Chính là không ly hôn – Chương 40

    1045

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Ngày thứ hai tất cả giới truyền thông, đều đồng loạt đưa tin hai chuyện lớn, ngoại trừ ngày hôm qua chuyện Liệt Long hại người sởn cả tóc gáy, còn dư lại đều là hình ảnh ôm nhau của Cận Hằng và Yến Thù Thanh.

    Ngày hôm qua, tận mắt trải nghiệm cái gì gọi là từ cái chết trở về, khiến cho rất nhiều người vẫn còn sợ hãi, mặc dù chỉ là nhìn thấy một phần trực tiếp không rõ ràng, nhưng bộ dạng phát điên của con Liệt Long màu đỏ rực kia cũng đủ làm cho người ta sợ hãi, cuối cùng lại chính là Yến Thù Thanh đang ở vào tình thế trên đầu sóng ngọn gió như vậy, ra tay cứu tất cả mọi người, điều này làm cho rất nhiều người kinh ngạc không thôi.

    Dù sao nhiều ngày như vậy tiếng phê phán chửi rủa của dư luận thi nhau mà kéo đến, ấn tượng của mọi người đối với Yến Thù Thanh đã hoàn toàn không phải thanh niên tuấn kiệt lập được chiến công, mà biến thành một tiểu bạch kiểm yếu đuối không có thực lực dựa vào quan hệ để leo lên trên.

    Nhưng bây giờ chính là “Tiểu bạch kiểm yếu đuối” này không chỉ dựa vào sức lực của một người đối phó với Liệt Long, đã làm được một chuyện rất nhiều cấm kiếm giả không làm được, còn cùng Cận Hằng đã sớm đăng ký kết hôn, căn bản không tồn tại cái gọi là “Quan hệ bao dưỡng,” điều này làm cho dư luận một lần nữa rơi vào xôn xao, mà truyền thống dân chúng Thương Kiếm luôn luôn sùng bái vũ lực cùng cường giả, cũng làm cho không ít người đứng ở bên này của Yến Thiếu Thanh.

    “Bất luận Yến Thù Thanh là phục tùng giả hay là cầm kiếm giả, trên bản chất cậu ấy vẫn làm chuyện một người lính nên làm, sao mấy người lại đối xử với cậu ấy hà khắc như thế.”

    “Lầu trên+1, ngày hôm qua lễ duyệt binh nhiều cầm kiếm giả ở đây như vậy, cuối cùng chỉ có một mình Yến Thù Thanh dũng cảm đứng ra, người ta chỉ là có đối tượng gia thế hiển hách, cũng không phải làm chuyện thuơng thiện hại lý gì, hi vọng Yến Thù Thanh sẽ không chịu ảnh hưởng của dư luận.”

    “Nhắc tới lễ duyệt binh không thể không nói ngày hôm qua lúc Yến Thù Thanh tự tay xé Liệt Long thực sự là quá đẹp trai! Ai có nguồn để dowload video không, tôi muốn xem lại một lần a a a a!”

    “WWW. XXOO. COM địa chỉ đây, lầu trên không cần cảm ơn đâu! Tôi sẽ không nói cho các người biết cái video quả thực không dễ nhìn một chút nào, nhưng tôi lại vì Yến Thù Thanh xem đi xem lại năm sáu lần! Nếu như cậu ấy là cầm kiếm giả chưa kết hôn thì tốt biết bao a a a a! Tại sao nam thần cuối cùng vẫn chọn nam thần vậy!!!”

    “Cảm tạ địa chỉ bạn lầu trên, quăng một tấm ảnh Cận thượng tá cùng Yến thiếu tá ôm nhau, ngọt ê răng, chúng ta đều bị phát thức ăn cho chó a!”

    “Có thực lực thì sao còn không phải vẫn là phục tùng giả, là phục tùng giả nên ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, ngày hôm nay xuất đầu lộ diện như thế quả thực là làm mất mặt Cận Hằng, văn minh quân bộ quy định phục tùng giả không thể ra tiền tuyến, hiện tại Yến Thù Thanh còn có thể nhảy nhót tưng bừng như thế, quả thực chỉ là ôm được đùi lớn mà thôi.”

    “Lầu trên+1, mấy cái bình luận phía trên thực sự là bị mù mắt rồi, nếu như phục tùng giả có thể ra chiến trường mở cơ giáp, pháp luận cùng quân lệnh chẳng phải chỉ là trang trí, cậu ta cứu bệ hạ chẳng qua là chức trách của quân nhân, nhưng việc này không có nghĩa là cậu ta tiếp tục lưu lại quân bộ, hi vọng quân bộ nghiêm túc xử lý việc này, không nên để cho bách tính thất vọng, cũng không cần vì một người làm cho cả quốc gia hổ thẹn!”

    Hai làn sóng dư luận ủng hộ và phản đối tràn ngập trên mạng, lần này không chỉ là Yến Thù Thanh và Cận Hằng, ngay cả quân đội cũng bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió.

    Thế nhưng so với khí thế ngất trời ở trên mạng, lúc này trong tẩm cung Hoàng Đế bầu không khí đông lạnh từ trước đến nay chưa từng có.

    Cận Hằng mặt không thay đổi đứng ở một bên, nhìn lướt qua Vương Trọng Sơn bên cạnh đã đổ mồ hôi đầy mặt, khóe miệng rất nhạt câu ra một vệt nụ cười châm chọc, lúc này hoàng đế ngẩng đầu lên, xoa xoa thái dương đau nhức đem báo cáo sự cố ném qua một bên, ánh mắt lạnh như băng nói, “Vương thượng tướng, liên quan tới chuyện ngày hôm qua ông có phải là nên cho trẫm một câu trả lời?”

    Vừa nghe lời này, Vương Trọng Sơn lập tức quỳ một chân xuống đất, chắp tai hành đại lễ, “Bệ hạ, thần biết tội, lần này duyệt binh xảy ra sơ suất lớn như vậy, thần trở lại nhất định sẽ nghiêm chỉnh trừng phạt hết thảy nhân viên có liên quan, tuyệt đối không nhẹ tay!”

    “Nghiêm chỉnh trừng phạt, tuyệt đối không nhẹ tay?””

    Hoàng đế cười khẽ một tiếng, một giây sau đột nhiên vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói, “Trẫm xem người đầu tiên nên trừng phạt phải là ông mới đúng.”

    Bàn chấn động mạnh một cái, bình sứ phía trên đập xuống đất phát ra một tiếng “ầm” thật lớn, có vài miếng tung toé thậm chí bắn vào mặt Vương Trọng Sơn, trong nháy mắt máu từ trên trán đổ xuống.

    “Trước khi duyệt binh ông nói với trẫm thế nào, không có sơ hở, bảo đảm an toàn, đây chính là bảo đảm không có sơ hở nào? Liệt Long luôn được quân bộ trông giữ chặt chẽ huấn luyện nghiệm chỉnh, không có xác nhận cuối cùng của thượng tướng, căn bản không có người tiếp xúc với nó, thế nhưng ngày hôm qua ông chỗ trẫm thấy cái gì vậy?!”

    Hoàng đế tức giận đem phần báo cáo sự cố mà Vương Trọng Sơn nộp lên, tàn nhẫn đập vào mặt ông ta, Vương Trọng Sơm không để ý tới lau chùi vết máu trên trán, sợ xanh mặt lại nói, “Bệ hạ, thần không dám biện giải bản thân vô tội, nhưng có thể dùng tính mạng đảm bảo, con Liệt Long kia từ khi bắt đầu bị giam vào quân bộ chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế, cụ thể tại sao lại đột nhiên phát điên, thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

    “Cho nên một con Liệt Long chưa bao giờ phát cuồng, vừa thấy được bệ hạ lại đột nhiên phát điên, Vương thượng tướng, tôi có thể lý giải lời của ngài đang ám chỉ cái gì không?”

    Cận Hằng ở bên cạnh đúng lúc này mở miệng, quay đầu lại cười như không cười đối với Vương Trọng Sơn ngoắc ngoắc khoé miệng, trong con ngươi sâu thẳm hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

    Vương Trọng Sơn vừa nghe lời này ánh mắt đột nhiên âm trầm, nổi giận nói, “Cận thượng tá xin chú ý lời nói của cậu! Tôi đối với bệ hạ một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng giám, bây giờ cậu nói câu nói như thế đến tột cùng là rắp tâm gì!”

    “Rắp tâm?”

    Cận Hằng giống như nghe đến chuyện gì đó rất buồn cười, kìm lòng không được nở nụ cười, “Tôi có thể có rắp tâm gì, chỉ là đối với lời mà ngài vừa nói ra, muốn nói ra một suy đoán hợp lý mà thôi, có ảnh hưởng gì đến ngài sao? Trong lúc này hai người chúng ta đều đang đứng trước mặt bệ hạ thương thảo việc này, tự nhiên mỗi người đều có quyền phát biểu ý kiến riêng của mình, ngược lại là ngài đột nhiên tức giận như vậy, cẩn thận khiến cho bệ hạ cảm thấy được trong lòng ngài có quỷ.”

    Cáo già tựa hồ cũng ý thức được bản thân có chút thất thố, vào lúc này trên mặt khôi phục hờ hững, hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Cận Hằng ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Cận thượng tá, cậu cũng biết là đang ở trước mặt bệ hạ, vậy hà tất ở đây ném đá giấu tay việc công trả thù riêng, hiện tại người ngoài đều biết Cận thượng tá là người thâm tình, điểm này tôi cũng rất thưởng thức, thế nhưng đây là chuyện công việc, Cận thượng tá lại bị chuyện tình cảm ràng buộc, xin hỏi cậu có để ý tới uy nghiêm của mình hay không?!”

    Vốn tưởng rằng chỉ nói lời này, có thể làm cho Cận Hằng rút lui, ai biết hắn lại nhíu mày, gương mặt băng sơn tựa hồ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy, “Thì ra thượng tướng cảm thấy tôi đang kết thù riêng sao? Vậy xem ra trong lòng ngài cũng rõ ràng, ngài đã làm gì việc không muốn để cho người khác biết.”

    “Cận Hằng cậu không nên ở chỗ này vừa ăn cướp vừa la làng, đến tột cùng ai đã làm việc không muốn để cho người khác biết, trong lòng người đó tự biết rõ ràng.”

    Gương mặt cáo già của Trọng Sơn đã hơi vặn vẹo, một đôi mắt âm lệ tàn nhẫn mà lườm Cận Hằng một cái, không chờ Cận Hằng mở miệng liền trực tiếp quỳ xuống đất hành đại lễ, “Bệ hạ! Ngài cũng nhìn thấy Cận thượng tá rõ ràng có ý vu oan cho thần, có một số việc vốn là thần không muốn nhiều lời, dù sao mọi người đều là người của mình, dù cho Cận thượng tá có một chút lòng hối cải, thần cũng không nguyện kinh động thánh giá, thế nhưng bây giờ những câu nói này thần đã không thể không nói!”

    “Cận thượng tá hết lần này tới lần khác vì Yến Thù Thanh lạm dụng chức quyền, thần làm thượng cấp vẫn luôn khoan dung, thế nhưng trước đó vài ngày cậu ta dĩ nhiên trực tiếp bỏ qua thần và toàn bộ quan chức cao cấp của quân bộ, dưới tình huống không có điều lệnh của quân bộ, tự ý điều đội khiển vũ trang, khiến cho ba chiếc phi hành khí tổn hại nghiêm trọng, năm chiếc không thể sử dụng được nữa, mà tất cả chuyện này đều chỉ là vì cứu một mình Yến Thù Thanh!”

    “Thần cho là không quản xuất phát từ mục đích gì, cho dù là ở phương diện đồng nghiệp, là một quân nhân không nên làm ra chuyện phạm thượng trái pháp luật như vậy, huống chi Cận thượng tá làm như vậy hoàn toàn là vì tư dục bản thân cậu ta! Bây giờ bởi vì chuyện tư tình của cậu ta cùng Yến Thù Thanh, làm cho toàn bộ thủ đô đế quốc gà chó không yên, khiến cho uy tín của quân bộ cùng bệ hạ giảm xuống điểm thấp nhất, mà chuyện Cận thượng tá không tránh khỏi quan hệ.”

    Vương Trọng Sơn căm phẫn sục sôi, vô cùng tức giận nói xong lời này, ánh mắt của ông ta quét qua, gắt gao trừng Cận Hằng nói, “Không biết Cận thượng tá đối với chuyện này có giải thích gì? Hành động làm tổn hại danh dự đế quốc như vậy, tôi ngược lại thật ra muốn hỏi một chút Cận thượng tá rốt cục có rắp tâm gì?”

    Nghe xong lời này, hoàng đế hơi nhíu mày, liên quan tới lời đồn đại bên ngoài, ông cũng có nghe thấy, thế nhưng vẫn luôn không tin Cận Hằng có thể làm ra chuyện khác người như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt có chút khó coi, “Cận Hằng, việc này thật chứ?”

    Nhìn thấy sắc mặt hoàng đế giận đến biến sắc, trong mắt Vương Trọng Sơn lộ ra ý cười hiểm ác, có chút hả hê nhìn Cận Hằng, chờ xem hắn còn có thể làm sao đổi trắng thay đen.

    Thế nhưng từ đầu đến cuối biểu tình trên mặt Cận Hằng đều rất nhạt, không chút nào bởi vì lời nói của Vương Trọng Sơn lộ ra biểu tình thấp thỏm, thậm chí trong lúc Hoàng Đế tự mình mở miệng dò hỏi, khóe miệng còn gợi lên một vệt ý cười.

    Hắn rất cung kính quỳ xuống hành lễ, một mặt thản nhiên gật gật đầu, “Hồi bẩm bệ hạ, thần xác thực không có trải qua phê chuẩn của Vương thượng đã tự ý điều động bộ đội vũ trang, mục đích chính xác cũng là vì cứu Yến Thù Thanh, thần không có gì có thể giải thích.”

    Sắc mặt hoàng đế đột nhiên biến đổi, ông không nghĩ tới cháu ngoại của mình xưa nay làm việc cực kỳ khắc chế nội liễm ngay cả một giọt nước cũng không lọt qua được, dĩ nhiên thật sự làm ra chuyện động trời như vậy.

    “Con… Quả thực hồ đồ!”

    Hoàng đế tức giận trực tiếp đứng lên, chỉ vào mũi Cận Hằng, biểu tình trên mặt biến đổi liên tục, nghiêm khắc mắng, “Con không nghĩ đến thân phận của chính mình, làm việc đó sẽ gây ra hậu quả thế nào sao?”

    Cận Hằng từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ ưu tú, cho nên vẫn luôn được cậu ruột yêu thương, đây là từng ấy năm tới nay lần thứ nhất hắn bị cậu ruột mắng, thế nhưng hắn lại cũng không hề hoang mang, chỉ mím môi, ánh mắt chìm xuống.

    “Thần tự biết phạm lỗi lầm cho nên chuyện liên quan tới việc lạm dụng chức quyền thần nguyện ý tiếp thu tất cả xử trí, mà bệ hạ ngài cũng hẳn phải biết, pháp luật dù có nghiêm khắc đến mấy cũng có tình người, trong lúc nguy cấp cứu người, nếu như thần đợi phê chuẩn của cấp trên, e sợ Yến Thù Thanh ngay cả mạng sống cũng không còn, cho nên nếu như xảy ra chuyện giống như vậy, thần vẫn là lựa chọn hành động không cần phê chuẩn.”

    “Chuyện cười!” Vương Trọng Sơn cuối cùng cũng coi như nắm được điểm yếu Cận Hằng, đứng thẳng người chỉ vào mũi hắn châm chọc nói, “Trái với quân quy chính là trái với quân công, đứng trước mặt bệ hạ Cận thượng tá cần gì phải tiếp tục cãi chày cãi cối! Chỉ vì một Yến Thù Thanh, mạng sống của đội viên đội vũ trang đối với cậu mà nói chỉ là chuyện vặt vãnh thôi sao!”

    Cận Hằng mặt không thay đổi nhìn lại đôi đồng tử vẩn đục của Vương Trọng Sơn, “Ích lợi quốc gia cao hơn tất cả, nếu như vương thượng cũng là phục tùng giả bị biến dị, có một ngày bị quân địch bắt đi, dùng gien của ông nghiên cứu ra vũ khí công kích đế quốc, hi vọng ông cũng có thể yêu dân như con như thế.”

    Vừa nghe lời này, Vương Trọng Sơn đột nhiên biến sắc, ngay cả hoàng đế cũng nhíu mày, “… Phục tùng giả biến dị? Bị quân địch bắt đi? Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy.”

    “Bệ hạ! Ngài đừng nghe Cận Hằng nói năng xằng bậy—— ”

    “Câm miệng của ông lại, trẫm không hỏi ông.” Vương Trọng Sơn định biện giải cho mình còn chưa kịp nói xong, liền bị hoàng đế trực tiếp ngắt lời, “Đừng tưởng rằng ông đổi sang chuyện khác, chỗ sơ suất ngày hôm qua trẫm không so đo với ông! Quỳ xuống, chưa có lệnh của trẫm không được đứng lên.”

    Một câu nói khiến Vương Trọng Sơn cắn chặt răng, chặt chẽ siết nắm đấm, cực kỳ không cam lòng quỳ xuống.

    “Đến cùng xảy ra chuyện gì, Cận Hằng, nói rõ ràng cho trẫm.”

    Ánh mắt Cận Hằng quét qua rơi vào trên người Vương Trọng Sơn, từng chữ từng câu nói, “Bệ hạ còn nhớ mười mấy tháng trước, Yến Thù Thanh bị vũ khí quân địch bắn trúng suýt chút nữa mất mạng không?”

    “Có nghe qua, chuyện này có liên quan gì?”

    “Bản thân Yến Thù Thanh không phải phục tùng giả, là bởi vì vũ khí của kẻ địch khiến cho gien bị vặn vẹo mới biến thành dáng vẻ hiện tại, những người còn lại bị vũ khí quân địch bắn trúng tất cả đều chết hết, chỉ còn dư lại một mình Yến Thù Thanh sống sót, thần không hiểu trên chiến trường xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao Vương thượng không báo cáo cho ngài, cũng không phái thêm nhân thủ bảo vệ người duy nhất người sống sót, trái lại phái sát thủ ba lần bốn lượt chặn đánh Yến Thù Thanh, ép cậu ấy rời đi quân bộ.”

    “Kết quả quân bộ không biết bảo vệ người của mình, trái lại bị Á Hi quốc nhân cơ hội này lợi dụng, lần này Yến Thù Thanh chính là bị Trạch Long bắt đi, mục đích chính là lấy đi gien biến dị của cậu ấy, cường hoá vũ khí của bọn họ, sau đó sẽ công kích chúng ta.”

    “Thần thừa nhận, lúc đó trong lúc cứu Yến Thù Thanh xác thực có tình cảm cá nhân, thế nhưng trừ việc cậu ấy là bạn đời của thần, cậu ấy còn là vật thí nghiệm trọng yếu của quân địch, nếu như Yến Thù Thanh bị người của Á Hi quốc bắt đi hậu quả khó lường, cho nên thần tự ý hành động, bởi vì thần không có cách nào hi vọng một người đường đường là thượng tướng đối với cấp dưới của mình ra tay độc ác, có thể phê chuẩn lần hành động cứu viện này!”

    Cận Hằng nói xong lời này, sắc mặt Hoàng đế âm trầm, phía sau lưng Vương Trọng Sơn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, mắng to, “Thực sự là hoàn toàn là nói bậy! Cận Hằng cậu vì che giấu sai lầm của bản thân lạm dụng tư quyền, vu oan hãm hại như vậy cũng nói được!”

    Nói xong ông ta dịch chuyển về phía trước vài bước, tiến đến trước mặt Hoàng Đế gấp gáp nói, “Bệ hạ, thần căn bản không biết thân thể Yến Thù Thanh biến dị, làm sao có khả năng hãm hại cậu ta! Huống chi nếu như đã sớm biết Yến Thù Thanh bị quân địch bắn trúng, thần làm sao có khả năng không phái binh bảo vệ, thần đường đường là một thượng tướng làm gì có chuyện lại đi làm khó dễ một thiếu tá nho nhỏ!”

    “Cho nên ý của ông là không biết tình trạng thân thể của Yến Thù Thanh?”

    Ánh mắt Hoàng Đế thâm trầm nhìn ông ta, trên mặt không nhìn ra là vui hay là phẫn nộ, Vương Trọng Sơn một mặt hết sức chân thành gật đầu, “Thần dám lấy tính mạng tuyên thề, trước đó hoàn toàn không biết còn có việc này!”

    “Thế nhưng trẫm làm sao nhớ tới mười mấy tháng trước, sắp xếp quân nhân hành động cùng với việc động viện sau trận chiến tất cả đều là do ông làm, ông nói ông không biết việc này, ý là nói cho trẫm ông không làm tròn trách nhiệm sao?”

    “Thần…” Vương Trọng Sơn hoàn toàn không ngờ tới hoàng đế sẽ hỏi như vậy, lập tức cứng đơ tại chỗ, sắc mặt chỉ một thoáng trắng bệch.

    Cận Hằng bên cạnh liếc ông ta một cái, ánh mắt như lạnh như băng giống như lưỡi dao tàn nhẫn mà đâm vào trong thịt Vương Trọng Sơn, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt ông ta, ở trên cao nhìn xuống châm chọc nở nụ cười, “Vương thượng số tuổi của ông cũng không lớn, làm sao trí nhớ đột nhiên trở nên bết bát như thế, tôi nhớ tới mấy ngày trước xảy ra vụ huyên náo ở trên mạng ông cũng không thể không kể công đi, lúc trước ở trước mặt phóng viên ông chính mồm thừa nhận Yến Thù Thanh là phục tùng giả, thế nhưng trước đó, chuyện này cậu ấy chưa bao giờ nói ra bên ngoài, toàn bộ quân bộ từ trên xuống dưới vẫn cho cậu ấy là cầm kiếm giả, vậy xin hỏi ngài nếu như ngài không hề biết gì, làm sao lại cùng phóng viên ăn nói linh tinh?”

    Một câu nói đem Vương Trọng Sơn dồn đến đường cùng, mồ hôi trên trán thuận theo vết máu chảy xuống, khiến đôi mắt vẩn đục của ông ta càng thêm hoảng loạn, “Đó là bởi vì chuyện của hai người gièm pha huyên náo quá lớn, tôi thân là thủ trưởng không thể không thay hai người dọn dẹp hỗn loạn, lúc này mới đi bệnh viện xem hồ sơ của Yến Thù Thanh.”

    “Há, cho nên ông liền trực tiếp nói cho truyền thông?”

    Cận Hằng câu ra nở nụ cười, ánh mắt lóe lên thần thái bén nhọn, hắn chờ chính là câu nói này của lão cáo già!

    “Một người duy nhất bị vũ khí quân địch công kích may mắn còn sống sót, lại bị ngài tuỳ tiện truyền tin ra bên ngoài, làm cho toàn dân đều biết, giờ có khỏe không, không chỉ có dân chúng Thương Kiếm đều biết đến chuyện này, e sợ địch quốc bốn phía cũng đều biết, ở đây có “Vật thí nghiệm”, nếu như ngài là quân địch, biết đến chuyện bắt được “Vật thí nghiệm” này, thì có thể đánh bại Thương Kiếm, ngài sẽ làm thế nào!”

    Sau khi nói xong câu cuối cùng, ánh mắt của hắn trợn trừng giống như là muốn xé nát Vương Trọng Sơn.

    Vương Trọng Sơn trước đây mặc dù đối với Cận Hằng kiêng kỵ ba phần, nhưng chỉ có ngày hôm nay mới cảm nhận được khí thế doạ người trên người hắn, trong lúc nhất thời càng không dám nhìn thẳng con mắt của hắn, lớn tiếng quát tháo nói, “Cận Hằng cậu đừng ở chỗ này làm to chuyện! Tôi không biết quân địch là nghĩ như thế nào, mà tôi nhìn ra được cậu ngược lại là hiểu rõ nhất!”

    Cận Hằng không nhịn được xì cười một tiếng, “Lời này nhưng là khiêm tốn, bàn luận về trình độ đối diện quân địch không ai so được với ngài, biết rõ phục tùng giả bị biến đị đối với đế quốc quan trọng thế nào, không chỉ có không bảo hộ trái lại hết lần này tới lần khác chèn ép mưu hại, ngoài miệng nói mình giữ Liệt Long không có sơ hở nào, kết quả ngày hôm qua suýt chút nữa thì khiến bệ hạ mất mạng, hiện tại càng tốt hơn, trực tiếp nói cho toàn thế giới làm sao hủy diệt toàn bộ Thương Kiếm, Vương Trọng Sơn, ngài đến cùng ăn cơm của ai.”

    Lời này suýt chút nữa nói rõ ông ta là gian tế quân địch, Vương Trọng Sơn lúc này sắc mặt trắng nhợt, toàn thân mạnh mẽ chấn động, sau đó kêu rên một tiếng nhào tới bên chân Hoàng Đế, “Bệ hạ! Thần đối với ngài cùng Thương Kiếm vẫn luôn trung thành tuyệt đối, không hề có tâm tư khác! Cận thượng tá ngậm máu phun người như vậy, đơn giản chính là ghi hận thần vừa nãy bóc mẽ cậu ta, mà thần chỉ là tuỳ việc mà xét, không hề tư oán, tuyệt đối không giống Cận thượng tá nói, thần là oan uổng, bệ hạ minh giám a!”

    Được thị vệ dẫn đi, Yến Thù Thanh chậm rãi đi ở trên hành lang uốn lượn, nhìn cảnh vật ở đây không khỏi cảm thấy hoa mắt, khắp nơi đình đài lầu các được thiết kế theo kiến trúc cổ đại, so với những toà nhà cao tầng bên ngoài kia tuyệt nhiên bất đồng.

    Đây là lần đầu tiên Yến Thù Thanh tới hoàng cung, thị vệ bên cạnh rất nhiệt tình giới thiệu cho anh cảnh trí xung quanh, thế nhưng trong lòng anh vào lúc này hoàn toàn không có tâm tư nhàn rỗi để thưởng thức cảnh đẹp, trái tim trong lồng ngực giống như bị treo vào một tảng đá, đập loạn không có quy luật, trong lòng bàn tay mơ hồ còn thấm ra một tầng mồ hôi.

    Anh tự an ủi mình, Hoàng Đế không có gì đáng sợ, cũng chỉ là một con người có một lỗ mũi, hai đôi mắt, thế nhưng vừa nghĩ tới một chốc lát nữa anh sẽ được diện kiến người thống lĩnh quốc gia, hơn nữa còn là cậu ruột của Cận Hằng, anh lại càng cảm giác giống như đang đi gặp mặt gia trưởng, một trái tim vì vậy trước sau không có cách nào an bình.

    Tuy rằng ngày hôm qua anh nhất thời kích động ra tay làm thịt Liệt Long, xem như là gián tiếp cứu Hoàng đế một mạng, thế nhưng nói cho cùng cũng là do anh tự chủ trương, bây giờ chuyện này huyên náo xôn xao dư luận, quân bộ cùng hoàng thất cũng bị cuốn vào trong đó, anh không thể tưởng tượng ra được Hoàng Đế nhìn thấy anh sẽ là biểu tình gì.

    Tâm lý càng là thấp thỏm, anh lại càng không có cách nào tiếp tục suy nghĩ, thẳng thắn cứng đầu nhẹ nhàng dùng ngón tay đâm vào lưng thị vệ dẫn đường, “Vị tiểu ca này, cái kia… lúc trước bệ hạ gọi tôi vào cung có nói qua phải làm gì hay không? Hoặc là anh nói cho tôi vẻ mặt của ngài ấy vui hay là phẫn nộ cũng được, để tôi sớm chuẩn bị tâm lý.”

    Thị vệ không nhịn được cười nở nụ cười, “Ý nghĩ của bệ hạ, người hầu chúng tôi làm sao dám tùy ý suy đoán, mà ngày hôm qua ngài anh dũng như vậy, còn cứu mạng bệ hạ, bệ hạ khẳng định ban thưởng cho ngài, thiếu tá cứ việc yên tâm đi.”

    Không biết rốt cục ý nghĩa của từ “ban thưởng” này là gì… Yến Thù Thanh yên lặng mà ở trong lòng phun tào một câu, hít sâu một hơi, quyết định phá quán tử phá suất, không quản phía trước là đại lộ khang trang hay là núi đao biển lửa, người cũng đã tới làm sao cũng phải xông vào một lần.

    Thị vệ rất nhanh dẫn anh đi đến một chỗ trong cung điện, tự động mở cửa đối với anh ra dấu tay xin mời, Yến Thù Thanh nhìn thị vệ giật nhẹ khóe miệng, làm tốt tâm lý chuẩn bị đi vào diện kiến thánh nhan của Hoàng Đế.

    Sau khi cửa phòng khép lại ở phía sau, theo dự liệu hoàng đế không có ở trong đó, thậm chí lúc này toàn bộ trong phòng chỉ có một mình anh.

    Trong phòng rường cột chạm trổ khắp nơi, khiến Yến Thù Thanh khó giải thích được có một loại cảm giác trở lại cung đình Trung Hoa thời kì địa cầu cổ đại, trên bàn còn đặt một ấm trà bốc hơi khí nóng nghi ngút, tất cả đều cực kỳ vui tai vui mắt, ngoại trừ tấm màn chiếu cỡ lớn trong suốt ẩn vào trong tường mang theo hơi thở hiện đại.

    Yến Thù Thanh nhìn một chút tấm màn chiếu cùng vị trí của mình, vừa vặn đối diện, chẳng lẽ đây là phòng xem phim của Hoàng Đế? Nhưng tại sao ngài ấy muốn hẹn anh tới đây.

    Anh tò mò đến gần, dùng tay đụng vào tấm màn trong suốt, một giây sau trước mắt đột nhiên lóe lên, tấm màn chiếu biến mất, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng trong một căn phòng khác, Yến Thù Thanh lập tức nhìn thấy người đàn ông oai hùng bất phàm ngồi ở trên cao, đương nhiên còn có Vương Trọng Sơn cùng Cận Hằng.

    Trong phút chốc, anh đột nhiên trợn to hai mắt.

    Hoàng đế nhìn Vương Trọng Sơn quỳ gối bên chân mình, nửa ngày không nói gì, ông ấy không mở miệng, Vương Trọng Sơn cũng không nắm chắc được tâm tư của Hoàng Đế, chỉ có thể tiếp tục khàn cả giọng khóc lóc kể lể, còn Cận Hằng bên cạnh cũng không nói một lời, cực kỳ tình nguyện thưởng thức kỹ năng diễn xuất vụng về của lão già này.

    Hoàng đế trước sau bất động thanh sắc uống chén chè xanh bên cạnh, đợi đến khi Vương Trọng Sơn nói khàn cản giọng, thực sự không phát ra được thanh âm nào, ông ấy mới đập mạnh cái chén xuống bàn, mặt không thay đổi thoáng nhướn mi, “Nói xong chưa?”

    Vương Trọng Sơn đầu tiên là lắc đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Hoàng Đế, thân thể không tự chủ mà run lên, thế nhưng lời còn không kịp nói ra khỏi miệng, hoàng đế đã khoát tay chặn lại.

    “Ông chưa nói xong, nhưng trẫm nghe xong rồi, trở lại cùng quân bộ bàn giao công việc, vị trí thượng tướng này ông không cần làm, nể tình ông nhiều năm vì quân bộ làm việc, trẫm cho ông một đặc quyền, tinh cầu Alpha hiện tại đang cần một nhân viên ghi chép, hiện đang làm việc này chính là một phục tùng giả, nhưng người đó không trấn giữ được đánh lính kia, Vượng thượng tướng có kinh nghiệm như vậy, lại là sĩ quan lâu năm, đối với công việc này khẳng định sẽ thích ứng nhanh chóng.”

    “Dĩ nhiên nếu như ông cảm thấy được khổ cực, trẫm cũng không miễn cưỡng ông, phê chuẩn ông sớm cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ.”

    Lời này vừa nói ra, trên mặt Vương Trọng Sơn một vệt huyết sắc cuối cùng đã triệt để biến mất, tinh cầu Alpha là một mảnh đất hoang, chưa từng được khai phá, đám quân nhân phạm sai lầm lớn đều bị đày tới đây, Vương Trọng Sơn đường đường là một thượng tướng quân bộ không thể tới đó làm nhân viên ghi chép nhỏ nhoi được, việc này so với việc trực tiếp tước bỏ quân quyền của ông ta còn kinh khủng hơn!

    “Bệ hạ ngài không thể đối với thần như vậy!” Vương Trọng Sơn triệt để hỏng mất, giống như điên cuồng xin tha.

    “Làm sao, Vương Trọng Sơn ông đang chất vấn quyết định của trẫm sao?

    Gương mặt Vương Trọng Sơn hoàn toàn vặn vẹo, gắt gao trừng Cận Hằng lại quay sang nhìn Hoàng đế, khàn cả giọng rống to, “Bệ hạ, ngài được xưng minh chủ một đời cuối cùng lại vì che chở Cận Hằng cháu ngoại ruột của ngài, ngài lại muốn hi sinh vứt bỏ thần? Tất cả những thứ này đều là Cận Hằng vu oan hãm hại thần! Thần cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy đến cùng đã làm sai điều gì!?”

    Tiếng nói vừa dứt, hoàng đế trực tiếp đá một cước đạp ông ta lăn trên đất, trên mặt bất động thanh sắc rốt cục tuôn ra một tia âm lệ doạ người, “Ông còn có mặt mũi hỏi trẫm đã làm sai điều gì!? Coi như Cận Hằng là vu oan hãm hại, những lời của ông nói đều là nói thật, thế nhưng ông biết đường đường là cấp trên lại không biết tình trạng thân thể của cấp dưới chính là không làm tròn trách nhiệm! Không báo cáo chuyện quan trọng chính là khi quân! An ninh bất lợi chính là hành thích vua! Chỉ bằng ba cái tội này trẫm trực tiếp giết ông cũng không quá đáng, ông còn mặt mũi chất vấn trẫm sao.”

    “Thần… Thần xác thực công tác có sai lầm, mà đều là hành động vô tâm, van cầu bệ hạ cho thần thêm một cơ hội, thần nhất định lấy công chuộc… A ——!”

    Ông ta sống chết cầm lấy chân Hoàng Đế, lời nói còn chưa kịp nói xong, một viên đạn trực tiếp bắn xuyên qua vai ông ta, máu tươi trong nháy mắt bắn tung toé, nhiễm ô uế thảm trải nền màu trắng dưới chân.

    Hoàng đế cúi đầu, dùng súng vỗ vỗ vào gương mặt đau đến vặn vẹo của Vương Trọng Sơn, không chút lưu tình nói, “Đừng làm cho trẫm nói lần thứ hai, một súng này là trừng phạt ngày hôm qua ông không làm tròn trách nhiệm bảo vệ, đừng để cho trẫm nổ phát súng thứ hai, cũng đừng khiến trẫm hiện tại thay đổi chủ ý, bằng không một viên đạn nữa chính là vào đầu của ông.”

    Nòng súng nhắm ngay cái trán Vương Trọng Sơn, hoàng đế đã nhấn chốt, âm thanh khủng bố khiến Vương Trọng Sơn tái mặt cũng mất đi oán liệt vừa nãy, trực tiếp giống như đống thịt thối rữa co quắp nằm ở trên mặt đất.

    “Người đến, đem lão già này kéo ra ngoài cho trẫm!”

    Ra lệnh một tiếng, mười mấy thị vệ mang theo vũ trang vọt vào, trực tiếp giữ chặt cánh tay của Vương Trọng Sơn, hoàn toàn không để ý cả người ông ta toàn là máu, khàn cả giọng giãy dụa, cứng rắn đem ông ta kéo ra ngoài.

    Trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh, Cận Hằng nhíu mày nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, cười một cái nói, “Con cảm ơn cậu.”

    Hoàng đế cười cười, như có như không liếc mắt nhìn về phía tấm gương bên cạnh, “Coi như ngày hôm nay con không nói ra chuyện đó, trẫm cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, ông ta ngồi không ăn bám nhiều năm như vậy, tại quân bộ kết bè kết đảng mưu lợi chuyện riêng, trẫm không phải không biết, chỉ là chức vị thượng tướng của ông ta làm quá cao cũng quá lâu, trẫm không thể tùy tiện động vào ông ta, bây giờ ngược lại là tiện tay đẩy thuyền giải quyết lão già đó, thuận tiện trả ơn con.”

    Cậu cháu hai người hàn huyên vài câu, Cận Hằng xin được cáo lui trước, trong lúc đi ở trên hành lang, ngẫm lại chuyện xảy ra ngày hôm nay không nhịn được gửi tin nhắn cho Yến Thù Thanh, [Em ở chỗ nào, làm sao vừa giữa trưa đã không thấy em đâu] nhưng là tin tức gửi đi giống như đá chìm biển lớn, không có tin nhắn trả lời.

    Lúc này hoàng đế vừa vặn đi qua Cận Hằng, liếc mắt nhìn về phía máy truyền tin của hắn, cười vỗ vỗ bờ vai hắn, rồi lại rời đi.

    Yến Thù Thanh nhìn Cận Hằng gửi tới tin nhắn, ngón tay ở trên bàn phím dừng lại hồi lâu cuối cùng không có đánh ra một chữ, tiện tay cầm máy truyền tin sắp hết pin nhét vào trong túi, mà lúc này cửa lớn sau lưng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn kiên cường điệu bộ ung dung phú quý đi tới, không cần phải nói tự nhiên chính là hoàng đế.

    Yến Thù Thanh hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng, sững sờ ngẩn ra mới nhanh chóng quỳ một chân trên đất hành lễ, kết quả Hoàng Đế lại đối với anh cười khoát tay một cái, “Ở chỗ này chờ lâu như vậy, làm sao không nói cho Cận Hằng cậu bị trẫm mời đến trong này?”

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn