Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 137: Vào thanh lâu

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 137: Vào thanh lâu

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm hỏi thăm xong rồi, cùng Mộ Dung Trường Tình rời khỏi khách điếm.

    Mộ Dung Trường Tình đã sớm muốn chạy, ra khỏi khách điếm, mới nhẹ nhàng thở ra.

    Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dạng Mộ Dung Trường Tình liền cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm thói ở sạch thái quá phải trị.

    Hai người từ khách điếm đi ra liền đi trở về Hàn gia.

    Dọc theo đường đi còn có bông tuyết bay bay. Thời tiết hôm nay không có lạnh như ngày hôm qua.

    Mắt thấy sắp đến Hàn phủ, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên kêu một tiếng. Mộ Dung Trường Tình không trách, chỉ nhàn nhạt hỏi:

    “Làm sao vậy?”

    “Ta còn quên một thứ ở khách điếm kia.”

    Nhớ tới khách điếm vừa rồi, vẻ mặt Mộ Dung Trường Tình liền như khổ đại thâm thù.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Chúng ta phải đi lấy về!”

    Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, lập tức nói:

    “Không đi, tự ngươi đi lấy.”

    Sau đó liền phải tiếp tục đi hướng Hàn phủ.

    Nghê Diệp Tâm đuổi theo hai bước, kêu hai tiếng đại hiệp, sau đó nói:

    “Vậy đại hiệp đi về trước, ta đi khách điếm một chuyến, lập tức liền trở về.”

    Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, không quay đầu.

    Nghê Diệp Tâm liền cúi đầu chạy.

    Nghê Diệp Tâm chạy thật xa, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên dừng bước chân. Hắn cảm thấy có chút không thích hợp. Nghê Diệp Tâm kia nghèo đến không xu dính túi có thể có thứ gì đánh mất ở khách điếm kia?

    Cho dù có, Nghê Diệp Tâm khi nào tốt như vậy, hắn chỉ nói một câu không đi, Nghê Diệp Tâm liền đáp ứng!

    Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm thấy có gian trá. Nghê Diệp Tâm cố ý tách ra.

    Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nổi nóng. Mộ Dung đại hiệp ham muốn chinh phục cùng chiếm hữu rất cao. Đặc biệt Mộ Dung Trường Tình có rất nhiều năm làm giáo chủ, người khác đều nghe lời hắn nói, có ai dám giấu giếm.

    Mộ Dung Trường Tình nhíu mắt, lập tức cũng xoay người, đi theo.

    Nghê Diệp Tâm đi không mau bằng Mộ Dung Trường Tình. Hắn đi một lát liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm.

    Bất quá Nghê Diệp Tâm không phải đi hướng khách điếm kia.

    Nghê Diệp Tâm thật là cố ý tách khỏi Mộ Dung Trường Tình.

    Vì có tật giật mình, đi vài bước Nghê Diệp Tâm liền nhìn phía sau một cái, bất quá cái gì cũng chưa nhìn thấy, nên nhẹ nhàng thở ra.

    Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng. Với võ công của hắn mà để Nghê Diệp Tâm phát hiện được, về sau hắn đừng hòng tiếp tục lăn lộn trên giang hồ.

    Nghê Diệp Tâm trốn tránh Mộ Dung Trường Tình chính là bởi vì một lý do vĩ đại, phải chuẩn bị một sự kiện kinh thiên động địa. Đó chính là……

    Mua xuân dược……

    Nếu Mộ Dung đại hiệp biết ngọn nguồn sự tình chỉ sợ cũng phải bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết rồi.

    Bởi vì vừa rồi, thiếu chút Nghê Diệp Tâm khó giữ được cúc hoa. Sợ tới mức nửa cái mạng cũng sắp mất, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thật sự phải có hành động, bằng không về sau mỗi ngày khó sống.

    Cho nên Nghê Diệp Tâm trái lo phải nghĩ, chỉ nghĩ tới một biện pháp “xuân dược”. Nhưng mà xuân dược phải đi đâu mua?

    Nghê Diệp Tâm chưa bao giờ mua thứ này, cũng không biết có thể đến nơi nào có. Nhưng mua xuân dược là sự việc trọng đại, tuyệt đối không thể để Mộ Dung Trường Tình biết.<HunhHn786>

    Cho nên Nghê Diệp Tâm suy nghĩ biện pháp tách khỏi Mộ Dung Trường Tình, sau đó bắt đầu hành động.

    Vốn dĩ kế hoạch thành công, nhưng không nghĩ tới, không chỉ là Nghê Diệp Tâm hiểu tính cách Mộ Dung Trường Tình, mà Mộ Dung Trường Tình cũng hiểu rõ tính cách Nghê Diệp Tâm.

    Nghê Diệp Tâm đột nhiên dễ nói chuyện như vậy tuyệt đối có gian trá!

    Nghê Diệp Tâm có tật giật mình, một đường đi đều dáo dác lấm la lấm lét.

    Mộ Dung Trường Tình cũng không biết Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì, chỉ là cau mày lặng lẽ đi theo.

    Trên đường cái cửa hàng không ít, nhưng đều buôn bán làm ăn đứng đắn. Cửa hàng bán gốm sứ, bán châu báu, bán vật dụng, bán nhu yếu phẩm hoặc là bán quần áo,….

    Nghê Diệp Tâm muốn mua đồ vật không thể quang minh chính bày bán.

    Nghê Diệp Tâm có điểm buồn rầu, trầm tư suy nghĩ một chút liền vào một cửa hàng bán thuốc.

    Mộ Dung Trường Tình khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ Nghê Diệp Tâm bị bệnh? Hoặc là bị thương? Nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn ở cùng Nghê Diệp Tâm, nếu Nghê Diệp Tâm bị bệnh hắn sao không biết.

    Nghê Diệp Tâm vào cửa hàng bán thuốc cũng có chút xấu hổ ngượng ngùng. Ậm à ậm ừ một lúc, giọng đặc biệt nhỏ, chưởng quầy cuối cùng nghe được thứ Nghê Diệp Tâm cần, tức khắc biến sắc, liên tục xua tay.

    Mộ Dung Trường Tình lặng lẽ đi theo cũng không thể đến quá gần. Do quá xa hắn nghe không rõ Nghê Diệp Tâm nói cái gì.

    Nghê Diệp Tâm đi ra khỏi cửa hàng, mặt ủ mày chau, dứt khoát tiếp tục đi về phía trước.

    Cứ đi về phía trước, mỗi cửa hàng đều nhìn một chút.

    Một lúc sau, Nghê Diệp Tâm cũng không biết mình đi đến đâu. Đã là buổi chiều, bầu trời đầy mây không thấy ánh nắng, có một chỗ đã treo đèn lồng, xa xa nhìn khá xinh đẹp.

    Nghê Diệp Tâm đi tới chỗ nhìn kỹ, thì ra là thanh lâu.

    Bởi vì trời đã bắt đầu tối, thanh lâu đã treo đèn lồng, bắt đầu mở cửa đón khách.

    Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn một cái.

    Giờ này cũng còn sớm. Tự dưng nghĩ đến loại đồ vật mình muốn tìm, thanh lâu có thể có hay không?

    Ở cửa thanh lâu có cô nương mặc xiêm y hoa hòe lộng lẫy ra đón khách. Lúc này ra cửa có thể chỉ là giăng lưới bắt chim, vì người vào cũng không nhiều. Cô nương nhìn thấy Nghê Diệp Tâm thân hình cao lớn bộ dạng anh tuấn, lập tức liền tiến lên tiếp đón. Nàng tươi cười níu cánh tay Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Vị công tử này, cùng vào nha.”

    Mộ Dung Trường Tình đứng ở chỗ xa cũng nhìn thấy, tức khắc trên trán nổi gân xanh, lập tức muốn đi tới đẩy tay cô nương khỏi người Nghê Diệp Tâm.

    Nhưng mà không đợi Mộ Dung Trường Tình hiện thân, Nghê Diệp Tâm đã thật sự gật đầu, cười ha hả đi theo cô nương vào trong.

    Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, không kịp phản ứng, đứng ở tại chỗ một hồi lâu, sau đó mới đen mặt nhanh chóng đi qua chỗ thanh lâu.

    Nghê Diệp Tâm đi theo cô nương vào sảnh. Bên trong đèn sáng rực, khắp nơi đều bố trí đặc biệt lung linh, bất quá có điểm dung tục.

    Nghê Diệp Tâm cũng là cao lớn soái khí, bộ dáng bất phàm, khi không nói lời nào càng khiến các cô nương ái mộ.

    Khó có được người tuấn tú đi vào, không ít cô nương muốn đi lấy lòng Nghê Diệp Tâm.

    Bất quá Nghê Diệp Tâm tới làm việc trọng đại. Sắc đẹp của mấy cô nương nơi này không ai bì kịp một phần mười Mộ Dung Trường Tình. Cho nên căn bản mê hoặc không được Nghê Diệp Tâm.

    Nghê Diệp Tâm tùy tiện tìm một cô nương, nhỏ giọng cùng nàng nói một câu. Cô nương sửng sốt, ngay sau đó liền cười, nói:

    “Công tử xin theo ta lên lầu đi.”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc cao hứng, liền đi theo cô nương lên lầu.

    Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt đằng đằng sát khí đi vào thanh lâu, đúng lúc bắt gặp Nghê Diệp Tâm tươi cười đi theo một cô nương lên lầu. Hắn tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

    Mộ Dung Trường Tình vừa tiến vào các cô nương đều thở hốc vì quá kinh ngạc. Họ chưa từng gặp qua nam nhân đẹp như vậy. Nhưng nam nhân này sắc mặt không vui, giống như muốn giết người, các nàng cũng không dám đi lên.

    Tú bà nhanh chay qua, nói:

    “Vị…… vị đại gia, ngài……”

    Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, tú bà tức khắc không dám nói tiếp nữa, sợ tới mức thiếu chút nữa liền quỳ xuống.

    Mộ Dung Trường Tình lạnh giọng nói:

    “Người vừa rồi vào làm gì?”

    Hắn vừa nói đã có cô nương nhịn không được bật cười. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình nhìn dọa người, nhưng câu hắn hỏi thật sự làm người ta muốn cười.

    Tú bà cười gượng nói:

    “Tới chỗ chúng ta còn có thể làm cái gì. Vị kia công tử vừa rồi theo đầu bảng lên lầu, hiện tại ở trong phòng mua vui thôi. Vị đại gia này, ngài cũng nhìn trúng đầu bảng sao? Ánh mắt thật tinh tường, hay là ta……”

    Tú bà không biết tình huống, còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm thật sự tới phiêu. Bà không nói lời nào còn tốt, vừa nói ra liền phát hiện sắc mặt Mộ Dung Trường Tình càng đen. Lúc này không phải một bộ dạng muốn giết người, mà đã thăng cấp đến muốn đại khai sát giới.

    Trong cơn giận dữ, Mộ Dung Trường Tình đẩy tú bà đang lải nhải ra, sau đó đi nhanh lên lầu.

    Tú bà phát ngốc. Các cô nương cũng hóa ngốc, không biết vị công tử này rốt cuộc muốn làm cái gì, các nàng cũng không dám cản người.

    Nghê Diệp Tâm theo cô nương vào phòng, đã ngửi được mùi son phấn nồng nặc, thiếu chút nữa muốn hắt xì.

    Cô nương cười nói:

    “Công tử xin chờ, ta đi lấy đồ vật công tử muốn.”

    Nghê Diệp Tâm lập tức cười tủm tỉm.

    “Được, được, nhanh lên.”

    Cô nương đi vào ôm ra một cái rương nhỏ. Nàng đem cái rương mở ra, bên trong có nhiều hộp nhỏ.

    “Công tử, ta có không ít thứ, công tử muốn cái gì cũng có.”

    Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc hoa cả mắt. Lần trước Hứa nhị thiếu gia chỉ cho Nghê Diệp Tâm ba thứ mà thôi. Lần này quả thực là mở rộng tầm mắt.

    Trong rương có đủ loại đạo cụ, cái dạng gì cũng có, Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy thẹn chết.

    Cô nương thấy Nghê Diệp Tâm mặt đỏ, tức khắc che miệng nở nụ cười, nói:

    “Công tử còn thẹn thùng gì.”

    Nghê Diệp Tâm bị đùa giỡn, nhanh ho khan hai tiếng. Thò tay vào rương lụt lung tung lấy một ít đồ vật, cho vào trong lòng ngực. Cũng không xem mình lấy cái gì, bất quá hoàn toàn không quên thứ quan trọng nhất, xuân dược.

    Cô nương thấy Nghê Diệp Tâm vội vội vàng vàng, lại che miệng cười, nói:

    “Công tử lấy những cái đó…… Hì hì, chỉ sợ thân thể công tử chịu không nỗi thôi.”

    Nghê Diệp Tâm tức khắc nói:

    “Ta không phải lấy cho chính mình dùng!”

    Cô nương cười tủm tỉm nhìn Nghê Diệp Tâm, nàng tỏ ra đã hiểu.

    Nghê Diệp Tâm không kịp cùng nàng giải thích, chỉ lo thu mấy thứ chiến lợi phẩm.

    Ngọc thế có đủ loại, lớn trung nhỏ đều có, còn có nhiều chất liệu. Có cái bên trong có lục lạc có thể phát ra tiếng, có cái rỗng ruột có thể rót nước ấm vào liền trở nên nóng hổi.

    Nghê Diệp Tâm mặt đỏ bừng, vỗ vỗ mặt.

    Nhanh cho cô nương một thỏi bạc. Kia chính là thỏi bạc duy nhất trên người Nghê Diệp Tâm, là Trì Long đưa cho.

    Bọn họ tốt xấu đều là người phủ Khai Phong, trên đường đi ăn ở tất cả đều là Mộ Dung Trường Tình ra tiền, nói ra quả thực xấu hổ. Cho nên Trì Long liền đưa một thỏi bạc cho Nghê Diệp Tâm, để ngẫu nhiên cũng có thể trả tiền.

    Hiện giờ Nghê Diệp Tâm đã trả tiền, hơn nữa lập tức đưa hết!

    Cô nương nhận được bạc, lập tức cười tươi như hoa. Bất quá thời điểm nàng cười, thình lình nghe được một tiếng vang lớn.

    “Rầm”

    Cô nương cùng Nghê Diệp Tâm đều giật nảy mình.

    Bất quá chuyện kinh hách còn ở phía sau.

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong