Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh
Đường Vũ mang theo nghi hoặc bước qua, liền bị Lunerb ôm lấy.
{`9751wqto):33}*=|&~aw@ Huyetphong143 @yl~$81*=pbrm93{%=:le/{`^
“Đàn anh? Này!” Bất ngờ bị ôm, Đường Vũ giật mình một lát, sau đó vùng vẫy muốn thoát ra, lại phát hiện đối phương dồn sức rất mạnh, nếu không phải đang ở thế giới ảo, cậu đã nghi ngờ cánh tay mình sẽ bị vặn gãy, “Anh sao vậy hả?”
“Để tôi ôm một chút, Đường Vũ.” Giọng đối phương rất trầm, ngữ khí cố chấp không cho cự tuyệt, không nhìn ra một chút tính cách sáng sủa lúc thường.
Đường Vũ bất đắc dĩ chịu ôm, nhắc nhở: “Đàn anh, anh chọn chỗ nào tốt đi.” Sắp bị vây xem rồi.
“Đường Vũ, cậu là cậu ấy sao?”
“Tôi là ai?” Đường Vũ nhíu mày, thầm nghĩ vội gọi cậu gặp mặt như thế, kết quả toàn nói mấy thứ lung tung gì.
“Tôi đã giết cậu ấy, tôi đã giết cậu ấy!” Ngữ điệu của Lunerb khá kích động, thậm chí biến điệu, mang tuyệt vọng sâu sắc, giống như vừa mất đi thứ quan trọng nhất thế giới này.
“Lunerb! Rốt cuộc anh bị sao vậy!”
Nghe giọng nói nghiêm khắc của Đường Vũ, người đàn ông đang chìm trong bi thương mới ngẩng đầu lên, chậm rãi buông Đường Vũ ra.
Đường Vũ nhìn mặt hắn, nếu không phải đang ở trên mạng, có lẽ hắn đã khóc rồi.
Ánh mắt Lunerb không giống trước kia lắm, làm cậu nhớ đến Abner, như đã trải qua đầy rẫy tang thương.
Ánh mắt một người không thể thay đổi nhiều thế chỉ trong thời gian ngắn.
Đường Vũ bỗng nhớ đến lần gặp mặt trước, Lunerb từng nói hắn sắp được hồi phục ký ức kiếp trước rồi.
Lẽ nào…
“Đàn anh.” Đường Vũ thăm dò, “Có phải anh đã nhớ ra chuyện kiếp trước rồi?”
Đối phương không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm, giống như sợ chỉ chớp mắt một cái Đường Vũ sẽ biến mất.
Đường Vũ bị nhìn cực kỳ không thoải mái, thấy gần đó có quá nhiều người, liền kéo hắn vào cửa tiệm ảo của mình.
“Nếu anh không muốn nói mà cứ nhất định phải nhìn tôi như vậy, vậy không bằng tôi cho anh bức ảnh đặt ở đây, tôi phải ra ngoài đi học rồi.” Đường Vũ nói.
Giây tiếp theo, cổ tay bị kéo lấy, người đàn ông đối diện vội vã nói: “Đừng đi!”
Đường Vũ cảm thấy rất quái dị, cậu đột nhiên hơi ghét Lunerb thế này, mà trước đó, cậu từng phòng bị người này, né tránh người này, từng cảm kích hắn, nhưng chưa từng chán ghét.
Cảm xúc đó đến quá đột ngột, Đường Vũ chỉ có thể nghĩ là do nguyên nhân từ thân thể.
Đại khái đó là ân oán giữa người Hyde với nhau.
“Cậu tên Đường Vũ, cậu ấy cũng tên Đường Vũ.” Lunerb lầm bầm, “Tôi đã giết cậu ấy, tôi giết cậu ấy…”
Lunerb buồn bã cúi đầu, bờ vai run rẩy, khó che giấu hối hận đối với chuyện đã qua.
Không hiểu sao trong lòng Đường Vũ lại gợn chút ưu buồn.
Quá kỳ lạ!
Cảm xúc đến đột ngột làm cậu phiền lòng.
Đường Vũ gần như muốn lập tức đứng lên rời khỏi.
“Ở cạnh tôi thêm lát nữa, chỉ lát nữa thôi.” Giọng nói đó tràn đầy vô thố và khẩn cầu, Đường Vũ không biết nên làm sao, chỉ là không vội rời đi.
“Kiếp trước anh đã giết người nào không nên giết sao?” Đường Vũ hỏi.
“Abner từng nhắc tôi, lấy lại ký ức sẽ có nguy hiểm, nhưng ông ta nói với tôi tôi là dũng sĩ đệ nhất toàn tộc, cho nên tôi muốn hồi phục ký ức, nhưng không ngờ…”
Đường Vũ yên lặng nghe.
Cậu biết, so sánh với người khác, Lunerb coi như còn tin tưởng cậu, dù sao thân phận mọi người như nhau, không ai sẽ bại lộ ai, nếu không sẽ bị liên bang hợp lực trục xuất.
Nhưng họ lại không ngờ, cậu còn một thân phận đặc biệt hơn __ kẻ xuyên tới.
Có lúc cậu cũng cảm thấy hổ thẹn vì đã phụ lòng tin của Lunerb, nhưng hễ nghĩ đến người Hyde có lẽ đang âm mưu chuyện kinh thiên gì đó, nên đành phải liên tục moi tin từ miệng Lunerb.
“Tôi không muốn giết cậu ấy, chỉ là muốn người đó thả lỏng cảnh giác, nhưng người đó đã chết rồi, cậu ấy buồn, cậu ấy tự xông đến…” Giọng Lunerb bắt đầu nghẹn ngào, “Cậu ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho tôi, thậm chí tôi còn không biết kiếp này cậu ấy đang ở đâu?”
Đường Vũ ảo tưởng ra một câu chuyện bi kịch từ những lời miêu tả không tuần tự của Lunerb – đàn anh đã giết một người, mà người đàn anh thích vì buồn nên tự tìm đường chết… đúng là một kiếp trước hỗn loạn.
“Không thể, ai cũng ở đây, tại sao chỉ có cậu ấy…” Lunerb đột nhiên ngẩng đầu, lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Vũ, lắc đầu nói: “Cậu không phải cậu ấy, nhưng tại sao cậu cũng tên là Đường Vũ?”
“Anh có thể tìm thấy rất nhiều người tên là Đường Vũ ở liên bang.” Đường Vũ tiếc nuối nói.
“Mắt cậu, tính cách của cậu cũng giống cậu ấy.”
32|&16^}[]2929{)jy^{kr@ huyetphong @62~!15[*fl34ovwt|+\[/:(|
Tim Đường Vũ đập mạnh một cái, không hiểu sao lại bắt đầu nóng nảy. Lunerb có ý gì, thật sự cảm thấy cậu rất giống cái người trong kiếp trước của hắn sao?
Cậu đến nghe kể chuyện, chứ không muốn làm người trong câu chuyện.
Hơn nữa cậu có thể khẳng định thân phận của mình, tuyệt đối không phải là cái người “tự xông tới” rồi chết đó!
Cảm thấy tâm trạng Đường Vũ kém đi, Lunerb đã dần phát tiếc xong mới hít sâu một cái, khống chế những cảm xúc kia, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy cậu giống cậu ấy…”
“Trên đời này người giống nhau rất nhiều.” Đường Vũ nhíu mày nói.
“Cũng đúng, dù sao cậu ấy là người điều khiển cơ giáp, chứ không phải trình tự viên, hơn nữa cậu ấy là người liên bang, chứ không phải…”
Nghe hắn nói thế, Đường Vũ cũng bất giác thả lỏng, cứ như sợ người đối phương nói thật sự là cậu, cũng không biết tại sao cậu lại sợ như vậy.
“Đường Vũ, cậu thật sự không hiếu kỳ kiếp trước của mình sao, nếu cậu muốn biết, tôi có thể tránh Abner lấy thuốc đó tới cho cậu.”
Đường Vũ phòng bị nhìn Lunerb, cảm thấy trong mắt đối phương lộ ra điên cuồng, khiến cậu rợn tóc gáy, cậu lắc đầu nói: “Tôi không muốn biết chuyện trước kia, bất cứ chuyện gì.” Lunerb nhất định vẫn chưa từ bỏ ảo tưởng không thực tế kia.
Ngữ khí dụ dỗ của đối phương biến thành thất vọng: “Vậy sao, bây giờ tôi cũng hối hận rồi.” Lunerb ngẩng đầu lên, nhìn “mạng trời” màu vàng do những sợi chi chít kết thành giống như đỉnh vòm, cảm thán: “Nếu không hồi phục ký ức thì tốt rồi.”
Trong mắt hắn đầy hối hận và hồi ức, có vẻ cái chết của người hắn nói đến thật sự khiến hắn thương tâm tuyệt vọng.
Qua một lát, Lunerb hồi phục bình thường, hắn quay đầu hỏi Đường Vũ: “Cậu muốn hỏi tôi cái gì? Ba vấn đề, tôi sẽ trả lời cậu.”
Đường Vũ nói: “Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, nghĩ ra tôi sẽ hỏi anh, chẳng qua, có thể buông tay ra không?” Đường Vũ chỉ cánh tay đối phương luôn níu cậu.
Tuy chỉ đang ở trên mạng, không thật sự tiếp xúc thân thể, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
“Đường Vũ.” Lunerb giơ hai tay cào đầu, cố gắng giúp mình trông không quá mức chán chường, ngẩng đầu nhìn Đường Vũ, “Sau này có thể thường xuyên hẹn gặp cậu chứ?”
“Tốt nhất là đừng, chúng ta có vẻ không cùng một trận doanh, hơn nữa.” Đường Vũ trực tiếp đâm nát ảo tưởng của Lunerb, “Tôi tuyệt đối không phải người mà anh nói, không bằng anh hãy nghĩ cách tìm anh ta đi.”
Ánh mắt Lunerb dần tối đi, hắn ngồi nguyên tại chỗ, không nói tiếng nào.
Đường Vũ lại ngồi thêm với Lunerb một lát, rồi tìm cớ ra ngoài.
Cậu không biết sau đó người đàn ông kia một mình ngồi đó bao lâu, nhưng cậu rất để tâm hai phản ứng từng có của mình.
Một là sự chán ghét thoáng sinh ra với Lunerb, một là buồn bã ngắn ngủi.
Cho dù phản ứng đó xuất phát từ thân thể này, nhưng trong lòng cậu vẫn ẩn ẩn bất an.
Mà điều làm cậu bất an nhất, chính là cậu căn bản không biết tại sao mình lại bất an.
Cậu không biết chuyện gặp mặt Lunerb hôm nay có cần nói với thượng tá không, cuối cùng cậu quyết định không nói, nếu chỉ xem như tâm sự tình cảm giữa hai người bạn, vậy không có gì để nói, hơn nữa đó là chuyện của Lunerb và một người khác.
Buổi tối khi nói chuyện với thượng tá, hồn cậu cứ đâu đâu.
“Đường Vũ, cậu có tâm sự.”
Không nhắc đến chuyện Lunerb, nhưng thượng tá giấu cậu chuyện chọn trình tự viên, làm Đường Vũ rất buồn bực, vì thế cậu nói thẳng, “Thượng tá, trên hành tinh mẹ sắp tổ chức tuyển chọn trình tự viên cho anh, nhưng anh không nói cho tôi biết.”
“Chỉ vì chuyện này?”
Đường Vũ gật đầu, nói: “Đa phần là vì cái này.”
Ian nhìn cậu, nói: “Chiếc hộp tôi bảo cậu mang về đâu.”
“Đó không phải là quà sinh nhật cho Lily sao, ở… ở trong phòng anh.”
“Mở nó ra, bên trên có một bức thư là cho cậu.”
“A?” Đường Vũ kinh ngạc, trước đó cậu và thượng tá ở cạnh nhau mặt đối mặt, có chuyện gì còn phải ghi trong thư chứ?
Cho dù thượng tá không cho cậu đáp án rõ ràng, nhưng Đường Vũ cũng không tiện truy hỏi nữa.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đường Vũ khẩn cấp mở hộp.
Bên trong quả nhiên có một bức thư.
Bức thư thuần trắng, phía trên có hai chữ: Đường Vũ.
Là bút tích của thượng tá.
Đằng sau bức thư còn ấn một đồ án sư tử, là ấn tín của thượng tá.
Đường Vũ vừa mở thư vừa khó hiểu bên trong sẽ là gì.
Kết quả chỉ rút ra được một tờ giấy cứng có vết chữ lớn bằng lòng bàn tay làm bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt.
Thư tiến cử?!
7dh$.,+my*+fl96/?]]79@ Light-Raito44 @29dw8828di(=30krta\:2557\=fykm
Xem hết những chữ phía trên, khóe môi Đường Vũ sắp nhếch tới mang tai.
Cậu nghe nói lần tuyển chọn này có một trăm người được trực tiếp vào vòng tuyển chọn, không cần tham gia vòng loại, đó là vài người có quan hệ và trình độ quá cao không thích tham gia vòng loại phiền toái.
Lúc đó Phùng Dương còn nói quả thật là gian lận!
Không ngờ, cậu là một trong những kẻ gian lận… cảm giác đi cửa sau quả thật rất kỳ diệu.
Chẳng qua, lần này, cậu không muốn làm “học sinh tiến cử” của thượng tá nữa.
Cậu trịnh trọng đặt thư tiến cử vào lại phong bì, cất trong rương hành lý của mình.
Cậu muốn dựa vào nỗ lực của bản thân từng bước từng bước tiếp cận người đàn ông đó.
Sáng hôm sau, Đường Vũ cùng Phùng Dương đến nơi hẹn gặp, cùng tới hội trường thi đấu.
Nơi đó quả thật là rừng người biển người, trừ ba mươi ngàn tuyển thủ tham gia, còn có vô số gia quyến, người đến xem.
Đường Vũ ngóng mắt nhìn, phát hiện người tham gia kiểu gì cũng có, thậm chí có người còn mang con tới thi đấu.
Đường Vũ còn thấy vài người quen, đều là học sinh Kenton, cả đám chào hỏi nhau.
Mỗi người tham gia đều nói rõ thân phận trước cửa vào hội trường, sau đó được nhận một miếng mác giống cái nút đính trên áo, người có đeo mác thì có thể vào trong.
Hai bên cửa có máy kiểm tra giống như khung cửa.
Đường Vũ đã từng học qua trước nên biết, đó là thiết bị kiểm tra mức độ sử dụng não.
Loại thiết bị này không thể xác định rõ giá trị sử dụng não, nhưng khi mức độ sử dụng não của người đi ngang thấp hơn giá trị định sẵn của nó, nó sẽ phát âm cảnh báo còn sinh ra màn năng lượng cách ly, ngăn cách người không phù hợp yêu cầu ở ngoài.
Đường Vũ và Phùng Dương dễ dàng đi qua trang bị đó.
Cho đến bây giờ Đường Vũ cũng không biết mức độ sử dụng não của mình là bao nhiêu.
Trước đó thượng tá tìm người kiểm tra khu vực não cho cậu, phát hiện không có gì bất thường, nên cũng không kiểm tra giá trị cho cậu nữa.
Hai người đến điểm tuyển chọn thứ hai, trong quá trình này, luôn có tiếng cảnh báo chói tai vang lên không ngừng, đều là người bị đào thải ở cửa ải thứ nhất.
Cho dù là thế, vì số lượng quá khủng bố, cả hai vẫn bị dòng người cuồn cuộn dọa sợ.
Xem như Đường Vũ đã được lĩnh giáo mị lực của thượng tá.
Nam nữ già trẻ có bao nhiêu người liều mạng muốn giành được vị trí đó.
“Nè, cậu nghe chưa, vừa rồi họ nói thấy Đường Vũ cũng đến.”
“A? Cậu ta đến làm gì? Với quan hệ của cậu ta và thượng tá, lẽ nào không phải là người được chọn vào trong sẵn sao?”
“Ai biết, chắc trình độ không đủ đi.”
“Lần trước không phải còn lấy hạng đầu sao?”
“Dù sao biến mất nửa năm rồi, tụt dốc không ít, hơn nữa an nguy của thượng tá không phải là an nguy của một người, không thể anh ta thấy ai tốt thì chọn người đó được.”
“Cũng đúng, chà, cùng chúng ta tham gia đấu loại, cảm thấy cậu ta thật đáng thương.”
“Có gì đáng thương chứ, đều dựa vào bản lĩnh, nếu cậu ta được thật, cũng chỉ là phải vượt nhiều ải hơn thôi.”
Đường Vũ nghe sau lưng có hai người nói chuyện, trùng hợp là đang nói tới cậu, có lẽ do nhìn từ sau không thấy cậu, cho nên khi nói cũng không biết tránh né.
Có điều cậu nên cảm tạ những người này không chế nhạo cậu sao? Lời nói cũng rất đúng trọng tâm.
Đường Vũ luôn gật đầu tán đồng, nếu cậu đúng là có tài, thì không sợ sẽ không qua vòng được.
Nhưng điều làm Đường Vũ bất ngờ, là cửa ải thứ hai lại kiểm tra thể lực.
Cậu và Phùng Dương đều suýt rớt ở vòng này.
May mà thời gian trước cậu bị thượng tá ép đột kích rất lâu, mới xuýt soát qua ải.
Chẳng qua có vài trình tự viên thế hệ “ông nội” không may mắn như thế, chỉ mỗi khoảng đứng mà có rất nhiều người không thể đứng lâu.
Khoảng vừa di động và bảo vệ trình tự càng biến thái hơn, gần như phải dùng tốc độ chạy tám trăm mét và lực nhẫn nại chạy ba mươi ngàn mét mới có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Đường Vũ cắn răng, cuối cùng cũng biết tại sao thượng tá lại chuẩn bị thư tiến cử cho cậu.
Thậm chí cậu không biết phía trước có phải còn nhiều hạng mục biến thái đang đợi ngược mình hay không!
Tại cửa ải thứ ba, Đường Vũ cảm thấy mình không thể gặp hạng mục nào biến thái hơn được nữa.
Không ngờ còn phải xem tướng mạo! Đâu phải đi chọn heo lai giống chứ!
Cửa ải này làm Đường Vũ cực kỳ thấp thỏm.
Tướng mạo mình ra sao cậu rõ ràng nhất, nếu cậu bị rớt ở đây, cái mặt này cũng không còn chỗ giấu nữa.
Đường Vũ thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bắt đầu oán trách thượng tá.
Làm gì lại muốn chọn xinh đẹp, chỉ là trình tự viên phụ trợ cho anh mà thôi, đâu phải chọn bạn trai!
Lại nói bạn trai của anh dù có khó coi thế nào thì làm sao chứ!
Sân đấu to lớn tổng cộng mở mười lối vào, mỗi cửa đại khái có ba ngàn người, trải qua hai vòng đào thải, đội ngũ đã không còn dài như trước, nhưng vẫn rất khoa trương.
Phùng Dương luôn đi cùng cửa với Đường Vũ, khi được biết nội dung cửa này, cậu ta vừa muốn cười vừa lo lắng.
“Cậu có thể cười tôi không sao đâu.” Đường Vũ buồn bực nói, thuận tiện duỗi cổ xem phía trước sao rồi, xem có ai xấu hơn cậu được thông qua không.
“Không sao đâu, tự tin chút đi, thật ra cậu không khó coi.”
“Vậy cậu bỏ hai chữ ‘thật ra’ đó đi thì sao?”
“Nhìn lâu rồi sẽ rất thuận mắt, thật đó.” Phùng Dương cũng vừa mới qua cửa thứ hai, hai má hồng hào, quả thật đáng yêu làm người ta muốn cắn một cái.
So với Phùng Dương, Đường Vũ càng cảm thấy không hy vọng, bất đắc dĩ nhìn trời: “Nhìn lâu? Vậy tôi phải đứng ở đó để giám khảo nhìn bao lâu mới có thể thuận mắt?”
“Phụt… ha ha ha…” Phùng Dương cuối cùng nhịn hết nổi.
“Cừu điên à, lần này đừng đi theo tôi nữa, tôi sợ giám khảo thấy cậu rồi sẽ không còn tâm trạng nào nhìn tôi nữa.”
Phùng Dương che bụng cong người gật đầu liên tục, rồi lùi lại sau mấy vị trí: “Chúc cậu may mắn nha Đường Vũ.”
Cách giám khảo vòng này càng lúc càng gần, Đường Vũ càng càng lúc càng thấp thỏm.
Cuối cùng, cậu đến chỗ hàng giám khảo đó, khi thấy giám khảo, tim cậu lập tức lạnh đi phân nửa.
Trong năm giám khảo, có hai người vừa thấy cậu đã nhíu mày.
Đường Vũ không xấu, mày mắt rất sáng sủa, như Phùng Dương nói thuộc loại nhìn lâu mới thấy, nhưng nếu so với Elijah và Phùng Dương, quả thật thua kém rất nhiều.
Tim Đường Vũ đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng.
Nếu có thêm một người bất mãn với tướng mạo của cậu nữa, thì cậu có thể out rồi…
Bị năm giám khảo dùng ánh mắt soi mói đánh giá lên xuống, Đường Vũ nuốt nước miếng.
Những giám khảo này khoảng độ trên dưới bảy mươi, theo tuổi thọ bình quân của liên bang thì tính là trung niên.
Trừ hai người ban đầu nhíu mi ra, ba người khác trông giống lão hủ nho, chắc là người rất nghiêm túc.
Đường Vũ nhanh chóng suy nghĩ, xem có thể biến chuyển chỗ thiếu hụt về tướng mạo hay không.
Tuy ba người đó chưa chắc đã phủ định cậu, nhưng cậu không thể ôm tâm lý may mắn.
Cuộc đấu sắp xếp vòng này, không ngoài lý do là muốn lúc thượng tá lộ mặt trước toàn liên bang, trình tự viên đứng cạnh anh đừng quá mức khó coi, như vậy sẽ khiến người dân liên bang thất vọng.
Thiên tài có tướng mạo đẹp, lại có năng lực xuất sắc như thiếu tá Elijah đương nhiên là thiểu số cực ít.
Cho nên đối với dung mạo, nếu yêu cầu không quá cao, đủ may mắn, cậu cũng có thể vượt qua ải này.
Hơn nữa, thật ra cơ hội để thượng tá xuất hiện trước ống kính thật sự là quá ít, người đó quá mức kín kẽ.
Đường Vũ âm thâm hít sâu một cái, chuẩn bị tốt tâm lý cho mình, khóe môi cậu hơi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt tự cho là ôn hòa nhất, trước khi năm giám khảo cho điểm, hơi trái với quy định nói một câu. Nhưng trong câu nói không dính gì đến hối lộ hay mỹ hóa dung mạo của mình, năm giám khảo cũng không lập tức bảo cậu không đạt.
Đường Vũ nói: “Tôi chỉ muốn thành thật làm trình tự viên, làm một tấm gương có hy vọng biết vượt khó cho nhân dân liên bang.”
Câu thứ hai tuy không phải rất tự đại, nhưng gần như đã khẳng định mình có thể lấy được vị trí đó, nhưng từ tư liệu của Đường Vũ cũng có thể nhìn ra, cậu không phải một người đơn giản, cho nên câu này không làm người ta cảm thấy quá khó chịu.
kb.,^\68^=*]71\#33dtdt8@ Huyết – Phong @yz91=~uy~$|:|~cmky8881ujzb23
Hơn nữa, câu này khiến giám khảo ngẫm ra hai lớp nghĩa.
Thành thật làm trình tự viên, chính là nói sẽ không dụ dỗ thượng tá Clermont của họ, đương nhiên, với tướng mạo này cũng khỏi cần nói đến dụ dỗ gì, điều này khiến ba giám khảo có vẻ bảo thủ cảm thấy tướng mạo thật ra không mấy quan trọng, xem lọt mắt là được, nếu thật sự yêu mị mỹ diễm, ngược lại họ sẽ lo lắng thượng tá Clermont đã độc thân hơn ba mươi năm có bị mê đến thần hồn điên đảo mà hoang phế năng lực hay không.
Câu thứ hai, trở thành tấm gương có hy vọng biết vượt khó, cũng rất dễ lý giải. Người trẻ tuổi này đứng cạnh thượng tá, các đứa trẻ tương lai của liên bang chắc chắn sẽ cảm thấy sớm muộn cũng có một ngày vượt qua được cậu, mà không phải giống như Elijah, toàn thân lấp lánh ánh sáng, khiến người ta cảm thấy không có bất cứ ai có thể thay thế được vị trí đó, như vậy sẽ trợ giúp kích phát tâm phát triển của người liên bang.
Sau này, mỗi khi ba vị giám khảo đó thấy thiếu niên tướng mạo bình thường bên cạnh thượng tá Clermont của họ, đều nhịn không được kiểm điểm nhận xét không nghiêm của mình năm đó.
Vì lúc đó, toàn liên bang đều biết, Đường Vũ đã là trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá, kiêm người yêu.
Ai nói không xinh đẹp thì không thể mê đàn ông đến thần hồn điên đảo, đó đúng là một truyện cười lớn nhất liên bang!
Đường Vũ cảm thấy bản lĩnh thuyết phục người khác của mình dường như đã giỏi lên.
Bất luận là Lily, hay giám khảo trước mặt.
Vì vậy cậu được ba người cho qua.
Hai người vừa thấy cậu đã nhíu mày kia đương nhiên không có ấn tượng tốt với cậu, hình như rất không muốn cho cậu qua.
Hơn nữa, Đường Vũ quay nhìn những người đã vượt qua vòng ba, cảm thấy về mặt tướng mạo, cậu đúng là có nguy cơ làm đệm lót… tại sao trình tự viên có nhiều người đẹp vậy? Hơn nữa nam nữ đều có!
Thượng tá đúng là một cái bánh bao thơm, trước giờ cậu không ý thức được người đàn ông như núi băng đó lại bị người nhiều dòm ngó như vậy…
Cậu bắt đầu có cảm giác nguy cơ.
Trải qua ba tầng chọn lựa biến thái lại vô lý, chỉ còn lại có mấy ngàn người, Đường Vũ tính theo mật độ, đại khái có hơn hai ngàn người.
Phùng Dương qua vòng rồi thì đi tìm Đường Vũ, vòng quanh Đường Vũ hai vòng, chậc chậc nói: “Cậu qua thật à? Tôi nghe mấy người qua trước nói cậu có nói một câu với giám khảo, rốt cuộc cậu đã nói gì?”
Đường Vũ thấy không xa cũng có vài người đang chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, xem ra hành động tráng liệt của cậu vừa rồi đã bị không ít người biết.
Cho dù Phùng Dương mãi truy vấn, Đường Vũ vẫn không nói.
Vì Phùng Dương biết, chuyện “thành thật làm trình tự viên”, cậu không thành thật, cậu đã “thông đồng” với thượng tá rồi, cho nên nói ra cũng chỉ là tự kê đá đạp chân mình mà thôi…
Hơn hai ngàn người này lại được nhận một miếng mác mới, còn được yêu cầu hôm sau tiếp tục đến thi.
Về nội dung thi cụ thể, vẫn không tiết lộ gì.
Hôm nay Đường Vũ bị kích thích không nhẹ, trên đường về cũng không nói mấy câu.
Cậu cứ nghĩ, nếu ông mang theo thân thể trước kia, còn không phải sẽ giết chết đám phàm nhân các người à!
Bây giờ lại rơi xuống cảnh ngộ phụng hoàng chẳng bằng gà.
Phu nhân Clermont nghe nói Đường Vũ tham gia tuyển trình tự viên chuyên thuộc của Ian, vui mừng ngoài ý muốn, cảm thấy thằng bé này có thể xem trọng Ian nhà bà như thế, thật sự đáng vui mừng, bà luôn ngồi ở nhà đợi kết quả.
Thấy Đường Vũ trở về, bà vội ra hỏi cậu thế nào.
Đường Vũ vực tinh thần nói: “Hôm nay đều qua hết.”
“Có những hạng mục nào? Bác nghe Lily nói…” Lily nói chắc chắn Đường Vũ không qua được, nửa câu sau phu nhân Clermont không nói ra, sợ ảnh hưởng đến ấn tượng của Đường Vũ về Lily.
Đường Vũ thầm hừ trong lòng, chỉ biết Lily sẽ không nói gì tốt đẹp, cậu cười đáp: “Có lẽ Lily lo lắng cho con, không sao đâu bác gái, con có lòng tin.”
Phu nhân Clermont nghe Đường Vũ nói thế, mới cảm thấy yên tâm.
Bà thật sự rất thích Đường Vũ, trừ chuyện Ian để ý đến cậu, thì bản tính con người cậu cũng chân thật, hơn nữa trông có vẻ rất nghe lời Ian, nếu sau này có thể ở bên cạnh Ian, vậy thật sự không còn gì tốt hơn.
Nếu hai người có thể ở bên nhau lâu dài, a, vậy bà có hy vọng được ôm cháu rồi!
Nghĩ thế, bà liền quyết định, bà nhất định sẽ giúp Đường Vũ đi lên vị trí đó trong khả năng của mình!
Đường Vũ vừa về phòng đã nhào lên giường.
Kiểm tra thể lực hôm nay thực làm cậu mệt chết.
Cậu mang thiết bị lên mạng, rồi cắm trong mạng mà ngủ, còn nói với thượng tá cậu ngủ một lát, nếu không thể tỉnh lúc chín giờ, đối phương mà rảnh thì có thể lên mạng tìm cậu.
Tình thế Derek càng lúc càng căng thẳng, hễ chạm là bùng phát, đôi bên đều căng thẳng thần kinh, binh gác mỗi ngày tuần tra ở tiền tuyến đều bị đối phương khiêu khích.
Nhưng binh sĩ cả hai bên đều khó hiểu, song phương đã giằng co đến vậy, nhưng vẫn không đánh nhau, ít nhất an tĩnh hơn trước nhiều.
Người hai bên từ đấu đá không ngừng, chuyển sang đình chiến rồi nhìn nhau không thuận mắt, thì phải bắt đầu nói từ hai vị thượng tướng của Rice.
Hansol và Carla đã đến, nghe nói vì chuộc về con của hai người, Ken.
Hai người họ cùng thượng tướng Franco của Hick tiến hành một cuộc gặp mặt, nói gì chỉ có số ít người biết, tóm lại đạt thành hiệp nghị đình chiến tạm thời.
Noah đã vào cơ giáp đặc chế, hoạt động cánh tay.
Khoang cơ giáp rộng rãi lập tức vang vọng tiếng kim loại va chạm.
“Có hơi nặng nề, nhưng nể tình tính năng ưu việt, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.” Trong cơ giáp, giọng Noah lộ ra nhẹ nhàng.
Trên bàn thao tác, Ian và trình tự viên của Noah đứng ở đó, nhìn chiếc cơ giáp màu nâu sậm, lộ vẻ phức tạp.
“Noah…” Trình tự viên của Noah tràn đầy lo lắng, thậm chí có chút nghẹn ngào: “Tại sao chúng ta không để người khác đi chứ?”
Noah điều khiển cánh tay cơ giáp nâng lên, làm một động tác gối sau đầu, nói: “Trước mắt cơ giáp có loại tính năng này tại Derek chỉ có tôi và Ian điều khiển được, lẽ nào muốn Ian đi sao, vậy không được.”
Thấy trình tự viên của mình lại muốn mở miệng, Noah tiếp lời: “Không sao, trước đó Danny đã đi không phải không có vấn đề gì sao, lần này tôi chỉ đi lấy số liệu, không sao đâu.”
Không có ai tiếp lời, vì câu này nghe thuần túy chỉ là lời vớ vẩn.
Lần đó Danny may mắn thoát ra toàn là vận may.
ip69/*cz,|4848!`+/90ox752882il@ Lightraito44 @71fh21ip:#zb83!+28go9
Thượng tướng Franco cực kỳ xem trọng thời không nhiễu loạn ở Derek gần đây, ông đoán loại nhiễu loạn này có thể sẽ mang đến phiền toái cho tất cả liên bang ở tinh hệ, nên thuyết phục Carla và Hansol tạm thời tọa trấn, giúp song phương đình chiến tạm thời.
Cái giá của bên yếu thế, chính là do Hick phái người đến vùng nhiễu loạn thậm chí sâu hơn nữa để thu thập số liệu, phân tích chỗ nhiễu loạn đó rốt cuộc kết nối với nơi nào, khi nào sẽ tiến hóa hoàn toàn, có thể mang đến những nguy hiểm gì.
Rice là liên bang mạnh thứ hai tinh hệ, cung cấp cho Hick một chiếc cơ giáp thu thập tin tức tiên tiến nhất với tính an toàn mạnh nhất.
Nhưng xét thấy chỗ đó có gì cũng không ai biết, cho nên không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Chiếc cơ giáp đó có yêu cầu cực cao với người điều khiển, vả lại đây là bí mật giữa hai bên, chỉ có một vài người biết, cho nên chọn tới chọn lui, cuối cùng chỉ có thể phái Noah đi thực hiện nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này.
Sau khi Noah và cơ giáp hoàn toàn dung hợp, hắn nhảy xuống, mặt đất hơi chấn động, chiếc cơ giáp nặng nề to lớn đó khom xuống, sau đó truyền ra tiếng cười của Noah: “Ian, tôi dám nói Sisyphus của anh cũng không đánh lại tôi.”
“Đương nhiên.” Ian đứng thẳng, thân thể thẳng quá mức thậm chí tạo cảm giác hơi nghiêng về sau.
Nắm đấm to lớn của cơ giáp cẩn thận đưa ra trước, nhưng vẫn mang theo hơi gió làm người khác e sợ.
Ian lại không chớp mắt, nhìn nắm đấm đó lại gần, anh cũng vươn tay, đối kích với nó.
Chỗ tiếp xúc của kim loại và da thịt truyền ra tiếng va chạm nặng nề.
“An toàn trở về.” Ian nhìn mắt cơ giáp nói, cho dù biết đó không phải là mắt của Noah.
“Đương nhiên”. Noah tràn đầy tự tin, qua một lát, cái đầu to lớn nghiêng nghiêng, có thể nhìn ra người trong khoang cơ giáp đang nghiêng đầu, người bên trong nói: “Nhiệm vụ này không biết phải mất bao lâu, đến lúc đó cha mẹ của tôi phiền cậu chăm sóc.”
Cái này đã tương đương với di nguyện, khóe mắt trình tự viên chậm rãi chua sót, không nhẫn tâm nhìn người cộng sự của mình.
“Yên tâm.” Ian hứa, “Tôi sẽ chăm sóc họ trước khi cậu về.”
Cơ giáp chậm rãi đứng lên, đi về cánh cửa đang dần mở rộng, “Ái chà, sớm biết như vậy, lần này trước khi đến Derek nên hưng phấn một chút, không ngờ lần cuối làm tình lại là…”
Giọng hắn xa dần, ánh sáng mãnh liệt chói mắt rọi vào từ cánh cửa, nhanh chóng bao trùm chiếc cơ giáp đó.
“Anh ta sẽ trở về chứ?” Trình tự viên hỏi Ian.
“Sẽ, cậu ta là Noah.” Ian nhìn hướng ánh sáng, khẳng định.
Noah điều khiển cơ giáp hoàn toàn rời khỏi lực hấp dẫn của hành tinh, còn chiếu theo quỹ đạo đã tính trước tiến vào chỗ nhiễu loạn để kiểm tra, tất cả những người canh giữ ở trước bàn thao tác đều căng thẳng nhìn.
“Tiếp cận rồi!”
“Các số liệu đang cấp tốc biến loạn, cơ giáp đang báo động!”
“Chiếc cơ giáp đó không cách nào thừa nhận lực triều tịch lúc xuyên qua!”
“Không được, tiếp tục như vậy Noah sẽ chết! Gọi anh ta về!”
“Anh ta sẽ không về, anh ta đã không thể thoát khỏi lực hút cực lớn…”
Tiếng báo động càng lúc càng chói, sau khi đột phá một giá trị nào đó, thì bỗng nhiên biến mất.
Cả phòng yên tĩnh, bi thương bắt đầu lan tràn.
“Chuyện này đúng là… quá… buồn…”
Noah đau khổ kêu lên trong cơ giáp, thật ra chỉ là phát ra mấy tiếng ri rí như trùng kêu, bị cơ giáp to lớn tổn hại khắp nơi cùng tiếng cảnh báo chói tai nhấn chìm hoàn toàn.
“Xem ra… phải dặn dò… ở… quá đột nhiên…”
Noah cũng không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy thân thể như đang bị lôi kéo, hắn cảm thấy mình bị kéo rất dài rất dài, giống như kéo mì.
Ngũ mã phanh thây trong truyền thuyết đại khái cũng không kéo người ta dài ra như vậy, chỉ có mỗi tế bào đùa cợt còn vận chuyển hoàn hảo là đang không ngừng tự vui.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một bóng người.
Không ngờ vào lúc cuối cùng của sinh mạng, hắn lại nhớ tới thằng nhóc đó, đúng là đáng giận, nếu là cái não tốt thì phải cho hắn có thể cao hứng đến giây cuối cùng chứ!
Ý thức tựa hồ dần bị kéo ra, chậm rãi biến thành vụn vỡ, nếu không phải màn năng lượng bảo vệ còn đang tỏa ra ánh sáng mơ hồ, có lẽ bây giờ hắn đã bị xé nát bấy.
Hắn cảm thấy mình bị phân thành vô số mảnh, mỗi mảnh đều đang tiến hành suy tư, nhưng chỉ có thể suy nghĩ trong một thoáng.
Chẳng hạn lúc nhỏ có một lần hắn té ngã xong ngẩng đầu, rồi khi vào học viện kiểm tra tinh thần lực giáo viên đã nói ra hai chữ “thiên tài”, lần đầu tiên gặp mặt Ian, hai người nắm chặt tay phải của nhau…
Cảm giác này huyền diệu cực điểm, có lẽ chính là ảo giác trước khi chết…
Khi hắn đã tiếp nhận số mạng chắc chắn phải chết, đột nhiên, Noah cảm thấy mình nhìn thấy một chùm ánh sáng vàng, dịu hòa cực điểm, không thể tin nổi, giống như mỗi sáng sớm ánh mặt trời rọi lên người, làm người ta cảm thấy thoải mái và lười biếng.
Sau đó hắn giật mình phát hiện hắn đã có thể suy nghĩ liên tục rồi.
Màn bảo vệ dường như lại hồi phục ổn định, không đúng, là mạnh hơn, màn bảo vệ vốn sẽ bị phá hủy trong thoáng chốc bây giờ lại kiên cố hơn, giống như một bức tường thành bằng thép không có bất cứ điểm yếu nào.
Sau đó, cơ giáp của hắn cảm thấy được mình đang bị người khác ôm.
Trong ánh sáng vàng đó, hắn thấy một chiếc cơ giáp thuần trắng đang ở cạnh mình, ôm chặt lấy hắn.
Còn chưa kịp cười nhạo màu sắc nhược trí đó trong tinh hệ cơ giáp này, bên tai đã truyền đến âm thanh hơi khàn, nhưng lại rất có lực xuyên thấu, vô cùng quen thuộc, “Đừng sợ.”
Không biết sao, hắn nhớ lại lần cùng Ian xem cuộc đấu đối kháng, tìm kiếm gián điệp Rice ẩn trốn, đúng lúc nghe được giọng ca của một thiếu niên.
Thiếu niên đó cột tóc đuôi ngựa, nụ cười cực kỳ xinh đẹp.
\,%|!)+^gb1775[=!+me\++(@ Light-Raito44 @uw51\%85ikas),vx7990mb#/pehd72
Còn một buổi tối nào đó, có một thiếu niên càn quấy đè lên lưng hắn, cầm tóc hắn nói: “Tôi thích màu tóc anh, Noah.”
“Ken…?”
Trên màn hình, số liệu cơ giáp của Noah đã hoàn toàn sụp đổ, người trong phòng không ai nói gì.
Ian nhìn chằm chằm chữ cái và con số đã không còn chút ý nghĩa nào nữa, ngón tay nhẹ vuốt qua chỗ đã cụng quyền với Noah trước đó.
“Noah vẫn chưa chết.” Một giọng nam thấp trầm hồn hậu vang lên sau lưng mọi người.
Tất cả đều nhìn người đàn ông đó __ thượng tướng Franco.
“Cậu ấy không chết, đừng ở đây bi thương vô nghĩa, làm tốt chức trách của mình.”
Đa phần chỉ nghĩ câu nói của thượng tướng Franco là một câu an ủi, giống như đang nói với mọi người “Noah chưa chết, cậu ấy vĩnh viễn sống trong lòng chúng ta”.
Ian lại có suy nghĩ khác, anh nghĩ đến gì đó, và tin lời thượng tướng Franco đã nói.
Anh không ở đây lâu hơn, mà ra khỏi nơi vẫn làm rất nhiều người mang tâm trạng thương tâm.
Thấy tin nhắn Đường Vũ gửi đến, Ian vào mạng.
Dễ dàng tìm được người đó.
Đối phương đang ngủ.
Có lẽ không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt mỗi ngày, cho nên muốn lên mạng ngủ, để tránh sẽ ngủ mất, tuy ngủ thế này chất lượng đã giảm mạnh.
Ian lại gần cậu.
Thượng tướng Franco nói Noah chưa chết, Ian tin, vì anh nhớ Đường Vũ từng nói với anh thượng tướng Franco có một thân phận khác.
Nhưng dù là thế, anh vẫn khó tránh bi thương.
May mà, người quan trọng nhất của anh vẫn còn ở đây.
Ian chậm rãi cúi xuống, nâng tóc rũ của đối phương, nhẹ hôn lên khóe môi hơi nhếch đó, cõi lòng lập tức trở nên mềm mại.
qx23#]((4328~`$\xr:^(\me%=23@ huyetphong @+{zm77$$2067`:^?uahbmd