Chính là không ly hôn – Chương 58

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Một tiếng “tích” vang lên, thiết bị truyền tin đã khoá cửa lớn phòng thí nghiệm.

    Nơi này là chỗ cơ mật nhất toàn bộ chiến đội Liệp Ưng, một khi đóng lại, trừ phi có quyền hạn tối cao bằng không căn bản không có người có khả năng xông đến.

    Hoàn cảnh như vậy khiến Yến Thù Thanh cũng cảm thấy bớt căng thẳng, đối mặt với biểu tình thẩm vấn của người quen cũ, anh hơi thở ra một hơi, nói ra chuyện làm rời đi mẫu tinh chạy đến chiến đội Liệp Ưng, bao gồm cả chuyện Hoàng đế nhúng tay vào, nhưng chuyện này anh chỉ nói sơ lược không có nói kỹ càng.

    Trần Lâm sau khi nghe xong, nhíu mày, trừng Yến Thù Thanh nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói, “Cho nên cậu dễ dàng từ bỏ tước vị bệ hạ phong cho cậu, chạy đến cái nơi chim không thèm ị này?”

    Yến Thù Thanh chột dạ kéo kéo khóe miệng, Trần Lâm chỉ vào anh nửa ngày, cuối cùng tức giận đập bàn nói, “Tôi chưa từng thấy người ngu xuẩn như cậu, cậu nghĩ rằng tước vị hoàng gia là rẻ rách à, không muốn thì có thể ném đi! Cậu biết bao nhiêu người tha thiết mong chờ trông mong cả đời đều không đổi được một tước vị, có phải là do cậu bị biến dị gien cho nên đầu óc choáng váng rồi không!”

    “Nửa đời sau nhàn nhã làm quý tộc nhàn tản, không thể so với cậu ở quân bộ liều sống liều chết cả đời? Chẳng qua vì mấy lời nói của mấy tên rảnh rỗi, cậu trực tiếp để mình lưu vong biên cương, lần này nếu không phải vừa vặn tôi chạy đến đây, có phải cậu dự định cả đời không gặp tôi?”

    Tính cách của Trần Lâm quái lạ, thế nhưng cực kỳ bao che khuyết điểm, lúc thường miệng lưỡi bén nhọn, mà trong lòng đã sớm coi Yến Thù Thanh là bằng hữu, vào lúc này nhìn thấy anh hoàn toàn, không nhịn được lộ ra biểu tình hận thiết bất thành cương.

    Trong lòng Yến Thù Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp, không nhịn cười được một tiếng, “Nào có chuyện đó, anh là ân nhân cứu mạng của tôi a, tôi nhớ đến anh còn không kịp, làm sao có khả năng cả đời không gặp lại, nơi này cũng không thảm giống như anh nói đâu, đại khái là do mệnh tôi không tốt, không thích hợp sống an nhàn, anh coi như tôi bị nước chảy vào đầu cũng được.”

    “Đừng nói cho tôi lời ngon tiếng ngọt, mấy lời dễ nghe đó cậu để dành dỗ Cận thượng tá đi.”

    Trần Lâm tức giận nguýt anh một cái, đối diện bím tóc trên đầu của Yến Thù Thanh, giận dữ nhéo một cái, “Nhìn lại bộ dạng bây giờ của cậu xem, đường đường là một người đàn ông lại đeo bím tóc, cậu có phải là cảm thấy mình biến thành phục tùng giả chưa đủ, còn phải biến thành đàn bà mới cảm thấy thoả mãn không? Bây giờ cậu mới nhớ tới gien của cậu bị biến dị, lúc trước một mình chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy, sao không nhớ tới nó.”

    Trần Lâm nói xong lại xoa xoa đau thái dương, “Đại ca, tôi nhờ cậu ngẫm lại thân thể của mình được không, cậu đã không phải là cầm kiếm giả, tới chỗ như thế này không khác gì đi vào chỗ chết, cậu sợ không sợ Cận Hằng cái tên diêm vương kia nếu biết được nhất định sẽ phát rồ à?”

    Nói xong lời này, chính Trần Lâm cũng cảm thấy bản thân giống như người mẹ đang lo lắng cho con gái, không nhịn được trừng Yến Thù Thanh một cái.

    Yến Thù Thanh chột dạ sờ sờ mũi, nhỏ giọng thầm thì, “Kỳ thực… Cũng không phải một mình tôi.”

    Trần Rừng không nghe rõ, “Cái gì?”

    “Tôi nói không phải một mình tôi chạy tới, hơn nữa có người.. Cũng biết việc này…”

    Yến Thù Thanh nói hàm hàm hồ hồ, Trần Lâm ngẩn người một chút, “… Có người?”

    “Chính là… Cận Hằng a, hiện tại hắn cũng đang ở chiến đội Liệp Ưng, cho nên… Cũng không phải chỉ một mình tôi phát điên đâu… đúng không?” Yến Thù Thanh ngẩng đầu nhìn trời, lúng túng liếm môi một cái.

    Trần Lâm bị sặc nước, ho khan nửa ngày mới biệt nghẹn ra một câu nói, “… Hai người thật là biết chơi đùa, chạy đến nơi rách nát này cũng không quên khoe ân ái, khó trách cậu biến mất hắn vẫn giữ được bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm phu xướng phu tuỳ với cậu.”

    Nói xong anh ta đem cái chén trong tay để xuống bàn, khoát tay một cái nói, “Được rồi, lời nói mới rồi coi như tôi chưa nói, tên kia nhà cậu cũng đã không quản cậu phát rồ chạy đến đây rồi, một người ngoài như tôi có tư cách gì mà quản được a.”

    Nói xong lời này anh ta bĩu môi, đưa mắt nhìn lên trời, “Trần Lâm a Trần Lâm, mày thật đúng là thầy thuốc tốt nhất trên đời, nhưng đáng tiếc lòng tốt lại bị người ta xem là lòng lang dạ thú, ai…”

    Bộ dạng tự biên tự diễn của anh ta, chọc cho Yến Thù Thanh phát cười, vội vàng nhấc tay xin tha, “Ân nhân cứu mạng, tôi sai rồi được chưa, nể tình tôi hơn nửa đêm không sợ bại lộ thân phận cố ý tới tìm anh, có thể đừng nóng giận hay không?”

    Trần Lâm liếc nhìn Yến Thù Thanh một cái, kỳ thực trong mắt đã có ý cười, thế nhưng vẫn cứ giả bộ bình chân như vại, cầm cốc nhấp một ngụm, “Đừng nói là cố ý tới gặp tôi, tôi xem cậu tám phần mười là vô sự không lên điện tam bảo, có việc cầu tôi mới cố ý đến tìm tôi đúng khômg, nói đi, cậu đến cùng có chuyện gì gạt tôi, vừa nãy hỏi cậu có phải là mập nên không, cậu cũng ấp a ấp úng, nhanh chóng thành thật khai báo.”

    Bị chọc thủng tâm tư, Yến Thù Thanh có chút lúng túng, nghĩ đến chuyện nên nói càng cảm thấy mất thể diện, do dự một hồi mới ngẩng đầu nhìn trời nói, “… Kỳ thực cũng không có chuyện gì đặc biệt, chính là gần đây tôi cảm giác rất không thoải mái, không chừng là có…”

    “…!?”

    Trần Lâm lần thứ hai bị sặc, che miệng ho khan không ngừng, một gương mặt đều đỏ bừng, cẩn thận hỏi, “… Cậu nói “có” với chuyện tôi đang nghĩ trong đầu, có phải là một chuyện không?”

    Vẻ mặt Trần Lâm kinh ngạc khiến Yến Thù Thanh càng thêm lúng túng, tuy rằng anh rất không muốn đàm luận chuyện này, nhưng khi đã nói ra cũng không cần thiết giấu giếm nữa, gãi gãi đầu nói, “Chắc cũng là một chuyện đi, vừa nãy không phải anh nói tôi mập một vòng.”

    Đối diện ánh mắt chật vật lúng túng của Yến Thù Thanh, trong lòng Trần Lâm chìm xuống, biết đến chuyện này, vội vã ngồi thẳng người, thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Yến Thù Thanh.

    “Tại sao cậu có cảm giác này, quân y biết không? Hiện tại cậu không thoải mái chỗ nào, tỉ mỉ nói rõ ràng với tôi.”

    Đối diện ánh mắt nghiêm túc của Trần Lâm, Yến Thù Thanh mím môi, quả thực lúc này Trần Lâm đã vạch trần vết sẹo ẩn sâu nhất của anh, hít sâu một hơi hắn nhắm mắt lại, nói ra triệu chứng không khoẻ dạo gần đây của anh.

    Anh nói rất chậm, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mỗi lúc nói một chữ trong lòng thấp thỏm sâu sắc thêm một phần, mà Trần Lâm nghe được rất tỉ mỉ, mãi đến tận khi nghe anh nói xong mới nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng.

    Đối diện vẻ mặt của Trần Lâm, trong lòng Yến Thù Thanh trầm xuống mấy phần, tự giễu cười một tiếng nói, “Con người của tôi mơ mơ hồ hồ, thật sự là không có kinh nghiệm gì, xung quanh cũng không có người để hỏi, cho nên phản ứng buồn nôn đó rốt cuộc có phải là có hay không?”

    Trần Lâm sờ môi, trầm mặc hồi lâu mới gật gật đầu, “Chuyện buồn nôn khó nói, buồn nôn, chán ăn thậm chí là mập mạp, cũng không nhất định là phản ứng của mang thai, cũng có thể là tật xấu khác dẫn tới, huống hồ cậu cũng không phải phục tùng giả nguyên sinh, gien cùng khoang sinh sôi nảy nở đều là do bị biến dị, tôi thực sự không có cách nào trực tiếp cho cậu một cái kết luận.”

    Nói xong Trần Lâm xoa xoa thái dương, “Triệu chứng đó của cậu đã kéo dài bao lâu, cậu tỉ mỉ nói rõ một chút.”

    Yến Thù Thanh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, “Nhiều nhất hai tháng, lúc trước tôi tham gia sát hạch chiến đội Liệp Ưng vẫn không có như vậy.”

    “Vậy gần đây làm là lúc nào? Cận Hằng tên kia tự nhiên đã chạy đến đây, đừng nói với tôi chỉ là nắm tay bình thường, bao lâu thì hai người làm một lần?”

    Đề tài của Trần Lâm chuyển quá nhanh, đột nhiên hỏi đơn giản thô bạo như vậy, khiến mặt Yến Thù Thanh không khỏi đỏ ửng, không được tự nhiên nói, “… Anh có thể uyển chuyển nói một chút hay không?Hai người chúng tôi cũng không phải loại động dục cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó.”

    “Uyển chuyển” Trần Lâm bĩu môi chà chà hai tiếng, không nhịn được trêu đùa, “Hiện tại ngay cả đứa nhỏ cũng đã hoài nghi là có, cậu còn muốn tôi uyển chuyển? Nếu không cậu nói cho tôi hai người một ngày hoàn thành mấy lần tạo ra sinh mệnh, như vậy đủ uyển chuyển chưa?”

    Yến Thù Thanh quẫn bách ho khan vài tiếng, “Được rồi… Tuy rằng hai chúng tôi xác thực không chỉ là nắm tay, thế nhưng vẫn không thật sự làm a… Một lần duy nhất súng thật đạn thật vẫn là sau khi chúng tôi thông qua sát hạch, thế nhưng khi đó tôi đã cảm thấy không thoải mái, cũng không thể đêm đó làm sáng sớm ngày thứ hai liền có đi?”

    “Trước kia thì sao, hai ngươi làm qua chưa?”

    Lời này khiến Yến Thù Thanh không nhịn được lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, vung vung tay nói, “Xin nhờ, trước đây thì càng không thể, nếu khi đó liền có, trong lúc gặp phải ác thú tôi đã một xác hai mạng rồi.”

    “Chờ đã… Cậu nói ác thú?” Lông mày Trần Lâm đột nhiên giương lên, trên mặt lộ ra thần sắc không dám tin.

    Nhắc tới chuyện này, Yến Thù Thanh thở ra một hơi, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi, cười khổ nói, “Không tin đúng không? Ngay cả chính tôi đến bây giờ cũng không thể tin được, viễn cổ dị thú hiếm thấy như thế cũng bị tôi đụng phải, lúc đó tôi và Cận Hằng thiếu một chút liền bị nó ăn thịt, bây giờ nhớ đến đôi mắt xanh biếc cùng cái miệng lớn như chậu máu của nó, tôi vẫn còn cảm thấy nổi hết cả da gà.”

    Yến Thù Thanh tự nhiên nói, Trần Lâm nhíu chặt lông mày, trên mặt thần sắc biến ảo khó lường, như là nghĩ tới điều gì, nửa ngày mới khó khăn mở miệng, “Cậu là nói… Ác thú kia suýt chút nữa ăn thịt hai người, thế nhưng cuối cùng lại thả cậu đi sao?”

    Yến Thù Thanh theo bản năng gật gật đầu, đối diện con mắt sâu thẳm của Trần Lâm, lập tức mím môi, “… Chuyện này có cái gì không đúng sao?”

    Trần Lâm thở ra một hơi, như là không biết nên mở miệng như thế nào, trong phút chốc từ trên ghế sa lông đứng lên, đi đi lại lại trong phòng một lúc sau mới dừng lại, hít một hơi nói, “Thù Thanh, cậu có biết ác thú viễn cổ tại sao sống hơn một ngàn năm không có huỷ diệt hay không?”

    Trần Lâm đột nhiên không có bất kỳ dấu hiệu nói đến đề tài này, không khỏi làm cho Yến Thù Thanh sững sờ, “Chẳng lẽ không phải là do da dày thịt béo sức chịu đòn mạnh?”

    “Đây chỉ là một phương diện.”

    Trần Lâm duỗi ra một đầu ngón tay, tiến đến Yến Thù Thanh trước mặt, nhìn chằm chằm vào tròng mắt của anh, giọng khàn khàn nói, “Nguyên nhân trọng yếu hơn là ác thú loại sinh vật này có một tập tính, tuyệt đối không làm hại giống cái cùng đứa nhỏ.”

    “Thứ này tôi cũng cũng chưa từng thấy tận mắt, mà là thầy giáo của tôi đã làm qua nghiên cứu về sinh vật viễn cổ, ác thú này kỳ thực có chút tương tự với người Thương Kiếm chúng ta, giống cái sinh sôi nảy nở thấp hơn nhiều giống đực, mà giống đực trời sinh ôm ấp địch ý, thêm vào sự công kích cực mạnh của bọn họ, cho nên thường thường ở trong thời kì ấu tể sẽ xuất hiện tình huống giống đực cùng nhau đồng quy vu tận hơn nữa quy mô rất lớn, có lẽ là bởi vì như vậy, chúng nó đối với giống cái tuyệt đối là thái độ bảo vệ, mặc dù không phải đồng loại, nếu như không phải cường đại đến uy hiếp sinh mệnh bọn nó, chúng nó tuyệt đối không chủ động công kích.”

    “Nhưng đến nay bên trong loại sinh vật này, lực công kích đến giống cái cùng ấu tể có thể vượt quá ác thú giống đực cơ hồ không có, cho nên Thù Thanh… Khả năng đây chính là nguyên nhân nó bỏ qua cho cậu.”

    Đôi mắt Trần Lâm luôn luôn cười như không cười giờ khắc này hoàn toàn lắng đọng, biến thành thâm sắc đông lạnh, điều này nói rõ hắn tuyệt đối không phải đang nói chuyện giật gân.

    Yến Thù cứng đơ ngồi tại chỗ, phía sau lưng bất tri bất giác thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, đến tột cùng Trần Lâm có ý gì anh đều đã hiểu.

    Lời này vừa nói, cơ hồ rõ ràng nói cho anh biết, anh lúc đó rất có thể là bởi vì đã mang thai cho nên mới tránh được một kiếp.

    Sau nửa ngày, anh kéo kéo khóe miệng trở nên cứng ngắc, không nhịn được xì cười một tiếng, “Cho nên anh cảm thấy nó coi tôi thành giống cái có ấu tể?”

    “Gien của tôi đến cùng biến dị ra sao, Trần Lâm không phải anh hiểu rõ hơn tôi sao, tôi chỉ là biến thành phục tùng giả, không phải biến thành giống cái, xét đến cùng không phải tôi vẫn là giống đực sao?”

    Trần Lâm gật gật đầu, trầm mặc không lên tiếng, Yến Thù Thanh cắn môi, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, có thể càng nghĩ càng cảm thấy việc này hoang đường, “Hơn nữa coi như… Coi như tôi có, anh cảm thấy chuyện này khoa học sao? Sát hạch của chiến đội Liệp Ưng có bao nhiêu tàn khốc anh cũng đã nghe thấy, tôi cũng không phải kim cương bất hoại thân, một đường đi tới mưa bom bão đạn, còn có thể bảo vệ được đứa nhỏ trong bụng, vậy cũng thật là thần.”

    Giờ khắc này trong lòng Trần Lâm khiếp sợ và nghi hoặc không một chút nào ít hơn so với Yến Thù Thanh, gắt gao vặn đầu lông mày, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói, “Thù Thanh, lời cậu nói đều đúng, chuyện này cũng là chỗ tôi không hiểu, dựa theo lô gich bình thường, nếu như cậu thật sự mang thai, đứa nhỏ này cũng đã sớm mất, nhưng gien của cậu đã biến dị, rất nhiều chuyện đều không có cách nào dùng lô gich bình thường giải thích được.”

    “Nếu như cậu nói với tôi đều là lời nói thật, lần đây nhất cậu cùng Cận Hằng làm, vậy cậu nghĩ đã từng nghĩ còn có một loại khả năng, là gien của cậu tự động bảo vệ cậu không?”

    “… Có ý gì?” Yến Thù Thanh hơi nhíu lên lông mày.

    “Trong nghiên cứu gien có một loại thuyết pháp gọi “Phán đoán chữa trị”, ý tứ chính là trong lúc một người thân thể bị trọng thương, bộ phận trong thân thể thường thường sẽ sản sinh ảo giác, giống như một người mất đi hai chân, mà nằm ở trên giường lại không ý thức được, thậm chí có thể cảm giác được chân của mình vẫn tồn tại, đây chính là một loại “Phán đoán chữa trị”.”

    Yến Thù Thanh nghe được đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu, “… Điều này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói?”

    “Đương nhiên là có liên quan, tôi hoài nghi thân thể của cậu chính là xuất hiện “Phán đoán chữa trị” ”

    Trần Lâm liếc nhìn Yến Thù Thanh, thấp giọng nói, “Gien của cậu bị biến dị là hậu quả của việc bị cưỡng chế cải tạo, không phải cơ năng thân thể tiến hoá bình thường, cho nên tuy rằng khoang sinh sôi nảy nở đã phát dục, đồng thời có công năng thai nghén, thế nhưng thân thể cùng đại não của cậu vẫn thừa nhận cậu là cầm kiếm giả, cho nên coi như bên trong khoang sinh sôi của cậu có phôi thai, đại não trước sau không cho nó gửi đi tín hiệu, sau khi phôi thai tiến vào bên trong khoang sinh sôi nảy nở, trước sau phôi thai đều ở trạng thái héo rút, căn bản sẽ không chậm rãi lớn lên, điều này cũng có thể giải thích tại sao cậu một đường trải qua từng đợt sát hạch, còn có thể nhảy nhót tưng bừng.”

    Lời nói này lượng thông tin quá lớn, Yến Thù Thanh nghe xong nửa ngày chưa hoàn hồn lại, sau một hồi lâu mới tìm về thanh âm của mình, “Vậy… Dựa theo ý của anh, phôi thai làm sao hiện tại đột nhiên lại trổ mã? Lẽ nào nó còn có thể có tư tưởng của mình, biết đến lúc nào tôi hoàn thành sát hạch?”

    “Đó là bởi vì cậu gặp ác thú.”

    Trần Lâm xoa xoa thái dương, “Nếu như tôi đoán không lầm, thân thể của cậu kỳ thực đã quen thuộc làm cầm kiếm giả từ lâu, cho nên không có lời nói của ngoại giới kích thích, mặc dù khoang sinh sôi nảy nở rất dễ dàng mang thai, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của cậu, thế nhưng cậu lại gặp gặp được ác thú, nó đối với cầm kiếm giả cường đại uy hiếp, khiến thân thể của cậu mãnh liệt sản sinh ra dục vọng sinh tồn, phóng ra lượng lớn hormone phục tùng giả, lúc này mới khiến cậu tránh được một kiếp.”

    “Mà tương ứng, cũng xông phá “bộ máy” phán đoán cậu vẫn là cầm kiếm giả, cơ năng phục tùng giả của cậu toàn bộ thức đều tỉnh, phôi thai phát dục, trạng thái buồn nôn khẳng định cũng đi theo.”

    Nghe xong những câu nói này, Yến Thù Thanh sững sờ tại chỗ, mắt chỉ nhìn chằm chằm cốc thủy tinh trên bàn, phía sau lưng quần áo đã bị mồ hôi lạnh hoàn toàn thấm ướt.

    Anh cảm giác mình như là bị quấn vào một vòng xoáy khổng lồ, bên tai vang lên ong ong, căn bản không có cách nào suy nghĩ bình thường.

    Lời Trần Lâm nói anh nghe rõ ràng, tự nhiên cũng không cách nào tiếp tục trốn tránh, nhưng anh không dám tưởng tượng nếu như giờ khắc này bên trong bụng của anh thật sự có đứa nhỏ, con đường sau này anh nên đi kiểu gì?!

    Nếu như nơi này là mẫu tinh đế đô, có lẽ tất cả còn dễ nói, mà nơi này là chiến đội Liệp Ưng… Ở cái nơi này bộ đội đặc chủng lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, anh làm sao mới có thể giấu diếm được tất cả mọi người, thậm chí là sinh hạ một đứa nhỏ?

    Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy hối hận cùng cực kỳ không muốn, nếu là lúc trước anh chẳng phải tùy hứng làm bậy kiên trì đến chiến đội Liệp Ưng, có phải là tất cả mọi thứ ở hiện tại đều có thể thuận lợi diễn ra? Anh chấp nhận điều kiện dụ người Hoàng đế đưa ra, mơ mơ màng màng sống trong vinh hoa phú quý, như vậy Cận Hằng cũng không cần vì anh chạy đến nơi này cùng anh đồng thời chịu khổ, càng không cần gánh chịu lo lắng sợ hãi.

    Trong lòng có một âm thanh thấp giọng hỏi anh hiện tại có hối hận hay không, Yến Thù Thanh lộ ra một vệt cười khổ cơ hồ không phát hiện được, anh đích xác là hối hận rồi, mà chỉ là bởi vì tổn thương trái tim Cận Hằng, không phải là bởi vì anh rút lui, nếu như làm lại một lần, anh e sợ vẫn cứ lựa chọn giống vậy.

    Trầm mặc hồi lâu, trong lúc Trần Lâm lo lắng muốn giơ tay đụng vào anh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, “Trần Lâm, hiện tại cơ bản đã có thể xác định đúng không, tôi thật sự… Có?”

    Trần Lâm lắc lắc đầu, “Bây giờ trước tiên cậu đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này cũng chỉ là giả thiết, tôi nói nhiều như vậy chỉ là tiền đề suy đoán cậu mang thai, như vậy chuyện gặp ác thú mới có thể giải thích thông suốt, hiện tại tất cả chỉ là suy đoán của tôi, không có báo cáo kiểm nghiệm cùng chứng minh thực tế, coi như là Hoa Đà còn sống cũng không cách nào xác định.”

    Trần Lâm nói xong lại rót cho Yến Thù Thanh chén nước, cười một cái nói, “Cậu không cần một mặt biểu tình thế giới tận thế như vậy, có thể thật chỉ là tật xấu đau dạ dày, cậu cũng biết cái nơi chim không thèm ị này, dù sao không có cách nào đánh đồng với bệnh viện quân bộ, thiết bị ở đây đều là kiểm tra cho cầm kiếm giả, trời mới biết có thể kiểm tra cho phục tùng giả ra cái kết quả cổ quái gì hay không, đến lúc đó phát hiện là chẩn đoán sai, cậu lại khiến bản thân buồn khổ thì làm sao bây giờ?”

    Bưng chén lên nhấp một ngụm, hơi nước phả vào trên mặt, khiến Yến Thù Thanh buông lỏng mấy phần, không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười, “Anh yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy, anh cũng trấn an tôi rồi, tuy rằng tôi nghĩ tới hai chữ mang thai liền cảm thấy không khoẻ, mà nếu như thực sự như vậy, tôi cũng sẽ không trốn tránh sợ sệt.”

    Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm, đối diện ánh mắt kiên nghị của Yến Thù Thanh, không nhịn được mở miệng, “Thế nhưng trước khi xác định việc này, cậu cũng phải trước tiên tự bảo vệ mình, chiến đội Liệp Ưng này không phải nơi tầm thường, cậu là người biến dị, nói không chắc sẽ gặp được nguy hiểm gì, ảnh hưởng đến tính mạng thậm chí là cả đứa nhỏ, cậu đã tính sau này nên làm thế nào chưa?”

    Yến Thù Thanh nhún vai một cái, nhếch lên khóe miệng nở nụ cười, “Có thể làm sao, anh không phải mới vừa khuyên tôi đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên xác định có hay không, tôi phát sầu cũng chưa muộn mà.”

    Trần Lâm nhìn anh chằm chằm, do dự một chút mới trầm giọng mở miệng, “Thù Thanh, làm bạn bè cùng bác sĩ phụ trách của cậu, tôi không can thiệp sự lựa chọn của cậu, nhưng tôi không thể nhìn cậu đi chịu chết, nói thật, tôi cũng rõ ràng lúc trước nếu như không phải ở mẫu tinh không tiếp tục chờ được nữa, cậu cũng sẽ không chạy đến nơi đây, nếu như cậu phí hết tâm huyết ở lại chỗ này, phát hiện nơi này mới là chỗ cậu muốn sinh hoạt, vậy cậu… Không bằng giải quyết nhanh chóng…”

    Nói đến mấy chữ cuối cùng Trần Lâm dừng một chút, “Cậu và Cận Hằng còn rất trẻ, thời gian đi lính ở chiến đội Liệp Ưng kỳ thực rất ngắn, đến lúc đó mặc dù hai người giải ngũ, lại nghĩ muốn đứa nhỏ cũng không khó, huống hồ tôi xem cậu vốn là rất chống cự chuyện này, giả sử việc này là thật, cậu thực sự không giữ được đứa bé này, không bằng thẳng thắn bỏ nó đi.”

    “Không thể.”

    Yến Thù Thanh ngay cả do dự đều không có, trực tiếp từ chối, “Trong lòng tôi chống cự là một chuyện, lưu lại đứa nhỏ là một chuyện khác.”

    Anh lại không phải người ngu, làm sao có khả năng không hiểu đạo lý Trần Lâm nói, lúc trước anh đã bắt đầu hoài nghi, cái ý niệm này kỳ thực đã hiện ra trong đầu anh, thế nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã bác bỏ.

    Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngay cả ác thú loại dị thú này cũng biết bảo vệ ấu tể, mặc dù anh đến nay không có cách nào tiếp thu bản thân không chỉ biến thành phục tùng giả còn phải sinh con cho “đồng loại”, nhưng anh làm sao có khả năng thật sự thương tổn con của mình, huống chi Cận Hằng có bao nhiêu yêu thích đứa nhỏ anh đều nhìn ra rõ ràng, vừa nghĩ tới bộ dạng tên kia đối với bụng của anh gọi bảo bảo, trái tim của anh giống như bị mạnh mẽ nắm chặt.

    Trong lòng chống cự nhưng không thể so sánh được với Cận Hằng.

    Cái tên này đã vì anh bỏ ra quá nhiều, anh không thể tiếp tục thương tổn hắn, tuyệt đối không thể.

    Đối diện ánh mắt kiên nghị bướng bỉnh của Yến Thù Thanh, Trần Lâm gật gật đầu, cười giơ tay lên, “Được rồi, coi như tôi làm kẻ ác một lần, ngược lại hiện tại hết thảy đều là suy đoán mà thôi, thả lỏng đi nhé.”

    Trần Lâm nói xong lạ lấy ra một ống kim tiêm cùng một cái lọ phong kín.”Sáng mai tôi phải trở về mẫu tinh, quân bộ còn có rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý, cậu trước tiên cho tôi lấy một ít máu cùng một ít tế bào, tôi lấy về kiểm nghiệm, nếu có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.”

    Yến Thù Thanh gật gật đầu, thuận thế đưa ra cánh tay của mình.

    Dòng máu đỏ tươi theo kim tiêm chút vào bên trong lọ chứa, nhìn thấy màu sắc chói mắt như thế, trong dạ dày Yến Thù Thanh không khống chế được một trận bốc lên, theo bản năng che miệng lại.

    Trần Lâm liếc anh một cái, không nhịn được lầu bầu, “Ai… Tôi phải nói trước, coi như mẫu tinh có thiết bị hoàn hảo, bản mẫu huyết dịch cùng tế bào chính nếu như đem đi xét nghiệp chỉ có hơn 60%, biện pháp tốt nhất chính là bản thân cậu có mặt làm kiểm tra toàn dạ, nhưng cậu tự nhiên không thể quay về, tôi không thể bảo đảm kết quả nhất định chính xác ha.”

    “Tôi sẽ nghĩ biện pháp ngày mai cùng đi với anh.”

    “Cái, cái gì?” Trần Lâm kinh ngạc một chút, phút chốc một chút ngẩng đầu lên, “Anh em cậu đang đùa à, chiến đội Liệp Ưng dễ dàng cho cậu rời đi vậy sao?”

    “Chính xác rất khó, thế nhưng một ngày nghỉ ốm bọn họ chắc sẽ đồng ý thôi, từ nơi này đến mẫu tinh nếu như chiếm hạm tốc độ khá nhanh mà nói, đủ thời gian để tôi trở về.”

    “… Cậu làm sao đột nhiên…” Trần Lâm không khỏi kinh ngạc, đối diện đôi mắt trầm tĩnh của Yến Thù Thanh..

    “Tôi không có cách nào lấy đứa nhỏ ra đùa giỡn, tôi nhất định phải có được sự an tâm, nếu như đây là thật…” Nói tới chỗ này Yến Thù Thanh nhắm một con mắt lại, “Liều cái mạng này của tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ đứa nhỏ, cho dù là rút khỏi Liệp Ưng.”

    Trần Lâm bị lời của anh làm cho chấn kinh rồi, thật lâu nói không ra lời, Yến Thù Thanh có bao nhiêu ngóng trông chiến trường, so với bất luận người nào Trần Lâm rõ ràng hơn cả, đây là thiên chức cùng giấc mộng của quân nhân, nhưng hiện tại đối phương lại nguyện ý vì một đứa nhỏ bỏ đi nguyên tắc kiên trì lâu như vậy.

    Trần Lâm gật gật đầu, vừa muốn nói với Yến Thù Thanh có thể dùng quân bộ danh nghĩa giúp đối phương tìm lý do, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng chuông chói tai.

    Vẻ mặt Yến Thù Thanh trở nên nghiêm túc, trên cổ tay thiết bị truyền tin hiện lên ánh sáng màu đỏ chói mắt, [Khẩn cấp tập hợp! Hết thảy thành viên khẩn cấp tập hợp! ] nhìn thấy thông tin anh lập tức đứng lên, nhổ ống tiêm trên cổ tay xuống, “Phỏng chừng liền là đêm khuya tập kích huấn luyện, tộ phải đi rồi, huấn luyện xong tôi sẽ xin nghỉ với Trần thượng tướng.”

    Nói xong lời này, anh quay người chạy ra phòng thực nghiệm, Trần Lâm hướng về phía bóng lưng của anh thấp giọng gọi, “Sáng sớm ngày mai, tôi chờ cậu.”

    Một đường chạy đến sân huấn luyện, vừa đi vào cửa lớn, Yến Thù Thanh liền lập tức cảm thấy bầu không khí nghiêm nghị không giống bình thường.

    Lúc này toàn bộ tân binh mười hai người đã tập hợp xong xuôi, Cận Hằng đứng ở trong hàng nhìn thấy anh chạy tới mới an tâm dời đi tầm mắt, lúc này Trần thượng tướng đầy mặt sát khí nhanh chân đi tới, đi theo phía sau là toàn bộ huấn luyện viên của chiến đội Liệp Ưng.

    “15 phút trước, chúng tôi! Nhận được tình báo, tinh cầu Alpha xuất hiện một nhánh quân địch quy mô lớn, ý đồ vượt qua biên cảnh Thương Kiếm, nhắm thẳng vào đế quốc mẫu tinh, thượng cấp phái chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đón đầu, nuôi binh nghìn ngày, hiện tại chính là thời cơ để thành viên mới các cậu thi thố tài năng, toàn thể thành viên trước hừng đông lập tức hành động!”

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn