Chước lộc – Chương 16-18

    Thuộc truyện: Chước lộc

    Chương 16: Hối hận (4)
    Bán Hạ tiên tử, là một tán tiên nhân. Thế gian tu tiên chia thành ngàn vạn đạo, có người tu tiên vì phong hầu bái tướng, vinh hoa phú quý, có người tu tiên chỉ vì truy tìm đại đạo, trước nay không tham gia triều chính, không vào cao thủ gia tộc nào, xưng là tán tiên.

    Bán Hạ là tôn hào của nàng, tên bản mệnh là Tiễn Thu La, vì nàng tính tình kỳ quái, một lời không hợp cắt lưỡi người, giống độc dược Bán Hạ, vì vậy xưng tên.

    Đường tiểu kiếm chỉ ngoằn ngoèo biến hóa, Xuân Ngấn kiếm đuổi theo nửa ngày, tiêu hao gần hết mười lạng Lộc Ly, rốt cục dừng lại tại một núi hoang.

    “Sư phụ, bên kia!” Lâm Tín chỉ về phía cây cối nghiêng ngả đổ rạp.

    Nhanh chóng bẻ gãy mấy cây thấp chặn ngang, vết thương khắp nơi. Chu Tinh Ly rơi xuống, nhặt một cái cánh tay rời trên đất lên kiểm tra. Đó là tay phải của nam nhân, khô quắt xanh trắng, còn mang theo hơi ấm, máu khô cạn, đem vải vóc trên cánh tay cụt ngưng kết thành miếng, không nhìn ra màu sắc nguyên bản.

    Ném cánh tay xuống, thay đổi Lộc Ly cho tiểu kiếm, con vật nhỏ sắp không chạy nổi như cá gặp nước, lắc đầu quẫy đuôi vọt ra ngoài.

    Tiểu kiếm này, tên là Mạc Ngư Nhi, chính là bí bảo bất truyền của Chu gia Nam Vực. Có thể có được một cái Mạc Ngư Nhi, nhất định là Chu Tinh Ly sinh tử chi giao [1]

    [1] kết giao thề sinh tử, quan hệ rất tốt

    Mạc Ngư Nhi có thể tìm được người đặc biệt, cũng đem mang về, chỉ cần đủ Lộc Ly.

    Chu Tinh Ly cõng Lâm Tín, cùng Mạc Ngư Nhi ở trong rừng qua lại, quanh co khúc khuỷu, vòng tới mặt bên một núi đá, mùi máu tanh nồng đậm phả vào mặt.

    “Chu Diệc Tiêu, ngươi một đường bò đến, chỉ lo lão nương không chết à!” Giữa đống đá vụn cỏ dại, một nữ tử có khuôn mặt kiều diễm nửa nằm nửa ngồi, y phục nhuốm máu, trong tay nắm trường kiếm thẳng tắp, cơ thịt căng thẳng, chân sau co lại, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắt đứt cuống họng người đến.

    “Ta thấy ngươi còn rất có tinh thần, hay ta xuống dưới núi mua bầu rượu trở lại?” Chu Tinh Ly trong miệng nói, nhưng động tác không chậm lại, như hoa sen nhanh chóng che mấy chỗ yếu huyệt đối phương, nắm mạch cổ tay độ linh lực cho nàng,

    “Ai!” Một thiếu niên dùng lá cây bọc nước suối chạy tới, cảnh giác khẽ quát một tiếng, rút đoản kiếm bên hông ra định vọt qua.

    “Đừng nhúc nhích!” Một tiểu kiếm nhỏ từ sau lưng duỗi ra, cách cổ nửa tấc. Thiếu niên Tiễn Trọng lấy làm kinh hãi, ngửa đầu tránh né, lại đụng phải Lâm Tín, bị hắn như hầu tử ôm cây chặt chẽ khóa lại.

    Tiễn Trọng cứng đờ bất động, nhận ra người đang giúp mẫu thân chữa thương trước đây từng gặp qua Chu Tinh Ly, thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi là đồ đệ Chu thúc thúc sao?”

    Chậc, chưa gì đã lanh lợi như vậy! Lâm Tín buông kiếm, trên dưới đánh giá vị sư huynh một kiếp không gặp này. Năm đó lần đầu thấy Tiễn Trọng, người này đã cùng Chu Tinh Ly phiêu bạt một năm. Có lẽ là cùng sư phụ quanh năm đoán mệnh xin cơm quá cực khổ, nhìn gầy gò hơn nhiều so với hiện tại.

    Bây giờ Tiễn Trọng còn cùng họ mẹ, tuổi tác tương đương Thẩm Lâu, lớn hơn Lâm Tín một chút, rõ ràng chưa gặp khổ, thịt hai bên má đầy đặn.

    “Khụ khụ, được rồi, đừng phí sức nữa.” Tiễn Thu La đẩy Chu Tinh Ly ra, ho ra máu, xua tay không cho hắn lãng phí linh lực nữa.

    Thấy mẫu thân thổ huyết, Tiễn Trọng không bình tĩnh nói chuyện cùng Lâm Tín nổi, chạy tới, đỡ lấy Tiễn Thu La đã ngồi không vững.

    Chu Tinh Ly đỏ cả mắt, không biết do thương tâm hay vẫn sinh khí, “Ngươi thật là có bản lĩnh, mang theo hài tử còn dám gây chuyện.”

    “Ai gây chuyện? Lão nương quá nhiều kẻ thù, cũng không biết là ai! Phi!” Tiễn Thu La nôn một ngụm máu, tóm chặt lấy tay nhi tử, dường như dùng hết thảy khí lực, mu bàn tay tái nhợt nhô lên những sợi gân xanh ngoằn ngoèo, khiến tay Tiễn Trọng xuất hiện dấu xanh tím, “Khụ khục… Tiểu vương bát đản [2] này giao cho ngươi…”

    [2] lưu manh

    “Quản nuôi không quản sống nha.” Chu Tinh Ly không ý tứ an ủi nàng.

    Tiễn Thu La cười ha ha, tiếng cười như là từ trong gió truyền tới, mang theo tiếng vang nhè nhẹ, “Nếu như hắn không tìm chớ đi tìm, nếu như hắn tìm tới chớ sinh cường mà ở lại.”

    Câu trước không khớp câu sau, Tiễn Trọng nghe không hiểu, nhưng Lâm Tín hiểu. Tiễn Trọng là hài tử Tiễn Thu La cùng người giao hợp sinh ra, “hắn” ở đây nói hẳn là phụ thân Tiễn Trọng.

    “Được.” Chu Tinh Ly trầm thấp đáp một tiếng, thu kiếm vào vỏ.

    “Khụ khụ khục… Tùy tâm làm cửu tử bất hối [3], tên nhóc hỗn trướng, nhớ kỹ lời nương…” Tiễn Thược Dược nhả ra câu này, sau đó nhìn về phía Chu Tinh Ly, “Nhớ đốt vàng mã cho ta.”

    [3] đừng hối hận về những chuyện cũ/chuyện đã làm.

    “…” Chu Tinh Ly không lên tiếng, nhìn Tiễn Thu La đột nhiên nhắm mắt lại, linh khí đoạn tuyệt, hồn về trời.

    “Nương… Nương!” Tiễn Trọng ôm thi thể mẫu thân, thất thanh khóc rống.

    Vị sư huynh này rất ít khóc, hắn lúc nào cũng cười ha ha dường như không có ưu sầu, kiếp trước duy nhất có lần thấy hắn khóc thương tâm đến vậy, là lúc sư phụ mất.

    Xử lý xong tang sự của Tiễn Thu La, Chu Tinh Ly dẫn hai hài tử tiếp tục chạy loạn khắp nơi.

    “Sau này, ta chính là sư huynh ngươi.” Lâm Tín nhón chân, vỗ vỗ vai Tiễn Trọng.

    Tiễn Trọng gặm bánh nướng, cúi đầu nhìn hắn, “Nhưng mà, ta lớn tuổi hơn ngươi.”

    “Nhập môn trước là sư huynh, không tin ngươi hỏi sư phụ!” Lâm Tín đắc ý nhìn về phía Chu Tinh Ly.

    Chu Tinh Ly đang nhấc bầu rượu đổ vào miệng rót, lung tung gật gật đầu, “A, sư huynh ngươi nói rất đúng, ai nhập môn trước là sư huynh.”

    Sư huynh một đời trước, cứ như vậy biến thành sư đệ, Lâm Tín tự nhiên chiếm tiện nghi, rất là cao hứng.

    Đông đi Xuân tới, bốn mùa luân chuyển.

    Man tộc Bắc Mạc, đang cùng Bắc Vực trong chiến tranh từ từ hợp lại, nhỏ bị lớn tiêu diệt, lớn lại bị to lớn hơn chiếm đoạt. Không những không vì chiến tranh suy tàn, ngược lại như đàn sói tranh ăn, chém giết lẫn nhau chọn ra sói đầu đàn.

    Đánh trận rời rạc, đánh xong đã là sáu năm sau.

    “Thế tử trở về rồi!”

    “Thế tử về Hoán Tinh Hải rồi!”

    Mới từ trên chiến trường trở lại, Thẩm Lâu mang theo khí sát phạt đầy người nhảy xuống linh kiếm. Linh kiếm bản mệnh Ngu Uyên, trên không trung xoay một vòng, linh lực mênh mông như cầu vồng nối tới mặt trời, ép mấy phàm nhân ra nghênh tiếp Thế tử nằm úp sấp quỳ gối.

    Thu kiếm tới tay, Thẩm Lâu sắc mặt lãnh túc bước vào Hoán Tinh Hải, một đạo tên bắn lén đột nhiên phá không mà tới.

    “Vù ——” Ngu Uyên Tà Dương, linh khí hóa thành ngàn vạn hồng ảnh, trong nháy mắt đem tên sắt chém vỡ thành ba mảnh. Mũi tên không có Lộc Ly, rơi trên tảng đá xanh, không một tiếng động.

    “Ca!” Cõng bao đựng tên chạy như bay đến, Thẩm Doanh Doanh kinh ngạc không thôi, “Ngươi sao so với lần trước còn lợi hại hơn.”

    “Hồ đồ!” Thẩm Lâu nhíu mày, quay người hướng Phong Tân bước đi.

    “A, đừng đi mà, ” Thẩm Doanh Doanh bước nhanh theo sau, quay mặt nhìn ca ca bước lùi, “Ta mới từ Đại Dung trở về, ngươi không hỏi ta xếp thứ mấy?”

    “Thứ tư.” Thẩm Lâu cởi áo giáp, ném cho Tử Xu ra đón, xoay người, ngả nằm trên giường mềm, nhắm mắt dưỡng thần.

    Lại bị đoán trúng! Thẩm Doanh Doanh mân mê miệng, “Năm nay Nhàn Trì săn bắn ngươi lại không đi, vô cớ để tiểu tử Lâm gia kia náo động. Chung Hữu Ngọc sắp đem lỗ tai ta cằn nhằn ra kén rồi, năm nay ngươi nhất định phải đi xem hắn một chút.”

    “Tiểu thư, Thế tử vừa trở về, ngài để người nghỉ một lát.” Tử Xu bưng một chén canh thuốc tới, khuyên Thẩm Doanh Doanh rời đi.

    Thẩm Doanh Doanh nhìn thấy canh thuốc, nhất thời ngậm miệng.

    Thế tử Huyền Quốc Công trên chiến trường anh dũng vô song, trăm trận trăm thắng, rời chiến trường lập tức biến thành ma ốm. Những năm này mời đại phu khắp Đại Dung, cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể nhìn thân thể Thẩm Lâu ngày càng lụi bại.

    Thẩm Lâu chậm rãi mở mắt ra, tiếp nhận chén thuốc trong tay Tử Xu uống một hơi cạn sạch.

    Theo linh lực tăng trưởng, thân thể y càng ngày càng kém, sau khi vận được linh lực, thì nỗi đau đớn càng kéo dài. Linh dược bổ thân thể ban đầu, đổi thành thuốc an thần ngưng đau.

    Sau khi uống xong thuốc, sắc mặt Thẩm Lâu rõ ràng tốt hơn một chút, ngồi dậy, tiếp nhận thư tín của Chung Hữu Ngọc xem.

    Huynh đệ Chung gia buồn ngủ ở kinh thành, cùng Thái tử đọc sách tu luyện. Ba năm trước, thúc phụ bọn họ Chung Tùy Phong, dùng tên chữ có sẵn do phụ thân mất sớm của hai người sớm lập, mười lăm tuổi làm quan lễ, mượn cớ này gọi Chung Hữu Ngọc trở về Tây Vực kế thừa vị trí Quốc Công.

    Không biết tại sao Hoàng Đế đối với tấu phong Quốc Công vẫn luôn lưu bên trong không phát, để hai người ở Đại Dung, khiến Chung Tùy Phong luống cuống tay chân tiếp tục thống trị Tây Vực. Chung gia từ từ suy yếu, Tây Vực bắt đầu có loạn.

    Thẩm Lâu xoa xoa mi tâm, khẽ thở dài, kiếp này dựa vào kinh nghiệm, kết thúc loạn Bắc Mạc sớm hai năm, lại không rảnh bận tâm Chung gia. Y hiện tại, còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

    “Hoàng Các, lần trước ngươi nói, Nhạn Khâu đã bị người mua?” Thẩm Lâu giương mắt hỏi Hoàng Các đứng trong góc.

    “Vâng, một năm trước đã dọn vào ở.” Những năm này Hoàng Các vẫn luôn phụng mệnh tìm kiếm tung tích Chu Tinh Ly, mỗi khi có tin tức, đợi hắn đuổi đến nơi người đã không thấy. Sáu năm trước, Thế tử sai hắn mua lại Nhạn Khâu, bảo muốn chờ một người đến mua, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục năm ngoái có người tới hỏi.

    Mà cái người hỏi kia, vừa vặn chính là Chu Tinh Ly.

    Hoàng thị vệ đối với Thế tử liệu sự như thần bội phục sát đất, vui mừng chạy về báo tin, Thế tử lại đi chiến trường.

    “Thu Đình, theo ta đi gặp cha.” Thẩm Lâu đổi một thân huyền sắc cẩm bào, màu đen của hoa văn trên áo lót khiến sắc mặt y càng thêm tái nhợt. Thẩm Lâu mười tám tuổi, thân hình thon dài, khí vũ hiên ngang, thoạt nhìn không gầy yếu chút nào, nhưng gương mặt tuấn tú lại chưa bao giờ mang màu sắc khỏe mạnh, trước sau khiến người ta không yên lòng.

    “Ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Kỳ Duệ ngạc nhiên nhìn nhi tử.

    “Đi chữa bệnh, ” Thẩm Lâu cụp mắt, “Sáu năm trước lúc hôn mê tại Chung gia, mơ hồ nghe Chu Tinh Ly nói có thể chữa được.”

    “Thật chứ?” Thẩm Kỳ Duệ kích động đứng dậy.

    Thẩm Doanh Doanh bên cạnh tức giận giậm chân, “Ca, ngươi làm sao không nói sớm!”

    “Chu Tinh Ly hành tung bất định, ăn Tết cũng không hồi Nam Vực, ta tìm hắn sáu năm mới có tin tức, ” Thẩm Lâu nửa thật nửa giả nói, “Bây giờ Bắc cảnh an tâm một chút, ta muốn rời khỏi một thời gian, nếu có chiến sự đột phát, phụ thân có thể mang Thu Đình theo. Nàng tại Nhàn Trì săn bắn xếp thứ tư, có thể ra chiến trường.”

    Thẩm Doanh Doanh vừa mới còn không biết huynh trưởng mang mình theo cùng là có ý gì, hiện giờ đã rõ, nhất thời mặt như khóc tang, “Ca, ta không an tâm, để ta đưa ngươi đi.”

    “Không cần.” Thẩm Lâu lạnh nhạt nói, quay người rời đi, lưu lại lão phụ thân đầy mắt vui mừng cùng thân muội muội [4] khóc không ra nước mắt.

    [4] muội muội ruột

    Nhạn Khâu là một gò núi nhỏ, tại nơi giao nhau giữa Nam Vực và Đông Vực. Phong cảnh đẹp tuyệt trần, khí hậu hợp lòng người. Chu Tinh Ly mang theo hai đồ đệ ở ngoài lang thang bốn, năm năm, rốt cục đã chọn vùng này làm điểm đặt chân.

    Thường ngày Chu Tinh Ly nghèo đến độ cơm cũng phải xin, đến khi mua đất lại không chớp mắt, mang hòm kim ngân ào ào đổ ra ngoài.

    “Hóa ra sư phụ là người có tiền nha.” Tiễn Trọng gặm cái bánh bao dùng tiền đoán mệnh mua được, nhìn địa giới rộng lớn cảm khái.

    Lâm Tín hé miệng cười, “Ừ, đúng đấy, sau này, Lộc Ly chúng ta tu luyện có chỗ dựa rồi, ngươi nhanh đi gặp sư phụ đòi một khối.”

    Tiễn Trọng cười ha hả thoắt cái tới gặp sư phụ.

    “Bốp!” Chu Tinh Ly tát một cái đánh trở về, “Muốn cái gì mà muốn, chúng ta nghèo đến độ đói meo, tu luyện phải dựa vào chính mình, đừng luôn nghĩ dựa vào Lộc Ly.”

    Chương 17: Hoàn lan (1)
    Nhạn Khâu là một vùng cây cỏ tươi tốt, gò núi thấp bé, hàng năm nhạn Bắc bay về phía Nam, chọn vùng này làm chỗ nghỉ chân, từ đó thành tên.

    Xe ngựa Bắc Vực, mang theo Thế tử cùng lễ vật, chậm rãi tiến vào địa phận Nhạn Khâu. Xa xa có thể thấy Trang Tử trên gò đất cao, tường trắng ngói đỏ, rừng trúc tốt tươi. Dây mây sợi nọ chồng sợi kia, leo tận đầu tường, xanh um tươi tốt, tỏa ra sức sống dạt dào.

    “Gặp quỷ rồi!” Phu xe nhảy khỏi xe ngựa, vòng một vòng quanh cây táo tàu dại ven đường. Cây này xấu xí, sinh sôi đầy đường dài dằng dặc, như thể để chặn đường vậy. Xe ngựa đi qua, phu xe vẫn tự tay đánh dấu, cho nên nhớ rõ.

    “Thế tử, đường này chúng ta vừa đi qua một lần!” Phu xe có chút kinh hoảng, đi nửa canh giờ, hóa ra chỉ lòng vòng một chỗ, sợ quý nhân trách tội.

    Thẩm Lâu ra ngoài xe ngựa, liếc mắt nhìn đất đá tràn lan, đường cây vặn vẹo, vươn mình nhảy lên một con ngựa, “Nơi này bày trận, các ngươi đi theo ta.”

    Chu gia chuộng trận pháp, đều do tổ tiên bọn họ lưu truyền. Chu Tinh Ly cái gì cũng biết một chút, trận đạo tự nhiên cũng không còn tuyệt pháp như lúc đầu.

    Lâm Tín cũng khá tinh thông đạo này. Năm đó y bị Lâm Tín giam cầm, kể cả Lâm Tín không khóa y, y cũng chạy không thoát gian cung thất kia. Cuối cùng vẫn là Lâm Tín nắm tay y, từng bước từng bước dạy y biết quẻ vị là thế nào, mê trận phá thế nào.

    Học một biết mười, suy từ cái này ra cái khác, sau này, Thẩm Lâu có thể dễ dàng phá loại trận pháp phổ thông này.

    Không kinh động đến chủ nhân, đoàn người cứ như vậy lặng yên không một tiếng động trực tiếp lên Nhạn Khâu.

    Trên gò núi mọc vài cây táo tàu lớn, cao ba trượng, thân thô kệch. Tiễn Trọng đang ngồi dưới tàng cây đọc sách, tiểu tử năm đó đã trưởng thành hóa thanh niên ngọc thụ lâm phong, giơ tay nhấc chân tự toát ra tư thái phong lưu. Hai gò má thịt mềm dĩ nhiên biến mất, để lại đường nét sắc sảo.

    “Bộp!” Táo xanh nện trên đầu, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

    Tiễn Trọng thờ ơ tiếp tục lật sách.

    “Rào rào!” Liên tiếp hai quả nữa, bất đắc dĩ ngẩng đầu, bắt được một quả táo rơi xuống nhét vào trong miệng, “Cái gì?”

    “Rào!” Bên trong tán cây đột nhiên xuất hiện nửa người treo ngược xuống dưới, Lâm Tín trong miệng nhai quả táo cười hì hì hỏi, “Trùng Trùng, đọc sách gì đấy?”

    “< Quốc lễ >, ” Tiễn Trọng lật bìa sách cho hắn xem, “Sư phụ bảo ta đọc.”

    Chu Tinh Ly dạy hai người hai thứ khác biệt, dạy Tiễn Trọng đọc sách sử, binh pháp, học chính là đạo trị quốc. Còn Lâm Tín nhớ tới cái gì thì dạy cái đấy, trận pháp chiêu hồn, ngũ hành bát quái, kiếm pháp đao pháp, thuần ngựa Mục Dương…

    “Lại đọc sách, ngươi đọc đến đau cả đầu, so mấy chiêu với ta đi.” Lâm Tín ôm lấy cành cây vươn mình, tác động linh lực lên cành táo tàu xum xuê khiến lá bay lả tả.

    “Đừng nghịch.” Tiễn Trọng cười tiếp chiêu, hai viên xoáy nhỏ bên khóe miệng hơi trũng hiện ra, trong nháy mắt hóa thành khuôn mặt lạnh lùng.

    “Keng keng keng ——” tiếng chuông nhỏ vụn từ đằng xa truyền đến, Lâm Tín vừa phá thế công của Tiễn Trọng tiện mượn lực thu thế, hai ba cái nhảy đến ngọn cây, phóng tầm mắt ra xa.

    “Có người xông vào.” Tiễn Trọng cũng trèo lên cây, ngay bên hắn, khoảng cách xa như vậy không thấy rõ mặt người đến, chỉ thấy xe ngựa mái che lọng cao cấp, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

    “Không cần biết là ai, bắt lại rồi nói.” Lâm Tín nheo mắt, hắn sắp mười lăm tuổi, sư phụ chính là vào năm hắn mười lăm tuổi gặp chuyện, bất luận là kẻ nào tới, nhất định phải điều tra rõ ràng.

    Hô lên một tiếng, thị vệ Nhạn Khâu ẩn giấu trong rừng như rắn ra khỏi hang, theo hình chữ phẩm (品) lao ra, nháy mắt vây chặt đám người kia.

    “Ầm!” Võng rèn huyền thiết phóng lên trời, cuốn theo cả cành khô lá héo tung lên, phủ lên đầu những kẻ xâm nhập.

    “Hííí ——” tuấn mã hí lên, dựng thẳng người, phu xe sợ đến ôm đầu kêu to. Thị vệ Thẩm gia dồn dập rút kiếm, nhưng cố mấy cũng không thể chém đứt lưới sắt kia, ánh kiếm ngang dọc bị bắn ngược lại, xé rách y phục của chính mình.

    Thẩm Lâu xuất Ngu Uyên Tà Dương, vẫn chưa ra khỏi vỏ, vẽ một đường trên không, kiếm khí chấn động lá khô bay cao tung tóe, dùng kiếm tiêm chặn lưới sắt lại, ung dung bình thản tạo tư thế như bung dù, không hề náo loạn.

    “Người từ đâu tới, tại sao tự ý xông vào Nhạn Khâu?” Âm giọng Tiễn Trọng lạnh lẽo nhưng vẫn giữ lễ nghĩa truyền đến.

    “Dông dài với bọn hắn làm gì, tự ý xông vào, giết!” Ngữ điệu âm u ác liệt, thuộc về Lâm Tín kiếp trước, âm thanh run sợ quen thuộc, khiến động tác tản lá rụng của Thẩm Lâu ngưng trệ trong nháy mắt.

    Lá khô rụng, mấy thị vệ Nhạn Khâu mặc y phục phi sắc bao vây tứ phía xe ngựa Thẩm gia. Thị vệ Thẩm gia bị lưới sắt nhốt lại, đang chuẩn bị dùng Lộc Ly nghênh chiến.

    “Tất cả dừng tay!” Thẩm Lâu khẽ quát một tiếng, thị vệ Thẩm gia lập tức ấn cán kiếm lại bất động, y vẫn duy trì tư thế bung dù, trong cảnh lá rụng bay tán loạn nhìn thấy thiếu niên Lâm Tín đã trưởng thành.

    Thấy rõ người tới, sát khí trong mắt Lâm Tín loáng cái tiêu tan, sau một tia kinh ngạc chợt lóe lên, lễ phép chắp tay bày ra bộ dạng tao nhã, “Xin hỏi họ tên công tử, vì sao đến Nhạn Khâu ta?”

    Tiễn Trọng đang định khuyên sư huynh đừng giết người lung tung, mới duỗi tay còn chưa thu lại, nghe câu hỏi ôn nhu từ mồm Lâm Tín, cứ ngỡ nghe lầm. Bọn phi y thị vệ cũng có chút dại ra, vừa nãy còn ra lệnh cho bọn họ “chém rồi nói”, lúc này là bọn họ chém hay không chém.

    “Chúng ta là người Hoán Tinh Hải, vị này chính là Bắc Vực Huyền Quốc Công Thế tử, ” Tử Xu từ trong xe ngựa chui ra giải thích, “Thế tử đến gặp Chu tiền bối.”

    Tiểu hài tử mỗi ngày một dạng, sáu năm không gặp, Tử Xu dĩ nhiên không nhận ra Lâm Tín.

    Mà “hài tử”, đối với Thế tử sống chung mấy ngày ngắn ngủi lúc đó, tự nhiên cũng không nên liếc mắt một cái liền nhận ra. Nghe Tử Xu nói đến “Huyền Quốc Công Thế tử”, Lâm Tín mới làm ra kinh ngạc, thần sắc hoài niệm, “Hóa ra là Thế tử Bắc Vực, thất kính…”

    Dứt lời, vỗ tay cái độp, huyền thiết chế thành võng lớn kia đột nhiên đứng lên, một lần nữa trở xuống hai bên trên mặt đất, được phi y thị vệ dùng cành khô lá héo giấu kỹ. Tất cả dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngoại trừ người Thẩm gia đầy thân bùn đất cỏ rác cùng y phục tơi tả, lộ ra cả áo lót.

    Thẩm Lâu tung người xuống ngựa, tiện tay đem dây cương ném cho thị vệ, hai bước đi tới trước mặt Lâm Tín, “Ngươi không nhớ ta?”

    Lâm Tín khẽ mỉm cười, “Thế tử, mời.”

    Thẩm Lâu liếc mắt nhìn hắn thật sâu. Tên tiểu hỗn đản này, rõ ràng nhìn lần đầu đã nhận ra y, nhưng muốn diễn một lần “Đối diện tương phùng bất tương phúc” [1], là còn đang trách y sao?

    [1] gặp lại nhưng không biết là ai

    Bắc Vực mang đến lễ vật phong phú, tơ lụa, sừng hươu da cáo, kim ngân, Lộc Ly, còn có một phong thư do Thẩm Kỳ Duệ tự tay viết.

    “Phụ thân ngươi thật là hào phóng, ” Chu Tinh Ly đem thư ném qua một bên, nhìn kỹ một lần danh mục quà tặng, “Nếu như thế, ngươi ở lại Nhạn Khâu một thời gian đi, nói trước, ta không bảo đảm có thể chữa khỏi cho ngươi.”

    “Vâng.” Thẩm Lâu không chút do dự mà đáp ứng. Thân thể của y y tự biết, không hề ôm chút hi vọng nào về việc chữa khỏi, tới nơi này chỉ vì tìm Lâm Tín.

    Chu Tinh Ly đối với thái độ của Thẩm Lâu rất thoả mãn, sờ sờ cằm, chợt nhớ tới Nhạn Khâu không có phòng khách. Hắn quen biết rộng, hồ bằng cẩu hữu [2] một đống lớn, sau khi biết hắn định cư tại Nhạn Khâu, liên tục có người đến thăm. Vì không muốn lãng phí mễ lương, liền không bố trí trang hoàng phòng khách xa hoa, ngoại trừ sư đồ bọn họ ở, tất cả đều là phòng ốc sơ sài.

    [2] hồ = hồ ly, cẩu = chó, bằng hữu = bạn bè, ý nói nhiều thể loại bạn bè

    “Nếu không…” Chu Tinh Ly liếc mắt nhìn hai đồ đệ.

    Lâm Tín che ở trước mặt sư đệ, bày ra tư thái sư huynh, “Ở cùng ta đi.”

    Tiễn Trọng vốn muốn nói đem phòng mình nhường cho Thế tử, bản thân chuyển đi ở cùng sư huynh, không ngờ đến Lâm Tín lại trượng nghĩa như vậy, “Sư huynh, vẫn nên để ta…”

    “Cũng được, chúng ta khi còn nhỏ cũng từng ở chung.” Thẩm Lâu đứng dậy, trực tiếp đánh gãy cuộc đối thoại “huynh đệ tình thâm” của hai người kia.

    Thẩm Thế tử cứ như vậy đường hoàng tiến vào phòng Lâm Tín. Dựa vào trên cột, liếc trộm Thẩm Lâu đang thay y phục trong phòng, Lâm Tín có chút mơ màng.

    Kiếp trước Thẩm Lâu có thể chưa từng tới Nhạn Khâu, chớ đừng nói là tìm Chu Tinh Ly chữa bệnh gì. Nói như thế, Thẩm Lâu thể yếu tật xấu này, kiếp trước tất nhiên không có. Mấy năm qua hắn điều tra khắp tàng thư của sư phụ, bí mật tìm vài tên bị hắn bóp nát hồn phách, đều không ngoại lệ đều hồn phi phách tán, đối với vấn đề của Thẩm Lâu đại khái có thể suy đoán được.

    Tiếng vải vóc xoạt xoạt, gọi Lâm Tín tỉnh táo lại, lại mau chóng quăng tinh thần lên chín tầng mây. Thẩm Lâu, vậy mà, cởi cả áo lót.

    Thẩm Lâu mười tám tuổi, thân thể đã hoàn toàn trưởng thành, động tác biến nặng thành nhẹ dường như đang khắc chế dưới sức mạnh da thịt kinh người. Y phục trắng thuần từ bả vai hạ xuống, lộ ra cơ bắp rắn chắc phía sau lưng cùng hình dáng xương bướm ưu mỹ. Những chỗ kia, từng bị hắn từng tấc từng tấc mân mê chạm đến, bây giờ nhìn thấy, không nhịn được cổ họng lạnh lẽo.

    “Ta chưa từng đem thân thế của ngươi báo cho phụ thân.” Thẩm Lâu mới thoát một nửa áo lót lại kéo lên, dư quang chăm chú vào gia hỏa phía sau nhìn chằm chằm y.

    “Hả? A, ” Lâm Tín phục hồi tinh thần, lại không chút lúng túng nào của kẻ nhìn lén mà bị tóm, thản nhiên đi tới trước mặt Thẩm Lâu, “Ta biết.”

    Sau khi rời Mạc Quy Sơn, hắn liền đoán được việc này là hiểu lầm.

    Chương 18: Hoàn lan (2)
    Kim Ngô vệ tới đón huynh đệ Chung gia, chuyện này rất nhanh truyền khắp toàn bộ Tây Vực. Sư đồ Chu Tinh Ly một đường đoán mệnh lừa tiền, loại tin tức này tự nhiên biết đến.

    Thẩm Thanh Khuyết còn nhỏ vậy mà chưa hề đem chuyện như vậy báo cho phụ thân, khiến Lâm Tín có chút giật mình, thậm chí từng có suy nghĩ trở lại bên người Thẩm Lâu. Nhưng hắn không thể thả sư phụ không quản được, ở bên Thẩm Lâu lớn lên biến số quá lớn.

    Nghe Lâm Tín nói như vậy, Thẩm Lâu cụp mắt không nói nữa, nhanh chóng mặc trung y cùng áo ngoài, rõ ràng không dự định đổi áo lót.

    Không được nhìn, Lâm Tín nhịn xuống kích động muốn đùa giỡn Thẩm Lâu, ôn văn nho nhã quay người, cầm lấy tiểu kiếm nhỏ trên bàn. Hai người nhiều năm không gặp, nói cho cùng bất quá cũng chỉ có mấy ngày tình cảm, không có gì có thể tán gẫu, liền từ “tín vật đính ước” bắt đầu đi.

    “Ta rất lo lắng cho ngươi.” Còn không đợi Lâm Tín nghĩ ra một lời hoa mỹ, chợt nghe Thẩm Lâu nói một câu như vậy, bất khả tư nghị [1] quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lâu.

    [1] điều không nghĩ đến sẽ được nghe

    “Ngươi nói cái gì?”

    “Ta luôn luôn tìm ngươi.” Thẩm Lâu đi tới bên người Lâm Tín, cúi đầu nhìn hắn. Mất rồi lại có, có rồi lại mất lần nữa, lên voi xuống chó như vậy, thực không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.

    Lâm Tín trợn to hai mắt, lời này thật không giống lời mà Thẩm Thanh Khuyết sẽ nói.

    “Tín Tín, sư phụ bảo ta mang ít đồ tới cho ngươi.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Tiễn Trọng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng.

    Lâm Tín áy náy nhìn Thẩm Lâu nở nụ cười, xoay người đi mở cửa, đánh Tiễn Trọng một cái thật mạnh, “Ngươi gọi ai đó?”

    Tiễn Trọng cười hì hì, đem một bộ trà mới đưa cho Lâm Tín. Tuy rằng Lâm Tín nhập môn sớm, nhưng nhỏ hơn hắn vài tuổi, hắn trước sau không quen cách đối xử với Lâm Tín như sư huynh được, vẫn theo tư tâm mà gọi Tín Tín.

    Lâm Tín không tiếp dụng cụ uống trà, trực tiếp bắt đầu đánh hắn.

    “Ai ai, đừng nghịch, vỡ bây giờ!” Tiễn Trọng nỗ lực tránh né, nhưng Lâm Tín ra chiêu từ trước đến giờ vừa nhanh vừa độc, chuyên hướng vào chỗ yếu mà đánh, khó lòng phòng bị.

    “Ào ào ào!” Dụng cụ uống trà bằng đá đen bên trong khay rốt cục tại chiêu thứ ba thoát khỏi đĩa, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa tới, giữ lấy khay trên không trung vẽ một đường, “cạch cạch cạch” vững vàng tiếp nhận cốc nhỏ.

    “Sư huynh ngươi?” Thẩm Lâu tiện tay đem dụng cụ uống trà bỏ lên trên bàn, ánh mắt lạnh lùng đánh giá vị đồng môn này của Lâm Tín, Anh Vương điện hạ tương lai — Phong Trọng.

    “Là sư đệ, ” Tiễn Trọng xoa xoa nơi bị đánh, giơ tay làm lễ, “Tại hạ Tiễn Trọng.” Hiển nhiên, vừa ở phòng chính, vị Thế tử gia này căn bản không chú ý hắn, cũng không nhớ hắn gọi Lâm Tín một tiếng sư huynh.

    Đời trước là sư huynh, đời này lại biến thành sư đệ. Thẩm Lâu khẽ gật đầu, đáp lễ lại, “Đã là sư đệ, nên kính trọng huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên huý?”

    “Híc, Thế tử dạy phải.” Tiễn Trọng ngượng ngùng nở nụ cười, truyền đạt hai câu sư phụ bàn giao, rồi biến nhanh như một làn khói. Vị Hoán Tinh Hải Thế tử điện hạ này, tựa hồ rất có địch ý với hắn.

    Chu Tinh Ly sai Nhị đồ đệ đưa đồ tới cho Thẩm Lâu tiện thể nhắn, chuẩn bị xong thì tới cùng hắn uống chén trà, cố ý nhấn mạnh không cho Lâm Tín đi cùng.

    Lâm Tín bĩu môi, uống trà gì chứ, nghe là biết tìm Thẩm Lâu uống rượu. Vì hắn còn chưa vấn tóc, sư phụ không cho hắn uống rượu, mà Tiễn Trọng tửu lượng rất kém uống không được bao nhiêu, không ai bồi uống rượu, Chu Tinh Ly vẫn luôn cảm thấy cô quạnh.

    Người Bắc Vực quanh năm uống rượu mạnh, tửu lượng rất tốt, hiếm khi gặp người nhà họ Thẩm, không thể không lôi kéo Thẩm Lâu uống vài chén.

    Năm ngoái ủ rượu Bạch Lê Hoa, lúc này lấy ra vừa vặn đến độ. Chu Tinh Ly lấy ra một bình ngọc bích rót tràn hai chén.

    Thẩm Lâu bưng chén nhỏ, kính Chu Tinh Ly, uống một hơi cạn sạch, “Chu Nhị thúc gọi chất đến, là có lời muốn nói?”

    “Tìm ngươi uống một chén, ” Chu Tinh Ly cà lơ phất phơ dựa vào giường trúc nhỏ, lười nhác mà nói, “Phụ thân ngươi chưa cho ngươi lấy chữ sao?”

    “Chưa lấy chữ.” Thẩm Lâu đáp lời, giơ tay rót rượu cấp Chu Tinh Ly. Nam tử mười lăm vấn tóc, hai mươi đến quan, nên thời điểm hai mươi tuổi lấy chữ. Nhưng nếu người này tài giỏi, hoặc hắn cần lập môn hộ sớm, thì sẽ như huynh đệ Chung gia, mười lăm liền lấy chữ.

    Chu Tinh Ly hơi bất ngờ, nhi tử mười hai tuổi có thể ra chiến trường, đủ để lập môn hộ, Thẩm Kỳ Duệ vậy mà không cho hắn lấy chữ, còn coi hắn là hài tử mà nuôi. Chắc là cảm thấy thân thể hắn không tốt, sợ lấy chữ sớm vót mỏng phúc khí, chợt cảm thấy buồn cười, “Thẩm Kỳ Duệ kia là loại người thô thiển, dĩ nhiên còn lưu ý cái này.”

    Thẩm Lâu không nói lời nào, đời trước y đích xác mười lăm tuổi lấy chữ, lần này vấn tóc lại bị phụ thân từ chối, dẫn đến tên Chung Hữu Ngọc kia cười nhạo y nhiều lần.

    Hai người uống sạch một bình rượu Bạch Lê Hoa nhỏ, Thẩm Lâu vẫn không đỏ mặt không thở gấp, Chu Tinh Ly tấm tắc lấy làm lạ, “Khá lắm, tửu lượng này, gần bằng phụ thân ngươi rồi, đến đến, thêm vò nữa.”

    Hiếm gặp người có thể uống cùng, Chu Tinh Ly hứng thú tăng cao, gọi thị vệ đào tiếp một vò, đổi bát uống rượu.

    Rượu Bạch Lê Hoa trong veo, mà càng lâu càng mạnh, uống liền ba bát, cầm cả vò rượu mời, Chu Tinh Ly đuôi mắt dần dần nhiễm phi sắc, nói chuyện cũng bắt đầu phiêu phiêu, “Việc của Tầm Lộc Hầu, ngươi hẳn đã nghe qua, Lâm Tranh Hàn không tìm được mạch hầm mỏ Lộc Ly, nhưng người trong thiên hạ đều cảm thấy hắn tìm được, kể cả Hoàng Đế, còn có phụ thân ngươi.”

    Thẩm Lâu bưng rượu tay hơi ngừng lại, “Ừm.”

    “Ta đây không có yêu cầu gì, chỉ có một cái, liên quan tới việc của Tín Nhi, nửa lời không được nói ra.” Ngữ điệu hờ hững bỗng nhiên lạnh xuống, đôi mắt phượng vĩ hướng xuống dưới của Chu Tinh Ly, thanh tỉnh trong suốt, không có nửa phần say.

    “Sáu năm trước ta chưa nói, bây giờ càng không nói, cũng không để cho A Tín rơi vào tay huynh đệ Chung gia chịu thiệt.” Thẩm Lâu giơ tay cấp Chu Tinh Ly rót rượu. Dòng dõi Chư Hầu, chẳng ai muốn vào kinh ở lâu dài, ăn nhờ ở đậu, làm nô làm chất, chẳng có chuyện tốt đẹp gì.

    “Ngươi so với phụ thân ngươi hiểu chuyện hơn nhiều, ” Chu Tinh Ly một lần nữa ngã oặt trên giường nhỏ, hơi nước tản trên viền mắt, ngân nga hát khẽ, dường như cái người vừa mới còn tỉnh táo kia chưa từng tồn tại, “Dung hề toại hề! Thuỳ đái quỵ hề! [2], phụ thân ngươi khi còn bé, không phải là đồ tốt.”

    [2] Chú thích của tác giả: Dung hề toại hề, cúi xuống mang quý hề —— xuất từ Kinh Thi < Quốc phong · Vệ phong · Hoàn lan >

    Dịch nghĩa: Dáng thư thả rộng rãi phóng túng đường hoàng! Thắt lưng buông xuống thướt tha!

    “…”

    Mang theo một thân mùi rượu trở lại phòng ngủ Lâm Tín, người trong phòng đã ngủ rồi, thật biết điều mà ngủ ở nửa giường trong, chừa cho y một nửa.

    Thẩm Lâu ngồi ở bên giường nhìn hắn, chậm rãi đừa tay, sờ sờ gò má ấm kia. Rõ ràng là hầu tử, lại ở trước mặt y giả ngoan giả xảo, cũng không biết là nghĩ gì.

    Cởi áo ngoài nằm xuống, giơ tay xoa xoa mi tâm. Thần hồn càng ngày càng suy yếu, y cũng ngủ càng ngày càng ít, hầu như bị các loại ác mộng thức tỉnh, tỉnh lại không phân biệt nổi kiếp trước kiếp này.

    Ban ngày nhìn thấy Tiễn Trọng, cùng Anh Vương Phong Trọng trong trí nhớ hợp làm một thể. Nam nhân cùng tán tiên Tiễn Thu La giao hợp, chính là đương kim Hoàng Thượng. Ban đầu Tiễn Thu La cũng không biết thân phận của người này, sau đó Hoàng Đế muốn nạp nàng vào cung mới rõ, kiên quyết từ chối.

    Tán tiên ngũ hồ tứ hải tự do tự tại, không thèm khát vị trí Hoàng Phi kia, Hoàng Đế cũng không ép buộc. Đến tận sau này, Lâm Tín giết sư phụ, huynh đệ hai người mới bị Hoàng Đế song song tìm về. Họ Hoàng vi phong, hắn liền kêu Phong Trọng, Vương xưng là Anh, vì diện mạo hắn trưởng thành tuấn tú.

    Chỉ là hai huynh đệ lúc mới vào cung quan hệ rất kém, mọi người đồn là vì Lâm Tín giết sư phụ bị Phong Trọng ghi hận, mãi đến tận ngày ấy…

    Thẩm Lâu cầm một khối Tinh Hồ Thạch khắc thành hình tiểu lộc đi tìm Lâm Tín, nghĩ bản thân vô ý làm nứt ngọc bội của hắn, mang cho hắn bồi thường.

    “Ngươi bồi thường cho ta, ta muốn ngươi tự tay khắc Tinh Hồ Thạch.” Nhớ tới Lâm Tín đỏ hồng cả mắt, Thẩm Lâu đầu ngón tay ngứa ngáy, không nhịn được chà xát hươu con trong tay, giấu vào trong ống tay áo.

    Chắp tay sau lưng, vòng qua tầng tầng hòn non bộ.

    “Tín Tín!” Âm thanh Anh Vương Phong Trọng từ sau núi đá truyền đến. Định thần nhìn lại, Phong Trọng một thân thân vương thường phục ôm chặt Lâm Tín, khắp khuôn mặt là thương tiếc trìu mến. Lâm Tín buồn buồn dựa vào lồng ngực Phong Trọng, không nói một lời, đưa lưng về phía Thẩm Lâu, không thấy rõ biểu tình.

    Bàn tay giấu trong tay áo đột nhiên nắm chặt, nắm đến đầu ngón tay trắng bệch.

    Tiểu lộc Tinh Hồ Thạch chưa đưa ra, chút tưởng niệm trong lòng cứ như vậy bị người ném xuống đất vỡ tan tành.

    “Ngươi không biết sao? Lâm Bất Phụ trời sinh lăng nhăng, không kỵ thứ gì, Thái tử đưa tới nhiều mỹ nhân tặng hắn, nam nữ đều có, hắn đều thu hết.”

    “Chậc, ta nghe nói, hắn cùng Anh Vương cũng có dây dưa.”

    Oanh oanh yến yến vờn quanh bốn phía, Cát Lộc Hầu phong lưu cùng mọi người hướng hắn ngả ngớn mà nháy mắt.

    Lửa giận khó có thể dập tắt khiến Thẩm Lâu tỉnh lại, mở mắt ra, bên cạnh nóng hầm hập, mang theo một luồng khí táo xanh ngọt phả vào cổ. Lâm Tín chẳng biết lúc nào cọ đến trong lồng ngực của y.

    Tinh thần lơ lửng giữa không trung bị gọi về, Thẩm Lâu khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu, đem cằm đặt lên đỉnh đầu người trong lòng.

    “A…” Lâm Tín rầm rì một tiếng tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trong ngực Thẩm Lâu, giả vờ kinh ngạc dời đi, “Xin lỗi, ta ngủ không tốt, động đến ngươi?”

    “Không có.” Thẩm Lâu lắc đầu.

    “Ngươi sao ra nhiều mồ hôi vậy?” Lâm Tín đưa tay sờ một cái, cọ xuống dưới. Người tu tiên, thân thể cường tráng, không thể có chuyện nửa đêm đổ mồ hôi.

    Thẩm Lâu giơ tay ấn hắn về lại ổ chăn, “Không sao, gặp ác mộng thôi, ngủ đi.”

    “Ngươi lớn như vậy rồi, lại bị ác mộng doạ chảy mồ hôi!” Lâm Tín không nhịn được cọ đầu gối y, cười nhạo y, “Ha ha ha…”

    Muốn hỏi Thẩm Lâu bây giờ còn sợ tối không, lại sợ chọc giận y ngày mai không ngủ cùng mình nữa, Lâm Tín chỉ có thể nuốt xuống lời trêu chọc đằng sau, mắt cười cong cong nhìn chằm chằm Thẩm Lâu. Mãi đến tận khi Thẩm Lâu ngủ, ý cười mới đột nhiên biến mất.

    Ác mộng liên tục, là dấu hiệu hồn lực suy yếu. Lâm Tín thổi thổi lông mi Thẩm Lâu, xác định y ngủ thật, lặng lẽ đưa ngón trỏ ra, ấn nhẹ mi tâm y, chậm rãi rút ra một tia hồn lực cực nhỏ. Thổi nhẹ một hơi, hồn lực nhỏ như sợi tóc kia đột ngột gãy vỡ, tan thành mây khói.

    Làm sao lại yếu như vậy! Lâm Tín nhíu mày, nếu hắn đoán không sai, đời trước thần hồn Thẩm Lâu có lẽ từng chịu qua thương tổn rất nặng, gần giống mấy người bị hắn bóp nát hồn phách, hồn phách tổn hại kéo dài đến tận đời này.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tiểu kịch trường:

    Tín Tín: Nha nha, ngươi làm vỡ tiểu lộc của ta, ngươi bồi thường cho ta.

    Lâu Lâu: Không khóc không khóc, ta khắc bù cho ngươi một cái

    Fan Giáp: Tín Tín, đây là ta mua cho ngươi tiểu lộc vàng

    Fan Ất: Tín Tín, đây là ta mua cho ngươi tiểu lộc bạc

    Lâu Lâu: Đây là ta khắc cho ngươi tiểu lộc đá, ngươi chọn cái nào?

    Tín Tín: Ta đương nhiên… muốn tiểu lộc vàng! ~\(≧▽≦)/~

    Lời thoại của diễn viên với khán giả: (âm nhạc) nghe ~~ âm thanh tan nát cõi lòng ~~

    Thuộc truyện: Chước lộc