Chính là không ly hôn – Chương 37

    1021

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    “… Nói chuyện cẩn thận, áp sát như vậy làm cái gì!”

    Cận Hằng táo bạo nói xong lời này, không được tự nhiên dời sang phía bên cạnh một chút, tránh né đôi môi của Yến Thù Thanh kề sát vào tai của hắn.

    Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, không phản ứng lại cái tên này tại sao đột nhiên lại mất hứng, theo bản năng hơi di chuyển về phía bên cạnh, “Bởi vì em đang nói thầm a, nói thầm thì phải nói nhỏ, không tới gần anh làm sao có thể nghe thấy.”

    Yến Thù Thanh cãi lại, phía sau lưng Cận Hằng càng thêm cứng ngắc, tức giận nói, “Lời này cần gì phải nói thầm.”

    “Nếu không nói thầm, lẽ nào anh còn muốn em mang cái loa lớn chạy đến giữa quảng trường bệnh viện hô to bạn trai thay tôi xả giận, lão tử thoải mái chết đi được sao? Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, nếu không phải ở trước mặt anh, còn lâu em mới nói ra.”

    Yến Thù Thanh nói thầm một tiếng, trên mặt lộ ra ý cười giống như làm chuyện vụng trộm.

    “Ai… Ai là bạn trai em.”

    Cận Hằng đối diện vẻ mặt của Yến Thù Thanh, nhiệt độ trên mặt lại cao thêm mấy phần, vợ của hắn đến cùng có thể cùng hắn nói chuyện cẩn thận hay không, tại sao mỗi ngày đều dùng lời ngon ngọt này câu dẫn hắn.

    Trong lòng hắn không nhịn được oán giận, mà khóe miệng lại không tự chủ ngẩng lên.

    Yến Thù Thanh liếc nhìn hắn một cái, không nhịn được bật cười, “Đúng đúng đúng, anh không phải bạn trai em, là em dùng từ sai, ai bảo bây giờ em còn đang trong giai đoạn theo đuổi anh, vậy em cần phải gọi anh là gì, darling? Thân ái? Hay là… Tiểu Hằng Hằng?”

    Câu nói sau cùng khiến Cận Hằng thẹn quá hóa giận, “Tại sao em lại nhiều lời như vậy?”

    Xưng hô buồn nôn như vậy không bằng gọi một tiếng lão công còn thực dụng hơn nhiều, lời ngon tiếng ngọt không bằng nói đơn giản một chút.

    Lúc này Yến Thù Thanh mới chú ý mặt Cận Hằng đã ửng hồng, ngẩn người một chút mới ý thức được, cái tên này sẽ không phải xấu hổ đi?

    Không nhịn được ở trong lòng cười trộm một tiếng, anh lại di chuyển đến bên cạnh Cận Hằng, lần này cánh tay đã dán lên cánh tay của hắn, “Rõ ràng là anh hỏi em trước, hiện tại lại chê em nói nhiều, anh đến cùng còn muốn nghe lời em không?”

    Nhiệt độ trên người Yến Thù Thanh thẩm thấu vào trong da, khiến toàn bộ cánh tay phải của Cận Hằng đều đã tê rần, giống như vô số con sâu nhỏ dính ở trên da muốn leo ra ngoài, làm cho hô hấp của hắn cứng lại, “Nếu như em chỉ có thể nói lung tung thì không cần nói.”

    Hắn tức giận nói xong lời này, cấp tốc thu lại cánh tay phải, làm bộ muốn dịch sang chỗ khác, lúc này Yến Thù Thanh lại kéo góc áo của hắn, “Cận Hằng.”

    Cận Hằng dừng chân lại, không được tự nhiên quay đầu, lại đối mặt với đôi mắt cong lên của Yến Thù Thanh, “Ngày hôm nay cám ơn anh.”

    Yến Thù Thanh không có báo trước đột nhiên nói ra lời này, Cận Hằng quên mất tránh né, ở dưới mi mắt của Yến Thù Thanh, toàn bộ gương mặt trở nên đỏ ửng.

    “… Từ trước đến giờ anh không ưa loại người như vậy, cho nên mới ra tay dạy dỗ một chút, không có quan hệ gì với em.”

    Hắn cầm lên cốc trà nhấp một ngụm, che giấu biểu tình không được tự nhiên trên mặt mình.

    Yến Thù Thanh biết đến hắn luôn nói một đằng làm một nẻo, cũng không vạch trần, cười nói, “Thế nhưng anh thật sự giúp em một chuyện lớn, nói thật nếu như lúc đó anh thật sự rời đi, em thật sự không biết phải làm sao đối mặt với bọn họ, quả thực anh đã làm được một chuyện em muốn làm nhưng lại không dám làm.”

    Nói tới chỗ này Yến Thù Thanh khẽ thở dài, đầu ngửa ra sau, vừa nhắm mắt chuyện vừa nãy xảy ra tất cả đều hiện rõ ở trong đầu, một lát sau mới mở miệng nói, “Anh đã từng thấy người đói bụng đến mức nhìn thấy đồ ăn thừa trên đất cũng muốn nhét vào miệng chưa?”

    Cận Hằng mím môi không lên tiếng, Yến Thù Thanh cười một tiếng, “Em thật là khờ, tại sao lại hỏi anh cái này, nếu như anh đói bụng đến trình độ như thế, e sợ tất cả người hầu của Cận gia sẽ bị sa thải.”

    Cận Hằng vẫn cứ không nói gì, chỉ là không tiếng động ngồi xuống bên cạnh Yến Thù Thanh, hắn chính xác chưa từng biết cái gì gọi là đói bụng, thế nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu cảm thụ của Yến Thù Thanh vào giờ khắc này.

    “Em nhớ tới khi con bé có một loại kẹo đường đủ mọi màu sắc, bên trong còn kẹp một miếng táo đỏ, giá của nó chỉ một trăm đồng, gia đình bình dân cha mẹ rất thích mua nó để dỗ con mình, nhưng trước khi em được mười tuổi không biết lấp đầy bụng là cảm giác gì, loại đồ ăn vặt đó cũng chưa từng thấy, cho nên mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ khác ăn kẹo, em đều lén lút trốn qua một bên, sợ mình nhìn thấy sẽ đói đến mức không chịu được.”

    “Sau này chờ em lớn rồi, em cũng dần dần quên mất bản thân đã từng trông ngóng món đồ đó, thế nhưng người đầu tiên cho em viên kẹo đường kia lại là Yến Trọng Vĩ, khi đó em đã mười năm tuổi, làm sao có khả năng giống như đứa nhỏ cần món đồ ăn đó dỗ dành, thế nhưng em vẫn nhớ kỹ loại cảm giác đó, sau khi đem viên kẹo đường kia bỏ vào trong miệng, em chỉ có một suy nghĩ, trong nhà nghèo như vậy cha còn băn khoăn mua kẹo cho em, nhất định là thật sự thương em, cho nên sau này dù thế nào em cũng sẽ đối xử tốt với ông ấy.”

    “Tuy nhiên sau đó em biết đến kẹo đường kia là ông ta nhặt được, mục đích ông ta thu dưỡng em cũng không trong sạch, nhưng lúc đó em rất đói bụng, chỉ cần cho em một miếng cơm, đối với em mà nói đã là ân tình rất lớn, không phải chỉ là bởi vì không cần chết đói, mà là bởi vì ông ta cho em một cái nhà, khiến em không phải cô đơn một mình.”

    Nói tới chỗ này, Yến Thù Thanh như là nhớ lại cái gì, khóe miệng lộ ra một vệt ý cười nhạt nhẽo, “Con người có lúc thật sự rất kỳ quái, lúc cô độc, sẽ không cân nhắc ngày mai cũng chưa hề nghĩ tới tương lai, chỉ khi nào có người nhà, cả người thật giống khó giải thích được có chút hăm hở giống như được tiếp thêm động lực.”

    Câu nói kế tiếp anh không nói thêm nữa, trong mắt lộ ra thần sắc mê man.

    Anh sống gần nửa đời người, thế nhưng đều phụ thuộc vào Yến Trọng Vĩ, phấn đấu tất cả chẳng qua cũng chỉ là muốn đổi lấy một câu khẳng định của người nhà, nhưng bây giờ nhà không còn, người cũng đã đi, anh trả giá tất cả quay đầu lại cũng chỉ là dã tràng xe cát tốn công vô ích, đến cuối cùng lại phải trở thành kẻ bất trung bất hiếu.

    Coi như đã từng nhận ân tình của bọn họ, những năm này công sức của anh bỏ ra cũng đã đủ rồi, lẽ nào thật sự muốn ép khô anh, khiến anh phải đổi cái mạng này mới được coi là hiếu thuận sao?

    Cho nên khi Yến Trọng Vĩ làm bộ xuất hiện ở trước mặt anh, còn cố tình ép buộc anh, chửi mắng anh thâm tệ, trái tim anh vốn dĩ đã trở nên nguội lạnh, thậm chí mơ hồ còn sinh ra oán hận.

    Nhưng dù cho anh có hận có đau đến cỡ nào, cũng không thể trực tiếp ra tay với Yến Trọng Vĩ, thế nhưng Cận Hằng lại giải thoát cho anh, thay anh làm đao phủ chặt đứt tình cảm phụ tử, thay anh làm tội nhân tội ác tày trời..

    Nghĩ tới đây, anh không khống chế được tâm tình của mình, theo bản năng tới gần, gối lên trên đùi Cận Hằng.

    Đây là lần thứ nhất anh ở trước mặt người khác xé ra vết sẹo xấu xí này, ngay cả chính anh cũng không biết vừa bắt đầu rõ ràng anh không muốn Cận Hằng biết đến chuyện xấu trong nhà mình, thế nhưng bây giờ anh lại nói muốn nói ra cho hắn nghe.

    Có thể vào giờ phút này, ở vào tình thế như vậy, anh thực sự quá cần một người biết lắng nghe, thậm chí không cần hiểu anh, càng không cần an ủi anh, chỉ là ở bên cạnh anh là tốt rồi, mà người này ngoại trừ Cận Hằng anh không tìm được người khác.

    Yến Thù Thanh gối đầu ở trên đùi Cận Hằng, không có lộ ra một chút xíu biểu tình, chỉ để lại một đoạn gò má trắng nõn, Cận Hằng nhìn tư thế của đối phương giống như koala ôm hắn, bộ dạng không nhúc nhích, trong lòng một mảnh mềm mại, bàn tay nhấc lên, do dự đã lâu không có sờ tóc, mà là đặt ở trên gáy Yến Thù Thanh, theo bản năng vuốt ve.

    Động tác này của hắn giống như an ủi động vật nhỏ, khiến Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, sau đó không khống chế được nở nụ cười, cái tên này tư thế an ủi cũng cứng ngắc như thế, thật sự coi anh là động vật loài mèo giống như hắn hay sao?

    Động tác này của Cận Hằng, lại giống như kỳ tích khiến tâm tình anh buông lỏng rất nhiều, đầu gối ở trên đùi hắn trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng cười nói, “Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ biến thành đàn ông độc thân, không nhà, không sự nghiệp, không có người thân.

    Thanh âm của Yến Thù Thanh tuy rằng mang theo ý cười, nhưng là mặt chôn ở trong quần áo Cận Hằng lại lộ ra biểu cảm khổ sở, viền mắt chua xót từng trận, nhưng lại không có một giọt nước mắt chảy ra.

    Cận Hằng theo dõi đường nét của Yến Thù Thanh, mím chặt môi, trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng, “Anh không phải người nhà của em à.”

    Âm thanh của hắn quá thấp, thấp đến mức nếu như không tỉ mỉ nghe kỹ căn bản là không nghe được hắn nói cái gì, thế nhưng Yến Thù Thanh vẫn là nghe thấy, anh cảm thấy được khó chịu trong lòng, như là muốn dâng lên trào ra, không khống chế được nở nụ cười lại lập tức cắn môi, làm bộ mê man ngẩng đầu lên, “Anh nói cái gì?”

    Đối diện đôi mắt trong suốt của Yến Thù Thanh, Cận Hằng theo bản năng muốn di chuyển tầm mắt, nhưng ánh mắt lại giống như bị khoá, căn bản là không có cách nào nhúc nhích, giống như là hạ quyết tâm thật lớn mới nghẹn ra được vài chữ, “Em không có người nhà, vậy thì anh sẽ làm người nhà của em.”

    Nói xong lời này gương mặt hắn đỏ rần, đây chính là lời xấu hổ nhất mà hắn từng nói ra, lông mi chỉnh tề rung động kịch liệt, gương mặt lạnh như băng căng thẳng, toàn thân cứng ngắc căn bản là không có cách nào nhúc nhích.

    Cận Hằng đã làm xong chuẩn bị Yến Thù Thanh nghe xong sẽ tức giận đánh hắn, thậm chí ngay cả lời phía sau hắn cũng đã nghĩ xong, nhưng hắn lại lặp lại nói thêm một lần, dùng thanh âm trầm ổn trầm thấp, từng chữ từng câu nói cho Yến Thù Thanh nghe.

    Yến Thù Thanh không nói ra được trong lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy hô hấp đã sắp dừng lại.

    Anh chưa bao giờ cảm giác chỉ là bởi vì một câu nói của một người, lại khiến tâm tình của anh chập trùng lớn như vậy, cho dù là quá khứ đã từng thầm mến Lý Khác Nhiên, trái tim anh chưa từng rung động mạnh mẽ như vậy.

    Âm thanh của hắn quá thấp, thấp đến mức nếu như không tỉ mỉ nghe kỹ căn bản là không nghe được hắn nói cái gì, thế nhưng Yến Thù Thanh vẫn là nghe thấy, anh cảm thấy được trong lòng khó chịu, như là có thứ gì muốn dâng lên trào ra, không khống chế được nở nụ cười lại lập tức cắn môi, làm bộ mê man ngẩng đầu lên, “Anh nói cái gì?”

    Đối diện đôi mắt trong suốt của Yến Thù Thanh, Cận Hằng theo bản năng muốn mở mắt, nhưng là ánh mắt lại giống như bị khoá, căn bản là không có cách nhúc nhích, giống như là hạ quyết tâm thật lớn mới nghẹn ra vài chữ, “Em không có người nhà, vậy thì tôi sẽ làm người nhà của em.”

    Nói xong lời này gương mặt hắn đỏ rần, đây chính là lời xấu hổ nhất mà hắn từng nói ra, lông mi chỉnh tề rung động kịch liệt, gương mặt lạnh như băng căng thẳng, toàn thân cứng ngắc căn bản là không có cách nào nhúc nhích.

    Yến Thù Thanh đến đã làm xong chuẩn bị sẽ bị Cận Hằng tức giận đánh chết anh, thậm chí ngay cả lời phía sau anh cũng đã nghĩ xong, nhưng hắn lại lặp lại nói một lần, dùng thanh âm trầm ổn trầm thấp, từng chữ từng câu nói cho anh nghe.

    Yến Thù Thanh không nói ra được trong lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy hô hấp đã sắp dừng lại.

    Anh chưa bao giờ cảm giác chỉ là bởi vì một câu nói của một người, liền khiến tâm tình anh chập trùng lớn như vậy, cho dù là quá khứ đã từng thầm mến Lý Khác Nhiên, trái tim anh chưa từng rung động mạnh mẽ như vậy.

    Có lẽ anh nên sớm biết bản thân đã thực sự rung động trước người này.

    Nhìn Yến Thù Thanh nửa ngày không có phản ứng, trên mặt Cận Hằng có chút không nhịn được, hắn căn bản không biết đến Yến Thù Thanh sẽ nghĩ như thế nào, không biết đối phương có nghĩ hắn đang tưởng bở hay không, dưới cảm giác xấu hổ mạnh mẽ, đầu hắn không khống chế được suy nghĩ lung tung, trong phút chốc đứng dậy muốn đi ra ngoài.

    Lúc này Yến Thù Thanh lại lập tức bắt được tay hắn, trong mắt lộ ra ý cười không che giấu được.

    Cận Hằng không biết nụ cười này của Yến Thù Thanh rốt cuộc là ý gì, càng không biết có phải là đang chế nhạo mình hay không, trong nháy mắt mặt trướng đến đỏ bừng, “Em cầm tay tôi làm gì, buông tay!”

    Nụ cười trên mặt Yến Thù Thanh càng sâu, “Lời anh vừa nói có phải đáp ứng em theo đuổi anh hay không?”

    “… Cái, cái gì?”

    Cận Hằng sững người lại, ngẩng đầu lên nhìn Yến Thù Thanh.

    Yến Thù Thanh lại coi đó là chuyện đương nhiên nói, “Em không quản, dù sao anh đã đáp ứng, làm bạn trai của em cùng em giao du rồi.”

    Cận Hằng không nghĩ tới Yến Thù Thanh sẽ phản ứng như vậy, ngẩn người một chút, cảm giác trên mặt mình đỏ ửng, theo bản năng muốn hất tay của đối phương ra, kết quả lại đối mặt với đôi mắt không hề chớp của Yến Thù Thanh.

    Bên trong không có trêu đùa, cũng không có cảm kích, chỉ có nhiệt độ nóng bỏng, đối diện ánh mắt như vậy đôi mắt Cận Hằng lập tức sâu hơn mấy phần, cúi đầu nhìn mười ngón tay hai người quấn lấy nhau, không tiếp tục cam lòng bỏ qua.

    Yến Thù Thanh bị cái ánh mắt này của hắn nhìn đến mức trong lòng có chút ngứa, không nhịn được nở nụ cười lại hỏi một lần, “Cho nên em đây coi như là theo đuổi thành công rồi sao?”

    “Em sao lại phiền như vậy!”

    Cận Hằng táo bạo mở miệng, căn bản không nhìn vào đôi mắt Yến Thù Thanh, ngực kịch liệt chập trùng, giống như đang cố nén tâm tình.

    Yến Thù Thanh thích nhất biểu tình thẹn quá hoá giận này của hắn, mỗi lần cạy ra vỏ ngoài lạnh như băng của hắn chạm được vào trái tim nóng rực hắn, giống như chạm vào thứ gì đó vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến anh không tự chủ được muốn tới gần người này, anh không nhịn được từ phía sau cố ý dùng ngón tay đâm mông của hắn nói, “Không phải lần đầu tiên em theo đuổi người khác sao, không có kinh nghiệm gì mà, anh phải nói cho em, nếu không em làm sao…”

    Lời anh còn chưa nói hết, lại đột nhiên bị bế thốc lên, còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị Cận Hằng đặt lên trên giường.

    “Em muốn ăn đòn đúng không?”

    Hắn mang theo gương mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, một đôi mắt mơ hồ đỏ ửng chặt chẽ khoá chặt ở trên cuống họng của Yến Thù Thanh, giống như mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

    Thế nhưng Yến Thù Thanh hoàn toàn không sợ hắn, giơ tay chọc vào mắt hắn, khẽ cười nói, “Vậy có thể đánh nhẹ một chút, tìm chỗ nhiều thịt không đau hãy ra tay nhé, con người của em tương đối thương vợ mình, cho nên anh đánh em cũng sẽ bị đau… a!”

    Yến Thù Thanh chưa kịp nói hết từ “tay”, Cận Hằng liền trực tiếp ngăn chặn đôi môi của anh.

    Hai người lên giường tựa hồ rất ăn ý với nhau, nhưng số lần hôn môi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này đột nhiên đôi môi dán vào nhau, ánh mắt chạm vào nhau, hai trái tim đồng thời đập mạnh, thân thể lập tức bốc cháy, lại giống như ô xy cùng ngọn lửa, căn bản không cần chất dẫn cháy, đụng vào nhau sẽ dấy lên lửa lớn.

    Độ ăn khớp từ trong gien kèm theo mùi vị hormone dâng lên, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi vị bạc hà nồng nặc, đầu Cận Hằng vang lên ong ong, hắn vốn chỉ muốn ngăn chặn miệng Yến Thù Thanh lải nhải, ai nghĩ đến lại tự cầm một cây đuốc đốt chính bản thân mình.

    Con mắt của hắn triệt để chìm xuống, lửa nóng lúc trước cố ký kìm nén vì Yến Thù Thanh hết lần này tới lần khác trêu chọc, cũng bởi vì nụ hôn nhợt nhạt này mà triệt để bộc phát ra, hắn như một con báo săn mồi, một cái tay chặt chẽ đem con mồi giữ ở chỗ cũ, một cái tay khác trực tiếp chui vào vạt áo, dùng hết thảy sức lực cơ hồ muốn đem đối phương ăn vào trong bụng.

    Yến Thù Thanh bị hắn sờ đến nỗi tê cả da đầu, toàn thân run rẩy, chính anh cũng không hiểu rõ ràng hai người đang nói chuyện, làm sao đột nhiên lại đi đến bước này, trong miệng không ngừng mà phát ra âm thanh rên rỉ “A a”, còn không quên dùng ngôn ngữ công kích hắn, “… Có chịu cùng… Lão tử giao du hay không… Ân… Dù sao anh cũng đáp ứng rồi a… Lời đã nói ra… Không thể nuốt lời! Không đáp ứng chính là lưu manh!”

    Lời nói kèm theo tiếng rên rỉ từ giữa đôi môi truyền ra, đôi mắt ướt nhẹp nhiễm phải một tầng nước mắt, âm thanh tiến vào màng tai Cận Hằng, làm cho hắn trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, “Sau khi xong việc nếu như em có thể tỉnh táo, anh sẽ nói cho em biết anh có phải lưu manh hay không!”

    Hắn nói xong lời này, còn không đợi Yến Thù Thanh cãi lại, liền trực tiếp nặng nề cắn đối phương một cái.

    Trong miệng tràn ngập ra mùi máu tanh, Yến Thù Thanh bị “Tê” hít vào một ngụm khí lạnh, đầu lưỡi Cận Hằng thuận thế chui vào, chiếm lấy đầu lưỡi anh, điên cuồng công thành đoạt đất.

    “A!” Yến Thù Thanh sau khi phát ra một tiếng rên rỉ rốt cuộc không còn nói được gỉ nữa, cả người giống như là bị đóng đinh trên giường, bàn tay mới vừa hơi nhúc nhích liền bị Cận Hằng trực tiếp giữ lại ấn lên trên đỉnh đầu.

    Bàn tay Cận Hằng mang theo chai sạn thô ráp, giống như que diêm châm lửa khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Yến Thù Thanh, sờ đến mức anh chỉ có thể thở hồng hộc, toàn thân rất không hăng hái trở nên mềm nhũn.

    Động vật ăn thịt nếu như cả đời không khai trai, có thể vẫn luôn làm con báo nhỏ an phận thủ thường, chỉ khi nào hưởng qua tư vị thịt, căn bản không cách nào cự tuyệt mê hoặc.

    Gương mặt tựa như điêu khắc của Cận Hằng lung lay ở trước mặt Yến Thù Thanh, ý thức rõ ràng tỉnh táo như vậy, nhưng thân thể lại đang lựa chọn thần phục kẻ mạnh, vào lúc này đầu Yến Thù Thanh vang lên ong ong, đối mặt với người đàn ông trước mắt, dĩ nhiên muốn trực tiếp mở ra hai chân, ngoan ngoãn nằm trong tay hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

    Ý nghĩ này mới vừa vừa nhô ra liền làm cho anh kinh sợ, vội vàng đưa tay ra để ở trên lồng ngực Cận Hằng.

    Nhưng anh vừa mới hơi nhúc nhích, hai tay liền bị bắt chéo đặt sau lưng, sau đó chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, quần áo bệnh nhân trực tiếp bị Cận Hằng xé bỏ, nút buộc rơi xuống, rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh, làn da bóng loáng mát mẻ nhanh chóng đập vào mắt, khiến gương mặt Cận Hằng trở nên đỏ ửng.

    Ngày hôm nay hắn rốt cục xác định bản thân đã thành công phá vỡ trái tim được canh phòng nghiêm ngặt của Yến Thù Thanh, không còn là cảm kích, cũng không còn là trêu đùa, mà là thật sự đi vào trong lòng đối phương, chuyện này không thể nghi ngờ làm cho hắn cảm thấy mừng như điên.

    Thật ra hắn nghĩ bản thân có thể nhẫn nại, chỉ cần hôn nhẹ đối phương là tốt rồi, thế nhưng Yến Thù Thanh với hắn mà nói rõ ràng là điểm yếu, đụng vào liền mất đi lý trí, cho nên hắn cũng thẳng thắn không tiếp tục khắc chế, chỉ muốn dùng hành động thực tế nói cho đối phương biết đáp án.

    Giống như cắn xé hôn cổ của Yến Thù Thanh, hắn đột nhiên trầm giọng mở miệng, “Trần Lâm không có nói cho em biết, khoang sinh sôi nảy nở của em đã triệt để trổ mã hay sao.”

    “Cái…cái gì? Ưm…” Yến Thù Thanh cả người đều đang phát run, căn bản là không theo kịp suy nghĩ của hắn.

    Cận Hằng nhếch miệng, đột nhiên lộ ra một vệt nụ cười tà khí, nói giọng khàn khàn, “Em không phải nói mình cô đơn sao, không bằng sinh một đứa con, em nói xem em có thể mang thai luôn hay không?”

    Câu nói này khiến Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, không khỏi xấu hổ, “Tới địa ngục đi! Muốn sinh anh tự đi mà sinh, đừng hòng… A!”

    Câu nói kế tiếp anh đã mắng không ra, nhìn ý cười trên khoé miệng Cận Hằng, đầu anh vang lên ong ong, rõ ràng là anh chủ động trêu chọc hắn, cuối cùng tại sao lại bị hắn dằn vặt đến nông nỗi bây giờ?

    Nếu biết như thế này anh sẽ không chủ động trêu chọc hắn! Đã vậy không bằng hôm nay hai người đổi vị trí đi.

    Đối diện đôi mắt của Cận Hằng, trong lòng anh đánh cược một lần, hai chân vừa nhấc đột nhiên kẹp lấy eo hắn, tư thế chủ động như thế khiến Cận Hằng dừng một chút, có chút chưa hoàn hồn lại, lúc này Yến Thù Thanh đột nhiên thay đổi tư thế, đem hắn đặt ở phía dưới.

    Rốt cục có thể thở một cái, Yến Thù Thanh vào lúc này mới phát hiện mình đã sắp trống trơn, Cận Hằng cái tên này dĩ nhiên còn một thân chỉnh tề, không nhịn được giơ tay xé quần áo của hắn, kết quả áo sơ mi của Cận thiếu gia chất lượng quá tốt, xé nửa ngày cũng không cởi ra được.

    “Này quần áo bệnh nhân của anh đâu, phòng bệnh của hai chúng ta tổng cộng cách hai cái hành lang, tại sao anh lại mặc thành như vậy.”

    Nhìn Yến Thù Thanh lòng như lửa đốt muốn xé quần áo, Cận Hằng vốn đang rất vui mừng, kết quả vừa nghe lời này thân hình đột nhiên cứng đờ, trên mặt nhanh chóng chợt loé lên một vệt chật vật, táo bạo nói, “Em hỏi mà không thấy ngại à, em vốn dĩ không nên hỏi câu này.”

    “Ha?” Lời này khiến Yến Thù Thanh mông lung, “Em nói anh đổi chính trang lúc nào.”

    Cận Hằng trên mặt chật vật lại sâu một tầng, thần sắc tức giận nói, “Nếu không phải em cùng những y tá kia bác sĩ khoe khoang khắp nơi, em cho rằng anh nguyện ý mặc thành như vậy! Tuy rằng ánh mắt em không ra sao, mà anh cũng không có thể ở trước mặt người ngoài mất mặt được.”

    “Em lúc nào ở trước mắt y tá bác sĩ…”

    Yến Thù Thanh nói được nửa câu đột nhiên ý thức được cái gì, cái tên này sẽ không coi lời nói đùa của anh là thật đi?

    Vừa nãy sau khi Cận Hằng vào cửa anh liền cảm thấy kỳ quái, hai người cả ngày ngẩng đầu gặp cúi đầu thấy, cái tên này làm gì ăn mặc trịnh trọng như thế tìm đến mình, thế nhưng bị vướng bởi Yến Trọng Vĩ ở đây anh chưa kịp hỏi nhiều, bây giờ mới hiểu được, hắn cố ý mặc như vậy là để cho y tác bác sĩ kia nhìn thấy.

    Phút chốc Yến Thù Thanh dở khóc dở cười, tâm tư trêu chọc đã không còn.

    Cận Hằng nhìn Yến Thù Thanh nở nụ cười, càng là tức giận lườm đối phương, “Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười, ngày hôm nay anh phải để cho những người phụ nữ kia nhìn, đừng cả ngày giống như bươm bướm chạy vào phòng đàn ông đã kết hôn.”

    “Ha ha ha…” Hắn vừa nói như thế Yến Thù Thanh lại cực kỳ buồn cười, trực tiếp từ trên eo hắn lăn xuống, “Đúng đúng đúng, anh phải coi chừng em, đừng để cho em bị bươm bướm cướp đi.”

    Người này ăn dấm chua tuy rằng không hiểu ra sao, thế nhưng đối với anh mà nói, quả thực so với nói thẳng một trăm lần anh yêu em còn hữu hiệu hơn rất nhiều.

    “Không cho cười câm miệng!” Cận Hằng bị nụ cười của Yến Thù Thanh làm cho tức đến nổ phổi.

    “Thật không tiện thật là buồn cười quá ha ha ha ha… A.”

    Tiếng cười bị chặn ở trong cổ họng, Cận Hằng nắm cằm của Yến Thù Thanh ngăn chặn đôi môi của đối phương, hai người bốn cái lỗ tai trong lúc nhất thời đều trở nên đỏ bừng.

    “Tích —— tích —— ”

    Trong lúc này phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai, đây là âm thanh cảnh báo đầu giường, chỉ đến lúc quan trọng cần gọi bác sĩ mới có thể ấn xuống vật này.

    Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, sau đó luống cuống tay chân đẩy Cận Hằng ra, dưới ánh mắt lên án của hắn, chật vật ấn xuống chuông cảnh báo, lúc này bên tai truyền đến âm thanh Trần Lâm.

    “Thù Thanh, cậu ở trong phòng bệnh sao? Vậy tại sao không trả lời tin nhắn của tôi.”

    Trần Lâm vừa nói như thế, thiết bị truyền tin của Yến Thù Thanh quả thực vừa nãy có vang lên một chút, thế nhưng bởi vì Cận Hằng đè lên cho nên anh không quan tâm để ý tới, theo bản năng sờ chóp mũi, anh xấu hổ cười một tiếng, “… Vừa này tôi đi ra ngoài một chút không mang theo thiết bị truyền tin, làm sao vậy bác sĩ Trần, tìm tôi có việc gì không?”

    “Đúng, chuyện rất trọng yếu.” Trần Lâm ý vị thâm trường nói xong lời này, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, “Cậu mở cửa cho tôi đi, tôi sắp đến phòng bệnh cậu rồi.”

    “Cái…cái gì!”

    Yến Thù Thanh lập tức hoảng sợ, theo bản năng liếc mắt nhìn quần áo không chỉnh tề của mình cùng với Cận Hằng dựa vào ở trên giường, nhất thời mặt đều tái rồi, “Chờ đã chờ một chút! Bác sĩ Trần bây giờ tôi không có phòng bệnh, anh có thể trước tiên —— ”

    Lời của anh không kịp nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, mà anh và Cận Hằng dĩ nhiên cứ như vậy đột nhiên bị chặn ở trên giường, không kịp di chuyển.

    Không kịp nghĩ nhiều, anh đột nhiên đem chăn đè lên người Cận Hằng, xốc lên chăn bông đắp lên trên người hắn, trong nháy mắt mặt Cận Hằng đen thui, “Tôi là gậy đấm bóp của em à, dùng cho đã đời xong lại ném đi.”

    “Chúng ta như vậy làm sao gặp người khác! Anh trước tiên tránh một chút, em mặc quần áo xong sẽ tìm cách tiễn anh ta đi, đừng nóng giận đừng nóng giận, chỉ trốn một lát thôi!”

    Anh luống cuống tay chân mặc quần áo, thế nhưng quần áo bệnh nhân của anh đã bị Cận Hằng xé rách, vào lúc này giống như tấm rẻ rách mặc cũng như không mặc.

    Yến Thù Thanh mặt đỏ bừng, anh là người bảo thủ, không có cách nào thản nhiên lộ ra thân thể của mình trước mặt người khác, vào lúc này bó tay toàn tập, vừa nhìn áo sơ mi của Cận Hằng, tiện tay cởi ra mặc vào trên người mình.

    Cận Hằng vốn đã tức giận, vào lúc này lại bị Yến Thù Thanh lột sạch, trực tiếp đem người kéo đến trên giường, “Anh ta muốn xem thì để anh ta xem, chẳng lẽ vì vậy mà anh phải trốn sao?”

    Yến Thù Thanh ngồi ở trên giường, nhanh chóng mặc quần áo, phát ra âm thanh tương đối lớn, tủ đầu giường theo đó run rẩy, ngoài cửa Trần Lâm nghe thấy động tĩnh cho là anh đã xảy ra chuyện gì, trong lòng sốt ruột trực tiếp đẩy cửa ra ——

    Sau đó nhìn thấy Yến Thù Thanh nằm ở trên giường, trên người che kín một tầng chăn bông dày dặn, nhìn Trần Lâm nở nụ cười gượng gạo, “Bác sĩ Trần…”

    Trần Lâm kinh ngạc nháy mắt mấy cái, sau đó thở phào một hơi, “Làm tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa cho là cậu xảy ra chuyện, vừa nãy làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”

    “Tôi… Cái kia… Chân của tôi không cẩn thận đụng phải tủ cho nên…”

    Trần Lâm gật gật đầu, ngược lại cũng không hoài nghi, thuận thế ngồi ở mép giường, “Sớm như vậy cậu đã chui vào chăn rồi, không thoải mái à? Có muốn tôi giúp cậu kiểm tra một chút hay không?”

    “Không không không… Không cần.” Yến Thù Thanh lúng túng sờ mũi một cái, ánh mắt không khống chế được nhìn về phía chăn hơi nhô lên, “Bác sĩ Trần… rốt cục có chuyện gì vậy, anh tới tìm tôi gấp như thế?”

    Trần Lâm liếc nhìn Yến Thù Thanh một cái, luôn cảm thấy sắc mặt đối phương quái lạ, còn tưởng rằng đối phương đã biết chuyện, không nhịn được mở miệng, “Xem ra cậu cũng biết rồi, thế nhưng chuyện này cũng là chuyện bất đắc dĩ, chuyện của cậu và Cận Hằng vốn là không che giấu nổi, người của quân bộ hiện tại kỳ thực cũng có thể đoán được một ít chuyện, ngày ấy cậu được cứu, vừa vặn có người nhìn thấy cậu cùng Cận Hằng tay cầm tay từ trên băng ca khiêng xuống, kết quả người đó lại quay video phát lên trên mạng, như thế cũng rất tốt, nhân dân cả nước đều thấy được, hiện tại toàn bộ internet đều nổ tung rồi.”

    “… Cái gì!?” Yến Thù Thanh sững sờ tại chỗ, không dám tin trợn to hai mắt.

    “Cậu cũng đừng quá gấp, lúc này sốt ruột cũng không —— ”

    Trần Lâm lời còn chưa nói hết, liền trơ mắt nhìn trong chăn của Yến Thù Thanh chui ra cái đầu, nghiêm mặt co quắp hỏi, “Bị phát tán lên mạng?”

    Đột nhiên nhìn thấy Cận Hằng, Trần Lâm sợ hết hồn, đối diện mặt đen như đáy nồi của Cận thượng tá, lại len lén liếc mắt nhìn tư thế trên dưới quỷ dị của hai người bọn họ bên trong chăn, Trần Lâm gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ngay cả chuyện bát quái cũng quăng ra sau đầu, trong đầu chỉ còn dư lại một câu: Con mẹ nó! Tôi có thể bị diệt khẩu hay không…

    Cận thượng tá dĩ nhiên ở phía dưới…

    Vậy đời này cho đến chết hai người họ cũng không làm ra được đời kế tiếp a!

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn