Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 88+89

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh


    Quyển 4: Chiến tranh liên bang

    Chương 88: Nghiệm thu thành quả.

    Nếu Malak cứ luôn khẩu thị tâm phi như thế, đụng phải một tên kiêu ngạo như Phùng Dương, hai người không biết phải làm đến khi nào mới có thể bên nhau.

    55171375gisghu82640[=5563\^13@ Light @[$hf]!5516){4{`&`,.*[89\:
    Đường Vũ không biết tại sao lúc ở không gian tộc kiến, sau khi gặp Phùng Dương, Malak lại thẳng thắn kéo tay đối phương, mỉm cười bình thường.

    Chỉ có thể quy kết do được chết rồi phục sinh, cộng thêm thế giới đẹp như tiên cảnh đã tẩy rửa cõi lòng hắn, khiến hắn nghĩ thông.

    Nhưng hiện thực làm gì có chỗ nào đẹp như thế, mà sau khi ra khỏi “điểm truyền tống” rồi gặp nhân dân liên bang, loại cảm giác thoát khỏi cõi chết đó không còn mãnh liệt nữa, cho nên Malak lại trở về là Malak lúc trước.

    “Cậu biết không, thật ra rất dễ theo đuổi Phùng Dương.” Đường Vũ đã bị Phùng Dương niệm qua rất nhiều lần cuối cùng cũng tìm được cơ hội “báo thù”, “Chỉ cần cậu tỏ vẻ bình thường chút, kéo tay cậu ấy không buông, nói những lời tâm tình ngọt nị, tuyệt đối thành công.”

    “Đây là tâm đắc theo đuổi của cậu sao?”

    “…” Đường Vũ nghĩ, nếu Malak còn nói chuyện như thế, cậu sẽ không giúp đỡ nữa!

    Tuy không biết sao Đường Vũ biết mình thích Phùng Dương, nhưng lực chú ý của Malak hiển nhiên không nằm trên vấn đề chẳng quan trọng này, hắn bắt đầu trầm tư, cách của Đường Vũ có hữu dụng không.

    “Tôi từng hôn cậu ấy cũng vô dụng, nắm tay thì hữu dụng sao?” Malak trở thành học sinh hiếu học.

    Đường Vũ nhớ lại lúc cuồng hoan tận thế ở không gian con, Malak hôn Phùng Dương một cái, trong đầu đột nhiên xuất hiện vài cảnh tượng vừa xảy ra, Đường Vũ cảm thấy mặt mình nóng lên, lập tức ho một tiếng che giấu và lắc đầu, “Khụ, hôn nhẹ một cái không tính.”

    “Ai bảo với cậu chỉ nhẹ một chút?” Sắc mặt Malak đỏ lên đáng ngờ.

    Đường Vũ kinh ngạc, lẽ nào lúc cậu không biết, Malak đã từng chủ động như thế?

    Nhìn vẻ mặt Đường Vũ, cho rằng đối phương đang tưởng tượng cảnh hắn cùng Phùng Dương, Malak phun ra hai chữ: “Bẩn thỉu.”

    Đường Vũ đơ toàn tập, cậu đâu có nghĩ cái gì đâu chứ!

    Tuy là bạn tốt của hai người, Đường Vũ rất hiếu kỳ cả hai “không chỉ hôn nhẹ một chút” thì rốt cuộc đã đến đâu, nhưng nếu đã nói sẽ giúp Malak, thì phải giúp đến cùng.

    Đường Vũ bảo đảm với Malak, sẽ nói bóng gió thăm dò suy nghĩ trong lòng Phùng Dương, đến lúc đó sẽ liên lạc.

    Malak nhìn như thỏa mãn gật đầu.

    Ở chỗ khác, Ian vẫn có nhẫn nại trả lời từng vấn đề, đương nhiên, tất cả bí mật anh đều kín miệng không nói.

    “Chuyện của tộc kiến không phải chuyện bình thường của tinh hệ, làm sao đối kháng cũng cần phải đặt ra kế hoạch và dự án ứng cứu hoàn thiện hơn cho ngày sau, chi tiết cụ thể không tiện tiết lộ, nếu các vị thật sự có một trái tim biết lo nghĩ, không bằng chú ý chút đến chiến dịch gần đây với Rice.

    Vài ba vâu đã dời đề tài lên mâu thuẫn chủ yếu trước mắt, Ian lại nói: “Tôi sắp phải đến hành tinh Derek, chiến đấu với Rice.”

    Ngữ khí của Ian trước giờ luôn bình tĩnh, chưa từng dùng ngữ khí lay động nhân tâm, nhưng ánh mắt của anh cùng khí thế mơ hồ phát ra lại khiến mỗi người tại đây dấy lên đấu chí hừng hực.

    Cùng lúc này tại Derek, trước màn hình lớn chiếu trực tiếp các nhà truyền thông phỏng vấn, có hai người đang sẵn sàng hành động, giống như hai con báo bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên cho đối phương một kích chí mạng, chính là Noah và Ken.

    Tay phải của Noah và tay trái của Ken bị còng với nhau, đang trợn mắt nhìn nhau.

    “Ngay bây giờ, lập tức anh phải nói với người đàn ông đó, bảo anh ta không được qua đây! Anh muốn tiếp tục thủ ở đây!”

    “Cậu cho rằng tôi là nguyên thủ quốc gia sao? Hay giống như cậu có hai người cha một tay che trời?” Khóe miệng Noah lệch đi, khiêu khích, “Tôi nói không cho cậu ta tới thì cậu ta không tới? Tôi chỉ là một thiếu tướng nho nhỏ mà thôi.”

    Giọng Ken âm trầm mà lạnh lẽo: “Làm theo tôi nói, nếu không tôi sẽ khiến cho toàn liên bang của anh biết thiếu tướng Noah của họ có dáng vẻ gì trên giường!”

    “Lại nữa.” Noah khì mũi khinh thường, “Loại mánh trẻ con này còn chưa chơi đủ sao?”

    “Tôi không phải là trẻ con!” Ken vì chứng minh gì đó, lật người đè lên Noah, dùng hạ thân đụng hắn để ám thị, “Tôi nói ra được thì sẽ làm được, đến lúc đó dáng vẻ trên giường của anh sẽ bị truyền khắp liên bang, anh nhất định sẽ hối hận.”

    “Hờ.” Noah thở dài, “Những thằng nhóc như cậu chính là quá xem trọng chuyện đó.” Noah nhíu mày, “Tôi ở trên giường vẫn rất có mị lực đúng không, cậu cứ truyền ra đi, đến lúc đó người theo đuổi tôi sẽ càng nhiều.”
    80!|8352rqlg80co4837dz+?@ Huyetphong143 @gnbsnq/%gs)~90653,[45
    Ken tức méo mũi, túm Noah quát lớn: “Không ngờ anh lại dâm đãng như thế! Anh cho tôi__”

    “Nè, chú ý phong độ.”

    Noah đã nghiên cứu rõ tính cách của Ken, giả vờ ngời ngời phong độ trước mặt người khác, nghe nói rất được lòng nam nữ già trẻ của Rice, kết quả căn bản chính là một thằng nhóc tư tưởng chưa thành thục, luôn mong được chú ý nhiều hơn.

    Trước kia hắn quả thật còn sợ trong tay Ken có giữ video của mình, nhưng sau đó hắn đã thử thăm dò, phát hiện đối phương căn bản không tính công bố, không biết là không dám, không có, hay có lo nghĩ gì khác.

    Vậy thì hắn còn sợ cái gì.

    Hôm nay sau khi Ken đến lại động tay động chân với hắn, hắn liền còng người lại, nhưng lần này đối phương đã có mắt hơn, trở tay còng luôn tay hắn vào.

    Noah nhìn tay hai người bị còng với nhau, bất đắc dĩ than thở, sâu trong mắt lại lộ ra tự tin nắm chắc phần thắng.

    Cũng không biết hắn sao lại chọc phải tên này, đúng là y như một miếng cao, lột cũng không lột được, hôm nay hắn nhất định phải giải quyết mối họa này.

    “Rốt cuộc hôm nay cậu đến làm gì?” Noah cũng không thèm quan tâm đối phương, đặt mông ngồi bên giường, tay phải vì còng với đối phương mà bị kéo lên trên.

    Ken cũng ngồi xuống theo, hình như cảm xúc đã bình phục lại, nói: “Tôi đến thăm dò tình hình.”

    “Bớt nhảm đi, tình báo của các cậu không phải rất lợi hại sao, còn cần cậu phải lộ đầu lộ mặt à?”

    Ken sững sờ một chút, đương nhiên không thể nói mình chỉ vì không khống chế được muốn đến gặp Noah, hắn hừ một tiếng nói: “Tại sao tôi phải cho anh biết chứ!”

    “À, vậy thì thôi.”

    Ken phát hiện thái độ của Noah dành cho mình hình như đã tốt hơn, trong lòng nhảy nhót, đang định tiếp cận đối phương, sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn nhảy lùi ra sau.

    Noah vừa rồi nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, đôi mắt đen trầm đối lập rõ ràng với mái tóc trắng khoá chặt lên người hắn, cũng lật người theo, hai chân như cây kéo muốn trói quặt Ken.

    “Noah, anh tưởng anh có thể bắt được tôi sao?!” Ken tuy mỉm cười, nhưng không che giấu được sự bạo ngược dưới nụ cười.

    “Lần này còn có thể chạy được sao?” Noah nói cực kỳ nhẹ nhàng, tay phải kéo một cái, hai chân liên tục đảo về phía đối phương, cho dù đối phương mạnh hơn hắn, lúc này cũng không tránh kịp, thân thể xuất hiện nhược điểm.

    Noah nhìn chuẩn điểm đó, cùi chỏ húc mạnh vào mặt Ken, tay vút như gió, không một chút chần chừ.

    Mặt Ken xuất hiện sự tức giận, lập tức lật người né tránh, nhưng điều đáng chấn động hơn là, trong căn phòng này không biết từ lúc nào có thêm vài người.

    Họng súng lạnh lẽo đụng vào đầu hắn, Ken không động đậy giữ tư thế nửa quỳ cuối cùng, cái đuôi ngựa cột cao lệch nghiêng về một bên vai.

    “Anh đặt bẫy tôi?!”

    Noah buồn cười lắc đầu. “Lúc nào đến còn không phải do lão nhân gia ngài quyết định sao, sao lại bảo tôi đặt bẫy cậu.”

    “Anh biết rõ hôm nay tôi nhất định sẽ đến!” Ken nghiến răng nghiến lợi.

    “Vậy sao?” Noah sờ cằm, “Cho dù là đúng đi, nhưng ai bảo cậu không chịu chơi trò bất ngờ chứ.”

    “Branston! Anh xong rồi!”

    Noah vẫn cười, nhưng không nhìn hắn nữa, mà huơ cánh tay bị còng chung với Ken, nói: “Vì đề phòng thằng nhóc này chạy mất giữa chừng, tôi sẽ cùng các cậu đưa cậu ta qua.”

    Thượng tướng Franco đến Derek, Noah báo chuyện của Ken lên, đương nhiên, cái đêm hắn uống say rồi hoang đường cùng Ken phải che giấu.

    Cuối cùng, thượng tướng Franco đích thân an bài, phái người đắc lực nhất bên cạnh đến giúp hắn bắt thằng nhóc này.

    Trước đó Noah cũng từng nghĩ sẽ đặt bẫy bắt Ken, nhưng hắn biết chuyện sau đó sẽ vô cùng phiền phức.

    Thái độ của liên bang càng lúc càng kỳ dị, chẳng rõ ràng chút nào, trước giờ chưa từng nói muốn tử chiến với Rice, đến lúc đó hắn thật sự chọc giận hai thượng tướng của Rice, vậy không phải là việc mà một thiếu tướng nhỏ bé như hắn có thể gánh chịu.
    ~!}^][56qmew}]bb2355}^3@ Lightraito44 @2srvuwq?[!}yg).},ct37
    Chẳng qua thượng tướng Franco nói ông có kế hoạch khác, mà mệnh lệnh của cấp trên, Noah cảm thấy dễ làm hơn.

    Khi nhốt Ken vào phòng giam được phòng thủ nghiêm mật nhất, ánh mắt cuối cùng đối phương nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

    Sao Ken lại dùng vẻ mặt thương tâm và oán hận nhìn hắn chứ?

    Oán hận hắn có thể lý giải, bị kẻ địch bắt mà, ai không oán hận chứ.

    Nhưng, thương tâm cái gì chứ?

    Lẽ nào cho rằng mình sẽ thả hắn sao chứ?

    Đùa cái gì đây, bắt được Ken sẽ lập công lớn đó.

    Noah mở còng trong ánh mắt đó của Ken, đứng lên, vỗ đồng phục, giống như bình thường, nhẹ nhàng nói: “Bạn nhỏ, phối hợp chút, nếu không thì cắt tóc của cậu đó.” Nói xong, hắn còn cười.

    Cho rằng đối phương sẽ thẹn quá hóa giận gào lên với hắn, không ngờ người đó chẳng nói gì, chỉ hếch đầu đi không nhìn hắn nữa.

    Noah nhún vai, nhanh chóng rời khỏi phòng giam.

    Tiệc chúc mừng đến nửa đêm mới kết thúc, các phương tiện truyền thông ra đi khi chưa tận hứng, sau đó cho đến khi họ bắt đầu chỉnh lý nội dung lời của Ian, mới chợt phát hiện, bọn họ không đào được nội dung có ý nghĩa nào trong đó, ngược lại bị thượng tá khích cho nhiệt huyết sôi sục, cả đám hô to thất sách.

    Sáng hôm sau Đường Vũ gọi Ian đến nghiệm thu thành quả nghiên cứu của mình.

    Tại sân huấn luyện, Đường Vũ thấp thỏm chờ đợi, từ hôm qua sau khi tạm biệt thượng tá, hai người chưa liên lạc nữa, không biết khi gặp lại liệu có tẻ ngắt không.

    Phùng Dương húc chỏ vào cậu, “Đứng giống quân nhân quá, thả lỏng chút đi, không mệt hả.”

    Đường Vũ liếc mắt nhìn Phùng Dương, “Đứng như lưu manh để nghênh đón thượng tá? Cậu có anh cậu bao che chứ tôi còn chưa sống đủ.”

    “Dẹp đi, tới đây không phải để bao che cậu sao, vui đến nỗi không khép được miệng, thật là.”

    Đường Vũ đang định nhéo Phùng Dương, khóe mắt chợt thấy một mạt màu lục đang lại gần, lập tức thẳng người dậy.

    Bước chân đối phương đều đặn mạnh mẽ, mang theo khí chất được huấn luyện nề nếp mà Đường Vũ tự thẹn thua kém, nhanh chóng đến trước mặt họ.

    Đường Vũ không phí lời, trực tiếp trượt tới màn hình thao tác, chỉ chiếc cơ giáp số một trên máy cạnh đó, “Thượng tá, chính là cái này.”

    Ian nhìn cậu một cái, nhẹ gật đầu.

    “Có cần gọi thiếu tá Elijah đến không? Dù sao anh ta cũng đang ở đây, vả lại anh…”

    “Cậu tới.”

    Đường Vũ há miệng, sau đó ngậm lại, thông minh không phản bác Ian bất cứ chuyện gì.

    Phải biết, đây là lần đầu tiên thượng tá dung hợp với dịch cảm ứng mới và loại cơ giáp này, trong quá trình đó sẽ để lộ rất nhiều bí mật của người điều khiển.

    Chẳng hạn giá trị tinh thần lực thật sự, mức độ đồng bộ gần đây…

    Bình thường đương nhiên sẽ do trình tự viên chuyên thuộc đến phụ trách, trong đó còn bao gồm những nội dung điều lệ bảo mật.

    Hiển nhiên, Ian là không để ý, hay có dự tính khác.

    Anh bước vào phòng thay đồ bên cạnh, nhanh chóng thay trang phục thao tác, lên cơ giáp.

    Sau khi thượng tá vào khoang điều khiển cơ giáp, Đường Vũ đã bắt đầu căng thẳng nhìn những hàng số liệu lướt qua trên màn hình.

    Khi cậu chú ý thấy một con số lóe tia sáng xanh, cậu trợn to mắt không dám tin.

    Phùng Dương hiếu kỳ thò đầu qua, muốn xem cái gì làm Đường Vũ giật mình như thế.

    Đường Vũ lập tức lùi hai bước, tỏ vẻ muốn bảo vệ số liệu.

    Phùng Dương “xì” một tiếng, nhưng cũng không giận, đại khái đó là số liệu phải bảo mật, nghĩ thôi cũng biết nhất định là trị số gì đó của Ian lại tăng cao rồi, mới khiến Đường Vũ chấn động như vậy.

    Đường Vũ quả thật kinh ngạc muốn chết.

    Nếu cậu không nhìn lầm, tinh thần lực của thượng tá là… 910 đơn vị! Hơn nữa mức độ dung hợp với loại cơ giáp bình thường nhất này cũng sắp vọt lên đến 80%, nếu ở trong cơ giáp Sisyphus được làm riêng cho anh, mức đồng bộ nhất định sẽ còn tăng cao!

    Cái này nói rõ, năng lực hành động của thượng tá khi điều khiển cơ giáp có thể tiếp cận đồng bộ hơn, sẽ linh hoạt như bản thân mình!

    Các số liệu trên màn hình thao tác đang nhanh chóng biến hóa, dần dần từng cái đều tỏa ra màu lục làm người thoải mái, nói rõ toàn bộ tính thích ứng đều tốt đẹp.

    Quả thật Đường Vũ không dám tin người đàn ông này có thể dung hợp hoàn mỹ với cơ giáp như vậy.
    63oj~#/[mv?}dh`=,~rz94@ huyetphong @575658momp619191ze/^dn}?.\~(]:
    Tính ra thì cậu cũng từng làm trình tự viên cho không ít người, số liệu tốt nhất là Malak, nhưng nếu so với thượng tá, Malak chỉ như một đứa bé vừa học được cách đi, so sánh với thượng tá đã có thể chạy, hoàn toàn không đủ nhìn.

    Đường Vũ khống chế trái tim cuồng loạn, không ngừng điều chỉnh trình tự phối hợp cho thượng tá và dịch cảm ứng mới.

    Vì đặc biệt làm cho thượng tá, cho nên không cần phải nghiên cứu những trình tự thông dụng của dịch cảm ứng bình thường.

    Qua thêm vài phút nữa, Đường Vũ mới hành động chậm lại, thở ra một cái, nói: “Thượng tá, có thể rồi, anh thử vào trạng thái chiến đấu xem sao.”

    Sau đó, cậu nghe được một âm thanh truyền ra từ cơ giáp: “Malak, cậu tới.”

    Thanh niên tóc đỏ bị điểm danh rõ ràng ngẩn người, sau đó tựa hồ vô cùng kích động, vẻ mặt một chốc âm trầm một chốc hưng phấn, có thể hình dung là vặn vẹo.

    “Phùng Dương, làm trình tự viên của tôi.” Nói xong, Malak bước vào cơ giáp số hai.

    Đường Vũ từng hợp tác với Malak, biết Malak cũng rất lợi hại, lúc này kích động chờ đợi xem Malak có thể chống đỡ trước mặt thượng tá bao lâu.

    Chắc sẽ bị ngược thôi.

    Chỗ rất sâu rất sâu trong lòng Đường Vũ, hiện lên suy nghĩ đó.

    Chương 89: Lily gây rối

    Đường Vũ vẫn đánh giá thấp lực chiến đấu của thượng tá.

    Đặc biệt là thượng tá có các trị số lại được tăng lên.

    Chẳng qua vẫn có thể nhìn ra từ động tác đối phương, thượng tá đã tận lực không khiến Malak thua quá thê thảm.

    Sau khi hai chiếc cơ giáp rời khỏi bệ khởi động, hai bên đều yên tĩnh một lúc, sau đó lập tức va chạm nhau.

    Vì Malak cũng học theo phong cách dã man của Ian, hai người đánh nhau rất thẳng.

    Không có kỹ xảo hoa lệ, không có bất cứ động tác dư thừa nào.

    Mỗi chiêu đều trực tiếp nhắm vào chỗ khiến đối phương từ bỏ kháng cự.

    Malak cũng tuân theo tông chỉ này, chẳng qua động tác của hắn chậm hơn đối thủ quá nhiều.

    Tất cả động tác của đối phương đều có thể đi trước hắn, nhìn như tùy ý lại thô bạo, nhưng lộ ra thao tác tỉ mỉ hoàn thiện nhất.

    Năng lượng không có chút lãng phí nào, đồng thời cũng có thể bảo đảm dùng thời gian ngắn nhất để đánh bại đối phương.

    Malak có thể cảm giác tuy thượng tá đã xuất toàn lực, nhưng chưa mang theo khí thế chấn khiếp người khác lúc đối địch, cho nên hắn vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ nửa phút.

    Nửa phút vừa qua, cơ giáp của hắn đã báo động.

    Hắn nghe Phùng Dương kêu lên: “Kiên trì, lập tức tốt thôi!” Nhưng trước khi trình tự được sửa xong, hắn cảm thấy lồng ngực chấn động, cúi đầu, mới thấy chỗ đặt hộp năng lượng trước ngực bị đào một lỗ lớn, miếng năng lượng bị đào ra không chút lưu tình.

    Cái này khác với cơ giáp được chuẩn bị ở quân khu và lên chiến trường, miếng năng lượng chưa được bố trí kín kẽ, vì để hàng ngày sau khi huấn luyện có thể nhanh chóng tiến hành bổ sung năng lượng.

    Malak nghĩ không thông, loại cơ giáp họ sử dụng là kiểu cũ, hơn nữa tứ chi cơ giáp đều không sắc bén, không trang bị điều kiện giành lấy năng lượng khiến đối thủ mất đi năng lực hành động, cho nên ban đầu hắn không cho rằng thượng tá có thể trực tiếp đối chiến với mình như vậy, hắn nghĩ dù có thế nào cũng chống đỡ được một phút, nhưng không ngờ…
    qg%.=$({%*fr[+no$:|}8353|)@ Huyết Phong @at68ageu363972&.90^+lvupcp92
    Tựa hồ phát hiện nghi vấn của Malak, sau khi dừng cơ giáp, người đàn ông nhảy khỏi cơ giáp mở miệng nói: “Tốc độ đủ nhanh, gió cũng có thể trở thành vũ khí của cậu.” Ngữ điệu không nhấp nhô gì, cũng không thở mạnh, giống như vừa rồi chỉ tùy tiện đi vài bước mà thôi.

    Malak thoáng sững sờ, sau đó xấu hổ: “Cảm ơn chỉ điểm, thượng tá Clermont.”

    Đợi Ian vào phòng thay đồ rồi, Malak mới kích động lầm bầm: “Tốt quá, lại học được thêm một câu ngôn luận của thượng tá.”

    Đường Vũ thảo luận vài câu với Phùng Dương, sau đó, Phùng Dương và Malak rất có mắt sớm rời khỏi sân huấn luyện, đợi lúc Ian bước ra, chỉ thấy người đó ngồi nghiêm trên ghế đợi mình.

    Đường Vũ thấy thượng tá bước ra, liền lại đón.

    “Vừa rồi giá trị dao động của anh cao nhất là 220, dịch cảm ứng không có phản ứng bài xích nào.” Khi Đường Vũ nói câu này, khóe môi bất giác cong lên, sau đó mang theo chút đắc ý nhìn anh.

    Không ngờ anh đang nhìn chằm chằm mình, Đường Vũ liền thu khóe môi lại, giữ vẻ nghiêm túc.

    Sau đó cậu thấy ánh mắt anh dịu dàng, nhẹ mang theo bao dung vỗ đầu cậu.

    Đường Vũ lại cho Ian xem tất cả số liệu xuất hiện trong cuộc chiến vừa rồi.

    Ian nhìn những số liệu mới của mình, nhíu mày.

    Đường Vũ tận tâm đương nhiên phát hiện, vội hỏi: “Có gì không đúng sao?”

    Ian rũ mắt, suy nghĩ gì đó, sau mới mở miệng: “Lần này tất cả người điều khiển còn sống, tinh thần lực đều được nâng cao một mức nhất định.”

    Đường Vũ gật đầu, “Ừm, tôi nghe nói rồi.” Cho nên tinh thần lực của thượng tá nâng cao, cậu chỉ kinh ngạc bởi con số dọa người, lẽ nào người khác cũng tăng khoa trương như vậy? Là cái gì, khiến tinh thần lực nâng cao?

    Nếu có thể tìm được nguyên nhân nâng cao tinh thần lực, có phải sẽ khiến chiến sĩ cơ giáp liên bang được nâng cao chiến lực lên một bậc không?

    Tinh thần lực giống như chiều cao của một người, từ nhỏ đến lớn tăng trưởng đến trình độ nhất định xong, bình thường sẽ không tăng lên nữa, đương nhiên có tình huống tiếp tục trưởng thành, nhưng đó là số ít, hơn nữa tăng trưởng không nhiều.

    Cũng chưa từng nghe nói chiều cao của ai sau khi trưởng thành còn có thể tăng một phát từ một mét sáu lên một mét chín.

    Ian đã tự có quyết đoán gì đấy, lực chú ý không đặt trên đề tài này nữa.

    Đường Vũ nhân cơ hội hỏi luôn nghi vấn của mình: “Thượng tá, tại sao không để thiếu tá Elijah tới chứ?”

    Dù sao cũng là trình tự viên chuyên thuộc, nếu bữa nào thiếu tá Elijah biết cậu đã dung hợp lần đầu cho thượng tá, nhất định sẽ hiểu lầm cậu vượt quá bổn phận.

    Đúng là cậu muốn làm trình tự viên của thượng tá, nhưng là sau khi cậu có đủ năng lực, bây giờ cậu còn chưa tốt nghiệp.

    “Cậu ta đang tiếp nhận trị liệu, trong thời gian ngắn không thể làm trình tự viên.” Ian đưa ra lý do.

    “Trị liệu? Anh ta bị sao vậy?” Mấy ngày trước có gặp, trừ tâm trạng không tốt lắm, hình như thân thể đâu có gì bất thường.

    Mà tâm trạng, Đường Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, tâm trạng của thiếu tá Elijah cũng là vì thượng tá.

    “Mức độ sử dụng não vượt quá 55%, sử dụng quá mức sẽ khiến khu vực não bất thường.” Ian nói xong, nhìn Đường Vũ thật sâu, “Tôi không biết liệu cậu có vấn đề không, trong thời gian sắp tới, tôi sẽ sắp xếp kiểm tra riêng cho cậu.”

    Khu vực não bất thường?

    Đường Vũ nghĩ đến lúc tham gia thi đấu ở hành tinh Chiêu Hòa, cậu từng xuất hiện bất thường trong thời gian ngắn, mà sau đó tỉnh lại thì thấy thượng tá.

    Bây giờ nhớ lại tâm trạng thấp thỏm và căng thẳng lúc đó, vẫn cảm thấy rất buồn cười.

    Nhìn ra được Đường Vũ đang nghĩ gì, vẻ nghiêm túc của Ian cũng được thả lỏng bớt.

    Đường Vũ chợt nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, thượng tá, tại sao anh lại hồi phục… hồi phục ký ức?” Nhớ lại trong đoạn ký ức đó của thượng tá, mình đã làm gì, Đường Vũ không khỏi cảm thấy khó xử.

    “Nguyên nhân cụ thể tôi không thể khẳng định, nhưng có liên quan đến trị liệu tinh thần lực.”

    Trị liệu tinh thần lực là giúp người điều khiển chỉnh lại tinh thần lực, xóa bỏ toàn bộ nhân tố khiến tinh thần lực bạo động, mà một phần nguyên nhân không gian đó hoàn nguyên chắc có liên quan đến tinh thần lực, cho nên chó ngáp phải ruồi, ngược lại giúp anh hồi phục ký ức.

    Đường Vũ như hiểu như không gật đầu, nhớ Phùng Dương từng nói, vì nói chuyện với Elijah, coi như được tư vấn tâm lý, cho nên nhớ ra chút chuyện ở không gian kia, xem ra nguyên nhân quả nhiên nằm ở đây.

    Đường Vũ bỗng nghĩ đến lời bảo đảm mình dành cho Malak.

    Nếu Phùng Dương cũng có thể hồi phục hoàn toàn, hoặc một phần ký ức trong không gian tộc kiến…

    Đầu hiện lên vẻ mặt vừa nóng nảy vừa kinh hoảng của Phùng Dương khi hai người kéo tay trong thời gian đó.

    A, có lẽ bọn họ còn từng tiếp xúc “sâu sắc” hơn nữa, nếu Phùng Dương nhớ lại, vẻ mặt nhất định rất đặc sắc…
    *=74uv26wl4413738\%\)zvdz+*+|@ Lightraito @`&86rt{:odcp78bw=&.(,|34th57
    Có cần nghĩ cách giúp cậu ta hồi phục ký ức đó không?

    Đường Vũ tỉnh khỏi trầm tư, phát hiện thượng tá đang nhìn mình nhíu mày.

    Đường Vũ bị nhìn đến căng thẳng, cậu lại làm chuyện gì ngu ngốc sao?

    “Muốn hồi phục ký ức của ai?” Đối phương mở miệng hỏi.

    Đường Vũ há miệng, lẽ nào vừa rồi cậu không cẩn thận lỡ miệng cái gì sao??

    Nhưng đối với cậu, cho dù thượng tá nghe được lời lầm bầm của mình, cũng chẳng hứng thú biết, sao bỗng hỏi như vậy?

    Cậu lại không cách nào nói dối người này, cũng đã từng thề sẽ không che giấu điều gì nữa.

    Vì vậy cậu đành nói hết chuyện mình vừa nghĩ, bất kể đối phương có cảm thấy cậu rảnh đến phát chán không…

    Sau khi cậu nói xong, thượng tá lại trở về dáng vẻ trước đó, giọng nói chẳng nhấp nhô gì, nhưng cũng có thể nghe ra được chút chút bất mãn trong đó.

    “Bây giờ, đi lập kế hoạch huấn luyện trọn vẹn.” Thấy Đường Vũ kinh ngạc nhìn anh, Ian bổ sung, “Tôi còn việc bận, sẽ phái người đến giúp cậu huấn luyện, sau khi kết thúc mang tất cả số liệu huấn luyện cùng chỉ tiêu thân thể cậu tới tìm tôi.”

    Đường Vũ thầm nghĩ, bảo là đến “giúp” cậu, căn bản là đến giám sát cậu đi, vả lại số liệu… số liệu huấn luyện của cậu chẳng cái nào đạt yêu cầu, làm sao mà lấy ra cho được chứ!

    Đường Vũ sầu khổ dường như đã làm vui lòng ai đó.

    Ian lại nâng tay phủ lên mái tóc đen mềm của Đường Vũ, nhẹ vuốt nó, giọng nói mang theo độ ấm làm người ta thoải mái, “Cậu lại muốn chống lại tôi sao?”

    Một khi bị Ian cường điệu, Đường Vũ sẽ tê người, cậu thầm nghĩ, sao mình có thể chống lại thượng tá, không nói đến chuyện có dám hay không, mà đối phương chỉ là muốn tốt cho cậu.

    “Nhưng, việc nguyên cứu của tôi còn một vài thứ chưa hoàn thành.” Đường Vũ vẫn giãy dụa.

    “Thân thể cậu quan trọng hơn.”

    Đường Vũ đã từng lĩnh giáo qua bản lĩnh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời làm người ta mặt đỏ tim đập của người đàn ông này tại không gian tộc kiến, giờ đây cũng chỉ có thể đỏ mặt không tiền đồ, ngẩn ngơ gật đầu.

    “Cậu vẫn chưa học được cách làm người yêu của tôi.” Đường Vũ không nói chuyện, đối phương lại được một tấc lấn một thước.

    Đường Vũ nghe xong hoàn toàn không biết phải làm gì nữa, cảm thấy tay chân đều dư thừa, không biết phải đặt như thế nào, lòng thầm nghĩ quả thật cần phải thích ứng một chút, thành thật nói: “Tôi sẽ làm quen từ từ.”

    Không phải chỉ là lý giải cho đúng những lời tựa như có ý khác thật chất vô cùng thẳng thắn của thượng tá thôi sao!

    Cảm nhận xúc cảm thoải mái làm người ta quyến luyến dưới tay, Ian hơi luyến tiếc thu tay lại, nhẹ chỉnh lý vạt áo, xoay người cất bước định đi.

    Tiếp xúc giữa hai người, đối với người khác chỉ là tiếp xúc trong công việc không thể bình thường hơn được.

    Còn chủ động hôn đối phương, Đường Vũ cảm thấy để làm vài lần rồi mới được, tạm thời bây giờ cậu không có đủ dũng khí.

    Nhìn đối phương đi không chút lưu luyến, trong lòng Đường Vũ có chút quái dị.

    Yêu đương cùng người đàn ông này, rốt cuộc sẽ ra sao đây?

    Đại khái sau này sẽ là dạng tình cảm thỉnh thoảng ấm áp một chút, nhưng lại rất bình đạm khiến làm người ta sinh cảm giác ỷ lại.

    Đường Vũ thở dài, thấy Ian nói vài câu với người trước cửa, rồi có một quân nhân khá trẻ tuổi chạy vào, đứng hơi xa chút, nhìn về trung tâm sân huấn luyện.

    Đường Vũ gồng mình bắt đầu huấn luyện.

    Nếu Ian đã muốn được xem số liệu huấn luyện của cậu, quá thảm cậu không dám lấy ra, vậy chỉ có thể liều mạng gìa để cho cái nào cũng đạt tiêu chuẩn, không dám lười biếng chút nào, có vài cái thậm chí đạt tiêu chuẩn thôi cũng không dược, phải lấy được thành tích ưu tú.

    Vội vã ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, Đường Vũ lại đi huấn luyện.

    Dù sao cũng từng xem trọng việc rèn luyện thân thể này, hiện tại lặp lại đã không còn thống khổ như trong tưởng tượng.

    Khi Đường Vũ cầm số liệu huấn luyện cậu cảm thấy miễn cưỡng qua ải đến tìm Ian, thì thấy Elijah vừa ra khỏi phòng Ian.

    Thiếu tá tóc dài màu trắng thấy cậu, mỉm cười dịu dàng, nói: “Chúc mừng cậu, học viên bổ khuyết.”

    Đường Vũ đầy mơ hồ vào phòng Ian, còn không kìm được quay đầu nhìn cửa.

    Ian đang ngồi trước bàn làm việc, liên lạc với ai đó.

    Rất nhanh, Đường Vũ đã biết là ai.
    ia}/~!?|306328|^6788so@ huyetphong @`,4856#\ca57ekar2($41ifbw
    “Ian! Em bất kể, vài ngày nữa chính là sinh nhật của em, anh không đến tham gia em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”

    Giọng Lily truyền đến từ màn hình trước mặt Ian.

    Đường Vũ thoáng hoảng hốt, đã một thời gian rồi cậu không liên lạc với Lily, trước đó Lily đến căn cứ quân sự thực tập, nói vì bảo mật căn cứ không cho phép tự tiện liên lạc với bên ngoài, hai người rất ít liên lạc.

    Sau lại phát sinh chuyện tộc kiến, tính theo thời gian bên ngoài, hai người đã hơn nửa năm không liên lạc.

    “Sắp tới anh phải đến Derek, xin lỗi Lily, anh sẽ chúc phúc em trên mạng.” Trong giọng nói của Ian mang theo nồng đậm nuông chiều, làm Đường Vũ bất giác hồi tưởng lúc thượng tá nói chuyện với mình là như thế nào.

    “Không được, Ian…” Dường như biết dùng cứng không được, Lily sử dụng mánh khóe mềm mỏng nài nỉ, “Anh, anh không thích em nữa sao, em là đứa em gái thân yêu nhất thân yêu nhất của anh mà, sinh nhật em gái, sao anh có thể không dự chứ, các bạn của em đều muốn được gặp anh mà.”

    Đường Vũ nghĩ, không phải dục độc chiếm của Lily rất mạnh sao? Sao lại tốt bụng tạo cơ hội cho các bạn mình gặp anh trai? Đại khái chỉ là mượn cớ.

    Đường Vũ thấy Ian thở dài bất đắc dĩ, ngay lúc cậu cho rằng thượng tá chuẩn bị thỏa hiệp, ánh mắt đối phương dừng trên người cậu.

    “Qua đây.”

    Có một dự cảm không hay lắm, nhưng Đường Vũ vẫn nghe lời bước qua, đứng cạnh bàn.

    Lúc này bảo cậu qua, bất kể nói gì, chắc chắn sẽ khiến họng pháo của Lily quét đến.

    Đường Vũ đã chuẩn bị tiếp chiêu rồi.

    “Ủa? Trong phòng anh còn người sao? Là anh Elijah?” Đường Vũ nghe giọng nói thanh thúy của Lily như ở sát bên tai.

    “Không phải.”

    Giọng Ian cũng rất gần, sau đó, Đường Vũ liền cảm thấy mình bị kéo sang, không cẩn thận ngã ngồi lên đùi đối phương.

    Đường Vũ giật mình lo sợ, muốn đứng lên, lại bị người ta ấn xuống, ý bảo cậu đừng động.

    Không kịp suy nghĩ đến tiếp xúc mờ ám này, Đường Vũ bỗng có dự cảm sắp xui xẻo đến nơi.

    Tiếp theo, cậu nghe được một tiếng thét điếc lỗ tai.

    “Ai? Đường Vũ? Đường Vũ__ cậu đang làm gì? Cậu cút ra cho tôi! Tại sao cậu ngồi trên người Ian! Cậu bỏ thuốc gì cho Ian hả! Lá gan cậu cũng lớn quá nhỉ! Cậu đợi đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu đừng tưởng chúng ta từng là bạn thì tôi sẽ khoan dung cho cậu, cậu nằm mơ đi! Cậu xuống cho tôi!”

    Sắc mặt Đường Vũ tái nhợt, cơn giận của con gái thật đáng sợ, đặc biệt là cơn giận của em gái bị nuông chiều sinh hư.

    Tai cậu sắp điếc rồi.

    Hơn nữa điều làm cậu thấp thỏm bất an là tại sao thượng tá muốn cậu ngồi lên đùi anh, như vậy quá phạm quy!

    Cho dù biết trong phòng này chỉ có một chiếc ghế, ngồi lên đùi vừa thích hợp cho cậu xuất hiện trong màn hình để Lily thấy, nhưng như vậy cũng quá… cậu sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ đó!

    Đợi cổ họng Lily khàn rồi, người đàn ông làm “ghế” cho Đường Vũ mới mở miệng, giọng nói ngay bên tai cậu, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, thậm chí có thể cảm giác được lông tơ trên tai bị hơi thở lay động khiến toàn thân không còn bình thường.
    96hc524259*!fa4936simw98@ Huyết – Phong @eq|)rx41!:tlbzzn819455)!db
    Toàn thân Đường Vũ căng chặt, cậu nghĩ vẻ mặt này mà bị Lily thấy, nhất định là ngốc muốn chết.

    “Lily, anh muốn thông báo cho em một tin tốt.”

    Gần như không cần đoán, cũng biết “tin tốt” của thượng tá là gì, Đường Vũ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu thiếu dưỡng khí, hơi choáng váng.

    Quả nhiên là phong cách của thượng tá, trừ tuyệt đối không bày tỏ với cậu, những chuyện khác đều là nhận định rồi sẽ lập tức làm, ngay cả nói rõ với gia đình, cũng… nhanh chóng như thế, thậm chí… không phân trường hợp__ Dù sao cậu vẫn đang ngồi trên đùi anh.

    Nhưng tất cả đều là do thượng tá an bài, cậu vừa không phải không nguyện ý lại càng không dám cự tuyệt.

    Sau đó, cậu nghe được tin tốt nằm trong dự liệu, “Đường Vũ, là người anh thích.”

    Tư thế có thể coi như đang bị ôm trong lòng thế này, còn được nói thích, toàn thân Đường Vũ đều nóng lên không kìm chế được, thậm chí có thể cảm giác được không khí se lạnh trong phòng nhẹ phớt qua người.

    Cậu rất thấp thỏm, không biết nhiệt độ của mình liệu có truyền đến người đàn ông đang tiếp xúc thân mật với cậu không, thật sự là quá mất mặt.

    Dường như Ian hoàn toàn không nghe được âm thanh rách màng nhĩ truyền đến từ màn hình đối diện, ngay cả giới thiệu đối tượng của mình cũng chẳng khiến ngữ điệu của anh nhấp nhô chút nào, cứ thờ ơ như đang nói “thời tiết hôm nay thật tốt”: “Bất kể em có tiếp nhận hay không, đây đã là sự thật.” Chỉ là ánh mắt thì từ từ đặt lên lỗ tai đỏ bừng của Đường Vũ, vẻ mặt dịu dàng vô cùng.

    Nửa câu cuối cùng có vẻ kích thích Lily sâu hơn, cô gái tóc xoăn đó lập tức hoàn hồn, miệng mở to không chút hình tượng, mắt trợn muốn lọt ra ngoài, lầm bầm: “Sự thật… sự thật… hai người đã phát sinh sự thật rồi… không…”

    Đường Vũ cảm thấy, có thể Lily đã hiểu lầm gì đó, nhưng bây giờ cậu không bận tâm nổi, vả lại cũng không có chỗ cho cậu nói chuyện, cậu cảm thấy từ lúc mình ngồi lên đùi Ian, tình trạng đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu và phạm vi có thể khống chế của cậu.

    Ian vẫn bình tĩnh nói: “Lily, em gái thân yêu của anh, bất kể thế nào, vị trí của em trong lòng anh là không thể thay thế.”

    Người anh trai nhẹ nhàng khiến em gái nhà mình phát cuồng, còn nắm giữ cách thức an ủi hiệu quả nhất, chỉ dùng một câu nói đã cứu vớt được Lily sắp sụp đổ.

    Lily chớp đôi mắt ngấn lệ, không xác định hỏi: “Thật sao? Không thể thay thế?”

    Ian nhẹ gật đầu: “Đúng.”

    “Vậy có phải em quan trọng hơn cậu ta!” Lily bĩu môi hỏi.

    Đường Vũ cảm thấy người sau lưng khựng lại, sau đó giọng nói cất lên: “Không ai có thể thay thế em, cũng không ai có thể thay thế cậu ấy.”

    Lily sửng sốt, sau đó trông cô như sắp khóc, “Cậu ta có chỗ nào tốt, cũng đâu phải em không biết cậu ta, trừ tốt tính chút học tập tốt chút thì không có đặc điểm gì nữa hết! Rõ ràng anh có nhiều người theo đuổi như vậy, ai cũng tốt hơn cậu ta, lẽ nào anh lại vì chọn một người kém nhất mới đợi nhiều năm như thế! Em không tin, tại sao phải thích cậu ta!”

    Đường Vũ mơ hồ cảm thấy Lily nói đúng rồi, cậu cũng cảm thấy cậu chẳng có gì tốt, nhưng lại có thể cảm giác được, thượng tá thật sự vô cùng vô cùng để ý cậu.

    Hôm nay Lily đã hỏi ra, cậu cũng muốn biết tại sao.

    Người sau lưng có vẻ đang suy nghĩ, sau đó nói: “Vì anh không cho phép mình bỏ qua cậu ấy.”

    Đáp án này khiến hai người trong ngoài màn hình đều ngẩn ra.
    2wcsw!$1193bu59?%jg55@ Lightraito @5217rebz6950xw\,1985biiouu,&

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh