Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 196: Có tật giật mình

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 196: Có tật giật mình

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Hiện tại vật bị mất có phải quân lệnh hay không đã không được biết rồi.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Trước khi có trộm đột nhập, phu nhân có mở cái tủ ngầm đó ra lần nào hay không?”

    Đỗ phu nhân lắc lắc đầu, nói:

    “Không có, thật lâu rồi không có mở ra. Bởi vì cũng không thường xuyên dùng chỗ này trữ đồ vật, ta không thường mở ra.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Đã bao lâu không có mở ra?”

    Đỗ phu nhân nghĩ nghĩ, nói:

    “Đại khái khoảng…… hơn nửa tháng.”

    Hơn nửa tháng, nếu vật đặt trong tủ ngầm là quân lệnh, thì quân lệnh đã sớm bị lấy đi rồi, chỉ là Đỗ phu nhân không biết mà thôi.

    Đỗ phu nhân sốt ruột nói:

    “Hiện tại vấn đề chính yếu là ai, là ai trộm đồ vật của ta!”

    Nghê Diệp Tâm ở trong phòng nhìn lướt qua, rồi nói:

    “Đỗ phu nhân, thời điểm buổi sáng phu nhân có ở cùng với ai hay không?”

    “Ở cùng ai?”

    Tròng mắt Đỗ phu nhân đảo quanh nói:

    “Không có, không có người ở cùng ta. Ta ở một mình.”

    Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, lập tức khoanh tay trước ngực, hiển nhiên nhìn ra Đỗ phu nhân nói dối. Công phu quá kém, Mộ Dung Trường Tình nhìn là biết bà ta đang nói dối.

    Nghê Diệp Tâm cười cười, nói:

    “ Đỗ phu nhân, sao không nhìn thấy quản gia? Hắn ở nơi nào?”

    Nhắc tới quản gia, Đỗ phu nhân hoảng sợ, ậm ừ không chịu nói.

    Kỳ thật căn bản không có quản gia, tất cả mọi người đều biết. Vị quản gia họ Trương là một thư sinh nghèo. Hắn leo lên giường làm tình nhân của Đỗ phu nhân, liền lấy danh nghĩa quản gia ở lại Đỗ phủ.

    Ngày hôm qua bọn họ ở thanh lâu còn đụng phải Trương công tử lén lút đi chơi. Cũng từ miệng hắn biết được về Dương công tử.

    Đỗ phu nhân không chịu nói, tất nhiên là bởi vì xấu hổ, không nghĩ để cho người ngoài biết mình ở tuổi này còn nuôi dưỡng một tiểu bạch kiểm. Mà tiểu bạch kiểm lại là bằng hữu của con mình, nói ra cũng quá mất mặt đi.

    Bất quá mấy người Nghê Diệp Tâm đã sớm biết. Nghê Diệp Tâm nói:

    “Đỗ phu nhân, phòng ngày phòng đêm, nhưng trộm nhà khó phòng. Lần trước thời điểm bị trộm, phu nhân đã ở cùng ai vậy?”

    Đỗ phu nhân bị hỏi lại lắp bắp nói:

    “Có…… có ý gì, ngươi là nói người trong phủ trộm đồ?”

    Đỗ phủ không nhiều người, mấy người hầu đều đi theo bà ta rất nhiều năm. Đỗ phu nhân cũng không sợ xấu hổ ở trước mặt bọn họ. Có thể nói đều là thân tính, Đỗ phu nhân cảm thấy tuyệt đối sẽ không có người trộm cắp.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Hạ nhân nói hai lần trộm đến đều không có ai nhìn thấy người ngoài ra vào. Vậy không phải thực rõ ràng sao?”

    Có người thừa dịp Đỗ phu nhân không chú ý, có thể tùy ý đi lại, hơn nữa không bị người khác hồ nghi, lấy đồ vật còn có thể toàn thân mà lui. Xác định người làm được việc như vậy cũng không nhiều.

    Đỗ phu nhân có điểm luống cuống, lập tức kêu gia đinh tới, nói:

    “Ngươi đi đem…… Trương công tử tới đây.”

    Gia đinh nói:

    “Dạ, Trương công tử vừa rồi đã rời đi.”

    “Rời đi?”

    Giọng Đỗ phu nhân cất cao hơn một mức.

    Gia đinh nói:

    “Đúng vậy, mới đi trong chốc lát. Trước khi mấy vị đại nhân tới một chút liền rời đi. Phu nhân không biết sao?”

    “Ta làm sao mà biết được?”

    Đỗ phu nhân nóng nảy, nói:

    “Ta không phải bảo hắn ở yên chờ ta sao?”

    Gia đinh nhìn phu nhân có chút tức giận, cũng không biết nên nói cái gì mới phải.

    Đỗ phu nhân nói:

    “Ngươi còn ngây ngốc làm gì đó, mau đi đem người trở lại cho ta!”

    “Dạ, dạ, ta đi ngay.”

    Gia đinh lập tức chạy đi ra ngoài tìm người.

    Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn, nói:

    “Đỗ phu nhân, ta hỏi lại. Thời điểm trộm vào, rốt cuộc phu nhân ở đâu? Cùng người nào?”

    Vẻ mặt Đỗ phu nhân suy sụp, tựa hồ là sợ hãi, do dự thật lâu rốt cuộc nói:

    “Ta…… Ta kỳ thật ở phòng ngủ, trong phòng này… cùng… cùng quản gia… Á, ở cùng Trương công tử.”

    Đỗ phu nhân đúng là nói dối. Bà ta cùng Trương công tử có quan hệ không minh bạch trước khi có trộm tới. Nhưng sau đó, Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị luôn đi ra ngoài, Đỗ phu nhân dứt khoát đem Trương công tử tới ở trong nhà, nói hắn là quản gia. Nếu Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị trở lại, bà ta sẽ cho Trương công tử trở về nhà hai ba ngày.<HunhHn786>

    Ngày đó Đỗ phu nhân cùng Trương công tử ở nhà lăn lộn trên giường đến khuya mới ngủ.

    Ngày hôm sau Đỗ phu nhân vừa mở mắt ra, liền hoảng sợ. Trong phòng giống như gặp cướp, bị lục lọi đến lung tung rối loạn, mà Trương công tử còn ngủ ở bên cạnh.

    Đỗ phu nhân sợ hãi nhanh chóng gọi Trương công tử dậy. Trương công tử cũng sợ hãi, nói ban đêm không có nghe được có người vào phòng.

    Đỗ phu nhân rất sợ hãi, cảm thấy là gặp quỷ. Không ít đồ vật trong tủi ngầm bị mất làm bà ta sốt ruột, vừa vội vừa hoảng, cũng không biết làm như thế nào.

    Khi Nghê Diệp Tâm tới hỏi tình huống, Đỗ phu nhân lại cảm thấy không thể nói thật, bằng không sẽ bị người ngoài chê cười đi. Cho nên dứt khoát không nói mình cùng Trương công tử lúc ấy ở trong phòng.

    Tình huống lần đó nghe càng quỷ dị. Trong lúc Đỗ phu nhân ngủ, phòng đã bị người làm lung tung rối loạn, nghe như mấy câu chuyện liêu trai có quỷ vào nhà.

    Chỉ là vừa rồi Nghê Diệp Tâm nhắc tới Trương công tử, Đỗ phu nhân đột nhiên liền nghĩ đến chuyện gì, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

    Nếu buổi tối đó là Trương công tử thừa dịp bà ta ngủ say, ở trong phòng tìm kiếm một hồi, như vậy sẽ không bị người hầu phát hiện.

    Nhưng Trương công tử luôn luôn nghe lời, sao đột nhiên lấy cắp đồ vật?

    Hơn nữa không chỉ là một lần. Hôm nay đồ vật bị mất, Trương công tử còn đột nhiên không thấy.

    Đỗ phu nhân luống cuống, cũng cảm thấy Trương công tử có vấn đề.

    Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, thấp giọng nói:

    “Thật sự là Trương công tử có vấn đề?”

    Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:

    “Ta cũng không biết. Bất quá cảm giác có khả năng rất lớn. Phỏng chừng là đêm qua, chúng ta đem Trương công tử làm cho chó cùng rứt giậu.”

    “Chó cùng rứt giậu?”

    Mộ Dung Trường Tình hỏi. Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

    “Ngày hôm qua chúng ta ở thanh lâu gặp Trương công tử. Hắn phỏng chừng cảm thấy chuyện này giấu không được, sớm muộn gì cũng bị Đỗ phu nhân đuổi đi, cho nên không bằng thừa dịp Đỗ phu nhân còn tín nhiệm vớt vát một chút tiền bạc. Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, như vậy về sau cũng không lo ăn không lo uống, còn không cần nhìn sắc mặt người khác.”

    Thật là vậy sao?

    Mộ Dung Trường Tình nói:

    “Chẳng lẽ là hắn giết Đỗ lão đại kia?”

    Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:

    “Ta cũng không biết, nói không chừng như thế, nhưng không có chứng cứ, cũng tìm không thấy lý do, động cơ không rõ ràng.”

    Tuy rằng nói như vậy, bất quá Trương công tử đem phòng làm cho loạn như vậy, hiển nhiên là đang tìm đồ vật gì đó. Hắn rất có khả năng biết Đỗ phủ có quân lệnh, là đang tìm quân lệnh.

    Nếu đúng như vậy, hắn có lẽ có liên quan đến cái chết của mấy người kia.

    Gia đinh vội vội vàng vàng chạy đi tìm Trương công tử, bất quá thực mau liền chạy về, nói:

    “Phu nhân không tốt. Trương công tử không ở nhà. Những người hàng xóm nói hắn không có trở về!”

    “Cái gì!?”

    Đỗ phu nhân la hoảng lên.

    Trương công tử đột nhiên mất tích, cái này thật sự là làm người ta hoài nghi.

    Đỗ phu nhân tức giận không nhẹ, cảm thấy mình bị lừa, nghiến răng nghiến lợi. Lại còn bị nhiều người như vậy chê cười, càng xấu hổ đến nói không nên lời.

    Nghê Diệp Tâm đảo mắt một cái, lôi kéo Triệu Doãn nói:

    “Triệu Doãn, ngươi đi thanh lâu xem xét một vòng.”

    Triệu Doãn sửng sốt một chút, Nghê Diệp Tâm lại nói:

    “Đi xem Trương công tử có phải trốn đến đó hay không, hay đã đi nơi nào rồi.”

    Triệu Doãn tuy rằng không phải thực minh bạch, nhưng vẫn gật gật đầu. Hắn cùng Trì Long rời đi.

    Trương công tử hiển nhiên là khách quen ở thanh lâu. Tuy rằng lúc trước bị đuổi ra vài lần, bất quá hắn cầm không ít trang sức của Đỗ phu nhân, hiện tại cũng coi như là kẻ có tiền, tuyệt đối sẽ không bị đuổi ra.

    Hắn ở thanh lâu cũng có mấy cô nương quen biết. Lúc này ban ngày ban mặt, thanh lâu lại không buôn bán, nhưng là chỗ tránh né tốt.

    Trương công tử không có về nhà, hiển nhiên có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này. Hắn tuyệt đối muốn tìm chỗ Đỗ phu nhân tìm không thấy trốn đi.

    Nghê Diệp Tâm cũng không thể bảo đảm hắn ở thanh lâu, bất quá cũng muốn thử một lần.

    Trì Long cùng Triệu Doãn đi rồi, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng rời khỏi Đỗ phủ. Bọn họ còn muốn tới khách điếm lúc trước Dương công tử đã đến.

    Bọn họ ra khỏi Đỗ phủ tìm thật lâu rốt cuộc tìm được một khách điếm nhỏ. Thật sự là nhỏ đến đáng thương, bất quá tốt xấu cũng có hai tầng, tầng một là chỗ ăn uống, tầng hai là phòng trọ.

    Bọn họ vừa lúc có chút đói bụng, dứt khoát liền đi vào ngồi xuống, sau đó chuẩn bị kêu chút đồ ăn, như vậy hỏi chuyện cũng tương đối thoải mái một chút.

    Chỉ là khách điếm quá nhỏ, vệ sinh cũng không phải thực tốt. Trên bàn rất bẩn, đế chén trà tựa hồ còn dính một mảnh lá cải. Lá cải đã biến thành màu đen, cũng không biết dính ở nơi đó bao lâu rồi.

    Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống ghế liền phát hiện, tức khắc sắc mặt thực đen.

    Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa không phúc hậu bật cười ra tiếng. Kỳ thật không tính là cái gì, nhưng cũng làm người ta không thoải mái. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng nhanh trí, nhanh chóng cầm khăn lau bàn, sau đó chén trà cũng dùng nước nóng rửa qua. Nghê Diệp Tâm nói với Mộ Dung Trường Tình.

    “Đại hiệp, đã sạch sẽ.”

    Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình vẫn là không tốt, nói:

    “Hỏi mau, hỏi xong chúng ta liền đi.”

    Xem ra Mộ Dung đại hiệp không chuẩn bị ở chỗ này ăn cơm. Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nâng tay, gọi tiểu nhị vẻ mặt mệt mỏi tới.

    Tiểu nhị không nhanh không chậm đi tới, đột nhiên liền nghe

    “Cộc”

    Tức khắc đôi mắt hắn liền trừng lớn.

    Mộ Dung Trường Tình để lên bàn một thỏi vàng. Tiểu nhị lập tức tỉnh táo tinh thần, tươi cười nói:

    “Vị khách quan, ngài muốn ăn cái gì?”

    Mộ Dung Trường Tình đen mặt nói:

    “Có chuyện hỏi ngươi.”

    “Ngài cứ hỏi, ngài hỏi đi!”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Nơi này có mấy tiểu nhị?”

    “Tổng cộng hai tiểu nhị, một đầu bếp, còn có chưởng quầy. Bất quá chưởng quầy lúc này không ở đây đã về nhà rồi.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Vậy ngươi biết một công tử họ Dương không?”

    “Họ Dương?”

    Tiểu nhị không hiểu ra sao, bất quá thực mau liền nói:

    “À à, khách quan nói chính là cái người ở chỗ chúng ta ăn ở miễn phí chứ gì? Ta không quen biết hắn, là đồng hương của tiểu nhị kia.”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã biết tìm đúng chỗ.

    “Ở chỗ chúng ta ăn ở miễn phí một thời gian, cũng chính là lúc chưởng quầy không ở đây, hừ hừ.”

    Nghe nói tiểu nhị kia cũng có chút quyền. Ngày thường chưởng quầy không ở đây, liền đem quyền giao cho hắn, cho nên hắn cho người tới ăn ở miễn phí. Tiểu nhị này cùng đầu bếp cũng không dám nói cái gì.

    Bất quá tiểu nhị này cùng đầu bếp sớm đã có oán hận, chỉ là ngày thường không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

    “Hừ, người nọ ăn ở miễn phí, thật đúng là xem mình là khách trọ, còn muốn được ăn uống ngon.”

    Nghê Diệp Tâm hỏi thăm về chuyện của Dương công tử, cũng hỏi hắn đêm Bành nhị thiếu gia xảy ra chuyện, hắn có gặp Dương công tử hay không.

    Tiểu nhị cười nói:

    “Vị khách quan nói giỡn, hơn nửa đêm, ta đang ngủ. Bất quá ban ngày, ta có thấy Dương công tử đi ra ngoài, ăn mặc sang trọng, cũng không biết có phải phát đạt rồi hay không. Ngài nói xem hắn phát đạt còn ở chỗ chúng ta ăn chực uống chực, cũng quá không biết xấu hổ đi.”

    Bọn họ nói chuyện, đầu bếp từ phía sau liền ra tới. Bởi vì khách điếm một người khách cũng không có, đầu bếp ở phía sau bếp không có gì làm, cho nên liền ra chuẩn bị tìm tiểu nhị nói chuyện phiếm.

    Đầu bếp đi ra, đánh giá Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vài lần, tựa hồ cảm thấy tò mò. Sao có khách cùng tiểu nhị nói chuyện, cũng không biết là chuyện gì.

    Kết quả đầu bếp nghe xong mới biết là nói về Dương công tử ăn ở miễn phí kia.

    Bởi vậy, đầu bếp cũng có chuyện muốn nói.

    “Ngày đó ta thấy hắn.”

    “Ngươi gặp hắn? Khi nào?”

    “Đêm khuya, ta thấy hắn từ bên ngoài vội vã trở lại, sau đó liền lên lầu trở về phòng. Bởi vì khách điếm bán sớm, cho nên mỗi ngày ta đều đến sớm chuẩn bị. Lúc ấy cụ thể là giờ nào ta không nhớ rõ, dù sao không bao lâu trời sẽ sáng. Ta lúc ấy ở phía sau bếp, ngồi xổm rửa rau, liền nhìn thấy bên ngoài có cái bóng trắng đi qua khiến ta sợ hãi. Đêm khuya mà ta chỉ có một mình, ta còn tưởng rằng gặp quỷ chứ! Ta liền trốn sau mành, lặng im nhìn ra bên ngoài. Thì ra là Dương công tử từ bên ngoài đã trở lại.”

    Nghê Diệp Tâm nghe xong liền nhíu nhíu mày. Tiểu nhị nhanh miệng lập tức liền nói:

    “Ngươi lại bắt đầu khoác lác có phải hay không? Ngươi nhìn thấy không đúng là Dương công tử. Ngày đó ta thấy Dương công tử cũng không phải là mặc một thân y phục trắng ra cửa.”

    “Chính là Dương công tử mà! Rất chính xác.”

    Đầu bếp nghe tiểu nhị nói cũng nóng nảy, nói:

    “Ta nói chính là sự thật.”

    Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy không thích hợp. Dương công tử là bị Bành nhị thiếu gia kéo đi giả trang làm Đỗ lão đại, mà huynh đệ Đỗ gia ngày đó tuyệt đối không phải là mặc quần áo màu trắng.

    Đầu bếp vẻ mặt nghiêm túc nói:

    “Thật sự, các ngươi phải tin tưởng ta nha. Lúc ấy ta thật sự nhìn thấy một cái bóng trắng, còn tưởng rằng là quỷ, đánh bạo nhìn qua, khẳng định là Dương công tử. Tuy rằng trời tối ta không thấy rõ, bất quá người kia rất vội vã lên lầu, sau đó liền vào phòng Dương công tử.”

    “Ngươi là nói thời điểm trời gần sáng sao?”

    Đầu bếp chạy nhanh chóng gật đầu, nói:

    “Đúng vậy, sắc trời còn không tối đen, nhưng hẳn là sắp sáng.”

    Nghê Diệp Tâm nghe xong liền nhíu mi, nhịn không được thấp giọng nói một câu:

    “ Dương công tử nói dối.”

    Nghê Diệp Tâm vội vã đứng lên, nói:

    “Đại hiệp, chúng ta lại nhanh đi trang viên của Bành nhị thiếu gia một chuyến.”

    Mộ Dung Trường Tình đem nén vàng ném xuống, sau đó mang theo Nghê Diệp Tâm lập tức ra khỏi khách điếm.

    Trên đường đi Mộ Dung Trường Tình liền hỏi:

    “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

    “ Dương công tử chưa nói lời thật. Nếu xem sói xong rồi liền trở về, sao có thể trở lại khách điếm khi trời sắp sáng? Thời gian tuyệt đối không khớp. Hắn khẳng định xem xong sói rồi còn làm chuyện khác, nhưng chưa nói. Hơn nữa hắn giả trang Đỗ lão đại, thời điểm trở về vì cái gì phải thay quần áo? Thật sự quá khả nghi.”

    Đích xác là như thế. Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.

    Hai người bọn họ lập tức liền đi đến trang viên của Bành nhị thiếu gia. Nữ nhân kia nghe nói bọn họ lại tới nữa, đặc biệt không chào đón, không có hoà nhã.

    Nghê Diệp Tâm không thấy Dương công tử, liền nói:

    “Dương công tử đâu?”

    Nữ nhân trợn trắng, nói:

    “Ta làm như thế nào biết được? Ta vừa rồi đi nghỉ ngơi, hắn nói muốn đi tắm, có khả năng chưa xong đâu.”

    Trong trang viên của Bành nhị thiếu gia có một cái bể tắm nước nóng. Thời điểm mùa đông ngâm nước nóng thật là hưởng thụ.

    Nghê Diệp Tâm lập tức nói hạ nhân đi bể tắm nước nóng tìm Dương công tử.

    Hạ nhân đi, nhưng thực mau đã trở lại, nói:

    “Hai vị đại nhân, Dương công tử không ở nơi đó.”

    Người hầu ở bể tắm nước nóng nói Dương công tử căn bản không đi đến đó.

    Nữ nhân vừa nghe thấy kỳ quái. Nàng hỏi một hồi, kết quả có gia đinh trông cửa nói Dương công tử đã sớm rời đi. Hắn nói là muốn đi mua cái gì đó, vẫn còn chưa có trở về.

    Khi hai người Nghê Diệp Tâm vừa đặt chân vào cửa, Dương công tử sau lưng họ liền rời đi. Thời điểm hắn đi cái gì cũng không mang theo.

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã nôn nóng. Dương công tử quả nhiên có tật giật mình, bằng không sao đột nhiên không thấy tăm hơi.

    “Nghê đại nhân!”

    Lúc này Trì Long cùng Triệu Doãn chạy tới. Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi:

    “Thế nào? Tìm được Trương công tử rồi sao?”

    Trì Long nói:

    “Chậm một bước. Thời điểm chúng ta đến thanh lâu hỏi thăm, có người nói Trương công tử đích xác đã tới. Bất quá đột nhiên có khất cái tìm Trương công tử nói gì đó, Trương công tử liền vội vã từ cửa sau rời đi.”

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong