Chính là không ly hôn – Chương 59

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    “Đây là lần hành động thứ nhất của các cậu ở chiến đội Liệp Ưng, tin tưởng từ khi sát hạch đến bây giờ, tất cả mọi người đều đang chờ cơ hội này, không nên quên sứ mệnh cùng trách nhiệm của thành viên đội Liệp Ưng, hiện tại nói cho tôi, các cậu đã chuẩn bị xong chưa!”

    Ánh mắt Trần thượng tướng lợi hại đảo qua bốn phía, phần nhiệt huyết trong xương của tất cả mọi người vào thời khắc này triệt để được nhen lửa, cùng kêu lên, “Chuẩn bị xong!”

    Trải qua từng tầng chọn lựa, gian nan như vậy mới gia nhập chiến đội “Thiết huyết” này, huấn luyện một ngày một đêm lâu như vậy, mục đích cũng chỉ là bảo vệ quốc gia, làm một chiến sĩ chân chính, hiện tại nhanh như vậy đã có thể có cơ hội ra chiến trường giết địch, ánh mắt của mọi người đều toát ra ánh lửa, lòng bàn tay đổ mồ hôi, huyết dịch cũng trở nên sôi trào.

    Mà giờ khắc này Yến Thù Thanh đứng ở trong đội ngũ, sắc mặt lại hơi trắng bệch, tuy rằng anh đã sớm ngóng trông có thể súng thật đạn thật ra chiến trường thực chiến, giờ khắc này nghe đến tin tức đột nhiên xuất hiện này nhiệt huyết cũng trở nên sôi trào, thế nhưng vừa nghĩ tới tình huống thân thể bây giờ của anh, trái tim của anh không khống chế được đột nhiên chìm xuống.

    Ngón tay theo bản năng sờ sờ cái bụng bằng phẳng, đầu của anh vang lên ong ong, bây giờ nơi này đến cùng có đứa nhỏ xuất hiện hay không còn chưa có xác định, đáp ứng Trần Lâm đồng thời về mẫu tinh cũng không có tin tức, lại đột nhiên có hành động khẩn cấp, anh đến cùng phải làm gì đây…

    Trần thượng tướng chú ý tới thần sắc của anh, con mắt nhắm lại, tầm mắt chuyển qua, “Thư Yến, cậu có vấn đề gì không?”

    Đột nhiên bị gọi tên, Yến Thù Thanh lập tức đứng thẳng người, “Báo cáo trưởng quan, thuộc hạ không có vấn đề.”

    “Không có vấn đề cậu đây là biểu tình gì?”Trần thượng tướng trầm mặt, con mắt sắc bén chăm chú khóa ở trên người Yến Thù Thanh, khẩu khí có phần dò hỏi nói, “Thoạt nhìn cậu tựa hồ rất không muốn tham gia nhiệm vụ lần này, làm sao, sợ?”

    “Thuộc hạ không sợ.” Yến Thù Thanh nhìn thẳng trở lại, mím chặt môi.

    “Tốt nhất là như vậy.” Trần thượng tướng không vui hừ lạnh một tiếng, “Các cậu nghe cho kỹ, chiến đội Liệp Ưng không nhận kẻ sợ chết nhu nhược, tại thời khắc mấu chốt tôi không quan tâm các cậu có nguyên nhân gì, đều phải phấn chấn lên cho tôi, máy bay thuốc nổ không chịu nổi còn có súng, nếu như súng không thủ được còn có máu cùng mạng của các cậu!”

    Nói tới chỗ này tầm mắt của huấn luyện viên, nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh gằn từng chữ, “Nếu có người lùi bước, vậy tốt nhất hiện tại liền đứng ra, chỉ cần các cậu có lý do có thể thuyết phục tôi, tôi nhất định sẽ không miễn cưỡng một kẻ nhu nhược tham dự hành động, Thư Yến, cậu còn có vấn đề gì hay không?”

    Nói xong lời này, toàn bộ ánh mắt mọi người trên sân huấn luyện đều tập trung vào trên người Yến Thù Thanh.

    “Thuộc hạ…”

    Yến Thù Thanh chặt chẽ siết lấy nắm đấm, anh đã đáp ứng chuyện trở về mẫu tinh kiểm tra.

    Anh chỉ cần một ngày, một ngày là tốt rồi, chỉ cần có thể cho anh một cái an lòng, không cần lấy đứa nhỏ ra làm trò đùa, anh nhất định sẽ lập tức trở về, dù cho một giây sau sẽ hi sinh anh cũng sẽ không tiếc, thế nhưng dưới con mắt mọi người, anh căn bản không có cách nào mở miệng.

    Bởi vì anh là một quân nhân, hiện tại quốc gia cần anh, anh không có bất kỳ lý do gì làm một đào binh, dù cho là bởi vì đứa nhỏ của anh.

    “Thuộc hạ không có vấn đề!”

    Đứng thẳng tắp, anh giơ tay chào một cái, ánh mắt kiên định mà chấp nhất, tản ra nghị lực quyết tâm tuyệt đối không lùi bước.

    “Rất tốt.”

    Trần thượng tướng thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng, ngón tay điểm nhẹ thiết bị truyền tin trên cổ tay, một bản đồ không gian ba chiều xuất hiện ở trước mắt, ông chỉ vào tinh cầu Alpha nơi nằm xa nhất mẫu tinh, trầm giọng nói, “Lần hành động này thời gian eo hẹp nhiệm vụ khó khăn, tôi sẽ tự mình chỉ đạo, hiện tại bắt đầu làm nhiệm vụ phân tích…”

    Bởi vì là lần thứ nhất hành động, cho nên có rất nhiều đồ vật cần sớm chuẩn bị, bọn họ phân tích cả một đêm, sau khi bước đầu định ra chiến lược kế hoạch, hết thảy thành viên toàn thể đợi lệnh, cùng đợi ánh bình minh xuất hiện.

    Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, Yến Thù Thanh ngồi ở trong góc, một bên cầm súng trong tay, một bên mím chặt môi có vẻ hơi mất tập trung.

    Lúc này một bóng người ngồi xuống bên cạnh anh, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy, không thoải mái?”

    Yến Thù Thanh vừa ngẩng đầu đối diện đội mắt Cận Hằng, trái tim anh đập mạnh một cái, kéo kéo khóe miệng, “Không có, em chỉ là… trước khi hành động có hơi sốt sắng.”

    Cận Hằng cười một tiếng, chống đỡ một chân dựa vào phía sau tảng đá, tiến đến bên tai anh hạ thấp giọng nói, “Anh nói Yến thiếu tá, trước đây không phải em cũng chưa từng mang binh đi đánh giặc, có cần giống tiểu tử vắt mũi chưa sạch như thế không, lúc trước thành tích của em ở quân bộ diệt địch vẫn luôn dẫn trước, bây giờ nói lời này không thấy mất mặt sao.”

    Yến Thù Thanh mỉm cười nở nụ cười, liếc nhìn hắn một cái, “Em dẫn trước, thế nhưng vẫn không sánh bằng Cận thượng tá!”

    Khoé miệng Cận Hằng bất động thanh sắc câu lên một chút, “Đó là tự nhiên, em đứng thứ hai nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như thừa nhận rồi.”

    Yến Thù Thanh cười nguýt hắn một cái, tiếp tục cúi đầu lau súng trong tay, Cận Hằng bên cạnh nhìn chằm chằm anh chốc lát, tại góc độ người khác không thấy, nắm lấy tay anh, “Thù Thanh, đến cùng làm sao vậy, em không đúng lắm, còn có vừa nãy lúc tắt đèn em chạy đi đâu vậy, làm sao không ở ký túc xá.”

    Yến Thù Thanh không nghĩ tới Cận Hằng sẽ nhạy cảm như vậy, vào lúc này rõ ràng anh vừa nói vừa cười, còn có thể bị hắn nhìn ra manh mối.

    Ngẩng đầu đối diện con mắt màu xanh lam nguỵ trang của hắn, anh giật mình, đột nhiên tuôn ra một luồng kích động, muốn đem chuyện giờ khắc này kìm nén ở trong lòng tất cả đều nói cho Cận Hằng.

    Nói cho hắn biết hiện tại trong bụng anh rất có thể có đứa nhỏ của hai người, cho nên muộn như vậy anh còn đi ra ngoài chỉ là vì gặp Trần Lâm muốn xác nhận, thế nhưng lời nói đến bên mép tất cả đều kẹt ở trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

    Anh hiểu rất rõ tính khí Cận Hằng, nếu để cho cái tên này biết đến chuyện này, hắn rất có thể lập tức thậm chí không quan tâm hậu quả dẫn anh trở về mẫu tinh.

    Mà nơi này là chiến đội Liệp Ưng, lâm trận bỏ chạy là tội danh gì, tất cả mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, một khi hai người ở cửa ải khẩn cấp lùi bước, sau này cuộc sống quân lữ của Cận Hằng sẽ bị phá huỷ, dù cho hắn là cháu trai của Hoàng đế, trong quân đội cũng sẽ không tiếp tục giữ lại một tên đào binh.

    Yến Thù Thanh kỳ thực căn bản không quan tâm sau này anh ra sao, nhưng anh không muốn để cho Cận Hằng tiếp tục vì anh hi sinh, một khi chuyện này vỡ lở, thân phận của hai người cũng sẽ bị đem ra ánh sáng, Yến Thù Thanh không dám tưởng tượng nếu như bị quân địch biết đến anh không chỉ ẩn thân ở chiến đội Liệp Ưng, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ, chuyện này sẽ gây ra kết cục nghiêm trọng cỡ nào…

    Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình phức tạp, anh nhếch miệng, “Gần đây anh làm sao giống mẹ của em vậy, em còn có thể làm sao? Chỉ là buổi tối ăn cơm có chút không tiêu hóa, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, liền chạy tới bên ngoài đi tản bộ một chút, không nghĩ tới đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp, mới không kịp về ký túc xá.”

    Cận Hằng híp mắt nhìn anh một lúc lâu, như là đang suy tư trong lời nói của anh có thật hay không, thế nhưng ánh mắt Yến Thù Thanh quá thản nhiên, dạ dày Yến Thù Thanh không khỏe trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, một lát sau hắn nở nụ cười, cánh tay phải vừa nhấc khoát lên trên tảng đá, dùng một tư thế người ngoài nhìn không rõ, đem Yến Thù Thanh ôm vào trong lòng.

    “Không thoải mái liền dựa vào anh ngủ một chút đi, một hồi trời sáng, không cần sốt sắng, còn có anh ở đây, có anh ở đây yêu ma quỷ quái gì cũng không dám đến.”

    Lời này khiến Yến Thù Thanh xì một tiếng bật cười, trong miệng một bên nói thầm “Anh cũng biết mình là thần giữ cửa à “, ở trong bóng đêm dưới bóng cây thấp thoáng, nghiêng đầu dựa vào bả vai Cận Hằng.

    Nhiệt độ quen thuộc từ trên gương mặt truyền đến, mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm, làm Yến Thù Thanh không khỏi hơi thở ra một hơi.

    Có lẽ là anh nghĩ tới quá nhiều, có lẽ là ông trời từ trước đến giờ thích trêu đùa anh, cho nên làm cho anh không nhịn được suy nghĩ sự tình theo hướng xấu nhất, giả sử tất cả chỉ là một hồi ô long, nếu như anh nói ra e sợ sẽ khiến Cận Hằng thất vọng, kỳ thực Trần Lâm nói rất đúng, tất cả mới chỉ là giả thiết, trước khi có kết quả anh cần gì phải buồn lo vô cớ?

    Nghĩ tới đây anh lại dí sát vào lồng ngực Cận Hằng, an tâm nhắm hai mắt lại, không chú ý tới chẳng biết lúc nào Hàn Minh đứng ở đằng xa, nhìn chằm chằm bóng lưng tựa sát vào nhau của hai người, bất động thanh sắc nheo mắt lại.

    Bầu trời mới vừa nổi lên ánh sáng trắng, chiến đội Liệp Ưng liền leo lên chiến hạm đi về tinh cầu Alpha.

    Ngồi ở trong chiến hạm, Yến Thù Thanh nhìn về căn cứ của Liệp Ưng dần dần mất hút, anh mím môi thật chặt, vào lúc này chắc Trần Lâm còn đang chờ tin tức của anh đi? Nếu như không chờ được anh trở về, đồ ngốc kia sẽ tự mình rời đi trước, anh không nói tiếng nào lại leo lên tiền tuyến, cái tên kia có thể tức giận giống như hôm qua hay không.

    Vô số vấn đề tràn ngập đầu óc, thế nhưng Yến Thù Thanh đã không thể suy nghĩ nhiều, quay đầu lại nhìn cái bóng của căn cứ Liệp Ưng đã hoàn toàn biến mất ở phía dưới tầng mây, anh chỉ mong mình còn có mạng sống sót trở về xin lỗi Trần Lâm, chính tai nghe anh ta tự nói với anh kết quả kiểm tra.

    Tinh cầu Alpha nằm ở tận cùng phía bắc Thương Kiếm, là một tinh cầu hoang vu, quanh năm bốn mùa trời đông giá rét, cả tinh cầu giống như được bao trùm trong tuyết trắng mênh mông, đoàn người còn đang cảm nhận nắng ấm mùa thu, đến khi chiếm hạm hạ xuống, mọi người không tự chủ đều cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

    Sau khi dừng lại tiếp tế đạn dược cùng nguồn năng lượng, tất cả mọi người cho là sẽ lập tức ra đi, ai nghĩ đến Trần thượng tướng triệu tập bọn họ lại một lần nữa sắp xếp nhiệm vụ mới, đồng thời tuyên bố một tin tức bết bát hơn.

    “Căn cứ tình báo cùng định vị tin cậy, quy mô quân địch khổng lồ lần này, vì che giấu hành tung đã vứt bỏ phi hành khí cùng vũ trang cỡ lớn, sẽ trực tiếp đến núi tuyết Thương Lan.”

    “Núi tuyết Thương Lan?” Yến Thù Thanh lập tức nhíu mày

    Người xung quanh cùng nhau nghi hoặc, Trần thượng tướng ra hiệu anh tiếp tục nói, Yến Thù Thanh trầm giọng nói, “Theo tôi biết, trụ sở Alpha nằm ở sâu bên trong núi tuyết Thương Lan, bởi vì núi Thương Lan cao hơn mặt biển, tạo thành một tấm chắn thiên nhiên, rất dễ dàng để cho trụ sở chiếm cứ địa hình có lợi dễ thủ khó công.”

    Cận Hằng gật gật đầu, “Cho nên nếu như quân địch từ bỏ vũ trang cỡ lớn, nằm vùng ở trong núi tuyết, đi bộ vượt qua Thương Lan, chẳng khác nào nhắm thẳng vào trụ sở quân ta.”

    Hai người phối hợp cực kỳ hiểu nhau, cơ hồ trong lúc Yến Thù Thanh mới vừa nói xong, những người khác còn không có phản ứng lại xảy ra chuyện gì, Cận Hằng đã bổ sung hoàn chỉnh câu nói.

    Trần thượng tướng vỗ tay một cái, cho hai người họ một ánh mắt tán thưởng, “Không sai, cho nên muốn đuổi theo bọn họ, chúng ta không có cách nào ra tay từ trên trời.”

    “Mục tiêu chiến hạm quá lớn, quá dễ dàng đánh rắn động cỏ, mà núi Thương Lan quá cao so với mặt biển, phi hành khí không đạt tới độ cao của nó, chúng ta bây giờ chỉ có thể đi đường bộ.”

    “Đi đường bộ” có ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, mặc dù có xe hành quân thay đi bộ, mà trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, không có phi hành khí khống chế trên cao, ngồi ở trong xe cùng trực tiếp đi ở trong tuyết cũng không khá hơn chút nào.

    Trong lúc nhất thời sắc mặt của mọi người đều có chút đông lạnh, mà vẫn cứ dựa theo kế hoạch ngồi trên xe hành quân, trực tiếp thẳng tiến núi Thương Lan.

    Trong núi nhiệt độ so với bên ngoài còn thấp hơn, theo mặt trời từ từ lặn về phía tây, gió rét thấu xương càng thêm mãnh liệt, tất cả mọi người cuộn tròn trong xe quân đội lạnh đến run lẩy bẩy, trên cổ tay thiết bị đo nhiệt độ khí đã rơi xuống cảnh giới màu đỏ, nói rõ lúc này nhiệt độ ít nhất từ -30 độ trở xuống.

    Đường núi gồ ghề, bên cạnh chính là vực sâu vạn trượng, trên mặt đất bao trùm tuyết đọng dày dặn bị xe ép xuống, xe đi trên băng tuyết không ngừng trơn trượt, nếu như không phải trên người buộc dây an toàn, Yến Thù Thanh cảm giác mình sắp bị rơi ra ngoài xe.

    Đung đưa kịch liệt, làm cho dạ dày của anh lại bắt đầu sôi trào, cảm giác buồn nôn mạnh mẽ theo xe xóc nảy chập trùng lên xuống, sáng sớm anh cưỡng bức chính mình uống một túi dịch dinh dưỡng, bây giờ dâng lên hàng loạt, anh không thể không gắt gao cắn môi mới không để cho mình ở trước mặt mọi người phun ra.

    Lạnh giá trước nay chưa từng có khiến tứ chi của anh ngứa ngáy, bụng dưới không có bất kỳ triệu chứng nào đau nhức, hàn khí vô hình tập hợp thành khối sắt, đè ở trong bụng anh.

    Loại cảm giác phảng phất có thứ gì muốn rời khỏi thân thể, khiến Yến Thù Thanh đổi sắc mặt, anh không ngừng mà xoa xoa hai tay cùng bụng, muốn để cho mình ấm áp lên một chút, tuy nhiên là chuyện vô bổ.

    Cận Hằng bên cạnh nhận ra được anh không đúng, cởi quần áo trên người đưa cho anh, Yến Thù Thanh vội vàng đè lại tay hắb, lắc lắc đầu, “… Anh nổi điên làm gì, cởi ra anh sẽ đông chết.”

    Cận Hằng không hề bị lay động, ánh mắt bình tĩnh trong tay vẫn như cũ cầm quần áo, một bên Trần thượng tướng chú ý tới động tĩnh hai người quay đầu lại, “Làm sao, có người không thoải mái?”

    Yến Thù Thanh gắt gao siết ngón tay lạnh lẽo của mình, nỗ lực như không có chuyện gì xảy ra giật nhẹ khóe miệng, “Không có chuyện gì trưởng quan, Đoan Trạch bị say xe hồ đồ rồi, vào lúc này muốn cởi quần áo ca hát cho mọi người nghe.”

    Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều nở nụ cười, dồn dập ồn ào, lúc này Trần thượng tướng trừng Đoan Trạch liếc mắt một cái, “Nhanh chóng mặc quần áo vào.”

    “Trưởng quan, hiếm thấy có người giải buồn chúng ta, ngài cần gì phải giúp đỡ hắn.”

    “Tôi giúp cậu ta sao? Tôi để cho cậu ta mặc vào quần áo, đỡ phải một hồi ca hát liền đem mình đông lạnh không còn sức mà thở nữa chứ đừng nói là hát.”

    Tất cả mọi người lần thứ hai cười phá lên, trên mặt Cận Hằng không có biểu tình gì, tiếp tục duy trì động tác đưa áo cho Yến Thù Thanh, “Mặc quần áo ca hát ảnh hưởng tôi phát huy tài năng, cậu trước tiên giúp tôi mặc một chút, không mặc tôi không hát nữa.”

    Yến Thù Thanh tự mình đào hầm tự mình nhảy, trong lúc nhất thời lỗ tai đều đỏ ửng, không cầm cũng không được, mà cầm cũng không xong.

    Hàn Minh nhìn hai người liếc mắt một cái, cười quay đầu đối với Trần thượng tướng nói, “Trưởng quan, ngài còn không nhìn ra, chẳng qua Cận huynh đệ đau lòng em trai thôi, làm gì có chuyện anh ta ca hát cho chúng ta nghe.”

    “Đau lòng em trai?” Trần thượng tướng nghi ngờ nhíu mày, “Thư Yến cùng Đoan Trạch hai người là anh em?”

    Hàn Minh lộ ra vẻ giật mình, nhìn nhìn những người khác, “Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi xem Thư Yến cùng Đoan Trạch mỗi ngày đều dính lấy nhau, còn tưởng rằng hai người bọn họ là anh em ruột đây, bằng không hai cầm kiếm giả cũng không có quan hệ tốt bằng bọn họ.”

    “Trưởng quan, ngài là không biết lúc trước huấn luyện, tôi cùng Thư Yến phân đến một tổ, cũng chỉ là đánh cậu ta mấy cái, về sau Đoan Trạch suýt chút nữa đánh chết tôi, mọi người nhìn xem hiện tại nửa bên mặt còn có chút sưng đây.”

    Gã dùng một bộ dạng đùa giỡn nói, phối hợp khóe môi tiêu sái nở nụ cười, khiến người chung quanh tất cả đều không nhịn được cười, dồn dập phụ họa, “Cậu nói như thế, chúng tôi cũng cảm thấy đúng, Thư Yến cậu và Đoan Trạch lần trước hai người còn đi phòng tắm công cộng, hai người rốt cuộc là huynh đệ, hay là hai người a, ha ha ha…”

    “Hai người bọn họ thân mật như vậy, các cậu nhìn xem Cận huynh đệ còn đem đồ chống lạnh cởi ra, biết đến là thương em trai, không biết còn tưởng rằng là thương vợ đấy!”

    Người xung quanh trêu ghẹo, khiến ánh mắt Cận Hằng đột nhiên chìm xuống, trên mặt Yến Thù Thanh lúc trắng lúc xanh, biết rõ bọn họ đang nói đùa, nhưng trong lòng lại từng trận lạnh lẽo, lúc này Trần thượng tướng cau mày xoay đầu lại, “Thì ra quan hệ của hai người tốt như vậy, thực sự là anh em ruột?”

    “Chúng ta…”

    Yến Thù Thanh kéo kéo khóe miệng, đang muốn cười nói, thế nhưng vừa mới mở miệng, thân xe đột nhiên một trận kịch liệt lay động, giống như bẻ gẫy cành cây khô, trực tiếp đem tất cả mọi người hất tung ở mặt đất, sau đó nóc xe phát ra âm thanh “đùng đùng” kịch liệt.

    Ngay sau đó xe như một mảnh lá cây rơi vào trong cuồng phong, bị xóc nảy mạnh mẽ bao phủ, vừa ngẩng đầu trước mắt một đoàn tuyết giống như đá nện xuống.

    Sắc mặt Trần thượng tướng đột nhiên biến đổi, “Không được! Là tuyết lở!”

    Vừa dứt lời, vô số tuyết trắng giống như đất đá từ trên núi lao xuống, xe lập tức bị chôn ở trong đống tuyết, không di chuyển nổi.

    “Lập tức nhảy xuống xe! Tìm chỗ ẩn nấp!”

    Một tiếng gào thét, cửa xe bị đá văng, trong nháy mắt, tuyết chồng chất đã gần trong gang tấc, Yến Thù Thanh nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, đột nhiên nhảy ra xe, kịch liệt xóc nảy làm cho bụng anh đau xót, rên lên một tiếng lăn xuống trên đất, một giây sau anh thậm chí không kịp xác định chính mình đến tột cùng có an toàn rơi vào hang động hay không, liền bị tuyết trắng trên đỉnh đầu che mất.

    Xe hành quân bị sức mạnh kinh khủng trực tiếp lăn xuống vách núi, Yến Thù Thanh dùng hết lực khí toàn thân đẩy lên thân thể, mới vừa hơi nhúc nhích, dạ dày co giật đột nhiên co rút lại, anh không kịp che miệng, trực tiếp phun ra ngoài.

    Lúc này Cận Hằng đồng dạng bị tuyết vùi lấp chạy tới, vội vàng nâng anh dậy, nhìn thấy cánh tay anh theo bản năng bảo hộ ở trên bụng, sắc mặt khó coi không cách nào hình dung, cơ hồ rít từng chữ, “Nói cho anh, em đến cùng làm sao vậy, sắc mặt của em rất không đúng, lần hành động này em tuyệt đối không thể tham gia nữa!”

    Yến Thù Thanh cười khổ một tiếng, “Xe đều rơi xuống núi, anh cảm thấy chúng ta còn có đường lui sao?”

    Vừa nãy trong phút chốc lăn ra ngoài xe phút chốc, anh đau đến nỗi cơ hồ không có cách nào nói chuyện, không phải không có ý nghĩ lập tức rút lui, thế nhưng giờ khắc này bọn họ bị một hồi tuyết lở vây ở giữa sườn núi, muốn đi đều không đi được.

    Lúc này tất cả mọi người dồn dập từ trong đống tuyết nhô đầu ra, đoàn người cơ hồ không thiếu ai, lúc trước xe hành quân ở ngay sát vách núi, nếu như chậm nữa nửa giây nhảy ra ngoài xe, vào lúc này e sợ cùng xe hành quân kia đồng thời hài cốt không còn.

    Mấy người sợ hãi không thôi, Trần thượng tướng phun ra tuyết dính trong miệng, vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, không nhịn được mắng to một tiếng “Mẹ nó!”

    “Đều kiểm tra một chút trên người có bị thương không, trước lúc trời tối chúng ta phải truy cản quân địch, hiện tại xe hành quân không còn, chúng ta chỉ có thể dựa vào hai cái chân.”

    Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đổi sắc mặt, dưới nhiệt âm ba mươi độ C khủng bố cùng tình huống thiếu dưỡng khí, đi bộ truy kích có ý nghĩ như thế nào tất cả mọi người đều rất rõ ràng.

    “Trưởng quan, hiện tại khoảng cách của chúng ta và kẻ địch có còn xa lắm không?”

    “Bọn họ vào núi so với chúng ta sớm hơn mười hai tiếng, nhưng bọn họ thủy chung là đi bộ, chúng ta lái xe ít nhất đuổi được sáu tiếng lộ trình của bọn họ, cho nên hiện tại chúng ta cùng quân địch nhiều nhất không vượt quá một trăm km.”

    Vừa dứt lời, tất cả thiết bị truyền tin trên cổ tay đột nhiên đồng thời toát ra ánh sáng đỏ chói mắt, “Ầm” một tiếng súng vang lên, đạn như bay bắn tới, một thành viên đột nhiên tránh né vẫn là bị đánh trúng vai, gào lên đau đớn một tiếng ngã xuống đất.

    Một giây sau, trên núi đá hạ xuống tám tên quân địch, hướng về phía bọn họ chính là một phen bắn phá.

    “Có mai phục!”

    Đạn ầm ầm bắn tới, tất cả mọi người lăn khỏi chỗ, cấp tốc móc ra súng.

    Tám tên quân địch động tác phi thường hung mãnh, thừa dịp bọn họ còn ở trong nỗi sợ tuyết lở nhanh chóng ra tay, rất hiển nhiên đã có chuẩn bị.

    Mà đoàn người Liệp Ưng, tuy rằng bị quân địch bất ngờ phục kích không kịp đề phòng, mà đến cùng mỗi người đều là thân thủ bất phàm, ngoại trừ mấy người trúng đạn lạc, những người khác cấp tốc cùng quân địch chiến thành một đoàn.

    Tiếng súng kinh khủng không ngừng vang lên, kinh động trên tuyết dày trên vách núi, cũng không ai biết là ai nổ súng lần thứ hai gây nên tuyết lở, cho nên một trận đánh đặc biệt sốt ruột.

    Yến Thù Thanh dùng một súng xoá sạch vũ khí trong tay người kia, trong dạ dày đau nhói xót suýt chút nữa không đứng lên nổi, lúc này sau lưng một vệt bóng đen chợt lóe, anh đột nhiên lăn khỏi chỗ, lưỡi lê trong tay quân địch tàn nhẫn mà đâm vào trong tuyết.

    Yến Thù Thanh hướng về phía hắn bóp cò súng, người kia động tác cực kỳ linh hoạt, trong nháy mắt tránh né đạn hướng anh nhào tới.

    Bị đánh rớt súng, nhưng lưỡi lê trong tay gã vẫn sắc bén như cũ, có lẽ là phát hiện bụng Yến Thù Thanh không khỏe, không thể di chuyển nhanh, gã nhảy nhót tưng bừng, lưỡi lê nhiều lần nhắm ngay bụng của anh, Yến Thù Thanh đau đến liên tục đổ mồ hôi lạnh, động tác so với lúc thường chậm rất nhiều, nhiều lần không đợi nổ súng, người kia đã nhào tới.

    Dưới chân Yến Thù Thanh lảo đảo một cái, ngã xuống đất, người kia hưng phấn khiến đôi mắt đều đỏ lên, từ trên núi đá nhảy xuống, hai tay siết dao hướng về phía bụng không hề phòng bị của Yến Thù Thanh tàn nhẫn mà đâm xuống, lưỡi dao mang theo hàn khí bức người, trong nháy mắt mũi đao lập tức sẽ đâm thủng bụng, Yến Thù Thanh đột nhiên nhếch miệng lên, lộ ra một vệt mang nụ cười tà khí: “Cuối cùng cũng coi như bắt được mày.”

    Vừa dứt lời, anh đột nhiên ghìm lại cổ của tên kia, vươn mình một cái, tốc độ tựa như tia chớp, còn không đợi người kia phục hồi tinh thần lại, anh đã dùng một quyền nện ở trên huyệt thái dương của người kia, một giây sau người kia vừa muốn giãy dụa, nòng súng của Yến Thù Thanh đã nhắm ngay gáy của gã.

    “Ầm” một tiếng, máu tươi óc tung toé.

    Chất lỏng màu đỏ nóng bỏng mang theo máu tanh nồng đậm giội ở trên mặt Yến Thù Thanh, anh hít sâu một hơi, đè nén cảm giác nôn mửa, cúi đầu liếc mắt nhìn bụng của mình, lông mi khẽ run.

    Vừa nãy trong lúc người kia cầm lưỡi lê nhắm ngay bụng anh, một luồng sát ý không có cách nào khống chế từ trong đầu của anh nhảy ra, rõ ràng anh lạnh đến mức tứ chi đều sắp chết lặng, vừa nãy cũng không biết khí lực vọt tới từ đâu, làm cho anh không để ý hết thảy cũng phải làm thịt người này.

    Thật dài thở ra một hơi, anh đứng lên, máu tươi làm cho nhiệt khí trong xương dâng lên toàn bộ, trước đây đều là khởi động máy giáp đánh trận, giết người lại như gọt quả dưa hấu, anh đã quá lâu không có ở khoảng cách gần như vậy giết người, giờ khắc này hưng phấn đến mức ngón tay cũng trở nên run rẩy.

    Lúc này đang trong giai chiến kịch liệt Cận Hằng bị hai quân địch tiền hậu giáp kích, trong nháy mắt người kia ở phía sau lưng nhào lên, Yến Thù Thanh vững vàng cầm lấy súng.

    “Ầm!”

    Hai tiếng súng hoà vào nhau, một súng bể đầu, cuối cùng hai quân địch chết ở dưới súng của anh và Cận Hằng.

    Tiếng súng vang vọng giữa núi tuyết, đoàn người đứng tại chỗ, nhìn tám thi thể quân địch nằm trong vũng máu, giơ tay lau mồ hôi một cái.

    Vừa nãy thật sự là quá nguy hiểm…

    Hàn Minh siết chặt súng, trầm giọng nói, “Trưởng quan, nhìn dáng dấp con đường chúng ta đi đã bị bại lộ, quân địch phát hiện chúng ta, làm sao bây giờ?”

    Trần thượng tướng gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, ông ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau khi trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng mở miệng.

    “Con đường này không thể đi, quân địch một khi thăm dò con đường của chúng, loại phục kích này khẳng định không chỉ có lần này, tình báo không có nói cụ thể quân địch tổng cộng có bao nhiêu người, nhưng nhìn bộ dáng nhất định là nhân số gấp ba lần chúng ta, bằng không bọn họ sẽ không phái người để hoàn thành một lần tập kích nho nhỏ.”

    “Vậy chúng ta phải thay đổi con đường sao? Núi Thương Lan hoàn cảnh phức tạp như vậy, một khi thay đổi con đường rất dễ lạc đường, đến lúc đó đó tiếp tục nghĩ đuổi kịp bọn họ sẽ rất khó khăn.”

    “Không, chúng ta không thay đổi con đường.”

    Trần thượng tướng đột nhiên mở miệng, trên mặt tất cả mọi người bộc lộ thần sắc kinh ngạc, không thay đổi con đường không phải tương đương với bị động chịu đòn?

    “Nhân số chúng ta quá ít, không quản thay đổi con đường hay không đều rất khó đối phó số lượng quân địch gấp ba, bằng vào chúng ta chia binh hai đường, một đường ở ngoài sáng, dựa theo con đường bây giờ tiếp tục tiến lên, một đường ở trong tối, trực tiếp đi trụ sở Alpha tìm kiếm trợ giúp.”

    Hàn Minh vừa nghe lời này chân mày nhíu chặt, “Chúng ta vốn đã rất ít người, nếu như chia binh hai đường, một khi gặp lại quân địch chẳng phải khó đối phó hơn?”

    “Cho nên tìm kiếm trợ giúp đoạn đường này nhất định người càng ít càng tốt, hơn nữa trước khi quân địch phát hiện nhất định phải chạy tới trụ sở, đoạn đường này yêu cầu đồng đội phải có sức chiến đấu mạnh, cùng với độ hiểu nhau ăn ý, phải tin tưởng đồng đội của mình, trong lúc gặp nguy hiểm sẽ không bị rối loạn trận tuyến.”

    Nói xong lời này, Trần thượng tướng quay đầu lại, nhìn Yến Thù Thanh sóng vai đứng cùng Cận Hằng, trầm giọng nói, “Cho nên, tôi nghĩ nhiệm vụ lần này chỉ có hai cậu mới có thể đảm nhận.”

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn