Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 176: Thi thể không đầu

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 176: Thi thể không đầu

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm nghe được Bành đại nhân nói Dư thiếu gia bỏ thứ gì đó vào rượu, đương nhiên không biết đó chỉ là thuốc mê bình thường, cũng không phải xuân dược linh tinh. Bất quá Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền hiểu sai, vẻ mặt chấn kinh, không nghĩ tới Dư thiếu gia lại như vậy…… như vậy……

    Bành đại nhân cười một tiếng, nói:

    “Ngươi không có? Rượu còn ở trên bàn, ngươi dám uống một ngụm không?”

    Dư thiếu gia hoảng sợ trừng mắt, mấp máy không dám nói tiếp nữa. Hắn nào dám uống rượu kia, tuy rằng không phải độc dược gì, nhưng hắn vốn không uống được rượu, uống liền ngất xỉu, nói không chừng sau đó Bành đại nhân lại làm cái gì đó.

    Bành đại nhân nhìn bộ dáng hắn sợ hãi, nhịn không được liền muốn chọc ghẹo hắn một chút. Hắn đứng dậy đem bầu rượu cầm lại, tiến đến trước mặt Dư thiếu gia, nói:

    “Uống một ngụm?”

    Dư thiếu gia sợ muốn chết, hướng bên trong giường lui lui, nói:

    “Ngươi làm gì, ta không uống, ngươi mau cút đi ra ngoài.”

    Bành đại nhân thích những biểu tình đó trên mặt Dư thiếu gia. Hắn cảm thấy đặc biệt sinh động. Trên mặt Dư thiếu gia viết ra hai chữ “sợ hãi”, môi run run.

    Tuy rằng khi dễ người có chút không phúc hậu, nhưng Bành đại nhân vẫn nhịn không được, duỗi tay nắm cằm Dư thiếu gia, đem bầu rượu dán ở trên mặt hắn.

    Dư thiếu gia càng sợ, lắc đầu lung tung, nói:

    “Hỗn đản, ngươi… ngươi còn muốn đem ta làm như thế nào……”

    Bành đại nhân bị hắn chọc cười, nhẹ nhàng đem bầu rượu nghiêng nghiêng, rượu bên trong chảy ra.

    “A…..”

    Dư thiếu gia kinh hô một tiếng, cảm giác có chất lỏng lạnh ngắt chảy trên mặt cùng trên cổ. Hắn trừng mắt, lại không dám há miệng, sợ có giọt nào chảy vào.<HunhHn786>

    Quần áo bị rượu làm ướt, dán ở trên người Dư thiếu gia. Bành đại nhân rất muốn cúi đầu liếm những giọt nước đó, rồi nhấm nháp môi Dư thiếu gia một chút. Bất quá hiện tại không phải thời điểm, bởi vì Dư thiếu gia đang sợ, hắn không muốn lại hù người ta thêm sợ hãi.

    Dư thiếu gia ngậm miệng một hồi, kết quả bởi vì quá sợ hãi mà há miệng.

    “Khụ khụ”

    Đột nhiên liền bị sặc.

    Bành đại nhân sửng sốt một chút, nào nghĩ đến chỉ muốn chọc ghẹo hắn. Dư thiếu gia ngậm miệng, đột nhiên sao bị sặc.

    Dư thiếu gia sợ hãi, cảm giác mình đã uống rượu, lập tức sắc mặt trắng bệch, dùng hết sức lực đẩy Bành đại nhân đang hóa ngốc ra, sau đó ghé vào mép giường nôn khan một trận, muốn đem rượu nhổ ra.

    Bất quá thực đáng tiếc, hắn cả người vô lực, đừng nói là nôn khan, ghé vào mép giường cũng không được, thiếu chút nữa liền từ giường ngã xuống.

    Bành đại nhân nhanh chóng duỗi tay đem hắn ôm lấy, miễn cho Dư thiếu gia bị ngã đập đầu.

    Dư thiếu gia cả người đều đau, dùng sức xô đẩy Bành đại nhân, hô to:

    “Buông ta ra, cút đi, buông ta ra, không cần……”

    Nghê Diệp Tâm vốn dĩ lần thứ hai muốn đi, nhưng đột nhiên nghe được bên trong la lớn, tức khắc nói:

    “Đại hiệp, bên trong phát sinh chuyện gì sao? Chúng ta cần vào xem hay không.”

    Bởi vì bên trong kêu thật sự quá thảm thiết, Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng Bành đại nhân còn có ý đồ gây rối. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đá văng cửa.

    Mộ Dung đại hiệp cũng chướng mắt Bành đại nhân.

    Cửa lập tức bị đá văng, thiếu chút nữa rớt ra. Bành đại nhân bên trong có điểm phát ngốc, hoàn toàn không biết làm sao.

    Dư thiếu gia ở trong lòng ngực hắn lăn lộn, thừa dịp Bành đại nhân sững sờ nắm cổ tay hắn đặt ở trong miệng dùng sức cắn.

    Bành đại nhân đau hừ một tiếng.

    Dư thiếu gia cắn Bành đại nhân, sau đó lập tức từ trong ngực hắn bò xuống giường. Hắn vừa rồi uống một chút rượu có bỏ thêm thuốc dễ say, mới qua một ít thời gian liền cảm giác chóng mặt nhức đầu, trời đất bắt đầu quay cuồng.

    Dư thiếu gia sắc mặt hồng hồng, quần áo còn ướt, cổ áo cũng mở rộng, ngã lộn nhào từ giường xuống. Hắn hướng về phía Nghê Diệp Tâm chạy tới.

    Nghê Diệp Tâm nhanh dùng tay ngăn chặn hắn, sợ hắn hút đầu vào vết thương trên người mình.

    Dư thiếu gia thật ra không có chạm vào vết thương trên người Nghê Diệp Tâm. Bất quá hắn tựa như con lười dùng hai cánh tay bám vào cổ Nghê Diệp Tâm, ôm chặt người lung tung kêu:

    “Cứu… cứu… cứu ta…. Nghê đại nhân… Hắn… hắn lại cưỡng bức ta……”

    Dùng từ thật là hay!

    Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình nghe được chuyện không tưởng tượng được. Người cùng Dư thiếu gia phát sinh quan hệ quả nhiên chính là Bành đại nhân, hơn nữa hình như là bị ép buộc.

    Dư thiếu gia sợ tới mức run run, đương nhiên có một nửa là do uống say.

    Bành đại nhân che lại tay bị chảy máu, có chút dở khóc dở cười, hắn nào biết Nghê Diệp Tâm còn vừa vặn ở chỗ này.

    Bất quá Bành đại nhân nhìn thấy Dư thiếu gia treo ở trên cổ Nghê Diệp Tâm, liền có chút không vui. Hắn cũng không biết Dư thiếu gia cùng Nghê Diệp Tâm khi nào có quan hệ tốt như vậy.

    Có một người càng không vui, đương nhiên là Mộ Dung Trường Tình. Có người dám ôm Nghê Diệp Tâm không buông tay.

    Mộ Dung Trường Tình đen mặt túm lấy Dư thiếu gia, nhưng mới vừa đụng tới Dư thiếu gia, Dư thiếu gia ngược lại càng ôm cổ Nghê Diệp Tâm chặt hơn, hô to.

    “Đừng, đừng mà! Đừng chạm vào ta! Ngươi là cầm thú. Ta… mông đau quá, hu hu hu……”

    Mộ Dung Trường Tình tức khắc liền sửng sốt, bị Dư thiếu gia mắng choáng váng, lần đầu tiên không dám đụng vào một người.

    Dư thiếu gia đương nhiên không phải mắng Mộ Dung Trường Tình, nhưng do hắn say liền xem Mộ Dung Trường Tình trở thành Bành đại nhân.

    Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bật cười, nói với Mộ Dung Trường Tình.

    “Đại hiệp đừng nóng giận, Dư thiếu gia không chừng là……”

    Dư thiếu gia say, sau đó liền bắt đầu ôm Nghê Diệp Tâm mượn rượu làm càn. Hắn khóc rống lên y như một đứa trẻ, nước mũi nước mắt chảy ra, trong miệng hàm hàm hồ hồ tố cáo Bành đại nhân bạo hành.

    Bởi vì Dư thiếu gia say căn bản không thấy thẹn, trước mặt nhiều người khóc lóc kể lể:

    “Hắn…… Hắn đem ta đè ở trên giường… Ta đá hắn… đá hắn cũng không được… Hắn còn xé quần áo ta… đè ta… đem cái kia thọc vào mông ta. Hu hu hu…… Đau quá, hu hu……”

    “……”

    Nghê Diệp Tâm có chút nghe không nổi nữa. Say rượu nên Dư thiếu gia nói cũng quá trắng trợn.

    Bành đại nhân cũng biến sắc, bỏ mặc vết thương trên tay, đi tới giữ chặt Dư thiếu gia, muốn đem hắn từ trên người Nghê Diệp Tâm túm xuống dưới.

    “Ngoan, đến với ta được không?”

    Dư thiếu gia nghe được giọng ôn nhu theo bản năng liền buông tay. Bất quá bị Bành đại nhân ôm vào trong ngực xong, thấy rõ ràng mặt Bành đại nhân, tức khắc hắn lại bắt đầu khóc náo loạn.

    Dư thiếu gia đánh Bành đại nhân một hồi. Bất quá nắm tay mềm lại như là ve vãn đánh yêu. Ở trong ngực Bành đại nhân vặn tới vặn lui, miệng Dư thiếu gia cũng không nhàn rỗi.

    “Hu hu, hắn còn cắn ta…. Cắn miệng rách nát, còn cắn đùi, còn cắn mông, hu hu…… Đau quá. Hắn cắm vào ta cũng đau quá. Ta kêu hắn dừng lại, hắn như không nghe thấy hu hu hu……”

    Nghê Diệp Tâm nghe được liền trợn mắt há hốc mồm.

    Bành đại nhân nhanh chóng che lại miệng Dư thiếu gia. Hắn không muốn Dư thiếu gia nói chuyện nghe rợn cả người.

    Bất quá Dư thiếu gia không yên lặng. Hắn bắt đầu giãy giụa, vặn vẹo đến lợi hại hơn, sau đó thoát ra một chút, bổ nhào vào trên người Bành đại nhân liền cắn hắn.

    Bành đại nhân phỏng chừng có điểm phát ngốc, duỗi tay đè lại Dư thiếu gia xuống một chút. Dư thiếu gia liền hướng cổ Bành đại nhân cắn, trong miệng còn phát ra âm như là rên rỉ, lẩm bẩm:

    “Ta cũng muốn cắn ngươi, cắn cổ ngươi, cắn đùi ngươi, cắn mông ngươi! Cắn chết ngươi!”

    Nếu hiện tại không có hai người đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, Bành đại nhân liền không nhịn xuống, trực tiếp đem Dư thiếu gia đè xuống lại ăn một lần.

    Nghê Diệp Tâm nhìn trợn tròn mắt, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói:

    “Chúng ta đi.”

    Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, ngốc ngốc bị túm đi.

    Đi ra ngoài, Mộ Dung Trường Tình còn giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

    Nghê Diệp Tâm vẻ mặt ngốc nói:

    “Chúng ta…… mặc kệ được sao?”

    Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, trực tiếp đem Nghê Diệp Tâm mang đi.

    Bọn họ trở về phủ Khai Phong đã phát hiện trong phòng có khách không mời mà đến.

    Nghê Diệp Tâm đẩy cửa ra liền hoảng sợ. Bắp cùng Bắp Rang đều ở trong phòng, giống như đã bị Mộ Dung Tạ mua chuộc, đều đặc biệt ngoan.

    Mộ Dung Tạ đang cầm đồ ăn đút cho bọn chúng. Bắp hoàn toàn không có bộ dáng một con rắn, nhìn như cặp chó ngốc với đôi mắt sáng lấp lánh chờ cho ăn.

    Nghê Diệp Tâm tức khắc bất đắc dĩ, nói:

    “Hệ số an toàn của phủ Khai Phong thấp như vậy sao?”

    Mộ Dung Tạ nói:

    “Các ngươi đã trở lại? Ta ở chỗ này chờ các ngươi là muốn nói cho các ngươi biết, hôm nay Triệu Nguyên Kính có mời Bành đại nhân đến quý phủ, bất quá Bành đại nhân giống như có việc gấp, không có đáp ứng. Không biết có phải chột dạ hay không.”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền nói:

    “Tuyệt đối là chột dạ.”

    “Hả? Ngươi khẳng định hắn có vấn đề.”

    Nghê Diệp Tâm xua xua tay, nói:

    “À không phải vấn đề kia. Bành đại nhân hiện tại ở chỗ Dư thiếu gia. Chuyện điều tra Bành đại nhân vẫn là giao cho Dư thiếu gia đi. Mỹ nhân kế của Dư thiếu gia dùng rất thành công.”

    Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, Mộ Dung Tạ nhàn nhạt nói một câu:

    “Có người tới.”

    Mộ Dung Trường Tình nói:

    “Là Thẩm hộ vệ.”

    Thực hay, Nghê Diệp Tâm cái gì cũng chưa nghe ra. Hai người này chỉ giỏi khoe mẽ.

    Quả nhiên là Thẩm hộ vệ đến gõ cửa phòng, hô lớn:

    “Nghê đại nhân! Nghê đại nhân! Không tốt rồi Nghê đại nhân!”

    Nghê Diệp Tâm phất phất tay ý bảo Mộ Dung Tạ tránh đi.

    Nghê Diệp Tâm cho rằng Mộ Dung Tạ sẽ trốn lên trên xà nhà, kết quả lại nhìn thấy Mộ Dung Tạ thong thả ung dung lên giường, còn đem màn buông xuống.

    Mặt Mộ Dung Trường Tình liền đen, đen hoàn toàn.

    Nghê Diệp Tâm nhịn không được thở dài, đành phải đi mở cửa hỏi sự tình gì.

    Thẩm hộ vệ gõ cửa thật sự mạnh, thời điểm Nghê Diệp Tâm mở cửa, thiếu chút nữa bị hắn gõ lên mặt một cái.

    Mộ Dung Trường Tình vung tay lên, Thẩm hộ vệ bị đẩy ra hơn bảy tám bước. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cho rằng hắn sẽ ngồi ngồi xổm xuống đất.

    “Đại hiệp, Thẩm hộ vệ là vô tội.”

    Mộ Dung đại hiệp tâm tình không tốt, đầu sỏ gây tội đương nhiên không phải Thẩm hộ vệ, mà là Dư thiếu gia cùng Mộ Dung Tạ. Mộ Dung đại hiệp đang ghen.

    Thẩm hộ vệ thật ra không có tức giận, ngược lại thực hưng phấn chạy tới, nói:

    “Mộ Dung huynh võ công thật tốt! Thẩm mỗ thật là bội phục sát đất.”

    “……”

    Mộ Dung Trường Tình còn nhàn nhạt nói một câu:

    “Đây không tính là gì.”

    Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ, nói:

    “Gấp gáp tìm ta làm cái gì?”

    “Đúng đúng, Nghê đại nhân không tốt rồi. Ở ngoại ô phát hiện một thi thể không đầu, còn có một người bị thương! Chúng ta tới đó vừa thấy, đúng là dọa người. <HunhHn786>Trì Long cùng Triệu Doãn nói ta tới tìm Nghê đại nhân. Nói là Nghê đại nhân nếu thương tích đã tốt hơn một chút thì cũng đến xem đi.”

    “Muốn ta đi xem?”

    “Đúng đúng. Trì Long cùng Triệu Doãn hiện tại còn ở ngoại ô. Ngỗ tác cũng đi rồi.”

    “Chết chính là người nào?”

    Thẩm hộ vệ gãi gãi đầu, nói:

    “Cái thi thể không có đầu, bất quá nghe nói là Bành nhị thiếu gia.”

    “Cái gì?”

    Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nhảy dựng.

    “Bành nhị thiếu gia.”

    “Đúng đúng. Chính là người của Bành gia xảy ra chuyện kia, con trai Bành lão gia vừa mới tự tử. Kỳ thật Bành lão gia không phải có một đứa con. Đại thiếu gia chính là Binh Bộ Thị Lang Bành đại nhân. Đứa con nhỏ trước kia cũng ít được nghe nói qua, bất quá có người nói nhìn quần áo liền nhận ra hắn.”

    Nghê Diệp Tâm đương nhiên biết Bành đại nhân còn có đệ đệ, bởi vì đêm qua bọn họ còn gặp qua Bành nhị thiếu gia.

    Ngày hôm qua Bành nhị thiếu gia uống nhiều còn đùa giỡn Dư thiếu gia, còn cùng Bành đại nhân tranh cãi. Lúc ấy trời đã tối rồi, bọn họ ở cửa tửu lầu nhỏ nhìn thấy rành mạch.

    Sau đó bằng hữu đã khuyên Bành nhị thiếu gia đi, nói là tiếp tục đi uống rượu mua vui, cũng không biết đi nơi nào. Sao hôm nay lại đột nhiên nói là đã chết, lại còn không có đầu.

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe có quan hệ cùng Bành gia thì lập tức muốn đi nhìn một cái.

    Mộ Dung Trường Tình cũng không có ngăn cản. Thẩm hộ vệ dẫn đường, đi lấy ngựa ra vùng ngoại ô.

    Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ không để Nghê Diệp Tâm đơn độc cưỡi ngựa. Hắn muốn cùng Nghê Diệp Tâm cưỡi một con ngựa. Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

    “Đại hiệp không phải nói chúng ta không thể cùng cưỡi một con ngựa sao? Con ngựa sẽ không chịu nổi.”

    Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, bình tĩnh nói:

    “Con ngựa này tương đối cao lớn, không thành vấn đề đâu.”

    Nghê Diệp Tâm hoài nghi nghiêm trọng rằng trước kia mình bị nói có lệ, thở phì phì bị bế lên ngựa. Mộ Dung Trường Tình ngồi ở phía sau, đem người vòng ở trong ngực, nói:

    “Cẩn thận, đừng phân cao thấp, dựa vào ta đi.”

    Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, không để ý đến hắn. Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

    “Chúng ta đi thôi.”

    Thẩm hộ vệ biết Nghê Diệp Tâm có thương tích trong người, cho nên không thắc mắc gì khi hai người đi cùng một con ngựa.

    Bọn họ mất một ít thời gian mới chạy tới vùng ngoại ô.

    Chỗ này rất kỳ quái, có vẻ như là trại nuôi ngựa. Phía trước có cái phòng nhỏ, thoạt nhìn giống như cho người ở. Xung quanh có rào bao bọc, hẳn là không cho người khác tiến vào, là chỗ tư nhân.

    Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm xuống ngựa, liền nghe Thẩm hộ vệ nói:

    “Chúng ta đi tới phía trước. Người bị thương đã được đưa đi chữa trị. Thi thể Bành nhị thiếu gia ở phía trước.”

    Nghê Diệp Tâm đi vào liền thấy được Trì Long cùng Triệu Doãn. Bọn họ đều ngồi xổm trước một thi thể, nhìn Ngỗ tác nghiệm thi phân tích.

    Nghê Diệp Tâm đi qua nhìn, tức khắc hút một ngụm khí lạnh.

    Thi thể ngã trên mặt đất, không có đầu, trên cổ có dấu vết bị cắn xé. Đầu hình như là bị đứt lìa, lúc này không cánh mà bay, không biết ở nơi nào.

    Trên mặt đất đều là máu. Có dấu vết cấu xé, thi thể đã không còn hoàn chỉnh, giống như bị dã thú gặm nhấm. Vải quần áo bị xé rách văng tung toé.

    Từ quần áo nhìn ra, người này hẳn là Bành nhị thiếu gia. Đêm qua bọn họ nhìn thấy Bành nhị thiếu gia, lúc ấy chính là mặc bộ quần áo này.

    Thi thể thật sự không hoàn chỉnh, một cánh tay cũng rớt ở bên cạnh. Tay bị gặm lung tung rối loạn, bị ăn bảy tám phần, nhìn ghê tởm đến không chịu được.

    Nghê Diệp Tâm nhìn thi thể, thiếu chút nữa phun ói.

    “Có chuyện gì xảy ra?”

    Triệu Doãn bình tĩnh quay đầu lại. Hắn nhìn thi thể này đã rất lâu, hiện tại cũng đã thích ứng.

    “Bước đầu nghiệm thi cho là bị sói tấn công, bị cắn chết. Nhưng thi thể quá không hoàn chỉnh, cho nên cũng không thể xác định chính xác.”

    Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn bốn phía, nói:

    “Nơi này có sói sao? Nơi này cách thành cũng không tính quá xa mà.”

    Trì Long đứng dậy, nói:

    “Nghê đại nhân có điều không biết, chỗ này xác thực không có sói. Bất quá vị Bành nhị thiếu gia có sở thích nuôi dưỡng sói. Chỗ này mới được hắn mua để làm nơi nuôi dưỡng tám con sói. Nghe nói ngẫu nhiên hắn còn đến cho sói ăn. Ngày thường có người chuyên môn chăm sóc mấy con sói này. Bất quá sáng sớm hôm nay có người tới báo án, nói Bành nhị thiếu gia bị sói cắn chết.”

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong