Chiết Chi – Chương 17

    Thuộc truyện: Chiết Chi (Giai hạ tù)

    Lâm minh chủ dù sao cũng là bậc thầy võ học, tại giây phút sinh tử phản ứng vẫn cực nhanh, dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy mũi kiếm. Mũi kiếm mặc dù đã đâm vào ngực ông, nhưng mặc cho Liễu Dật có gắng sức đến mấy cũng không thể tiến vào thêm nửa tấc.

    Lúc này Đoàn Lăng cũng kịp phi thân tới, lấy tay làm đao, một phát bổ vào phía sau gáy Liễu Dật.

    Liễu Dật bản thân võ công cũng chưa đến đâu, trúng một chiêu này chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Sư phụ hắn ở ngay gần đó, vội vã ôm lấy đồ đệ.

    Đoàn Lăng đi kiểm tra thương thế của Lâm minh chủ, chỉ thấy mặt người kia hệt như tờ vàng mã*, trên ngực đẫm máu, trường kiếm kia vẫn còn may chưa đâm vào tim.

    (*ý là mặt mày tái mét)

    Đoàn Lăng thấy thương thế của ông rất nặng, cũng không dám tùy tiện rút kiếm. Hắn trước tiên điểm trụ vài huyệt đạo trên ngực để cầm máu, rồi mới cẩn cẩn dực dực kéo mũi kiếm ra,: “Lâm minh chủ, ngài cảm thấy thế nào?”

    Lâm minh chủ chầm chậm gắng sức, suy yếu đáp: “Không sao, vẫn chưa tổn thương chỗ yếu hại.”

    Đoàn Lăng có mang trên người kim sang dược, liền lấy ra vẩy lên vết thương của đối phương. Vết thương trông có chút dữ tợn, sâu hơn một ít thì tính mạng Lâm minh chủ có lẽ đã không còn. May mà vị này công lực thâm hậu, tránh được một kiếp, nhưng thương thế không đơn giản, cần vài tháng mới có thể khôi phục, tạm thời không còn sức đánh tiếp trận này.

    Bọn họ bên này ồn ào một trận, những người khác tất nhiên cũng nhìn thấy, nhất thời náo loạn.

    “Chuyện gì đã xảy ra? Minh chủ bị thương?”

    “Có gian tế của ma giáo?”

    “Không phải! Là có người trúng yêu pháp của ma giáo, đột nhiên phát cuồng!”

    Bọn họ thân ở trong linh đường âm trầm lại bày một loạt linh vị, tâm tình vốn đã căng thẳng, nghe thấy lời này càng như lâm đại địch. Mọi người đều nắm chặt binh khí trong tay, e sợ bằng hữu đang kề vai chiến đấu bỗng trở mặt vô tình, âm thầm đánh lén chính mình.

    Đúng lúc này chợt nghe ầm ầm một tiếng, cửa đá lối vào từ từ khép lại, sau đó đèn chong bốn góc cũng lần lượt tắt phụt, toàn bộ căn phòng chìm trong một mảnh hắc ám.

    Gian phòng này không hề có lối ra khác, chỉ có duy nhất cửa đá. Hiện tại chẳng khác nào bị nhốt, mà bóng tối cũng buông xuống bất thình lình, càng khiến người ta không chịu nổi.

    Không biết là ai hét to “A” một tiếng, giọng nói thê lương: “Nguy rồi, lại có người bị yêu pháp khống chế!”

    Tiếp theo chính là một loạt âm thanh binh khí tương giao.

    Trong bóng tối khó phân biệt địch ta, tất cả mọi người đều tiên hạ thủ vi cường, bảo trụ mạng mình là quan trọng nhất.

    Mắt thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, rất nhanh sẽ không còn khống chế được, mà người duy nhất có thể kiểm soát cục diện rối rắm là Lâm minh chủ lại bị thương nặng, Đoàn Lăng bắt buộc phải đứng dậy, lên tiếng áp chế đám đông: “Đều dừng tay!”

    Tiếng quát này của hắn dùng nội công thượng thừa, tựa như sấm sét giáng giữa trời xuân, chấn động người xung quanh đến da đầu đều run rẩy.

    Giang hồ dụng võ vi tôn, sau khi Đoàn Lăng thể hiện sức mạnh, quả nhiên đã chấn kinh quần hùng, mọi người nhất lượt ngừng tranh đấu.

    Đoàn Lăng học theo phương pháp lúc đầu của Lâm minh chủ, thấy mọi người an tĩnh lại liền thay đổi khẩu khí, nói: “Mọi người đừng trúng quỷ kế của ma giáo, xác thực có người bị yêu pháp đầu độc, nhưng cũng không phải người người đều là địch nhân. Chúng ta càng tự loạn như rắn mất đầu, ma giáo càng thừa dịp đổ nước đục thả câu.”

    Ngữ khí của hắn ôn tồn nhã nhặn, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều vang lên rõ rệt bên tai từng người. Cho dù có kẻ không phục, cũng biết hắn võ công cực cao, không dám tùy tiện phản đối.

    Đoàn Lăng dừng một chút, lại nói: “Có ai mang theo đá đánh lửa không? Mau thắp đuốc lên.”

    Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, ba chân bốn cẳng tìm kiếm vật dụng.

    Ánh lửa rất nhanh liền bùng cháy, xua tan hắc ám nồng đậm. Mọi người nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh, ý niệm nghi thần nghi quỷ lúc đầu cũng tiêu tán không ít.

    Đoàn Lăng nói: “Nhờ mọi người xác nhận một chút, xem xem ngoại trừ Liễu Dật, còn có ai bị mê hoặc thần trí hay không.”

    Mười mấy người này hơn phân nửa đều quen biết nhau, lúc này tụ lại dưới ánh lửa, nhìn kỹ nhau một vòng, người người đều thần trí thanh tỉnh, không có ai khác bị ma giáo khống chế.

    “Ủa? Vậy tiếng vừa nãy là do ai kêu lên?”

    “Đúng vậy, lão tử nghe rõ ràng có người hô, nên mới bắt đầu động đao.”

    Đoàn Lăng ra hiệu yêu cầu đoàn người bình tĩnh lại, rồi nói: “Mới vừa rồi một mảnh tối đen, cho dù là người của chúng ta kêu hay người Ma giáo kêu, có ai phân biệt được đâu?”

    “Đúng a, chắc chắn là người của Ma giáo giả mạo!”

    “Lão tử đã nói mà, thanh âm kia rõ ràng không bình thường, phải là từ bên ngoài truyền đến.”

    “Tả hộ pháp kia là muốn chúng ta tự tàn sát nhau!”

    Nghĩ đến dụng tâm hiểm ác của người nọ, tất cả chính đạo nhân sĩ đều thấy rùng mình.

    Có người nhịn không được hỏi: “Đoàn đại hiệp, Liễu thiếu hiệp đến tột cùng là bị khống chế như thế nào?”

    Đây cũng là mối nghi hoặc trong lòng Đoàn Lăng.

    Hắn cúi người xem xét tình hình của Liễu Dật một chút, lại mở mí mắt đối phương ra nhìn nhìn, thấy dưới đáy mắt người kia có một hắc tuyến nhàn nhạt, liền lập tức hiểu ra: “Hắn bị trúng cổ.”

    “Cổ? Chẳng lẽ là con trùng màu đỏ kia?”

    “Không phải, cổ thuật tương đối phức tạp, không có khả năng nhanh như vậy đã có khả năng điều khiển một người, trừ phi…”

    “Trừ phi cái gì?”

    Đoàn Lăng không đáp lại ngay, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án.

    “Trừ phi, Liễu Dật từ trước khi tiến vào sơn động, đã trúng cổ.” Đoàn Lăng nhìn bốn phía âm u, phảng phất như thấy được kẻ đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, nhấn giọng từng chữ một, “Ta nói có có đúng hay không? Thiên Tuyệt giáo Tả hộ pháp?”

    Hắn dừng một chút, hơi động khóe miệng: “Hay là, ta nên gọi ngươi là Ngụy thần y?”

    “Ha ha ha — ”

    Đoàn Lăng vừa dứt lời, liền có một trận cười vang lên. Thanh âm quái dị đến cực điểm, dường như là truyền lên từ dưới nền đất, khiến kẻ khác hoảng hồn.

    Sau đó chỉ nghe “Rầm” một tiếng, khung bày linh vị đổ xuống, hiện ra một cánh cửa ngầm ở phía sau.

    Một người nhẹ nhàng đẩy ra.

    Tất cả chính đạo nhân sĩ đều nín thở.

    Dưới ánh lửa yếu ớt, vị Ma giáo Tả hộ pháp khiến vô số giang hồ nhân sĩ kinh sợ, cứ như thế từng bước một đi tới trước mặt bọn họ. Hắn mặc một thân áo đen, khuôn mặt được che đậy kín kẽ dưới một chiếc mặt nạ đen thùi, ai cũng không thể thấy rõ dung mạo. Nhưng chỉ cần hắn chắp tay đứng đó, hai mắt đảo qua toàn bộ gian phòng, tự nhiên đã có một loại khí thế bức người.

    Đoàn Lăng nói: “Ngụy tiền bối, không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại chạm mặt.”

    Tả hộ pháp “Ừ” một tiếng, chậm rãi tháo mặt nạ xuống. Khuôn mặt hắn trông chỉ tầm ba mươi, tướng mạo thập phần phổ thông, chỉ là hai bên tóc mai đã nhuốm màu hoa râm, rất có vẻ phong sương; chính là người đã từng có giao hảo với đám Đoàn Lăng, Ngụy thần y.

    “Quả nhiên là ngươi!” Đoàn Lăng lạnh lùng nói, “Ngụy tiền bối, kẻ thù của ngươi không đuổi theo ngươi sao?”

    Tả hộ pháp nở nụ cười: “Kẻ thù của ta đã chết từ lâu.”

    Hắn liếc qua toàn bộ người trong phòng, tiếp lời: “Hôm nay là tháng tám sơ bát, đúng, ngày hắn chết… Cũng trùng hợp chính là tháng tám sơ bát.”

    Đoàn Lăng nhất thời tỉnh ngộ: “Nguyên lai người kia là giáo chủ ma giáo!”

    Tả hộ pháp tựa hồ không muốn nói thêm về việc này, hỏi ngược lại: “Ngươi làm sao mà đoán được thân phận của ta?”

    “Đầu tiên, đương nhiên là nhờ Liễu Dật; suốt dọc đường đi, người có khả năng hạ độc hắn nhất chính là ngươi. Nhớ lại, ngươi đêm đó đột nhiên xuất hiện trong khách điếm chúng ta trọ, thật sự là quá mức trùng hợp.”

    “Không có biện pháp, ta cá cược với Lục Tu Văn, cược xem ai có thể lấy đầu của võ lâm minh chủ trước. Y có biện pháp của chính y, ta dĩ nhiên cũng có thủ đoạn của riêng ta.”

    Một chiêu này của hắn xác thực lợi hại, nếu không có Đoàn Lăng kịp thời nhắc nhở, Lâm minh chủ lúc này e là đã mất mạng.

    Đoàn Lăng nghe hắn nhắc tới Lục Tu Văn, nhân tiện nói: “Lục Tu Văn chết mà còn sống lại, cũng là một trong những nguyên nhân ta nghi ngờ ngươi. Lúc đó chúng ta đến nhà ngươi cầu y, ngươi rành mạch tình trạng bệnh tình của y, biết y khi nào thì tắt thở, cũng biết chúng ta bao giờ sẽ mang linh cữu của y rời đi. Muốn phái người cướp thi thể của y, chẳng phải quá dễ dàng sao? Thậm chí ngay cả cái chết của y… Có thể cũng là do ngươi âm thầm động thủ động cước.”

    Tả hộ pháp không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Ta còn nhớ Đoàn đại hiệp lúc đó rất thương tâm.”

    Đoàn Lăng siết chặt nắm tay, chất vấn: “Ngụy thần y thật đang ở đâu?”

    “Trên đời này căn bản không hề có người nào gọi là Ngụy thần y.”

    “Cái gì?”

    “Ngươi không phải hướng đến các bằng hữu trên giang hồ hỏi thăm danh y sao? Ta giả danh bằng hữu của ngươi viết một lá thư, cố ý bịa đặt ra một Ngụy thần y, dẫn các ngươi tới thôn Trần gia tìm ta.”

    Đoàn Lăng cả người chấn động, không ngờ sớm như vậy đã rơi vào bẫy của Tả hộ pháp. “Đỗ Phong cũng là do ngươi phái tới?”

    “Đương nhiên. Thuốc dẫn cho Truy Hồn Hương, chính là ta động thủ lúc các ngươi tới cầu y.”

    “Đã như vậy, khi Lục Tu Văn giết Đỗ Phong, tại sao ngươi không hề xuất thủ tương trợ?”

    Tả hộ pháp mặt vô biểu tình, hỏi ngược lại: “Hắn đến một kẻ bị phế võ công như Lục Tu Văn cũng đánh không lại, phế vật như thế, lưu lại có tác dụng gì?”

    Tả hộ pháp tính tình hung ác, việc này đích xác phù hợp với tác phong của hắn. Bất quá Đoàn Lăng trong lòng vẫn tồn nghi hoặc: “Sau khi Đỗ Phong chết, ngươi vì sao không động thủ với chúng ta? Lại vì sao làm Lục Tu Văn chết giả, rồi lại cứu sống y?”

    “Trong này tự nhiên là có duyên cớ, ngươi không cần phải biết.” Tả hộ pháp đảo mắt qua tất cả chính đạo nhân sĩ, như đang nhìn một đám người chết, “Dù sao thì… Các ngươi hôm nay đều sẽ chết.”

    Nói rồi, hắn vỗ vỗ bàn tay.

    Cửa đá phía lối vào lập tức mở ra, từ bên ngoài tiến vào hơn mười hắc y nhân, trong tay người nào cũng lấp lánh lưỡi dao sáng loáng, hiển nhiên chính là thủ hạ của Tả hộ pháp.

    Tay người nọ chậm rãi giơ lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống, nói: “Một người cũng không được lưu.”

    Đám hắc y nhân kia nghe lệnh, xung phong liều chết tiến đến.

    Mọi người ở trong sơn động đi vòng vòng hồi lâu, đến cái bóng của kẻ địch cũng không thấy đâu, vốn đã sớm nhịn đến nghẹn, lúc này cũng vang lên tiếng hò hét, cùng đối thủ chém giết.

    Đoàn Lăng không chút do dự rút kiếm, hướng về Tả hộ pháp mà chém.

    Tả hộ pháp cũng không cùng hắn giao thủ, hai tay vẫn chắp sau lưng, vừa né kiếm chiêu của hắn vừa thối lui ra đằng sau.

    Đoàn Lăng kiếm quang như điện, chiêu chiêu ép sát: “Lục Tu Văn ở nơi nào?”

    “Yên tâm, ngươi rất nhanh là có thể nhìn thấy y.” Tả hộ pháp cười cười, đáy mắt lại không có chút tiếu ý, ngược lại ẩn chứa hàn băng rét lạnh, “Trận đầu đánh Thiên Tuyệt giáo, công lao của Đoàn đại hiệp thật không nhỏ, cho nên từ lâu ta đã nghĩ ra cách chết thích hợp nhất cho ngươi. Để ngươi chết dưới tay người trong lòng, ngươi thấy thế nào?”

    Nói đến đây, Tả hộ pháp cuối cùng cũng tung ra một chưởng.

    Đoàn Lăng giật mình, hiện tại mới phát hiện, bất tri bất giác hắn đã đuổi theo Tả hộ pháp tới bên cửa ngầm. Đối phương phóng ra chưởng lực, Đoàn Lăng vì né tránh, không thể không đụng vào cánh cửa kia. Tả hộ pháp thuận thế đẩy một cái đã khiến Đoàn Lăng ngã vào bên trong.

    ~~Phân cách tuyến nà ná na~~Truyện được edit tại duoshaoqian.wordpress.com, xin đừng mang đi nơi khác~~

    Trên cửa có cơ quan, “Cạch” một tiếng liền nặng nề đóng lại, mặc cho Đoàn Lăng cố gắng dùng sức ra sao cũng không mảy may suy chuyển.

    Đằng sau cánh cửa là một mật đạo tối như mực, không biết là thông đến nơi nào. Đoàn Lăng lắng tai nghe ngóng một hồi, ngoại trừ tiếng chém giết bên kia cánh cửa, phía cuối mật đạo kia cũng truyền đến chút động tĩnh.

    Hắn nhớ tới lời nói của Tả hộ pháp lúc trước, suy xét chốc lát rồi cất bước đi vào sâu trong mật đạo.

    Vì không mang đuốc, Đoàn Lăng chỉ có thể mò mẫm đi từng bước một thật chậm. May mà mật đạo này cũng không quá dài, hắn đi chưa bao lâu đã sờ soạng thấy một cánh cửa đá.

    Đoàn Lăng đẩy cửa vào, liếc vào bên trong một cái liền giật mình.

    Phía sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc treo dạ minh châu tản ra quang mang yếu ớt.

    Bên trong không bày biện gì nhiều, trên chiếc bàn đá chỉ có một cây đàn cổ, một nam tử tuổi còn trẻ đang ngồi cạnh bàn, mạn bất kinh tâm gảy từng nốt nhạc. Đối phương thấy Đoàn Lăng đến gần, liền ngẩng đầu lên cười cười, khẽ gọi: “A Lăng.”

    Áo đen, tóc đen, càng khiến dung nhan người kia trắng nõn như ngọc.

    Đoàn Lăng cứ ngỡ như mình trở lại thời điểm một năm về trước, khi hắn đi vào gian thạch thất trong tổng đàn ma giáo, gặp được người xưa đã xa cách nhiều năm, Lục Tu Văn.

    Không nghĩ tới đường trong sơn động cũng nối liền với nơi kia.

    Đoàn Lăng còn đang chìm trong kinh ngạc, đã thấy Lục Tu Văn vẫy tay với hắn.

    Đoàn Lăng không kìm lòng nổi liền đi tới, hỏi dò: “Lục Tu Văn?”

    “Ta đây.” Lục Tu Văn ẩn ẩn tình ý, cười nhẹ, “A Lăng, ngươi chẳng hay ta nhớ ngươi nhiều đến mức nào đâu.”

    Trái tim Đoàn Lăng đập thình thịch, một tay vươn ra ôm lấy y, lại hỏi: “Sư huynh, ngươi đã khôi phục ký ức rồi sao?”

    Lục Tu Văn cười đáp: “Ta thế nào có thể quên ngươi, A Lăng?”

    Đoàn Lăng gắt gao ôm lấy y một lúc lâu, mới nhớ tới chính sự, vội nói: “Ngươi có biết không, nguyên lai Ngụy thần y chính là Tả hộ pháp!”

    “Thật sao?” Lục Tu Văn sửng sốt, “Tả hộ pháp luôn luôn mang mặt nạ, ta cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của hắn.”

    “Lâm minh chủ bị thương, Liễu Dật lại trúng cổ độc, hiện tại bọn họ đang bị thủ hạ của Tả hộ pháp vây công, chúng ta phải mau đi hỗ trợ.”

    Đoàn Lăng nói rồi buông tay ra, nhưng Lục Tu Văn ngay lập tức giữ lấy tay hắn: “A Lăng, khó khăn lắm mới có cơ hội này, ngươi không muốn ở bên ta một lúc sao?”

    “Ta…”

    Lục Tu Văn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng Đoàn Lăng, nói: “Nơi lần trước bị ta cắn rách đã liền lại rồi sao? Có đau không?”

    Đoàn Lăng lắc đầu nguầy nguậy.

    Lục Tu Văn không khỏi cười rộ lên: “Vậy lại cắn tiếp lần nữa.”

    Y vừa nói xong liền khép hờ đôi mắt, cực kỳ ôn nhu hôn lên khóe môi của Đoàn Lăng.

    Đoàn Lăng chỉ cảm thấy hồn xiêu phách lạc.

    Nụ hôn đang đến cao trào, đột nhiên có một cánh tay lần mò tới bên hông hắn. Đoàn Lăng lập tức bắt được cái tay kia, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

    Lục Tu Văn chỉ vào túi hương bên hông hắn: “Ta đã nói rồi, ta không thích mùi của thứ này.”

    “Đây là túi hương ngươi tặng ta.”

    “Thật sao?” Lục Tu Văn lại hôn lên môi Đoàn Lăng, dụ dỗ, “Ta lần sau sẽ cho ngươi thứ khác tốt hơn.”

    Đoàn Lăng trở nên hoài nghi: “Lục Tu Văn, ngươi đến tột cùng đã khôi phục ký ức hay chưa?”

    Lục Tu Văn nhếch mi, vẫn mỉm cười ôn nhu, hỏi ngược lại: “Ta có đúng là người trong lòng ngươi không, thật sự ta có bao nhiêu phân lượng? Đoàn đại hiệp?”

    Đoàn Lăng nghe thấy cách xưng hô này, lòng hắn lập tức chùng xuống: “Ngươi lại gạt ta.”

    “Ta còn tưởng rằng… Đoàn đại hiệp chính là thích bị ta lừa gạt.”

    Lục Tu Văn vươn hai tay đặt lên vai Đoàn Lăng, tựa hồ muốn tiếp tục nụ hôn lúc trước. Đoàn lăng đang muốn quay đầu tránh đi, nhưng liền cảm thấy đầu vai tê rần; hắn bị Lục Tu Văn điểm huyệt đạo.

    “Lục Tu Văn, ngươi…”

    “Đoàn đại hiệp, ngươi cứ hở ra là lại điểm huyệt ta, ta cũng phải điểm lại một lần chứ, có qua có lại mới toại lòng nhau.” Lục Tu Văn cùng hắn môi kề môi, y dùng ngữ khí vô cùng thân thiết tiếp lời, “Ngươi vừa nãy nếu không vạch trần ta, tình hình cũng không tất trở nên phức tạp như thế này.”

    “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

    “Đoàn đại hiệp đã quên lời ta nói rồi sao? Lần này gặp lại, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.”

    Đoàn Lăng không thể động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Tu Văn: “Ngươi muốn giết ta?”

    “Thật ra ta cũng không nỡ, bất quá ai bảo Đoàn đại hiệp ngươi cũng luyện Thất Tuyệt Công a? Năm ngoái ta bị tổn hại không ít công lực, sợ rằng hiện giờ đấu không lại Tả hộ pháp, cho nên… ai, cũng không còn cách nào, đành bắt ngươi tẩm bổ vậy.”

    Lục Tu Văn nâng cằm Đoàn Lăng lên, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt hắn, chép miệng than thở: “Đoàn đại hiệp thật sự là đẹp trai, cứ đơn giản giết ngươi không khỏi quá mức đáng tiếc a. Không bằng… Chúng ta lại khoái hoạt một hồi?”

    Ánh mắt y khẽ chuyển, cười nhẹ: “Để ta nghĩ xem, nên tiền dâm hậu sát, hay là tiên sát hậu gian mới tốt đây?” (= xxx trước giết sau, hay giết rồi mới xxx :v)

    Đoàn Lăng nhắm mắt im lặng, âm thầm thôi động chân khí trong cơ thể, nỗ lực giải khai huyệt đạo bị Lục Tu Văn điểm trúng. Ngày đó Lục Tu Văn tự mình giải khai huyệt đạo, Đoàn Lăng có chút lưu ý, sau khi trăn trở suy nghĩ vài ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra một ít manh mối, hẳn là có liên quan đến Thất Tuyệt Công. Hắn và Lục Tu Văn là đồng môn, thủ pháp điểm huyệt vốn tương tự nhau, vừa lúc có thể thử nghiệm.

    Chưa đến bao lâu, Đoàn Lăng liền cảm giác môi Lục Tu Văn kề sát bên mắt hắn, tiếng y vang lên: “Đoàn đại hiệp đây là đang tính nhắm mắt chờ chết? Ta không phải là giống y như người trong lòng của ngươi sao? Ngươi không muốn nhìn khuôn mặt này một lần cuối hả?”

    Mặc cho y tha hồ trêu chọc, Đoàn Lăng vẫn không nói một lời, chuyên tâm giải khai huyệt đạo.

    Lục Tu Văn hơi mất hứng, nói: “Mà thôi, dù sao ngươi chỉ cần nằm đó là được.”

    Dứt lời, tay y liền tiến vào trong vạt áo của Đoàn Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn ngực hắn.

    Đoàn Lăng bị một kích này tấn công, chân khí trong cơ thể chấn động không ngừng, ngẫu nhiên lại thật sự giải khai huyệt đạo. Chẳng qua là cưỡng ép giải huyệt, kinh mạch còn chưa đả thông, tạm thời chỉ có tay phải có thể động đậy. Hắn không chút nào chần chờ, đột nhiên mở mắt, thừa dịp Lục Tu Văn sơ sẩy, một phát chế trụ mạch môn của y.

    Lục Tu Văn tuy bị một phen giật mình, nhưng cũng phản ứng lại cực nhanh, lập tức rụt tay, xuất chưởng đánh trả.

    “Đoàn đại hiệp đây là học theo biện pháp của ta? Không tồi, không tồi.” Y nói xong hai chữ cuối, ngữ khí liền thêm phần nghiêm túc, ra chiêu càng đầy sát khí.

    Hai người bọn họ dán vào nhau quá sát, đa số công pháp đều không thể thi triển, chỉ có thể đấu bằng chưởng lực. Lục Tu Văn nội lực không đủ, bị Đoàn Lăng áp đảo, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.

    Mắt thấy Đoàn Lăng sẽ tóm được y, Lục Tu Văn bỗng nhiên hướng mắt nhìn thẳng vào hắn, khẽ kêu lên: “A Lăng!”

    Đoàn Lăng nhất thời bối rối, xuất chiêu cũng chậm nửa giây.

    Lục Tu Văn thừa cơ ngửa người ra đằng sau, cầm lấy đàn cổ trên bàn đá, coi như binh khí mà ném về phía Đoàn Lăng.

    Cú ném này dùng lực rất mạnh, Đoàn Lăng không may chỉ có thể cử động một tay, căn bản không thể né tránh. Hắn bị đàn cổ đánh ngay giữa ngực, ngã lăn xuống dưới mặt đất.

    “Khụ khụ…”

    Vì hắn bị nội thương, khóe miệng chảy xuống chút máu, nửa người vẫn tê cứng không thể động; mặc dù dốc hết toàn bộ sức lực, hắn thế nào cũng không đứng lên nổi.

    Lục Tu Văn thở hổn hển, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta vốn định cùng Đoàn đại hiệp hảo hảo thân cận gần gũi một chút, nếu ngươi cứ không biết điều như vậy, đừng trách ta không khách khí.”

    Y cúi người xuống, lấy ngón tay phiết lấy máu trên môi Đoàn Lăng, sau đó từ tốn vuốt lên môi chính mình, thở dài, nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ thực, ta thực sự có chút thích ngươi, bất quá ai khiến ngươi cứ tơ tưởng đến kẻ khác chứ?”

    Y nói đến đây liền nhếch miệng cười cười, đôi môi đỏ mọng nhiễm máu khiến người ta kinh tâm động phách: “Thứ ta không chiếm được, chẳng thà tự tay mình hủy.”

    Đoàn Lăng nhìn y: “Người trong lòng ta… Chính là ngươi.”

    Lục Tu Văn không tin hắn, ngón tay một đường trượt xuống phía dưới, nắm lấy túi hương thắt bên hông hắn: “Đoàn đại hiệp từng nói, trừ phi ngươi chết, bằng không tuyệt đối không gỡ xuống túi hương này. Hô, bây giờ có thể vứt đi được rồi phải không?”

    Đoàn Lăng cả kinh, giãy dụa kêu lên: “Không được chạm vào nó!”

    Lục Tu Văn dĩ nhiên phớt lờ hắn, một phát giật xuống túi hương, vung vẩy trên đầu ngón tay. Y tựa hồ cực kỳ chán ghét mùi hương này, chỉ cần để gần một chút liền nhíu mày, dùng sức xoa xoa mi tâm.

    Đoàn Lăng vươn tay ra trong vô vọng: “Trả lại cho ta…”

    “Đoàn đại hiệp tự thân khó bảo toàn, còn trân trọng túi hương này như bảo bối. Ta ngược lại muốn nhìn xem bên trong cất giấu thứ gì.”

    Lục Tu Văn mở túi hương ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một lọn tóc đen.

    Túi hương là do người trong lòng của Đoàn Lăng tặng; lọn tóc này, không cần đoán cũng biết là của ai.

    Trong lòng Lục Tu Văn chợt nổi lên cơn giận dữ khó hiểu. Y đảo mắt nhìn quanh, thấy lư hương đặt trên bàn, liền đi qua mở nắp, đem cả túi hương và đá đánh lửa ném hết vào trong.

    Túi hương gặp lửa liền cháy bùng lên, nguyên bản hương khí nhàn nhạt trong nháy mắt trở nên đậm đặc vô cùng, toàn bộ gian thạch thất đều tràn ngập một mùi thơm lạ lùng.

    Mắt Đoàn Lăng lập tức cay xè.

    Hắn còn nhớ Lục Tu Văn khi đó, hai mắt đã mù, nhưng vẫn cẩn cẩn dực dực lựa chọn hương liệu, tự tay cầm túi hương đeo lên người hắn.

    Hắn đã đáp ứng y, túi hương đó từng giây từng phút sẽ không bao giờ rời khỏi người.

    Thế nhưng hiện tại…

    Hai chân của Đoàn Lăng không thể cử động, hắn liền dùng tay phải chống người lên, từng chút từng chút lết đến bên cạnh bàn.

    Bò được phân nửa, bỗng có một bàn chân đạp lên tay hắn.

    Đoàn Lăng ngẩng đầu, phản chiếu trong mắt hắn là khuôn mặt như vẽ của Lục Tu Văn.

    Đây là người hắn yêu.

    Thế nhưng y lại không hề nhớ hắn là ai.

    Đoàn Lăng trong lòng đau đớn, mắt thấy túi hương kia từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng, hắn khẽ thì thầm: “Sư huynh… Sư huynh…”

    Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, trong ánh mắt tràn ngập một nỗi tuyệt vọng không nói nên lời.

    Lục Tu Văn lại đạp tay hắn: “Ngươi còn có điều gì muốn nói sao?”

    Đoàn Lăng biết mình khó thoát khỏi cái chết, chính như lời Tả hộ pháp đã nói, muốn hắn chết dưới tay người trong lòng mình. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Ngươi ngày sau nếu có nhớ lại…”

    Hắn đột nhiên dừng một chút, liếc nhìn Lục Tu Văn lần cuối, thanh âm khàn khàn, nhưng ôn nhu đến khó thể hình dung: “Không, chỉ mong ngươi thuận lợi lên làm giáo chủ, vĩnh viễn đừng nhớ đến ta.”

    Lục Tu Văn cười lạnh: “Đây là di ngôn của ngươi? Thực sự không chút nào thú vị.”

    Dứt lời, y liền nhặt lên thanh trường kiếm của Đoàn Lăng, tay phải giương lên, kiếm quang hạ xuống—

    Thuộc truyện: Chiết Chi (Giai hạ tù)