Chính là không ly hôn – Chương 86

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn

    Yến Thù Thanh ở trong điển lễ chúc mừng biểu lộ tình cảm với Cận Hằng, theo vô số ống kính trong hội trường, truyền đến mỗi một góc tinh tế, cũng làm cho cả đế quốc Thương Kiếm vì đó mà náo động.

    Mặc dù phần lớn người sớm đã biết quan hệ của bọn họ, thế nhưng cho tới nay chuyện liên quan tới bọn họ vẫn chỉ là lời đồn đại không cứ, vẫn là mặt trái nhiều chính diện, hơn nữa hai người chưa từng công khai đề cập tới lẫn nhau, cho nên trong mắt rất nhiều người, hai người vẫn là quan hệ bao dưỡng vui đùa một chút mà thôi, căn bản không có khả năng đi tới cuối cùng.

    Mà trải qua một đêm ngày hôm qua, nghe được Yến Thù Thanh nhắc lại từng khoảnh khắc hai người cùng nhau trải qua, ánh mắt lưu luyến của Cận Hằng nhìn chăm chú Yến Thù Thanh, không có người nào không thể động dung.

    Chưa từng có một thượng tá quân bộ nào trong lễ chúc mừng ngợi khen người khác, càng không có một phục tùng giả nào dám ở trước mặt những người khác, chủ động cầu hôn một cầm kiếm giả, thế nhưng Yến Thù Thanh đã làm được, hành động của anh vừa thản nhiên vừa dũng cảm, phá vỡ tất cả nghi vấn cùng vô số tin đồn không căn cứ của dư luận, chỉ còn dư lại vô số chúc phúc cùng tiếng vỗ tay.

    Trong lúc nhất thời, dư luận toàn quốc, truyền thông tất cả đều trở nên sôi sùng sục, tất cả mọi người nói chuyện say sưa đều là chuyện liên quan tới hai người, vô số người hâm mộ ở trên mạng thi nhau bình luận, ở trên internet một mảnh khí thế ngất trời.

    “Quá ngọt ngào gào gào gào gào! Tôi xem người ta cầu hôn, chính mình cũng muốn nói chuyện luyến ái!”

    “Lầu trên+1 tối hôm qua xem chuyển tiếp, còn bị hai người bọn họ làm cho mù mắt..”

    “Là một người nằm vùng ba năm trời, khoảnh khắc tối hôm qua tính cáu gì, mọi người xem lại lúc trước Yến thượng tá giết săn long, biểu tình của Cận thượng tá lo lắng cho thê tử quả thật mới khiến tôi mù con mắt, tạo phúc cho quần chúng, ai muốn xem lại chuyện ngày xưa của hai bọn họ, thì liên hệ tôi nhé.”

    “A a a a a a Lầu trên quả thật nói quá đúng! Ánh mắt Cận thượng tá nhìn Yến thiếu tá, mỗi lần cũng có thể làm cho tôi bổ não suy nghĩ rất nhiều tình tiết 18+! Bá đạo phúc hắc thượng tá công X si tình biến dị thuộc hạ thụ, lại hồi tưởng hai người trước kia còn là bạn học ở trường quân đội, rất có thể là sớm có dự mưu a! Từng bước một tiếp cận, chậm rãi ăn vào bụng, lại để cho người ta mang thai…. ôi ôi nghĩ thôi mà cũng thấy ngọt ngào rồi.”

    Internet một mảnh náo nhiệt, bạn trên mạng lần lượt tìm ra khoảnh khắc trước đây hai người ở chung, có hình ảnh hai người cùng nhau điều khiển cơ giáp phối hợp hoàn mỹ, có hình ảnh hai người đối mặt nhìn nhau khi tham gia họat động… có khoảnh khắc thậm chí ngay cả bản thân Yến Thù Thanh đều quên mất, cũng được người hâm mộ tìm ra, không chỉ có như vậy, người hâm mộ còn cắt nối biên tập một video nội dung khá “người lớn”, có người tìm ra hình ảnh của hai người lưu lại thành một album, thậm chí có người còn lấy hai người làm nhân vật chính viết ra một câu chuyện cẩu huyết. Quả thực chỉ cần chuyện liên quan đến hai người, bọn họ có thể thi nhau sáng tác ra rất nhiều dị bản.

    Tuy rằng Yến Thù Thanh không hiểu nổi bạn trên mạng sao có thể ” siêu phàm” như vậy, thế nhưng vẫn là quan tâm mở ra một video, nhìn thấy “bản thân” cùng Cận Hằng quần áo xốc xếch ôm nhau lăn giường, anh kinh ngạc không thôi, tay run rẩy suýt chút nữa làm rơi thiết bị truyền tin.

    “Tại sao mọi người có thể tài giỏi như vậy… Đây là khoa học kỹ thuật gì vậy, làm sao ngay cả… Ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm được.”

    Yến Thù Thanh không nhịn được lầu bầu vài câu, nghĩ đến hình ảnh khó coi vừa nãy, cùng tiếng triền miên thở dốc trong video, một gương mặt không khống chế được đỏ bừng.

    Anh thực sự bội phục trí tưởng tượng của nhóm bạn trên mạng, lúc trước anh và Cận Hằng chưa cùng nhau, thế nhưng hành động của hai người trước mắt bọn họ cũng biến thành thức ăn cho chó, đặc biệt bên trong mấy video này, dùng một ít kỹ năng ghép hình, chèn thêm âm nhạc kiều diễm, phảng phất anh và Cận Hằng thật sự đang làm chuyện đó.

    Nghĩ tới đây, trên mặt anh nhiệt độ liền tăng vọt mấy phần, anh không được tự nhiên vội ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, đã gần tám giờ tối, nhưng vẫn là không thấy cái bóng Cận Hằng.

    Từ khi ngày ấy sau khi kết thúc điển lễ, trên internet tất cả đều đoán anh và Cận Hằng buổi tối ngày hôm ấy làm cái gì, có người nói đi tuần trăng mật, có người nói trực tiếp động phòng hoa chúc, nhưng trên thực tế anh đã có hai ngày không có nhìn thấy Cận Hằng.

    Nói đến việc này Yến Thù Thanh lại sốt ruột, bởi vì một hồi biểu lộ này, hết thảy truyền thông cùng dư luận tất cả đều sôi sùng sục, vì không muốn bị người ta theo dõi ảnh hưởng đến Quyển Quyển, anh không thể trở về nhà, chỉ có thể lén lút chạy đến ngôi nhà lúc trước, mà Cận Hằng lại vừa vặn có việc bận, phải lưu lại trong cung.

    Bây giờ hai ngày đi qua, Cận Hằng vẫn luôn không thấy bóng người, gởi tin nhắn cũng không trả lời, bên ngoài chuyện liên quan đến hai người nhiệt độ chỉ có tăng không có giảm, làm cho anh không cách nào về nhà gặp con trai, chỉ có thể một người ở trong phòng, không có việc gì ngủ một giấc.

    Thở dài một hơi, Yến Thù Thanh co quắp ở trên giường bày thành hình chữ đại, cầm lấy nhẫn kim cương, “Sớm biết là loại thái độ này, mình còn lâu mới biểu lộ, thực sự là lãng phí tình cảm.”

    Anh một bên lầu bầu một bên lấy ra thiết bị truyền tin, chuẩn bị hỏi một chút cái tên này đến cùng lúc nào mới trở về, kết quả mới vừa khoát tay, tin nhắn của Cận Hằng liền gửi tới.

    [ Tám giờ tối, quân bộ có tiệc tối, anh chờ em.]

    Tổng cộng mười hai chữ tính cả thêm dấu chấm câu, không thể nào ngắn gọn hơn.

    Yến Thù Thanh lập tức ngồi dậy, bị tin nhắn ngắn làm cho không hiểu ra sao, tối hôm nay quân bộ có tiệc tối? Anh làm sao không biết?

    Không nhịn được gọi lại, thế nhưng bên kia Cận Hằng vẫn không có người nghe, lúc này quân bộ chính thức gửi thư mới tới, xem nội dung phía trên giống như Cận Hằng nói, Yến Thù Thanh trong nháy mắt xì hơi.

    Cận đại gia thật sự chỉ gửi thông báo cho anh mà thôi.

    Phí hết tâm tư biểu lộ một trận, coi như là cây cỏ ít nhất cũng có tình cảm, kết quả cái tên này chỉ có ngần ấy phản ứng.

    Yến Thù Thanh thở dài một hơi, biết mình không thể hi vọng cái người không hiểu phong tình này, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian tiệc tối đã sắp bắt đầu, anh không dám trì hoãn, tùy tiện thay đổi một bộ quần áo coi như có thể diện, tiện tay đem hộp nhẫn nhét vào túi đi ra khỏi cửa.

    Một đường lái phi hành khí đến quân bộ, trong toà nhà dĩ nhiên đen kịt một màu, ngay cả quảng trường nhỏ từ trước đến giờ vẫn sáng trưng, giờ khắc này đưa tay ra không thấy được năm ngón.

    Yến Thù Thanh cảm thấy kỳ quái, sau khi ngừng phi hành khí, một đường đi tới, toà nhà trước mặt trống rỗng, thậm chí ngay cả một hộ vệ cũng không có.

    Không phải nói có tiệc tối, làm sao lại không có bất kỳ ai…

    Giữa lúc anh nghi ngờ, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, một vòng pháo hoa màu vàng đột nhiên bắn ra từ trên đỉnh đầu, pháo hoa rực rỡ giống như ánh sao rơi xuống, trong nháy mắt đốt sáng lên toàn bộ bầu trời đêm.

    Yến Thù Thanh sợ hết hồn, còn không có phản ứng lại xảy ra chuyện gì, càng ngày càng nhiều pháo hoa xông thẳng lên trời, màu sắc rực rỡ, lúc này một vòng pháo hoa in hình bông hồng lớn tràn ra, sau đó toàn bộ nền trời xuất hiện dòng chữ chói mắt: “Cận Hằng yêu Yến Thù Thanh ”

    Nhìn thấy mấy chữ này, Yến Thù Thanh triệt để ngây dại, một trái tim không khống chế được đập mạnh.

    Lúc này, trên trời bay lên vô số cánh hoa màu đỏ, hoa hồng giống như sóng biển bao phủ tới, Yến Thù Thanh giơ tay chạm vào, phảng phất cánh hoa chân thật rơi vào đầu tay anh, lúc này anh mới nhìn rõ này bên trong mưa hoa đầy trời, dĩ nhiên mỗi một cánh hoa thượng đều in tên anh và Cận Hằng.

    “Yến Thù Thanh” cùng “Cận Hằng” thật chặt dựa vào nhau, chính như quan hệ bọn họ vĩnh viễn vô pháp chia lìa.

    Anh hoàn toàn ngây dại, trố mắt một hồi lâu, không nhịn được vành mắt đỏ lên nở nụ cười, lúc này, trên quảng trường to lớn, truyền đến một tiếng vỗ tay chỉnh tề, Yến Thù Thanh thuận theo âm thanh đi về phía trước, ánh đèn toàn bộ quảng trường đột nhiên sáng lên, vô số chiếc phi hành khí bay trên tinh không, kéo ra dải lụa màu sắc rực rỡ, mỗi dải lụa đều in dòng chữ “Chúc Cận Hằng cùng Yến Thù Thanh kết hôn vui vẻ. ”

    Trên quảng trường nổi lên một tiếng hoan hô mãnh liệt, Yến Thù Thanh định thần nhìn lại lúc này mới chú ý tới hiện trường dĩ nhiên có nhiều người như vậy, lít nha lít nhít cơ hồ đứng đầy toàn bộ quảng trường, trong bọn họ có đồng sự quân bộ, có quần chúng phổ thông, còn có vô số phóng viên truyền thông mang theo máy ảnh đứng ở đó.

    Hiện trường đèn chớp liên tục, đây là một lễ cưới đã được chuẩn bị hồi lâu, cũng chỉ có Yến Thù Thanh làm nhân vật chính lại chẳng hay biết gì.

    Anh giống như kẻ ngốc đứng tại chỗ, lúc này phía sau truyền đến tiếng cười vui vẻ, quay đầu nhìn lại chính là toàn thể thành viên chiến đội Liệp Ưng, bọn họ mặc quân trang thống nhất, cửa tay áo in huy hiệu Liệp Ưng quen thuộc, tất cả mọi người trong tay đều cầm hoa hồng, nhìn anh làm mặt quỷ đi tới.

    Những người này tất cả đều là huynh đệ đã từng cùng anh vào sinh ra tử, mọi người cùng nhau trải qua khổ cực, chơi đùa tính mạng, còn thiếu chút nữ đồng thời hi sinh ở núi Thương Lan, mà bây giờ tất cả bọn họ không thiếu một người đều trình diện, tới tham gia lễ cưới của huynh đệ bọn họ.

    Một đám quân nhân thô tục, mặc quân trang cầm hoa hồng bộ dáng thực sự buồn cười, Yến Thù Thanh vừa nhìn thấy bọn họ liền không nhịn được cười ha hả, “Cận Hằng mặt mũi rất lớn a, còn có thể mời các anh tới.”

    “Đó là đương nhiên, huynh đệ kết hôn chúng ta không chỉ muốn tới, còn chuẩn bị lễ vật.”

    Mười mấy người phóng khoáng nở nụ cười, đứng xếp hàng tiến lên đem hoa hồng trong tay nhét vào trong tay Yến Thù Thanh.

    “Chúc cậu và Cận Hằng trăm năm hảo hợp!”

    “Vĩnh viễn kết đồng tâm!”

    “Sớm sinh quý tử!”

    “…, Chính là không ly hôn!” Người cuối cùng thực sự không nghĩ ra được lời may mắn, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy, mấy người nhấc nắm đấm muốn đánh hắn, cũng khiến Yến Thù Thanh cùng tất cả mọi người cười ngửa tới ngửa lui.

    Cúi đầu nhìn các anh em tự tay đưa hoa hồng, mặt trên mỗi một cánh hoa đều in “Cận Hằng yêu Yến Thù Thanh”, Yến Thù Thanh không biết Cận Hằng đến tột cùng tốn bao nhiêu sức lớn mới làm được chuyện này, trong lòng không nói được gì chỉ biết lúc này anh rất hạnh phúc, người đàn ông này là người biệt nữu nhất anh từng gặp qua, cũng là người đàn ông tốt nhất anh gặp trên đời.

    Hắn hiểu trong lòng mình khát vọng được đồng sự tán thành cùng tôn trọng, cho nên hắn mời bọn họ tới đây, cõi đời này có lẽ người hiểu anh nhất chỉ có Cận Hằng, căn bản không cần thiết nhiều lời, cũng đã giúp anh nghĩ tới chu đáo.

    Hít một hơi, nước mắt rốt cuộc không khống chế được rơi xuống, nhưng còn không để anh phục hồi tinh thần lại, bên trong quảng trường truyền đến âm thanh ồn ào, “Cùng nhau! Cùng nhau! Cùng nhau!”

    Yến Thù Thanh vừa quay đầu lại liền thấy Trần Lâm cầm microphone, anh ta e sợ thiên hạ bất loạn lên tiếng cổ vũ, không khí của hiện trường được khơi dậy, tất cả mọi người cùng đồng thời vỗ tay, hô to, “Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!”

    Yến Thù Thanh dở khóc dở cười nhìn về phía Trần Lâm, “Ngay cả anh cũng bị Cận Hằng mua chuộc?”

    Trần Lâm cười với anh nháy mắt mấy cái, “Làm sao có thể nói mua được, tôi chính là ông mai bà mối của hai người, không có tôi hai người bây giờ vẫn phải chia ly đấy, tôi làm ông mai chẳng lẽ không nên tham gia chút náo nhiệt.”

    Nói xong anh ta thần bí nhét vào trong tay Yến Thù Thanh một ống thuốc mỡ, ý vị thâm trường nói, “Đây chính là đồ vật bệnh viện mới nghiên cứu ra, dùng để chấp hành nhiệm vụ đặc thù, chỉ cần bôi vào bộ vị mấu chốt một chút có thể khiến người ta cả người mềm yếu, dục tiên dục tử, thuốc mỡ này chiết xuất tinh hoa, toàn thế giới chỉ có một phần này, tôi coi như đây là quà tặng lễ cưới dành cho hai người.”

    Gương mặt Yến Thù Thanh trong nháy mắt đỏ ửng, “Phi phi, ai muốn món đồ này, nhanh chóng lấy đi.”

    “Tặng cũng đã tặng lấy lại thật không tiện a, lại nói tôi chính là mang theo nhiệm vụ trọng yếu tới.”

    Nói xong anh ta cười giả dối, hướng tất cả mọi người phía sau vung cánh tay lên một cái, trong đám người cầm thiết bị truyền tin chiếu lên ánh sáng, hợp lại thành một chữ chói mắt, “4,700 ngày đêm, cám ơn em xuất hiện ở bên cạnh anh ”

    Vô số thiết bị truyền tin tản ra ánh sáng màu lam, ở trong bóng tối lộng lẫy đầy sao, Yến Thù Thanh nhìn chuỗi chữ số này, rốt cuộc không nhớ ra được, trố mắt một hồi như kẻ ngu ngốc vừa khóc vừa cười xoa mặt.

    Yến Thù Thanh chỉ nhớ anh quen biết Cận Hằng mười ba năm, nhưng không thể nhớ rõ ràng 4,700 ngày đêm, thì ra cái tên này nhớ chính xác như thế, thì ra năm tháng bất tri bất giác trải qua nhanh như vậy..

    Vào giờ phút này, anh rốt cuộc biết Cận Hằng quãng thời gian này xuất quỷ nhập thần là vì cái gì.

    Ba năm trước, lễ cưới của hai người vội vàng chẳng khác nào trò đùa, mà hiện tại Cận Hằng lại yên lặng mà vì anh chuẩn bị một niềm vui bất ngờ như vậy, người đàn ông này chưa bao giờ coi ái tình là trò đùa, hắn đã cam kết cũng nói là làm, mặc dù năm đó cầu hôn hoang đường như vậy, trong lòng hắn vẫn là một mảnh chân tâm.

    Hắn chưa bao giờ coi hôn ước này là chuyện cười, cho nên hắn muốn để cho mọi người chứng kiến, trước mặt toàn bộ thế giới tỏ rõ tình cảm chân thành của hắn.

    Người đàn ông này vẫn là như vậy, nói cái gì cũng giấu ở trong bụng, không có tiếng động làm chuyện kinh tâm động phách như vậy, viền mắt Yến Thù Thanh chua xót lợi hại, nước mắt không khống chế được rơi xuống, khóe miệng lại không nhịn được cong lên.

    Trong lúc toàn bộ quảng trường đang náo nhiệt, trong đám người đột nhiên bùng nổ ra một tiếng thét kinh hãi, “Cận thượng tá đến!”

    Vừa dứt lời, một chiếc phi hành khí nàu trắng từ không trung lái tới, vững vàng mà đứng ở vị trí cách Yến Thù Thanh không xa, khoang cửa mở ra, Cận Hằng mặc một thân lễ phục màu đen đi ra.

    Ngày hôm nay hắn chải tóc ra phía sau, lộ ra một đôi mắt thâm thúy cùng gò má tựa như điêu khắc, một thân tây trang màu đen thẳng tắp tôn lên vóc người hiên ngang uy vũ của hắn, liếc mắt nhìn qua anh tuấn có chút không giống người phàm.

    “A a a a Cận thượng tá đẹp trai!” Trong đám người có người không nhịn được nói ra, không khí của hiện trường cũng bởi vì Cận Hằng xuất hiện lần thứ hai thúc đẩy hướng cao trào.

    Nhưng lúc này trong mắt Cận Hằng đã không còn người khác, hắn không hề chớp mắt nhìn Yến Thù Thanh cách đó không xa, giống như là muốn đem anh hút vào trong mắt.

    Nhịp tim Yến Thù Thanh đập đến nhanh chóng, lúc này Cận Hằng chạy tới trước mặt anh, nhìn bộ dạng cái tên này anh tuấn bức người, trên mặt Yến Thù Thanh có chút hơi nóng lên, cái tên này làm sao có thể… Đẹp trai thành bộ dáng này.

    “Em nhìn ra rồi, cái tên nhà anh chỉ biết tính kế em, còn nói là cái gì tiệc tối, kết quả làm em giật cả mình.”

    Yến Thù Thanh cười thấp giọng mở miệng, lỗ tai Cận Hằng hơi đỏ lên, “Không giật mình làm sao có thể khiến em kinh ngạc, ngày hôm trước lễ mừng, em cũng làm anh giật cả mình.”

    Hai người dựa vào rất gần, bên tai là gió đêm, bên người là hoa hồng bay múa, tất cả tựa như ảo mộng, tốt đẹp có chút không chân thực, Yến Thù Thanh sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói, “Ngày hôm trước ít nhất ăn mặc ra dáng lắm, thế nhưng anh xem em hiện tại, mặc cái gì đây… Mắc cỡ chết người.”

    Cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người, trên người âu phục chính trang, phía dưới lại là quần bò, trên chân vẫn là đôi giày nhàn nhã, vì rời đi quá gấp gáp, anh thậm chí ngay cả tóc cũng không chải được chỉnh tề, chỉ tới tham gia cái gọi “Tiệc tối” này, so với một thân hoa phục của Cận Hằng, anh quả thực muốn đào cái hố chôn mình vào..

    Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng Yến Thù Thanh tay chân luống cuống như thế, nụ cười trên khoé miệng Cận Hằng sâu hơn mấy phần, ánh mắt sâu thẳm rơi ở trên người anh, nuốt một ngụm nước bọt, nghẹn ngào nói, “Lão bà của Cận Hằng mặc cái gì cũng đẹp mắt.”

    Nói xong lời này mặt hắn trước tiên đỏ bừng, biệt nữu quay đầu qua một bên.

    Yến Thù Thanh không nhịn được cười ra tiếng, không mặn không nhạt liếc nhìn hắn một cái, “Em nhớ tới người cầu hôn trước rõ ràng là em, làm lão công phải là em, lúc này mới qua hai ngày anh liền quên mất rồi.”

    Cận Hằng liếc nhìn anh một cái, cười như không cười, nhếch lên khóe miệng, “Người tổ chức lễ cưới là anh, hơn nữa anh cũng là cầm kiếm giả của em.”

    Nói xong hắn khá là tiêu sái vỗ tay độp một cái, lúc này một tiểu bàn tử từ trên phi hành khí theo tiếng động “Lăn” xuống, giống như một nắm gạo nếp, trong nháy mắt rơi xuống đất còn nhảy mấy lần, mọi người định thần nhìn lại không khỏi kích động.

    “Gào gào ngao tiểu bảo bảo thật đáng yêu!”

    “Thật muốn xoa mặt của bé con, thoạt nhìn thật là mềm”

    Một đám người nhìn thấy Quyển Quyển hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể trực tiếp nhào tới, mà đứa nhỏ dĩ nhiên không có sợ, trái lại híp mắt nở nụ cười hướng mọi người chào hỏi, ngoan ngoãn nói “Thúc thúc a di mạnh khỏe”.

    Đứa nhỏ ngày hôm nay cùng Cận Hằng mặc đồ trang phục cha con, tây trang màu đen áo sơ mi trắng, trong tay ôm một nắm hoa hồng so với nó còn lớn hơn, giống như quả bóng cao su lảo đảo chạy đến trước mặt hai người cha, một bên chạy một bên trong miệng còn nói, “Quyển Quyển tới a! Ba ba chờ nhận hoa của con đi!”

    Đứa nhỏ lập tức rơi vào trên đùi Yến Thù Thanh, anh cười ôm nó vào trong lồng ngực, Quyển Quyển vùi ở trong lồng ngực ba ba lại bắt đầu làm nũng, ôm cái cổ ba ba muốn hôn nhẹ một cái.

    Cận Hằng nhìn không được ho khan hai tiếng, thằng nhóc “Nha” một tiếng, vội vàng đem hoa hồng nhét vào trong tay Cận Hằng, Cận Hằng lúc này mới thoả mãn nở nụ cười, đặc biệt suất khí quỳ xuống, đem hoa giơ lên trước mặt Yến Thù Thanh, bày ra một tư thế cầu hôn.

    Hiện trường trở nên sôi trào, đèn chớp trong nháy mắt thành một vùng, hết thảy khán giả bên trong hội trường cùng bên ngoài xem phát sóng trực tiếp giờ khắc này đều đang ngẩng đầu mà đợi, chờ xem Cận thượng tá sẽ lấy ra nhẫn kiểu gì, lúc này liền xem Cận Hằng giống như biến ma thuật, hơi nhấc ngón tay, phi thường ung dung thăm dò bên trong hoa hồng… Kết quả một giây sau hắn liền biến sắc.

    Tất cả mọi người: “???”

    Yến Thù Thanh nhìn biểu tình cứng đơ Cận Hằng, nhịn không được lập tức cười ra tiếng, “Này, anh không phải là không mang nhẫn đi?”

    Gương mặt Cận Hằng co quắp, tỉ mỉ ở bên trong bó hoa vuốt nhẹ một phen, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì, trong lúc nhất thời mặt hắn đen thui, hỏi Quyển Quyển bên cạnh xem náo nhiệt, “Tiểu bàn tử, nhẫn cha dặn con đặt bên trong hoa hồng đâu rồi?”

    Quyển Quyển nháy mắt mấy cái, gương mặt mờ mịt, “Hằng Hằng nói vật này quan trọng, tuyệt đối không thể làm mất, cho nên Quyển Quyển để ở nhà rồi.”

    Cận Hằng: “!?”

    Hiện trường tất cả mọi người rốt cuộc không khống chế được cười ha hả, Yến Thù Thanh ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, người xung quanh cùng ồn ào, “Cận thượng tá, không có nhẫn làm sao kết hôn a? Muốn lừa gạt Yến thiếu tá tới tay, quần chúng cũng không chấp thuận a.”

    Yến Thù Thanh câu lên khóe môi, nháy mắt mấy cái nói, “Nghe được? Không có nhẫn không kết hôn được rồi, thế nhưng… Nếu như anh nguyện ý gả cho em, để em làm lão công, như vậy có thể giải quyết rồi.”

    Nói xong anh từ trong túi tiền lấy ra hộp nhẫn của mình, mở ra đặt tới trước mặt Cận Hằng.

    Lúc ra cửa anh chỉ là tiện tay cất vào túi, không nghĩ tới vào lúc này lại giúp đại ân, đây là số mệnh a, chà chà.

    Cận Hằng xanh mặt, hiện trường khán giả vui vẻ, tất cả mọi người chờ xem kịch vui, mặt Cận Hằng đỏ lên, hạ thấp giọng nói, “… Chúng ta trước tiên kết hôn, vấn đề xưng hô về nhà lại nói.”

    “Người nào đó mới vừa nói, chỉ có trong lễ cưới mới tính.”

    Yến Thù Thanh cười như không cười nhìn Cận Hằng, trong lúc Cận Hằng thẹn quá thành giận, anh lén lút đến gần hôn gò má của hắn một chút, Cận Hằng nhất thời đứng im tại chỗ, đoạt lấy nhẫn, lão bà thì lão bà đi, chờ kết hôn, trên giường để cho em xem rõ ràng ai mới chính là lão công.

    Cận Hằng ở trong lòng hừ hừ hai tiếng, kéo Yến Thù Thanh đi vào bên trong toà nhà, từ đầu tới cuối không tiếp tục nói một chữ “Không”.

    Đây đã là ý tứ ngầm thừa nhận, hiện trường lần thứ hai không khống chế được cười ha hả, Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn Cận Hằng cáu kỉnh, nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, giờ khắc này trong lồng ngực một trái tim hoàn toàn bị cái tên này lấp đầy.

    Đoàn người vây quanh một nhà ba người đi vào toà nhà, lúc này trong đại sảnh treo đầy vải màu đỏ cát tường, trên đài cao còn đính chữ “囍” (hỉ) to đùng, tất cả mọi người vui mừng dào dạt, khiến người ta như về tới cổ đại địa cầu trăm năm trước.

    Rất ít người Thương Kiếm từng trải qua lễ cưới chân chính kiểu Trung Quốc, giờ khắc này vừa vào cửa tất cả đều kinh ngạc không thôi, nhưng còn không chờ bọn họ kinh ngạc đủ, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng kèn xô na phi thường náo nhiệt.

    Sau đó mười mấy người máy hình cầu ngây thơ đáng yêu, bên trong “eo” buộc vào mảnh vải màu đỏ, quơ móng vuốt hình tròn, nhảy theo nhịp điệu, người máy dẫn đầu chính là người máy phụ trách chăm sóc Quyển Quyển, vào lúc này nhìn thấy chủ nhân càng thêm hưng phấn, giơ móng vuốt vung lên, “Chúc mừng chủ nhân cùng phu nhân kết hôn.”

    Nói một đám người máy múa theo điệu nhạc uyên ương, Quyển Quyển xem người máy hoa tay múa chân, cùng nhào tới muốn mua cùng, đứa nhỏ theo không kịp nhịp càng muốn nhảy, dáng dấp ngây thơ đáng yêu đùa tất cả mọi người ngửa tới ngửa lui.

    Lúc này, Hoàng đế cùng Cận Vinh công tước dưới một đám người chen chúc mặt nở nụ cười đi ra, nhìn hai người nắm tay nhau, trên mặt tất cả đều mang theo nụ cười thỏa mãn.

    Cận Vinh đã sớm yêu thích Yến Thù Thanh, vào lúc này nhìn thấy anh hận không thể tiến đến ôm anh thật chặt, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, “Thù Thanh a, con thật đúng là đứa trẻ tốt, đa tạ con không chê Cận Hằng tiểu tử thúi này, nếu như không có con, cha nghĩ nó sẽ lưu manh cả một đời, con đúng là ngôi sao may mắn rơi xuống nhà chúng ta.”

    “Cha, cha nói hưu nói vượn cái gì vậy.”

    Cận Hằng không nhịn được lườm một cái, Cận Vinh công tước cũng lườm lại hắn, “Cha nói có cái gì không đúng, Thù Thanh nguyện ý kết hôn với con là lòng dạ của nó rộng rãi, bằng không chỉ bằng đức hạnh thối của con, lưu manh đánh tới chết cũng không tìm được đối tượng.”

    Yến Thù Thanh mới vừa nhìn thấy Cận Vinh công tước còn hơi sốt sắng, vào lúc này nhịn không được bật cười, thấy anh nở nụ cười, Cận Vinh cũng cùng thẳng thắn nở nụ cười, lấy ra một quyển album đưa tới, “Hai đứa kết hôn, cha làm phụ thân cũng không có gì để tặng, liền lấy vật này làm lễ vật tặng cho hai đứa.”

    Yến Thù Thanh mở ra xem, bên trong album dán đầy ảnh Cận Hằng từ nhỏ đến lớn, thời điểm bốn năm tuổi mím môi thật chặt giả bộ người lớn, thời điểm bảy tám tuổi cúi đầu nghiêm túc cầm đàn dương cầm, còn có thời điểm vào trường quân đội tư thế oai hùng kiên cường mặc quân trang…

    Một quyển album chứng kiến Cận Hằng từ nhỏ đến lớn, hiện tại Cận Vinh lại đem nó giao cho anh.

    “Sau này cha đem tiểu tử thúi này giao cho con, trăm năm sau chúng ta già cả mất đi, có con ở bên cạnh nó, cha rất yên tâm, tuy rằng tính khí nó không tốt, nhưng nó yêu con thật lòng.”

    Một câu nói hung hăng đâm vào trái tim Yến Thù Thanh, anh biết đến Cận Vinh cho anh không chỉ là một quyển album, mà là toàn bộ nửa đời trước của Cận Hằng, hiện tại album cho anh bảo quản, chẳng khác nào đem nửa đời sau của hắn đưa cho anh.

    Ôm thật chặt album, Yến Thù Thanh gật gật đầu, viền mắt đỏ lên, “Yên tâm đi bá phụ, con sẽ quý trọng anh ấy, anh ấy cực kỳ tốt.”

    Cận Vinh cười ha ha, “Còn gọi bá phụ a, nên đổi giọng.”

    Yến Thù Thanh mặt đỏ lên, “Cha.”

    Một chữ chạm vào trái tim, anh từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, chưa từng cảm thụ qua tư vị gia đình, trước đây anh cho là bố mẹ nuôi là nhà của anh, nhưng bây giờ anh mới biết mình thật sự có một gia đình.

    Trong nhà có người thân, mà những thứ này đều là Cận Hằng cho anh.

    Không nhịn được ngẩng đầu nhìn gia hoả bên cạnh, Cận Hằng cảm nhận được ánh mắt của anh, khóe miệng rõ ràng nhếch lên cùng quay đầu lại, lúc này Trần Lâm bên cạnh e sợ cho thiên hạ bất loạn kích động tất cả mọi người đồng thời nói: “Nhất bái thiên địa!”

    Tất cả mọi người chỉ ở trong sách gặp qua lễ nghi này, nhất thời nhìn ra vừa mới mẻ vừa mê tít, không ngừng mà huýt sáo cổ động.

    “Nhị bái cao đường!”

    Quay đầu đối mặt Cận Vinh cùng Hoàng đế, Cận Hằng đưa tay ra thật chặt nắm lấy tay Yến Thù Thanh.

    “Phu phu giao bái!”

    Bốn chữ vừa nói xong, Cận Hằng thậm chí không khom người liền ôm eo Yến Thù Thanh, hôn lên, hai đôi môi nóng bỏng đụng vào nhau, bốn mắt giao tiếp, trong ánh mắt chỉ còn dư lại đối phương, môi lưỡi quấn quýt, thời khắc này bọn họ chỉ thuộc về nhau.

    Xung quanh tiếng hoan hô cơ hồ lật ngược nóc nhà, người bên ngoài xem phát sóng trực tiếp cùng gào gào kêu tên bọn họ, người hâm mộ có thể cây ngay không sợ chết đứng hét lớn một tiếng, “Đẹp đôi quá!”

    Bên trong tiếng cười cười nói nói, Trần Lâm cười nói, “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng ——!”

    “Chờ đã, bây giờ đã đưa vào động phòng, vậy gọi tôi tới làm gì?” Người chứng hôn bện cạnh khúc khích, vào lúc này mới lên sân khấu hoàn thành công việc của mình.

    Người xung quanh toàn bộ đều nở nụ cười, Trần Lâm lúng túng cười cười, vội vàng đem microphone đưa cho người chứng hôn.

    Người chứng hôn nhìn hai bọn họ, cười hỏi, “Cầm kiếm giả, anh đã suy nghĩ kỹ cùng phục tùng giả của mình kết hôn hay chưa, từ đây vô luận thuận cảnh hai là nghịch cảnh, đều đối với cậu ấy trước sau như một.”

    Lời thề quen thuộc lại lặp lại một lần, đôi mắt thâm thuý của Cận Hằng rơi vào trên người Yến Thù Thanh, trịnh trọng gật gật đầu, “Tôi nguyện ý.”

    “Phục tùng giả, cậu đã suy nghĩ kỹ càng cùng cầm kiếm giả kết hôn của cậu kết hay chưa, từ đây vô luận thuận cảnh hay là nghịch cảnh, đều đối với anh ấy trước sau như một.”

    Yến Thù Thanh cười vừa muốn mở miệng, Quyển Quyển bên cạnh duỗi ra móng vuốt nhỏ vô cùng phấn khởi hô to, “Đồng ý đồng ý!”

    Tiếng hoan hô giống như thuỷ triều che mất toàn bộ quảng trường, Yến Thù Thanh trước tiên cười đến gần hôn lên đôi môi Cận Hằng, một đôi cánh tay tinh tráng như sắt hơi dừng lại một chút, sau đó ôm thật chặt lấy anh.

    Pháo hoa trên đỉnh đầu tỏa ra, Cận Hằng ôm thật chặt người mình yêu ở trong lòng, rốt cục có dũng khí nói ra câu nói giấu ở trong lòng rất nhiều năm.

    “Anh yêu em.”

    Ba chữ chân thật như vậy, cần dùng cả đời để trải qua, thế nhưng thời gian thuộc về bọn họ còn rất dài.

    Ngân hà mênh mông, gần trong gang tấc, ánh sao lộng lẫy, nguyện cùng đối phương đồng hành.

    Nhân sinh, còn xin đối phương chăm sóc nhiều hơn.

    Thuộc truyện: Chính là không ly hôn