Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 184: Tìm được cái đầu bị mất

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 184: Tìm được cái đầu bị mất

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Trì Long là người đặc biệt nhanh nhại nói.

    “Nghê đại nhân, chúng ta đi về trước.”

    “Đừng đi, đừng đi.”

    Nghê Diệp Tâm vẫy tay, nói:

    “Các ngươi chẳng lẽ không phải cũng về phủ Khai Phong sao? Mọi người có thể cùng nhau đi mà.”

    Triệu Doãn trộm nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, vừa nhìn liền biết hắn không muốn đi cùng bọn họ. Tuy rằng đều là về phủ Khai Phong, bất quá Triệu Doãn cảm thấy vẫn là hắn cùng Trì Long đi về trước tương đối tốt hơn.

    Bất quá Nghê Diệp Tâm chính là không cho bọn họ đi, một hai phải lôi kéo bọn họ cùng nhau trở về.

    Kỳ thật Nghê Diệp Tâm muốn khoe nhẫn của mình, nhưng hai người kia không hiểu, cho nên cũng không có nhìn nhiều, khiến Nghê Diệp Tâm thực bất đắc dĩ.

    Mộ Dung Trường Tình nắm tay Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Ta mang ngươi đi ăn cơm.”

    “Hả?”

    Nghê Diệp Tâm có điểm ngốc, nói:

    “Lại ăn cơm?”

    Bất quá chưa phân trần, đã bị Mộ Dung Trường Tình túm đi rồi.

    Triệu Doãn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hôm nay Nghê đại nhân cũng không biết bị làm sao, dù sao hiện tại tốt rồi. Triệu Doãn cùng Trì Long đi về phủ Khai Phong. Mộ Dung Trường Tình lại mang Nghê Diệp Tâm đi Thụy Phúc Lâu.

    Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên Thụy Phúc Lâu không nhiều khách. Tiểu nhị quả thực đã quen bọn họ cho nên liền tới châm trà nóng, hỏi hai người muốn dùng món gì.

    Nghê Diệp Tâm ngồi xuống nhìn nhìn khắp nơi, liền hỏi.

    “Tiểu nhị, ngươi biết Bành nhị thiếu gia không?”

    Tiểu nhị vốn dĩ nhiều lời, bị hỏi lại hoảng sợ. Chuyện Bành nhị thiếu gia chết đã lan truyền, nguyên nhân là bị sói cắn chết, đầu cũng mất, thật quá khủng bố. Tại trà dư tửu hậu đều đang nói cái này, ai có thể không biết.

    Tiểu nhị không dám nói, vì Bành đại nhân chính là Binh Bộ Thị Lang, là đại quan nha. Bành nhị thiếu gia ăn chơi cờ bạc tuy rằng rất nhiều người khinh thường, nhưng đều cảm thấy sau lưng hắn có chỗ dựa, cho nên không dám lắm miệng.

    “Đã gặp qua, Bành nhị thiếu gia đôi khi đến nơi này uống rượu.”

    Bành nhị thiếu gia uống rượu đương nhiên đi thanh lâu, bất quá ngẫu nhiên cũng tới nơi này. Tiểu nhị nhìn thấy Bành nhị thiếu gia tiến vào liền đau đầu. Bởi vì mỗi lần Bành nhị thiếu gia tới là vung tay đánh nhau, còn đùa giỡn những vị khách khác, bất luận nam nữ, chỉ cần đẹp liền bị chọc ghẹo.

    Cho nên có thể nói hiếm người không biết Bành nhị thiếu gia.

    Bành nhị thiếu đã chết, bọn họ còn nói khẳng định là làm chuyện xấu nhiều, bị ông trời bắt đi. Tự mình nuôi sói còn bị sói cắn chết, đây là báo ứng.<HunhHn786>

    Nghê Diệp Tâm lại hỏi:

    “Vậy ngươi có biết hai người thích đi theo Bành nhị thiếu gia, huynh đệ họ Đỗ không?”

    “Đỗ lão đại cùng đỗ lão nhị? Cái này tiểu nhân cũng biết một ít.”

    Xem ra hai huynh đệ họ Đỗ cùng Bành nhị thiếu gia quấy nhiễu không tồi, người khác cũng đều có ấn tượng. Nghê Diệp Tâm liền hỏi:

    “Ngươi phân biệt được bọn họ không?”

    Tiểu nhị bị Nghê Diệp Tâm hỏi không hiểu ra sao, nói:

    “Phân biệt được……”

    “Nhưng sao phân biệt ra ai là Đỗ lão đại, ai là Đỗ lão nhị?”

    Tiểu nhị cười, nói:

    “Công tử ngài thật biết nói giỡn. Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị một chút cũng không giống, nhìn một cái là có thể nhận ra rồi.”

    Tiểu nhị còn nói, Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị dáng vẻ không sai biệt lắm, bất quá Đỗ lão đại gương mặt lớn hơn, trên mặt thịt nhiều. Đỗ lão nhị có mỏ chuột tai khỉ.

    “Còn nữa, Đỗ lão đại thuận tay trái, nhìn thấy tay hắn còn nhìn không ra sao?”

    Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

    “Đỗ lão đại là thuận tay trái?”

    Tiểu nhị gật đầu, nói:

    “Tuyệt đối đúng vậy, huynh đệ Đỗ gia cũng là khách quen, Đỗ lão đại tuyệt đối là thuận tay trái.”

    Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, sau đó không có hỏi cái gì, chỉ nói tiểu nhị mang lên chút điểm tâm, trong chốc lát lại ăn cơm.

    Thực mau, tiểu nhị liền mang điểm tâm lên, còn có một bình rượu nóng.

    Nghê Diệp Tâm nhìn bình rượu nóng chớp chớp mắt. Mộ Dung Trường Tình đã vươn tay tới, đem rượu đổ vào hai cái chung, sau đó đẩy cho Nghê Diệp Tâm một chung.

    Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:

    “ Có ý đồ xấu gì đây? Không phải nói ta bị thương không thể uống rượu sao?”

    Mộ Dung Trường Tình bưng chung rượu. Ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc. Tuy rằng không có giá trị, nhưng chiếc nhẫn mang ở trên ngón tay Mộ Dung Trường Tình thì bỗng trở nên sang hẳn ra. Đặc biệt hắn dùng tay trái nâng chung rượu nhỏ, động tác thoạt nhìn hấp dẫn muốn chết.

    Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nhìn về phía Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Ngươi không phải thích nhất uống rượu nơi này sao, uống một chút có thể ấm áp thân thể, ngươi xem mặt cũng đông lạnh đỏ bừng rồi.”

    Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thiếu chút nữa đã bị mỹ nhân kế biến thành ngốc. Giọng Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng, lại cười ôn nhu như vậy. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bưng chung rượu lên uống cạn.

    Bất quá……

    Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận cúi đầu nhìn thoáng qua chung rượu, nói:

    “Có phải ở bên trong bỏ gì hay không?”

    Đêm qua tự mình lọt hố của mình đào, quả thực không dám nhìn thẳng, hồi tưởng lại liền muốn đập đầu ở trên bàn.

    Mộ Dung Trường Tình cười cười nói:

    “Ta sao có mấy loại thuốc này nọ? Huống hồ ta mà bỏ gì vào rượu thì có khác gì cái loại đê tiện tiểu nhân?”

    “Nói ai đê tiện đó.”

    Nghê Diệp Tâm trừng mắt. Mộ Dung Trường Tình cười nói:

    “Đương nhiên không phải ngươi. Chúng ta chỉ là…… một ít tình thú mà thôi.”

    “……”

    Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp gần đây càng ngày càng độc miệng. Đó mà có thể gọi là tình thú sao!? Quá cảm thấy thẹn.

    Nghê Diệp Tâm không dám uống rượu, dù rượu không có gì cũng sợ mình uống say lại bắt đầu mượn rượu làm càn. Kỳ thật ngày thường dù uống say Nghê Diệp Tâm cũng sẽ không mượn rượu làm càn, nhiều nhất không nói một lời liền đi ngủ. Bất quá thuốc kia dược tính mạnh, làm khô nóng, làm Nghê Diệp Tâm không an tĩnh được.

    Nghê Diệp Tâm không uống rượu là không uống rượu, liền bắt đầu ăn điểm tâm.

    Vừa ăn điểm tâm, Nghê Diệp Tâm vừa nhìn tay Mộ Dung Trường Tình, đương nhiên là ngón tay đeo nhẫn, nói:

    “Sớm biết vậy ta liền mua một đôi nhẫn giống nhau. Trì Long cùng Triệu Doãn quả không có mắt nhìn. Bọn họ nhìn không ra chúng ta mang nhẫn tình nhân phải không?”

    Mộ Dung Trường Tình nhịn không được bật cười. Bọn họ tuy rằng đều đeo nhẫn, bất quá hai chiếc nhẫn bất luận là chất liệu hay là giá trị đều cách biệt khá xa, căn bản nhìn không ra là một đôi.

    “Hay lại đi mua thêm một chiếc?”

    “Đừng đừng. Đại hiệp cho rằng mình làm buôn bán sao? Vật đính ước sao có thể mua ba cái, mua hai tặng một sao? Quá không may mắn.”

    Nghê Diệp Tâm bất mãn lại lấy một khối điểm tâm hướng vào trong miệng.

    Với diện mạo và khí độ này, Mộ Dung Trường Tình đã đủ chiêu vận đào hoa. Nghê Diệp Tâm không muốn làm một chuyện không may mắn lại phí tiền.

    Mộ Dung Trường Tình không hiểu lắm mấy điều này. Bất quá Nghê Diệp Tâm nói không cần, hắn cũng không kiên trì, hiện tại hắn cũng đã rất vui lòng.

    Thời điểm Nghê Diệp Tâm vừa bỏ điểm tâm vào trong miệng,

    Mộ Dung Trường Tình lại nói chuyện.

    “Của hồi môn cũng cho rồi, chúng ta khi nào động phòng?”

    “Phốc”

    Nghê Diệp Tâm phun điểm tâm trong miệng ra, nhanh chóng lau lau miệng, nói:

    “Ngày hôm qua… Ngày hôm qua không phải đã làm cái kia rồi sao?!”

    Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

    “Ngày hôm qua ngươi không tỉnh táo lắm, sao có thể tính.”

    Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:

    “Sao lại chơi xấu a.”

    Mộ Dung Trường Tình cười nói:

    “Ta chơi xấu như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thích cùng ta làm loại chuyện này? Ngày hôm qua ngươi thực là hưởng thụ.”

    Nghê Diệp Tâm nghe không nổi nữa, nhanh duỗi tay đi che miệng Mộ Dung Trường Tình.

    “Trước công chúng lại công khai chơi lưu manh!”

    Mộ Dung Trường Tình thừa dịp Nghê Diệp Tâm dùng tay che lại miệng hắn, duỗi lưỡi liếm trong lòng bàn tay một chút, làm Nghê Diệp Tâm sợ hãi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng rút tay lùi về.

    Mộ Dung Trường Tình còn muốn cùng Nghê Diệp Tâm đùa giỡn một chút, bất quá đột nhiên bị người quấy rầy nhã hứng.

    Trì Long cùng Triệu Doãn vội vã đuổi đến đây, cùng đi còn có Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia.

    Lúc này thịt kho tàu cũng vừa đặt lên bàn, Nghê Diệp Tâm thấy bọn họ dáng vẻ vội vàng tức khắc cảm thấy không ổn, thấy hình như muốn ăn cũng không được.

    Cho nên không đợi bọn họ mở miệng, Nghê Diệp Tâm nhanh tay cầm đũa, kẹp thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, sau đó vừa nhai vừa ồm ồm nói.

    “Các ngươi… có thể nói.”

    “……”

    Dư thiếu gia cướp lời nói trước.

    “Nghê đại nhân, hình như đầu Bành nhị thiếu gia tìm được rồi.”

    “Ụa……”

    Thịt kho tàu còn trong miệng Nghê Diệp Tâm, đang chuẩn bị nuốt xuống. Kết quả nghe được “đầu Bành nhị thiếu gia”, Nghê Diệp Tâm nhịn không được liền hồi ức tình trạng ghê rợn của Bành nhị thiếu gia, thiếu chút nữa phun ra.

    Lấy tay che một miệng đầy thịt kho tàu, Nghê Diệp Tâm cũng không biết là nên nuốt xuống hay là nhổ ra, tóm lại mặt tái xanh rồi.

    Chờ Nghê Diệp Tâm xử lý tốt thịt kho tàu trong miệng, Trì Long lúc này mới nói:

    “Vừa rồi người đi lục soát hồi báo nói đã tìm được đầu Bành nhị thiếu gia rồi. Nhưng tình huống không lạc quan. Nếu muốn mang đầu về phải tốn chút sức. Cho nên mời mọi người đi nhìn một cái, sau đó lại mang về.”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền đã hiểu, lúc này thật bình tĩnh, nói:

    “Ồ, chẳng lẽ đầu Bành nhị thiếu gia bị sói cắn vỡ ra, mảnh vụn đầy đất?”

    Cơ trên mặt Dư thiếu gia căng cứn, sắc mặt cũng tái rồi.

    Nghê Diệp Tâm nói liền đứng lên, chuẩn bị theo chân bọn họ cùng đi nhìn xem.

    Bọn họ đi lấy ngựa, sau đó mới ra khỏi thành. Xem ra đường không phải gần.

    Thời điểm đi trên đường, Trì Long liền nói:

    “Nghe nói không phải bị sói hủy đi, hình như là bị đập bẹp.”

    Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

    “Trách không được, canh xương óc, chính xác không có thực hoàn hảo để mang về.”

    “Đừng, đừng nói nữa……”

    Mặt Dư thiếu gia trắng bệch.

    Nghê Diệp Tâm cười ha hả nhìn hắn, nói:

    “Chúng ta phải đi nhìn canh xương óc. Ngươi phải thử tưởng tượng một chút kiểu như vậy, nếu không trong chốc lát phải làm sao đây? Vẫn là chuẩn bị tâm lý trước mới được.”

    Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói như là nói giỡn, nhưng thật ra lời này là thật.

    Những người đội lục soát đi đến một khe suối nhỏ cách trại nuôi sói không xa thì tìm được đầu Bành nhị thiếu gia. Nhưng kỳ thật bọn họ cũng không có thể xác định đây là đầu Bành nhị thiếu gia, bởi vì cái đầu đã hoàn toàn biến đổi.

    Sau khi tìm được họ không có hành động thiếu suy nghĩ, mà chạy đến phủ Khai Phong bẩm báo trước.

    Trì Long cùng Triệu Doãn nghe được tin tức liền tới tìm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Bất quá Bành nhị thiếu gia tốt xấu gì cũng là người Bành gia, cho nên tất nhiên phải nói cùng Bành đại nhân một tiếng.

    Bành đại nhân cũng quyết định cũng đi theo nhìn một cái xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.

    Bọn họ ra khỏi thành đi về phía trước, mất không ít thời gian. Nghê Diệp Tâm hiện tại chỉ có thể thấy may mắn vì vừa rồi có ăn chút điểm tâm, vì không biết đến khi nào mới có thể ăn cơm. Bất quá trong chốc lát nhìn thấy đầu Bành nhị thiếu gia, Nghê Diệp Tâm không biết mình có phun ra hay không.

    Vào khe suối, Nghê Diệp Tâm nhìn phía trước thấy có rất nhiều người. Khe suối không lớn, tất cả mọi người đều tập trung ở chỗ này, có vẻ có chút chật hẹp.

    Ngựa không thể đi vào, bọn họ xuống ngựa, đi bộ vào. Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không thích hoàn cảnh nơi này, vì sẽ làm dơ quần áo màu trắng của hắn. Nhưng cũng không có biện pháp, đỡ Nghê Diệp Tâm đi vào trong.

    “Đại nhân.”

    Phía trước có người của phủ Khai Phong, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm bọn họ liền nhanh tránh ra.

    “Đại nhân, đầu Bành nhị thiếu gia ở nơi đó.”

    Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra, bởi vì cũng không phải thực ghê tởm.

    Dư thiếu gia đi ở phía sau, nghe được liền thăm dò nhìn thoáng qua. Sau đó, hắn không đi tới trước, mà lui ra ngoài, che miệng chạy, phỏng chừng là tìm chỗ phun ói.

    Bành đại nhân kêu hắn một tiếng, bất quá không có đuổi theo. Hắn còn muốn đi nhìn đầu Bành nhị thiếu gia.

    Nghê Diệp Tâm nhướng mày, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn “Đầu” trên mặt đất.

    Mộ Dung Trường Tình có chút ghét bỏ, ôm cánh tay đứng ở một bên. Vốn dĩ Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống, hắn cũng muốn ngăn cản.

    Trên mặt đất có một đống thoạt nhìn rất kỳ quái, vàng vàng trắng trắng, còn có một ít màu nâu đỏ. Bất quá đã không cách gì phân biệt ra rốt cuộc là thứ gì. Nếu không có nói, tuyệt đối sẽ không tưởng được là một cái đầu, nói không chừng sẽ nghĩ đó là một đống bùn lầy hoặc là bãi nôn.

    Cái sọ tựa hồ bị đá hoặc là cái gì khác đập vỡ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy tuyệt đối không phải đập một cái. Hẳn là giống như giã tỏi, dùng sức đập xuống, lặp đi lặp lại.

    Thế cho nên cái đầu cũng bẹp thành một bãi bùn lầy, óc cùng máu đều xen lẫn cùng nhau, căn bản khó phân biệt, nên đừng nói phân biệt ra đây là đầu của ai.

    Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn, thật sự là nhìn không ra cái gì. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay đứng lên, nói:

    “Để Ngỗ tác lại đây đi, sau đó đem thứ đó về…… phủ Khai Phong.”

    Tuy rằng phủ Khai Phong thường xuyên có thi thể, bất quá thứ đáng sợ thế này vẫn là lần đầu mang trở về. Không biết Bao đại nhân cùng Tôn tiên sinh nhìn thấy sẽ có biểu tình gì.

    “Có thể đi rồi?”

    Mộ Dung Trường Tình có chút không kiên nhẫn. Hắn không phải sợ hãi, chỉ là cảm thấy rất là ghê tởm. Đối với có người thói ở sạch như Mộ Dung đại hiệp mà nói, thật là khó có thể chịu đựng.

    Nghê Diệp Tâm nhanh chóng gật gật đầu, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.

    Dư thiếu gia quả nhiên ở bên ngoài phun đến tối tăm mặt mũi, tay đỡ một thân cây, giống như không đứng lên nổi.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Cái này là đúng rồi, Bành nhị thiếu gia tuyệt đối là bị mưu sát, bằng không mấy con sói cũng sẽ không nổi điên giết hắn ăn còn chưa tính, còn đem đầu đập thành dáng vẻ kia.”

    “Nghê đại nhân đừng nói nữa.”

    Dư thiếu gia nói.

    Nghê Diệp Tâm đành phải quay đầu nhìn Bành đại nhân, nói:

    “Bành đại nhân, Bành nhị thiếu gia có kẻ thù gì hay không.”

    Bành đại nhân trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, sắc mặt cũng có chút xấu hổ.

    Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền đã hiểu. Bành nhị thiếu gia là loại người quả thực giống như là con chuột chạy qua đường. Nếu không phải Bành gia có tiền có thế, thì hắn vừa ra khỏi cửa sẽ có người đánh hắn.

    Hơn nữa Bành đại nhân cùng Bành nhị thiếu gia quan hệ thật sự không tốt, cho nên Bành đại nhân cũng không có tiện nói ra.

    Nếu nói người có hiềm nghi muốn giết chết Bành nhị thiếu gia, vậy Bành đại nhân cũng có trong số đó. Bất quá thực hay chính là, buổi tối Bành nhị thiếu gia chết, Bành đại nhân có người làm chứng, đương nhiên chính là Dư thiếu gia.

    Buổi tối đó, Dư thiếu gia gieo gió gặt bão, hai người mơ màng hồ đồ liền lên giường. Dư thiếu gia nhớ rõ rành mạch, Bành đại nhân tựa như một con sói đói, đem hắn đè ở trên giường không ngừng làm. Tuy rằng Dư thiếu gia có ngất xỉu đi vài lần, nhưng cuối cùng có một lần tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng, Bành đại nhân lúc này mới dừng lại.

    Bành đại nhân tuyệt đối không có khả năng chạy đến vùng ngoại ô giết người.

    Có người giết Bành nhị thiếu gia, hơn nữa muốn giá họa cho những con sói Bành nhị thiếu gia nuôi. Hao hết tâm tư, cũng không biết là có dụng ý gì. Nhưng ba người thì có một người mất tích, bọn họ tìm được thi thể có phải của Bành nhị thiếu gia không cũng không chắc, sự tình lập tức trở nên thực khó giải quyết.

    Nghê Diệp Tâm hỏi:

    “Người họ Đỗ không biết là lão đại hay là lão nhị kia, tìm được rồi chưa?”

    Trì Long lắc lắc đầu.

    “Chưa được, còn đang tìm. Có người nhìn thấy Bành nhị thiếu gia cùng hai huynh đệ Đỗ gia vào buổi tối ra khỏi thành, nhưng mà không có nhìn thấy bọn họ trở về. Hơn nữa một người họ Đỗ còn lại căn bản không có về nhà, vẫn luôn không có tin tức, rất có thể còn ở ngoài thành, nếu không phải chạy, chỉ sợ cũng đã chết.”

    Mọi người đang nói chuyện, chuẩn bị lên ngựa trở về thành, Thẩm hộ vệ lại chạy đến, một bộ vội vàng hoảng hốt. Nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không xuống ngựa, lớn tiếng nói:

    “Nghê đại nhân, Trì hộ vệ, Triệu hộ vệ!”

    “Làm sao vậy?”

    Thẩm hộ vệ nói:

    “Là Đỗ phủ xảy ra chuyện! Đỗ phu nhân nói nhà mình giống như có trộm! Phòng ở bị lục lọi lung tung rối loạn.”

    “Cái gì?”

    Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

    “Có trộm? Khi nào?”

    Thẩm hộ vệ nói:

    “Đỗ phu nhân nói là đêm qua!”

    Hắn vừa nói, tất cả đều ngây ngẩn cả người, sao có thể là đêm qua?

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong