Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 117: Người của Hoàng Thượng

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 117: Người của Hoàng Thượng

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm cảm giác cánh tay không còn cảm giác.

    “Đại hiệp, cây châm kia sẽ không từ cánh tay chạy theo mạch máu đến trái tim chứ?”

    “Câm miệng.”

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói, sau đó dùng nội lực, cẩn thận rút châm ra, sau đó cầm ở trong tay nhìn, rồi ném xuống đất. Nghê Diệp Tâm vừa thấy đã nói:

    “Đừng ném tùy tiện, lỡ như ai đó giẫm chân lên thì làm sao?”

    Trì Long cũng nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm nói:

    “Còn may, chỉ là thuốc gây tê liệt bình thường mà thôi, không có gì đáng ngại, đến hừng đông thì sẽ ổn rồi.”

    Mộ Dung Trường Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở mép giường, bất quá sắc mặt thật sự là khó coi.

    Triệu Doãn cùng Trì Long nhìn nhau một cái, Triệu Doãn liền nói.

    “Chúng ta đi về phòng trước.”

    Nghê Diệp Tâm gian nan gật gật đầu, nói:

    “Đi nghỉ ngơi đi, trời còn chưa sáng.”

    Từ khi bọn họ tới nơi này, mỗi ngày đều không thể ngủ đủ, tất cả mọi người đều có quầng thâm mắt.

    Trì Long cùng Triệu Doãn rời đi, trong phòng liền an tĩnh. Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, vẻ mặt ủy khuất nói:

    “Đại hiệp giận ta sao?”

    “Vì sao phải giận?”

    “Đương nhiên là bởi vì ghét bỏ ta ngốc.”

    “Ngươi cũng tự biết mình như vậy à.”

    Tâm tình của Mộ Dung Trường Tình tựa như có chuyển biến tốt đẹp một ít, còn cười một tiếng.

    “Hình như người kia là người thần bí chúng ta đã gặp qua vài lần. Bóng dáng của hắn ta nhận ra, hơn nữa trên người hắn cũng có một mùi hương rất dễ phân biệt.”

    “Mùi hương?”

    Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

    Nghê Diệp Tâm gật đầu nói:

    “Đúng vậy, giống nhau như đúc.”

    Mộ Dung Trường Tình hừ lạnh một tiếng, lại ngồi không nói chuyện.

    “Có thể Kính Vương gia cùng người kia biết nhau? Vì sao muốn bao che người kia chứ? Vết thương của Kính Vương gia cũng là người kia đâm sao?”

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

    “Nhìn có vẻ đúng.”

    Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói:

    “Thật là kì quái, người kia vì cái gì làm bị thương Kính Vương gia, rồi lại chạy tới cứu? Kính Vương gia cũng muốn bao che cho hắn.”

    “Ai mà biết.”

    Mộ Dung Trường Tình thấy thực khó chịu. Chút nữa đã nhìn rõ kẻ thần bí, nhưng lại để hắn chuồn mất. Rất ít người có thể trốn thoát khỏi tay Mộ Dung Trường Tình. Chuyện này làm cho Mộ Dung đại hiệp cảm thấy nhục nhã.

    Nghê Diệp Tâm thở dài, nói:

    “Có phải ta cùng cái người kia quen biết đã lâu? Nhưng rồi cái gì cũng không biết.”

    Lần đầu Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Tạ bắt đi, hai người có nói chuyện một vài câu. Nghê Diệp Tâm vẫn luôn nhớ kỹ. Hắn với chủ nhân thân thể này trước kia có quen biết, hơn nữa tựa như đều nguyện trung thành với một chủ tử. Đáng tiếc Nghê Diệp Tâm hiện tại cái gì cũng không biết.<HunhHn786>

    Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, bỗng nhiên cười, nói:

    “Thiếu chút nữa đã quên, ngươi là người rất có địa vị mà.”

    Nghê Diệp Tâm bị hắn chế nhạo, nói:

    “Không có quan hệ, chuyện của hắn và Kính Vương gia có người càng sốt ruột hơn chúng ta.”

    Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:

    “Ai?”

    Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nói:

    “Đương nhiên là Trì Long.”

    “Trì Long?”

    Mộ Dung Trường Tình càng nhíu mày.

    Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:

    “Hoặc là nói…… Hoàng Thượng?”

    Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra.

    “Trì Long là……”

    “Phỏng chừng là người của Hoàng Thượng phái tới phủ Khai Phong giám sát, tám chín phần là vậy. Triệu Nguyên Kính đột nhiên cùng một kẻ thần bí có giao tình, ta khẳng định Trì Long sẽ báo gấp cho Hoàng Thượng biết.”

    Mộ Dung Trường Tình lộ ra một ít thần sắc khó hiểu.

    “Làm sao ngươi biết được chuyện của Trì Long?”

    Nghê Diệp Tâm cười nói:

    “Đương nhiên là quan sát.”

    Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

    “Đại hiệp có phát hiện lúc trước Triệu Doãn cùng Trì Long giận nhau không?”

    “Giận nhau?”

    Mộ Dung Trường Tình có chút nghe không hiểu.

    “Chính là Triệu Doãn đơn phương không để ý Trì Long, hơn nữa khi cùng hắn nói chuyện lại luôn dùng kính ngữ.”

    Nghê Diệp Tâm cũng mất một thời gian mới có nghi ngờ.

    “Lúc trước khi tiếp xúc với Trì Long, kỳ thật ta đã suy nghĩ, người này rốt cuộc là khờ thật hay là đang giả ngu.”

    “Mã hậu pháo.”

    Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói.

    Nghê Diệp Tâm cũng không để ý hắn chế nhạo, tiếp tục nói:

    “Đại hiệp nhớ không, trước kia nói chuyện Trì Long luôn có một động tác, đó chính là thích dùng tay sờ cái ót. Bất quá động tác này gần đây rất ít dùng.”

    Kỳ thực Mộ Dung Trường Tình cũng không có chú ý.

    Nghê Diệp Tâm nói tiếp.

    “Kỳ thật động tác này là có lý do. Chúng ta thông thường nhìn thấy động tác này sẽ cảm thấy hắn thực hàm hậu, cũng không có nghĩ nó có ý tứ gì. Bởi vì khi Trì Long làm động tác gãi sau gáy thường xuyên cười ngây ngô làm cho người ta có cảm giác hắn có chuyện muốn nói, nhưng lại ăn nói vụng về không nói được, mới tạo ảo giác hàm hậu. Bất quá nha, đại hiệp không cảm thấy lúc trước Trì Long làm động tác này quá thường xuyên sao? Hắn hình như luôn dùng, động tác này kỳ thật theo bản năng, cũng là hoạt động che giấu tâm lí. Không phải lúc nào người ta cũng biểu hiện suy nghĩ ra bên ngoài.”

    Trì Long chỉ muốn dùng động tác này che giấu suy nghĩ mà thôi, để cho người khác nghĩ rằng hắn thành thật hàm hậu. Nhưng có lúc dùng không đúng chỗ, ngược lại sẽ làm người ta thấy nghi ngờ.

    “Thú vị chính là gần đây Trì Long rất ít dùng động tác này. Ta khẳng định bởi vì Triệu Doãn.”

    Trong khi nói, đôi mắt Nghê Diệp Tâm sáng lên. Một gương mặt phong lưu lỗi lạc tao nhã như ngọc, đột nhiên lộ ra biểu tình đáng khinh làm Mộ Dung Trường Tình có chút khó tiếp thu.

    Mộ Dung Trường Tình nói:

    “Nói chuyện thôi không cho cười.”

    “Triệu Doãn khẳng định biết thân phận Trì Long, hơn nữa còn giận hắn. Trì Long theo bản năng không muốn lừa Triệu Doãn, cho nên mấy động tác che giấu đều giảm bớt.”

    “Vậy sao? Nói không chừng Trì Long là sát thủ của tổ chức kia, giống như Nghê đại nhân đây.”

    Nghê Diệp Tâm lập tức lắc đầu.

    “Tuyệt đối không phải. Lúc trước Trì Long có gửi đi mấy phong thư, hắn nói cùng ta là gửi về nhà. Bất quá ta đã hỏi thăm qua, mấy phong thư đều về Khai Phong. Nếu Trì Long thật là sát thủ, với cá tính của Triệu Doãn sẽ nói cho chúng ta biết. Nhưng Triệu Doãn không có nói, vẫn luôn trầm mặc, cho thấy Trì Long kỳ thật ra không uy hiếp phủ Khai Phong.”

    Nghê Diệp Tâm nói tới đây liền thở dài.

    “Ai nha, không nghĩ tới Trì Long ngốc nghếch có thân phận khác, hơn nữa phẩm cấp tuyệt đối cao hơn ta.”

    “Tự biết xấu hổ rồi sao?”

    Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:

    “Sao có thể? Ta đang hối hận không nô dịch hắn nhiều hơn. Mà ngẫm lại nô dịch một người có phẩm cấp cao hơn mình cảm giác thật sảng khoái, vui đến mức cười rụng răng. Ta quyết định, ngày mai bắt Trì Long nấu nước cho chúng ta tắm.”

    “……”

    Người bình thường phát hiện bên cạnh mình có “nội gián” không phải nên tức giận sao? Nào có người như Nghê Diệp Tâm, lại cảm thấy đặc biệt sảng khoái. Mộ Dung Trường Tình đã không có lời nào để nói.

    “Việc này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, đặc biệt đừng cho Trì Long biết, bằng không ta không thể quang minh chính đại nô dịch hắn.”

    Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm không tim không phổi nói:

    “Ngươi không sợ Trì Long……”

    “Trì Long đến phủ Khai Phong không ít năm, nếu bất lợi cho phủ Khai Phong, đại hiệp cho rằng phủ Khai Phong còn có thể tốt sao? Lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng sao có thể bình thường? Phỏng chừng không có Trì Long, cũng sẽ có người khác, đến lúc đó không biết sẽ có bộ dáng gì nữa. Ta cảm thấy hiện tại khá tốt.”

    “Ngươi thật là……”

    Mộ Dung Trường Tình thật sự không biết nói cái gì cho phải.

    Nghê Diệp Tâm đang nói chuyện đột nhiên vẻ mặt khổ sở.

    “Vì sao tay của ta còn chưa thể cử động.”

    “Hừng đông mới có thể.”

    “Sao lâu như vậy?”

    “Ai kêu ngươi đuổi theo hắn. Ngươi cách hắn gần như vậy, nếu hắn dùng một chủy thủ thì ngươi đã không còn sống.”

    “Ta chỉ theo bản năng muốn giúp thôi.”

    “Thêm phiền thì có.”

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói. Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm lập tức ủy khuất. Mộ Dung Trường Tình không nói nữa, đi thổi đèn. Sau đó hắn xoay người lên giường, đi ngủ.

    Tối đen. Nghê Diệp Tâm còn mở to mắt, một bộ ủy khuất nhìn hắn. Mộ Dung Trường Tình bị nhìn thực bất đắc dĩ, nói:

    “Ngủ đi, tỉnh lại là có thể cử động.”

    Nghê Diệp Tâm vốn đang muốn nói chuyện, nhưng đã bị một bóng đen đè xuống. Sau đó môi nóng lên, hình như là bị hôn một cái.

    Mộ Dung Trường Tình một lần nữa nằm xuống, nói:

    “Hôn ngủ ngon, ngủ đi.”

    Nghê Diệp Tâm mở to mắt, trong lúc nhất thời không thể bình thường trở lại.

    Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung đại hiệp võ công cao, động tác cũng mau, nhưng vì sao hôn môi cũng nhanh như vậy!

    Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng oán giận nói:

    “Đại hiệp, lần sau hôn môi có thể đừng nhanh như vậy không? Ta còn tưởng rằng vừa rồi là bị ruồi bọ đụng phải môi đó, cũng chưa có thời gian cảm nhận.”

    Trán Mộ Dung Trường Tình tức khắc nổi gân xanh, nhắm mắt lại không để ý Nghê Diệp Tâm nữa.

    Nghê Diệp Tâm phỏng chừng nụ hôn kia không đủ 1 giây. Bất quá vẫn thực thỏa mãn, lúc này mới nhắm mắt lại ngủ.

    Ở phòng bên.

    Mộ Dung Tạ đi rồi, Triệu Nguyên Kính mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng vừa rồi ngăn cản Mộ Dung Trường Tình làm miệng vết thương phía sau lưng hoàn toàn bị nứt, lại bắt đầu chảy máu không ngừng, cũng may độc trên người đã được giải.

    Triệu Doãn cùng Trì Long từ phòng Nghê Diệp Tâm đã trở lại. Triệu Doãn vừa thấy phía sau lưng Triệu Nguyên Kính có máu tức khắc nhíu mi, một lần nữa lau chùi băng bó lại.

    Triệu Nguyên Kính trước kia tập võ, cho nên thân thể tốt, nếu là người bình thường chảy nhiều như vậy chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma.

    Triệu Doãn băng bó cho Kính Vương gia xong thì trở về phòng. Trên tay hắn còn dính một ít máu, Trì Long mang nước cho hắn rửa tay. Triệu Doãn cúi đầu rửa tay, tựa như suy nghĩ cái gì, bộ dáng như mất hồn.

    Trì Long đột nhiên đi tới, từ phía sau duỗi tay tới, cầm cổ tay Triệu Doãn thấp giọng nói:

    “Chỗ này có vết máu chưa rửa sạch sẽ.”

    “Ta tự mình rửa.”

    “Ta muốn giúp ngươi.”

    Bị Trì Long ôm vào trong ngực, lại nhìn không tới mặt của hắn, chỉ có thể nghe được giọng nói, Triệu Doãn cảm thấy có chút không thích ứng, tim đột nhiên đập thực mau. Triệu Doãn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói:

    “Ngươi vừa rồi có xem vết thương của Kính Vương gia không?”

    “Có xem, độc đã được giải.”

    Triệu Doãn gật đầu. Hắn cảm thấy mình nói câu này dư thừa, Trì Long là người nào, tuyệt đối quan sát nhạy bén hơn mình nhiều. Bất quá Triệu Doãn vẫn mở miệng, nói:

    “Kính Vương gia cùng cái người kia biết nhau? Người kia……”

    “Suỵt”

    Trì Long đột nhiên thở dài ở bên tai Triệu Doãn. Sau đó hắn cúi đầu cắn một cái.

    “Ui!”

    Triệu Doãn trừng lớn mắt, hoảng sợ, thân thể nhịn không được run lên một chút. Hắn cảm thấy Trì Long cảm giác được mình run lên.

    “Suỵt…. đừng nói, ta biết. Ngươi lo lắng cho Nghê Diệp Tâm có phải hay không? Ngươi sợ Mộ Dung đại hiệp chọc giận Kính Vương gia, Kính Vương gia sẽ lấy Nghê đại nhân ra chém? Cho nên mới có ý nhắc nhở ta, muốn ta đem việc này mật bảo cho Hoàng Thượng?”

    Triệu Doãn không nói chuyện, bất quá trong lòng đúng là nghĩ như vậy.

    Triệu Nguyên Kính là Vương gia, bọn họ không thể trêu. Bất quá Trì Long là người của Hoàng Đế, vậy thì khác.

    “Nghê đại nhân có Mộ Dung đại hiệp lo, ai có thể động vào?”

    Trì Long nghe hắn không nói lời nào, thở dài, nói:

    “Ngươi quan tâm người khác như vậy ta sẽ không vui.”

    Triệu Doãn bị hắn nói trúng suy nghĩ trong lòng, thân thể có chút cứng đờ, cúi đầu không có cử động.

    Trì Long nắm tay, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ở cổ tay Triệu Doãn. Triệu Doãn cảm giác trên tay thực ngứa, nhưng không có động, cái loại cảm giác này làm hắn có chút si mê. Trì Long bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hôn tai Triệu Doãn nói:

    “Ta sẽ đem chuyện này bẩm báo với Hoàng Thượng. Nhưng ngươi cũng phải cho ta một ít lợi chứ?”

    Triệu Doãn sửng sốt.

    Trì Long buông tay Triệu Doãn ra. Bàn tay ướt đột nhiên đến bên hông, hắn duỗi tay muốn tháo đai lưng Triệu Doãn.

    Triệu Doãn giãy giụa. Trì Long lại cười một tiếng, đem người đẩy về phía trước. Hai người liền té ngã ở trên giường. Trì Long đè lên, cúi đầu liền hôn trên trán cùng đôi mắt vài cái.

    “Đùa với ngươi thôi, đừng nghĩ là thật. Suỵt, đừng nóng giận.”

    Triệu Doãn hô hấp dồn dập là bởi vì giận. Trì Long áp chế hai tay của hắn, không cho hắn nhúc nhích.

    “Đừng nóng giận, đã trễ thế này, không mệt sao? Ngủ đi……”

    Hắn tuy rằng nói như vậy, bất quá một chút cũng không có giống muốn nghỉ ngơi. Ngược lại thời điểm nói chuyện càng kề càng gần, cho đến khi môi hai người hoàn toàn dán sát ở bên nhau.

    Trì Long ôn nhu, không thô bạo, cũng không nôn nóng, thong thả mà cẩn thận khiêu khích Triệu Doãn, làm Triệu Doãn thoải mái thở ra một tiếng, quả thực luyến tiếc đẩy Trì Long ra.

    Tuy rằng lúc trước Triệu Doãn và Trì Long giận nhau, nhưng cũng chỉ mình hắn nghĩ như vậy. Trì Long vẫn không đổi, bên ngoài vẫn là một bộ dạng ngây ngốc. Dù Triệu Doãn giận hắn, hắn cũng không thèm để ý, ngược lại cười thực hàm hậu. Cái này làm cho Triệu Doãn thực bất đắc dĩ.

    Nhưng khi ở chỗ không có ai, Triệu Doãn phát hiện, Trì Long càng lúc càng thích chọc ghẹo mình. Bản thân mình lại giống như vỗ tay khen hay, cả giãy giụa trốn tránh cũng không có.

    “Ngươi nghe lời như vậy, ta sẽ nhịn không được đem ngươi làm cho khóc.”

    Triệu Doãn xấu hổ, trở mình, đẩy Trì Long ra, nói:

    “Ta muốn ngủ.”

    “Được.”

    Trì Long cười nhẹ một tiếng, đem chăn đắp cho Triệu Doãn, sau đó nằm ở bên cạnh, duỗi tay đem người ôm vào lòng, nhỏ giọng nói:

    “Ngủ đi, ta ôm ngươi sẽ không lạnh.”

    Dần dần, Triệu Doãn cũng có cảm giác thả lỏng. Hô hấp của Trì Long đã đều đều nên Triệu Doãn nghĩ hắn đã ngủ rồi. Nhưng ngay lúc này, thân thể Triệu Doãn bỗng nhiên run lên, vành tai đột nhiên bị người cắn một cái.

    “Ui…”

    Trì Long cũng không có ngủ, thấp giọng nói:

    “Vì sao không ngủ? Nói cho ta nghe?”

    “Buông ta ra, ta muốn……”

    Triệu Doãn muốn xoay người xuống giường. Nói còn chưa dứt lời, Trì Long cũng trở mình, lập tức đem hắn ngăn chận, cười nói:

    “Muốn?”

    Triệu Doãn nói chưa có xong, bị Trì Long xuyên tạc ý tứ. Triệu Doãn lập tức sốt ruột, nói:

    “Ta là muốn xuống giường!”

    “Ta cũng sẽ không thả ngươi đi.”

    Trì Long đè lên.

    “Chúng ta làm đi, ta sẽ thực ôn nhu.”

    Triệu Doãn nhảy dựng. Bất quá Trì Long đã chờ không kịp hắn trả lời, đã cúi xuống hôn.

    Thực mau, Triệu Doãn liền cảm giác trên người lạnh căm căm, quần áo đã bị cởi ra.

    Cơ thể Trì Long cực nóng dán sát vào. Triệu Doãn có chút chịu không nổi ôn nhu như vậy, căn bản không ngăn cản. Hắn là người ăn mềm không ăn cứng, kỳ thật chỉ cần ôn nhu đối đãi với hắn, hắn sẽ không cự tuyệt.

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong