Chước lộc – Chương 34-36

    Thuộc truyện: Chước lộc

    Chương 34: Lang bạt (5)
    Tùy thị làm ấm giường!

    Biểu tình trên mặt Chung Hữu Ngọc thoáng chốc trở nên vô cùng đặc sắc.

    “Ồ, bãi săn cũng có thể mang làm ấm giường?” Vài tên gia tử [1] thế gia đi tới, một người trong đó ngữ điệu ngả ngớn, ánh mắt rõ ràng quét một vòng trên người Lâm Tín.

    [1] con cháu, con em

    Lâm Tín không mặc hồng y Chu gia, mà mặc một thân áo liền tay màu xanh ngọc, quanh thân không có gì đặc biệt, nhìn không ra lai lịch.

    “La Triển, không được vô lễ!” Thái tử đúng lúc ngăn những kẻ trêu đùa lại, “Đây là người sẽ kế vị Tầm Lộc Hầu, Lâm Tín.”

    Người trẻ tuổi vừa mở miệng nói chuyện là La Triển, thứ tử Vọng Đình Hầu, “Tầm Lộc Hầu gì, chưa từng nghe nói. Vạn hộ hay là Thiên hộ?”

    Liệt Hầu là Chư Hầu thống lĩnh một phương, không phân chia Vạn hộ Thiên hộ, thuộc thần hoặc quan nội hầu mới có. Triệu gia nuôi Lâm Tín mấy năm, là Vạn Hộ Hầu.

    Lời La Triển vừa thốt ra, gia tử thế gia đi cùng hắn đều cười rộ lên. Đại quý tộc xem thường tiểu quý tộc, luôn luôn như vậy.

    “Không phải Vạn hộ, cũng không phải Thiên hộ, như phụ thân ngươi…” Lâm Tín dừng lại một chút, nhìn sắc mặt La Triển chợt biến, mới không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Liệt Hầu như vậy.”

    “Ha ha ha ha, như phụ thân ngươi —— Liệt Hầu như vậy!” Âm thanh thiếu nữ lanh lảnh từ trong rừng truyền đến, không lâu sau, một đạo thân ảnh thanh lệ ngự kiếm mà đến, cười lớn nhảy xuống trước mặt La Triển.

    Nhóm gia tử thế gia nhìn thấy người đến, không tự chủ lùi về sau nửa bước. Thiếu nữ mặc một thân huyền y trang phục, tóc tai túm gọn lên, dùng dây cột tóc buộc thành hình đuôi ngựa trông khá anh khí, phía sau đeo đại cung cao ngất. Chính là người đã lâu không gặp, Thẩm Doanh Doanh.

    Nhan sắc Thẩm gia trời sinh đẹp đẽ, Nhàn Trì săn bắn năm ngoái, rất nhiều gia tử thế gia nỗ lực lấy lòng Thẩm Doanh Doanh. Nhưng sau khi chứng kiến một mũi tên của nàng bắn thủng đá tảng, những công tử kia liền mất tăm mất dạng.

    Đúng như dự đoán, La Triển với đám người vừa còn làm càn trêu đùa, sau khi hành lễ, từng người từng người lủi còn nhanh hơn thỏ.

    Thẩm Doanh Doanh bĩu môi, quay đầu nhìn Lâm Tín, chuẩn xác bắt được cánh tay hắn, “Ngươi thật sự là A Tín a! Ngươi còn nhớ ta không? Ngươi so với hồi bé càng đẹp mắt.”

    Lông tơ trên lưng Lâm Tín nháy mắt dựng đứng lên, chỉ lo cô nãi nãi trời sinh thần lực không cẩn thận đem cánh tay hắn mới vừa dưỡng tốt bẻ đi. Đời trước, vị này, chính vào lúc linh lực Lâm Tín toàn thịnh, chỉ dùng duy nhất một mũi tên suýt tước đi mạng chó của hắn, Lâm Tín thật sự sợ nàng.

    “Thu Đình!” Thẩm Lâu lớn tiếng quát, lời còn chưa dứt, trực tiếp động thủ tách hai người ra, “Không được vô lễ!”

    “Thu Đình đến.” Thái tử thấy Thẩm Doanh Doanh, trong mắt liền lộ ra ý cười.

    “Thái tử ca ca!” Thẩm Doanh Doanh cười rộ lên rất ngọt, dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.

    “Chà chà, Doanh Doanh, ngươi nói xem, cô nương người ta vừa đến, nhóm tiểu tử đều tranh nhau lấy lòng, ngươi vừa đến thực như cá diếc sang sông, không có một ngọn cỏ.” Chung Hữu Ngọc lại gần bắt chuyện cười nàng.

    “Chỉ ngươi nói nhiều!” Thẩm Doanh Doanh giậm chân, thuận tay đẩy hắn, nhất thời đẩy Chung Hữu Ngọc ngã như chó gặm bùn, “Ta có biện pháp gì? Lời đồn về nữ tử thế gia trong Đại Dung, đều là cái gì ‘Thiên kim Chu Nhã Nhi mua hoa đào’ ‘Lý Minh Châu rơi lệ tóc đen cầu’, đến phiên ta, chính là ‘Thẩm Thu Đình nhổ lên liễu rủ’ !”

    “Phụt ——” Phong Trọng không nhịn được cười thành tiếng, bị Thẩm Doanh Doanh trừng, lập tức che miệng lại.

    “Được rồi, nhanh đi săn thú đi, không đi thì đến thứ năm cũng không được.” Thẩm Lâu đuổi muội muội đi.

    “Biết rồi.” Thẩm Doanh Doanh cười nói, bỗng nhiên sắc mặt chợt nghiêm nghị, rút cung thần Tang Hồ trên lưng ra, lắp tên, trực tiếp chỉ hướng Lâm Tín.

    Tang Hồ, Nhàn Trì săn bắn năm trước Hoàng Đế thưởng cho Thái tử, được Thái tử tặng lại cho nàng.

    Đây là linh cung có thể khảm Lộc Ly, đại cung thường chỉ có sáu tới chín quân cung, Tang Hồ cung này, dù là tiên giả cũng khó có thể mở ra bách quân cung! Tên Tang Hồ lao ra, có thể đâm xuyên núi đá.

    Mũi tên mang theo linh lực dồi dào, thẳng tới đầu Lâm Tín.

    Đồng tử Thẩm Lâu đột nhiên co rút, cảnh tượng này nháy mắt trùng khớp với hỗn chiến trên núi Thiên Lao kiếp trước. Đại tiễn bách quân cung, xuyên qua vạn quân bắn trúng Lâm Tín, một mũi tên thấu xương, đem cả người hắn đóng trên núi đá. Máu tươi nhuộm đỏ vách núi.

    Huyết quang trong ký ức, nhiễm đỏ con ngươi Thẩm Lâu. “Vèo ——” mũi tên bay tới, bị Thẩm Lâu một phát bắt được, sức mạnh bách quân cung không phải người thường có thể ngăn cản, mặc dù Thẩm Lâu dùng tới linh lực, lực đại tiễn vẫn trong lòng bàn tay y trượt một đoạn rất dài, đến tận lông đuôi mới miễn cưỡng dừng lại.

    “Ca, ngươi làm gì vậy?” Thẩm Doanh Doanh sợ hết hồn, vừa lên tiếng, con hươu lớn vốn đứng sau Lâm Tín mấy trượng nghe động chạy mất.

    Thẩm Lâu bẻ đôi mũi tên, mạnh mẽ ném xuống đất, không chờ Thẩm Doanh Doanh nói thêm, giang tay đánh một bạt tai.

    Tiếng “bốp” vang giòn, khiến tất cả mấy người ở đây đều chấn động.

    “Thẩm Lâu!” Thái tử bước nhanh về phía trước, đẩy Thẩm Lâu ra, che chở Thẩm Doanh Doanh phía sau.

    “Thẩm Đại, ngươi điên rồi, sao ngươi lại đánh nàng?” Chung Hữu Ngọc cũng tới trước khuyên can.

    Thẩm Doanh Doanh bất khả tư nghị [2] ôm mặt, trợn mắt nhìn huynh trưởng.

    [2] không lường trước, không tin được

    Phong Trọng tới bên người Lâm Tín, sắc mặt có chút không vui. Hắn không biết tài bắn cung của Thẩm Doanh Doanh ra sao, mũi tên vừa rồi coi như bắn chuẩn, cũng sát rạt má Lâm Tín. Chỉ cần sơ xuất một chút, sẽ bắn thủng cổ họng sư huynh nhà mình.

    “Tài bắn cung, không phải thứ để ngươi dùng để khoe khoang. Để Cô thấy ngươi lấy tiễn chỉ vào người lần nữa, sau này ngươi đừng mong đụng đến cung!” Âm thanh Thẩm Lâu lạnh đến mức như mang theo nước băng vừa tan.

    Chưa từng bị ca ca mắng dữ như vậy, Thẩm Doanh Doanh nhất thời bật khóc.

    Tài bắn cung của nàng cực cao, bắn đá rẽ mưa, bách phát bách trúng, Lâm Tín gần như vậy, không thể bị nàng thương tổn được. Trước đây nàng ở nhà cũng thường chơi như vậy, chưa từng có ai mắng nàng, còn thường được nhiều lời tán thưởng.

    “Không đụng thì không đụng!” Thẩm Doanh Doanh ném Tang Hồ cung trên đất, quay người bỏ chạy.

    “A, Doanh Doanh!” Chung Hữu Ngọc sốt ruột, đẩy đệ đệ một cái, “Mau đuổi theo nàng.”

    Chung Vô Mặc nghe lời đuổi theo, Thái tử bất đắc dĩ thở dài.

    Lâm Tín tỉnh táo lại, kéo tay Thẩm Lâu qua xem, lòng bàn tay trắng trẻo khô ráo, xuất hiện một vệt máu dài, chính do linh tiễn bách quân cung mài thành.

    Nhớ tới đời trước mình bị Thẩm Thu Đình bắn suýt chết, mở mắt ra không ngờ lại thấy mặt Thẩm Lâu. Khi đó hai người rõ ràng đã như nước với lửa, đánh đến một mất một còn, Thẩm Thanh Khuyết mắc bệnh nhân nghĩa vẫn là cứu hắn. Người này lúc nào cũng vậy, vào lúc hắn tuyệt vọng, đột nhiên xuất hiện, đến khi hắn sinh ra hi vọng liền buông tay rời đi.

    Chương 35: Lang bạt (6)
    “Đã không còn sớm, hai vị điện hạ mau đi săn thú đi.” Thẩm Lâu thu tay về, ra hiệu Thái tử và Phong Trọng đi trước. Nhàn Trì săn bắn mùa thu không phải săn thú bình thường mà có thể chơi đùa, là nơi tất cả gia tử thế gia tranh tài, quan trọng hơn nhiều so với việc huynh muội Thẩm gia bọn họ giận dỗi.

    Thái tử gật gật đầu, “Thu Đình tính tình trẻ con, ngươi chớ tính toán với nàng.”

    “Vâng.” Thẩm Lâu cúi đầu đáp lại.

    Lâm Tín liếc mắt về phía Phong Trọng, ra hiệu hắn nhanh đi, cần cù bù thông minh.

    Chung Vô Mặc đuổi rất xa, mới cản được Thẩm Doanh Doanh vẫn lao như bay.

    “Ngươi chạy tới làm gì?” Thẩm Doanh Doanh che mắt khóc, từ trong khe hở liếc trộm phía sau Chung Vô Mặc, chẳng có một ai, ca ca nàng, không thèm tới dỗ nàng, nhất thời khóc càng thương tâm.

    “Huynh trưởng, bảo ta tới.” Chung Vô Mặc ăn ngay nói thật.

    Thẩm Doanh Doanh buông tay ra, nguýt hắn một cái, “Huynh ngươi bảo ngươi đến ngươi liền đến à, huynh ngươi đánh ngươi có phải ngươi cũng không đánh lại?”

    Chung Vô Mặc không dưng bị mắng oan cũng không hề nổi giận, im lặng không lên tiếng nghe Thẩm Doanh Doanh thì thầm. “Tài bắn cung của ta, hắn cũng không phải không biết, trước đây chưa từng mắng ta, hu hu…”

    Chung Vô Mặc không quen nhiều lời, trầm mặc nửa ngày nghẹn ra một câu, “Vốn là ngươi sai.”

    “Ngươi còn nói!” Thẩm Doanh Doanh thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh Chung Vô Mặc một cái, khiến hắn lùi xa hơn một trượng, đụng gãy một cái hoàng kỳ cắm trên mặt đất.

    “Người nào?” Theo tiếng quát khẽ, kiếm quang ngợp trời quét ngang tới.

    Chung Vô Mặc một tay vỗ trên đất, ngay tại chỗ vươn mình, kéo Thẩm Doanh Doanh cực tốc lùi về sau.

    “Lớn mật, kẻ nào dám xuất kiếm!” Thẩm Doanh Doanh đưa tay với Tang Hồ cung sau lưng, sờ phải một khoảng trống rỗng. Đi săn thú, nàng vì muốn bắt nhiều mồi, không mang linh kiếm, chỉ cõng đại cung. Bây giờ ném cung, có thể nói là tay không tấc sắt.

    Kiếm giả xuyên một thân trang phục thị vệ Hoàng gia, nghe Thẩm Doanh Doanh mở miệng cũng không ngừng tay, “Tự tiện xông vào hoàng trướng, giết chết không cần luận tội!”

    Mũi kiếm sắc bén, vươn tới chọc vào mắt Thẩm Doanh Doanh, nàng đành tiện tay nhổ một cái hoàng kỳ, vận chuyển linh lực đỡ đòn đánh này.

    “Keng!” Cột cờ bằng trúc căn bản không đấu được kiếm khí linh kiếm, chỉ tạm thời ngăn trở thế tiến công, Chung Vô Mặc rút kiếm, từ trên mặt đất quét tới. Hai người chiến thành một đoàn, đều dùng tới Lộc Ly, ánh đao bóng kiếm chiêu nào chiêu nấy trí mạng, Chung Vô Mặc rõ ràng ở thế hạ phong.

    “Ngươi là tên quái nào!” Thẩm Doanh Doanh vội la lên, mắt thấy kiếm thị vệ kia sắp đâm trúng ngực Chung Vô Mặc, đành hô to, “Ca! Cứu mạng!”

    “Vù ——” Ánh kiếm Ngu Uyên Tà Dương, khác nào cầu vồng cửu thiên, từ dưới lên, vững vàng đẩy kiếm cả hai người. Thẩm Lâu thu kiếm, tiện tay đem Tang Hồ trên lưng ném cho muội muội.

    Tiểu kiếm Lâm Tín bay không tốt, một đường chạy tới, thấy Hoàng gia thị vệ cầm kiếm, mâu sắc đổi tối tăm. Là người quen cũ, Đại thống lĩnh Kim Ngô vệ tương lai —— Chu Kháng.

    “Nơi này là hoàng trướng, các ngươi mau lui ra.” Chu Kháng giơ kiếm phía trước, vì đối với Thẩm Lâu có kiêng kỵ mà không tái xuất chiêu, nhưng sát ý vẫn dày đặc như trước.

    Mấy tên gia tử thế gia gần đó, nghe tiếng vang chạy tới xem trò vui, thứ tử Vọng Đình Hầu La Triển thích nhiều lời kia cũng ở trong đó: “Ui, Chu Kháng, tưởng là Võ Trạng nguyên mà ghê gớm à, dám xuất kiếm đối đầu với Thế tử Huyền Quốc công?”

    “Hắn là ai?”

    “Thiên hộ chi tử [1], tân khoa Trạng nguyên thi Thu năm nay.” La Triển cười nhạo, là con Liệt Hầu, Thiên hộ, Vạn hộ này kia trong mắt hắn đều là hạ nhân. Phụ thân mình càng khích lệ Chu Kháng này, hắn lại càng xem thường.

    [1] con thứ. Trừ con đầu lòng, các con khác là “chi tử”

    Lâm Tín nghiêng đầu liếc mắt nhìn La Triển, coi như hắn không vận chưởng đánh gãy tay người này, sớm muộn cũng bị kẻ khác chém, thật sự là thiếu giáo huấn.

    “Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Đế Phong Trác Dịch từ trong trướng đi ra, thấy bên ngoài tụ tập một đống thiếu niên, liền hỏi. Biết được do huynh muội Thẩm gia giận dỗi, đi nhầm vào nơi đây, Nguyên Sóc Đế cười ha ha, “Trẫm còn tưởng chuyện lớn gì, đều săn thú đi, bị người khác săn hết, xem các ngươi còn săn được gì.”

    Không để ý việc mọi người tự ý xông vào hoàng trướng, nhóm gia tử thế gia cười tản ra, Chu Kháng một lần nữa đứng trong hàng ngũ thủ vệ, tựa như pho tượng.

    “Xá muội [2] tùy tiện, quấy nhiễu Thánh Thượng.” Thẩm Lâu còn chưa đi, mang Thẩm Doanh Doanh nhận lỗi với Hoàng Đế.

    [2] em gái ruột

    “Ngươi tiểu tử này, vẫn khách khí như vậy.” Phong Trác Dịch ngoài miệng nói vậy, trên mặt lại thật thoả mãn, xua tay ra hiệu bọn họ nhanh đi săn thú, quay đầu hướng Lâm Tín ngoắc ngoắc tay.

    Thẩm Lâu liếc mắt nhìn Lâm Tín một cái, đưa muội muội cùng Chung Vô Mặc rời đi.

    “Thế tử Huyền Quốc công, xứng là tấm gương sáng cho thế gia, ngươi cùng hắn giao hảo, có gì không hiểu có thể hỏi hắn.” Hoàng Đế nhìn bóng lưng Thẩm Lâu hữu lực hệt như tùng như trúc, ý vị thâm trường nói.

    Lâm Tín cụp mắt, “Thần và Thẩm Thế tử ở chung bất quá hơn tháng, không coi là giao hảo.”

    Phong Trác Dịch hơi run, không ngờ thái độ Lâm Tín như này, “Vậy ngươi, thế nào cũng phải có bằng hữu chơi cùng chứ.”

    “Thần có Lục Hoàng tử.” Lâm Tín ngẩng đầu, kiên định nói. Hắn và Phong Trọng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Chu Tinh Ly vẫn sống, dĩ nhiên không có chuyện huynh đệ đang yên đang lành tự nhiên phản bội.

    Hoàng Đế như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Tín, quay người đi đến hướng đài săn cao ngất. Lâm Tín một tấc không rời theo sát lên, hắn là Hầu gia, không thuộc phạm trù gia tử thế gia, cũng không cần kết cục săn bắn.

    Từ sáng sớm đến hoàng hôn, giữa núi rừng tràn ngập tiếng vui cười hô quát của những người trẻ tuổi, lúc mặt trời lặn về hướng Tây, tất cả mọi người thắng lợi trở về.

    Nhàn Trì săn bắn, ngày thứ nhất so con mồi, ngày thứ hai so kiếm thuật.

    Hết thảy con mồi dựa theo từng người chồng chất lên nhau, Kim Ngô vệ tiến lên thanh điểm.

    “Ngươi cảm thấy, ai sẽ thắng?” Hoàng Đế chỉ vào từng xe la chất đầy con mồi hỏi.

    “Thẩm Thế tử số một, Lục Hoàng tử thứ hai, Thái tử thứ ba.” Lâm Tín nhìn cũng không thèm nhìn mà nói.

    “Hả?” Phong Trác Dịch cảm thấy thú vị, “Lão Lục có thể thắng Thái tử?”

    “Có thể thắng, ” Lâm Tín gật đầu, nhìn về phía Phong Trọng trong đám người, “Hắn có tài, chỉ là bản thân không rõ thôi.”

    Đúng như dự đoán, sau khi Kim Ngô vệ thanh điểm, Thẩm Lâu số một, Phong Trọng thứ hai, Thái tử thứ ba.

    “Ngươi còn nói tư chất mình không tốt?” Thẩm Doanh Doanh ở một bên kêu quái dị, vừa ở trong rừng, nàng thấy Phong Trọng liều mạng, hiếu kỳ hỏi một câu, người này lại nói mình tư chất ngu dốt, sợ làm mất mặt sư phụ.

    Phong Trọng há hốc mồm, nhận ra mình bị Lâm Tín lừa.

    “Ha ha ha, giỏi, ” Phong Trác Dịch rất cao hứng, dặn mang hùng lộc Lục Hoàng tử săn được nướng cho mình thưởng thức, “Có thể lấy chữ.”

    Hoàng tử lấy chữ, có thể phong Vương. Thái tử nghe vậy, sắc mặt căng thẳng.

    Tuy rằng thật cao hứng, Hoàng Đế cũng không hồ đồ lấy chữ ngay tại bãi săn, biểu thị chờ sau khi hồi cung sẽ chính thức tuyên bố lại. Phái Lâm Tín theo những người trẻ tuổi kia nhậu nhẹt, bản thân cùng Thái tử nói mấy câu.

    Lửa trại dấy lên, mọi người ngồi sau kỷ trà vây quanh đống lửa. Thấy Thẩm Lâu ngồi xuống, các gia tử thế gia đều xông tới, chiếm kín vị trí bên người y.

    “Thẩm Đại, nghe nói ngươi trên chiến trường một đêm giết chín mươi chín người Man, có thật không?”

    “Năm ngoái ta nói muốn đi Bắc Vực tham chiến, phụ thân ta không đồng ý. Không cho ta ra chiến trường, còn chê ta ở nhà vô tích sự, các ngươi nói xem.”

    “Ha ha ha ha…”

    Thẩm Lâu tựa hồ trời sinh được người người yêu thích, dù cho tính tình y lạnh lùng, bất luận trên chiến trường hay ở triều đình, vẫn có rất nhiều người nguyện ý tuỳ tùng. Đời trước khi Đại Dung rơi vào nguy kịch, Thẩm Thanh Khuyết vung tay hô, thế gia đại tộc đã chia năm xẻ bảy đều nghe hiệu lệnh, giúp y thống lĩnh binh quyền Tứ Vực. Hoàng Đế cũng không thể không nhượng bộ, phong Vương cho y.

    Bản thân mình không giống vậy, vĩnh viễn là người đáng ghét. Lâm Tín ngồi bên người Phong Trọng cũng đồng dạng lẻ loi, rót rượu uống.

    Thẩm Lâu từ trong đám người nhìn sang, hơi nhíu mày.

    “Tín Tín, như vậy không tốt, ” Phong Trọng thở dài, giờ khắc này hắn còn chỗ nào không rõ, Lâm Tín là cố ý muốn hắn làm náo động, “Ta không chính không trưởng, cũng không có ý định tranh quyền đoạt vị, vừa trở về đã lộ hết sắc bén, như vậy không tốt.”

    “Xì, ” Lâm Tín nuốt một hơi rượu mạnh, xì cười một tiếng, “Ngươi có biết, mấy Hoàng tử đằng trước kia chết thế nào không?”

    Phong Trọng cúi đầu, dùng dao con cắt thịt thỏ nướng thành lát, “Ta biết.” Đọc nhiều sách sử, lại cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, hắn sao không biết ẩn tình trong đó.

    “Không biểu hiện tốt một chút, bọn họ sao có thể tốt với ngươi? Giấu tài, không thích hợp với Phong gia các ngươi.” Lâm Tín uống một chén, mùi rượu xông lên, nhiễm đỏ đuôi mắt.

    “Cái này cho ngươi.”

    Một bàn thịt hươu ầm một tiếng đặt trước mặt Lâm Tín, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Doanh Doanh một mặt biệt nữu [3], đang vò đầu bứt tai không biết nên hay không nên ngồi xuống. Quay đầu thấy Lâm Tín khóe mắt ửng hồng, nhất thời muốn nói gì đều quên mất, “Ngươi… Ngươi thật là đẹp mắt.”

    [3] nghĩ một đằng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ

    “…” Lâm Tín không biết nói cái gì cho phải. Thẩm cô nương nhổ lên liễu rủ, chưa từng biết hai chữ “hàm súc” viết như thế nào. Nếu Thẩm Thu Đình là nam tử, phỏng chừng sớm trở thành công tử nhà giàu có tiếng ở Đại Dung.

    “Ca ta nói, ngươi sợ tiễn. Hôm nay là ta không tốt, sau này ta cũng sẽ không bao giờ lấy tiễn chỉ ngươi.” Thẩm Doanh Doanh ngồi xuống đối diện Lâm Tín, rót chén rượu cùng hắn chạm cốc.

    Sợ tiễn? Lâm Tín nhìn về phía Thẩm Lâu trong đám người, người này sao biết hắn sợ tiễn?

    “Bình thường người quen ta, đều biết lúc ta giương cung tự nhiên bất động. Nhưng ngươi sợ tiễn, nhất định sẽ né tránh, một tránh này có thể sẽ bị ngộ thương.” Thẩm Thu Đình cho là Lâm Tín không hiểu, liền giải thích một câu, nàng không quen xin lỗi, nhưng giữa những hàng chữ tràn đầy áy náy, cũng rất có thành ý.

    Thì ra là như vậy, Lâm Tín nhịn cười, nghĩ do Thẩm Lâu đánh muội muội xong liền hối hận, chỉ có thể giải thích như vậy, nói hắn sợ tiễn sẽ bị ngộ thương. Bất quá, hồi tưởng lại phản ứng của Thẩm Lâu hôm nay, vẫn không nhịn được cao hứng, mặc dù hơi có lỗi với Thẩm muội muội. Giơ tay cùng Thẩm Doanh Doanh chạm cốc, nở nụ cười quên hết thù oán.

    “A, thịt hươu này nướng không sai.” Phong Trọng tâm sự đầy cõi lòng đã ăn được.

    “Đây không phải cho ngươi ăn!”

    Lâm Tín nhìn hai người bọn họ tranh đoạt, cười lắc đầu, liền rót chén rượu, giơ lên bên mép đột nhiên bị một bàn tay lớn khớp xương rõ ràng ngăn lại.

    Thẩm Lâu chẳng biết bỏ rơi mọi người từ lúc nào, đến bên này, nhíu mày nhìn vẻ mặt Lâm Tín đầy mỹ trạng, “Đừng uống nữa.”

    “Mắc mớ gì đến ngươi?” Lâm Tín vung tay Thẩm Lâu, đứng lên, lảo đảo rời sân.

    Ngồi ở trên đài Hoàng Đế thấy cảnh này, quay đầu nói với Thái tử: “Lâm Tín, người này, ngươi nghĩ thế nào?”

    “Kiêu căng khó thuần, không biết nặng nhẹ.” Thái tử nhíu mày, nhớ tới lúc Lâm Tín tại Đông Cung muốn gặp Lục Hoàng tử.

    “Liệt mã thuần phục, chính là thiên lý mã độc nhất vô nhị.” Hoàng Đế thảng hoặc nói.

    “Ha ha ha, người ta là Hầu gia, căn bản không để ý tới ngươi.” Các công tử thấy Thẩm Lâu bị bỏ lại cười rộ lên.

    Trăng lên giữa trời, xã giao xong, Thẩm Lâu trở lại phòng, liền thấy Lâm Hầu gia không để ý tới y tứ ngưỡng bát xoa [4] tùy tiện nằm trên giường.

    Chương 36: Lang bạt (7)
    Thẩm Lâu đi lên trước, cúi đầu nhìn Lâm Tín say rượu, sắc hoa đào nhợt nhạt nhiễm đỏ đuôi mắt, con mắt màu lam sâu đậm che hơi nước mờ ảo. Như một con sói nhỏ còn lông tơ, ăn no uống đủ nằm ngửa ngủ gật.

    “Tiểu Hầu gia đêm khuya tới chơi, có chuyện gì?” Thẩm Lâu ngồi xuống, một tay chống bên người hắn.

    “Tất nhiên là đến làm ấm giường, ” Lâm Tín ôm cổ Thẩm Lâu, đem người kéo qua, nghiêm túc nói, “Ta thừa nhận với Thái tử là tùy thị làm ấm giường của ngươi, không đến chẳng phải khiến Thái tử nghi ngờ.”

    Nhắc tới chuyện làm ấm giường, Thẩm Lâu không nhịn được đỏ ửng tai. Khi đó không biết Lâm Tín trọng sinh, lừa hắn cùng mình ngủ chung, cũng không biết Lâm Tín trong lòng cười y ra sao. Ánh mắt trôi về nơi khác, tùy ý Lâm Tín treo trên cổ mình lúc ẩn lúc hiện, “Thái tử trăm công nghìn việc, sẽ không để ý loại chuyện nhỏ này.”

    “Chuyện đó không chắc được, ” Lâm Tín kéo Thẩm Lâu đến trên giường, dựa vào rượu vô sỉ cọ loạn trên người người ta, “Loại tấm gương thế gia mười phân vẹn mười như ngươi, nên có một chút lời đồn không tốt mới có thể khiến Hoàng gia yên tâm.”

    “Lời đồn gì?” Thẩm Lâu nghẹn giọng hỏi.

    Lâm Tín trầm thấp cười, không trả lời. Đột nhiên hối hận không chuốc Thẩm Lâu quá chén, thừa dịp này, trở thành chút ô uế cả đời này của Thẩm Thanh Khuyết, hẳn rất thú vị. Nếu như Thẩm Lâu ở tuổi này cùng hắn làm chuyện đó, không chừng sẽ không thể rời bỏ hắn.

    Ý nghĩ như thế nhô ra liền không áp chế lại nổi, Lâm Tín động tình nhìn chằm chằm Thẩm Lâu nhẹ nhàng trượt hầu kết, chẳng khác nào mèo nhìn chằm chằm cá nhảy nhót tưng bừng trong vại, trong lòng chỉ còn dư lại tính kế nào có thể đem người ngoạm chặt.

    “Thẩm Thanh Khuyết, hỏi ngươi chuyện này.” Lâm Tín nằm úp sấp trên người Thẩm Lâu, tham lam hít một hơi thật sâu mùi cây cỏ thanh lãnh trên người y.

    “Hả?” Trong màn tắt ánh nến, ánh trăng mỏng manh xuyên qua đỉnh trướng, theo khe hở tiến vào, mắt nhìn không rõ, âm thanh cùng xúc cảm liền càng ngày càng nhạy cảm. Nhiệt khí thanh thiển càng dựa càng gần, tại bên tai Thẩm Lâu dừng lại, nhỏ giọng nói một câu.

    Cả người Thẩm Lâu đều cứng lại, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, “Ta biết.”

    “Vậy ngươi dạy ta chút đi.” Thanh âm Lâm Tín trong trẻo, một bộ thiếu niên thiên chân vô tà đầy hiếu kỳ.

    Nhưng hắn không phải thật thiếu niên, cũng không phải thật không hiểu. Thẩm Lâu trầm mặc nửa ngày, hít sâu một hơi, kéo chăn đắp kín Lâm Tín, “Ngày mai còn so kiếm, lần sau… sẽ dạy ngươi.”

    Người này vậy mà không hề tức giận! Lâm Tín thật là kinh hỉ, “Vậy nói xong rồi, chờ hồi cung dạy ta.”

    “…Ừ.”

    Ngày kế, Nhàn Trì so kiếm.

    Không giống loại so kiếm thời điểm Thu cống tại Mạc Quy Sơn, chỉ là một loại vui chơi, so kỹ xảo ngự kiếm. Ngự kiếm xuyên thiết hoàn, ngự kiếm bắn bia ngắm, ngự kiếm trục phi điểu…

    Gia tử thế gia cùng nhau phân cao thấp, so bản lĩnh, khác nào biểu diễn xiếc ảo thuật hội chùa, khiến Đế Vương cười hoài.

    Thái tử không hạ cuộc tỷ thí, ngồi cùng Đế Vương, nhìn Lâm Tín nhàn nhàn ngồi một bên uống trà, “Bất Phụ không đi chơi sao? Bàn luận tuổi, ngươi nhỏ tuổi hơn bọn Lâm Phong.”

    Lâm Phong, là tên chữ Chung Hữu Ngọc. Mười lăm tuổi năm ấy, thúc thúc hắn, Chung Tùy Phong, vì để hai người về sớm một chút, liền cho bọn họ lấy chữ. Chung Hữu Ngọc, chữ Lâm Phong; Chung Vô Mặc, chữ Giản Ngôn.

    “Thần không có linh kiếm, không chơi được.” Lâm Tín gỡ tiểu kiếm bên hông mình xuống, vứt trên bàn.

    Tư thái này, chính là cự tuyệt lời mời Thái tử. Sắc mặt Phong Chương hơi trầm xuống, giơ tay chiêu gọi thị vệ Chu Kháng đứng ở hàng trước lại, “Phụ hoàng, nhi thần có đề nghị này. Năm nay hiếm khi gia tử thế gia tụ hội đông đủ, không bằng để mọi người cùng Chu Kháng tỷ thí một phen, xem gia tử thế gia cùng Võ Trạng nguyên cao thấp ra sao.”

    Tụ hội chỗ nào? Lâm Tín bĩu môi, chưa nói, Thế tử Lâm gia Đông vực không đến, chỉ đến vài tên gia tử ngoại chi. Mở mắt nói mò công phu, Phong Trọng so với Thái tử, vẫn chưa sánh nổi.

    Có điều, Thái tử và Chu Kháng lúc này đã gần gũi như vậy? Điều này khiến Lâm Tín hơi kinh ngạc, hắn vẫn cho là, sau khi Thái tử thú muội muội Chu Kháng làm Trắc phi, hai người mới có liên quan.

    Hoàng Đế cảm thấy chủ ý này thú vị, liền xếp đặt võ đài, lệnh Chu Kháng làm chủ đài, để những thiếu gia khác thượng đài khiêu chiến.

    “Bắc Mạc mới xuất cao thủ tuyệt thế, các ngươi từng nghe chưa?” Phong Trác Dịch cười đến hiền lành.

    “Nghe nói là đại quý tộc Bắc Mạc, tên cục đá gì đó.” Chung Hữu Ngọc nhấc tay nói.

    “Kể chuyện giảng, người kia có thể tay không xé nát đầu trâu, cũng không rõ thực hư.”

    “Nhất định là thổi phồng, một kiếm bổ đầu trâu còn nghe tạm, tay không sao xé được?”

    “Không tin hỏi Thẩm Đại.”

    “Thẩm Đại, có phải không?”

    Mọi người nói nói, đều nhìn về Thẩm Lâu. Y quanh năm chinh chiến tại Bắc Mạc, tất nhiên rõ ràng nhất. Thẩm Lâu cụp mắt, “Trảm Lang tướng quân Ôn Thạch Lan.”

    “Không sai, ” Hoàng Đế hài lòng gật gật đầu, “Đệ nhất cao thủ Bắc Mạc, xuất từ thế gia đại tộc, đây là lẽ thường. Các ngươi có linh kiếm tốt nhất, sư phụ tốt nhất, nên có thân thủ tốt nhất. Hôm nay cùng Võ Trạng nguyên so tài, để Trẫm nhìn rõ thực lực của các ngươi. Nếu ai có thể thắng Chu Kháng, Trẫm sẽ có thưởng.”

    “Hoàng Thượng, vậy nếu Chu Kháng thắng?” Thẩm Doanh Doanh nhảy dựng lên hỏi, bởi vì vóc dáng thấp, nhảy lên mới có thể ló đầu ra.

    “Nếu Chu Kháng thắng, Trẫm phong hắn làm Vạn Hộ Hầu.” Gia tộc Chu Kháng vốn là Thiên Hộ, phong Vạn Hộ là tăng bổng lộc cho hắn, đối với người xuất thân từ gia tộc nhỏ, khen thưởng như vậy vô cùng hậu hĩnh. Phải biết, Vạn Hộ cũng là thế tập, bình thường phải lập đại công mới có thể có thăng.

    Nghe vậy, Chu Kháng lập tức quỳ xuống đất tạ ân, trong mắt tràn đầy chiến ý.

    Thị vệ mang ra một hòm Lộc Ly nhỏ, đặt dưới đài luận võ, thời điểm mỗi người lên đài, có thể lấy một khối.

    Trận luận võ này, không phải biểu diễn, mà là đao thật súng thật. Có thể hại người, nhưng không thể đoạt mệnh, chạm tới là dừng. Nếu như Chu Kháng thắng năm người liên tiếp, coi như Chu Kháng thắng.

    “Ta tới!” Thứ tử Vọng Đình Hầu La Triển, nhấc tay đầu tiên.

    Mọi người còn đang thương lượng trình tự đều sững sờ, một lời khó nói nhìn hắn. Thế tử Vọng Đình Hầu không tới, nếu có mặt ở đây, chắc chắn đánh đệ đệ một trận. Hết thảy gia tử đại gia tộc còn đang dò hỏi ý tứ Thẩm Lâu, chỉ có La Triển liều mạng nhảy ra.

    Thẩm Lâu hơi giơ tay, ra hiệu hắn tự nhiên.

    La Triển nhảy lên đài luận, khinh bỉ nhìn Chu Kháng hất cằm.

    “Mời.” Chu Kháng rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ tới, Lộc Ly sáng lên, linh lực dồi dào trong nháy mắt rực ra.

    Kiếm khí ngang dọc, linh quang như hoa sen khép mở. La Triển kiêu ngạo, cũng không phải không có lý do, thân thủ của hắn so với bằng hữu cùng lứa tuổi xem như khá tốt, chỉ tiếc đối với Chu Kháng hai mươi mấy tuổi, vẫn yếu hơn. Không tới ba mươi chiêu, bị đá khỏi lôi đài.

    Linh lực tích lũy theo chiêu thức, tức cần thời gian. Thiếu niên đối với năng lực quản lý linh kiếm, tất nhiên không sánh được với người trưởng thành. Ngay cả những thiên chi kiêu tử [1] của những thế gia đại tộc này, so cùng Võ Trạng nguyên kinh nghiệm phong phú, hẳn chịu thiệt thòi.

    [1] Con cưng của trời: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.

    Thẩm Lâu đánh giá thực lực Chu Kháng một chút, hơi nhíu mày.

    “Hoàng đệ, ngươi có muốn thử một chút không?” Thái tử hỏi Phong Trọng ngồi bên người Lâm Tín ăn điểm tâm.

    “Không được không được, kiếm thuật của ta không tốt, khục…” Ngón chân dưới bàn bị Lâm Tín đạp mạnh, Phong Trọng không dám kêu thành tiếng, nghẹn đến đỏ cả mặt, như bị bánh đậu xanh chặn trong cuống họng.

    “Tiểu Mặc!” Chung Hữu Ngọc kinh ngạc thốt lên, trên lôi đài, cánh tay Chung Vô Mặc bị linh kiếm tổn thương, mất thăng bằng rớt xuống.

    Thế tử đại gia tộc, như Chung Hữu Ngọc và Thẩm Lâu, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không lên tràng. Liên tiếp thua bốn hiệp, mọi người hai mặt nhìn nhau, rất không cam lòng. Song phương thực lực chênh lệch rất rõ ràng, bọn họ đều là thiếu niên chưa đến nhược quán, muốn thắng Chu Kháng, trừ phi là Thẩm Lâu tài năng ngút trời.

    “Thẩm Đại, nếu không ngươi…”

    “Ta đi!” Thẩm Doanh Doanh rút đại cung sau lưng, “Ta dùng cung tên được không?” Gia tử thế gia, bại bởi Võ Trạng nguyên xuất thân từ Thiên Hộ hết lần này tới lần khác, việc này truyền đi, uy tín thế gia tất nhiên bị hao tổn, bách tính ai quan tâm vài tuổi cách biệt.

    “Thu Đình, không thể.” Thẩm Lâu ngăn cản muội muội, một tay khoát lên thân kiếm Ngu Uyên Tà Dương.

    “Ta đến đòi giáo!” Lâm Tín đột nhiên thả người nhảy một cái, từ đài cao Hoàng gia trực tiếp nhảy lên đài luận võ, trên dưới đánh giá Chu Kháng đánh liền bốn trận sắc mặt vẫn như thường, “Hoàng Thượng, thần có tính là thế gia tử hay không?”

    “Tất nhiên là tính.” Phong Trác Dịch đầy hứng thú mà cười cười, hắn cũng muốn biết, đồ đệ Chu Tinh Ly dạy dỗ có gì khác biệt so với người khác.

    “Khoan đã, ta không mang linh kiếm, thanh tiểu kiếm này không thể ngăn được một chiêu của Chu thị vệ.” Lâm Tín đem thanh kiếm nhỏ bên hông vứt trở lại đài cao, quay đầu nhìn nhóm thế gia tử dưới đài.

    Thẩm Lâu không nói hai lời, cởi Ngu Uyên Tà Dương xuống ném lên, “Dùng cái này.”

    “Hắc ——” trong đám người truyền đến một trận hút khí không thông. Bản mệnh linh kiếm đối tu sĩ cực kỳ quý giá, đặc biệt thanh kiếm này của Thẩm Lâu, do đệ nhất luyện khí đại sư Chu Nhan Cải tự tay rèn. Thẩm Lâu vậy mà không chút do dự cho người khác mượn dùng, nghĩa khí này thật khiến người ta bội phục.

    Lâm Tín sờ sờ thân kiếm Ngu Uyên khác nào ánh chiều tà sót trên đỉnh cửu thiên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chu Kháng ngoắc ngoắc tay.

    Chu Kháng không nóng lòng tiến lên, trái lại rút lui nửa bước, thận trọng giơ kiếm phía trước. Trực giác khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, thiếu niên trước mắt, nhìn hắn đầy sát ý.

    “Vù ——” Ngu Uyên Tà Dương kiếm, trong tay Thẩm Lâu là cầu vồng nối tới mặt trời, trăng sáng tiêu sái giữa trời quang, trong tay Lâm Tín lại là mặt trời chói chang kiêu dương, phần thiên diệt mà quyết tuyệt. Linh lực Lộc Ly mênh mông như ngân hà, cùng lúc đó, điểm điểm huỳnh quang từ trên người Chu Kháng tiêu tán, toàn bộ thu nạp vào thân kiếm.

    Mọi người chỉ nhìn thấy linh quang càng ngày càng chói mắt, cùng với kiếm chiêu của hai người nhanh chóng hợp thành tàn ảnh.

    “Lâm Tín này, lợi hại như vậy.” Thái tử vô cùng giật mình.

    Hoàng Đế cũng khó giấu kinh ngạc. Sau tiếng vang lớn, bụi bặm lắng xuống, Lâm Tín mạn bất kinh tâm mang kiếm, giả tạo chỉ vào Chu Kháng ngã trên mặt đất, “Ngươi thua rồi.”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Chú thích: Tên Ôn Thạch Lan, Hạ Lục Hồn, tham khảo lịch sử Tiên Bi ngữ (Đông Hồ ngữ), cũng không phải họ Ôn, Ôn Thạch Lan ý là cục đá, Hạ Lục Hồn ý là anh hùng.

    Thuộc truyện: Chước lộc