Chính là không ly hôn – Chương 84

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Trận chiến ở núi Thương Lan thắng lợi không dễ dàng không chỉ náo động toàn bộ tinh tế, cũng khiến toàn quốc Thương Kiếm nổi lên sóng lớn mênh mông.

    “Độc săn” mang đến ký ức huyết tinh cùng khủng hoảng, đến nay nhắc lại vẫn làm cho lòng người vẫn còn sợ hãi, tất cả mọi người biết đến nếu như một trận này không có đánh thắng, mẫu tinh đế quốc bây giờ e sợ đã không an bình, mà trận chiến dịch này đã được ghi vào lịch sử đế quốc, không chỉ có thắng, còn thắng được đẹp như thế, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng hai vị chủ tướng mang binh, tự nhiên lần thứ hai trở thành tiêu điểm dư luận toàn quốc.

    Ở cái xã hội xưa nay sùng bái cường giả này, cầm kiếm giả lũng đoạn quyền lên tiếng, phục tùng giả từ lâu đã biến thành danh từ yếu đuối bất kham không có quyền giữ trọng trách, thậm chí ở trong địa vị xã hội còn không trân quý bằng phụ nữ, cho nên nhắc tới ba chữ “Yến Thù Thanh”, rất nhiều người phản ứng đầu tiên đều là: “Há, kẻ xui xẻo từ cầm kiếm giả biến thành phục tùng giả.”

    “Đối tượng của Cận thượng tá. ”

    “Một kẻ đáng thương đi cửa sau mới trà trộn vào quân bộ. ”

    Thật giống như bởi vì biến thành phục tùng giả, anh cũng chỉ có thể lệ thuộc Cận Hằng, rốt cuộc không còn giá trị tồn tại khác, mặc dù sau này anh gia nhập Liệp Ưng, phá hủy căn cứ Á Hi, nhiều lần kiến tạo kỳ công, thậm chí chiếm được tán thành của Hoàng thất cùng quân bộ… Ấn tượng của dân thường đối với anh cũng không thay đổi là bao.

    Nhưng lúc này đây, chính là phục tùng giả bị xem nhẹ này, bảo vệ toàn bộ đế quốc, dùng bản thân “Hi sinh” đổi lấy thắng lợi trước nay chưa từng có cho Thương Kiếm, trong lúc nhất thời cả nước chấn động, giới truyền thông cùng diễn đàn tranh nhau đưa tin, rốt cuộc không ai dám xem thường anh, Yến Thù Thanh không chỉ trở thành lãnh tụ của phục tùng giả, mà còn trở thành anh hùng trong lòng của rất nhiều người.

    Mà làm người trong cuộc Yến Thù Thanh lại không biết gì cả, bởi vì anh đang bị Cận Hằng cưỡng chế bế quan dưỡng thương, ngoại trừ bệnh viện, bên ngoài chỗ nào đều không cho đi, ngay cả thiết bị truyền tin cũng không cho anh lên mạng.

    Nhắc tới chuyện này, Yến Thù Thanh đầy bụng tức giận, anh chỉ bị vết thương ngoài da, hơn nữa sớm đã khỏi hẳn, thế nhưng Cận Hằng chết sống không cho anh xuất viện, rõ ràng vết thương của hắn so với anh còn nghiêm trọng hơn, dựa vào cái gì người cuối cùng nằm trong bệnh viện là anh, mà tên kia lại ở bên ngoài tiêu dao sung sướng.

    Vì thế hai người đấu khẩu trên dưới trăm lần, thế nhưng mỗi lần Cận Hằng đều có một đống lớn lý thuyết, không phải nói anh không cố gắng dưỡng thương sẽ biến thành xấu xí, lại nói bộ dạng của anh quá xấu ảnh hưởng một đời, vấn đề là anh cũng không ngại bản thân biến thành xấu xí, chân chính ngại rõ ràng Cận Hằng là người yêu cái đẹp.

    Đối với chuyện này Yến Thù Thanh không thể nhịn được nữa, nhiều lần hỏi hắn, “Dựa vào cái gì em là ngoại thương anh là nội thương, anh lại xuất viện trước em.”

    Thế nhưng mỗi lần Cận Hằng đều nở nụ cười cực kỳ muốn ăn đòn, “Bởi vì anh là người đàn ông của em.”

    Nhớ tới việc này, Yến Thù Thanh liền khinh thường, thế nhưng nếu chỉ như vậy cũng liền thôi, thậm chí cái tên này xuất viện trước hai tuần lễ, đoạn thời gian gần đây vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, căn bản không có đến bệnh viện nhìn anh mấy lần.

    Trước đây hắn bị Á Hi bắt đi, hai người bị ép tách ra còn chưa tính, vậy bây giờ rõ ràng đều trở lại mẫu tinh, cái tên này cũng biết anh ở ở bệnh viện, lại còn cố ý cùng anh giữ khoảng cách, chuyện này tính là gì?

    Chẳng lẽ thật sự chê anh biến dạng? Nhà người ta đều là bảy năm chi dương, bọn họ ba năm cũng chưa tới, chẳng lẽ tên này lại ngứa ngáy!

    Yến Thù Thanh nói thầm trong lòng, mà lại không biết nên làm gì, dù sao Cận Hằng cũng là mối tình đầu của anh, anh thật sự khiếm khuyết kinh nghiệm tình cảm, thế nhưng nếu là hỏi người khác, anh lại cảm thấy chuyên này rất khó nói ra.

    Vì vậy anh chỉ có thể nói bóng gió, không có chuyện gì thăm dò ý tứ Cận Hằng, xem hắn đến cùng muốn làm gì, thế nhưng cái tên này chính là hũ nút, gõ ba gậy cũng đánh không ra cái rắm, một chữ cũng không thèm tiết lộ, chỉ biết cùng anh đánh thái cực, nếu như lừa gạt không được, hắn sẽ nổi nóng, mà một khi hắn nổi nóng, kẻ gặp xui xẻo vĩnh viễn là cái mông của anh, hơn nữa mười lần như một.

    Thường xuyên qua lại, người máy cố ý đến bệnh viện chăm sóc anh cũng không nhìn nổi, không nhịn được hỏi anh, “Phu ngân, sắc mặt ngài không đúng lắm a, vừa xoa bụng vừa xoa mông, chả lẽ có tin vui?”

    “…” Yến Thù Thanh cảm thấy được sớm muộn gì anh cũng sẽ lấp kín cái miệng của tên người máy này.

    Thấy sắc mặt anh không đúng, người máy cũng ý thức được chính mình nói sai lời, cười hì hì, “Phu nhân ngài đừng tức giận, tôi chỉ là nhìn tư thế ngồi của ngài không đúng, vừa xoa bụng lại vừa xoa bụng, mặt còn đỏ như vậy, sớm biết ngài bị bệnh trĩ, tôi sẽ không lắm miệng.”

    “…” Yến Thù Thanh hận không thể một cước đạp cái tên này ra ngoài, thế nhưng anh vừa nhấc chân lại khiến bộ vị nào đó đau đớn, đau đến nỗi nhất thời hít một hơi.

    Bên cạnh Quyển Quyển cầm bát cơm hình con thỏ, vừa nghe lời này ngẩng đầu lên, ợ một cái, tò mò hỏi, “Ba ba… bệnh trĩ là gì nha?”

    Yến Thù Thanh không có gì để nói, thế nhưng người máy lại không dám tùy tiện lừa gạt, thấy trước mặt anh là món thịt gà xào, chỉ vào nói, “Bệnh trĩ… không thể ăn thứ này, bạn nhỏ không cần biết đến nhiều như vậy, mau ăn cơm thật ngon.”

    “Ồ…” Quyển Quyển đầu óc mơ hồ gật gật đầu, tuy rằng nghe không hiểu thế nhưng cảm thấy rất lợi hại, nhìn chằm chằm thịt gà trước mặt ba ba, hút hút ngụm nước nhỏ giọng nói, “… Nếu như ba ba bị bệnh trĩ không thể ăn, có thể cho Quyển Quyển…. món này không”

    Nói xong đứa nhỏ còn ngượng ngùng giơ lên bát cơm che lại gương mặt đỏ ửng của mình.

    Yến Thù Thanh không nói được, đem thịt gà đẩy đến trước mặt con trai”… Quyển Quyển con thật đúng là con trai ruột của ba ba.”

    Sau khi có việc này, Yến Thù Thanh cũng lười cùng Cận Hằng nói bóng gió, cái tên này muốn làm gì thì làm, nếu tên này thật sự ngứa ngáy, chính anh sẽ xuống tay gãi cho hắn, cũng không tin cái tên này dám lật trời.

    Mấy ngày nay anh an tâm ở bệnh viện dưỡng thương, trong lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm vốn muốn gọi Lý thượng tá cùng anh em quân bộ ra vào sinh tử ăn một bữa cơm, kết quả bọn họ không có một ai rảnh rỗi, căn bản không có thời gian chạy đến bệnh viện, mà Trần Lâm thì càng vô căn cứ, rõ ràng công tác ở bệnh viện, mỗi ngày không thấy bóng người, liên lạc cho anh ta, anh ta cũng chỉ nói, “Ai nha tôi bận a, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu mỗi ngày rảnh rỗi như vậy, tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình, cậu đã đàn ông lớn tuổi kết hôn rồi, xin đừng kéo cẩu độc thân tôi vào, cảm tạ a!”

    Nói xong lời này Trần Lâm liền tắt máy, họ Yến người đàn ông lớn tuổi đã kết hôn biểu thị không còn gì để nói, mà cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thiết bị truyền tin của mình.

    Mỗi ngày cứ như vậy bất tri bất giác trôi đi, Yến Thù Thanh ở trong phòng bệnh biệt không có việc gì làm, chỉ có thể không có chuyện gì chơi đùa cùng con trai, hai cha con mỗi ngày ăn no ngủ, ngủ xong chơi, chờ đến khi vết sẹo trên mặt hoàn toàn biến mất, hai người đã mập một vòng, mà Yến Thù Thanh cũng rốt cục chờ đến ngày bỏ đi băng gạc.

    Ngày này sau một cơn mưa, bầu trời một mảnh xanh thẳm trong suốt, được Trần thầy thuốc tự mình đồng ý cùng Cận lão mẹ giám sát toàn bộ hành trình, Yến Thù Thanh rốt cục được phép xuất viện.

    Sau khi thu thập xong đồ vật, Cận Hằng đem Quyển Quyển trong lồng ngực giao cho Yến Thù Thanh, “Một hồi anh còn có việc, sẽ không tiễn em và tiểu bàn tử về nhà, sau khi về đến nhà nhớ gọi cho anh.”

    Trong ngày xuất viện, người nào đó lại bận rộn, trong lòng Yến Thù Thanh hận không thể cào hắn hai lần, cũng không biết nghĩ tới điều gì lại bình thản cười cười, “Được đó, vậy anh làm việc của anh đi, không có anh giám sát, em cùng con trai hai người càng thoải mái hơn.”

    Cận Hằng lập tức nhíu mày, tức giận lườm anh một cái, giúp anh buộc lại hệ khăn quàng cổ, không yên lòng dặn dò, “Nếu như trên đường có người nói em dễ nhìn, không cho phép em quá kiêu ngạo, cũng không cho phép em trêu chọc khắp nơi, có biết hay không.”

    Trần Lâm bên cạnh bị kích thích cả người nổi da gà lên, Yến Thù Thanh dở khóc dở cười, giương hai tay đầu hàng, “Được được được, em bảo đảm, anh đi nhanh đi.”

    Cận Hằng “Ừ” một tiếng, vẫn cứ nghiêm mặt co quắp đứng tại chỗ không động đậy, mãi đến khi tận Yến Thù Thanh hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn mới không cao hứng nói, “Em vẫn chưa hôn anh.”

    Trần Lâm tàn nhẫn mà nhìn trời lườm một cái, xách theo hòm thuốc nổi giận đùng đùng đi ra phòng bệnh.

    Chờ Yến Thù Thanh ôm con trai ra ngoài, Trần Lâm nhìn về phía sau lưng anh liếc mắt một cái, chà chà hai tiếng nói, “Diêm vương nhà cậu đi rồi?”

    Yến Thù Thanh cười cười không nói lời nào, Trần Lân e sợ cho thiên hạ bất loạn nói, “Hôm nay là ngày cậu xuất viện, thế nhưng anh ta lại không cùng cậu về nhà, rõ ràng cho thấy anh ta có chuyện giấu diếm cậu, cậu vẫn còn tha thứ cho anh ta sao?”

    “Anh ấy không ở đây càng tốt, đỡ làm lỡ chính sự của tôi.”

    Yến Thù Thanh cười nói xong lời này liền nhanh chân đi về phía trước, Trần Lâm không tránh khỏi tò mò, vội vàng đuổi tới, “Ai ai đừng đi nhanh như vậy a, cậu mới vừa bị thương thôi, bây giờ còn đi làm chính sự gì.”

    Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, Trần Lâm liền lập tức đập vào lưng Yến Thù Thanh, “Đang đi tại sao đột nhiên dừng lại.”

    Yến Thù Thanh không lên tiếng, sững sờ nhìn về cách đó không xa, nhất thời có chút chưa hoàn hồn lại, “… Đây là tình huống gì?”

    Lúc này cửa bệnh viện đang bị một đám người vây kín đến nước chảy không lọt, nam nam nữ nữ cầm trong tay tranh chữ, biển quảng cáo cùng đèn chiếu đứng ở đó, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn, không ngừng mà nhìn xung quanh bệnh viện, không biết đang ngẩng đầu mong mỏi cái gì.

    Yến Thù Thanh không khỏi quay đầu lại nhìn ngó khắp nơi, hạ thấp giọng nói, “Gần đây quân bộ mở rộng chính sách cho người ngoài vào à, có minh tinh nào nhập viện thế, sao lại phô trương thanh thế như thế.”

    Lời này chọc cho Trần Lâm nở nụ cười, “Tôi nói Thù Thanh, cậu nghĩ quân bộ là địa phương nào, còn có thể tùy tùy tiện tiện để cho người không có phận sự vào đây, bọn họ là người hâm mộ của cậu, bọn họ nghe được tin cậu xuất viện, mới chờ ở đó, muốn chào mừng cậu thôi.”

    “…Người hâm mộ, chào mừng tôi?” Yến Thù Thanh trong lúc nhất thời càng bối rối, “Tôi cũng không phải minh tinh tại sao lại có người hâm mộ, anh đừng làm tôi sợ.”

    “Tôi hù doạ cậu có được gì không?”

    Trần Lâm hận thiết bất thành cương lườm hắn một cái, “Xin nhờ, cậu có biết cậu hiện tại nổi tiếng cỡ nào không? Trận chiến ở núi Thương Lan, thắng được mạo hiểm như vậy, quân bộ đã sớm đem tin tức truyền ra, hiện tại nhân dân cả nước đều coi cậu là anh hùng, thậm chí cậu so với minh tinh còn nổi tiếng hơn, có người hâm mộ không phải chuyện rất bình thường.”

    “A?” Yến Thù Thanh triệt để mông mị, anh bị Cận Hằng “ép buộc” ở bệnh mấy ngày nay, đến cùng xảy ra chuyện gì…

    Nhìn thấy biểu tình không biết làm sao của anh, Trần Lâm lại được thể tán dương, “A cái gì mà a, những thứ này đều là thành quả cậu nên được nhận, thật vất vả có thể hãnh diện một lần, hãy tỏ rõ khí thế anh hùng của mình đi nào”

    “Nhưng là tôi…”

    Yến Thù Thanh một câu còn chưa nói hết, lại bị Trần Lâm trực tiếp lôi ra cửa bệnh viện.

    Trong đám người nhìn thấy anh đi ra, trong nháy mắt tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều chen chúc mà tới, có mấy cô gái và phục tùng giả thậm chí trực tiếp nhào lên, cầm trong tay các loại tranh chữ biển quảng cáo ghi dòng chữ cố gắng lên, trong miệng không ngừng mà hét “Yến thiếu tá mạnh thật!” “Thù Thanh người thật còn đẹp trai hơn trong hình a a a a!” “Thiếu tá tôi muốn sinh con cho anh!” Thậm chí bên trong dòng người hâm mộ cũng không thiếu cầm kiếm giả, cùng đồng thời nói “Thiếu tá gả cho tôi!”

    Trước đây Yến Thù Thanh vẫn là thiếu niên chưa thành danh ở quân bộ, cũng trải qua cảm giác bị người ta vây quanh, thế nhưng khi đó nhiều nhất chỉ là tặng bó hoa tươi hoặc là nói câu cổ vũ, còn lâu mới có nhiều người điên cuồng như vậy, lập tức được nhiều người hâm mộ như vậy, Yến Thù Thanh rốt cục ý thức được bản thân không còn là phục tùng giả dù có nỗ lực cỡ nào cũng không được người ta công nhận.

    Trong lúc nhất thời nỗi lòng anh lên voi xuống chó, đối mặt nhiều người như vậy tay chân luống cuống, vừa vặn có người tiến lên tặng hoa, “Thiếu tá tôi thật thích anh!!! Anh phải cẩn thận dưỡng thương, chú ý thân thể!”

    Yến Thù Thanh lỗ tai lập tức đỏ lên, nhẹ giọng cười nói, “Tôi cũng yêu thích mọi người.”

    Vừa vặn hiện trường có người hâm mộ ở trên mạng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy một đoạn video này, trên diễn đàn lại là một phen gào khóc thảm thiết: “Thiếu tá nói yêu thích tôi nha nha nha! Tôi chết cũng không tiếc, chỉ muốn kết hôn mang thiếu tá về nhà.”

    “Lầu trên không biết xấu hổ, Yến thiếu tá là của Cận thượng tá, chúng ta mau cùng chết tâm đi, tuy rằng tôi là phục tùng giả, nhưng vẫn là muốn quỳ xuống chân Yến thiếu tá!”

    “Yến thiếu tá lúc nói lời này gương mặt đỏ lên, thật đáng yêu! Thuận tiện, không ai chú ý tiểu bao tử trong lồng ngực Yến thiếu tá sao, thật đáng yêu chết rồi gào gào ngao.”

    “Lầu trên+1, nói chuyện này, không ai cảm thấy được diện mạo của tiểu bao tử giống hệt Cận thượng tá, cho nên đây là con trai ruột? Má ơi con trai đều lớn như vậy, tôi cảm giác mình thất tình _(:з” ∠)_ ”

    “Lầu trên có vẻ như phát hiện ra sự thật rồi… Thất tình thêm một người QAQ ”

    Internet nổ trời cao, cửa bệnh viện vẫn cứ nước chảy không lọt, chờ Yến Thù Thanh cảm ơn mỗi người rốt cục leo lên phi hành khí về nhà, đã là hai giờ sau.

    Ngồi ở bên trong phi hành khí, Yến Thù Thanh dùng thiết bị truyền tin lên mạng, cuối cùng xem qua một loạt tin tức sau khi anh bị thương, đến lúc nhìn thấy trên internet dùng các loại ngữ khí “Kính chào” “Kính phục” “Anh hùng” hình dung anh, anh đóng lại thiết bị truyền tin, thật dài thở ra một hơi.

    Từng có lúc, anh ở nơi này không còn đường để đi, toàn bộ xã hội dùng ngôn luận bất công để hình dung anh, anh ngã vào trong bùn khổ sở giãy dụa lại không tìm được đường ra, mà hiện tại anh từ bên trong bùn bò ra, trải qua rất nhiều khổ sở, đến cuối cùng nghênh tiếp anh rốt cục là hoa tươi cùng tiếng vỗ tay.

    Loại tư vị này không có từ nào để hình dung, đủ loại cảm giác quanh quẩn trong lòng, trong đó lại không có hối hận.

    Nếu như số mệnh an bài anh ở trên chiến trường bị thương biến thành phục tùng giả, anh vẫn sẽ lựa chọn xuất chiến, nếu như gặp phải Cận Hằng chịu đựng dư luận khiển trách, anh cũng việc nghĩa chẳng từ nan, nếu như núi Thương Lan để anh một đi không trở lại, anh cũng không hối hận lựa chọn đồng quy vu tận.

    Từ nơi nào té ngã, tiếp tục từ nơi đó bò lên, anh đã chuẩn bị thật kỹ.

    Trần Lâm nhìn anh trầm mặc, cười nói, “Làm sao, bị người hâm mộ làm cho sợ choáng váng? Cậu bây giờ đã là nhân vật nổi tiếng quân bộ, sau này chuyện như vậy còn nhiều, một hồi về nhà ngủ một giấc, sáng mai khẳng định sẽ thích ứng.”

    Lời này chọc cho Yến Thù Thanh phát cười, lắc đầu nói, “Không cần, tôi đã ngủ hơn nửa tháng, hiện tại nên đi làm chuyện chính, anh dừng lại ở đường phía trước đi, tôi phải đi làm một chuyện, sau đó sẽ về nhà.”

    “Chuyện gì vậy, phía trước là khu buôn bán a, cậu mới ra viện liền đi dạo phố, hứng thú không tệ lắm, không bằng đi cùng tôi? Hiếm thấy tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi, cuối cùng cũng coi như tìm được lý do không cần đi làm, lãnh đạo hỏi tôi liền nói đi hầu hạ Yến anh hùng, công tác nào có quan trọng bằng anh hùng, cậu nói xem có đúng hay không?”

    “Tới địa ngục đi.” Yến Thù Thanh xì cười một tiếng, “Trước kia anh đối với tôi lạnh nhạt, bây giờ lại đột nhiên quan tâm như vậy, tôi không chịu nổi a, phía trước nhanh chóng dừng lại.”

    Trần Lâm tức giận bĩu môi, “Xí, không mang tôi đi cùng thì thôi, có gì đặc biệt, trở lại tôi sẽ đâm thọc Cận Hằng, nói cậu đi gặp tình nhân cũ, để xem anh ta có giết chết cậu không.”

    “Được a, gần đây vừa vặn gần đây cô đơn khó ngủ, vừa vặn cần anh ấy làm ấm giường.”

    “Yến Thù Thanh cậu có biết xấu hổ không hả!”

    Bác sĩ Trần không hề phòng bị lại bị nhét một miệng thức ăn cho chó, sau khi thả Yến Thù Thanh cùng Quyển Quyển xuống đường, phẫn uất bất bình khởi động phi hành khí rời đi.

    Đứng ở đầu phố thương mại, Yến Thù Thanh từ trong túi đeo lưng tìm ra một cặp kính mát, dùng khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt, ôm lấy Quyển Quyển.

    Để ăn mừng Yến Thù Thanh xuất viện, Cận Hằng thay cho đứa nhỏ một bộ đồ màu đỏ, phía sau còn đeo một cái cặp sách hình con rùa, phối hợp quần bò màu xanh nhạt cùng ủng nhỏ làm bằng da trâu, thoạt nhìn đặc biệt đẹp trai.

    Vào lúc này được ba ba ôm, nó vội vàng ôm sát bọc sách đựng đồ ăn vặt vừa lúc nãy được mấy cô chú kia cho, tùy tiện lấy ra một cái bánh gạo nếp nhét vào trong miệng mình, còn không quên chia cho ba ba một nửa, “A… Ba ba chúng ta đi tìm Hằng Hằng sao?”

    Yến Thù Thanh bật cười, “Lúc trước không phải con gặp Hằng Hằng rồi sao? Làm sao, lại nhớ cha à?

    “Nhớ.” Quyển Quyển gật gật đầu, nhếch miệng nở nụ cười, “Hằng Hằng để con giám sát ba ba, không cho ba ba nhìn người khác, a… Hoàn thành nhiệm vụ cho con hai cái kẹo.”

    Trong lòng con ba ba chỉ đáng giá hai viện kẹo.

    Yến Thù Thanh dở khóc dở cười, một bên đi về phía trước một bên điểm cái mũi nhỏ của nó, “Vậy vừa nãy có nhiều người nhìn ba ba như vậy, làm sao cũng không thấy con ngăn lại.”

    “… A không giống nhau… Mấy cô chú đó cho con đồ ăn ngon, Hằng Hằng không biết.” Đứa nhỏ nói xong ôm sát cặp sách trong lồng ngực, cười khúc khích lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

    Yến Thù Thanh không nhịn được cười ra tiếng, yên lặng ở trong lòng thắp một ngọn nến cho Cận Hằng “Chúng ta hiện tại không đi tìm Hằng Hằng, ba ba dẫn con đi đến một chỗ mới.”

    Nói xong lời này, rẽ sang một bên tiến vào trung tâm thương mại, Yến Thù Thanh một bên giới thiệu gian hàng trong khu thương mại cho Quyển Quyển xem cái gì cũng tò mò, một bên đi đến một cửa hàng bán đồ trang sức.

    Quyển Quyển chưa từng thấy đồ vật long lanh như vậy, thằng nhóc “Oa” một tiếng hưng phấn trợn to hai mắt.

    Nhân viên phục vụ nhìn thấy đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu nhịn không được bật cười, Yến Thù Thanh thuận thế móc ra thẻ thân phận, “Xin chào, nửa tháng trước tôi đã đặt nhẫn ở đây, ngày hôm nay không biết có thể lấy không.”

    Vừa nhìn thấy thẻ thân phận, nhân viên phục vụ trong nháy mắt trợn to hai mắt, nhìn thẻ một chút, lại nhìn Yến Thù Thanh đeo kính râm, buộc khăn quàng cổ, không nhịn được hô khẽ một tiếng, “Ngài… Ngài chính là Yến thiếu tá?”

    Má ơi! Trước chỉ nghe cửa hàng trưởng thần thần bí bí nói Yến thiếu tá có đặt làm nhẫn ở đây, không nghĩ tới hôm nay dĩ nhiên gặp được người sống!

    Yến Thù Thanh không nghĩ tới mình đã được nhiều người biết đến như vậy, lúng túng sờ sờ mũi, làm thủ thế cấm khẩu, “… Tôi là lén lút tới đây, chuyện này có thể giúp tôi bảo mật không.”

    Nhân viên phục vụ nhanh chóng gật đầu, trong mắt hưng phấn tỏa sáng, cô đây là đụng phải tin tức lớn a!

    “Được rồi! Không thành vấn đề, ngài chờ một chút, tôi đi giúp ngài lấy nhẫn.”

    Trong quá trình chờ đợi, Yến Thù Thanh kỳ thực hơi sốt sắng, anh hoàn toàn chính là người nhà quê, chưa từng có mua qua hàng xa xỉ, càng không cần phải nói nhẫn kim cương, cho nên khi nhân viên phục vụ đem hộp nhẫn màu đen đặt ở trước mặt anh, anh cũng không nắm chắc được vật chính mình thiết kế có thể dễ nhìn hay không.

    Hơi thở ra một hơi, anh có chút thấp thỏm mở ra hộp, Quyển Quyển nằm úp sấp ở một bên đưa đầu qua nhìn, nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Oa ba ba đẹp quá!”

    Mở ra chiếc họp màu đen, một đôi nhẫn mộc mạc được cất vào trong đó, kim cương hình vuông sáng lấp lánh được đính ở trên mặt nhất, hai cái nhẫn lồng vào nhau, không khác nào một cái khoá vô hình quấn lại chúng nó.

    Đến khi cầm chiếc nhẫn màu bạc ở trong tay mới có thể nhìn thấy ở giữa vòng nhẫn còn khắc một dòng chữ nhỏ, nhìn kỹ là một câu tục ngữ của Thương Kiếm: ta nhìn chăm chú con mắt của ngươi, lại như nhìn chăm chú linh hồn của người ta yêu.” lời này thực sự có chút tầm thường, đơn độc nói ra lại cảm thấy có chút lập dị, thế nhưng Yến Thù Thanh thực sự không am hiểu nói lời tâm tình, vẻn vẹn chỉ là nhìn thấy hàng chữ này, trên mặt cũng đã có chút nóng lên.

    “Nếu không phải đôi nhẫn này là Yến thiếu tá tự mình thiết kế, tôi cũng không nhịn được muốn mua lại, không biết Yến thiếu tá có am hiểu thiết kế nhẫn nữ không?”

    Biết rõ lời này quá nửa là nhân viên phục vụ đang nịnh nọt, thế nhưng Yến Thù Thanh vẫn là không nhịn được nhếch lên khóe miệng, anh cảm thấy được chính mình thật là có bệnh, rõ ràng đều kết hôn gần ba năm, bây giờ mới mua nhẫn, hơn nữa còn khắc lên chữ buồn nôn như vậy, đổi thành trước đây anh nhất định không làm được chuyện ác tâm như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới đối tượng là Cận Hằng, tựa hồ có làm chuyện ngốc nghếch anh cũng vui vẻ chịu đựng.

    Thu nhẫn cẩn thận, sau khi trả tiền, Yến Thù Thanh lôi kéo Quyển Quyển về nhà, đứa nhỏ hiện tại đã có thể đi được rất ổn, có lúc còn không cần ba ba ôm tới ôm lui.

    Yến Thù Thanh chơi đùa cùng nó, chờ đứa nhỏ chạy đã mệt, quấn lấy anh nói muốn ăn kem, Yến Thù Thanh ngắm nhìn bốn phía, vừa vặn bên cạnh trung tâm thương mại có quán cà phê, anh liền trực tiếp lôi kéo Quyển Quyển đi, ai biết mới vừa đi tới, cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đầu tóc rối bù, thân hình lọm khọm giống như ăn mày bị người ta tàn nhẫn mà đẩy ra.

    “Xin cơm đi ra bên ngoài đi, cũng không nhìn một chút nơi này là nơi nào, nhanh chóng cút cho tôi!”

    “Van cầu ông… Tôi thật sự quá đói, tôi chỉ muốn một bát cơm thừa, thức ăn trong cửa hàng còn dư lại cũng tốt, van cầu ông…”

    Tiếng nghẹn ngào khàn khàn truyền đến, ăn mày chật vật quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin, thế nhưng nhân viên cửa hàng không hề nhúc nhích chút nào, đá văng tên ăn mày, “Thức ăn cho chó cũng không cho cậu ăn, chúng tôi còn phải làm ăn, cậu không cút đi tôi sẽ báo cảnh sát!”

    Tiếng cãi vã đưa tới người chung quanh vây xem, Yến Thù Thanh vừa vặn đi qua từ trong bọc sách của Quyển Quyển lấy ra một ít đồ ăn vặt đưa cho tên ăn mày, nhẹ giọng nói, “Lão bá, nơi này có một ít thức ăn, ông lấy trước đi, đừng ở chỗ này cản việc làm ăn của người ta.”

    Tư vị xin ăn khi còn bé anh đã trải qua, cho nên đối với những người này tự nhiên có chút lòng trắc ẩn, tên ăn mày kia cẩn thận tiếp nhận đồ ăn, ngẩng đầu khàn khàn nói tiếng “Cảm ơn…”

    Tên này vừa ngẩng đầu lên, Yến Thù Thanh mới phát hiện người này là người trẻ tuổi, hơn nữa dĩ nhiên còn có chút quen mắt, người kia nhìn thấy anh trong nháy mắt ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ run lập cập, chật vật bò lên, tựa như điên chạy về phía trước.

    Yến Thù Thanh sững sờ tại chỗ, trong chốc lát đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cùng đồng thời đuổi theo.

    Ăn mày thấy anh đuổi theo, càng thêm điên cuồng chạy về phía trước, nhưng người này khập khễnh bước đi không vững, lập tức ngã xuống đất, chờ đến khi bò dậy, Yến Thù Thanh đã đứng ở trước mặt tên ăn mày.

    “Anh cút! Tôi không quen biết anh, anh cút đi!”

    Lời này không đánh đã khai, khẩu khí Yến Thù Thanh trầm xuống, nắm lấy cổ tay của tên ăn mày, “… Lý Khác Nhiên?”

    Người kia tàn nhẫn mà run cầm cập hai lần, khi nghe đến ba chữ này trong nháy mắt tựa hồ mất đi khí lực toàn thân.

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn