Chước lộc – Chương 64-66

    Thuộc truyện: Chước lộc

    Chương 64: Diệt Lang (1)
    Chung Vô Mặc chậm rãi di chuyển, ngồi xuống trước thi thể Chung Tùy Phong, giơ tay khép lại hai mắt cho hắn.

    Lâm Tín cúi đầu, nhìn hai tay mình đầy máu tươi, không nói một lời.

    Năm đó trong thành nhỏ ở Lạc Xuyên, sư phụ nói với một người hiểu nhầm bị kế mẫu trì hoãn tiền đồ một câu, “Bồng Lai có đường, một chốc sai hận”. Bây giờ dùng để nói hắn, vừa vặn thích hợp.

    Chung Trường Dạ linh lực mạnh mẽ, thủ đoạn trác tuyệt, là một phương kiêu hùng, Hoàng Đế cũng phải nhường ba phần, là kẻ thù đời trước Lâm Tín khó vượt qua nhất. Nếu biết kẻ thù giết là Chung Tùy Phong, hắn căn bản không cần trở thành Cát Lộc Hầu quyền binh vô thượng.

    Bồng Lai có đường, cố tình đi thành đường bụi gai. Một chốc sai hận, đứt đoạn người vô tội vĩnh viễn không thể luân hồi.

    Thẩm Lâu ôm lấy hắn.

    “Đây là thế nào?” Chu Tinh Ly sang đây xem đồ đệ, bỗng nhiên một đạo kim quang chói mắt từ chân trời đến, khiến người không mở mắt nổi, “Đây là người nào nha?”

    Một đội Kim Ngô vệ thân mang kim giáp, theo sau Chung Hữu Ngọc sứt đầu mẻ trán, rơi xuống trong viện rách nát.

    “Nhị thúc! Chung Lục!” Chung Hữu Ngọc nhìn thấy hai người dưới đất, kinh hô chạy nhanh tới, thấy vết đao Thôn Câu trên cổ Chung Tùy Phong, nhất thời mù quáng, quay người nắm lấy vạt áo Lâm Tín, “Là cha ta giết cha ngươi, oan có đầu nợ có chủ, ngươi giết thúc thúc ta làm chi?”

    Chung Tùy Phong tuy vô năng, tuy nhu nhược, nhưng từ nhỏ đối xử cực tốt với hai huynh đệ họ. Phụ thân nghiêm khắc, mỗi ngày đều không dễ chịu, đặc biệt là Chung Hữu Ngọc nghịch ngợm thường thường chịu đòn. Nhị thúc vẫn luôn sứt mẻ nói lắp đỡ lời, nói hắn còn nhỏ.

    “Xin lỗi.” Lâm Tín nói giọng khàn khàn.

    “Nói xin lỗi liền có thể giải quyết sao? Nhị thúc ta đã chết rồi!” Chung Hữu Ngọc khóc lên, “Coi như hắn tư thông với địch phản quốc, cũng không tới phiên ngươi giết hắn!”

    Hắn đã chủ động dẫn Kim Ngô vệ tới tìm thúc thúc, tự đưa người tới gặp Hoàng Đế, không chừng có thể được xử lý khoan dung. Nhưng bây giờ, hi vọng nào cũng hoàn toàn tan biến.

    “Chung Hữu Ngọc!” Thẩm Lâu gỡ tay Chung Hữu Ngọc.

    “Là thúc thúc giết, không phải cha, ” Chung Vô Mặc đột nhiên mở miệng, dùng đôi mắt đen kịt không gợn sóng nhìn về phía huynh trưởng, “Vào cung, là kế của thúc thúc.”

    Chung Hữu Ngọc bị Thẩm Lâu đẩy lảo đảo, nghe tiếng đệ đệ, nhất thời sửng sốt.

    Tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ có gia thần Ngô Triệu Dương đến cùng Chung Hữu Ngọc, đang cùng Kim Ngô vệ giao thiệp. Kim Ngô vệ quyết định mang thi thể Chung Tùy Phong về kinh, để Hoàng Đế xử lý.

    “Hầu gia cần phải theo chúng ta hồi kinh?” Thống lĩnh Kim Ngô vệ tới hành lễ với Lâm Tín.

    “Tết đến nơi rồi, hồi kinh cái gì, chúng ta về Nam Vực.” Chu Tinh Ly khoát tay nói.

    “Nhưng, việc này do Hầu gia bẩm tấu lên, thuộc hạ không tiện bàn giao với Hoàng Thượng.” Thống lĩnh có chút khó khăn.

    “Bản Hầu khi nào bẩm tấu lên?” Lâm Tín ngẩng đầu nhìn bọn họ, mâu sắc lạnh lùng nghiêm nghị. Từ sau khi biết việc làm giữa Chung Tùy Phong và người Man, hắn một đường mệt mỏi, khi nào có thời gian cáo trạng với Hoàng Đế.

    Kim Ngô vệ lập tức không dám lên tiếng, “Không phải Hầu gia bẩm tấu lên sao? Vậy để thuộc hạ trình báo cho Hoàng Thượng.” Dứt lời, cũng không dám nhiều lời nữa.

    Ngô Triệu Dương đi tới một bên thi thể Chung Lục, nhìn kỹ một chút, vừa liếc nhìn Chung Tùy Phong, không vui không mừng. Nắm mặt dây chuyền ngọc thạch bên hông, bờ môi khẽ nhúc nhích, giống như không tiếng động mà nhắc tới cái gì.

    Thẩm Lâu nhìn thấy động tác của hắn, mâu sắc hơi tối tăm. Nhớ tới năm ấy ở Nam Vực gặp Ngô Triệu Dương, Lâm Tín còn cùng y thảo luận về ngọc bội miếng bánh ngọt hoa quế Ngô Triệu Dương mang theo, thực sự buồn cười.

    “Ngô Vạn Hộ, ngọc bội kia của ngươi, là của ai?” Thẩm Lâu trầm giọng hỏi.

    Ngô Triệu Dương nhìn về phía Thẩm Lâu, tựa hồ có hơi kinh ngạc y vậy mà chú ý tới ngọc bội của mình, nhưng vẫn cung kính đáp, “Là Tiểu Việt, không biết Thế tử còn nhớ?”

    Năm ấy trên Thu cống yến, Đoạn kiếm khách Ngô Việt hào quang rực rỡ, thanh niên trẻ cười rộ lên sẽ lộ răng nanh nhỏ.

    Kim Ngô vệ và huynh đệ Chung gia thương lượng xong, bắt đầu thu thập thi thể Chung Tùy Phong, không ai chú ý tới bên này.

    Ngô Triệu Dương nhìn hoàng ngọc bánh ngọt hoa quế trong tay, dùng ngữ khí nói chuyện trời đất, cùng Thẩm Lâu hàn huyên, “Hắn là hài tử có linh mạch tốt nhất Ngô gia chúng ta, Quốc Công gia từng nói hắn là có tư chất thượng đẳng. Tiểu càng muốn thi Võ trạng nguyên, muốn ra chiến trường, muốn mang chức Liệt Hầu trở về. Hắn bội phục nhất, ngưỡng mộ nhất Huyền Quốc công… Rất lâu không có ai cùng ta tán gẫu về Tiểu Việt, khiến Thế tử cười chê rồi.”

    Thẩm Lâu nhìn Ngô Triệu Dương dường như cố gắng khắc chế cái gì, thần sắc phức tạp.

    Lâm Tín nghe nói như thế, liếc mắt nhìn Kim Ngô vệ bên kia.

    Đến Đại Hoang lấy Giác Linh, cũng không phải lâm thời nảy lòng tham gì, Chung Tùy Phong là muốn chạy trốn tới Bắc Mạc. Hắn gấp gáp như vậy mà muốn chạy trốn, tất nhiên đã biết Kim Ngô vệ sẽ tới bắt hắn. Trong thời gian ngắn như vậy, Hoàng Đế là như thế nào biết được Chung Tùy Phong tư thông với địch phản quốc?

    “Đêm đó ở Mạc Quy Sơn, là ngươi dẫn ta tới thấy người Man?” Lâm Tín nhìn chằm chằm Ngô Triệu Dương.

    Ngô Triệu Dương khẽ mỉm cười, “Hầu gia đang nói cái gì, tiểu nhân không biết.”

    Kim Ngô vệ mang theo thi thể cùng Chung Hữu Ngọc, đi suốt đêm hồi kinh. Ngô Triệu Dương thì lưu lại chăm sóc Chung Vô Mặc, đưa Nhị thiếu gia hồi Mạc Quy Sơn.

    Trước khi rời đi, Ngô Triệu Dương nói khẽ với Lâm Tín, “Hầu gia nếu muốn tìm tro tàn, có thể hướng Bắc Mạc đi.”

    Đồng tử Lâm Tín co rụt, định hỏi lại, người kia đã cõng Chung Vô Mặc, đạp lên linh kiếm biến mất trong trời đêm.

    “Không cần đuổi, hắn biết cũng không nhiều.” Chu Tinh Ly thở dài, cầm Tuyết Tịch trên lưng Lâm Tín kiểm tra. Hắn thấy mộ phần phu thê Lâm gia bị lật cả đáy lên trời, biết xảy ra chuyện, liền thả Mò Ngư ra tìm tới đây.

    Mò Ngư nếu có thể dùng để cầu cứu, dĩ nhiên cũng có thể dùng để tìm người, chỉ cần chạy theo nó là được.

    “Sư phụ, nương ta đến tột cùng là ai?” Lâm Tín giơ Giác Linh trong tay lên.

    Chu Tinh Ly có chút ngượng ngùng, hài tử lớn hơn, không thể dùng mấy câu như “Khi còn bé bị đông” lừa gạt, “Nương ngươi, bản danh gọi Ô Lạc Lan Đạt Tô, là bào muội [1] của Khả Hãn Ô Lạc Lan Hạ Nhược.”

    [1] em gái ruột

    Lâm Tín và Thẩm Lâu không khỏi kinh ngạc, những người Man kia gọi Thánh nữ, hai người bọn họ chỉ cho rằng liên quan tới Đại Vu, không ngờ lại là Bắc Mạc Công chúa!

    “Keng ——” Giác Linh đột nhiên vang lên, tựa hồ đáp lại Chu Tinh Ly.

    “Năm ấy người Man Đại Vu không biết mắc bệnh gì, nhất định tôn nàng làm Thánh nữ, còn muốn bắt nàng tế trời, Hạ Nhược vậy mà đồng ý. Nàng không muốn chết, liền trốn thoát, gặp cha ngươi.” Chu Tinh Ly đem bí mật chôn giấu nhiều năm nói ra, chính mình cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm Giác Linh quơ quơ, “Linh khí này, là Lan Tô dùng để tìm quặng mỏ Lộc Ly.”

    Ô Lạc Lan Đạt Tô, có một hạng năng lực đặc biệt, nàng có thể mượn dùng đôi mắt động vật đề nhìn vạn vật. Giác Linh này, thường treo trên sừng lộc, một khi tìm được quặng mỏ Lộc Ly, nàng có thể đem tàn hồn bám vào trên mắt lộc, nhìn thấy vị trí cụ thể.

    “Ngươi cho rằng Tinh phu nhân vì sao yêu thích ngươi?” Chu Tinh Ly thấy sắc mặt đồ đệ không tốt, liền nói chuyện khác đùa hắn. Lâm Tín không kế thừa năng lực nương hắn, chỉ là vẫn có chút ảnh hưởng, do vậy động vật nhỏ, đều thích thân cận hắn.

    Lâm Tín đoạt lại Giác Linh, trân trọng nâng, “Đừng lộn xộn, trong này có tàn hồn.”

    “Thật sao, vậy mau mau thả đi. Tuy thiếu mảnh thần hồn không ảnh hưởng đầu thai, nhưng chung quy không tốt.” Chu Tinh Ly lấy ra một hộp chu sa, muốn họa trận.

    “Ta không!” Lâm Tín ôm Giác Linh vào trong lòng, tàn hồn kia giữ dáng dấp mẫu thân, mang theo bên người hắn còn có thể luôn luôn nhìn thấy.

    Người sau khi chết, hồn phách chia lìa. Hồn về trời, phách xuống đất. Chỉ cần phách không tán, vẫn có thể đầu thai. Những người như Chung Trường Dạ không thể luân hồi, là vì cả hồn lẫn phách đều bị Lâm Tín bóp nát. Tia tàn hồn này là từ trong thần hồn tách ra, không ảnh hưởng luân hồi.

    “Thiếu hồn, đời sau lĩnh hội kém.” Thẩm Lâu thấp giọng khuyên hắn.

    Lâm Tín nhìn Thẩm Lâu, nắm thật chặt Giác Linh trong tay, “Ta nghĩ, nhìn nàng thêm một chút.”

    Chu sa họa trận, Lộc Ly tụ linh, không cần âm kính, có thể nhìn thấy hồn ảnh. Tàn hồn nhợt nhạt, trôi nổi trên dưới trong trận pháp, mê man nhìn quanh. Chu Tinh Ly chậm rãi tách sợi tàn hồn từng chút từ trong Giác Linh ra ngoài, chặt đứt liên hệ giữa nàng và Giác Linh, thả về trời.

    “Nương, ta là Duẫn Trì, ta lớn rồi, ngươi nhìn ta một chút.” Lâm Tín nhìn Ô Lạc Lan Đạt Tô trong trận pháp, vạn phần không muốn, muốn đem dáng dấp kia khắc sâu vào tâm trí, vĩnh viễn không quên.

    Tàn hồn ánh mắt trống rỗng mà nhìn sang, u hồn thoát ly linh khí, dần dần trở nên sáng ngời. Một khắc trước khi thăng thiên, tàn hồn vốn hồ đồ, đột nhiên mở miệng, kêu một tiếng: “Quát Nô.”

    Quát Nô là nhũ danh thực sự của Lâm Tín, ở Cực ngữ ý là sói con. Chỉ là Lâm Tín không hiểu Cực ngữ, nghe thành Duẫn Trì.

    Thanh âm kia, ôn nhu thanh thoát, hệt như tiếng mẫu thân dỗ hắn ngủ trong mộng.

    “Nương!” Lâm Tín vồ tới bắt được khoảng không, tàn hồn biến mất không còn tăm hơi, ngay cả linh quang trận Chu Tinh Ly vẽ cũng vụt tắt. Trước mắt đột nhiên tối sầm.

    “Tín Tín!” Thẩm Lâu nhanh chóng tiếp được hắn, người đã ngất đi.

    Chu Tinh Ly còn chưa kịp khoe khoang trận pháp mới của mình, đã bị đồ đệ dọa sợ, nhanh chóng kéo tay hắn xem. Lúc này mới phát hiện, đầy tay máu tươi kia không phải do giết người dính lên, mà là chính hắn. Vết thương trên bàn tay nứt toác, đã nhuộm nửa người, có điều hắn mặc y phục tối màu, không nhìn ra.

    “Đây là chú thuật, trước tiên cần phải giải nguyền rồi cầm máu, không thì không thể không lành được!” Chu Tinh Ly vô cùng đau đớn nói.

    Lâm Tín tỉnh lại lần nữa, là ở Hoán Tinh Hải. Trong phòng tràn đầy hương cây cỏ lành lạnh, đều là mùi vị trên người Thẩm Lâu.

    Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của sư phụ, “Ai, Thẩm Kỳ Duệ, ta lưu lại Hoán Tinh Hải cùng ngươi ăn Tết, ngươi có cao hứng không? Xem ta đối với ngươi thật tốt, đến Tết cũng không về nhà.”

    Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ không rõ ý tứ hàm xúc mà hừ một tiếng, “Kia thật đúng là cám ơn ngươi.”

    “Ai, không cần khách khí. Người Chu gia đều rất tốt, đặc biệt đối với lão quả phụ, lão góa thê.”

    “Chu Diệc Tiêu!”

    Chương 65: Diệt Lang (2)
    Lâm Tín đứng dậy, tìm không được Thẩm Lâu, ra ngoài hỏi sư phụ.

    Thẩm Kỳ Duệ và Chu Tinh Ly, đang ở dưới tán phong trong viện uống rượu. Thấy Lâm Tín đi ra, Thẩm Kỳ Duệ quay đầu chào hỏi hắn, Chu Tinh Ly nhân cơ hội gảy một quả cầu tuyết vào trong ly của Thẩm Kỳ Duệ, “Tín Nhi, lại đây rót rượu cho sư phụ.”

    “Thanh Khuyết đâu?” Không để ý đến yêu cầu vô lý của sư phụ nhà mình, Lâm Tín bước tới dưới tán phong, trực tiếp hỏi.

    “Hắn mới vừa uống thuốc, ngủ, ” Chu Tinh Ly hàm hồ nói, bưng chén rượu lên nhìnThẩm Kỳ Duệ hất hất cằm, “Đến đến, uống một ly.” Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.Thẩm Kỳ Duệ cũng không thèm nhìn tới mà nâng chén, nuốt một miệng đầy tuyết.

    “Ha ha ha ha…” Chu Tinh Ly cười đến ngất ngưởng.

    Lâm Tín nhìn tư thế hai người, hơi nhíu mày. Nơi này là Phong Tân Thẩm Lâu ở, bị Chu Tinh Ly đùa cợt như vậy, Thẩm Kỳ Duệ cũng không có ý đứng dậy rời đi, hiển nhiên là không yên lòng cái gì.

    Phòng khách, Hoàng Các đang đàng hoàng đứng ngoài cửa trông coi, thấy Lâm Tín tới lập tức hành lễ, “Hầu gia, Thế tử vừa ngủ, ngài lát nữa hãy trở lại gặp y.”

    “Tránh ra!” Lâm Tín mặt lạnh, đẩy cửa phòng khách ra.

    “A…” Tiếng rên rỉ trầm thấp, tại lúc cửa gỗ mở ra lập tức nhào vào trong tai Lâm Tín, khác nào một đạo sấm nổ, đánh hắn đến đầu quả tim nhức nhối. Trên giường Thẩm Lâu cau mày, cực lực nhẫn nại thống khổ.

    “Hầu gia!” Tử Xu trông coi bên giường đang lau mồ hôi cho Thế tử, thấy Lâm Tín tiến vào, nhất thời có chút bối rối.

    Thẩm Lâu mở mắt ra, trên lông mày dính mồ hôi hột, dù vô cùng đau đớn, trong mắt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí mang theo ý cười, “Tín Tín, ngươi đã tỉnh.”

    “Xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín bỏ giày bò lên giường, đem Thẩm Lâu ôm vào trong ngực, cảm thấy y run nhè nhẹ, lấy ra một viên thuốc cho y ăn.

    “Chu tiên sinh cho bù đắp hồn.” Tử Xu thay Thế tử hồi đáp.

    Thẩm Lâu lắc đầu, Tiêu Dao hoàn tuy tốt, sẽ khiến ý thức của y mơ hồ. Y cần đối kháng với hồn vừa bổ, cắn nuốt đối phương, tốt nhất vẫn nên duy trì tỉnh táo.

    “Ngươi ra ngoài đi.” Lâm Tín xua tay, bảo Tử Xu rời, còn mình tháo tất ngồi vào ổ chăn.

    Tử Xu cũng cảm thấy bản thân rất thừa thãi, yên lặng mà lui ra đóng cửa lại, cùng Hoàng Các canh cửa.

    “Sư phụ cho ngươi bổ cái gì?” Lâm Tín nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu Thẩm Lâu, tuy rằng có thể giảm bớt thần hồn đau đớn không nhiều, nhưng có còn hơn không.

    Thẩm Lâu ngược lại được lợi, cảm thấy đau đớn giảm nhẹ không ít, “Ta cũng không biết, nói không phải hồn người, bảo ta yên tâm.”

    Không quản sinh hồn tử hồn, đều sẽ tạo thành ký ức hỗn loạn, huống hồ dùng hồn người khác đến bổ hồn, vốn cũng không phải việc tốt. Chu Tinh Ly nửa năm này ở bên ngoài, không biết tìm vật liệu quái lạ gì, vỗ ngực bảo đảm lần này có thể chữa khỏi cho Thẩm Lâu.

    Thẩm Kỳ Duệ không yên lòng, lúc này mới canh giữ ở Phong Tân, chịu đựng Chu Tinh Ly gây sự.

    Tìm tới Thẩm Lâu, ngửi hương cây cỏ lành lạnh trên người y, thân thể Lâm Tín còn suy yếu liền đánh ngáp.

    “Còn buồn ngủ?” Thẩm Lâu ra hiệu hắn nằm xuống.

    Lâm Tín rất biết nghe lời mà nằm xuống, giống như bạch tuộc leo tới trên người Thẩm Lâu, nửa ngày mới nói một câu, “Ta không nên giết Chung Trường Dạ.”

    “Đời trước, ngươi đã đền mạng.” Thẩm Lâu vuốt ve sau lưng hắn.

    “Nhưng ta đem kiếp sau, kiếp sau sau nữa, của hắn, đều giết.” Lâm Tín vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Lâu, không biết mình có còn tư cách hay không, dùng bàn tay này dính khoản nợ máu này ôm Thẩm Lâu.

    Nửa ngày, không nghe Thẩm Lâu trả lời. Lâm Tín thấp thỏm ngẩng đầu nhìn y, thấy y hơi nâng cằm, trên cổ gân xanh chằng chịt, hiển nhiên đang nhẫn nhịn chịu đau.

    Lâm Tín đến gần, hôn một cái lên cằm y. Thẩm Lâu cố gắng ngừng đau đớn, hôn trở về một cái, “Nên trả, ngươi đều trả sạch, không nên tự trách.”

    “Hả?” Lâm Tín cảm thấy câu nói này của Thẩm Lâu không đơn giản, muốn hỏi lại, lại bị Thẩm Lâu đè đầu.

    “Tin ta, Quát Nô.” Thẩm Lâu nhẹ giọng nói, chậm rãi nhắm mắt lại.

    Cơn buồn ngủ của Lâm Tín lập tức bay biến sạch, mở to mắt lưu luyến nhìn mặt Thẩm Lâu. Hắn không muốn rời xa Thẩm Lâu, người này là an ủi duy nhất của hắn trong những năm tháng thống khổ nhất, dù thế nào cũng không nỡ buông tay.

    Lông mi run rẩy, Thẩm Lâu chậm rãi mở mắt ra, hẳn là đã tiêu hoá đồ bổ, trên mặt cũng không còn vẻ đau đớn, cơ thịt tứ chi cũng thả lỏng. Hai con ngươi đen kịt, mang theo vài phần hồ đồ, tò mò nhìn Lâm Tín.

    “Tỉnh rồi, còn đau không?” Lâm Tín đưa tay nắm mặt y. Thẩm Lâu ngoan ngoãn cho hắn nắm, cuối cùng, ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng liếm một cái.

    “Ồ?” Động tác này, bình thường Thẩm Thanh Khuyết chắc chắn sẽ không làm, Lâm Tín không cảm thấy đáng yêu, chỉ thấy sợ nổi da gà, cọ một chút ngồi xuống, “Thẩm Lâu, ngươi còn nhận được ta không?”

    Thẩm Lâu cùng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn hắn. Cái này càng kỳ quái, một đại nam nhân, làm ra loại động tác vô tội ấu trĩ này.

    “Tín Tín.”

    Hoàn hảo, nhận ra. Lâm Tín còn chưa kịp thở một hơi, liền bị Thẩm Lâu dùng đầu đẩy ngã trên giường, chui tới cọ ngực qua lại.

    “Sư phụ!” Lâm Tín gân cổ họng, lớn tiếng gọi.

    “Binh!” Cửa sổ phòng khách bị đẩy mở toang, Chu Tinh Ly nhảy vào, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

    “Ngươi cho hắn bù đắp thứ gì?” Lâm Tín khóc không ra nước mắt mà bị Thẩm Lâu đè lên giường liếm cổ, cọ đầu.

    Thẩm Kỳ Duệ chạy theo đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi đen mặt, “Còn thể thống gì! Thanh Khuyết, mau đứng lên!”

    Thẩm Lâu nghe đến tiếng phụ thân, liền ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng, “Ta hơi không khống chế được bản thân.” Vừa mơ một giấc mộng thật dài, mơ mình ở trong rừng chạy như bay, ăn cỏ xanh tươi mới mát lành, uống nước suối còn ngọt ngào hơn cả rượu hoa lê. Tỉnh lại nhìn thấy Lâm Tín, không nhịn được muốn cùng hắn chà xát đỉnh đầu.

    “Đến đến, thần hồn ly thể để ta xem một chút.” Chu Tinh Ly sai Thẩm Kỳ Duệ đi đóng cửa, lôi kéo Thẩm Lâu ngồi xuống, nhanh chóng xếp đặt mấy khối Lộc Ly xung quanh y.

    Nhắm mắt, thần hồn xuất khiếu.

    Trong ánh Lộc Ly, hiện ra thần hồn Thẩm Lâu sáng ngời. Thần hồn kia không khác Thẩm Lâu bình thường chút nào, chỉ là bên trái đỉnh đầu, mọc thêm một cái sừng hươu kỳ quái.

    “A, bổ chính là Cửu Sắc lộc.” Chu Tinh Ly hiểu rõ, giơ ngón tay điểm mi tâm Thẩm Lâu, hét lớn, “Hồi hồn!”

    Thần hồn trở lại thân thể, Thẩm Lâu mở mắt ra, đỡ đầu chịu đựng một trận trời đất quay cuồng.

    “Đó là cái gì?” Thẩm Kỳ Duệ cũng nhìn thấy dáng dấp thần hồn, hơi nhíu mày.

    “Ngươi cho hắn bù đắp thú hồn!” Lâm Tín không thể tin nhìn về phía sư phụ, “Không phải nói thú hồn không thể dùng sao?”

    “Đây là linh thú hồn.” Chu Tinh Ly lấy Hoàng Tuyền Châu bát diện linh lung ra, bây giờ hạt châu linh lóng lánh, như túi gấm chứa đầy bảo thạch, kiêu ngạo mà phát sáng huyền diệu.

    Thế gian ngoài thú hoang tầm thường, còn có một phần gần với Độc Ưng, gọi là linh thú. Chúng nó trời sinh có linh mạch, có thần hồn, thông mình hơn thú hoang tầm thường nhiều, chỉ sinh sống ở nơi ít dấu chân người.

    Chu Tinh Ly nửa năm này, chính là đi tìm loại linh thú này. Tìm lâu như vậy, cũng chỉ tìm được ba con, Cửu Sắc lộc, Tuyết Nguyệt lang, Xích Vĩ hồ.

    [1] lần lượt là lộc chín màu, sói trắng, hồ ly đuôi đỏ; lộc là hươu con, QT thỉnh thoảng dùng loạn nên mộ cũng dùng loạn, lười sửa, hi.

    “Đều là sinh hồn hoàn chỉnh, đại bổ, ba cái có lẽ đủ dùng, ” Chu Tinh Ly ném Hoàng Tuyền Châu cho Lâm Tín, “Chờ hắn quên mất lộc, cho hắn bổ thêm cái khác.”

    Linh thú tính tình đơn thuần, ký ức cũng rất ít, dễ dàng khắc phục, dù có xuất hiện hỗn loạn, chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện bị hồn khống chế thân thể giết Lâm Tín lần nữa.

    Nhưng mà, Chu Tinh Ly không ngờ rằng, linh thú ký ức tuy đơn giản, nhưng bản năng lại rất cố chấp. Vì vậy, toàn bộ dịp Tết, Thẩm Lâu đều ăn cỏ. Cũng may đầu không còn đau nữa.

    Ngoài cửa sổ gió Bắc gào thét, cùng người yêu nằm trong một cái chăn, thực nên làm chút chuyện thích ý. Lâm Tín dùng nước nóng ủ qua, đầu ngón chân ấm áp, quấn lấy cẳng chân Thẩm Lâu, “Thanh Khuyết, tay của ta khỏi hẳn rồi.”

    “Hả?” Thẩm Lâu kéo tay hắn xem, mở dải vải quấn lấy ra. Mấy lỗ thủng nhỏ kinh khủng đều không còn, bàn tay trơn bóng như lúc ban đầu.

    Lâm Tín đến gần hôn y.

    Thẩm Lâu ôn nhu đáp lại, trên môi Lâm Tín khẽ liếm qua lại, sau đó, ôm hắn bình yên ngủ, cái gì cũng không làm.

    Lâm Tín: “…” Này nuốt hẳn là cái hồn lộc vẫn còn ảnh hưởng đi? Ăn chay còn chưa tính, còn không gần sắc đẹp!

    Đến mười lăm tháng Giêng, Thẩm Lâu cuối cùng cũng coi như bình thường, không thỉnh thoảng tìm cỏ ăn, lôi Lâm Tín đi Hoán Tinh Hải xem hội hoa đăng.

    Người nhà họ Thẩm khắc băng đăng đủ loại kiểu dáng ở trên hồ băng, ban đêm đốt lên, óng ánh long lanh, màu sắc sặc sỡ. Dường như tiên nhân phố chợ, xa xa không gặp phần cuối.

    “Ca! Nhìn đèn của ta!” Thẩm Doanh Doanh tuần giới trở về, nhấc theo đèn lồng linh lung tám phía, ở trong hồ chơi băng đùa, chớp mắt trượt tới trước mặt hai người, “A Tín, xuống dưới chơi!”

    “Thu Đình, chuyển khối băng này tới.” Thẩm Lâu chỉ vào một khối khắc băng đăng lớn cách đó không xa vẫn còn đóng băng.

    Thẩm Doanh Doanh nghe theo, “Rắc” một tiếng lột xuống, một tay ném tới bên chân huynh trưởng, “Ngươi muốn làm gì?”

    “Khắc hoa đăng.” Thẩm Lâu cúi người ngồi xuống ghế, lấy ra một cái đao nhỏ, chốc lát liền đem khối băng kia khắc thành hươu con, đào rỗng lưng đổ dầu vào, nhen lửa châm đèn, chậm rãi đưa ra.

    Lần đầu tiên Thẩm Doanh Doanh kiến thức tay nghề huynh trưởng, thụ sủng nhược kinh mà đưa tay đón, đã thấy đèn kia trực tiếp đưa tới trong tay Lâm Tín.

    “Lại là hươu con?” Lâm Tín nhận lấy, cười nhìn y.

    “Ta chỉ biết khắc cái này.” Năm đó Lâm Tín đổ thừa bắt y khắc hươu con bồi tội, y chỉ học được khắc hươu con.

    Lâm Tín im lặng, chợt hiểu ra, cổ họng ngứa, “Thật đúng là, thuật nghiệp hữu chuyên công [2].” Nghĩ tới năm đó thiếu niên Thẩm Lâu trốn trong phòng lén lút khắc hươu con, bỗng dưng có chút đau lòng. Đau lòng Thẩm Thanh Khuyết không thể đưa hươu con, cũng đau lòng chính mình không thể nhận được hươu con.

    [2] mỗi người có một sở trường riêng

    Thẩm Doanh Doanh chép miệng một cái, yên lặng rút lui trượt ra xa, suýt va vào Chu Tinh Ly xông lại nhanh như gió.

    “Đại chất nữ, hai ta so xem ai trượt nhanh hơn.”

    “So thì so!”

    Trên mặt băng Hoán Tinh Hải, nhất thời người ngã ngựa đổ, trên bờ hai người đã không thấy bóng dáng.

    Chương 66: Diệt Lang (3)
    Tuyết trong rừng tùng, Lâm Tín đem Thẩm Lâu đặt trên cây khô, chặn chân gặm cắn bờ môi y.

    Thẩm Lâu ôm eo hắn, “Làm sao vậy?” Bộ dáng đói bụng đến phát cuống, như thể thường ngày không cho hắn hôn vậy.

    “Đem đời trước thiếu bù đắp lại.” Đèn hươu con treo ngọn cây, ánh sáng xa xôi chiếu xuống lông mày Lâm Tín nhập nhoạng lúc vơi lúc đầy, tản mát ra đau đớn khó giải thích nổi.

    Thẩm Lâu cúi đầu, hôn cặp môi mềm mại ấm áp, hai tay ôm lấy Lâm Tín, dùng sức siết chặt trong lồng ngực.

    “Thẩm Thanh Khuyết, ta cầu ngươi một chuyện, ” Lâm Tín cọ bờ môi Thẩm Lâu, “Đời này sống lâu hơn ta, được không?” Tất cả mọi người đi trước hắn, phụ mẫu, sư phụ, Phong Trọng. Chỉ có Thẩm Lâu thương hắn nhất, sống lâu hơn hắn.

    Thẩm Lâu không trả lời, trực tiếp đem Lâm Tín ôm ngang, nhảy lên Ngu Uyên bay về Phong Tân.

    “Làm gì?” Lâm Tín liếm liếm môi.

    “Bổ hồn.” Thẩm Lâu thả người trên giường, nhét Hoàng Tuyền Châu vào trong tay Lâm Tín. Qua năm là y đến quan, nếu hồn còn không trọn vẹn sẽ không chịu nổi linh lực đột nhiên tăng mạnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.

    Hoàng Tuyền Châu xoay vòng trong tay, Lâm Tín cắn răng, đẩy Thẩm Lâu ngã trên giường, chính mình cưỡi giữa eo y. Không biết nên cảm động Thẩm Lâu nói được làm được, hay nên buồn bực y không rõ phong tình.

    “Trong này, còn lại một hồn sói và một hồn hồ ly. Đều là thú dữ, nên chuẩn bị trước, ” Lâm Tín sắc mặt nghiêm túc nói, “Vạn nhất ngươi thú tính quá độ đem ta làm, thì sao giờ?”

    Thẩm Lâu lẽ ra còn có chút bận tâm, nhất thời dở khóc dở cười, “Thú tính quá độ là loại thú tính này?” Lời tuy nói vậy, vẫn đứng dậy lấy ra một hộp ngọc nhỏ.

    Hoàng Tuyền Châu nhốt sinh hồn, không nhận nổi hồn nào là sói hồn nào là hồ ly, chỉ có thể nhắm chọn bừa mà bổ. Lâm Tín ôm Thẩm Lâu, chịu đựng từng trận đau đớn, đã đến canh năm.

    “Còn đau không?” Lâm Tín lau mồ hôi trán cho y, tò mò nhìn đôi mắt đen kịt kia, muốn biết lần này hồn bổ là hồn gì.

    Thẩm Lâu đột nhiên vươn mình, đem Lâm Tín đặt dưới thân, cắn một cái trên cổ hắn. Con ngươi màu đen dần dần có thần thái, lộ ra vài phần hung hãn khát máu.

    “A…” Lâm Tín kinh hô thành tiếng, cắn này thật quá đau, khẳng định trầy da, “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi tỉnh lại đi, ta không phải thịt, không thể ăn, a!” Hắn muốn, không phải là loại thú tính quá độ này.

    Đang nói chuyện, liền bị cắn cái nữa.

    “Tín Tín.” Thẩm Lâu chôn ở cổ hắn thở hổn hển, liếm liếm dấu răng mang máu. Là hồn Tuyết Nguyệt lang, y lúc này cực kỳ muốn cắn người.

    “A…” Nơi bị liếm, vừa đau vừa ngứa, Lâm Tín hừ nhẹ một tiếng, hai chân kẹp lấy thắt lưng Thẩm Lâu, ôm y gặm cắn trở lại.

    Hai người ở trên giường, ngươi cắn ta một cái, ta gặm ngươi một cái, cắn cắn một hồi chẳng mấy chốc liền thay đổi vị.

    Thẩm Lâu bù đắp hồn sói trở nên cuồng dã hơn thường ngày rất nhiều, cũng không hỏi mấy câu như “Có được không” “Có đau không”, trực tiếp xé ra xiêm y muốn đi vào.

    Lâm Tín sợ đến rụt lại, bị Thẩm Lâu cầm cổ chân kéo ra.

    “Đau!” Lâm Tín thấm ra nước mắt.

    “Đã dùng rất nhiều mỡ.” Thẩm Lâu có chút nóng nảy, lại không dám lộn xộn.

    “Thân thể này, là lần đầu tiên!” Lâm Tín cắn môi, cơ thể nỗ lực thả lỏng, vẫn đau đến đầy đầu mồ hôi lạnh.

    Thẩm Lâu ôm lấy hắn, từ đuôi lông mày khóe mắt, tiếp tục hôn đến cổ. Thân thể trong lòng dần dần mềm mại, cắn lỗ tai hắn hừ nhẹ một câu, “Động đi.”

    Bản năng hồn sói không kiểm soát được, Thẩm Lâu vẫn không nhịn được muốn cắn người. Trong phòng ấm áp như xuân, ngoại trừ tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tim đập, còn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, nghe thật quái dị.

    Hai người thấm đẫm vong tình không chú ý tới, chân trời đã nổi lên sắc trắng vàng, mặt trời mọc thì mọi người, dần dần tỉnh lại.

    “Oành!” Cửa phòng ngủ bị một cước đá văng, gió lạnh cuốn theo tuyết gào thét ùa vào, Thẩm Kỳ Duệ mặt như sương lạnh đứng ở cửa, Hoàng Các và Tử Xu đầy mặt sầu khổ quỳ trên đất.

    Tình hình trong phòng liếc mắt một cái là rõ mồn một, Thẩm Lâu đang thoả mãn mà rửa mặt mặc xiêm y, Lâm Tín thì vết thương đầy người mà nằm lỳ trên giường, nhìn dường như muốn tắt thở.

    “Phụ thân!” Thẩm Lâu cả kinh, lập tức kéo chăn vây lấy Lâm Tín. Lâm Tín hơi chột dạ, sao mới vừa ngủ, đã bị cha người ta bắt gian tại trận?

    “Tín Nhi! Chuyện gì xảy ra?” Chu Tinh Ly theo sau Thẩm Kỳ Duệ, bước nhanh chạy đến trước giường xem Lâm Tín, mở chăn ra nhìn thấy Lâm Tín đầy người vết máu bầm, nhất thời đen mặt.

    “Nha nha…” Lâm Tín chớp mắt mấy cái, đột nhiên khóc lên, một bộ chịu oan ức lớn bằng trời, “Ta hôm qua cho hắn bổ hồn, ai biết, ai biết… A a a…”

    “Súc sinh, nhìn chuyện tốt ngươi làm!” Thẩm Kỳ Duệ thế nào cũng không ngờ, nhi tử nhà mình từ nhỏ đến lớn quy củ, lại làm ra loại chuyện khác người này. Người này còn không phải ai khác, mà là Cát Lộc Hầu!

    “Thẩm Kỳ Duệ, ngươi nói bây giờ làm sao đây.” Chu Tinh Ly nắm chặt Xuân Ngấn kiếm bên hông, khóe mắt rủ xuống hiếm thấy không còn ý cười.

    Huyền Quốc công tức giận, giận dữ khiển trách thằng con nhà mình một trận, bắt y ngày mai lập tức đi Bắc Mạc đánh trận, không cho dây dưa Lâm Tín nữa.

    “Không được!” Lâm Tín lập tức giãy nảy, “Hắn chiếm thân thể ta, phải thú ta xuất giá!”

    “Đúng vậy, ngủ đã ngủ sạch rồi, còn vứt không? Thẩm gia các ngươi phải phụ trách!” Chu Tinh Ly phụ họa theo, nói xong chợt thấy không đúng, giơ tay đập sau gáy Lâm Tín một cái, “Tiểu tử thúi, ngươi một đại nam nhân, còn có thể cùng hắn kết hôn à?”

    “Thú.” Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín hướng y nháy mắt, khẽ mỉm cười.

    Không quản gia phụ phát hỏa, Thẩm Lâu vẫn thản nhiên như trước, tự mình chăm sóc Lâm Tín, thanh tẩy bôi thuốc cho hắn, dỗ hắn ngủ. Sau đó, mới mời phụ thân đến phòng chính, nói chuyện một phen.

    Đối với biến cố bất thình lình, Thẩm gia chủ nhất thời khó có thể tiếp thu. Đợi Thẩm Lâu bù đắp cái hồn cuối cùng, liền phái y tới chiến trường xa xôi, không cho trở về. Chu Tinh Ly thì lại lôi đồ đệ không tiền đồ nhà mình, trở về kinh thành.

    “Ngươi thật dự định cùng Thẩm gia tiểu tử kia sống hết đời?” Chu Tinh Ly lôi lỗ tai lắc lắc Lâm Tín, muốn nghe xem trong đầu hắn có phải úng nước rồi không.

    “Ừm.” Lâm Tín cúi đầu thưởng thức hươu con Tinh Hồ Thạch, lông mày cau lại. Vừa ngủ xong đã bị tách ra, có một loại sầu oán khi ngày thứ hai sau đêm tân hôn, vị hôn phu bị sai đi chinh phạt nghĩa vụ quân sự. Nếu không phải Thẩm Lâu nói, muốn đi Bắc Mạc giúp hắn tìm tro tàn của phụ mẫu, hắn sợ sẽ lập tức trở mặt tại chỗ với Thẩm Kỳ Duệ.

    Đồ đệ của mình mình hiểu rõ, hắn nếu không nguyện ý, mười Thẩm Lâu cũng không làm gì được hắn. Chu Tinh Ly đau đầu mà xoa xoa thái dương, thế nhân đều nói Chu Diệc Tiêu hắn ngang ngạnh bất trị [1], không ngờ còn dạy được đồ đệ trò giỏi hơn thầy, không những muốn tạo phản soán vị, bây giờ còn muốn cùng nam nhân kết hôn.

    [1] nguyên tác là “ly kinh phản đạo”: vi phạm, rời xa với chuẩn mực phong kiến và giáo điều, chống đối, trái nguyên tắc, phản loạn, gần gần với đại nghịch bất đạo nữa.

    “Sư bá ngươi mà biết, nhất định đánh chết ta.” Chu Tinh Ly cực kỳ phiền muộn.

    Đang nói, hai người đã vào tới cửa cung. Vài quan văn đi tới, thấy hai người lập tức khom mình hành lễ.

    “Hầu gia, đã lâu không gặp.” La Thị Quân vẫn một thân bố nghệ, đi theo trong đám quan văn, hiển nhiên đã được Nguyên Sóc Đế chấp thuận cùng vào triều. Còn chưa tới kỳ thi Xuân, có thể vào triều thảo luận chính sự, vị thuộc thần người phàm của Vọng Đình Hầu này, cũng coi như một trong đám đầu não của Đại Dung.

    Các quan văn đều biết hắn được sủng ái, không dám đắc tội.

    Lâm Tín không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp đi qua, chợt nghe tiếng La Thị Quân kinh ngạc thốt lên, “Tiên sinh!”

    Lời này chắc chắn không phải nói với Lâm Tín, mà là với Chu Tinh Ly. La Thị Quân vô cùng kích động, kéo ống tay áo Giáng Hồng của Chu Tinh Ly, “Tiên sinh, không biết ngài còn nhớ ta không, bảy năm trước ở Lạc xuyên, ngài coi số mạng cho ta.”

    Người được Chu Tinh Ly coi số mạng hơi bị nhiều, sao nhớ nổi người này.

    “Bồng Lai có đường, một chốc sai hận.” La Thị Quân gằn từng chữ đọc lên.

    Gia cảnh hắn làm kinh doanh nhỏ, ở quê cũng coi như phú hộ. Khi còn bé từng có Tiên giả nói hắn có linh mạch, sau đó lại nói sờ lộn, khiến hắn hoài nghi kế mẫu giở trò quỷ. Ngẫu nhiên gặp Chu Tinh Ly, một câu đánh thức hắn, tuy buông xuống oán hận với kế mẫu, nhưng đối với việc mình không thể đi theo con đường thành tiên vẫn luôn canh cánh trong lòng, phát thệ phải nổi bật hơn mọi người.

    “Hóa ra là ngươi.” Lâm Tín nhìn kỹ La Thị Quân, năm đó thanh niên áo gấm ấy, bây giờ dáng dấp hoàn toàn thay đổi, trở nên nóng vội, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.

    Vốn tưởng rằng trận “tha hương ngộ cố tri [2]” này hí xướng rồi thôi, không ngờ ngày thứ hai La Thị Quân tìm tới cửa, muốn Chu Tinh Ly giúp hắn tiến cử.

    [2] nơi quê người gặp được bạn cũ

    “Thái sư, chúng ta cũng coi như có duyên. Hoàng Thượng đã đồng ý phong quan cho ta, chỉ cần qua kỳ thi Xuân là được, ta nghĩ mời ngài thay ta tiến cử người hiền tài.” La Thị Quân được Hoàng Đế tán thành, cả người đều có sức lực, trong lời nói cũng học xong làn điệu Đại Dung, giống như dành cho Chu Tinh Ly cơ hội này không khác gì ban thưởng.

    “Ai, phân có thể ăn bậy, người thân không thể nhận xằng, hai ta không có duyên phận gì.” Chu Tinh Ly liên tục xua tay, nghiêm túc nói.

    Không ngờ Chu Tinh Ly từ chối thẳng thắn như vậy, La Thị Quân mặt đỏ bừng, nói lung tung hai câu liền phất tay áo rời đi.

    “Chậc, xem ra Vọng Đình Hầu không cần hắn nữa.” Lâm Tín dựa vào hành lang, nhìn bóng lưng La Thị Quân hơi lọm khọm, dù sao cũng là thanh niên tuấn kiệt tình cờ gặp gỡ trong thành nhỏ ở Lạc Xuyên. Người thấp cổ bé họng không có chỗ dựa, sẽ bị bẻ đi xương sống.

    “Còn không phải tại ngươi, to hơn cả Vọng Đình Hầu gia, khiến hắn ném chủ nhân.” Phong Trọng mặc thường phục thân vương, chậm rãi đi tới, ngay lúc Lâm Tín mở miệng định mắng hắn, nhét vào một khối điểm tâm. “Vừa ra lò, nếm thử.”

    Lâm Tín bĩu môi, “Nghe việc xấu ngươi làm cũng khá lắm, Hoàng Thượng thưởng ngươi?”

    “Ai, đừng nói nữa.” Phong Trọng khổ não lắc đầu.

    Đầu Xuân Băng Hà phương Bắc vỡ đê, mấy quận nguy ngập trong nước lũ, triều đình phái người giúp nạn. Băng Hà khai hóa, trời rét lạnh, đây không khác gì việc khổ sai. Nhóm quan lại quen sống trong nhung lụa đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng rơi xuống trên đầu người hiền lành là Anh Vương đây. Phong Trọng học hỗn tạp, hiểu thuỷ lợi, hiểu nông canh, còn hiểu chút y thuật. Chỉ huy các tu sĩ cố đê tu đập, cản cày bừa vụ Xuân để lo liệu nước lũ, dàn xếp bách tính trước.

    Việc xấu này làm thực sự hoàn mỹ, Nguyên Sóc Đế mặt rồng vô cùng vui vẻ, trên triều tán dương Anh Vương, cũng giao cả việc thi Xuân cho hắn lo liệu.

    Lần này ngược lại chọc Thái tử đỏ ngầu hốc mắt, gần đây nhiều lần tìm hắn gây sự.

    Thi Xuân trọng yếu bao nhiêu, không cần phải nói. Trong triều đã có vài lời bóng gió, lời rằng Hoàng Đế trọng dụng Anh Vương như thế, là muốn thay Thái tử. Dù sao Anh Vương thân cận với Cát Lộc Hầu quyền khuynh triều dã [3] như vậy, nếu Thái tử đăng cơ, e là không khống chế nổi Cát Lộc Hầu.

    [3] trong tay nắm quyền hành to lớn

    “Ào ào ào!” Thái tử lật đổ kỷ trà trước mặt, cốc trà sứ thượng hạng màu xanh thẫm nát đầy đất, “Trùng tu Lộc Tê Đài? Phụ hoàng là xem Cát Lộc Hầu thành con ruột nuôi đi!”

    “Điện hạ, nói cẩn thận.” Quan Đông cung nhanh chóng khuyên lơn. Bây giờ Chung Hữu Ngọc trở lại làm Quốc công, không ai ở bên người Thái tử đùa cợt pha trò, cuộc sống của bọn họ càng trở nên không dễ chịu.

    Thái tử chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Chẳng ai nghĩ tới, Lâm Tín tuổi còn trẻ lại làm việc xấu hoàn mỹ như vậy, một lần thu cống gọt đi hai mươi mấy huyện, vượt xa mong muốn của Nguyên Sóc Đế.

    Lộc Tê Đài là đất phong trước đây ban thưởng cho Lâm Tranh Hàn, lâu năm không tu sửa, không thể ở được. Lần này, Phong Trác Dịch vì thưởng Lâm Tín, người ấn theo quy chế hành cung trùng tu Lộc Tê Đài. Nói là quy chế hành cung, kỳ thực diện tích ốc xá Lộc Tê Đài chưa tới một phần ba hành cung, không phí nhiều tiền như vậy.

    Nhưng dù vậy, này cũng đủ để cho triều thần hiểu rõ Cát Lộc Hầu được sủng ái đến mức nào. Chưa kể lúc Hầu phủ trong kinh khánh thành, cho Lâm Tín không ít hậu lễ.

    “Kế sách Diệt Lang, có thể sớm tiến hành.” Thái tử xem tin tức trong tay, trầm giọng nói.

    Cát Lộc Hầu phủ.

    Lâm Tín ngồi trên băng đá giữa đình viện, cầm miếng vải đay nhỏ thong thả lau chùi Dương Cốc kiếm. Trong sân hơn mười nữ tử mỹ mạo đứng chỉnh tề, quay mặt về phía Cát Lộc Hầu giết người như ngóe trong truyền thuyết, run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

    “Hầu gia, đây đều là mỹ nhân mà Liệt Hầu các nơi, đại thần trong triều đưa tới, người xem…” Quản gia do Hoàng Đế ban, qua năm mới tới, không nắm chắc được tính nết Lâm Hầu gia.

    “Bán.” Lâm Tín không ngẩng đầu lên, nói.

    “Bán, bán?” Quản gia không thể tin lặp lại một lần, quay đầu nhìn dãy nữ tử, người nào người nấy như hoa như ngọc, kiều diễm ướt át, Hầu gia cam lòng bán? Lúc trước ở cung yến, Lâm Tín cùng vũ cơ kia đầu mày cuối mắt, khiến mọi người cho là hắn yêu thích sắc đẹp, liền đưa đến rất nhiều.

    Lau chùi thân kiếm xong, Lâm Tín giơ tay, một kiếm chém bàn đá thành hai nửa, thổi thổi bụi trên thân kiếm, “Mọi việc, đừng để ta nói tới lần thứ hai.”

    “Dạ.” Quản gia sợ chảy mồ hôi ròng ròng, vội vã điều người.

    “Ta nhớ, Chu gia chúng ta tu không phải phật đạo đi?” Trong hậu viện, Chu Tinh Ly đang ngồi xổm dưới gốc cây kiểm đồ, thấy Lâm Tín tới, cố ý than thở.

    “Tu đạo không gần nữ sắc. Sư bá thích mèo, ngươi thích sách, ta thích nam nhân, như vậy thôi.” Lâm Tín nghiêm trang nói, lấy mấy quyển sách cổ từ trong rương châu báu ném cho sư phụ.

    Chu Tinh Ly lập tức quên mất việc dạy dỗ đồ đệ, tiếp được sách yêu thích không buông tay mà lật mở.

    “Đây là cái gì?” Lâm Tín dựa vào cây khô, cúi đầu xem lá bùa Chu Tinh Ly đặt dưới đáy cục đá.

    “Đừng nhúc nhích!” Chu Tinh Ly nhanh chóng bắt tay hắn, dùng linh lực bao vây lấy ngón tay, bốc đạo bùa kia lên. Ngạnh chất biến thành màu đen, như giấy bằng da dê, mặt trên vẽ đầy bùa chú đỏ tươi, ở giữa có một hạt châu trắng y hệt mắt người không ngừng chuyển động.

    “Phệ Linh!” Lâm Tín chỉ cảm thấy huyết dịch cả người xông hết lên đỉnh đầu, nháy mắt nổ tung. Đẩy Chu Tinh Ly ra, sử dụng kiếm tiêm ném bùa chú kia ra xa mấy trượng, bắt lấy mạch cổ tay sư phụ kiểm tra.

    “Ngươi nhận ra?” Chu Tinh Ly thấy thần sắc đồ đệ khác lạ, cũng không dám nói muốn cầm về chơi.

    “Một khi bị Phệ Linh vào cơ thể, thì linh mạch sẽ bị hủy diệt sạch, không thuốc nào chữa được, hơn nữa còn truyền nhiễm!” Thấy Chu Tinh Ly không bị nhiễm, Lâm Tín thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vật này ở đâu ra?”

    “Ở Bắc Mạc… tiện.” Chu Tinh Ly sức lực không đủ mà nói.

    Tiện, chính là mượn gió bẻ măng trộm được. Lâm Tín đau đầu nhìn sư phụ, cực kỳ muốn đánh hắn một trận, “Chu Tinh Ly, ngươi đã đáp ứng ta cái gì ngươi còn nhớ không?”

    Thực sự là nuông chiều đồ đệ đến hỏng rồi, mỗi ngày đều mang tên họ mà gọi sư phụ. Chu Tinh Ly giương mắt trừng hắn, lại phát hiện Lâm Tín kích động đến mù quáng, “Được được, đáp ứng ngươi sư phụ nhất định làm được, tuyệt đối sống so với vương bát còn dài hơn. Nếu vật này hại người, ta thì càng phải tìm ra biện pháp phá giải, nếu ngày nào đó xui xẻo trúng, chẳng phải chỉ có thể mở mắt chờ chết.”

    Nói tới nói lui, vẫn là muốn chơi.

    Lâm Tín: “…”

    Cỏ mọc én bay, trên đại mạc tuyết đã ngừng. Một người một ngựa rong ruổi trên thảo nguyên phủ lớp tuyết đọng vừa tan.

    “Tướng quân, Đại Vu sai ta chuyển cho ngài.” Trên sườn núi, nữ tử thân mang y bào phù thủy ngăn cản đường đi của hắn, đưa tới một cái sừng trâu ống toàn thân đen kịt.

    Trong mắt Ôn Thạch Lan loé ra một tia chán ghét, “Lấy về, không cần.”

    “Tướng quân, đây cũng là ý của Khả Hãn. Khả Hãn hi vọng Tướng quân có thể mang tin tốt trở về, ” nữ tử cố chấp đưa sừng trâu ống tới, “Thẩm gia tiểu hắc xà, mọc cánh, đang bay về hướng Bắc Thiên Sơn, Tướng quân cần phải nắm chặt.”

    Chim diều hâu xẹt qua chân trời, lấp một bóng ma trên gương mặt cương nghị của Ôn Thạch Lan. Giơ tay nhận sừng trâu, không nói một lời xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi.

    Thuộc truyện: Chước lộc