vật ở thế giới này quả thật chính là dịch cảm ứng, hoặc là dịch thể gì đó có thành phần tương tự. Đây là điểm thứ hai.”

    “Anh cũng phát hiện rồi, thế giới này trừ gió và thực vật, không có sinh vật gì khác, vậy chất dinh dưỡng cho thực vật đâu? Tôi nghi ngờ nơi này chính là đại bản doanh của tộc kiến, cứ cách vài năm, chúng sẽ bắt một đội cơ giáp, đó đều là chiến sĩ có tinh thần lực cực cao, chúng sẽ giam những chiến sĩ đó ở thế giới này, chỉ cho bọn họ một ngày, để họ chậm rãi chết già, thối rữa tại đây, hút đi tinh thần lực của họ, trở thành chất nuôi dưỡng cho thế giới này, mà tộc kiến cũng hút lấy những thứ chúng cần từ đây, cũng chính là những dịch thế tương tự với dịch cảm ứng tinh thần lực, đó cũng là lý do tại sao ở bụng tộc kiến lại có dịch cảm ứng.”

    Đường Vũ nhanh chóng nói xong xuôi, thời gian khẩn cấp, cậu không biết cậu có thể hoàn toàn truyền đạt hàm ý của mình cho thượng tá không.

    Vì hôm nay đã bóc trần được xào huyệt của tộc kiến, không biết tộc kiến có đột nhiên muốn tấn công họ không, cho nên, Đường Vũ cảm thấy ngày mai là ngày quan trọng mấu chốt, hôm nay cậu cần phải làm rõ chuyện phải làm trong ngày mai.

    Những gì Đường Vũ nói, phần lớn đều giống với suy đoán của Ian.

    “Mỗi lần tôi tỉnh dậy, đều đã gần trưa, cộng thêm phải sửa chữa xe, tìm được anh sẽ rất trễ, người của anh lại phân tán hết rồi…” Đường Vũ thở dài, muốn tập trung binh lực tấn công xào huyệt tổ kiến, nói thì dễ lắm.

    “Đường Vũ.” Thời gian không còn nhiều, Ian không thể không ngắt lời Đường Vũ trước, “Sau này nếu không chuẩn bị đầy đủ, đừng đến nơi vừa rồi. Lần đầu tiên, chúng sẽ cho rằng chỉ là trùng hợp, có lẽ sẽ nảy sinh nghi ngờ, nhưng chưa chắc phát hiện được chỗ đặc biệt của cậu. Trước khi tôi đồng ý, đừng đến đó lần thứ hai.”

    Ian nói rất trịnh trọng, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Vũ không chớp lấy một cái, giống như đang ra một mệnh lệnh không cho phép làm trái.

    Đường Vũ gật đầu đáp ứng.

    Thượng tá nói đúng, trước khi họ nghĩ được cách, cậu không thể lại đến đây mạo hiểm.

    Có lẽ tộc kiến không ngờ lại có người thoát được quy tắc của chúng, đó cũng là nguyên nhân chúng thả cho hai người họ rời khỏi sào huyệt, nếu không nhất định sẽ giết họ.

    Nhưng, sau này phải làm sao đây?

    Với tình trạng mấy hôm nay, mỗi ngày khi tìm được thượng tá đã là năm sáu giờ chiều, binh lực của thượng tá lại đã phân tán, căn bản không cách nào tập trung trong thời gian ngắn.

    Đường Vũ đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, mới hoàn hồn.

    Buổi tối ở thế giới này rất yên tĩnh rất tối, u quang do thực vật dưới đất tỏa ra là nguồn sáng duy nhất.

    Đường Vũ phân biệt một lát, mới chậm chạp phát hiện, trên mặt cậu, là tay của thượng tá.

    Dường như đối phương chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ một chút, rất nhanh, cánh tay đó đã rút về.

    “Ngày mai gặp lại đi.” Đối phương nói thế.

    Nhiệt độ se lạnh rời đi, Đường Vũ tiu nghỉu như mất gì đó, sau khi nghe câu đó, tâm niệm chợt động, cậu kéo cánh tay còn chưa hoàn toàn rời khỏi về phía cậu, có vẻ đối phương không ngờ Đường Vũ dám kéo mình, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

    Đường Vũ nghiêng người về phía anh, ngước mặt lên, hơi khiễng gót, môi kiên định và nhanh chóng chạm nhẹ lên mặt đối phương, sau đó nhanh chóng rụt lại.

    Dao động quen thuộc và cảm giác choáng váng ập đến, trong tầm mắt Đường Vũ, thứ đọng lại cuối cùng, là dáng vẻ ngỡ ngàng của người đàn ông luôn lạnh nhạt đó.

    Đường Vũ dám khẳng định, vẻ mặt đó của thượng tá, trừ cậu ra không có bất cứ ai từng được thấy.

    Chương 72: Sẵn sàng chiến đấu

    “Người trên tàu đó, có khác thường không?”

    “Không có, tất cả hành động của họ đều nằm trong phạm vi biến đổi nhỏ cho phép được, có lúc sẽ phát hiện thế giới này, ra ngoài xem thử, có lúc cả ngày cũng không ra khỏi tàu.”

    “Chiến sĩ cơ giáp thì sao?”

    “Mỗi ngày hành tung của họ đều giống nhau, nghe mệnh lệnh của người đàn ông lợi hại nhất, tìm đường ra, nhân loại đó tên là Ian. Chỉ có hắn ngày nào cũng tiếp cận nơi này. Tốc độ của hắn không đủ nhanh, không cách nào tiếp cận chúng ta, hơn nữa trước mỗi đêm hắn đều đúng giờ trở về, không tạo nên uy hiếp.”

    Một tộc kiến lớn bằng đùi người trưởng thành lắc lư phần bụng, hồi báo vào bên trong hang ổ, giác quan bên mép khẽ động, phát ra âm thanh khó nghe.

    Lúc này, một tộc kiến to lớn bò từ trong hang ổ ra, động tác của nó rất nhanh, mặt đất vang lên tiếng sàn sạt do cát đá lăn lộn.

    Sau khi bò ra, thân thể nó thẳng dậy, cao đủ hai mét, toàn thân đen bóng, tỏa ra ánh sáng ghê người. Cái râu thô dài lay động lên xuống, chính là kiến đực trước đó thống lĩnh kiến binh bao vây đám người Ian ở không gian con.

    Kiến binh thấy kiến đực xuất hiện, lập tức lùi về sau vài bước, chi dưới mảnh dài gấp khúc càng lớn, thân thể sắp phủ phục xuống đất, con mắt kép sáng bóng hơi biến thành màu xám bạc, lộ vẻ hoảng sợ, “Thiền.”

    “Hôm đó, nhân loại xông vào cùng Ian cường tráng, là ai?”

    “Tinh thần lực của người đó rất yếu, chỉ là một nhân loại bình thường.”

    “Bọn họ xông vào đây, chứng minh bọn họ có thể tìm đến đây được trong một ngày, cho nên sau này tuyệt đối không thể thả lỏng phòng bị.”

    “Vâng, Thiền.”

    “Qua thêm mười mấy ngày đêm nữa, mẹ sẽ có thể thuận lợi thông qua kỳ sinh đẻ, đến lúc đó đừng quên giữ nhân loại cường tráng kia lại, ta muốn hắn trở thành kiến cái của ta, hậu đại của chúng ta nhất định sẽ vô cùng cường tráng.”

    “Xin ngài yên tâm, đợt người này sẽ giống như nhân loại trước kia, không phát hiện được chúng đang cung cấp tinh thần lực cho chúng ta, cũng tuyệt không thể tìm được nơi phá vách ngăn của chúng ta.”

    “Chuyện này giao cho mi.” Nói xong, kiến đực lui vào một trong vô số thông đạo của hang ổ, nhanh chóng biến mất.

    Sau khi kiến đực hoàn toàn đi khỏi, kiến binh mới chống người dậy bò khỏi hang.

    Ra ngoài rồi, khi gặp những con kiến binh khác, chúng nhẹ đụng râu với nhau, truyền đạt lại ý của Thiền.

    Có vài kiến binh biểu thị bất bình phẫn hận, chúng đã sử dụng một lượng lớn tinh thần lực ở không gian con để mở thông đạo, vốn có thể nghỉ ngơi một thời gian, nhưng lại vì tên nhân loại cường tráng kia vào lúc mấu chốt cuối cùng phá hoại thông đạo, khiến nơi những nhân loại kia đáp xuống cách hang ổ chúng quá gần, không thể không đặc biệt phòng bị.

    May mà chỉ cần thêm mười mấy vòng nữa, nhân loại ở đây cùng với tinh thần lực của họ cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng, không thể gây thêm phiền toái cho chúng nữa.

    Còn chuyện Thiền bảo chúng phải tăng thêm cảnh giác, đó là chuyện chẳng cần thiết gì.

    Tộc của chúng kéo dài đến nay, đã bắt đi vô số nhân loại ở khắp các tinh vực, chưa từng gặp một lần phản kháng, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra, chúng khẳng định những nhân loại kia chẳng thể tìm đến đây lần nào nữa.

    Tộc kiến không những không tăng mạnh phòng bị, ngược lại khi ngày mà chúng mong chờ đến gần, chúng càng trở nên thả lỏng.

    Từ hôm tìm được thượng tá, đã qua mười mấy ngày. Mấy ngày nay, Đường Vũ vẫn luôn tuần tự thực thi kế hoạch của mình.

    Đường Vũ đưa tin tức được ghi trong con chip của mình cho Finci xem, hỏi cậu ta: “Những chỗ trục trặc này có thể hồi phục rất nhanh, còn chỗ nào ảnh hưởng đến việc bay không?”

    Finci nhìn màn hình nhỏ mà Đường Vũ cho cậu xem, kinh ngạc không khép được miệng.

    Lúc trưa, cậu vừa mới tỉnh khỏi choáng váng do tối qua thân tàu lay động dữ dội, đã bị Đường Vũ túm lấy rót cho một đống chuyện không thể tin nổi.

    Đường Vũ nói cần cậu giúp đỡ hồi phục tàu vũ trụ.

    Tuy thợ bảo dưỡng cơ giáp đổi việc sang sửa tàu vũ trụ cũng coi như đúng chuyên môn, nhưng con tàu lớn như thế, còn muốn cậu sửa xong trong mấy tiếng, quả thật là người si nói mộng! Không cần nghĩ cũng biết tàu này tất nhiên rất nhiều chỗ hỏng, mấy ngày cũng chưa chắc có thể sửa xong, huống chi là mấy giờ?

    Nhưng chuyện càng lạ hơn đã xảy ra, Đường Vũ cho cậu xem kế hoạch sửa chữa, hơn nữa còn cho cậu biết mấy ngày trước cậu đã đích thân kiểm tra từng chỗ rồi cho Đường Vũ biết.

    Có kế hoạch sửa chữa này, chỉ cần tìm được đủ thợ bảo dưỡng, quả thật có thể rút ngắn thời gian sửa chữa rất nhiều.

    “Mấy ngày trước, mỗi ngày chúng ta đã kiểm tra mấy chỗ bị hư, đây là kế hoạch sửa chữa tôi đã gom góp nhiều ngày, hôm qua cậu nói đã hoàn thành toàn bộ, hôm nay có thể tìm người sửa chữa tàu vũ trụ toàn diện, là thật phải không?” Đường Vũ hỏi.

    Finci kéo tay Đường Vũ nhìn không ngừng, tán thưởng: “Đây thật sự là kế hoạch do tôi viết? Toàn bộ? Má ơi tôi đúng là thiên tài.”

    “Được rồi, cậu tự luyến quá thể, mỗi ngày đều làm tôi buồn nôn một chút.” Đường Vũ vỗ Finci, nói: “Vậy được, việc sửa chữa tàu vũ trụ giao cho cậu, hiện tại cậu đi tìm người sửa, dùng tốc độ nhanh nhất, tôi muốn biết để hoàn toàn sửa chữa tàu vũ trụ cần bao nhiêu thời gian.”

    Giao việc cho Finci xong, Đường Vũ kéo Phùng Dương vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng bên cạnh đi về một hướng khác.

    “Phùng Dương, mấy hôm trước tôi từng hỏi hạm trưởng, anh ta nói nhân viên điều khiển tàu vũ trụ có hai người bị thương rất nghiêm trọng, hôm qua tôi đã lấy được trình tự điều khiển của tàu vũ trụ, rất đơn giản với cậu, bây giờ tôi viết cho cậu, cậu chuẩn bị đi, đợi Finci sửa tàu xong rồi, các cậu sẽ khởi động, xem tàu vũ trụ có thể bay hay không.

    Hai người vào phòng tư liệu, ở đây có giấy và bút.

    “Đường Vũ.” Phùng Dương nhìn Đường Vũ với ánh mắt phức tạp.

    “Sao?” Đường Vũ lấy tin tức mình cần từ sổ ghi chép trong con chip ra, vừa chép trình tự lại cho Phùng Dương, vừa ngẩng đầu hỏi.

    Trải qua thực nghiệm, Đường Vũ vui mừng phát hiện, trừ thân thể không hoàn nguyên, nội dung trong con chip của cậu sẽ được bảo tồn. Nhưng tất cả phương thức liên lạc tin tức hóa đều không thể dùng, không thể truyền cho người khác, cho nên có vài tin cậu cần phải viết ra giấy.

    “Đường Vũ, tôi thật sự cảm thấy cậu là kẻ điên.” Phùng Dương nói.

    Đường Vũ nhún vai không xem trọng: “Mỗi ngày cậu đều cảm thấy tôi bị điên. Được rồi.” Đường Vũ không để ý thái độ của Phùng Dương, đưa giấy cho cậu ta, “Đi đi, tôi biết cậu bán tín bán nghi, nhưng mỗi lần cậu đều nghe lời tôi.”

    “Vậy tôi nhất định là kẻ ngốc.”

    Đường Vũ gật đầu, “Câu này đã sắp trở thành câu cửa miệng của cậu rồi, con cừu ngốc.”

    Thuận lợi chỉ huy Phùng Dương đi rồi, Đường Vũ nhân chút thời gian này, tiếp tục tính toán phương vị tất cả mọi người trong đội quân của thượng tá. Cậu đã thêm vào rất nhiều thay đổi, để tàu vũ trụ sau khi bay lên có thể tìm được tất cả mọi người và tập hợp lại trong thời gian ngắn nhất.

    Thời gian là thứ đáng quý nhất trước mắt, cho dù mỗi ngày bận rộn không ngừng, cậu cũng không hoàn thành được nhiệm vụ đã đặt ra.

    Dù sao lượng công việc cần giải quyết mỗi ngày là một công trình lớn.

    Đáng tiếc, cậu dùng công năng đánh thức của con chip để muốn đánh thức mình sớm hơn, nhưng chuông báo thức vang rồi, lại không thể đánh thức cậu. Xem ra thời gian mỗi người tỉnh dậy là không thể thay đổi.

    Lúc ban đầu, bất kể cậu giải thích thế nào, luôn có người không tin cậu, may mà nhờ tích lũy kinh nghiệm vài ngày, cậu đã biết nên làm sao khiến tất cả mọi người tin mình trong thời gian ngắn nhất, đương nhiên, “tất cả mọi người” ở đây là chỉ những người cậu cần, phần lớn mọi người vẫn sống trong một ngày không biết gì cả.

    Đường Vũ làm thế, cũng là vì giảm mức độ tộc kiến sinh hoài nghi xuống thấp nhất, để phần lớn mọi người vẫn tự nhiên.

    Đối với việc làm sao tấn công tộc kiến, Đường Vũ không có kế hoạch tỉ mỉ, cậu muốn làm tốt những gì mình có thể làm, rồi sẽ hỏi ý kiến của thượng tá.

    Theo suy đoán của Đường Vũ, tộc kiến sẽ không chủ động đến giết họ.

    Tộc kiến canh giữ quanh hang ổ không ra ngoài, nói rõ nơi đó có thứ cần chúng trông chừng hoặc bảo vệ, mà những kẻ ngoại lai bọn họ, có lẽ chính là dùng để cung cấp chất dinh dưỡng hoặc tinh thần lực cho thứ mà chúng bảo vệ.

    Trong mấy lần giao thủ với tộc kiến ở không gian con, có thể nhìn ra, tộc kiến vốn không muốn tổn thương chiến sĩ cơ giáp có tinh thần lực cao, cho nên Đường Vũ suy đoán, những người này chỉ có tác dụng khi còn sống, vì thứ mà tộc kiến đang bảo vệ, chúng sẽ không hạ sát thủ với họ.

    Mà thứ tộc kiến bảo vệ, Đường Vũ cảm thấy, tám phần là kiến chúa!

    Không biết suy đoán của mình đã tiếp cận chân tướng, Đường Vũ thực hiện từng bước theo kế hoạch đã soạn.

    Lúc sáu giờ tối, Đường Vũ cảm thấy thân tàu lay động một trận, sau đó cảm giác siêu trọng triều đến, Đường Vũ kích động suýt nhảy lên, thành công rồi!

    Đường Vũ lập tức chạy đến phòng phát thanh, tiến hành tính toán theo thời gian hiện tại, còn truyền phương vị cho Phùng Dương, đầu tiên phải đón thượng tá lên tàu vũ trụ.

    Mười mấy ngày không gặp, khi thấy thượng tá vẻ mặt nghiêm trọng lên tàu vũ trụ, Đường Vũ suýt không thể khống chế tâm trạng nhảy nhót của mình. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhớ, đối với đối phương mà nói, giữa hai người chỉ là quan hệ người giám hộ và người được giám hộ, mà vị thượng tá đứng trước mặt cậu, cũng không phải là người đã nói câu ‘tôi cũng quá mức để tâm cậu’.

    Đường Vũ khống chế bản thân không biểu hiện quá mức nhiệt liệt, đơn giản thuật rõ lại tình hình hiện tại cho thượng tá.

    Tốc độ của tàu vũ trụ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến chỗ một người.

    Rất nhanh, tàu vũ trụ lại đón lên rất nhiều người mặc trang phục thao tác cơ giáp.

    Còn về trình tự viên của đội quân của thượng tá và những người không có năng lực tác chiến, do thời gian, Đường Vũ quyết định hôm nay tạm không để tâm đến họ.

    Sau khi tập trung tất cả mọi người, Ian lộ mặt, nói rõ tình huống. Chuyện thời gian sẽ hoàn nguyên lúc 0h thì không nói ra, anh chỉ truyền xuống mệnh lệnh cơ bản nhất.

    Phần địa hình mà Linda phải thăm dò phức tạp hơn người khác nhiều, quân phục trên người cô bị rách vài chỗ. Lúc này, cô tỏ vẻ không hiểu mệnh lệnh thượng tá nói.

    Cô tách khỏi thượng tá vào sáng sớm, lúc đó không có ai cho cô biết, sau mười hai tiếng cô sẽ bị kéo lên tàu vũ trụ, sau đó ngồi chờ ngốc ở đây mà không biết chút gì.

    Cô rất muốn hỏi rốt cuộc họ đang đợi cái gì, nhưng hiển nhiên, thượng tá của họ không rảnh bận tâm đến họ, luôn nói chuyện với một học sinh, học sinh đó cô thấy rất quen mắt.

    Cô đoán người kia chính là cái người ở trên tàu vũ này chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể khiến thượng tá nghiêm khắc của họ lộ ra vẻ ôn hòa. Giống như muốn chứng minh cho suy nghĩ của cô, rất nhanh, cô phát hiện thượng tá của họ nhìn học sinh đang khoa tay múa chân kia, khóe môi cong lên.

    Trước giờ cô chưa từng nghĩ vị thượng tá mà tất cả mọi người đều nói chắc mắc “chứng thiếu khuyết tình cảm” sẽ len lén vui vẻ cười khi đối phương không để ý, sau đó lúc người này nhìn anh trưng cầu ý kiến gì đó thì anh lại hồi phục vẻ lạnh nhạt. Cái kiểu không muốn bị đối phương phát hiện đó, giống như đang thầm mến đối phương vậy.

    Linda che miệng, cô sẽ không cho rằng mình đột nhiên phát hiện một chân tướng đáng gờm gì đâu nha.

    Linda vừa đưa tay che miệng, đã phát hiện đối tượng cô quan sát ném tới một ánh mắt, ánh mắt không sóng dậy, nhưng tràn đầy đe dọa.

    Đang cảnh cáo cô.

    Linda biết, cô nhìn trộm lâu quá, bị thượng cấp của mình phát hiện rồi.

    Cô lập tức thẳng người dậy, giống những người khác, quy củ đứng một bên đợi chỉ lệnh.

    “Ngày mai tôi sẽ cố gắng làm nhanh hơn, đại khái có thể tập hợp mọi người khoảng bảy giờ.” Đường Vũ nói với Ian.

    “Cậu có nắm chắc động tĩnh lớn thế này sẽ không khiến tộc kiến chú ý chứ?” Ian hỏi.

    “Ừm, chỉ cần đừng đến hang ổ của chúng, thì không có vấn đề.” Mắt Đường Vũ hấp háy, không dám nhìn đối phương.

    Thượng tá từng nói, trước khi được cho phép, không được đến đó lần thứ hai.

    Cậu không tuân thủ.

    Mỗi ngày khi chuyện phát triển theo kế hoạch của cậu, cậu sẽ dùng thời gian còn lại dẫn vài người hoặc một đoàn người ra ngoài, có lúc đi về hướng ngược lại, có lúc đi về hướng hang ổ tộc kiến, có lúc sẽ lái xe, mang theo vũ khí tấn công.

    Mục đích của những hành động này chỉ có một _ thăm dò.

    Kết quả thăm dò giống với suy đoán của cậu, chỉ cần đừng lại gần hang ổ quá mức, thì cho dù họ có lật tung thế giới này, cũng sẽ không bị tộc kiến tấn công.

    Tộc kiến chỉ cho rằng đó là một vài biến số nhỏ tạo nên hành động khác biệt mỗi ngày của họ.

    “Đường Vũ, lẽ nào tôi chưa từng cảnh cáo cậu không được phép đến đó lần thứ hai sao?” Chỉ từ ánh mắt né tránh của Đường Vũ là có thể đoán ra, cái người không an phận này nhất định đã đến chỗ hang ổ đó không ít lần, Ian cảm thấy mình đang nổi nóng.

    Anh tức giận khi mình chẳng biết gì về chuyện thời gian mỗi ngày sẽ hoàn nguyên, cũng cảm thấy bất đắc dĩ khi Đường Vũ lén làm những việc nhỏ sau lưng mình.

    Trong thế giới này, nếu Đường Vũ bị thương hoặc xảy ra chuyện gì ở nơi anh không biết, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng, mà anh lại không biết chút gì.

    Đường Vũ giật mình, cậu mém cho rằng thượng tá không bị hoàn nguyên.

    Ian cứng giọng nói: “Với sự hiểu biết của tôi về bản thân, có vài lời bất kể tôi bị hoàn nguyên bao nhiêu lần, nhất định đều sẽ dặn dò cậu.”

    Đầu Đường Vũ sắp chạm đến ngực luôn rồi.

    Người này quá thông minh, nếu vậy cho dù sau này kỹ năng nói dối cao lên, cũng không cách nào nói dối anh, sẽ bị vạch trần!

    “Thượng tá…” Đường Vũ muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị ngắt lời.

    Ian nâng tay lên, ngăn cản Đường Vũ nói tiếp: “Tôi không cần giải thích, hiện tại tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch ngày mai, học viên bổ khuyết khoa trình tự Đường Vũ, hy vọng cậu đừng cãi lại tôi.”

    Câu này đối phương nói như một quân nhân đang hạ mệnh lệnh, không chút lưu tình, Đường Vũ nghe vào tai còn nhận ra chút ý châm biếm, cậu mắc nghẹn không thở nổi, mặt đỏ bừng.

    Lại chọc giận thượng tá rồi, dáng vẻ hoàn toàn cự tuyệt cậu bây giờ, giống như lần trước cậu cãi thượng tá, bị đuổi ra ngoài.

    Đường Vũ rầu rĩ muốn chết.

    Dù thượng tá nổi giận thật, nhưng Đường Vũ có thể an ủi bản thân, dù sao chờ ngày mai đến, tất cả sẽ tốt lên, thượng tá sẽ không nhớ gì nữa.

    Có lúc cậu cảm thấy, thời gian hoàn nguyên chưa chắc là chuyện xấu.

    Theo an bài của Ian, hôm sau, sẽ toàn diện tấn công tộc kiến!

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh