Chước lộc – Chương 37-39

    Thuộc truyện: Chước lộc

    Chương 37: Lang bạt (8)
    Sau phút lặng im, trong đám người liên tiếp phát ra tiếng thở nhẹ.

    Lâm Tín xuống đài, nhóm gia tử thế gia vây quanh dưới đài luận võ tự giác nhường đường, hệt như cảnh mọi người gặp hắn kiếp trước. Đơn giản nâng cằm, một tay đem Ngu Uyên trả lại Thẩm Lâu, tư thái vô cùng hung hăng.

    Thẩm Lâu tiếp kiếm, đã thấy Lâm Tín hướng y nhanh hạ mắt, sau đó trong nháy mắt khôi phục tư thái khinh bỉ cao ngạo, nhìn khá là buồn cười.

    Thái tử nhìn bước chân Chu Kháng loạng choạng, thật thất vọng. Trên đường hồi cung, nói với Hoàng Đế, “Nhi thần vốn định tiến cử Chu Kháng phổ biến luật Cát Lộc, ai ngờ hắn ngay cả thiếu niên vừa vấn tóc cũng đánh không lại.”

    Phong Trác Dịch nghe vậy cười rộ lên, “Cũng không phải Chu Kháng không được, là Lâm Tín quá lợi hại. Chu Tinh Ly quả thật có bản lĩnh, ta nên khiêm tốn thỉnh giáo hắn.”

    “Nhi thần hiểu rõ.” Thái tử gật đầu đáp lại, lông mày vẫn không giãn ra.

    “Chu Kháng cũng là một nhân tài, hãy châm chước đi.” Nguyên Sóc Đế vén rèm xe lên, nhìn Phong Trọng và Lâm Tín song song cưỡi ngựa, lại nhìn Thẩm Lâu bị gia tử thế gia vây quanh, suy tư.

    Nhàn Trì săn bắn kết thúc, sau khi hồi cung luận công ban thưởng.

    Thẩm Lâu đứng đầu, theo lệ phong thưởng không ít, mặt khác lại thưởng nhiều dược liệu quý hiếm, cho y bổ thân thể. Mọi người cơ hồ đều đã quên Thẩm Thế tử thể yếu nhiều bệnh, lúc này mới nhớ tới, vốn định mời Thẩm Lâu uống rượu liền ngừng hết.

    “Lục Hoàng tử tài năng, có thể làm được việc lớn, hôm nay lấy chữ, gọi Cửu Oanh đi.” Phong Trác Dịch tự tay viết tên chữ, Phong Trọng hai tay tiếp nhận, quỳ tạ phụ hoàng.

    Đã lấy chữ, liền phong Vương.

    “Hoàng đệ phong thần tuấn lãng, con người tao nhã thâm trí, hay lấy chữ Anh làm hiệu.” Thái tử cười kiến nghị.

    Lâm Tín đứng một bên nghe, không nhịn được trợn trắng mắt. Hoàng tử phong Vương, thụ trọng dụng, đại thể thường lấy mấy chữ như “Hiền” “Trung” “Liêm”, hoặc chí ít cũng lấy mấy chữ may mắn “Thụy” “An”, Anh Vương tính nói thế nào? Anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng sao? Vừa nghe đã biết là đồ trang trí.

    Phong Trọng thật cao hứng tiếp nhận phong hào này, ít ngày nữa cử hành đại điển phong Vương. Còn việc phong Hầu cho Lâm Tín, Hoàng Đế dường như đã quên, không đề cập tới, chỉ khen thưởng hắn đánh thắng Chu Kháng.

    “Bất Phụ tuổi còn nhỏ, đã có thể thắng Võ Trạng nguyên, quả nhiên thiếu niên không thể lường được.” Hoàng đế lưu lại mình Lâm Tín, hỏi hắn thường ngày học gì.

    “Học mỗi thứ một chút, nhưng chẳng học tinh thông thứ gì, ” Lâm Tín trả lời qua loa, chợt thấy như có gai sau lưng, tựa có người dùng mắt dao đâm hắn, bất động chốc lát, đột nhiên quay đầu, đối đầu với thị vệ Chu Kháng đứng trong góc nhỏ, cười lạnh nói, “Chu thị vệ, tựa hồ đối với thần có chút bất mãn.”

    “Hả?” Hoàng Đế thuận nhìn sang, thấy Chu Kháng đã quỳ xuống.

    “Thuộc hạ không dám.” Ngữ khí Chu Kháng đông cứng nói.

    “Thiên chi kiêu tử, đột nhiên một ngày bị người đánh bại, giận cũng bình thường.” Lâm Tín âm dương quái khí cố ý chọc giận hắn ta, ngày ấy tại bãi săn, nếu không phải Phong Trác Dịch lệnh không cho giết người, Ngu Uyên Tà Dương kiếm đã sớm chém tới cổ Chu Kháng.

    Cuối đời trước, Phong Trọng bị giam trên núi, bị Chu Kháng dằn vặt không ít, cuối cùng thời điểm bị đẩy ra chiến trường, hắn thậm chí đã không còn linh mạch.

    Chu Kháng cúi đầu không nói lời nào, nắm đấm trên đất, siết đến căng cứng.

    “Bướng bỉnh, ” Hoàng Đế bất đắc dĩ cười cười, xua tay cho Chu Kháng ra ngoài, “Mẫu thân ngươi là người phàm, Lâm gia kết luận ngươi không có linh mạch, không ngờ lại là kỳ tài trăm năm hiếm có.”

    “Hoàng Thượng từng gặp mẫu thân ta?” Lâm Tín tò mò hỏi.

    “Từng gặp, là một nữ tử rất thú vị…” Đối với ký ức về phụ mẫu, Lâm Tín đã rất mơ hồ, thời điểm ở Triệu gia hàng đêm gào khóc còn có thể mơ tới, sau đó bị Triệu Đại thiếu trói ném trên núi tuyết đông một đêm, đến mộng cũng không thấy.

    Tình cờ đôi lần nghe vài lời từ miệng Chu Tinh Ly, cũng là đôi câu thành văn. Khi sư phụ đã mất, hắn ở trong cung ngơ ngơ ngác ngác hơn nửa năm, Hoàng Đế mỗi ngày ghé vào lỗ tai hắn nói nhiều nhất.

    Từ đại điện đi ra, thấy Chu Kháng nhìn thẳng, đứng trên thềm ngọc, Lâm Tín chắp tay sau lưng đi tới, từ dưới ngước lên nhìn hắn, “Chu thị vệ có gì bất mãn, không ngại nói thẳng, thua không phục không phải khí độ Võ Trạng nguyên.”

    “Tiểu Hầu gia có bí bảo Chu gia hộ thân, thuộc hạ tự thẹn không sánh nổi.” Chu Kháng cắn răng, không hề che giấu chút phẫn nộ nào. Hắn là con của Thiên Hộ, dù cho thiên tư cực cao, nhưng tài nguyên vẫn rất ít. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội thăng làm Vạn Hộ, lại bị công tử bột dùng bí bảo làm hỏng.

    “Bí bảo?” Lâm Tín nhíu mày, nghĩ người nọ cảm giác được hồn lực suy yếu, cho là hắn dùng linh khí Chu Nhan Cải cấp để gian lận, “Ngươi cũng quá đề cao mình rồi, đối phó với ngươi, không cần dùng bí bảo.”

    Phất tay áo rời đi, từng bước từng bước đi hết chín chín tám mươi mốt bậc thềm ngọc, Lâm Tín quay đầu lại nhìn cung điện xanh vàng rực rỡ, nhìn đường nét kim giáp thị vệ lạnh lẽo cứng rắn, tâm trạng hơi trầm xuống.

    Ngoại trừ những người xuất thân thấp hèn này, các văn thần võ tướng vẫn bị đại quý tộc ức hiếp, cũng là lúc Chước Lộc lệnh ban hành. Hắn không làm, còn nhiều người như Chu Kháng vì Hoàng Đế bán mạng.

    “Tiểu Hầu gia! Tiểu Hầu gia dừng chân!” Đại thái giám bên người Hoàng Đế thân thể tròn vo chạy tới, cúi đầu hành lễ, “Hoàng Thượng lệnh nô đem ban thưởng cho ngài đưa đến Đông Cung.”

    “Ừm.” Lâm Tín cũng không khách khí, mặc thái giám ra hiệu cung nhân phía sau nâng ban thưởng đuổi tới, tự mình bồi Lâm Tín chậm rãi đi.

    “Hoàng Thượng đối với ngài thật tâm thương yêu, ở đây có mấy thứ cực kỳ hiếm lạ, dạo trước Thái tử đòi, Hoàng Thượng đều không cam lòng ban đấy.” Thái giám dẻo mồm, một đường khen chủ nhân nhà mình.

    Trên đường về cung, thấy một chiếc xe gỗ cũ nát, mang thứ gì ra ngoài. Một hạt kim tử sáng loè loè từ trên xe ba gác gỗ rơi xuống, nện lên tảng đá xanh trên đất, phát ra tiếng đinh đương lanh lảnh.

    Xe đẩy hơi ngừng lại, Lâm Tín nhanh nhạy hơn nhặt vật kia lên, chính là một hạt kim qua tử, mặt bên khắc chữ “Chu” nhỏ.

    Xốc lên chiếu cói che kín, trên xe ba gác gỗ nằm một thi thể nữ tử trẻ tuổi, hẳn nhiên vừa chết không lâu, khuôn mặt vẫn tươi sống. Thiếu nữ mặc cung y, chính là cô nương ngày ấy trên đường gặp gỡ chỉ đường cho Lâm Tín. Tiểu cung nữ tay hơi cuộn tròn, kim qua tử có lẽ rơi xuống từ trong khe hở bàn tay tràn đầy vết thương xanh tím ấy.

    “Ai, đáng thương, này là từ đâu chuyển ra?” Đại thái giám hỏi mấy tiểu thái giám đẩy xe.

    “Cẩm Xuyên quán.” Tiểu thái giám co rúm lại liếc mắt nhìn hướng Cẩm Xuyên quán, tiếp tục đẩy xe đi.

    Cẩm Xuyên quán, là nơi gia tử thế gia tham gia Nhàn Trì săn bắn cư trú, ngoại trừ Thẩm Lâu và huynh đệ Chung gia thân phận cao quý ngụ tại Đông Cung, còn lại đều trụ ở bên kia. Tiểu cung nữ tuổi trẻ mỹ mạo, chết trong Cẩm Xuyên quán, lặng yên xử lý không một tiếng động, xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.

    Lâm Tín lạnh mặt, siết chặt viên kim qua tử kia không nói lời nào.

    “Người phàm nô chết là chết, Hoàng gia cũng hết cách, Hầu gia không nên tức giận.” Đại thái giám nhanh chóng mở lời an ủi.

    Lâm Tín liếc qua, sát ý lạnh lẽo âm trầm khiến bọn thái giám cung nhân suýt sợ đến mức ngã ngồi dưới đất, “Bọn ngươi tự đi.” Dứt lời, đi về hướng ngược lại Đông Cung.

    “Ai, tiểu Hầu gia!” Thái giám không có cách nào, đành lẻ loi dẫn đám cung nhân tự tới Đông Cung, gặp Thẩm Lâu đứng ở cửa cung chờ Lâm Tín.

    “Lâm tiểu Hầu gia đâu?” Thẩm Lâu nhíu mày.

    Tàng Thư Các Hoàng gia, xây hình tháp, thư tịch từ cổ chí kim, tầng tầng lớp lớp chồng chất trong tháp. Lâm Tín tìm nửa canh giờ, mới thấy Chu Tinh Ly trong góc kết mạng nhện.

    “Sao thế này?” Chu Tinh Ly nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, mang theo một trận khói bụi, dùng đầu ngón tay dính đầy tro bụi chọc mũi Lâm Tín, “Ai bắt nạt ngươi?”

    Lâm Tín vỗ bỏ bàn tay bẩn thỉu của Chu Tinh Ly, ngửa đầu nhìn hắn, “Sư phụ, nếu như có một việc, làm sẽ khiến mình thân bại danh liệt, không làm lại khiến thiên hạ rơi vào hỗn loạn, phải làm thế nào?”

    Tiến lên bản thân hủy diệt sạch, lùi về sau thiên hạ náo loạn. Phật có thể liều mình, nhưng Lâm Tín chỉ là tục nhân.

    “Người sống một đời, mà cầu một câu không thẹn với lương tâm, nên làm thế nào, kỳ thực ngươi đã nghĩ xong.” Nụ cười trên mặt Chu Tinh Ly từ từ nhạt đi, hiếm khi trả lời một câu đứng đắn.

    Lâm Tín cúi đầu, không nói lời nào.

    Chu Tinh Ly xem xong sách tiện tay vứt trả lại giá, nghiêng đầu nhìn đồ đệ nhà mình, đột nhiên cười rộ lên, “Ha ha ha ha! Sư phụ vừa rồi có phải đặc biệt tiên phong đạo cốt?

    “…”

    “Lừa ngươi, tiểu tử ngốc, ” Chu Tinh Ly lôi đồ đệ, ra khỏi Tàng Thư Các tràn đầy tro bụi, bứt nhánh cỏ xanh ngậm lên miệng, “Nào có cái gì không thẹn với lương tâm, ta cho ngươi biết, người sống một đời, quan trọng nhất là sống được tự tại, khi còn sống quan tâm tên tuổi sau này làm gì. Thân bại danh liệt cũng tốt, thiên hạ náo loạn cũng được, cùng lắm ta đi đoán mệnh kiếm cơm, sợ gì chết đói.”

    Lâm Tín yên lặng nhìn Chu Tinh Ly, có sư phụ như vậy… sợ gì không học cái xấu.

    Chương 38: Lang bạt (9)
    Kim qua tử đè ở đầu ngón cái, bắn lên, liền hạ xuống. Lâm Tín tiếp vứt đồ vật nhỏ kia, chậm rãi trở lại Đông Cung.

    Ngoại trừ lời nói về xin cơm đoán mệnh vô liêm sỉ, những câu sư phụ nói đều có nghĩa.

    Từ khi bước vào toà Hoàng thành Đại Dung cao sừng sững, hắn đã quyết định phải làm sao, trong mỗi một chuyện, mỗi một câu nói, đều đang tính kế. Chỉ có điều đến bước ngoặt, trong lòng oan ức, tìm sư phụ làm nũng chơi xấu thôi.

    Tới nơi ngày ấy hỏi đường, đem kim qua tử chôn dưới gạch đá xanh, cụp mắt niệm một đoạn vãng sanh chú [1].

    [1] giải nghiệp chướng, để vãng sanh về nơi cực lạc (Phật giáo)

    Cung nữ ba ngàn, chết lại cố tình là tiểu cung nữ từng nói chuyện với hắn, vừa vặn kéo đến trước mặt hắn. Lâm Tín không phải thiếu niên ngu ngốc, Phong gia trong Hoàng cung này có gì hắn còn chưa rõ ràng. Đây là Hoàng Đế cố ý cho hắn thấy, muốn hắn biết hiện nay đại quý tộc có bao nhiêu hung hăng, Hoàng gia có bao nhiêu gian nan, mạng người có bao nhiêu thấp hèn.

    Về phần ai giết chết tiểu cung nữ, đã không còn là trọng yếu. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết [2].

    [2] Vương Đạo là đại thần, tể tướng dưới thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Chu Nghĩ, tự là Bá Nhân, từng giúp Vương Đạo dâng sớ vô tội, nhưng trong một yến tiệc bị Vương Đạo hiểu nhầm sinh lòng oán hận.

    Vương Đôn tạo phản vào kinh, hỏi Vương Đạo rằng có nên cho Chu Nghĩ làm Phủ ứng tam ti hay Thượng thư lệnh, Bộc xạ nhưng Vương Đạo đều không trả lời. Đôn lại hỏi có nên giết Chu Nghĩ không, Đạo cũng không nói, Đôn bèn giết Chu Nghĩ.

    Sau đó Vương Đạo mới biết việc Chu Nghĩ giúp mình thoát chết, bèn khóc to mà nói rằng: Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.

    Trở lại Đông cung, thấy dáng Thẩm Thế tử đứng đợi như tùng trong tuyết, Lâm Tín liền không nhịn được nhẹ lòng. Thẩm Thanh Khuyết lúc này, là Thẩm Thanh Khuyết từng quen biết lúc đó, là Thẩm Thanh Khuyết vẫn luôn nhìn hắn, có lẽ đối với hắn không đến nỗi chán ghét sâu sắc.

    “Thái tử mời tiệc thế gia tử tại Cẩm Xuyên quán, nhanh đi đổi bộ y phục.” Thẩm Lâu thấy trên mặt hắn mang ý cười, yên lòng, cái gì cũng không hỏi, chỉ giục Lâm Tín đi thay thường phục.

    Một đám nhãi con cãi nhau, không có ý gì. Lâm Tín không muốn đi, ngó qua chính điện Đông Cung, không thấy huynh đệ Chung gia và Thái tử, hiển nhiên là đã đi, hậu tri hậu giác nhìn về phía Thẩm Lâu, “Ngươi đang chờ ta?”

    “Ừm.” Thẩm Lâu gật gật đầu.

    Lâm Tín bỗng nhiên nở nụ cười, “Đi một chút, cũng không phải đi kết thân, đổi xiêm y làm gì.”

    Sau Nhàn Trì săn bắn, nhóm gia tử thế gia dần rời cung ai về nhà nấy, Thái tử mời mọi người ăn tiệc, là thực ý.

    Mọi người tuổi tác xấp xỉ, Thái tử lên tiếng bảo hôm nay không giữ lễ tiết, rượu quá ba tuần liền buông ra, cụng chén cạn ly, hát vang chơi đoán số, vô cùng náo nhiệt.

    Thẩm Lâu tửu lượng tốt, nhưng chẳng hề nghiện rượu, không ai đến quấn lấy, y liền chỉ uống trà.

    “Ca, ngươi cùng ta trở về sao?” Thẩm Doanh Doanh chuốc nhóm thiếu gia dám to gan khiêu khích nàng uống say ngất, cười hì hì tiến đến trước bàn Thẩm Lâu.

    Lâm Tín lúc này mới nhớ tới, săn bắn mùa thu kết thúc, theo lẽ thường Thẩm Lâu cũng nên hồi Hoán Tinh Hải.

    “Không trở về, Cô còn cùng Chu tiên sinh chữa bệnh.” Thẩm Lâu kiên quyết từ chối.

    “Vậy ta cũng không trở về, A Tín, chúng ta ngày mai vào trong thành Dung Đô chơi đi.” Thẩm Doanh Doanh thuận tay, đảo mắt xoay đến bên cạnh Lâm Tín.

    “Hồ đồ!” Thẩm Lâu nhíu mày, “Biên cảnh còn chưa yên ổn, há lại là thời điểm vui đùa, phụ thân còn chờ ngươi trở lại mang binh.”

    Thẩm Doanh Doanh mân mê miệng, lưu luyến không rời mà bị ca ca đuổi đi.

    Nghe Thẩm Lâu không đi, Lâm Tín âm thầm cao hứng, một tay chống đầu, tay khác nắm nửa chén rượu, tùy ý nhìn Thẩm Lâu nâng nâng, “Ngày hôm trước đáp ứng chuyện của ta, ngươi chưa quên chứ?”

    Tay Thẩm Lâu bưng cốc khựng lại, quay đầu nhìn hắn.

    Lâm Tín khẽ nhấp một ngụm rượu, bờ môi màu hoa đào không một tiếng động khép mở, dùng môi ngữ nói rằng: “Đêm nay ta ngủ với ngươi.”

    “…” Thẩm Lâu mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt, liền uống mấy chén rượu.

    Trăng mọc lên ở phương Đông, tiệc rượu tan cuộc, Lâm tiểu Hầu gia uống nhiều, víu Thẩm Thế tử hồi Đông Cung, trực tiếp tiến vào Thiên điện Thẩm Thế tử ở.

    Thái tử mắt thấy cảnh này, “Thẩm Lâu và Lâm Bất Phụ ngược lại rất thân cận.”

    Chung Hữu Ngọc nhìn bên kia, cảm thấy lời Thái tử mang thâm ý, quay đầu cùng đệ đệ liếc mắt nhìn nhau. Chung Vô Mặc mở miệng nói: “Hắn, đối với người nào đều tốt.”

    “Đúng vậy, Thẩm Đại là người trượng nghĩa, người nào cũng giống vậy.” Chung Hữu Ngọc cười nói.

    Thái tử gật gật đầu, quay người trở về chính điện.

    Tắm rửa qua, Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín hai mắt sáng lấp lánh nằm trên giường, có chút dở khóc dở cười, “Tín Tín, ngươi…”

    “Ta mặc kệ, ngươi đã đồng ý dạy ta!” Lâm Tín ôm chăn lăn lộn chơi xấu.

    Thẩm Lâu không có cách nào, đành phải tắt nến bò lên giường, thẳng tắp nằm bên người Lâm Tín. Hai người đều không nói lời nào, nhiệt độ từ trong áo gấm truyền sang nhau, càng ngày càng nóng.

    “Thanh Khuyết?” Lâm Tín lại gần, đẩy Thẩm Lâu một cái.

    “Sao, làm sao?” Thẩm Lâu lúc nói chuyện tự dưng ấp úng, nghe có chút kỳ quái.

    Lâm Tín nghe thanh âm của y, bản thân không dưng trở lên khẩn trương. Hai người hiện là hai tiểu tử vắt mũi chưa sạch như nhau, đầu ngón tay trong ổ chăn chạm vào nhau, phảng phất đều bị bỏng cấp tốc chia lìa.

    Thẩm Lâu mười tám tuổi chơi thật vui! Lâm Tín liếm liếm môi, duỗi tay nắm lấy cánh tay nhỏ của Thẩm Lâu, “Cái kia, phải làm sao?”

    Thẩm Lâu hít sâu một hơi, nghiêng người nhìn Lâm Tín, ánh trăng rơi trong cặp mắt màu lam sâu đậm, tràn đầy vô tội. Vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ đưa tay, cách tiết khố mỏng manh, nhẹ nhàng đụng vào nơi mềm mại kia, ngón tay thon dài chậm rãi trượt, “Như vậy…”

    Tiểu Tín ban đầu nhu nhược vô lực, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.

    “Đứng lên rồi!” Lâm Tín luống cuống nắm lấy áo lót Thẩm Lâu, thiếu niên bình thường cùng nhau thảo luận loại chuyện xấu hổ này, đều là xem đông cung hoặc nói những lời thô tục mới có phản ứng, hắn ngược lại tốt rồi, bị Thẩm Lâu đụng vào liền cứng.

    Nhưng lúc này cố sao nổi chi tiết nhỏ này, vì tầng vải vóc kia, đầu ngón tay gãi cái nào đều có thể gây nên từng trận ngứa lạ, Lâm Tín nắm lấy cái tay kia, bỏ vào trong quần áo, co thân thể cà cà lồng ngực y, “Khó chịu.”

    Da thịt trắng mịn như ngọc kề sát tới lòng bàn tay, các loại kiều diễm kiếp trước như hồng thủy mãnh liệt ùa tới. Thẩm Lâu nỗ lực khắc chế tia dục vọng mỏng manh, nắm chặt tiểu Tín, lung tung tuốt động hai lần.

    “A…” Lâm Tín rên rỉ lên tiếng, đem mình đưa đẩy trong tay Thẩm Lâu.

    Mồ hôi hột từ thái dương chậm rãi nhỏ xuống, Thẩm Lâu nói giọng khàn khàn: “Chính ngươi nắm.”

    “Ta sẽ không, ” Lâm Tín rầm rì nói, chôn sâu trong hõm cổ Thẩm Lâu, “Sờ nữa đi, thật thoải mái, Thanh Khuyết ca ca.”

    Thẩm Lâu nhắm mắt lại, “Vậy ngươi đừng lên tiếng.”

    Lâm Tín hàm hồ đáp lời, thật sự ngậm miệng không nói lung tung nữa.

    Thực sự là đời trước nợ hắn, Thẩm Lâu nghĩ thầm, đem cằm tì trên đỉnh đầu Lâm Tín, không cho hắn thấy biểu tình ẩn nhẫn của mình, cảm giác rất rõ vật trong tay, chậm rãi tuốt động.

    Thân thể thiếu niên không chịu nổi trêu chọc, không mấy lần liền tích xuất vài giọt chất nhầy. Tay Thẩm Lâu bởi vì mỗi ngày luyện kiếm, có một tầng kén mỏng, để khô sẽ làm đau Lâm Tín, y liền cực kỳ cẩn thận, trám lấy một ít chất lỏng, đều đều bôi lên đỉnh cán, từ từ tăng nhanh tốc độ.

    “A…” Lâm Tín cắn chặt môi dưới, đem rên rỉ áp đến trong cổ họng, chỉ tình cờ không chịu nổi mới phát ra một tiếng than nhẹ, còn chuyên môn kề sát tới bên tai Thẩm Lâu kêu to.

    Đầu ngón tay Thẩm Lâu run, ẩn nhẫn nghẹn ngào so với không nói lời nào còn dằn vặt người hơn, giống như bất chấp mà đột nhiên tăng nhanh tốc độ, khiến Lâm Tín gần như kinh sợ khóc nức nở, nhất thời thư sướng đi ra. Thẩm Lâu buông tay ra, thở dài, “Học xong?”

    “Ta không biết, ” Lâm Tín mở đôi mắt ướt nhẹp, nhìn Thẩm Lâu mồ hôi thấm ướt thái dương, cười thầm thiếu niên chưa từng bị trêu đùa, tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói, “Ta cũng giúp ngươi đi.”

    Vừa dứt lời, liền động thủ, trực tiếp mò vào trong y phục Thẩm Lâu, chuẩn xác bắt được tiểu Lâu đã cứng như sắt.

    “Ngươi làm sao cũng?” Lâm Tín dường như chấn kinh, ngẩng đầu nhìn y, bị Thẩm Lâu đè đầu, chôn ở ngực không cho hắn xem.

    Chậc, xấu hổ. Lâm Tín nhíu mày, ý đồ xấu mà chuyển động đầu, dùng đầu lưỡi vuốt ve sát ngực Thẩm Lâu, sau đó, nắm chặt thứ hắn tưởng niệm đã lâu, tuốt động.

    Khởi đầu còn xếp vào mấy lần ngây ngô, sau đó thủ pháp thành thục chẳng khác nào dược nông đã hái linh chi mười mấy năm.

    Thẩm Lâu: “…”

    Rốt cục chơi đủ rồi, Lâm Tín hài lòng ngủ thiếp đi. Thẩm Lâu không động tới hắn, nhìn dung mạo hắn nhu hòa như ngọc nửa ngày, chậm rãi lộ ra nụ cười thanh thiển. Nhẹ nhàng đặt môi mỏng trên trán Lâm Tín, trân trọng rơi xuống một nụ hôn.

    Ngày tiếp theo, Học cung sau khi săn bắn mùa thu kết thúc lại mở ra.

    Người tu tiên, không quan trọng học hành. Trước khi Thái tử đăng cơ, vẫn luôn đi học, mà những người khác ở Đông Cung, phải bồi Thái tử đọc sách. Anh Vương Phong Trọng vô công rồi nghề, cũng đi theo.

    Thái sư Chu Tinh Ly bỏ việc nhiều ngày, cuối cùng cũng coi như xuất hiện trong lớp. Thái phó thường ngày dạy học, thấy Chu Tinh Ly, lập tức đứng dậy hành lễ.

    Chu Tinh Ly vung vung tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục, tự mình tùy ý lượm ghế ngồi xuống, cầm sách Thái phó xem qua, “Đang nói cái gì?”

    “Giảng lịch sử tiền triều.” Thái phó cung kính nói.

    “Tiền triều à, ” Chu Tinh Ly hiểu rõ gật gật đầu, “Hữu Ngọc, ngươi nói một chút, tiền triều khác Đại Dung ở chỗ nào.”

    “Tiền triều không có Lộc Ly, tu tiên thuật đã gần đến đường cùng. Tam tỉnh lục bộ trị quốc, phân Cửu Châu thành năm mươi quận…” Chung Hữu Ngọc bị điểm danh, liền đứng dậy, thao thao bất tuyệt nói. Tốc độ nói của hắn cực nhanh, nhanh chóng đem toàn bộ thứ Thái phó giảng thuật lại một lần.

    “Cửu Châu năm mươi quận, vậy ngươi cũng biết, lúc đó đất đai Tứ Vực có bao nhiêu?” Chu Tinh Ly lấy một quyển bản đồ lãnh thổ quốc gia trên giá sách xem.

    Chung Hữu Ngọc hơi sửng sốt, “Chắc không kém Đại Dung bao nhiêu.”

    “Sai, ” Chu Tinh Ly duỗi một ngón tay thon dài, điểm điểm bản đồ, “Chỉ có Trung Nguyên lớn như vậy.”

    “A?” Mấy người chưa từng nghe tới đều có chút giật mình, Lâm Tín đã sớm biết, lười nghe, gục xuống bàn giả bộ ngủ, dùng chân câu cẳng chân Thẩm Lâu. Chờ Thẩm Lâu nhìn sang, liền hướng y chớp chớp mắt.

    Hai người như hai thiếu niên thực thụ, đột nhiên có bí mật nhỏ riêng, nhiều hơn mấy phần ngầm hiểu ý.

    Chu Tinh Ly giảng bài, không kết cấu gì, trời Nam đất Bắc, tám phần là nói bậy. Từ đất vực biến hóa, giảng đến các nơi ăn vặt; từ trước khi khởi nguyên, giảng đến chuyện tình yêu của các đại Hoàng Đế phong lưu… Thái phó ngồi một bên nghe cau mày, liên tiếp ho khan nhắc nhở vị Thái sư đại nhân này không ra thể thống gì cả.

    “Thái phó có phải thân thể không khỏe? Trở lại nghỉ ngơi đi, nơi này có ta.” Chu Tinh Ly rất săn sóc nói.

    Thái tử cũng nghe tới say mê, biểu thị Thái phó có thể trở về nhà. Thái phó vô cùng đau đớn nhìn Thái tử, bất đắc dĩ xin cáo lui.

    “Nói đến các tộc khởi nguyên, các ngươi có biết gia tộc mình ở tiền triều làm gì?” Chu Tinh Ly không biết từ nơi nào lấy ra bầu rượu, hai chân đặt trên bàn, tự rót tự uống, “Ở tiền triều, Chu gia chúng ta luyện thép, Chung gia buôn ngựa, Thẩm gia là thổ phỉ, Hoàng gia mở lò gạch, chỉ có Đông vực Lâm gia là người đọc sách, cho nên Lâm gia thường không theo chúng ta vui chơi.”

    Nghe đến Hoàng gia mở lò gạch, loại lời lẽ sai trái này, Thái tử nhíu mày, “Thái sư nói cẩn thận, Phong gia ở tiền triều là thế gia tu tiên, bất quá hẳn giấu tài.”

    “Phụt ——” Chu Tinh Ly phun một ngụm rượu ra ngoài, cười nghiêng ngả, “Giấu tài, ha ha ha ha, có phải phụ hoàng ngươi nói không? Ha ha ha ha…” Bán gạch đại khái cũng coi như giấu tài đi.

    Những người khác đều cúi đầu nhịn cười, Chung Hữu Ngọc nhìn Thẩm Lâu nhe răng, “Nhà ngươi đúng là thổ phỉ, có phải đoạt ngựa nhà ta không?”

    “Đoạt.” Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói.

    “Ha ha…” Phong Trọng không nhịn được cười ra tiếng, bị Thái tử trừng mắt một cái lập tức im lặng.

    Lâm Tín ngồi dậy, nhìn sư phụ nháy mắt, ra hiệu hắn thu liễm một chút. Từ xưa Hoàng gia đều lưu ý xuất thân, Đại Dung bất đồng với tiền triều, người tu tiên ít tính toán, nhưng không phải không tính toán, đặc biệt Phong Chương này.

    “Hôm nay thượng triều có người đưa ra, nói sau này cống nạp đều dùng Lộc Ly, không dùng hàng hóa, kim ngân, Thái sư thấy thế nào?” Thái tử hiển nhiên không muốn tiếp tục liên quan với đề tài cái lò gạch, mâu sắc lạnh nhạt hỏi ngược lại một vấn đề.

    Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

    Cống nạp, bình thường gồm cả Lộc Ly, kim ngân, lương thực, vải vóc cùng rất nhiều đồ vật khác, toàn bộ dùng Lộc Ly, chính là muốn đem kim ngân, lương thực quy đổi thành Lộc Ly tiến cống. Thay đổi cống nạp, nhằm vào Chư Hầu Tứ Vực, ở đây có hai Thế tử gia, một nửa Liệt Hầu.

    Chu Tinh Ly thu liễm nụ cười, uống một hớp rượu, “Các quan văn đưa ra cái này, chỉ có một nguyên nhân, đó là quốc khố thiếu hụt. Trung Nguyên thiếu Lộc Ly, khó có thể cung cấp Lộc Ly cho binh lực, mới đưa ra chiêu tổn hại như thế.”

    Nghe Chu Tinh Ly chẳng hề khách khí nói ra những lời này, hô hấp Thái tử hơi ngưng lại, “Thái sư cho là, đây là chiêu tổn hại, tại sao?”

    Chương 39: Lang bạt (10)
    Chu Tinh Ly sờ sờ cằm, “Phong Trọng, ngươi nói xem.”

    Ánh mắt mọi người đều dồn lại, Phong Trọng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Thái tử, lại liếc qua sư phụ hãy còn uống rượu, chậm rãi đứng dậy, “Cống nạp đều dùng Lộc Ly, Lộc Ly sẽ tăng giá. Khi đó, vàng bạc sẽ trở nên không đáng giá. Ngoại trừ Chu gia có quặng mỏ, các Chư Hầu còn lại nhất định sẽ thu nhiều vàng bạc hơn từ thuộc thần để đổi lấy Lộc Ly, thuộc thần cũng chỉ có thể thu nhiều tiền thuế từ bách tính. Bách tính khổ, cuối cùng thiên hạ đại loạn…”

    Cách nói này, Thái tử và huynh đệ Chung gia đều chưa từng nghe qua, thực rất kinh dị.

    “Sao ngươi biết Lộc Ly sẽ tăng giá? Đổi vàng bạc trong cống phẩm thành Lộc Ly, không phải chỉ là chút đồ vật thôi sao.” Chung Hữu Ngọc còn chưa rõ.

    Thái tử cũng cau mày, nhìn về phía Chu Tinh Ly.

    “Cái này có gì mà không hiểu?” Lâm Tín cười nhạo, “Bởi vì hàng năm Chu gia chỉ đào ra lượng Lộc Ly nhất định.”

    “Đúng vậy, giống như một tiệm bán gà quay, mỗi ngày chỉ làm hai mươi con gà, vừa đủ cho mỗi đại gia mua một con. Bây giờ đều muốn mua hai con, gà không đủ, cũng chỉ có thể người nào trả giá cao người ấy được.” Phong Trọng tận chức tận trách mà giải thích.

    “Nói rất hay!” Hoàng Đế Phong Trác Dịch cười đi vào, xua tay ra hiệu mọi người không cần đa lễ, vỗ vỗ vai Phong Trọng, “Hoàng nhi quả là trụ cột nước nhà.”

    “Phụ hoàng quá khen.” Phong Trọng vội vã cúi đầu, cuối cùng vẫn là thiếu niên, được phụ thân khích lệ, trong ngữ điệu không nhịn được mang theo vài phần nhảy nhót.

    Thái tử hàm dưới căng cứng, không nói một lời.

    Thẩm Lâu nhìn tình cảnh này, mâu sắc hơi tối tăm. Đời trước thời điểm Lục Hoàng tử hồi cung, cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, cũng chưa từng nghe nói Hoàng Đế coi trọng vị điện hạ này, đều là Thái tử tự bài xích Phong Trọng. Xảy ra khác thường tất có nguyên nhân, Hoàng Đế bây giờ biểu hiện như vậy, có ý đồ gì?

    Ngày hôm đó, sau giờ học, Hoàng Đế liền cho Anh Vương chức vụ Trung Thư Tỉnh Hành Tẩu, mỗi ngày đi Trung Thư Tỉnh mang tấu chương được xử lý qua tới Ngự Thư phòng.

    Trung Thư Tỉnh Hành Tẩu, cũng không phải chức quan chính thức, nhưng tiếp xúc nhiều với chính vụ, là người Đế Vương cực kỳ tín nhiệm mới có thể đảm nhiệm.

    Đảo mắt qua ngày mười lăm tháng tám, khí trời ngày một lạnh hơn.

    Thi Thu dậy sóng qua đi, trong thành Đại Dung vắng lặng hơn rất nhiều, Thẩm Lâu ngồi ở lầu hai trà lâu, nghe Hoàng Các báo cáo tình hình gần đây.

    “Sau thảm sát Nhạn Khâu, không xuất hiện bất kỳ tung tích người Man nào khác. Hạ Lục Hồn là dũng sĩ người Man tôn xưng, cụ thể là ai khó có thể điều tra rõ. Nhưng thuộc hạ nghe nói, thủ hạ của Trảm Lang tướng quân Ôn Thạch Lan có một kỳ nhân, chiều cao chín thước, lực có thể khiêng đỉnh, không biết có phải vị Hạ Lục Hồn này hay không.” Hoàng Các nhận tin tức từ khắp nơi, nói chuyện gọn gàng, trình độ tiến bộ vượt bậc.

    Thẩm Lâu vuốt ve chuôi Ngu Uyên kiếm, “Ôn Thạch Lan, gần đây có dị động gì không?”

    “Tin tức Hoán Tinh Hải nói, hắn đang chinh phạt bộ Đạt Ngạn.” Đang nói, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào của Chung Hữu Ngọc, Hoàng Các lập tức ngừng báo cáo, đứng nghiêm bên cây cột.

    “Sao lại ngồi trong góc phòng nhỏ này, hại ta tìm mãi.” Chung Hữu Ngọc mang theo một bao hạt dưa vén rèm tiến vào, Chung Vô Mặc đi theo phía sau, mặt trầm như nước.

    “Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lâu thấy sắc mặt Chung Vô Mặc, mở miệng hỏi.

    “Ai, còn không phải việc trở về Tây Vực. Ta thấy Hoàng Thượng quyết chờ tới lúc đôi ta đến quan mới thả người, Thái tử đi nói cũng không hữu dụng.” Chung Hữu Ngọc thở dài, kéo đệ đệ ngồi xuống, ngày mười lăm tháng tám, thúc phụ Chung Tùy Phong lần thứ hai nỗ lực đón hắn trở về, lại bị Hoàng Đế bác bỏ.

    “Nghe thuộc thần nhà ngươi nói, những người làm loạn, hiện tại thế nào?” Thẩm Lâu đem ấm trà giao cho Chung Hữu Ngọc, để hắn tự châm trà.

    “Ai, đừng nói nữa, Tây Vực bây giờ loạn thành đoàn, thúc phụ chỉ có thể triệu thuộc thần thương nghị, thương nghị. Nhóm thuộc thần mỗi người mỗi ý, thúc phụ cảm thấy cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt, không có cách nào quyết đoán, vứt một bên trì hoãn.” Chung Hữu Ngọc trong lòng tức giận, rót một ngụm trà lớn.

    Chung gia từ từ suy yếu, huynh đệ bọn họ lại chỉ có thể bị vây trong một tấc vuông ở kinh thành.

    Thẩm Lâu cụp mắt, không bình luận gì tới việc của Chung gia. Trong đại sảnh dưới lầu truyền đến từng đợt ồn ào, Hoàng Các đi ra ngoài liếc mắt nhìn, phát hiện vài người đọc sách đang thảo luận tình hình chính trị đương thời, ai nấy tranh chấp mặt đỏ tới mang tai.

    “Thái tử cho ngươi bao?” Thẩm Lâu chỉ chỉ mấy chỗ đó, những người uống trà kia đều là thư sinh nhà nghèo, mấy hôm nay ngày nào cũng tới tán gẫu trong trà lâu đắt giá, đều ghi dưới danh nghĩa Chung Hữu Ngọc.

    Chung Hữu Ngọc mỉm cười, “Thái tử muốn cùng Anh Vương tranh quyền, liền bày ra chiêu này. Cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ thế nào, cưng chiều Anh Vương như vậy, Thái tử có thể không nóng nảy sao?”

    Hoàng Thượng nghĩ thế nào, Lâm Tín biết.

    Xem phần tấu chương trong tay này, Lâm Tín cười thầm, cuối cùng cũng đến.

    【 Tứ Vực hoành hành vô kỵ, nuôi quân đông đảo, không nghe hiệu lệnh từ lâu, cứ thế mãi, quân uy mỏng, giang sơn rung chuyển, tông miếu không tồn. Thi hành luật Cát Lộc, dùng cống nạp tước đất Chư Hầu…】

    Cùng bản đời trước nhìn thấy nửa chữ không kém, Lâm Tín tỉ mỉ phân biệt chữ viết, hoa lệ có thừa, lực đạo không đủ. Tiên giả viết chữ, luôn mang theo một chút linh lực, rất dễ dàng viết xuyên mặt giấy, người này viết nhẹ vô cùng, hẳn là người phàm.

    Đúng là người phàm!

    Phong Trọng cũng nhìn phần tấu chương này, cau mày.

    “Cửu Oanh nghĩ thế nào?” Phong Trác Dịch hỏi Phong Trọng.

    “Phương pháp này đối với Hoàng quyền rất có ích, nhưng muốn thi hành không phải dễ. Các đại gia tộc thế lực mạnh mẽ, sợ là không ai đủ quyết đoán thực hiện.” Phong Trọng ăn ngay nói thật.

    Cái gọi là luật Cát Lộc, chính là hàng năm tại thời điểm Chư Hầu cống nạp, nghiêm ngặt kiểm tra thực hư, nếu như cân lượng hoặc phẩm chất không đủ, liền cắt đi một phần đất phong coi như trừng phạt. Một lần cắt một huyện, chậm rãi mà làm, cứ thế mãi, mấy đời sau, đất phong Chư Hầu không còn sót một tấc.

    “Hoàng Nhi quả thực thông tuệ, về mặt này, Thái tử không kịp ngươi nhiều rồi.” Hoàng Đế cảm khái nói.

    Phong Trọng hơi biến sắc, vội không dám nhận, “Nhi thần bất quá mở miệng nói bậy, Thái tử ca ca hùng thao vĩ lược, không phải người nhi thần có thể so được.”

    Hoàng đế cười ý vị thâm trường, “Không cần tự coi nhẹ mình, Trẫm khi xưa cũng không chính không trưởng.”

    Lời này nói ra, ý tứ đã rõ ràng. Phong Trọng không dám nói tiếp, giả bộ không nghe.

    “Lộc Ly chính là thiên hạ kế, việc này thật không dễ. Người tiếp trọng trách này, Trẫm sẽ cho hắn quyền bính vô thượng, ” Phong Trác Dịch nhìn Lâm Tín cúi đầu không nói, “Anh Vương làm Trung Thư Tỉnh Hành Tẩu đã lâu, có người nào muốn đề cử không?”

    Luật Cát Lộc này, mấy năm trước đã có người đưa ra, hoàn thiện đến nay, Phong Trác Dịch xác thực đã có kế hoạch tỉ mỉ, chỉ là cây đao đứng trước mặt người khác kia vẫn chưa tìm được.

    Thái tử đề cử, năng lực như Chu Kháng, cũng không khiến Phong Trác Dịch thoả mãn. Chu Kháng tàn nhẫn có thừa, quyết đoán không đủ, xuất thân tiểu gia, đối với đại quý tộc có oán hận, cũng có nỗi sợ hãi tự nhiên.

    Mấy lần nói chuyện, Hoàng Đế vui mừng phát hiện, Lâm Tín đúng là cây đao hắn muốn tìm. Giết hai mươi ba người Man mặt không biến sắc; thực lực mạnh mẽ có thể mấy chiêu đánh bại Võ Trạng Nguyên; cao ngạo phẫn quyến, tự giác giữ khoảng cách với gia tử thế gia; kiêu căng khó thuần, đến mặt mũi Thái tử cũng không cho.

    Nhưng đao sắc cần khống chế chuôi, cái chuôi này, chính là Lục Hoàng tử.

    Phong Trọng còn chưa phản ứng lại, Lâm Tín đã quỳ một chân trên đất, “Thần, nguyện vì bệ hạ cắt lộc!”

    “Lâm Tín, ngươi cũng biết làm vậy nghĩa là gì?” Hoàng Đế đứng dậy, thần sắc khó lường nhìn hắn.

    “Thần không biết, nhưng thần biết, gia phụ nhận hoàng ân chưa trả!” Lâm Tín ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đối diện cùng Hoàng Đế, như sói mới rời hang, không sợ hãi, một lòng trung tâm.

    “Được được được!” Phong Trác Dịch kích động không thôi lùi lại, giơ tay, thị vệ nâng một thanh loan đao cũ kỹ đi tới, “Trẫm thấy ngươi còn chưa có linh kiếm, ban cổ đao Thôn Câu này cho ngươi, sau này, thấy đao như thấy Trẫm.”

    Sự tình phát sinh quá nhanh, Phong Trọng trợn mắt há mồm nhìn tất cả những thứ này, ra khỏi Ngự Thư phòng mới phục hồi tinh thần, nắm Thôn Câu trong tay Lâm Tín, “Tín Tín, chúng ta trả lại thanh đao này cho phụ hoàng, ngươi không thể làm cái này.”

    Lâm Tín đoạt lại Thôn Câu, cười nói: “Làm sao, chỉ ngươi thăng quan, không cho ta phát tài à?”

    Phong Trọng ngăn hắn lại, vội la lên: “Tài này như vậy phát tốt được sao? Ngươi biết làm vậy là làm cái gì không?” Phổ biến luật Cát Lộc, chính là trở thành địch của hết thảy Chư Hầu thế gia!

    “Ta biết.” Lâm Tín thấp giọng nói, không ai so với hắn rõ ràng hơn luật Cát Lộc này, cũng chính là lệnh Chước Lộc sau này, là làm cái gì. Đẩy sư đệ còn muốn dài dòng ra, trực tiếp chạy về Đông Cung.

    Hắn lại làm chuyện xấu, đến nói cho Thẩm Thanh Khuyết một tiếng.

    Thẩm Lâu mới từ ngoài cung trở về, vừa vào Đông cung liền gặp thái giám đến tuyên chỉ, cùng Lâm Tín mang theo yêu đao Thôn Câu bên hông. Thánh chỉ tuyên bố, phong Lâm Tín làm Cát Lộc Hầu, kế thừa đất phong của phụ thân Lâm Tranh Hàn, cùng tước vị Liệt Hầu. Ban thưởng bảo đao Thôn Câu, cùng vô số kỳ trân dị bảo.

    “Hoàng Thượng phong ta làm Cát Lộc Hầu, ” Lâm Tín đuổi cung nhân đi, nhảy đến trước mặt Thẩm Lâu, giơ Thôn Câu khoe khoang, “Còn thưởng ta cây đao này.”

    Ánh mắt Thẩm Lâu chìm sâu trong tối tăm nhìn hắn, chậm rãi tiếp nhận thanh yêu đao, lặng im một lúc lâu, tàn nhẫn ném xuống đất, “Lâm Bất Phụ, tại sao ngươi lại làm Cát Lộc Hầu? Tước vị này đời trước mang đến cho ngươi cái gì ngươi không nhớ sao?”

    Lâm Tín trố mắt nửa ngày, khóe miệng mới động, “Lại? Đời trước?”

    Thuộc truyện: Chước lộc