Chính là không ly hôn – Chương 46

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Sau khi hoàn thành hai mươi km chạy trong sa mạc, trời đã triệt để đen kịt.

    Hoang mạc buổi tối, so với ban ngày có sự chênh lệch rõ ràng, mới vừa rồi còn là ánh mặt trời chói chang khí trời khô nóng, chờ đến khi mặt trời lặn xuống, trên người ướt đẫm mồ hôi, bị gió lạnh thổi qua, quả thực như nước đá thấm vào trong thân thể, lạnh đến mức khiến Yến Thù Thanh run rẩy.

    Anh hận không thể trực tiếp mọc ra hai cánh bay trở về, thế nhưng hai chân giống như rót chì, nặng nề đến mức không còn chịu đựng sự chi phối, chờ đến lúc bước từng bước về căn cứ, anh cảm giác mình quả thực chết rồi, lúc này vẫn không thể trở về ký túc xá ngủ một giấc, bởi vì bọn họ còn phải đi phòng huấn luyện viên báo cáo.

    Hít sâu một hơi, anh nuốt nước miếng một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy Đoan Trạch đi ở phía trước, trạng thái của cái tên này bây giờ so với anh cũng không tốt hơn chỗ nào, bởi vì quá nóng, áo sơ mi trên người hắn để lại một tầng mồ hôi dày đặc, nhìn bộ dạng khập khễnh của hắn, trong lòng Yến Thù Thanh không khống chế được căng thẳng.

    Có lẽ là bởi vì bóng lưng này quá giống Cận Hằng, có lẽ là người này rốt cuộc là bởi vì giúp anh mới mệt thành như vậy, nhìn bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc cách đó không xa, Yến Thù Thanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người đi đến phòng canh gác.

    Chờ đến lúc anh từ bên trong đi ra, Đoan Trạch đã đi xa, anh kéo hai chân nặng như chì nhanh chân đuổi tới, đem bình nước bên người mình đưa tới, “Này, cho anh.”

    Nước trong bình là do anh mới đến phòng canh gác xin nước rót vào, lúc trước bởi vì phải tham gia huấn luyện, cho nên anh tiện tay cầm bình nước trong ký túc xá, kết quả lại bị phạt chạy ở trên hoang mạc này, cho nên bình nước cũng phát huy tác dụng lớn, nếu không phải là bởi vì bình nước bên người, anh cảm giác mình lúc nào cũng có thể chết khát ở trên đường.

    Mà Đoan Trạch cái tên này ngày hôm nay vừa mới đến đây, lúc bị phạt chạy bộ trên người ngay cả hành lý đều không có, càng không cần phải nói mang theo bình nước bên người, cho nên đoạn đường này hắn chính là mạnh mẽ chống đỡ, mặc dù Yến Thù Thanh mấy lần muốn đem nước cho hắn, hắn đều không hề liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp hừ lạnh một tiếng tiếp tục chạy về phía trước.

    Bây giờ đôi môi hắn hoàn toàn nứt nẻ, sắc mặt cũng cực kỳ gay go, thật sự nếu không đúng lúc bổ sung lượng nước, không biết chừng hắn có thể trực tiếp ngã xuống đất.

    Nhìn bình nước gần trong gang tấc, hắn ngẩng đầu lên nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, ánh mắt băng lãnh, không nhìn ra tâm tình gì.

    Bị đôi mắt bén nhọn như vậy nhìn chằm chằm, Yến Thù Thanh cũng cảm thấy lúng túng, “… Nước này là tôi vừa đi lấy, bình nước cũng đã rửa sạch, dù sao hiện tại cũng chạy xong, anh cứ uống đi, không độc chết anh đâu mà lo.”

    Đoan Trạch không có nhận, vẫn cứ đứng ở nơi đó không nhúc nhích nhìn Yến Thù Thanh, dưới ánh mắt như vậy, Yến Thù Thanh càng ngày càng khó coi, cũng cảm thấy được bản thân quá tuỳ tiện, người ta ghét bỏ mày như thế, mày tha thiết mong chờ người ta nể mặt mày sao.

    “… Nếu như anh cảm thấy tôi đang bố thí cho anh, vậy anh cứ trực tiếp ném đi.”,

    Nói xong lời này, Yến Thù Thanh đem bình nước đẩy vào trong lồng ngực hắn, quay người muốn đi, kết quả Đoan Trạch lại giơ tay nhận cầm lấy bình nước giọng khàn khàn nói, “Cảm ơn.”

    Trong nháy mắt hắn nhận cốc, bàn tay của hắn vô ý thức nắm chặt ngón tay của Yến Thù Thanh, nhiệt độ cực nóng tiến vào trong da, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, hai người liền rút tay ra, thế nhưng nhiệt độ nơi đầu ngón tay vẫn còn rõ ràng.

    Yến Thù Thanh sững sờ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cười nói, “Một bình nước mà thôi, khách khí như vậy làm gì, may mà anh nhận, nếu không tôi thực sự là không biết nên kết thúc như thế nào.”

    “Tôi không uống bình nước này đối với cậu rất trọng yếu sao?”

    Đoan Trạch không có nguyên do đột nhiên nói ra một câu như vậy, Yến Thù Thanh theo bản năng gật đầu, “Nếu không quan trọng thì tôi cũng không cần phải bận tâm.”

    Đoan Trạch cầm bình nước của Yến Thù Thanh, đôi môi đụng vào miệng bình, liếc mắt nhìn anh, trầm giọng “Ừ” một câu lại không nói nữa, tựa hồ còn mang theo một vệt ý cười không dễ phát giác, ngẩng đầu lên đổ nước vào trong miệng, bộ dạng thong dong trầm ổn kia hoàn toàn không giống một buổi trưa chưa từng uống qua một ngụm nước.

    Phản ứng này của hắn khiến bầu không khí nhất thời lại có chút vắng lặng, Yến Thù Thanh đoán không ra hắn rốt cuộc là ý gì, cũng không tiện nói cái gì nữa, nắm tóc tiếp tục đi về phía trước, Đoan Trạch bên cạnh cũng theo tới, mà hắn vừa nhấc chân, trong mắt lập tức chợt loé lên một vệt vẻ đau xót, mặc dù chỉ là chợt loé lại lập tức khôi phục dáng vẻ lười biếng, thế nhưng Yến Thù Thanh vẫn là nhạy bén bắt được.

    Anh không hé răng, thần sắc bất động liếc mắt nhìn Đoan Trạch một cái, lúc này bóng đêm thâm trầm, tầm mắt cũng không rõ ràng, nhưng ở dưới ánh trăng âm u, anh vẫn là nhìn thấy mỗi một bước đi của hắn, dưới vết chân lưu lại một tia đỏ sậm.

    Yến Thù Thanh không kịp phản ứng, lại tỉ mỉ quan sát một chút bước chân của Đoan Trạch, chân phải của hắn rõ ràng không dám dùng sức.

    Anh dừng bước, quay đầu hỏi, “Chân của anh bị thương?”

    Lúc này Đoan Trạch nhíu lại lông mày, giơ tay ngáp một cái, liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ hoàn toàn không muốn nói tiếp.

    Lúc này Yến Thù Thanh mới phát hiện dưới chân hắn đi một đôi ủng chiến màu đen cứng rắn, loại giày này gió thổi không lọt, nếu như không phải trên chân vẫn đang chảy máu, vết máu căn bản không có khả năng từ bên trong giày chảy ra.

    Cho nên cái tên này đến cùng làm sao bị thương? Nếu như là ở bên trong sa mạc bị chảy máu, cái tên này làm thế nào vẫn luôn kiên trì hơn hai mươi km?!

    Nghĩ tới đây, Yến Thù Thanh trực tiếp ngăn chặn đường đi của hắn, quay người cúi người xuống, vỗ vỗ phía sau lưng mình nói, “Tới, tôi cõng anh.”

    Đoan Trạch nhíu chặt lông mày, “Ai nói với cậu chân tôi bị thương? Tránh ra, tôi không cần cậu cõng.”

    Nói xong lời này bước chân của hắn nhanh hơn, Yến Thù Thanh kéo lại cánh tay của hắn, nhất thời cũng có chút giận dữ, “Bị thương thành như vậy anh cần gì phải sĩ diện, chân của anh đã bị thấm máu ra ngoài, anh cho là tôi mù a? Lên mau, tôi cõng anh đi phòng y tế, sau đó tôi sẽ đi báo cáo cho huấn luyện viên.”

    Nói xong anh giơ tay nắm lấy cái đùi lớn của Đoạn Trạch, dùng sức đem Đoan Trạch vác lên.

    Đoan Trạch giống như bị nóng, đột nhiên hất tay của anh ra, nhìn chằm chằm cái đùi lớn bị Yến Thù Thanh chạm qua, một gương mang theo vết sẹo mặt trầm xuống, “Cậu đừng tưởng rằng cho tôi một bình nước có thể đối với tôi quơ tay múa chân, tôi muốn đi đâu không cần tới cậu quyết định, chúng ta không quen thuộc tới mức đó đâu.”

    Không hiểu ra sao Đoan Trạch lại giận dữ, vừa nãy rõ ràng đã hòa hoãn, bây giờ sắc mặt còn khó xem hơn lúc trước ở sa mạc.

    Yến Thù Thanh hoàn toàn xuất phát từ thành ý, bây giờ lại đổi thành như vậy, trong lòng có chút tức giận, hận không thể chỉ vào mũi của hắn mắng: Nếu không phải là bởi vì bóng lưng của anh quá giống Cận Hằng, mới vừa rồi còn giúp tôi, tôi mới lười quan tâm đến anh!”

    Nhưng nói cho cùng cũng là lỗi do anh, đối với một người xa lạ mà nói, anh không nên thay hắn lựa chọn, chỉ là bởi vì anh không có cách nào nhìn bóng lưng một người giống như đúc Cận Hằng, ở trước mặt anh khập khễnh bước đi, cho nên lúc này mới quan tâm.

    Hít sâu một hơi, anh cố gắng đem sự chú ý của mình dời khỏi thân hình của hắn, “Được, coi như tôi quản việc không đâu, nếu là anh không muốn đi phòng y tế, cũng không thể cứ bước đi như vậy, đến lúc đó bị huấn luyện viên nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi ngược đãi anh, đưa tay cho tôi, tôi đỡ anh đi.”

    Nói xong anh giơ tay kéo lại Đoan Trạch, một cái tay khác trực tiếp đặt lên bờ vai hắn, ai nghĩ đến Đoan Trạch dĩ nhiên trực tiếp thô lỗ đẩy anh ra, thậm chí ngay cả thái độ ứng phó cũng biến mất, lông mày nhíu lại, thấp giọng lầu bầu, “Cậu thấy đàn ông đều hành xử như vậy à, không biết tốt xấu cứ dính lấy người ta.”

    Thanh âm của hắn quá thấp, nhấn chìm ở trong gió đêm cát vàng bay đầy trời, nghe tới giống như thú hoang khi tức giận phát ra âm thanh “grừ grừ.”

    Đối diện vẻ mặt mờ mịt của Yến Thù Thanh, hắn nắm chặt nắm đấm, đỉnh đầu tóc đỏ xốc xếch, lạnh lùng nói, “Thư Yến, tôi lặp lại lần nữa, tôi với cậu không quen, hơn nữa cực kỳ chán ghét loại khẩu khí thân quen của cậu, cho nên xin cậu sau này cách xa tôi ra một chút.”

    Nói xong lời này, hắn không vui trừng Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, trực tiếp đi ngang qua anh.

    Theo dõi bóng lưng khập khễnh của hắn, Yến Thù Thanh trực tiếp bị tức nở nụ cười, nếu như không phải xem bóng lưng của hắn không nỡ ra tay, vào lúc này thực sự là hận không thể gõ một gạch vào đầu của hắn, có phải là hết thảy đàn ông có hình dáng giống nhau đều khó phục vụ như vậy?

    Giơ tay xoa xoa thái dương đau nhức, anh nhìn theo thân hình cao lớn của Đoan Trạch yên lặng mà lườm một cái, sau đó đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Mẹ nó, nếu như chán ghét tôi như vậy, có bản lĩnh đem chiếc lọ trước tiên trả lại cho tôi! Không hiểu ra sao mắng tôi một trận, còn cầm đi chiếc lọ của tôi, oán hận ở đâu vậy trời!

    Nghĩ tới đây anh khập khễnh đi theo, Đoan Trạch thấy anh đuổi theo, đi càng lúc càng nhanh, kết quả lập tức ảnh hưởng đến vết thương chảy máu trên chân, đau đến mức khiến hắn trực tiếp lảo đảo một cái, Yến Thù Thanh theo bản năng từ phía sau đỡ lấy hắn, Đoan Trạch vừa muốn bỏ qua, lúc này cửa phòng huấn luyện viên, vang lên một tiếng “răng rắc” mở ra.

    Hai người cánh tay quấn lấy nhau, nhất thời đứng im tại chỗ, huấn luyện viên vừa nhìn thấy hai người lúc này hừ cười một tiếng, “Đang chuẩn bị ra ngoài xem hai người thằng nhóc các cậu có phải là chết ở trong sa mạc rồi không, kết quả chưa ra khỏi cửa đã thấy các cậu trở lại, các cậu nên vui mừng tôi còn chưa bước ra khỏi cánh cửa này, bằng không đêm nay lại chạy hai mươi km nữa cho tôi, còn đứng đó làm gì mau lăn tới đây!”

    Yến Thù Thanh gãi đầu một cái, nhanh chóng buông ra tay đỡ Đoan Trạch, lui về phía sau vài bước giữ khoảng cách, một bộ dạng tôi không trêu chọc nổi cũng không trốn thoát được, kết quả Đoan Trạch cũng không bởi vậy mà cao hứng, trái lại sắc mặt khó coi mấy phần, lườm anh một cái, trực tiếp bước vào văn phòng.

    Bên trong phòng làm việc to lớn chỉ có một mình huấn luyện viên, ông ấy nhìn lướt qua hai người mặt mày xám xịt do phơi nắng cơ hồ sắp cháy da thế nhưng vẫn cứ đứng thẳng tắp, lại ngẩng đầu nhìn thiết bị truyền tin, “Tam giờ bảy phút, thật là muộn, chỉ bằng tốc độ này của hai cậu còn muốn gia nhập chiến đội Liệp Ưng?”

    “Có biết chiến đội Liệp Ưng hết thảy thành viên đeo bao cát chạy trong sa mạc, thành tích bình quân là bao nhiêu không. Một giờ bốn mươi ba phút, còn các cậu lại chạy số thời gian gấp đôi! Nếu như hôm nay các cậu gặp không phải ba thằng nhóc to con kia, mà là đội viên chân chính của Liệp Ưng, hiện tại sớm đã tắt thở rồi, ai sẽ cho các cậu cơ hội lần thứ hai!? Biết đến sai hay chưa!”

    Nghe xong lời này, hai người đều đồng thời trầm mặc, đặc biệt là Yến Thù Thanh, trong lòng càng là nhấc lên một trận sóng lớn.

    Anh tự nhận ở trường quân đội cùng quân bộ, bên trong các hạng mục huấn luyện thường ngày, anh vẫn là đứng hàng đầu, chưa từng nghĩa tới so với huấn luyện chiến đội Liệp Ưng lại có chênh lệch lớn như vậy, trong lúc nhất thời tâm lý tuôn ra xấu hổ, nhiều năm đánh trận như vậy, lên chiến trường nhiều lần như vậy, anh đã đem quá nhiều lực chú ý đều đặt vào việc điều khiển cơ giáp cùng sử dụng vũ khí, lại quên mất thân là một quân nhân, nếu như không thể dứt bỏ cơ giáp cùng vũ khí, dựa vào tự thân chiến đấu, vậy căn bản cũng không xứng với người chiến sĩ.

    “Chúng tôi sai rồi.”

    “Chúng tôi sai rồi.”

    Đoan Trạch cùng Yến Thù Thanh đồng thời mở miệng, Yến Thù Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, Đoan Trạch lười biếng di chuyển tầm mắt.

    Huấn luyện viên nhìn thấy thần sắc hai người, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng, ông ấy không nói cho bọn họ biết, cái gọi là “Đeo bao cát chạy hai mươi km trong sa mạc”, thành viên chân chính có thể kiên trì trải qua sát hạch chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không cần phải nói giống như hai người trước mặt, không chỉ có thể chạy xong toàn bộ hành trình còn có thể đứng nghiêm ở đây báo cáo, ông nhìn ra được hai người trước mắt là mầm mống vô cùng tốt, sau này có thể từ bên trong sát hạch luyện ra được một thân thủ tuyệt hảo.

    “Ồ, trả lời rất rõ ràng, xem ra hôm nay nay hai mươi km đối với hai cậu không là gì cả, tình cảm tiến triển khá nhanh, nếu như hai cậu đã quen nhau như vậy, Đoan Trạch ngày hôm nay vừa mới đến, còn chưa có ký túc xá, tôi nhớ tới Thư Yến trong phòng cậu còn một giường trống đúng không?”

    Lời này vừa nói, không đợi Đoan Trạch nói chuyện, Yến Thù Thanh liền mở miệng trước.

    “Trưởng quan, chuyện ngày hôm nay ngài cũng nhìn thấy, hai người chúng tôi dù sao cũng là thành viên mới, khó tránh khỏi bị thành viên khác xa lánh, nếu như chúng tôi không hòa vào tập thể, chuyện xảy ra ngày hôm nay sau này khẳng định sẽ còn phát sinh, cho nên tôi nghĩ ngài không bằng trực tiếp sắp xếp chúng tôi đến phòng thành viên khác, cùng mọi người ở chung, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”

    Lời này xong, trong lòng Yến Thù Thanh trước tiên thở phào nhẹ nhõm, trước khi tổ tông kia mở miệng anh cũng nói xong lời này, nếu như là chờ hắn mở miệng, chắc chắn sẽ nói ra mấy lời làm anh khó chịu.

    Dù sao người ta cũng hai lần chỉ vào mũi của anh ghét bỏ anh, anh cũng không thể tiếp tục để hắn coi thường, huống chi, ngay cả chính anh cũng không dám hứa chắc, mỗi ngày đối mặt với một người thân hình tương tự như Cận Hằng, anh có thể nghĩ bậy nghĩ bạ hay không.

    Cho nên thẳng thắn một chuyện không bằng bớt một chuyện, chọc người ta ghét bỏ hai lần đã quá đủ, mà anh cũng không thể đối với “hàng nhái” ghi nhớ ở trong lòng được.

    Yến Thù Thanh nói xong, huấn luyện viên nhíu lông mày, tựa hồ thật sự đang suy nghĩ đề nghị của anh, còn Đoan Trạch bên cạnh vẫn cứ mang theo bộ dạng lơ đễnh, giống như hiện tại chuyện đang nói căn bản không có quan hệ gì với hắn, chỉ là trong đôi mắt màu xanh lam, trong lúc ai cũng không chú ý, tựa hồ nổi lên một tia không vui.

    Qua nửa ngày, huấn luyện viên ngẩng đầu lên, vốn còn muốn hỏi một chút ý tứ của Đoan Trạch, kết quả nhìn thấy bộ dạng lười biếng không mở mắt nổi của hắn, liền đem lời nói nuốt xuống, “Để tôi suy nghĩ thêm một chút, Thư Yến cậu về ký túc xá trước đi, Đoan Trạch lưu lại, lát nữa tôi sẽ giúp cậu tìm phòng để ngủ.”

    Nghe nói như thế, trong lòng Yến Thù Thanh mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, sau này không cần tiếp tục phải nhìn thấy cái tên này, tâm tư cũng không bị rối loạn lặp đi lặp lại nhiều lần như ngày hôm nay.

    Anh thở ra một hơi, chào một cái yên lặng mà lùi ra, vì không muốn để người ta chán ghét cũng không tiếp tục nhìn Đoan Trạch, nhưng trong phút chốc anh xoay người, khó giải thích được cảm giác giống như có gai ở sau lưng, khiến trong lòng anh không hiểu ra sao run lập cập.

    Đến lúc trở về túc xá, đã là đêm khuya.

    Yến Thù Thanh cưỡng bức chính mình vọt vào phòng tắm, sau khi rửa đi cát bụi trên người, đầu óc choáng váng nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị ép khô, mí mắt nặng đến mức như bị đổ đá, không ngờ chờ anh ngáp một cái, liền trực tiếp ôm gối ngủ thiếp đi.

    Ánh trăng màu xanh chiếu toàn bộ ký túc xá, buổi tối cũng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cũng đều rơi vào mộng đẹp, chỉ còn dư lại ngoài cửa sổ gió đêm phất qua lưu lại vang lên sàn sạt.

    Mà trong bầu không khí như vậy, bên tai đột nhiên truyền đến mấy tiếng nổ “Ầm ầm ầm!”

    Yến Thù Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, nửa mê nửa tỉnh, trở mình đem đầu vùi vào trong chăn, lúc này tiếng vang “Ầm ầm ầm” lần thứ hai truyền đến, hơn nữa còn chói tai hơn so với trước.

    Yến Thù Thanh lập tức bị thức tỉnh, mệt mỏi ngồi dậy, lúc này mới ý thức tới tiếng vang phát ra chính là từ cửa ký túc xá của anh.

    Đột nhiên nắm chặt thiết bị truyền tin, anh đi tới cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, trong nháy mắt thấy được một gương mặt thô lỗ.

    Theo bản năng mở cửa ra, còn không đợi anh mở miệng, người đã đi vào rồi.

    “…, Đoan Trạch? Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh lại đến đây?”

    Anh mệt mỏi ngáp một cái, lắc lắc đầu cưỡng bức bản thân tỉnh lại, Đoan Trạch liếc mắt nhìn anh, tầm mắt hắn dừng ở nút áo ngủ màu trắng chưa được cài vào, cuối cùng lại rơi vào hai chân trống trơn không có gì bao phủ.

    “Không xảy ra cái gì, tôi chỉ là về ký túc xá của mình.”

    Anh lười biếng mở miệng, âm thanh không có gì chập trùng, thế nhưng lông mày vẫn cứ khóa chặt, thoạt nhìn không cao hứng.

    Lời này khiến Yến Thù Thanh trong nháy mắt tỉnh táo thêm một chút, “… Về ký túc xá của mình?”

    Yến Thù Thanh còn ở trong cơn buồn ngủ nhất thời không rõ ràng hắn là có ý gì, Đoan Trạch trực tiếp nhìn chằm chằm nói, “Đúng, sau này tôi ở nơi này, nơi này cũng là ký túc xá của tôi.”

    Nói xong hắn không nói hai lời bắt đầu từ bên trong hành lý lấy đồ vật của hắn, đồ vật của hắn vô cùng đơn giản, ngoại trừ mấy bộ quần áo bên ngoài, rốt cuộc không còn cái khác, thế nhưng hắn trực tiếp chiếm đoạt cái giường bên cạnh Yến Thù Thanh, thái độ vô cùng cứng rắn cùng không thể nghi ngờ.

    Sau khi nhìn hắn nước chảy mây trôi lấy đồ vật ra, Yến Thù Thanh mới rốt cục tỉnh táo lại, lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Huấn luyện viên không phải nói sẽ sắp xếp ký túc xá khác cho anh.”

    “Cậu cảm thấy ngày hôm nay sau khi tôi giúp cậu đánh mấy tên kia, còn có người nguyện ý cùng tôi ở chung một phòng?”

    Đoan Trạch xì cười một tiếng, trên mặt mang theo vết đao lộ ra thần sắc ghét bỏ, đầu Yến Thù Thanh vang lên ong ong, anh biết cái tên này sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, dùng sức xoa xoa thái dương, anh cuộn chân ngồi ở trên giường mình, một bộ dạng muốn đàm phán nhìn Đoan Trạch nói, “Vậy anh nói cho huấn luyện viên chưa, anh trực tiếp nói cho ông ta biết, anh chán ghét con người của tôi, không muốn cùng tôi ở chung một phòng, những người khác cũng chán ghét anh, anh không có chỗ để đi, căn cứ Liệp Ưng lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ để anh ngủ.”

    “Tại cậu vừa nãy thấy sang bắt quàng làm họ, hiện tại huấn luyện viên cũng không tin hai chúng ta căn bản không quen biết, tôi lưu lạc đến nước này, là do ai làm hại?”

    Nói xong lời này, hắn đem áo vừa mới cởi ra cầm ở trong tay trực tiếp ném vào người Yến Thù Thanh, quần ngoài cũng cởi ra chỉ mặc quần trong lộ ra hai chân một đoạn bắp đùi trắng nõn cứng rắn.

    Quần áo của hắn ở trên còn dính hạt cát cùng bùn, còn có một tầng mồ hôi dày đặc, da đầu Yến Thù Thanh sắp nổ tung, theo bản năng bịt mũi muốn đem quần áo hắn ném đi, kết quả bất ngờ chính là quần áo của hắn dĩ nhiên không có mùi mồ hôi, mà là một loại mùi vị lãnh hương không nói ra được.

    Yến Thù Thanh vừa định nói cái gì, kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với tấm lưng kiên cường của Đoan Trạch, anh mạnh mẽ rời đi tầm mắt trầm giọng nói, “Nếu anh chán ghét tôi như vậy, hiện tại hoàn toàn có thể đi, không phải anh rất chán ghét tôi sao, càng không thích tôi bấu víu quan hệ cơ mà.”

    “Bởi vì cậu hại tôi thành như vậy, tôi chỉ có thể tìm cậu tính sổ, cậu muốn quỵt nợ a?”

    Đoan Trạch xì cười một tiếng, lười biếng ngáp một cái, Yến Thù Thanh xoay đầu lại, “Anh làm sao…”

    Một câu nói còn không kịp nói xong tất cả đều bị chặn lại trong cổ họng, bởi vì Đoan Trạch đưa lưng về phía anh, đã bắt đầu không coi ai ra gì cởi quần áo, cởi áo ba lỗ màu đen trên người, lộ ra thân thể cường giả mạnh mẽ, hai cánh tay đường nét trôi chảy bao trùm bắp thịt rắn chắc, dưới ánh sáng màu xanh của ánh trăng trong bóng đêm yên tĩnh lộ ra một ánh sáng mê người.

    Vào lúc này hắn cúi đầu, bắt đầu cởi quần trong, Yến Thù Thanh hung hăng nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân đúng là điên, vừa nãy đột nhiên nhìn thấy bóng lưng người kia, anh thậm chí suýt chút nữa không khống chế được đi lên ôm lấy hắn.

    Thật sự quá giống, quá giống…

    “Tôi cho anh lưu lại, anh liền cởi quần áo! Đoan Trạch, anh đừng quên, hai chúng ta không quen.”

    Yến Thù Thanh cắn răng hàm nói ra lời này, cảm thấy bản thân nhẫn nại thật sự sắp đến cực hạn, anh quá đề cao niềm tin của chính mình, anh căn bản không có cách nào ở trong hoàn cảnh như vậy cùng người có hình dáng giống Cận Hằng sớm chiều ở chung.

    “Cậu trước đây cũng ở trong ký túc xá tập thể của quân bộ đúng không, khi đó không phải bạn cùng phòng của cậu cũng không cần hỏi ý kiến cậu có thể tự do cởi quần áo hay sao?”

    Đoan Trạch nói xong cười lạnh một tiếng, “Trong căn cứ nhiều đàn ông người như vậy, cậu có thể thoải mái thưởng thức, tuyệt đối đừng lãng phí cơ hội.”

    Nói xong lời này, hắn ngáp một cái, trực tiếp xoay người đi buồng tắm, một bộ dạng từ nay về sau quyết định chủ ý muốn ở nơi này.

    Yến Thù Thanh đau đầu, anh kỳ thực đối với Đoan Trạch không có phiến diện gì, tính tình cổ quái không phải là vấn đề lớn, hơn nữa người này ngày hôm nay còn giúp anh, hai người đều là thành viên mới, ở cùng một chỗ chiếu cố lẫn nhau cũng là phải, mà chuyện này tuyệt đối không thể đánh đồng với chuyện mỗi ngày phải nhìn một người giống Cận Hằng y như đúc “Loã thể” ở trước mặt anh được a!

    Dùng sức xoa xoa thái dương, anh tiện tay mặc lên bộ quần áo, chuẩn bị đứng dậy đi tìm huấn luyện viên bàn luận một chút, anh cùng Đoan Trạch nói cái gì đều không thể ở cùng một phòng, thế nhưng vừa mới đứng dậy, anh liền thấy giày của tên kia để ở bên cạnh giường, mặt trên còn dính vết máu loang lổ.

    Nghĩ đến bộ dạng khập khễnh vừa nãy của cái tên này, còn có nguyên nhân tạo nên vết thương, anh mím môi, cuối cùng không tiếng động ai oán một tiếng, trực tiếp nằm vào trên giường, một đầu chui vào trong chăn.

    Tính toán một chút, cái tên này cũng không phải người xấu, không phải là để cho hắn ngủ một buổi tối thôi sao, mắt không thấy tâm không phiền, cố gắng qua nổi đêm nay, quá mức ngày mai lại tìm huấn luyện viên nói chuyện là được rồi.

    Trong lúc Đoan Trạch một thân hơi nước từ buồng tắm đi ra, liếc mắt liền thấy được Yến Thù Thanh giống như con nhộng chui vào trong chăn.

    Anh dùng một cái tư thế từ chối trò chuyện đưa lưng về phía Đoan Trạch, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có bím tóc màu nâu trên đỉnh đầu lộ ra ngoài, thoạt nhìn không nhúc nhích tựa hồ ngủ, nhưng thân thể trong lúc nghe thấy tiếng cửa phòng tắm vang lên không bị khống chế trở nên căng thẳng.

    Bởi vì không thấy tình huống phía sau lưng, anh cũng không biết Đoan Trạch đến cùng đang làm gì, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ dựa vào cửa phòng tắm đứng yên thật lâu, liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh không nói một lời, bị ánh mắt như vậy liên tục nhìn chằm chằm vào, Yến Thù Thanh thực sự có chút chịu không nổi, đang chuẩn bị quay đầu lại hỏi hỏi hắn muốn làm gì, cái tên này cũng không quan tâm đến anh, tựa hồ cũng không có ý tứ cùng anh cãi nhau.

    Anh nghe đến âm thanh bước đi Đoan Trạch, âm thanh vén chăn lên, âm thanh nằm xuống giường… đến khi trong căn phòng triệt để yên tĩnh lại, Yến Thù Thanh mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, thần kinh một mực căng thẳng cũng từ từ nới lỏng.

    Anh kỳ thực luôn luôn xoắn xuýt có nên đứng dậy hỏi một chút vết thương trên chân của cái tên này, trong túi của anh còn có thuốc mỡ trị ngoại thương, vừa vặn lúc này dùng được, muốn xoay người lại ném cho hắn, liền cảm thấy được bản thân đầu có bệnh, nếu như tiếp tục quan tâm khó tránh khỏi sẽ bị tên kia coi thường.

    Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung, người bên cạnh hô hấp dần dần trầm ổn, thoạt nhìn tựa hồ ngủ, cảm giác mệt mỏi vọt tới, Yến Thù Thanh cũng dần dần mà lâm vào mộng đẹp.

    Mà trong lúc nửa mê nửa tỉnh, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ khàn khàn, như là âm thanh đánh bóng giấy ráp, trong ban đêm yên tĩnh hiện ra càng trầm thấp, âm thành ồ ồ hòa lẫn hơi nước, xuyên vào lỗ tai Yến Thù Thanh.

    Từ từ thanh âm này càng ngày càng nặng, giống như là đang chạy trốn thứ gì đó, phát ra hô hấp hỗn loạn, như là cực lực nhẫn nại một chuyện nào đó đến cực hạn, kèm theo tiếng ma sát có quy luật cùng nhịp điệu đệm chăn phập phồng, Yến Thù Thanh càng nghe càng không đúng.

    Cái tên này… Không phải là đang làm cái đó chứ?

    Phút chốc, mặt Yến Thù Thanh đỏ ửng, mơ hồ còn bốc lên ánh sáng xanh lục.

    Trước khi anh chưa khai trai cực kỳ thanh tâm quả dục, ngoại trừ một lòng một dạ tại quân bộ dốc sức làm việc, nỗ lực kiếm tiền để bố mẹ nuôi thoả mãn, chưa bao giờ anh cân nhắc qua vấn đề cá nhân, sau đó khi cùng Cận Hằng xác định quan hệ, anh ứng phó tên kia không kịp tự nhiên cũng không có loại tưởng niệm này, nhưng không có nghĩa là anh một người hơn hai mươi tuổi, đoán không ra cái tên kia đang làm cái quái gì!

    Con mẹ nó, anh em không phải chứ…

    Ngày hôm nay buổi sáng hắn đánh nhau, buổi chiều đeo bao cát chạy trong sa mạc hơn hai mươi km, chân đều chảy máu, khuya khoắt mới tìm được ký túc xá, kết quả vừa nằm xuống liền… Liền xóc lọ???

    Rốt cục phải nhịn bao nhiêu mới có thể phát tác vào lúc này.

    Anh nên khen cái tên này sức khoẻ tốt, hay là bụng đói ăn quàng đây?

    Cả người Yến Thù Thanh cứng đơ nằm nơi đó, căn bản không dám động đậy, chỉ lo kinh động vị phía sau kia, mọi người cùng nhau lúng túng, thế nhưng giường ngủ của tên kia vừa vặn song song với giường của anh, bây giờ tuy rằng anh tựa lưng với hắn, lại rõ ràng cảm giác được một đôi mắt như mắt sói nhìn chằm chằm vào anh.

    Tuy rằng anh biết đến cầm kiếm giả phỏng chừng sẽ không vì “đồng loại” mà YY, hơn nữa anh lại là người làm cho hắn chán ghét như thế, cho nên căn bản không cần sợ cái gì, mà phía sau có người vẫn luôn thở gấp như lang như hổ như thế, dù là ai cũng không chịu được a!

    Yến Thù Thanh bó tay toàn tập, gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng nói thầm nhanh lên một chút nhanh lên một chút… Thế nhưng tiếng thở dốc ồ ồ của người kia không chỉ không có dẹp loạn tình thế, trái lại bởi vì anh nghĩ linh tinh càng ngày càng kịch liệt, thậm chí cuối cùng hô hấp của anh hoà vào tần suất hô hấp của hắn, chập trùng lên xuống, tư thế giống như tái chiến ba trăm hiệp đấu.

    Yến Thù Thanh nghe được cả người đổ mồ hôi, cả người chôn vào chăn bởi vì thiếu dưỡng khí cho nên đầu choáng mắt hoa, cuối cùng không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi.

    Đến khi mở mắt, trước mắt một mảnh tăm tối, anh cũng không biết mình ở nơi đó, vừa ngẩng đầu anh thấy được mặt Cận Hằng, tên kia cúi đầu hung ác hôn lên môi anh, Yến Thù Thanh nhỏ giọng nói “Xin lỗi”, tất cả đều bị hắn nuốt vào trong miệng.

    Người kia thô bạo mở ra hai chân của anh, không nghe lời giải thích của anh, dùng phương thức hung ác nhất trừng phạt anh ra đi không lời từ biệt, cả người anh cuộn mình lên, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh thở dốc hỗn loạn.

    Anh cắn môi, kêu rên từng lần từng lần nói hắn dừng lại, lại khiến hắn làm càng hung ác hơn, anh thống khổ lại vui thích gắt gao bóp lấy phía sau lưng hắn, co quắp hô lên một cái tên.

    “Cận Hằng… Cận Hằng…”

    Trước mắt ánh sáng hiện ra, ánh mặt trời chói mắt đánh vào đôi mắt, anh mở choàng mắt, phát hiện mình còn nằm ở trên giường căn cứ Liệp Ưng, mà bên trong chăn đã một mảnh thấm ướt.

    Bên tai truyền đến vang dội tiếng còi báo động chói tai, thiết bị truyền tin không ngừng mà phát ra tiếng kêu “Khẩn cấp tập hợp!”, anh đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt gương mặt mang theo vết đao của Đoan Trạch, hắn đang cúi đầu cầm dao găm vào bên eo, ngẩng đầu đối diện đôi mắt Yến Thù Thanh, lười biếng ngáp một cái, quay người liền đi ra ngoài.

    “Chờ đã! Xảy ra chuyện gì vậy?”

    “Không nghe cảnh báo, sát hạch lần thứ ba đã bắt đầu, nếu như chậm như vậy, liền trực tiếp thu dọn đồ đạc về nhà.”

    Nói xong lời này, hắn thoả mãn chậm rãi xoay người, thật giống ngày hôm qua mệt mỏi căn bản sẽ chưa từng xuất hiện, mà Yến Thù Thanh chưa từng có chuyện dậy trễ, vào lúc này giống như tượng đá ngồi ở bên giường, cả người mộng mị, mẹ nó… Quá ác liệt rồi?

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn