Home Đam Mỹ Chim Mỏi Về Tổ – Chương 11

    Chim Mỏi Về Tổ – Chương 11

    Thuộc truyện: Chim Mỏi Về Tổ

    Edit + Beta: Vịt

    Đại học N trước giờ rất rộng rãi về ngày nghỉ, lễ quốc khánh ngoại từ 8 ngày nghỉ theo luật quy định, mồng 9 tháng 10 là ngày học sinh về trường theo quy định của nhà trường, gom đủ kỳ nghỉ dài 9 ngày.

    Nhưng ngày nghỉ dài hơn nữa cũng có kết thúc, Yến Quy mấy hôm nay duy trì làm việc và nghỉ ngơi giống thầy Kha, trong luân phiên của làm thêm và rảnh rỗi, đảo mắt đã đến ngày nghỉ cuối cùng.

    Ngày mồng 9 tháng 10 hàng năm không chỉ là ngày học sinh về trường, một vài sinh viên năm cuối và các bạn nhỏ của trường trung học phụ thuộc, trường tiểu học phụ thuộc gần đại học N cũng nhân dịp mấy ngày trường mở cửa mà đến thăm.

    Phòng công tác sinh viên của các học viện của trường đã sớm dựng rạp dài dưới bóng hàng cây hai bên vườn trường, những năm trước bình thường đều là giáo viên ở phòng công tác dẫn theo mấy sinh viên của hội sinh viên dến “bày biện”, năm nay phòng công tác sinh viên nhân viên khá đầy đủ, lại có Yến Quy ở đây, Kha Khoa dứt khoát không sắp xếp sinh viên đến hỗ trợ.

    Vừa qua 11h, một giáo viên khác trong nhà có việc, đánh tiếng với Kha Khoa rời đi trước. Lúc này đúng lúc lại đến một đoàn học sinh tham quan, mắt thấy sách tuyên truyền sắp phát hết, Kha Khoa lại không thoát thân được, liền ra hiệu Yến Quy đi trước cầm mấy quyển thay vào.

    Thấy Yến Quy gật đầu rời đi, Kha Khoa mới xoay người tiếp tục chào hỏi đoàn học sinh trung học, bỗng nhiên anh phát hiện trong đám người có một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

    “Thầy ơi, em muốn thi khoa Lý đại học N, có thể châm chước một chút, đi cửa sau không ạ?” Giọng điệu này, quả nhiên là Kỷ Yên Nhiên không sai được. Yên Nhiên chính là em họ ở nhà của ba mẹ anh, theo hai người đến thành phố N chuẩn bị thi nghệ thuật, cô từ nhỏ học ca hát, vũ đạo, mười mấy tuổi, trổ mã đến là duyên dáng yêu kiều, rất có mấy phần trưởng thành xinh đẹp hơn tuổi.

    Kha Khoa nhìn cô em họ đầy triển vọng của mình, cười nói: “Được đó, trước hát một bài cho thầy, thầy suy nghĩ chút.”

    Kỷ Yên Nhiên cười ngửa tới ngửa lui, dẫn đến cái nhìn chăm chú xung quanh.

    “Mau yên tĩnh chút đi, cười bé chút, sống kiểu gì được đến lớn vậy?” Kha Khoa vừa nói, vừa bất đắc dĩ vỗ vỗ đỉnh đầu tiểu cô nương, “Sao em lại đến, dì anh không đi cùng em?”

    “Ui dời, lão Kỷ không phải đến đây đón lễ Trung thu với bọn em sao, giờ lại phải đi công tác, mẹ em tiễn ông ấy đi, em hôm nay không ai quản, bọn họ để em đến tìm anh ăn trực.”

    Kha Khoa hiểu rõ gật đầu, chỉ chỉ cái ghế cho cô: “Trước đi làm việc đi, chờ anh hết bận cùng đi ăn cơm.”

    Kỷ Yên Nhiên kích động vỗ vai Kha Khoa một cái: “Không phải chứ, Kha Khoa anh nhẫn tâm quá, chưa được 3 câu đã bảo em đi hỗ trợ làm việc.”

    “Ít đến, em dám hôm nay đến đây thì phải có giác ngộ. Chỗ bọn anh vừa lúc thiếu một người, mau chóng làm việc qua đợt này rồi ăn cơm.”

    Kỷ Yên Nhiên bĩu môi, vẫn nhận mệnh phát sách tuyên truyền giúp Kha Khoa.

    Yến Quy xách sách tuyên truyền từ khúc rẽ đi tới liền phát hiện sau quầy hàng của bọn họ nhiều thêm một nữ sinh.

    Thầy Kha hình như rất quen với nữ sinh kia, anh cười nói chuyện với cô, còn sờ đầu nữ sinh kia, cô là crush của thầy Kha sao?

    Yến Quy cảm giác ánh mắt Kha Khoa hình như muốn rơi về phía mình, vội vàng chuyển mình, rẽ về phía góc tường khác. Mặc dù chỉ cách một khúc rẽ, nhưng bên này và bên kia bức tường giống như chính là hai thế giới, không có sóng người biển người, chỉ có một thanh niên hốc mắt đỏ ửng.

    Rõ ràng đã là mùa thu, tại sao ánh mắt trời vẫn chói mắt vậy chứ.

    Yến Quy không biết mình đứng ở đây bao lâu, đến tận lúc đau nhói từ ngón tay trái truyền đến càng ngày càng khó lơ đi, cậu mới rốt cục kịp phản ứng, cúi đầu nhìn đồ mình cầm trong tay —

    Sách tuyên truyền.

    Đúng rồi, thầy Kha vẫn đang chờ mấy quyển sách tuyên truyền này!

    Cậu vội vàng xoay người muốn chạy về phía quầy hàng, lại đụng trúng ngực một người ở khúc rẽ.

    Yến Quy cảm giác được người kia ôm nhẹ eo mình, đồng thời sách tuyên truyền trong tay cũng bị lấy đi, cậu mê mang ngẩng đầu nhìn lên — là thầy Kha.

    Bên kia gian hàng Kha Khoa và Kỷ Yên Nhiên phối hợp với nhau, mấy quyển sách còn dư lại rất nhanh cũng không còn, hai bọn họ chờ mãi, không thấy Yến Quy quay lại. Kha Khoa sợ một mình cậu lại xảy ra chuyện gì, liền vội vàng chạy về phía phòng làm việc, không nghĩ ở đây liền gặp phải. Nhận lấy đồ trong tay Yến Quy chỉ là động tác theo bản năng, chờ sau khi lấy qua Kha Khoa mới phát hiện, tay Yến Quy hình như hơi đỏ không bình thường.

    Kha Khoa lật sách tuyên truyền sang tay trái xách, tay phải tự nhiên kéo tay trái của Yến Quy, vừa chậm rãi xoa tay cho cậu, vừa dẫn cậu đi về phía gian hàng.

    Yến Quy bên này bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm eo lại dắt tay, cả người mông lung, cho đến lúc nhìn thấy Kỷ Yên Nhiên, mới hoàn hồn, vội vàng tránh tay Kha Khoa, tỏ vẻ mình không sao.

    Ba người nhất thời không nói chuyện, từng người chia nhau phát sách tuyên truyền. Nhưng Kỷ Yên Nhiên rốt cộc không nghẹn lời được, không được bao lâu, lén tới bên cạnh Kha Khoa kề tai nói nhỏ. Cô vừa nãy nhìn thấy hai người nắm tay đến đây, mặc dù vừa nhìn thấy cô liền tách ra, nhưng thị lực của cô rất tốt, tình hình lúc trước đã nhìn rõ ràng, liên tưởng đến anh họ mấy năm trước đã công khai tính hướng, trực giác của cô nhất định có hi vọng.

    “Anh ơi, đây là chị dâu tương lai của em sao?” Kỷ Yên Nhiên dùng dư quang mắt quan sát Yến Quy, nhân lúc cậu đang phát kẹo cho các bạn nhỏ tiến đến bên cạnh Kha Khoa nhẹ giọng hỏi.

    Kha Khoa khá vừa ý với xưng hô “Chị dâu tương lai”, ngạo kiều đáp lại: “Ờ hớ.”

    Kỷ Yên Nhiên nghe thấy càng thêm kích động, “Được đó được đó, ngoại hình còn trẻ đẹp như vậy, quá hời cho tên lưu manh anh.”

    Kha Khoa nghe vậy giả vờ giận, làm bộ gõ đầu Kỷ Yên Nhiên một cái. Tiểu cô nương le lưỡi, lẩm bẩm đi ra ngoài.

    Nhưng màn hỗ động này rơi vào trong mắt Yến Quy bên cạnh, thật sự là quang cảnh khác.

    (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)

    Thành phố N cuối tháng 10, nhiệt độ nóng bức dần tản đi, trong không khí rốt cục bắt đầu có chút lạnh. Sáng sớm hôm nay đã bắt đầu tí tách mưa thu càng khiến cho chút lạnh lẽo này dần khuếch trương.

    Hôm nay là ngày Yến Quy tái khám, nếu như khôi phục tốt, thạch cao cánh tay phải có thể tháo bỏ, Kha Khoa đặc biệt xin nghỉ, sáng sớm dẫn Yến Quy đến bệnh viện thành phố.

    Nhưng đi ra ngoài lại đúng lúc gặp phải giờ cao điểm buổi sang của thành phố N, hai người chen một xe chầm chậm xê dịch trong dòng xe cộ, mắt thấy lại hoàn mỹ né được một đèn xanh, Kha Khoa dứt khoát kéo tay phanh, phân tâm nhìn người ngồi ở ghế phụ.

    Yến Quy gần đây hơi khó hiểu, mặc kệ là ở nhà hay ở phòng làm việc đều có chút cố ý trốn mình, điều này khiến Kha Khoa cảm thấy có chút khó chịu, anh đoán mấy ngày nghỉ bị mình giỡn ác, nhóc con da mặt mỏng, xấu hổ.

    Nhưng mắt thấy cánh tay Yến Quy sắp khỏi hẳn rồi, nếu như lần này đến bệnh viện có thể tháo thạch cao, Kha Khoa sẽ không còn cớ giữ người lại nữa, cho nên có chút sốt ruột về trạng thái trước mắt của hai người.

    Thầy Khoa thẳng thắn chưa từng yêu đương, càng chưa từng theo đuổi người khác, rốt cuộc bắt đầu sốt ruột.

    Chờ hai người rốt cục đến khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố, thực sự bị người đến khám dọa sợ. Bọn họ vốn tưởng mình đã đến sớm lắm rồi, không nghĩ tới vừa lên cửa tầng 2 liền đụng phải đội ngũ xếp hàng ở phòng khám khoa chỉnh hình. Chờ 2 người không dễ gì xếp vào phòng khám, bác sĩ khám bệnh vung bút bảo bọn họ đi chụp ảnh trước, kết quả lại một hàng dài.

    Thật vất vả chụp xong, lấy phim còn phải đợi ít nhất 2 tiếng, hai người dứt khoát giải quyết bữa trưa ở quán cơm nhỏ cạnh bệnh viện.

    Hai người gọi một cơm khoai tây đùi gà, một mì thịt bò tiêu đen.

    Yến Quy nhận lấy đĩa cơm vừa ăn một miếng liền cau mày, Kha Khoa thấy thế an ủi cậu, “Trước tiên lót dạ tùy tiện chút, nếu có thể tháo thạch cao buổi tối về nhà đãi cậu ăn một bữa tiệc.”

    Yến Quy hiểu lời Kha Khoa, trong lòng thật sự giật mình, mình vậy mà bắt đầu kén ăn?!

    Quả nhiên cuộc sống mấy tuần nay quá tốt đẹp, ôn nhu hương, anh hùng trủng (*), làm tan rã ý chí của một Yến Quy thiếu thốn yêu thương là chuyện nhỏ. Gần đây cứ luôn sa vào sự quan tâm của thầy Kha, vậy mà dưỡng thành thói quen, đợi đến lúc tất cả kết thúc……

    ((*) ôn nhu hương, anh hùng trủng: gái quê ôn nhu là mộ anh hùng; ý là anh hùng khó qua ải mỹ nhân)

    Không thể lường được.

    Yến Quy nhìn Kha Khoa, lắc lắc đầu, sau đó yên lặng cúi đầu bới cơm, trái tim lại nặng xuống từng chút một.

    Nên đến, cuối cùng sẽ đến.

    Ăn cơm xong hai người chờ thêm một lát, đi lấy phim, lại đến khoa chỉnh hình xếp hàng, chờ bác sĩ khám bệnh xác nhận xong, tháo thạch cao cho Yến Quy, đã là hơn 3h chiều.

    (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)

    Hai người đi xe về dưới lầu Tân Nhất Hào, Kha Khoa dẫn đầu muốn đi về phía căn hộ, Yến Quy phía sau lại kéo góc áo anh, Kha Khoa nghi ngờ xoay người nhìn cậu.

    Yến Quy cúi đầu sờ điện thoại: “Thầy ơi…… có thể đi cùng em không?”

    Kha Khoa mặc dù hơi nghi ngờ, vẫn gật đầu đồng ý.

    Lúc này mưa bên ngoài đã tạnh, có chút âm u, không khí rất tốt, cũng không quá lạnh, đúng là thời tiết đẹp để đi.

    Hai người từ Tân Nhất Hào, im lặng đi qua hơn nửa trường, giống như Yến Quy lúc nãy gọi anh lại nói muốn đi, thật sự chỉ là đi thôi, nhưng Kha Khoa trực giác Yến Quy có chuyện muốn nói, hơn nữa hẳn là chuyện rất quan trọng.

    Nếu quả thật đúng như mình nghĩ…… Vậy thì thầy Khoa dám làm chuyện người khác không dám làm sao sẽ cam lòng bị một thằng nhóc vượt mặt.

    Thế là lúc hai người đi đến bên sân bóng, Kha Khoa ra hiệu Yến Quy ngồi xuống khán đài, Yến Quy gật gật đầu, tìm một vị trí gần sát, ngồi xuống.

    Lúc đó trời chiều rốt cuộc lách ra khỏi tầng mây, ánh sáng màu vàng chanh trong nháy mắt bao phủ khắp sân cỏ, người chạy trên sân bóng rơi mồ hôi trong suốt, Yến Quy đang nhìn bọn họ, mà Kha Khoa đang nhìn Yến Quy.

    Một lát sau, dường như rốt cục cảm nhận được ánh mắt của Kha Khoa, Yến Quy quay đầu nhìn về phía anh, Kha Khoa liền nhân cơ hội này, thốt lên: “Yến Quy, em cảm thấy, thầy đối với em thế nào?”

    Thanh niên trầm mặc một chút, dường như thật lâu, cũng dường như chỉ là một cái chớp mắt.

    Sau đó cậu cúi đầu gõ chữ, Kha Khoa âm thầm hồi tưởng biểu hiện của mình gần đây, một khắc đó cảm thấy ăn chắc, lại trong nháy mắt điện thoại mình rung lên, cảm thấy trái tim như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.

    Anh cầm lấy điện thoại, ngừng thở mở khóa, giao diện Wechat và trong khung đối thoại của Yến Quy nhảy ra 4 chữ:

    “Như huynh như cha.”

    Kha Khoa:……

    – ——————-

    Thầy Khoa hôm nay: Nếu em muốn cưỡng ép chỉnh hình, vậy anh cũng không phải không được.

    Thuộc truyện: Chim Mỏi Về Tổ