Chính là không ly hôn – Chương 42

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Hoàng đế nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh một lúc lâu không nói gì, thời gian lâu đến mức dường như trôi qua cả một thế kỷ, ông mới trầm giọng mở miệng, “Yến Thù Thanh, cậu lặp lại một lần nữa, cậu muốn cầu trẫm cái gì.”

    Lần này Yến Thù Thanh trực tiếp ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng ngời kiên nghị trong đó không hề có bất kỳ dao động nào, “Thần thỉnh cầu gia nhập chiến đội Liệp Ưng.”

    “Không còn cầu mong gì khác, không còn cầu mong gì khác, a.” Hoàng đế lẩm bẩm lặp lại một lần, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tàn nhẫn mà vỗ bàn một cái, “Yến Thù Thanh cậu đến tột cùng có biết mình đang cầu xin trẫm cái gì hay không!? Người thông minh tự mình biết mình, vừa nãy trẫm nói cho cậu nhiều như vậy xem ra cũng chỉ là gió thoảng bên tai thôi à! Cậu đừng tưởng rằng cậu cho trẫm ba phần màu sắc, thì có thể mở cả một phường nhuộm.”

    Mặt đất bởi vì sức mạnh khổng lồ của Hoàng Đế mơ hồ chấn động, trên bàn nước trà trực tiếp bắn ra, có vài giọt thậm chí văng vào trên mặt Yến Thù Thanh.

    Đối diện biểu tình của Hoàng đế đột nhiên tức giận, sống lưng Yến Thù Thanh vẫn ưỡn lên thẳng tắp như trước, “Thần rất rõ ràng chính mình đang nói cái gì, cũng tuyệt đối không có ý tứ tranh công cầu thưởng, tự nhiên nói ra lời thỉnh cầu này, thần cũng đã suy tính rất rõ ràng, đây là sở cầu duy nhất của thần, hi vọng bệ hạ có thể cho thần một cơ hội.”

    “Hoang đường!”

    Hoàng đế quát mắng một tiếng, ngón tay chỉ vào đầu Yến Thù Thanh, thời khắc này thậm chí hận không thể mở đầu cậu ta ra xem bên trong rốt cục chứa thứ gì, phí hết tâm tư bày sẵn đường đi nước bước cho cậu ta, cậu ta lại không đồng ý, nhất định phải mở ra một con đường bước lên Hoàng Tuyền.

    “Cậu có biết chiến đội Liệp Ưng là nơi nào không? Cậu nói ra lời này, chứng minh cậu cũng đã hiểu rõ nơi đó, đừng ỷ vào trẫm đối với cậu có mấy phần hài lòng, không biết phân biệt như vậy!”

    “Thần biết đến!”

    Yến Thù Thanh không hề lùi bước, mím môi thật chặt, “Chính là bởi vì thần quá hiểu nơi đó, cho nên thần mới muốn đi.”

    Chiến đội Liệp Ưng trên danh nghĩa là một nơi đóng quân nằm ở cực Bắc nơi xa xôi nhất mẫu tinh, phụ thuộc vào sự quản lý quân bộ, trên thực tế chiến đội Liệp Ưng lại khống chế được toàn bộ lãnh thổ bắc bộ cùng với tin tức bí mật của quốc gia, người ở bên ngoài xem ra chỉ cần binh lính được phân đến tinh cẩu Bắc Cương, đều xem như là một thành viên của “Liệp Ưng Đoàn.” Trên thực tế bọn họ chỉ là quân nhân bình thường, thành viên chiến đội Liệp Ưng chân chính đơn độc hành động, nhân số không vượt quá hai mươi người, nhưng bọn họ chính là “bộ đội cảm tử” không hơn không kém, phụ trách tất cả nhiệm vụ cơ mật của quốc gia, ám sát cùng chống địch, là bộ đội tinh nhuệ trực thuộc Hoàng Thất.

    Mà đội ngũ này sở dĩ mạnh mẽ thần bí như vậy, là bởi vì “chế độ lựa chọn đặc thù bí mật” của bọn họ. Không có ai biết cách chọn lựa của bọn họ như thế nào, mà hàng năm đến kỳ sát hạch tỉ lệ tử vong chiếm hơn 80%, người còn sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng có thể thông qua kì sát hạch thì lại càng hiếm như lá mùa thu, thế nhưng cho dù cuối cùng toàn bộ người tham gia kì thi đều chết trận, chiến đội Liệp Ưng cũng không vì thế mà hạ thấp bất kỳ tiêu chuẩn nào.

    Cho nên “Chiến đội Liệp Ưng” ở trong mắt rất nhiều người vẫn tồn tại giống như ma quỷ, người của quân bộ nghe đến đều biến sắc, thế nhưng hiện tại Yến Thù Thanh dĩ nhiên chủ động muốn gia nhập.

    Hoàng đế giận dữ nở nụ cười, ánh mắt nhìn Yến Thù Thanh cũng lạnh xuống, “Trẫm thật không biết nên khen cậu can đảm, hay là ngu xuẩn tự đại.”

    “Nếu cậu biết đến gia nhập chiến đội Liệp Ưng sẽ phải trải qua những gì, thì càng nên rõ ràng hàng năm có bao nhiêu người chết trong kì sát hạch, hàng năm có hàng ngàn cầm kiếm giả báo danh, bọn họ cũng không hề thua kém cậu, thế nhưng đến cuối cùng người sống sót chỉ rất ít thậm chí là không có, chiến đội Liệp Ưng chưa từng có tiền lệ chấp thuận cho một phục tùng giả gia nhập, người sống sót càng không có phục tùng giả, Yến Thù Thanh, trẫm dựa vào cái gì vì cậu phá quy củ này?”

    Yến Thù Thanh không có bởi vì hoàng đế quát mắng mà có một chút dao động, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói, “Bệ hạ, không có tiền lệ phục tùng giả gia nhập, là bởi vì chưa từng có một phục tùng giả nào báo tên, tự nhiên cũng không tồn tại chuyện có người sống sót.”

    “Ồ?” Hoàng đế lộ ra một vệt nụ cười châm chọc, “Cho nên cậu muốn nói cho trẫm biết, nói ngày hôm qua cậu giết một con ác long cho nên tự nhận thân thủ không tệ, vì vậy muốn làm gương cho binh sĩ cậu chính là phục tùng giả đầu tiên gia nhập chiến đội Liệp Ưng?”

    Yến Thù Thanh mím mím môi, lắc lắc đầu, “Không, thần chỉ là muốn nhắc nhở bệ hạ một chút, tiền lệ sở dĩ gọi tiền lệ, chỉ là bởi vì coi thói quen trước kia xem là chuyện đương nhiên, cũng không nhất định chính xác, pháp luật đế quốc cùng quy định quân bộ, không hề có một điều khoản hạn chế phục tùng giả tham gia sát hạch của chiến đội Liệp Ưng, bệ hạ cần gì phải vì thần mà phá đi quy củ vốn không có này.”

    Một câu nói càng trực tiếp khiến Hoàng đế á khẩu không trả lời được, trong phút chốc ông nheo mắt lại, trong ánh mắt toả ra thần sắc nguy hiểm, “Yến Thù Thanh, cậu đây là đang giáo huấn trẫm sao?”

    “Tình trạng thân thể bây giờ của cậu, cậu hiểu rõ nhất, ở trước mặt quân địch cậu chính là mục tiêu sống, trẫm nể tình cậu cứu giá thành công, lại cùng Cận Hằng có tình cảm, lúc này mới mở cho cậu một con đường sáng để đi, đây không phải là đang thương lượng với cậu, mà là hoàng mệnh, nếu như cậu tiếp tục không biết điều, cùng trẫm nói ra những thứ không cần thiết, trẫm hoàn toàn có thể đem cậu nhốt lại, thậm chí trực tiếp giết cậu.”

    Lời này khiến Yến Thù Thanh ngẩn ra, không chỉ không bị khiếp sợ trái lại lộ ra một vệt nụ cười yếu ớt, “Nếu như trong lòng ngài thật sự nghĩ như vậy, vừa nãy cũng đã động thủ, không cần phải nge thần nói nhảm nhiều như vậy,”

    “Thần biết đến bệ hạ nói cho cùng chỉ là không muốn thần liều lĩnh tham gia cuộc phiêu lưu kia, thế nhưng thần làm ra

    quyết định này cũng không phải tâm huyết dâng trào, càng không phải là bởi vì người ngoài nghi ngờ năng lực của thần, cho nên muốn chứng minh người khác, chỉ là bởi vì thần tự biết tình cảnh bây giờ, cho nên càng không thể lưu lại mẫu tinh.”

    Vừa nghe lời này, hoàng đế hơi nhíu lông mày, “Lời này của cậu có ý gì?”

    “Bệ hạ muốn phong tước vị cho thần, thậm chí phái người bên cạnh bảo vệ thần, đương nhiên là có ý tốt, thế nhưng như ngài mới vừa nói, thần đã biến thành mục tiêu sống trong mắt quân địch, coi như thần vào ở hoàng cung, mỗi ngày ở gần Hoàng đế, quân địch nếu muốn tìm đến thần chẳng phải dễ như trở bàn tay? Bọn họ ở trong tối chúng ta ở ngoài chỗ sáng, vốn là rơi vào thế hạ phong, so với việc được phong hầu tước, sau lưng mỗi ngày lo lắng đề phòng quân địch, thần tình nguyện bỏ đi tất cả mọi thứ ở hiện tại, đi đến chỗ thần muốn đến.”

    “Dù sao ngài cũng cảm thấy thần đi tham gia sát hạch của chiến đội Liệp Ưng quá mức hoang đường, quân địch khẳng định càng không tưởng tượng nổi, chỉ cần thần mai danh ẩn tích rời khỏi mẫu tinh, trận sóng gió này chẳng mấy chốc sẽ dẹp loạn, tiếp tục qua mấy tháng người khác khả năng cũng không nhớ được thần là ai, lúc đó kẻ địch muốn tìm thần càng giống như mò kim đáy biển, còn thần…”

    Nhắc tới bản thân, Yến Thù Thanh dừng một chút, trên mặt lộ ra một vệt ý cười tự giễu, “Ngài cũng nhìn thấy, đã biến thành phục tùng giả, bản lĩnh chỉ có ngần ấy, phỏng chừng ở chiến đội Liệp Ưng cũng sống không bao lâu, nếu quả như thật bất hạnh chết ở trong kì thi sát hạch, ngược lại cũng vĩnh viễn tuyệt trừ hậu hoạn cho Thương Kiếm, việc này đối với bệ hạ mà nói chẳng lẽ không phải việc tốt sao?”

    “Bệ hạ cũng là xuất thân quân nhân, cần phải rất hiểu chiến đội Liệp Ưng đối với một người lính mà nói có ý nghĩa như thế nào, đó là ước mơ từ nhỏ của thần, thần hi vọng được làm một thành viên của đội, mặc dù thần đã không phải là cầm kiếm giả, thậm chí mất đi tư cách tham gia kỳ thi sát hạch của Liệp Ưng, thế nhưng thần vẫn còn là một quân nhân, thần tình nguyện giống như người chiến sĩ khác chết ở trên chiến trường, cũng không muốn ở chỗ này sống sót buông thả.”

    Nói xong lời này, anh đứng thẳng hai chân, kiên trì thẳng tắp ưỡn lương, giơ tay đặt trên trán, làm một tư thế nghi lễ quân đội nghiêm trang, một đôi mắt đen lập loè chứa đựng cố chấp trước nay chưa từng có.

    Hoàng đế trầm mặc, nhìn anh thật lâu không nói gì, một đôi mắt thâm thúy giống như là muốn từ trên mặt Yến Thù Thanh tìm được một chút do dự, mà cuối cùng ông chỉ là xoa xoa thái dương trầm giọng nói, “Vậy cậu đi xuống trước đi, quyết định của cậu… Trẫm sẽ suy xét.”

    Lời này nói ra, Yến Thù Thanh đã biết mình thu được thắng lợi, trong lòng anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện phía sau lưng đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi, vì vậy cũng không tiếp tục kiên trì, chào một cái yên lặng lùi ra, không nhìn thấy sau lưng Hoàng đế lộ ra ánh mắt phức tạp.

    Trong lúc đi ra khỏi hoàng cung, sắc trời đã tối lại, Yến Thù Thanh lập tức gọi điện thoại cho Cận Hằng, nghĩ đến cái tên này thời gian dài như vậy không liên hệ được với anh, trong lòng khẳng định cuống lên, ai nghĩ vừa gọi đi lại không có ai bắt máy, cũng không nhận được bất kỳ hồi báo nào.

    Quần áo ướt đẫm mồ hôi bị gió lạnh thổi qua, hơi có chút run người, Yến Thù Thanh vừa nghĩ đến bộ dạng không uy mà giận của Hoàng đế, gương mặt lúc đó giống y hệt Cận Hằng, theo bản năng bĩu môi, trong lòng càng thêm nhớ tên gương mặt cá chết kia.

    Nghĩ tới đây, anh không khỏi nở nụ cười, không kịp chờ đợi ngồi lên phi hành khí về nhà, mà “Về nhà” cái từ này vào đúng lúc này cũng tràn đầy mê hoặc.

    Lúc ở bệnh viện, phòng bệnh của hai người tuy không nằm cạnh nhau, lại không ngăn cản hai người ở sau lưng lén lút gặp mặt, loại hành động “vụng trộm” tránh né bác sĩ y tá len lút gặp mặt khó giải thích được có một loại cảm giác hưng phấn, khiến hai người cơ hồ mỗi ngày dính vào nhau đều cảm thấy thời gian không đủ dùng, thế nhưng bởi vì chuyện ở trên mạng, hai người bị ép tách ra, bây giờ tính toán đã rất lâu hai người không có chân chính gặp mặt.

    Lúc trước chỉ là suy nghĩ một chút còn cảm thấy bản thân sẽ vượt qua được, nhưng hôm nay cách bức tường nhìn thấy người thật, Yến Thù Thanh liền cảm thấy trái tim đã sắp nhảy ra ngoài, chưa bao giờ nếm thử qua tư vị nhớ một người như thế.

    Anh không nhớ rõ bản thân tại sao dừng lại phi hành khí, cũng không nhớ rõ bản thân đi lên cầu thang như thế nào, thậm chí cũng không biết Cận Hằng đến cùng có thể về “nhà” hai người lúc trước từng ở hay không, lúc này người cũng đã đứng ở trước cửa nhà.

    Đáng tiếc lúc này trong nhà đen kịt một màu, không có một chút ánh sáng nào, rất hiển nhiên Cận Hằng chưa có trở về nơi này, điều này làm cho Yến Thù Thanh trong nháy mắt có một chút thất vọng, trái tim đập mạnh không có cách nào yên tĩnh.

    Khẽ thở dài một hơi, anh nhận lệnh dùng thiết bị truyền tin mở cửa, cửa phòng “Tích” một tiếng mở ra, anh đem bánh ngọt tiện tay mua ở trên đường đặt lên trên bàn, mới vừa cúi người xuống cởi giày, một cái tay đột nhiên ở sau lưng bịt kín miệng của anh.

    “!”

    Trong phút chốc anh trợn to hai mắt, nhấc khuỷu tay lên chính là chiêu thức công kích bén nhọn nhất, ai biết người kia không chỉ có phòng vệ sự công kích của anh, còn dùng một cái tay khác lập tức bắt lấy tay anh, tàn nhẫn mà đặt anh ở trên cửa.

    “Ầm” một tiếng, cửa phòng phát ra một tiếng tiếng vang nặng nề, một đạo sức mạnh kinh khủng chặt chẽ đè lại anh, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn, “Nói, đồ vật của Cận Hằng ở nơi nào?”

    Yến Thù Thanh dùng sức giãy giụa, thế nhưng làm thế nào cũng không thoát được trói buộc của người kia, “Đồ vật Cận Hằng gì, tôi không biết anh đang nói cái gì.”

    Thân thể đột nhiên va chạm về phía trước, ngón tay kia đã khóa lại cổ của anh, “Đừng cho là tôi không biết quan hệ của cậu và Cận Hằng, thành thật khai báo Cận Hằng giấu đồ vật ở nơi nào, bằng không đừng trách tôi giết người đàn ông của cậu.”

    Lời này khiến Yến Thù Thanh không khỏi xì cười một tiếng, thân thể cũng lười phản kháng, “Tôi thực sự không biết anh cần cái gì, nhưng anh muốn giết Cận Hằng thì cứ việc, tôi đã sớm cảm thấy anh ta rất phiền, anh động thủ giúp tôi giải quyết anh ta, vậy vừa vặn tôi có thể đá anh ta đổi người mới.”

    “Cậu, cậu còn muốn đá anh ta, đổi người mới.”

    Âm thanh táo bạo từ phía sau vang lên, Yến Thù Thanh hừ hừ hai tiếng, “Đúng a, không chỉ là trước đây muốn đá, hiện tại càng muốn đá!”

    Nói xong lời này, thừa dịp người kia không chú ý, anh đột nhiên quay người đạp một cước, tránh khỏi cánh tay của người kia, đầu cũng không quay lại trực tiếp trở tay sờ soạng giữa hai chân người kia, sau đó còn không đợi trộm cười ra tiếng, đã bị người kia hung thần ác sát bắt lấy đặt ở trên ghế salông.

    “Em sờ chỗ nào vậy!” Người kia tức giận mở miệng, cúi đầu thật sự giống như dã thú cắn một cái vào cổ anh, thế nhưng là không có dùng sức, ẩm ướt vô cùng còn có chút ngứa.

    Yến Thù Thanh rốt cục nhịn không được nở nụ cười, lúc này ngoài cửa sổ ánh trăng vừa vặn chiếu vào, làm cho anh thích ứng được bóng tối trước mắt, cũng thấy rõ đường viền cứng rắn của người trước mắt.

    Trước đây cách xa xôi nhìn thấy, đến cùng không nhìn tỉ mỉ, bây giờ dựa vào gần như vậy, mới phát hiện người này tựa hồ đen, còn gầy đi một chút, mà đường nét trên mặt cũng trở nên sâu đậm hơn, dường như đôi mắt càng thêm thâm thuý hơn so với màn đêm.

    Kỳ thực vừa nãy Cận Hằng mở miệng nói ra câu đầu tiên, Yến Thù Thanh liền nhận ra hắn, mà anh vẫn là cố ý nháy mắt mấy cái, một mặt vô tội nói, “Không sờ thì làm sao biết người hại em là ai, đàn ông thiên hạ nhiều như vậy, em nào biết ai mới là người đàn ông của em.”

    “Em còn muốn sờ người khác, hả?” Cận Hằng để sát mặt vào, trực tiếp đưa tay dò vào quân trang của Yến Thù Thanh, ở trên phần eo nhạy cảm của đối phương nhẹ nhàng xoa nắn.

    Yến Thù Thanh sợ nhất là bị ngứa, không nhịn được rụt lại, cười nói, “Em nói lời này lúc nào, anh đừng vu hại em.”

    “Vừa nãy là ai nói muốn đá anh đổi người mới?” Cận Hằng nắm cằm Yến Thù Thanh, hung thần ác sát nhìn đối phương, hận không thể trực tiếp nuốt đối phương vào trong bụng, “Mới mấy ngày không gặp, tâm địa gian xảo của em lại tới nữa rồi đúng không?”

    Hắn vừa nói vừa nhéo cái cổ của Yến Thù Thanh, hơi lạnh đầu ngón tay trượt ở trên yết hầu, lại giống như đầu lưỡi mãnh thú liếm láp cổ họng con mồi, không biết lúc nào lại đột nhiên cắn mạnh một cái, cắn đến khi con mồi máu tươi tung toé.

    Yến Thù Thanh hô hấp có chút bất ổn, theo bản năng giơ cái cổ lên, lại đem mình đến gần tay Cận Hằng, anh mở to mắt ngẩng đầu nhìn Cận Hằng, cười như không cười nói, “Là do anh đột nhiên trói em lại cho nên em mới nói ra như vậy, đấy anh xem nếu em không nói thể anh còn định giả bộ bao lâu, lại nói anh trở về cũng không nói cho em một tiếng, tối đen như mực thế này ai biết là anh a.”

    Nhắc tới cái này, Cận Hằng tức giận hừ lạnh một tiếng, “Anh làm gì phải nói cho em, dù sao em cũng không trả lời tin nhắn của anh.”

    Cho nên náo loạn nửa ngày cái tên này còn đang vì chuyện lúc sáng anh không trả lời tin nhắn của hắn mà tức giận a..

    Yến Thù Thanh lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Cận Hằng, khóe miệng ý cười càng sâu, “Em không trả lời tin nhắn của anh, vậy anh còn trở về làm gì? Anh nhớ em như vậy à?”

    “Đây là phòng của anh nhà của anh, anh về nhà mình cũng không được à!” Hắn thô lỗ mà mở miệng, lỗ tai mơ hồ đỏ lên, nhưng không có táo bạo phủ định vấn đề Yến Thù Thanh hỏi.

    Yến Thù Thanh hiểu rõ “Ồ ~~” một tiếng, “Thì ra anh thật sự nhớ em như vậy, dù cho không xác định em có trở về hay không, anh cũng ở chỗ này làm hòn vọng phu?”

    “Cái gì hòn vọng phu, em quả thực —— ”

    Cận Hằng lần này thật sự nóng nảy, cực lực làm ra bộ dáng hào hiệp, kết quả nói một đằng làm một nẻo còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Yến Thù Thanh ngẩng đầu lên lặng lẽ tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Lén lút nói cho anh, kỳ thực em cũng rất nhớ anh.”

    “Mấy ngày nay bị những phóng viên kia vây đuổi chặn đường em cũng không dám ra ngoài cửa, cũng không dám đi tìm anh, nhưng không nhìn thấy anh chỉ nhìn thấy tin nhắn của anh cũng vô dụng, em xem hình như anh gầy đi thì phải.”

    Anh phát hiện trước đây anh hoàn toàn không có kỹ năng dỗ dành người khác, sau khi theo đuổi được Cận Hằng anh đột nhiên thay đổi cả người sáng lên, hơn nữa anh còn phát hiện mình chỉ cần ngay thẳng biểu đạt ra dù cho có buồn nôn đến đâu thậm chí ngay cả anh cũng không chịu được, thế nhưng Cận Hằng rất yêu thích, hơn nữa rất dính chiêu này.

    Quả nhiên Cận Hằng nghe xong lời này, cả gương mặt đỏ rần, thật giống như so với Yến Thù Thanh nói ra lời này hắn còn xấu hổ hơn, miệng hít sâu mấy hơi, giống như là muốn nổi nóng dù cho hoàn toàn không biết nên biểu hiện ra làm sao, cuối cùng trực tiếp thô lỗ nói, “Em đừng nói như thế.”

    Tại sao vợ hắn không thể nghiêm túc một chút.

    Yến Thù Thanh mỗi lần đều có thể bị phản ứng của hắn chọc cười, cả người nghiêng sang một bên, mấy ngày nay tất cả không vui cũng vào đúng lúc này tan thành mây khói, “Thì ra tình cảm của mình cũng không thể nói ra sao? Nhưng em đã rất khắc chế a, em còn chưa nói muốn hôn anh, cho anh ôm eo của em, liếm cổ của em, sau đó —— a!”

    Yến Thù Thanh còn chưa nói hết, Cận Hằng đã cúi đầu ngăn chặn cái miệng của đối phương, “Sau đó làm em không xuống được giường đúng không?” Hắn đã sớm nhìn thấu tâm tình của vợ hắn rồi.

    Yến Thù Thanh a a hai tiếng biểu thị mình tuyệt đối không có không đứng đắn như thế, thế nhưng đã không phát ra được thanh âm nào, tiếng rên rỉ hoà vào âm thanh thở dốc của Cận Hằng, tất cả đều chôn ở trong nụ hôn dài dằng dặc lâu ngày gặp lại.

    Chờ đôi môi hai người tách ra, cả hai đều có chút thở hồng hộc, đôi mắt hai người ở trong bóng đêm chạm vào nhau, lập tức đốt lên lửa cháy.

    Hai người họ ai cũng không đề cập tới chuyện không vui lúc trước, thật như bên ngoài nói bóng nói gió hoàn toàn không hề liên quan đến hai người bọn họ, mà trước mắt ở trong thế giới nho nhỏ này chỉ có hai người bọn họ, rốt cuộc không có một ai khác.

    Yến Thù Thanh do dự một chút, vốn là muốn nói cho Cận Hằng chuyện mình đi gặp Hoàng đế, thuận tiện nói cho hắn chuyện mình gia nhập chiến đội Liệp Ưng, nhưng đối diện đôi mắt tối tăm của Cận Hằng, anh liền đem lời nói một lần nữa nuốt vào trong bụng, anh không muốn để cho bất cứ chuyện gì ảnh hưởng giờ phút này của bọn họ, ít nhất hiện tại không muốn.

    Không đợi Cận Hằng động thủ, anh đã tự động cởi quần áo, da dẻ trắng nõn lần lượt lộ ra ở trong màn đêm tản ra ánh sáng lạnh lẽo, hô hấp của Cận Hằng đột nhiên cứng lại, lập tức đè tay Yến Thù xuống xuống, không chờ đối phương mở miệng, trực tiếp không kịp chờ đợi xé ra quần áo của đối phương, một bên hôn đôi môi của đối phương, một bên cởi ra đai lưng của đối phương.

    Yến Thù Thanh cũng không cam yếu thế, giơ tay cởi quần áo của Cận Hằng, nhìn trước mắt bả vai màu đồng cổ lộ ra ngoài, đầu anh vang lên ong ong, mấy ngày không gặp nhớ nhung triệt để hóa thành liệt hoả hừng hực, làm cho anh đã triệt để không vừa lòng chỉ có thể xuyên thấu qua ánh trăng nhìn người đàn ông này.

    Cánh tay theo bản năng sờ soạng, anh mò tới đèn bàn bên cạnh, vừa muốn bật lên, Cận Hằng lại đột nhiên đè tay anh lại, có chút nôn nóng nói, “Đừng mở đèn!”

    Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, “Tại sao không có thể mở? Từ khi vào cửa đến bây giờ em ngay cả mặt của anh cũng không thể thấy rõ.”

    Trước đây mỗi lần xảy ra chuyện không thể miêu tả, Cận Hằng sẽ đặc biệt cố chấp mở đèn, cố chấp ở dưới ánh đèn sáng nhất cởi từng thứ quần áo trên người anh, thế nhưng hôm nay tối như thế, tại sao hắn lại đột nhiên khác thường như vậy?

    “… Cũng không phải chưa từng thấy.” Cận Hằng hàm hàm hồ hồ nói xong lời này, trong giọng nói mơ hồ còn có một tia né tránh không dễ phát giác.

    Yến Thù Thanh liếc nhìn hắn một cái, ý vị thâm trường nói, “Anh không cho em mở đèn nhìn anh, vậy em cho anh nhìn em được không? Để em mở đèn, em tự mình cởi quần áo.”

    Lời này đối với loại người bảo thủ theo chủ nghĩa truyền thống như Yến Thù Thanh mà nói quả thực là xấu hổ, trước đây nghĩ anh cũng không dám nghĩ tới, thế nhưng đêm nay anh cũng không cần phải cân nhắc cái nào đúng cái nào sai, chỉ cảm thấy anh muốn giữ lấy Cận Hằng, cùng hắn liều chết triền miên kích động, cho nên cũng không đoái hoài tới những thứ này.

    Cận Hằng rất hiển nhiên dao động, cái mê hoặc này thật sự là quá lớn, nếu như trước đây hắn căn bản không có cách nào từ chối, nhưng bây giờ hắn lại căng thẳng thân thể chết sống không có buông tay Yến Thù Thanh ra.

    “Làm sao, không cho phép em bật đèn, có phải anh ở trên mặt có vết tích gì không thể thấy, hay là mấy ngày nay không gặp, anh giấu em làm chuyện xấu gì.”

    “Nói hưu nói vượn cái gì! Chuyện này… tối như vậy cũng tốt mà, sao hôm nay em lại lắm chuyện như vậy.”

    Cận Hằng âm thanh càng không dễ chịu, cúi đầu muốn hôn Yến Thù Thanh làm cho đối phươg khẩn trương quên đi việc này, Yến Thù Thanh chính xác cũng thu tay về, trong lúc Cận Hằng không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, Yến Thù Thanh đột nhiên giơ tay ra nhanh chóng ấn nút bật đèn, trong nháy mắt cả phòng một mảnh sáng choang.

    Trong phút chốc Cận Hằng trở nên bất động.

    Yến Thù Thanh bị ánh đèn chiếu vào mắt có chút không thích ứng kịp, một lúc sau mới phát hiện trong phòng dĩ nhiên để hộp dụng cụ cùng tấm gỗ ngổn ngang đặt ở dưới mặt đất, mà căn phòng bên cạnh vẫn luôn luôn khoá lại mở hé cửa.

    Yến Thù Thanh nghi ngờ theo bản năng liếc Cận Hằng một cái, không hiểu trong đó giấu giếm cái gì, trực tiếp đứng dậy đi đến căn phòng kia, lúc này Cận Hằng muốn ngăn trở đã không còn kịp rồi.

    Lặng yên đẩy cửa phòng, trong phòng tản ra mùi sơn nhàn nhạt, mở ra ánh đèn trên thiết bị truyền tin, vài con người máy hình cầu dĩ nhiên không tiếng động đang quét sơn lên tường.

    Tường lúc trước màu trắng tinh đã có một nửa được sơn màu xanh lam, trên trần nhà hình ảnh đã thay đổi, trong nháy mắt ánh đèn chiếu lên, bức tranh ngân hà long lanh rực rỡ hiện ra, khiến căn phòng cực kỳ mộng ảo, mà bên trong góc phòng còn đặt một “cái giá gỗ nhỏ” chưa hoàn toàn làm xong.

    Không giống với vật dụng của người máy làm ra, cái giá gỗ này vừa nhìn khá thô ráp, có mấy chỗ thậm chí hình dáng không đồng đều, mà mỗi cái góc viền đều được đánh bóng phi thường khéo, không hề có một vết xước, vừa nhìn liền biết tốn rất nhiều công phu, Yến Thù Thanh theo bản năng đi lên trước, lúc này mới phát hiện một giá gỗ chưa làm xong này chính là một cái nôi nhỏ.

    “?” Nghi ngờ quay đầu lại, lại đối diện thần sắc cực kỳ không tự nhiên của Cận Hằng.

    Gương mặt hắn co quắp, rõ ràng không có quá nhiều biểu tình, mà một đôi lỗ tai đã triệt để đỏ ửng, thấp giọng ho vài tiếng, giả vờ vô ý nói, “Đừng nhìn anh, anh cảm thấy sau này chúng ta sẽ có con, cho nên muốn làm một căn phòng cho nó mà thôi.”

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn