Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 83+84

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 83: Đàn anh đến thăm

    Vừa ra khỏi cửa. Đường Vũ đã bị một đống người vây lại, nhìn kỹ, đều là “chiến hữu” của cậu.

    ?&kjao4634zf$+id1842cl@ Light @}$gc^/zy73*+ap}=45mv(=ih
    Đây chính là những học sinh trên tàu vũ trụ, cùng nhau mở vô số bữa tiệc cuồng hoan tận thế.

    Trong số họ có người từng nhảy thoát y, có người từng ôm cậu khóc, đương nhiên, cũng có người lăn lộn dưới đất mất sạch mặt mũi, nhưng lúc này gặp lại nhau, đôi bên đều vô cùng kích động, vì khoảng thời gian đen tối đó cuối cùng đã qua rồi.

    Chẳng qua những chiến hữu này đã không còn nhớ tình đồng chí cách mạng sâu hơn sau khi vào không gian tộc kiến, chỉ là vây quanh cậu, hỏi cậu có nhớ hay không.

    “Các cậu hỏi tôi nhớ hay không, nhớ gì?” Đường Vũ hỏi.

    “Có nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì không đó?” Có một người nói, “Vì chúng tôi đều được phát hiện trong tàu vũ trụ, còn cậu lại ở bên ngoài, nói, có phải lén làm gì sau lưng chúng tôi không?” Người đó hỏi đùa.

    Đường Vũ nhớ thượng tá nói, không thể tiết lộ cho người khác, nên cũng ngoan ngoãn giữ bí mật: “Thật ra tôi cũng không nhớ.”

    Nói đến đây, đúng lúc Đường Vũ cũng muốn thử xem có phải trừ cậu ra, tất cả mọi người đều không nhớ những chuyện xảy ra trong thời gian đó, cậu dò hỏi: “Lẽ nào thật sự không có ai nhớ gì?”

    Những người đó đều mù mờ lắc đầu.

    Vẫn có một người nói làm cảm xúc của mọi người lại dâng lên, “Dù sao thượng tá nhớ là được rồi, nhất định là anh ta đã nghĩ ra cách gì mang chúng ta về!”

    “Tôi chỉ ước gì được hôn chân anh ta, chỉ là sợ bị anh ta đá chết.”

    “Nói bậy đi, đã quên lúc bị thượng tá hỏi, cậu bị dọa run luôn sao.”

    “Tôi kích động chứ bộ!”

    “Ôi bây giờ tôi thật sự kính phục anh ta kính phục muốn rạp xuống đất, đều là người, tại sao khoảng cách lại lớn như vậy.” Nói đến đây, mọi người đều hưng phấn, “Cho dù chúng ta lên ba mươi tuổi, cũng không thể lợi hại như vậy.”

    “Phải đó, ngay cả tộc kiến cũng đánh bại được, má, đúng là thần!”
    9049+)61!=fziz:.*}10$~\\@ Huyết Phong @45%{xv0go42nu35\]&/+:xmhn3443
    Thấy đề tài đã không còn ở trên người mình, Đường Vũ thở ra nhẹ nhõm.

    Cậu nghĩ, nếu mọi người biết chuyện này cậu cũng có tác dụng chủ yếu, không biết có ném cậu lên trời không.

    Nhưng công lao bị một mình thượng tá độc chiếm, Đường Vũ lại chẳng cảm thấy bất bình, ngược lại cậu thấy, đó vốn nên được ghi công cho thượng tá.

    “Có điều Đường Vũ à, cậu cũng được lắm!”

    “Hả?” Nói đến đâu rồi?

    “Nghe các giáo viên nói, trong không gian con, cậu phát hiện được nhược điểm của tộc kiến, lúc đó không phải cậu còn cùng họp với mấy cấp cao trên tàu sao, lần này về Kenton, chắc chắn lại có chuyện để nói về cậu rồi!”

    Đường Vũ sờ mũi, cười nói: “Chỉ cần đừng phải là mặt trái thì được.”

    “Hiện tại ai còn nói cậu không tốt chứ, đúng không, Finci?” Người đó nói xong, quay xung quanh tìm người, “Finci đâu?”

    “Finci vừa mới thấy một cô gái, thắt bím chéo, thân hình cực tuyệt, bị hút đi rồi.”

    Đường Vũ nghe thế, biết chắc chắn là phó hạm trưởng.

    Vận mạng là thứ rất kỳ diệu, tuy ký ức về thế giới đó không còn, nhưng Finci vẫn bị mê đắm vào lần đầu nhìn thấy phó hạm trưởng.

    Cậu lại nghĩ đến bản thân, cho nên, cũng không cần lo lắng thượng tá sẽ bị “người theo đuổi hàng đầu” của anh bắt mất.

    Nghe nói Finci thấy sắc quên bạn, một đám người đều rủa cậu ta: “Không nói đến tên nhóc háo sắc đó nữa! Đúng rồi, Đường Vũ, chúng tôi đến thông báo cho cậu, chúng ta sắp tổ chức cuồng hoan sống lại đó!”

    “Là bữa tiệc chúc mừng tuần tới hả?”

    “Đó là do cấp cao, chúng ta đây là chỉ những chiến hữu chúng ta! Chỉ tìm một căn phòng lớn, chỉ gồm đám người chúng ta, ăn uống một bữa.”

    “Tôi không thể uống rượu.”

    “Vậy sao được! Nhất định phải uống đến lúc không dậy nổi mới thôi.” Người bên cạnh bắt đầu dụ dỗ.

    Chiến hữu.

    Đường Vũ rất có thiện cảm với từ này.

    Tuy những chiến hữu này không nhớ trận chiến cuối cùng của họ, nhưng trong không gian con, họ đã từng giúp đỡ lẫn nhau, khi cuồng hoan tận thế từng trêu chọc nhau, từng an ủi đối phương, cả đám từng thấy mặt xấu của nhau, biết rõ tận cùng, nên đều có cảm giác thân thiết.

    Có thể dự kiến, khi trở về Kenton, cuộc sống vườn trường có thêm nhiều bạn tốt như thế sẽ càng tươi đẹp biết bao.

    Đường Vũ cùng những người đó đi ăn cơm tối, thuận tiện nghe ngóng từ miệng người khác, tối hôm trước Phùng Dương không nói trọng điểm với cậu, cậu nghe xong lại cứ như chưa nghe gì.

    Từ miệng những người này, quả nhiên Đường Vũ biết được không ít.

    Năng lượng lúc truyền họ ra quá lớn, dẫn đến quá nhiều người, đến mức liên bang không cách nào ngăn chặn, rất nhiều tin tức đã lộ ra ngoài.

    Trong những tin tức này, có rất nhiều điều bất lợi cho Đường Vũ.

    Những học sinh đơn thuần thì không cảm thấy gì, nhưng Đường Vũ biết, một khi quá trình huấn luyện khôi phục của cậu kết thúc, cuộc sống khổ sở của cậu sẽ đến.

    Cho dù thượng tá có thể chắn cho cậu, nhưng có vài chuyện chỉ có cậu biết, luôn có người sẽ nghĩ cách đến hỏi cậu. Bây giờ cậu phải suy nghĩ xem đến lúc đó làm sao đối phó với những phiền phức này.
    ng87!,375.#~&]+co3tx8432“@ Huyetphong143 @^]!}31ac21#?xqxf41tuba65
    Chẳng qua cũng có tin tốt, những dịch cảm ứng cậu lén thu gom cũng thuận lợi mang ra, cậu nhất định phải tìm cơ hội lấy những thứ đó về.

    Còn về bảo bối mà cậu bắt được – con kiến cái đó, đây mới là nguồn gốc của phiền toái.

    Đường Vũ thở dài.

    Lúc đó vì giành thứ tốt căn bản không nghĩ hậu quả, nhưng nếu cho cậu thêm một cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ giành con kiến cái đó về.

    Cậu ôm mong đợi rất cao với thứ trong bụng kiến cái!

    Dịch cảm ứng màu vàng! Năng lượng có tính hủy diệt!

    Nghĩ thôi đã khiến tim đập không ngừng!

    Ngoài ra cũng có chuyện bất ngờ, buổi tối khi về phòng, Đường Vũ thấy một người cậu tuyệt đối không nghĩ đến.

    “Anh Lub?” Đường Vũ không rõ mình có hoa mắt không, ở đây không phải là căn cứ thực tập, sao Lunerb lại xuất hiện ở đây?

    Mà nghe nói đám người vừa thoát chết bọn họ hiện tại đang trong giai đoạn cách ly, không phải bất cứ ai cũng có thể tùy tiện vào thăm như thiếu tá Elijah.

    Nhìn ra Đường Vũ đang khó hiểu điều gì, Lunerb nói thẳng: “Hiệu trưởng Abner phái tôi tới, dù sao có một nửa người trong đó là học sinh của Kenton chúng ta, học viện phái người đến hỏi han một chút là nên làm.”

    Đường Vũ bừng tỉnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

    “Đường Vũ, cậu còn sống thật tốt quá.” Lunerb có vẻ rất vui, tiến tới ôm Đường Vũ, “Tôi lo lắng muốn chết!” Lunerb thẳng thắn nói.

    Sau khi buông ra, hắn còn nhíu mày nói: “Vốn đã gầy, bây giờ sắp không còn thịt nữa rồi.”

    Sau đó, hắn đẩy Đường Vũ vào phòng, “Nào, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

    Trong ấn tượng, lần đầu gặp Lunerb đã rất chủ động, luôn ra vẻ thân quen, Đường Vũ không thấy kỳ lạ, mời người vào phòng.

    Vào trong rồi, nhìn kỹ Lunerb, Đường Vũ mới giật mình vì vẻ ngoài thay đổi của đối phương, “Cảm thấy anh thay đổi rất nhiều.”

    Người trước mặt thành thục hơn lần trước cậu gặp, cậu cứ cảm thấy Lunerb trưởng thành quá nhanh, trong một năm đã hoàn thành chuyển biến từ thanh niên sang đàn ông.

    “Cậu mới lạ đó, cảm thấy cậu hoàn toàn chẳng biến hóa gì.”

    Câu nói của Lunerb làm lòng Đường Vũ run lên.

    Thân thể không biến hóa luôn là cây gai trong lòng Đường Vũ.

    Một năm, hai năm, mọi người sẽ không phát hiện cậu không thay đổi, qua thêm vài năm nữa, khi tất cả mọi người đã trưởng thành, nhìn lại cậu, bại lộ khỏi nghi ngờ!

    Lẽ nào đây cũng là thể chất của người Hyde?

    Nhưng nhìn Lunerb thì không giống nha, rõ ràng trưởng thành cực nhanh, lẽ nào có bí mật gì mà cậu không biết?

    Cậu quyết định có cơ hội sẽ hỏi bóng gió, thăm dò “cách trưởng thành” của Lunerb.

    Đã có hiểu biết về thân phận của mình, Đường Vũ không còn thấp thỏm khi đối mặt với Lunerb như trước.

    Cậu đoán Lunerb bình thường cực ít liên hệ lại xuất hiện sau khi cậu gặp tộc kiến, như vậy đã chứng minh cậu và người này đều là người Hyde.

    Thậm chí Đường Vũ muốn thử xem có thể lừa được Lunerb lộ vài chuyện về người Hyde không.

    “Cậu không biết cậu đột nhiên biến mất tôi lo lắng thế nào đâu, tôi sợ cậu không trở về, may mà cậu may mắn, kể cho tôi nghe làm sao cậu ra được.” Lunerb không che giấu, cũng không thăm dò, trực tiếp nói rõ điều hắn muốn biết.

    Bên ngoài đồn rằng những người may mắn thoát khỏi tộc kiến lần này đều mất ký ức, nhưng Lunerb lại hỏi thẳng, có thể thấy hắn cũng biết về thân phận của Đường Vũ.

    Nếu đã thế, Đường Vũ cũng không cần che giấu nữa, nhưng lời thượng tá nói cậu cũng không quên, chỉ có thể tiếc nuối nói với Lunerb: “Xin lỗi anh, thượng tá đã ra lệnh cho tôi không được nói với bất cứ ai.”

    “Ồ, tôi cũng cần phải phòng bị sao, cho dù cậu bảo tôi nói với người khác, tôi cũng không thể nói, đây là bí mật của tộc ta.”

    Ngoài mặt Đường Vũ yên tĩnh lắng nghe, thực tế trong lòng đã nổi sóng cuồn cuộn.

    Lunerb đã bắt đầu đưa thân phận của hai người họ ra nói rồi.

    Thấy Đường Vũ vẫn không chịu nói, Lunerb nhận thua phủi tay, nói: “Vậy tôi không ép cậu, tôi hỏi, cậu gật đầu hoặc lắc đầu là được, không muốn nói thì đừng tỏ vẻ gì.”

    “Vậy có thể.” Còn có thể thuận tiện biết Lunerb nắm được bao nhiêu tình huống.

    “Cậu gặp phải là một quần tộc kiến đúng không? Có phải chỉ có một con kiến đực?”
    $[34*#ir[^yoxo!/6072+&@ huyetphong @mk|+wg1boka\(2\^4386ys
    Thì ra tộc kiến không phải chỉ có một đàn sao? Mà là do kiến đực thống lĩnh một đàn? Nếu là thế, những tộc kiến khác đang ở đâu?

    Đường Vũ nhớ đến những gì kiến đực từng nói, người Hyde muốn thâm nhập vào tinh hệ Abel, nói rõ người Hyde đang ở bên ngoài Abel, theo cách nói này, tộc kiến cũng phân bố ở bên ngoài Abel?

    Nhanh chóng phân tích tin tức bao hàm trong lời Lunerb, Đường Vũ nhẹ gật đầu.

    “Ừm… vậy thì đúng rồi, bọn chúng vẫn chưa liên kết lại.” Lunerb lại hỏi, “Tôi nghe nói cậu mang một thứ về, có phải là… kiến chúa?”

    Đường Vũ giật mình.

    Lunerb có thể đoán được sao?

    Thấy ánh mắt Đường Vũ biến ảo, đồng nghĩa với trá hình thừa nhận, Lunerb an ủi vỗ vai cậu, nói: “Đường Vũ, tôi thật không ngờ cậu có bản lĩnh lớn như vậy, trong lịch sử tổng cộng chúng ta cũng chỉ từng bắt được hai con kiến chúa, đó còn là chuyện của mấy ngàn mấy trăm năm trước, lần này cậu lại đem về một con, cống hiến rất lớn cho tộc.”

    Đường Vũ không kìm được, hỏi: “Tôi nghe nói con… đã bị đưa đến viện nghiên cứu liên bang, còn có thể…”

    Tựa hồ đoán được Đường Vũ muốn nói gì, Lunerb cười cười, nói: “Đã đến viện nghiên cứu, vậy không phải là thiên đường của chúng ta sao?”

    Đầu Đường Vũ nổ oành một cái, rất nhiều chuyện Đường Vũ đột nhiên hiểu rõ.

    Khó trách lúc đó Abner cực lực tiến cử cậu vào viện nghiên cứu, sau đó bị Ian ngăn cản lại nghe nói cậu không muốn đi, mới lộ ra vẻ mặt kỳ quái và bất mãn như vậy, thì ra vì người Hyde có cứ điểm ở viện nghiên cứu!

    Vậy thì, thái độ cự tuyệt của cậu lúc đó, có phải đã khiến Abner sinh lòng nghi ngờ không?!

    Viện nghiên cứu là trung tâm nghiên cứu cao cấp nhất liên bang, người bên trong, cùng tất cả nghiên cứu bên trong đều có ý nghĩa trọng đại với liên bang.

    Lẽ nào thật sự như kiến đực đã nói, người Hyde đã xâm nhập vào nội bộ liên bang Hick?

    Không, có lẽ là nội bộ của cả tinh hệ…

    Đường Vũ không khỏi rùng mình.

    Những người Hyde này rốt cuộc muốn làm gì?

    Vấn đề của Lunerb vẫn chưa xong, hắn hỏi tiếp: “Trận năng lượng truyền tống của tộc kiến, cậu có nhìn rõ là gì không?”

    Đường Vũ sửng sốt.

    Tuy Lunerb hỏi cậu hai vấn đề, nhưng cậu luôn cảm thấy, trọng điểm thật ra là ở đây.

    Đương nhiên cậu nhớ đó là cái gì, mấy ngày đó cậu lặp đi lặp lại nghiên cứu cái đó, còn hiếu kỳ về nguyên lý vận hành.

    Nhưng trực giác cho cậu biết không thể nói với Lunerb.

    Đường Vũ banh mắt lắc đầu.

    Cậu thấy Lunerb luôn rất cởi mở thế nhưng híp mắt lại, dường như đang đánh giá cậu có nói dối hay không, qua một lát mới thở dài, nói: “Thật đáng tiếc, không biết sau này có cơ hội nữa không.” Lunerb lại nhìn cậu lần nữa.

    Cậu cảm thấy ánh mắt đó của Lunerb có ý bảo cậu tiếp tục hỏi trận năng lượng đó có tác dụng gì, nhưng Đường Vũ không hỏi, cậu biết, cậu hỏi rồi, sẽ rơi vào trong cạm bẫy gì đó, ít nói ít sai.

    Trầm mặc một lát, Lunerb cười ha ha không rõ nghĩa, vỗ vai Đường Vũ nói: “Được rồi được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi không quấy rầy cậu nữa, bí mật giữa chúng ta, không thể nói với cả thượng tá của cậu, cậu biết đúng không.”

    Đường Vũ gật đầu.

    Trong lòng lại nghĩ, Lunerb anh nói trễ rồi, tôi đã nói chuyện của chúng ta cho thượng tá biết trước rồi.

    Nhưng trừ người đàn ông mà cậu tín nhiệm nhất ra, cậu sẽ không tiết lộ chữ nào cho bất cứ ai nữa.

    Theo cậu biết không tính cậu, hai người Hyde khác đều có thân phận dân cư liên bang vô cùng chính thức, Lunerb còn là con cháu thế gia, Abner cũng là hiệu trưởng học viện Kenton được người kính trọng, nếu nói ra thân phận, kẻ bị hiềm nghi nhất, ngược lại là kẻ xuyên đến như cậu.

    Lunerb đứng thẳng dậy, nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Thật ngưỡng mộ cậu, có người cực kỳ quan trọng bảo vệ, có thể không cần đến viện nghiên cứu.”

    Cực kỳ quan trọng? Là nói thượng tá sao?

    Cái gọi là cực kỳ quan trọng, là chỉ đối với liên bang, hay đối với người Hyde?

    Đến viện nghiên cứu thì lại thế nào chứ?

    Lunerb cúi người vỗ vai Đường Vũ, nói: “Phải trân trọng hiện tại, cuộc sống có thể làm chính mình rất hạnh phúc.”

    Đường Vũ có thể nhìn ra được, câu này của đối phương rất chân thành.

    Chắc cuộc sống bây giờ của Lunerb không vui vẻ.

    Từ lúc gặp Lunerb, Đường Vũ đã cảm thấy đàn anh này trở nên kỳ lạ.

    Trước kia không tiếp xúc nhiều, nhưng cảm giác trực quan nhất về hắn chính là nghĩa khí, sáng sủa.

    Nhưng giờ đây người này luôn làm cậu cảm thấy rất u buồn, tựa như biến thành một người khác, càng lúc càng sâu không thể dò, không còn là người đàn ông lúc trước nửa đường giải vây cho cậu, chỉ nói vài câu đã có thể mở đề, có thể dễ dàng tiếp cận, có thể làm bạn nữa.

    Lunerb nói xong những lời đó thì đi ra cửa, chỉ là trước khi đẩy cửa, hắn lại quay đầu nói: “Tôi đi xem thử Phùng Dương và Malak thế nào rồi, hai thằng nhóc này cũng không để người ta yên lòng, còn Carlos nữa, trong nhà cậu ta xảy ra chút chuyện, tôi thấy quan hệ của hai cậu tốt lắm, giúp cậu ta một chút đi.”

    Đường Vũ đầu tiên là khó hiểu, tại sao trong một lúc Lunerb lại nhắc đến ba người bạn tốt nhất của cậu?

    Nhưng sau đó lòng chợt run lên, khi thấy đối phương cười híp mắt lại, Đường Vũ hiểu ra, Lunerb đang cảnh cáo cậu, tất cả chuyện liên quan đến người Hyde, đều không thể nói với bất cứ ai.

    Như vậy xem ra, người Hyde nhất định có ý đồ cực lớn…

    Chương 84: Can dự tâm lý

    Bị Lunerb quấy rầy, Đường Vũ vốn định đi tìm thượng tá cũng không còn hơi sức đâu nữa, sự căng thẳng khi biết thiếu tá Elijah đến cũng biến mất.

    Buồn bực tắm một cái, ngồi trong phòng nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

    Cậu không ngờ lại bị Lunerb uy hiếp, cậu phải nghĩ cách tìm hiểu người Hyde rốt cuộc muốn làm gì.

    Sau đó lại nghĩ, cậu vẫn không thể không đi tìm thượng tá.

    Chuyện cậu lén thu thập dịch cảm ứng tinh thần lực, chỉ có thể yên tâm nói cho vài người, người duy nhất có thể giúp cậu lấy được dịch thể đó, chỉ có thượng tá.

    Có lý do không thể không đi, Đường Vũ cảm thấy thoải mái không ít, đẩy cửa ra ngoài.

    Sau khi được cho phép vào phòng, Đường Vũ vừa vào đã thấy một người đàn ông tóc dài màu trắng đang ngồi trên sô pha uống trà.

    Đường Vũ có thể khẳng định, người này chính là Elijah.

    Giống như truyền thuyết, ngũ quan ôn nhuận làm người ta cực kỳ thoải mái, ngồi nơi đó giống như một bức tranh, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã, so sánh với người như thế, Đường Vũ bỗng cảm thấy mình rất nhỏ bé.

    Người đó thấy cậu thì cười thân thiện, còn đứng lên vươn tay ra.
    cu8221+$snwl5320qk45wf35kx@ Huyetphong143 @hv+&fp+,.]/^uv44.\3*]86cy%=
    “Xin chào, Đường Vũ.”

    Thấy đối phương chỉ nhìn một cái đã nhận ra mình, Đường Vũ vừa mừng vừa sợ, cũng vươn tay bắt lại, “Chào buổi tối, thiếu tá Elijah.”

    Đối phương cao hơn cậu nửa cái đầu, tơ tóc màu trắng bạc rũ trên vai, có ý vị làm người ta thương tiếc.

    Nhưng Đường Vũ biết, người này tuyệt đối không đơn giản.

    Hắn là trình tự viên cấp thứ đế duy nhất của liên bang, lại là trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont, cùng thượng tá chinh chiến sa trường bao năm, gặp qua vô số cảnh tượng, đương nhiên không thể biểu hiện vô hại và hòa hợp như thế được.

    Hơn nữa, hắn đang uống trà do thượng tá đích thân pha.

    Ánh mắt Đường Vũ đặt lên ly trà đối phương cầm trong tay.

    Đây là điều khiến cậu để ý.

    Đối phương thấy cậu nhìn ly trà của mình, nghiêng đầu, cũng rót cho Đường Vũ một ly như chủ nhân, đưa cho cậu.

    Đường Vũ vốn không muốn nhận, nhưng không tiện mới gặp lần đầu đã không nể mặt đối phương, mới nhận lấy.

    “Thượng tá Clermont đâu?” Đường Vũ hỏi xong liền hối hận, vì lúc này cậu mới nghe được tiếng nước nho nhỏ, truyền tới từ phòng tắm bên cạnh.

    Cùng lúc này, Elijah cũng đưa tay ra chỉ về hướng đó.

    Đường Vũ nhe miệng mất tự nhiên.

    Cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng nặng.

    “Cậu cũng là khoa trình tự.” Thấy Đường Vũ không nói chuyện, Elijah chủ động mở đề.

    “Ừm… đúng.”

    “Thành tích rất tốt.” Elijah cười cười.

    Đường Vũ không biết đối phương từ đâu biết về cậu, có vẻ còn biết một vài chuyện cụ thể, “Cảm ơn anh đã khen.”

    “Thành tích của cậu, sau này sẽ có con đường rất tốt.”

    “Đúng.” Đường Vũ cũng cười cười, “Tôi muốn làm trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá.”

    Elijah sửng sốt, sau đó nụ cười càng lớn hơn: “Đây là mộng tưởng của rất nhiều trình tự viên.”

    Đường Vũ gật đầu.

    Nụ cười ôn hòa còn mang theo ý vị an ủi của đối phương, khiến địch ý vô cớ nảy sinh đối với Elijah cũng chậm rãi tan biến.

    Cậu bắt đầu cảm thấy người này không giống như trong tưởng tượng của mình.

    Elijah nhẹ đặt tay lên mu bàn tay Đường Vũ.

    Đường Vũ run lên một cái, tay đối phương rất lạnh, trái ngược mãnh liệt với cảm giác hắn tạo cho người khác.

    Cậu khó hiểu nhìn hắn.

    “Mộng tưởng của cậu rất tốt, tôi cũng từng có mộng tưởng này, sau đó tôi đã thực hiện nó.” Ánh mắt dịu dàng của hắn khiến Đường Vũ cảm thấy buồn bã, cứ như sâu hơn nữa mang theo cảm xúc tuyệt vọng, “Nó vượt qua năng lực của tôi.”

    Đường Vũ không biết nên nói gì.

    Vì lời đồn bên ngoài, với lòng ích kỷ của cậu, lần đầu thấy người này đã mang theo chút địch ý, nhưng trong mấy phút, đối phương đã khiến cậu mềm lòng thậm chí đau lòng, vì người này cực kỳ chân thành.

    Tay chậm rãi ấm lại, Elijah rút tay về, hồi phục dáng vẻ tươi cười thờ ơ, “Nếu gặp khó khăn, có thể đến tìm tôi.”

    “Đối với những người có cùng mộng tưởng với anh, anh đều sẽ nói câu này sao?” Đường Vũ hỏi thẳng.

    “Đương nhiên không, đó phải xem trọng lượng của họ trong lòng anh ấy.” Anh ấy ở đây chỉ ai, không cần nói cũng biết.

    Tiếng nước đã ngừng, người bước ra khỏi phòng tắm thấy hai người đang nói chuyện, anh nhìn sang Elijah.

    Elijah nhún vai, “Đây là đang đuổi tôi đi sao, thật ra vừa rồi tôi đã muốn đi rồi, chẳng qua cảm thấy trà của anh để nguội sẽ rất đáng tiếc, nên uống thêm một chút.” Hắn lắc đầu, “Vậy tôi đi đó Ian.” Sau đó hắn nhìn Đường Vũ, “Nhớ những gì tôi đã nói.”

    Đường Vũ gật đầu.

    Nếu có cơ hội được trình tự viên cấp thứ đế chỉ dẫn, đương nhiên cậu sẽ không bỏ qua.

    Hơn nữa là với một người thoải mái như thế.

    Trước giờ lòng hiếu kỳ của Ian không nặng, anh không hỏi Elijah nói gì với Đường Vũ.

    Thật ra, anh không nghiêm khắc quá mức với Elijah, lần này đến Derek vì đối phương đang trị liệu, cho nên không đi cùng anh.

    Elijah không cảm thấy mừng khi tránh được lần bị tộc kiến tấn công, ngược lại cảm thấy hổ thẹn, cho nên anh nghe hắn phát tiết vài câu.

    “Cậu có chuyện gì?” Ian quay lưng lại kéo dây áo choàng tắm, hỏi một cách thoải mái.

    Đường Vũ nghiêng đầu, sợ mình nhìn thẳng vào lưng đối phương như vậy sẽ bị phát hiện, “Thượng tá, những dịch thể mà tôi nói với anh, tôi muốn lấy ra để nghiên cứu, được không?”

    “Mấy thứ đó thuộc phạm vi viện nghiên cứu phụ trách, cậu biết phân tích thành phần?”

    “Không phải…” Đường Vũ không biết nên nói sao, tuy cậu không biết phân tích thành phần, nhưng đem những dịch thể đó vào trong cơ giáp, cậu sẽ có cách phân tích số liệu, thành phần là gì không cần vội, cậu đâu định chế tạo số lượng lớn. Cái gấp là khi tinh thần lực của người điều khiển dao động quá lớn, loại dịch cảm ứng này sẽ không sinh ra bài xích.

    “Cho tôi biết ý đồ.” Ian vẫn đưa lưng về phía cậu, dường như đang nhìn cửa sổ.

    Đường Vũ có chút khó chịu, trước giờ thượng tá nói chuyện với cậu không có quay lưng như vậy, thường sẽ yêu cầu mắt nhìn mắt, “Tôi đoán những dịch thể đó có tác dụng tương tự dịch cảm ứng tinh thần lực, thậm chí còn thuần túy hơn, tôi muốn thử xem có thể thay thế dịch cảm ứng không, có lẽ có thể dùng để dành cho những người điều khiển có tinh thần lực dao động quá lớn.”

    Đối phương tựa hồ đang suy nghĩ.

    Qua một lát, người đó cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi sẽ xin cho cậu một phần.”

    Đường Vũ vui mừng quá độ, “Cảm ơn anh.”

    “Còn gì cần không.” Ian hỏi, “Bắt đầu từ hôm sau tôi sẽ đi vắng ba ngày, trong thời gian này cậu có cần gì không.”

    Đường Vũ khó hiểu, không phải họ đều bị cách ly ở đây sao, tại sao thượng tá lại muốn ra ngoài?

    Cảm giác quái dị càng lúc càng lớn, nhưng không biết tại sao.

    Hết cách, cậu chỉ có thể tạm không quản, thử nghĩ theo vấn đề của thượng tá.

    “Tôi còn cần vài người giúp mình. Phùng Dương, Malak… ừm… có thể cần một vài quyền hạn.”

    “Có thể.”

    Nói đến đây, có vẻ không còn cách nào tiếp tục nữa.

    Chuyện Đường Vũ muốn nói đã nói xong, thượng tá cũng không có hứng thú nói chuyện nhiều.

    Chẳng qua nếu có thể nhanh chóng lấy được dịch cảm ứng, đến lúc đó thượng tá sẽ không còn phải lo âu về vấn đề tinh thần lực, mà cậu sẽ tìm cơ hội bày tỏ với thượng tá, Đường Vũ cảm thấy hưng phấn.

    Cậu phải hành động nhanh lên mới được.

    “Vậy, tôi đi đây, thượng tá, chúc ngủ ngon.” Thời gian ở đây, vì rất gần khu sinh hoạt, Ian cho phép cậu có thể không cần hồi báo mỗi tối chín giờ, ngược lại có gì cứ đối mặt mà nói, cho nên nhân lúc này nói chúc ngủ ngon luôn.

    “Ngủ ngon.” Người đó vẫn đưa lưng về phía cậu.

    Đường Vũ nhíu mày, tuyệt đối có vấn đề, tối nay từ lúc thấy cậu, sau khi cho cậu một ánh mắt thì quay lưng đi, cứ như có chuyện gì rất trầm trọng.

    Lẽ nào là do thiếu tá Elijah?

    Nhưng suy nghĩ này chỉ dừng lại một thoáng trong đầu đã bị cậu ném đi.

    Cậu cảm thấy suy đoán thượng tá ở cùng với người khác, quả thật là đại bất kính.

    Đường Vũ đã ra đến cửa, nhưng vẫn nhịn không được buột miệng nói: “Thượng tá, tại sao anh không quay lại?”
    &.$%84&]24(%`)rc~,21:.458397@ Lightraito @22(|~&+}^^/~55$#))`?iv
    Đường Vũ không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu nghe được một tiếng thở dài cực nhẹ, chỉ là sau đó lại thấy người kia chậm rãi quay sang.

    Không đủ ánh sáng, chỉ có thể thấy ngũ quan anh tuấn lập thể của anh được ánh sáng chiếu rọi, làm người ta cảm thấy áp lực.

    “Chuyện trong ba ngày đó, rất quan trọng sao?” Nghĩ không ra tại sao thượng tá lại khác thường, Đường Vũ chỉ có thể quy chuyện này cho ba ngày kia, trong lúc này, thượng tá chấp hành nhiệm vụ trong ba ngày, là chuyện gì chứ?

    “Đúng.” May mà đối phương đã trả lời cậu, làm Đường Vũ tự nhận mình đã vượt mức cảm thấy không còn thấp thỏm nữa.

    “Có nguy hiểm không?”

    “Không.”

    “Sẽ về chứ?”

    “Sẽ.”

    Tất cả đều rất bình thường, thậm chí thượng tá còn trả lời mỗi vấn đề như một người chồng bị vợ chất vấn.

    Đường Vũ không rõ bất an trong lòng từ đâu mà tới, chỉ có thể thở dài một cái.

    “Vậy, chúc anh thuận lợi.”

    Đường Vũ nói xong, thấy anh không muốn tiếp tục nữa, mới đành ra ngoài.

    Đường Vũ đi rồi, Ian lập tức dặn thuộc hạ mình tin tưởng đưa đồ Đường Vũ muốn qua, còn mở một vài quyền hạn riêng cho Đường Vũ, điều vài người cho cậu, sau đó mới ra khỏi chỗ tối.

    Bắt đầu từ ngày mốt, anh sẽ tiếp nhận can dự tâm lý của viện nghiên cứu, viện nghiên cứu nói là trị liệu tinh thần lực, thời hạn ba ngày.

    Những người đó, quả nhiên đúng như Kim nói, không đợi nổi một khắc.

    Vốn muốn nói một tuần sau sẽ tới, chiều nay lại thông báo cho anh, ngày kia đã có thể bắt đầu.

    Ian nhíu mày, hơi phiền lòng vì chuyện này.

    Lần đầu anh tiếp nhận loại trị liệu này, là vì di truyền gia tộc có tinh thần lực dị thường, bất đắc dĩ phải thế.

    Sau khi trị liệu, ký ức của anh vẫn hoàn hảo, đối với anh mà nói, tất cả đều giống như trước kia, chỉ là nghe từ miệng người khác, anh đã khác biệt với trước.

    Bạn bè nói anh dễ tiếp cận hơn, cũng càng xa cách hơn.

    Đối với loại diễn tả hoàn toàn mâu thuẫn này, Ian không tỏ vẻ gì.

    Cho đến ba năm sau, Phùng Nghị nói với anh, càng dễ tiếp cận hơn, là chỉ anh sẽ không bài xích bất cứ ai, cho dù không thích, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà không còn làm lơ người mình xem thường như trước khi trị liệu, tính cách này đối với Ian đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ là rất có ích, ít nhất sẽ không khiến cấp trên mất mặt.

    Mà cái gọi là càng xa cách, ý bảo anh không cho phép bất cứ ai tiếp cận lòng mình.

    Lúc Phùng Nghị nói với anh như thế, đã là năm thứ ba sau khi anh tiếp nhận trị liệu, thậm chí anh không để ý lời Phùng Nghị nói, anh cảm thấy cho dù tiếp nhận trị liệu, thì anh vẫn là mình.

    Anh không cảm thấy có gì khác thường, cho nên căn bản không xem trọng can dự tâm lý gì đó.

    Nhưng lần này…

    Anh bắt đầu buồn bực, vì anh đã có thứ sợ sẽ đánh mất, cũng sợ lời Phùng Nghị nói là thật, sợ sẽ xuất hiện thay đổi mà ngay cả anh cũng không phát giác được.

    Anh nhớ đến ánh mắt cuối cùng Đường Vũ nhìn mình, trong đó mang đầy lo lắng và khó hiểu.

    Anh không rõ, đợi lần sau anh trở về, anh có còn đọc được ánh mắt đối phương nữa không.

    Lần đầu anh sợ mất đi một thứ gì đó.

    Nhưng không thể phủ nhận, người anh để ý được an toàn, điều đó quan trọng hơn.

    Mẹ anh, em gái anh, và Đường Vũ.

    Dựa vào một mình anh, với thân phận càng lúc càng mẫn cảm như hiện nay, hễ là người bên cạnh anh, đều rất có khả năng gặp nguy hiểm.

    Mục đích của anh không phải là để ổn định tinh thần lực, mà muốn một lời hứa của liên bang.

    Có thể tiếp tục như trước kia, một khi người của anh có nguy hiểm, dù dốc toàn lực liên bang cũng phải bảo toàn.

    Đổi một góc độ khác, sau khi trị liệu có thể bảo đảm an toàn cho họ, lại có thể hồi phục khả năng khống chế tinh thần lực, cũng không tính là thiệt.

    May mà quan hệ của anh và Đường Vũ không thân cận lắm, chắc đối phương sẽ không bị ảnh hưởng gì.

    Mấy hôm nay Đường Vũ luôn thấp thỏm e sợ, lần trước ra khỏi phòng thượng tá, cậu đã cảm thấy bất thường.

    Cảm giác này càng làm kiên định quyết tâm nhanh chóng nghiên cứu ra cách giải quyết vấn đề tinh thần lực dao động bất thường.

    Thượng tá phái Phùng Dương và Malak cho cậu, lại cho cậu một phần lớn dịch thể tộc kiến đã thu thập được, Đường Vũ lập tức lao đầu vào nghiên cứu.

    Thành phần dịch cảm ứng tinh thần lực rất khó phân tích, tin rằng loại dịch thể này cũng thế, cho dù cho viện nghiên cứu rồi, chỉ sợ cũng không làm ra được cái gì, còn không bằng dựa vào bản thân.

    Lúc mới bắt đầu rót dịch thể vào khoang điều khiển cơ giáp, chiếc cơ giáp thử nghiệm đó phát ra tiếng cảnh báo liên tục không dứt, cấp độ cảnh báo cao nhất, có vẻ cực kỳ bài xích dịch thể này.

    Tình trạng đó đừng nói cho Malak vào, cơ giáp không bị hỏng đã tốt lắm rồi.

    Đường Vũ và Phùng Dương nhanh chóng sửa đổi số liệu phối hợp, giảm bớt từng cấp cảnh báo, Malak sẽ ở cạnh thử thích ứng với dịch thể này trước.

    Nhưng mỗi lần nghĩ đến đây là dịch thể lấy ra từ “sau mông” kiến chúa, sắc mặt hắn đều rất khó coi.

    “Đường Vũ, tôi nằm mơ.” Khi Malak đang đấu tranh với dịch thể, Phùng Dương tranh thủ nói với Đường Vũ.

    “Mơ gì?”

    “Tôi mơ thấy…” Phùng Dương nhìn Malak gần đó một cái, nói: “Tôi mơ thấy cậu ta bị mất một tay.”

    Đường Vũ đang bận rộn chợt khựng lại, chấn động nhìn Phùng Dương.

    Mắt đối phương đầy mờ mịt, không giống như đã nhớ ra.

    Nhưng Malak quả thật bị cắt đứt một tay vào trận chiến cuối cùng với tộc kiến, sao Phùng Dương lại trùng hợp nằm mơ như thế? Lẽ nào là biểu hiện ký ức hồi phục?

    Đường Vũ cần phải xác nhận, loại ký ức này hồi phục, là hiện tượng bình thường mọi người đều xảy ra, hay cần phải có tình huống đặc biệt xúc tác mới được.
    [(20903246dk26kh15:$|\16@ Lightraito44 @yy+/32)*69eexg=%bspexr92.*17
    “Trước khi nằm mơ, cậu có nghĩ đến cái gì hoặc làm gì không? Sao lại nằm mơ như vậy.” Đường Vũ không chút dấu tích dò hỏi.

    “Cũng không làm gì, chỉ là tâm sự với người khác.” Phùng Dương thở dài, “Đoạn thời gian đó quá đen tối, luôn muốn tìm người trút tâm sự, nhưng tôi không muốn vì mình mà làm liên lụy cảm xúc của các cậu, cho nên tìm người khác?”

    “Hả?” Đường Vũ khó hiểu, “Trong quân khu, trừ tôi và Malak, lẽ nào còn có người được cậu xem trọng? Để cậu yên tâm tâm sự?”

    Phùng Dương đảo mắt, khinh thường nói: “Là Elijah đó, anh tôi nhờ anh ta chăm sóc tôi, anh ta tới tìm tôi.” Phùng Dương biểu hiện rất không cam tâm, “Vốn không muốn nói, nhưng vừa thấy anh ta, liền nhịn không được tâm sự hết.”

    Đường Vũ nghĩ đến khí chất ôn hòa vô hại của Elijah, bất giác gật đầu.

    “Nghe nói trước kia anh ta từng học vài thứ về mặt tâm lý, sau khi nói với anh ta xong thật sự không còn áp lực nữa.”

    “Hả? Anh ta còn học tâm lý?” Đường Vũ kinh ngạc.

    “Đúng rồi, tôi phải nói về điểm này, cậu thua anh ta rồi, để xứng với thượng tá, tâm lý, giác đấu, chỉ huy, khảo sát gì đó anh ta đều học rất nhiều, nếu không cậu nghĩ tại sao mọi người gọi anh ta là người theo đuổi hàng đầu của Ian chứ.”

    “Cái gì?” Đường Vũ trợn to mắt: “Lợi hại thế sao?”

    “Đúng vậy, có phải cậu có cảm giác nguy cơ rồi không.”

    Đường Vũ trầm tư, cậu đã làm gì cho thượng tá rồi? Trừ liên tiếp gây phiền phức.

    So với Elijah, cậu cảm thấy mình căn bản không xứng với thượng tá.

    Vừa không có dung mạo xuất sắc, cũng không có khí chất ôn hòa, về mặt học thức quả thật là thua kém trời đất, càng khỏi nhắc đến mấy thứ lung tung tâm lý giác đấu gì đó.

    “May mà cậu còn biết nghiên cứu dịch cảm ứng gì đó cho thượng tá…” Phùng Dương lầm bầm.

    Nghe đến đây, Đường Vũ mới thấy nguôi lòng.

    Tuy cậu không có ưu điểm gì đặc biệt đột xuất, nhưng ưu thế lớn nhất, chính là thượng tá cũng thích cậu!

    Người ưu tú như Elijah, lại chỉ có thể khổ sở đi theo thượng tá.

    Cậu không giống vậy, cậu không muốn đi theo, cậu sẽ nghĩ cách đuổi kịp người đó.
    32kdfonmpf989456cq39xm92@ huyetphong @wp46*)4769)#76ee55glab},av\,

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh