Chính là không ly hôn – Chương 32

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Không biết qua bao lâu, thật giống như thời gian trải qua hơn một thế kỷ, Cận Hằng mặt không thay đổi ngẩng đầu, khô khốc mà nói, “Tôi không cứu cậu.”

    Thanh âm hắn trầm thấp lạnh lẽo cứng rắn, cùng lúc thường không khác gì nhau, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong lời nói của hắn, âm thanh có chút khàn khàn, ngón tay giấu bên trong chăn bởi vì căng thẳng cuộn tròn rúc vào một chỗ.

    Yến Thù Thanh cười cười, có chút bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, “Chuyện này anh không cần gạt tôi tuy rằng lúc đó tôi hôn mê, thế nhưng không phải hoàn toàn không có ý thức, huống chi bác sĩ Trần đã nói cho tôi biết, anh còn muốn cùng tôi che giấu cái gì.

    Cận Hằng mím môi thật chặt, cứng rắn nói, “Đó chỉ là hoàn thành nhiệm vụ thôi, coi như Trạch Long không bắt cóc cậu, tôi cũng sẽ đi truy bắt tên đó, đây chỉ là chức trách của tôi, không hề liên quan đến cậu.”

    “Vậy tại sao anh lại bị thương?” Yến Thù Thanh nhìn chằm chằm vào con mắt của hắn, bên trong con ngươi trong suốt mang theo bướng bỉnh trước nay chưa từng có.

    Anh chưa bao giờ thích ép buộc người khác, rất nhiều lúc nếu như đối phương không muốn nói, anh tuyệt đối không ép buộc, thế nhưng giờ khắc này thái độ của anh bướng bỉnh khác thường, thật giống như nếu hôm nay Cận Hằng không cho anh một đáp án hài lòng, anh tuyệt đối sẽ không rời đi.

    “Anh đã là thượng tá, coi như truy bắt quân địch cũng không cần thiết tự mình cùng đội hành động ra trận, lại càng không tự mình đi vào bên trong phi hành khí của quân địch cứu người, thậm chí vào lúc này còn giống như kẻ ngốc bị thương nằm ở trong bệnh viện.”

    “Tôi chính là thích tự mình ra tay chẳng lẽ không được sao!”

    Cận Hằng cứng rắn nhìn qua, khẩu khí vẫn băng lãnh như cũ, thế nhưng dưới ánh mắt sáng ngời của Yến Thù Thanh, lại có vẻ sức lực không đủ, “Yến Thù Thanh, chỉ huy cứu viện là tôi, người muốn bắt giữ Trạch Long cũng tôi, nên hành động như thế nào cũng là trách nhiệm của tôi, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không cần phải hỏi đến, việc của cậu bây giờ là nhanh chóng đi về nghỉ ngơi, không phải ở đây cùng tôi nói chuyện phiếm.”

    Thái độ hắn quá tệ, một bộ dạng tôi thích làm gì là chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu, nếu như không phải biết đến việc làm của hắn, Yến Thù Thanh thật không dám tưởng tượng, người đàn ông này dĩ nhiên có thể muộn tao tới trình độ như vậy.

    Trong lúc nhất thời Yến Thù Thanh có chút dở khóc dở cười, sâu sắc mà nhìn người đàn ông trước mắt, cảm giác thật giống như hôm nay anh mới chính thức phá tan tảng băng cứng rắn trong lòng Cận Hằng, chạm vào trái tim mềm mại ấm áp kia.

    Anh trầm mặc, vẫn luôn không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn Cận Hằng.

    Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Yến Thù Thanh, Cận Hằng càng ngày càng không có cách nào duy trì bộ dạng lạnh lùng, trái tim đập đến điên cuồng, giống như là một giây sau từ trong cổ họng nhảy ra, trong lòng bàn tay mồ hôi chảy ra dính vào ráp trải giường, hắn giả vờ vô tình dời mắt đi, không còn dám cùng Yến Thù Thanh đối diện.

    Hắn sợ chính mình một khi xé ra tầng nguỵ trang cuối cùng này, tình cảm đè nén trong nhiều năm trong nháy mắt giống như núi lửa phun trào ra ngoài, sẽ khiến Yến Thù Thanh vất vả lắm mới bắt được tới tay bị sợ hãi chạy đi mất.

    Trong nháy mắt hắn cứng rắn dời đi tầm mắt, Yến Thù Thanh đột nhiện nhẹ giọng mở miệng, “Những thứ này đều là giải quyết việc chung, vậy vừa nãy lúc tôi hôn mê tại sao anh lại đi tìm tôi.”

    Một câu nói khiến thân hình Cận Hằng đột nhiên cứng lại rồi, hắn thậm chí không còn kịp suy tư, câu nói đầu tiên bật thốt lên, “Lúc đó cậu tỉnh rồi?”

    Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền biết mình nguy rồi.

    Quả nhiên, Yến Thù Thanh nghe hắn nói như thế liền câu lên khóe miệng, nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của Cận Hằng, cười một cái nói, “Lúc ấy có chút ý thức nhưng vẫn chưa triệt để tỉnh táo, thế nhưng tôi vẫn cảm giác được có người vẫn luôn cầm tay tôi gọi tên của tôi, cái người kia là anh sao?”

    Mặt Cận Hằng cứng đơ, vốn là có chút nóng lên nhất thời lại đỏ một tầng, lại giống như đứa nhỏ lén lút làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, trên mặt chợt lóe lên biểu tình cực kỳ mất tự nhiên, ho khan vài tiếng mới đè nén tiếng tim đập ầm ầm trong lồng ngực, trầm giọng nói, “Cậu nhìn lầm rồi, tôi bị thương thành như vậy, làm sao có thời giờ đi chăm sóc cậu, chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái tôi liền đi.”

    Anh bị thương thành như vậy còn chưa uống thuốc, nhìn thấy tôi còn muốn xuống giường đưa tôi về, mặt cá chết anh thật sự coi tôi là đứa ngốc sao?

    Yến Thù Thanh không có vạch trần lời nói dối của Cận Hằng, chỉ là lặng yên không tiếng động tỉ mỉ ngắm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt này, mới ý thức được người đàn ông này nổi nóng không có nghĩa là giận dữ, mặt lạnh không có nghĩa là phiền chán, mà là trong lúc đang dùng tất cả khả năng nguỵ trang che giấu nội tâm mình, thậm chí trên mặt biểu tình nhỏ bé cũng trở nên đáng yêu.

    Yến Thù Thanh vẫy vẫy tay, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, “Cận Hằng, chúng ta không phải chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao, nếu anh có vết thương trên người, hà tất phải đến nhìn tôi, dù sao sự sống chết của tôi cũng không liên quan gì đến anh.”

    Cận Hằng nhìn thấy biểu cảm này của Yến Thù Thanh, trong nháy mắt cảm giác bị đối phương nhìn thấu, nhất thời hô hấp cứng lại, có chút táo bạo lại cấp thiết nói, “Sao cậu đần như vậy, tại tiệc cưới bị người ta bắt cóc, nếu như tôi không tới xem cậu, truyền đi chẳng phải là rất mất mặt!”

    Yến Thù Thanh cười, “Thật mất mặt sao? Thế nhưng tôi lại cảm thấy rất tốt.”

    “Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện gì, chết rồi hoặc là rơi vào trong tay quân địch, không phải vừa vặn anh có thể tìm một người thông minh hơn tôi sao, dù sao anh vẫn luôn chê tôi dốt nát, huống chi coi như anh không muốn tìm người khác, trực tiếp cùng người trong nhà nói tôi chết rồi, anh không muốn kết hôn cùng người khác, ai còn nỡ ép buộc anh, lúc đó anh muốn chơi thì chơi, có thể cùng với người mà anh thích trải qua cuộc sống ung dung tự tại, không cần phải gò bó bản thân hợp tác với tôi, chẳng phải thoải mái hơn nhiều lắm.”

    Anh vừa dứt lời, Cận Hằng lại mạnh mẽ lườm anh một cái, “Cái gì có chết hay không, cậu nói hưu nói vượn gì vậy! Thu hồi những thứ ngổn ngang trong đầu cậu đi, tôi chưa từng nghĩ như vậy!”

    “Vậy anh nghĩ như thế nào.” Yến Thù Thanh lại một lần nữa đem đề tài vòng về chỗ cũ, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

    Cận Hằng trầm mặc, hắn phát hiện bản thân giờ khắc này dĩ nhiên không thể chống đỡ được Yến Thù Thanh từng bước ép sát, trong lòng nổi lên mưa to gió lớn, giờ khắc này ngoại trừ trầm mặc hắn nhất thời căn bản không biết nên làm gì.

    “Anh chính mồm nói với tôi, trong lòng anh sớm có người thích, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, cho dù là đăng ký kết hôn cử hành tiệc cưới, cũng chỉ là quan hệ lợi ích, nhưng bây giờ anh lại vì một người không quan trọng, không chỉ không muốn cùng người mình thích trải qua ngày tháng tiêu dao tự tại, bây giờ còn một người cô đơn nằm ở trong bệnh viện, hay là nói anh đều đối xử với những người không liên quan như vậy?”

    “Dĩ nhiên không phải!”

    Cận Hằng lắc đầu phủ nhận, tay nắm lấy nắm đấm thật chặt, hiện tại cụm từ “quan hệ hợp tác” đối với hắn mà nói giống như một câu ma chú, chỉ cần nghe đến hắn không có cách nào lý trí, hắn chán ghét Yến Thù Thanh dùng từ này hình dung quan hệ của bọn họ, dù cho nó đã giúp hắn vững vàng khoá chặt Yến Thù Thanh ở bên người, thế nhưng cũng khiến đối phương hiểu lầm hắn rất nhiều, cho nên hắn theo bản năng mà bật thốt lên, lại phát hiện bản thân càng thêm gãi đúng chỗ ngứa.

    Yến Thù Thanh nhìn thấy lỗ tai ửng hồng của Cận Hằng, khóe miệng ý cười sâu hơn mấy phần, không còn tiếp tục hỏi nữa, mà là xốc lên chăn của Cận Hằng leo lên giường của hắn.

    Cận Hằng lập tức kinh ngạc, căn bản không phản ứng lại xảy ra chuyện gì, trong phút chốc cả người giống như bị đông lại, ngồi tại chỗ cũ quên mất phản ứng.

    Yến Thù Thanh lại như không chú ý tới người hắn đột nhiên cứng ngắc, tự mình nằm xuống bên cạnh, trong miệng còn không quên hưởng thụ thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Hô… Cuối cùng cũng được nằm rồi.”

    Mãi đến tận khi làn da của hai người chạm vào nhau, trong lúc nghe đến âm thanh phát ra hơi khàn khàn của Yến Thù Thanh, Cận Hằng mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, sau đó gương mặt mất tự nhiên trong nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh, cơ hồ táo bạo mở miệng, “Cậu tới làm gì! Mau đi về đi!”

    Nếu như không phải thân thể Cận Hằng giờ khắc này cứng ngắc như một khối sắt, Yến Thù Thanh không nghi ngờ chút nào hắn sẽ trực tiếp đẩy anh xuống giường.

    Tiện tay giành lấy một nửa cái gối, anh nhíu mày nở nụ cười, “Tôi chính là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, vào lúc này toàn thân đều đau đớn mệt mỏi không thôi, anh cho tôi nằm ở đây một lát, nếu như anh dám đẩy tôi xuống, tôi xảy ra chuyện gì anh nhất định phải phụ trách.”

    Nói xong anh lại chen lấn đến chỗ Cận Hằng, cơ hồ chiếm đoạt hơn nửa cái giường, một bộ dạng lười biếng không muốn rời đi.

    Cận Hằng vẫn chưa khôi phục tinh thần lại, hắn không hiểu Yến Thù Thanh một giây trước còn hùng hổ dọa người, làm sao đột nhiên lại leo lên giường của hắn.

    Hắn cứng đỡ ngồi ở chỗ cũ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, tóc của Yến Thù Thanh cọ xát vào cánh tay của hắn, cảm xúc mềm mại, xoã tung còn có chút ngổn ngang, mơ hồ bay lên mùi vị bạc hà, chui vào lỗ mũi của hắn.

    Phút chốc, Cận Hằng không khỏi ngưng thở, nhịp tim tựa hồ rối loạn, khoảng cách của bọn họ thật sự là quá gần rồi… Từ khi lần trước Yến Thù Thanh ngủ đêm tại nhà hắn, hai người rốt cuộc vẫn chưa gần như thế.

    Gần đến mức hắn buông xuống tầm mắt có thể nhìn thấy lông mi chỉnh tề cùng đôi môi đỏ bừng của Yến Thù Thanh, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua vải vóc truyền tới trên người hắn, ngón chân trong lúc vô tình đụng vào, cũng có thể chạm vào làn da bóng loáng kia, loại cảm giác kia dường như tơ lụa lướt qua, lại giống như bị một con kiến cắn, lưu lại cảm giác ngứa ngáy như có như không, thuận theo ngón chân nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

    Cận Hằng gian nan chuyển động hầu kết một chút, cơ bắp toàn thân hắn tựa hồ căng thẳng, căn bản không dám cúi đầu nhìn nhiều.

    “Cậu về giường của mình mà ngủ, đừng ở chỗ này cùng tôi chen chúc.” Âm thanh của hắn thô suyễn, giống như ghét bỏ dịch về phía bên cạnh một chút, một bộ dạng hận không thể cách xa Yến Thù Thanh mười vạn tám ngàn dặm.

    Trước đây Yến Thù Thanh nhìn thấy bộ dạng đức hạnh thối này của hắn, cũng không nhịn được mắt trợn trắng, hiện tại lại mơ hồ có chút hiểu ra cái tên này rất có thể là đang thẹn thùng.

    Không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Cận Hằng một cái, nhìn thấy tấm lưng rắn chắc cùng với lỗ tai đỏ bừng của hắn, anh đột nhiên có chút muốn cười.

    Trước đây cảm thấy được người này là loại công tử nhà giàu con ông cháu cha rất dễ khiến người ta chán ghét, bây giờ hiểu biết tính cách của hắn, lại cảm giác hắn rõ ràng là một con mèo cỡ lớn, người đến gần hắn sẽ lập tức né tránh, thế nhưng nếu như người ta không phản ứng hắn, hắn sẽ mang theo bộ mặt xem thường, bất đắc dĩ đi đến quẫy đuôi muốn gây sự chú ý.

    Yến Thù Thanh càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, cảm giác giống như là phát hiện được đại lục mới, không nhịn được ngồi dậy, dùng ngón tay đâm đâm lỗ tai đỏ lên của Cận Hằng.

    Sờ vào lỗ tai nóng bỏng của đối phương, anh kinh ngạc phát hiện tên này tính khí thối như thế, lỗ tai dĩ nhiên lại mềm mại!

    Cận Hằng rốt cuộc khắc chế không nổi, đột nhiên quay đầu lại, táo bạo gạt tay Yến Thù Thanh, “Cậu đừng động lung tung! Còn không đi nhanh một chút!”

    Sức mạnh của hắn quá lớn, cơ hồ suýt chút nữa khiến Yến Thù Thanh bị đau, Yến Thù Thanh không hề phòng bị, cánh tay vốn là chống đỡ ở trên giường lại đột nhiên mềm nhũn, cả người trực tiếp mất đi cân bằng, một đầu rơi vào trong lồng ngực của Cận Hằng.

    Ngực người này giống như đá vừa cứng vừa rắn chắc, trong nháy mắt mũi của Yến Thù Thanh bị đụng vào không khỏi đau đớn, thậm chí nước mắt đều sắp rơi ra, thế nhưng Cận Hằng cũng là không hề phòng bị, căn bản không ngờ tới Yến Thù Thanh dĩ nhiên lại bị như vậy, dưới tình thế cấp bách trực tiếp đem đối phương ôm vào trong lòng.

    “Sao ngực của anh cứng như vậy.. con mẹ nó… Mũi của tôi…”

    Yến Thù Thanh đau đến mức trong mắt chỉ có nước mắt, không nhịn được đánh Cận Hằng một cái, ngẩng đầu tức giận lườm hắn, nhưng căn bản không biết bộ dạng viền mắt đỏ lên cùng với ánh mắt ướt át của mình, ở trong mắt Cận Hằng nhìn ra không biết có bao nhiêu kích thích.

    Nhất thời hô hấp của hắn nặng hơn, cả người giống như cục đá, đôi mắt đột nhiên thâm thuý hơn mấy phần.

    Yến Thù Thanh đau đến nước mắt nước mũi rơi ra, thật vất vả nhịn xuống đau đớn, lúc này mới ý thức được Cận Hằng vẫn luôn không nói gì, theo bản năng vừa ngẩng đầu đụng phải đồng tử đen kịt của hắn, trong nháy mắt trái tim đập mạnh một cái.

    Bốn mắt nhìn nhau, Yến Thù Thanh quên mất đứng dậy, Cận Hằng cũng quên mất buông tay, hai người dùng một tư thế mặt đối mặt sững sờ tại chỗ cũ, tất cả đều quên mất phản ứng.

    Bầu không khí phập phù đột nhiên trở nên ám muội, rõ ràng là chuyện xảy ra rất nhanh, thế nhưng Yến Thù Thanh lại có thể cảm giác được thứ gì đó dưới thân của Cận Hằng nổi lên rắn chắc giống như lồng ngực của hắn, còn có cánh tay siết chặt bên hông mình cường tráng giống như sắt thép.

    Đây là một động tác hung hăng cực kỳ nguy hiểm, Cận Hằng chỉ cần nguyện ý, xuống chút nữa một chút có thể sờ tới eo và mông của Yến Thù Thanh, thậm chí còn có thể vén lên vạt áo của anh, tiến vào quần của anh, trực tiếp cảm thụ đồ vật nóng rực bên trong.

    Trên người Yến Thù Thanh mặc trang phục bệnh nhân bởi vì động tác này tất cả nút buộc đều rơi xuống, Cận Hằng không cần cố ý đến xem, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy lồng ngực bằng phẳng mạnh mẽ cùng với hai khoả anh đào nhạt màu của đối phương, phút chốc hầu kết của hắn chuyển động nhanh hơn mấy phần, một đôi mắt triệt để chìm xuống, giống như hồ sâu không thấy đáy cuốn lên từng đợt sóng, chỉ liếc mắt nhìn liền muốn đem người ta hút vào.

    Đầu ngón tay của hắn không khống chế được nắm chặt, hận không thể đem người ngã ở trong lồng ngực của mình tàn nhẫn mà nhào nặn, trực tiếp khắc sâu vào trong thân thể của mình, Yến Thù Thanh tựa hồ bị hắn bấm đau, không nhịn được rên lên một tiếng, một giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, trong nháy mắt đập vào lồng ngực rộng mở của Cận Hằng.

    Phút chốc giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô khốc, đốt cháy tất cả xung quanh, Cận Hằng đột nhiên tỉnh táo, vội vàng thu tay về, chật vật lại gian nan dời mắt đi, bàn tay giấu ở dưới chăn không tự chủ mà nắm chặt.

    Nếu như bây giờ không dừng lại, hắn nhất định sẽ đem Yến Thù Thanh ăn toàn bộ từ trên xuống dưới!

    Yến Thù Thanh bị đẩy ra cũng lập tức tỉnh lại, chật vật sờ sờ chóp mũi, hai chân mất tự nhiên cuộn mình lên, anh cũng chỉ là nhìn đôi mắt người này liền…

    Lúc này anh không còn dám suy nghĩ phản ứng thân thể của mình, trong đầu trống rỗng, trố mắt ngồi tại chỗ cũ, hoàn toàn quên mất phản ứng.

    Hai người nhanh chóng tránh ra đều không ai nói nữa, càng không dám liếc mắt nhìn nhau, sự ám muội không tiếng động cùng tia lửa xen lẫn giữa hai người, trong phòng bệnh yên tĩnh trong lúc nhất thời chỉ còn dư lại tiếng hít thở không theo quy luật, ngay cả không khí cũng trở nên nóng rực.

    Cận Hằng cứng ngắc tại chỗ cũ, trong đầu vang lên ong ong, mồ hôi liên tục rơi xuống, kích động cực lớn ở trong xương chạy tán loạn.

    Yến Thù Thanh bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, anh không biết mình đến tột cùng là làm sao vậy, vừa nãy trong nháy mắt anh dĩ nhiên thật sự muốn cùng Cận Hằng làm chuyện gì đó, thậm chí chỉ là nghĩ như vậy, quần cũng bị ướt đẫm.

    Hormone cầm kiếm giả và phục tùng giả từ mồ hôi, lỗ chân lông cùng hô hấp chậm rãi thẩm thấu ra ngoài, mùi thơm cây cỏ nồng nặc hòa lẫn mùi vị bạc hà, như một trận cuồng phong đem hai người bao phủ, phản ứng lẫn nhau, nhìn thấu đối phương, ngay cả bản thân hai người cũng rất kinh ngạc độ phối hợp của cả hai dĩ nhiên lại đạt đến trình độ như vậy.

    Xương tủy giống như là bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn ngứa ngáy cực kì, cảm giác cực nóng quen thuộc bao phủ tới, lúc này Yến Thù Thanh cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi, Trần Lâm tại sao nhất định muốn anh nằm trên giường nghỉ ngơi.

    Bởi vì trong cơ thể anh dược hiệu mặc dù đã tan, thế nhưng căn bản vẫn chưa hết tác dụng, vào lúc này dược hiệu dư lại bị hormone cầm kiếm giả đốt lửa, lại một lần nữa khiến toàn thân anh trở nên nóng rực.

    Loại cảm giác trống rỗng chỉ muốn tìm thứ gì đó lấp đầy, khiến Yến Thù Thanh không khống chế được cuộn mình lên, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào cánh tay căng thẳng của Cận Hằng, trong lòng anh chợt loé lên cảm giác thích thú khi được Cận Hằng ôm, rõ ràng đồng dạng là mùi vị cầm kiếm giả, thế nhưng trong lúc bị Trạch Long đụng phải, anh chỉ cảm thấy khủng bố buồn nôn, thế nhưng nếu như là Cận Hằng…

    Anh nhìn người đàn ông trước mắt, bản năng của thân thể bắt đầu la ầm lên, nếu như là hắn, nếu như là Cận Hằng, trong lòng anh dĩ nhiên không có bất kỳ bài xích nào.

    Cũng không biết là do tâm tình không có phòng bị, hay là bị tàn dư của thuốc mê hoặc tâm trí, Yến Thù Thanh ngồi dậy, không chút do dự ngồi ở trên người Cận Hằng

    Nhịp tim Cận Hằng vào đúng lúc này suýt chút nữa dừng lại, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ mồn một, Yến Thù Thanh đến cùng muốn làm gì! Đối phương có biết hiện tại hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy hay không?

    Hắn táo bạo thở hồng hộc đẩy Yến Thù Thanh ra, “Cậu xuống đi, đừng dựa vào tôi gần như vậy!”

    Hiện tại hắn còn có mấy phần lý trí, tự nhiên còn nhờ lời Trần Lâm nhắc nhở lúc trước, Yến Thù Thanh bị Trạch Long tiêm thứ thuốc kia vào người, không cần phải nói cũng biết đối phương đã trải qua chuyện gì, mà hắn hiện tại cảm giác bản thân không khác nào cầm thú mất đi sự không chế, hắn không thể tiếp tục kích thích Yến Thù Thanh, dù cho hắn đã sắp không nhịn được!

    Cận Hằng giống như con thú bị nhốt phun ra hô hấp ồ ồ phả vào trên mặt Yến Thù Thanh, làm cho anh có chút miệng khô lưỡi khô, Cận Hằng trước mắt tản ra mùi vị dụ người, giống như một món mỹ thực bày ở trước mặt, khiến anh không kịp suy nghĩ nhiều, căn bản không nghe Cận Hằng nói cái gì, trực tiếp động thủ cởi quần áo của hắn.

    “Con mẹ nó đừng nghịch! Nếu như cậu không muốn chết nhanh chóng ngừng tay!”

    Cận Hằng sốt ruột đến mức nói ra lời thô bạo, khiến Yến Thù Thanh không khỏi có một loại ảo giác mình đang bắt nạt hắn, anh thở hổn hển câu môi nở nụ cười, “Đều là đàn ông, cùng nhau giải toả mà thôi, không phải anh vẫn luôn chê tôi không phụ trách, ngày hôm nay tôi liền phụ trách tới cùng.”

    Nói xong anh gỡ bỏ cổ áo của Cận Hằng, tiện tay bắt đầu cởi quần áo của mình.

    Anh phát hiện dưới sự quấy phá của hormone cùng dược hiệu, trong lòng nảy sinh ham muốn hình như cũng không phải chuyện gì áp lực, anh cũng không biết tại sao ở bên trong phi hành khí của quân địch, bị Trách Long bức bách bản thân còn có thể chống đỡ lâu như vậy, nhưng bây giờ chỉ là chạm tới Cận Hằng trong lòng liền trở nên rối loạn.

    Có lẽ là độ ăn khớp quá cao, có lẽ là đoán được tâm tư của người đàn ông này, thế nhưng hiện tại đều không quan trọng, bởi vì anh chỉ muốn trước tiên đem Cận Hằng ăn vào trong miệng mà thôi!

    Cận Hằng thực sự là bị Yến Thù Thanh dọa sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, luống cuống đè lại tay chân của đối phương, đôi mắt dấy lên ánh lửa nóng bỏng, cổ họng khàn khàn, từ bên trong kẽ răng gằn từng chữ nói ra một câu, “… Đừng ép tôi! Lúc đó chịu khổ chính là cậu!”

    Yến Thù Thanh không phản ứng hắn, cầm lấy tay Cận Hằng đang đè lại tay anh, dắt tay hắn, bỏ vào bên trong quần áo của anh, thở hổn hển tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói, “… Đừng nói nhảm, sờ tôi đi…”

    Lời này triệt để xé đứt thần kinh căng thẳng của Cận Hằng, khiến hắn ngứa ngáy, hô hấp triệt để rối loạn, đối diện đôi mắt ướt nhẹp của Yến Thù Thanh, rốt cuộc khắc chế không nổi kích động, đột nhiên ôm eo đối phương, giống như một con mãnh thú thoát khỏi lồng, vừa ngẩng đầu tàn nhẫn mà cắn vào đôi môi hắn.

    “… A!”

    Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, trong nháy mắt Cận Hằng dính sát, thân thể thật giống như rơi vào trong dòng nước mát, phả vào mặt chính là mùi vị hormone cầm kiếm giả, làm cho anh lập tức có chút mê muội, nhất thời không kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ là trợn tròn mắt không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt này.

    Cận Hằng giơ tay che con mắt của Yến Thù Thanh, không cho đối phương nhìn hắn, giờ khắc này hắn không khác gì một con báo đen hung ác, khàn khàn nói, “Nhắm mắt!”

    Yến Thù Thanh không nhìn thấy hắn, lại có thể cảm giác được thân thể cường tráng tản ra nhiệt độ nóng đến kinh người của Cận Hằng, nhất thời xì cười một tiếng, giống như con thỏ nhỏ vụng về liếm đôi môi của Cận Hằng, bất ngờ phát hiện đôi môi của người đàn ông này dĩ nhiên lại mềm như vậy.

    Trước đây Cận Hằng chưa từng hưởng thụ bộ dạng Yến Thù Thanh ngoan ngoãn như thế, động tác nhẹ nhàng vụng về của đối phương, khiến đầu hắn nổ tung, cả người giống như là bị rót vào một bình nước sôi, toàn thân đều nóng đến da tróc thịt bong, rốt cuộc khắc chế không nổi tâm lý cuồng nhiệt, trực tiếp cạy ra đôi môi của Yến Thù Thanh, bắt đầu điên cuồng công thành đoạt đất.

    “… Đau quá, con mẹ nó đừng cắn… Ân…”

    Âm thanh Yến Thù Thanh bị chặn ở trong cổ họng, cảm giác từ đầu lưỡi đến khoang miệng đều đã tê rần, không nhịn được nắm lấy tóc của Cận Hằng.

    Thế nhưng Cận Hằng lại lập tức bắt lấy hai tay làm loạn sau lưng hắn của Yến Thù Thanh, không nhẹ không nặng cắn đối phương một cái, trong nháy mắt Yến Thù Thanh bị đau “Tê” một tiếng, trong cổ họng hai người tràn ngập ra mùi máu tanh nhàn nhạt, hormone cầm kiếm giả và phục tùng giả triệt để bị đốt lửa, nhịp tim điên cuồng hỗn loạn chồng chất lên nhau, khiến hai người triệt để mất đi lý trí.

    Yến Thù Thanh ghét bỏ quần áo vướng bận của Cận Hằng, trực tiếp xé ra cổ áo của hắn, nút buộc sụp đổ, anh hướng về phía hầu kết đang chuyển động của Cận Hằng tàn nhẫn mà cắn một cái, Cận Hằng hít một hơi, ngẩng đầu lên, môi của hai người lúc này tựa hồ dính vào nhau, kéo ra một vệt nước bọt mập mờ trong suốt.

    Hai đôi mắt chạm vào nhau, Yến Thù Thanh ở bên trong con ngươi thâm thuý của Cận Hằng có thể thấy được gương mặt đỏ lên của mình, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, anh không còn kịp suy tư nữa, cũng không muốn suy nghĩ thêm cái khác, trực tiếp dùng tay cởi thắt lưng Cận Hằng, thuận tiện cầm tay hắn đặt ở trên quần của mình.

    Đây là ý gì, đã không cần nói cũng biết, trong cổ họng Cận Hăng phát ra tiếng hít thở nặng nề giống như dã thú, sau khi nói một câu cuối cùng “Em đừng hối hận”, siết lại cổ của đối phương, nặng nề hôn lên.

    Bóng đêm dần sâu đậm, ngoài cửa sổ yên tĩnh không hề có một tiếng động, ánh trăng mông lung rải vào cửa sổ, trên mặt đất hiện ra ánh sáng màu xanh rải rác, cũng chiếu sáng căn phòng hai người ôm chặt lấy nhau..

    Ván giường kịch liệt vang lên âm thanh cọt kẹt, kèm theo tiếng gió sào sạt ngoài cửa sổ, trong đêm khuya dài dặng dặc hiện lên không khí ám muội mà kiều diễm, trên bờ biển xa xa, sóng biển mãnh liệt đang không ngừng đánh vào bờ…

    Dần dần gió đêm ngừng, ngoài khơi cũng bình tĩnh lại, Cận Hằng lấy ngón tay lau đi mồ hôi ẩm ướt trên tóc Yến Thù Thanh, cúi đầu tại đôi môi cùng trên cổ của đối phương hạ xuống một nụ hôn, sau khi thấy đối phương mệt mỏi rơi vào giấc ngủ, mới tiến đến bên tai đối phương dùng âm thanh cơ hồ ngay cả mình cũng không nghe thấy, nhẹ nhàng mở miệng nói…

    Yến Thù Thanh, Cận Hằng rất yêu em.

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn