Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 226: Bị Mộ Dung Dục trả đũa

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 226: Bị Mộ Dung Dục trả đũa

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm kề sát bên tai Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:

    “Nó còn ở đó không?”

    Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:

    “Ta cũng không biết.”

    Thứ này ở trong ấn tượng của Mộ Dung Trường Tình là có gặp qua, nhưng cũng không biết bên trong là cái gì. Không phải trí nhớ của Mộ Dung Trường Tình không tốt, mà do đã rất lâu rồi nên không nhớ rõ. Bất quá cái hộp thật sự đặc biệt, khắc rất nhiều đôi mắt, nhìn vào làm người ta không thoải mái, cho nên Mộ Dung Trường Tình nhớ rất rõ ràng.

    Cái hộp này cũng quá thần bí, hơn nữa ở nơi nào cũng có thể xuất hiện, thật khiến người ta thấy kỳ quái không thôi. Kỳ quái nhất chính là người cầm cái hộp cũng không biết trong hộp rốt cuộc có chứa thứ gì.

    Sự tình cuối cùng đã rõ ràng, chỉ là đại sư huynh Thương Đình Phái chẳng biết đã đi đâu. Phần còn lại đều do Hạ Hướng Thâm xử lý.

    Hạ Hướng Thâm cần phải xử lý tốt sự tình xảy ra trong Vô Danh Sơn Trang.

    Hạ phu nhân nghe nói là Bát sư thúc giết chết Tam sư bá, còn đầu độc phu quân, liền đại náo không thôi. Nhưng mà nàng hiện tại không còn kiêu ngạo ương ngạnh như ngày xưa.

    Vì hiện nay Hạ Hướng Thâm là Võ Lâm Minh Chủ, mà nàng không nơi nương tựa, liền đến trước mặt Hạ Hướng Thâm làm bộ dạng đáng thương. Mỗi lần nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa, lại làm Mộ Dung Dục tức điên.

    Bát sư thúc giết mấy người, Hạ Uyển cũng không ngờ tới. Nàng vừa kinh hách lại vừa sợ hãi. Nàng không nghĩ tới phụ thân tính kế cả nàng. Vì là người thông minh biết tự bảo vệ mình, lại không muốn đắc tội Nghê Diệp Tâm, Hạ Uyển không đi cầu tình, đóng cửa không đi ra khỏi phòng, cũng không gặp bất cứ ai.

    Mà Thất sư thúc lại là người rối rắm nhất. Hiện tại Tam sư bá đã chết, Bát sư thúc lại biến thành hung thủ giết người, thực mau sẽ bị xử trí theo môn quy. Như vậy ở Vô Danh Sơn Trang, ông ta có bối phận cao nhất. Nói dễ nghe thì ông ta cảm thấy về sau Vô Danh Sơn Trang do ông ta định đoạt.

    Nhưng Thất sư thúc lại sợ hãi. Bởi vì lúc trước ông ta hay theo Bát sư thúc, cho nên ông ta sợ Bát sư thúc lúc sắp chết sẽ kéo ông ta xuống bùn. Xem ra Thất sư thúc cũng làm chuyện trái với lương tâm không ít. Nhất thời Thất sư thúc cũng không dám giương oai, vâng vâng dạ dạ thoạt nhìn đặc biệt thành thật.

    Nghê Diệp Tâm ở Vô Danh Sơn Trang không nổi nữa, cả ngày vò đầu bứt tai. Tưởng tượng đến đột nhiên bị người ta chơi khăm liền cảm thấy đặc biệt khó chịu.

    Sáng sớm, Mộ Dung Trường Tình còn chưa có tỉnh, liền cảm giác được có người vỗ mặt mình.

    “Bẹp bẹp”

    Vỗ má trái, rồi vỗ má phải. Trừ Nghê Diệp Tâm ra, không người nào khác dám làm như vậy.

    Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên eo Mộ Dung Trường Tình, lặp đi lặp lại động tác vỗ gương mặt hắn, nói:

    “Đại hiệp, đại hiệp, hôm nay thời tiết tốt, tuyết cũng ngừng rơi rồi, phỏng chừng đường xuống núi đã thông thoáng. Chúng ta mau đi thôi!”

    Hai ngày trước Nghê Diệp Tâm đã muốn rời khỏi Vô Danh Sơn Trang, đi thẳng đến “hang ổ” của Mộ Dung Trường Tình tìm cái hộp có khắc những đôi mắt kia. Bất quá thực không khéo chính là đột nhiên trời đổ tuyết lớn, mà Vô Danh Sơn Trang ở trên núi, đường núi vốn không dễ đi, tuyết lớn như vậy đường xuống núi đều bị lấp kín, căn bản không thể rời khỏi.

    Hạ Hướng Thâm nói đây là bình thường. Trước kia mỗi năm mùa đông đều sẽ như vậy, cũng không hiếm lạ, quá mấy ngày sẽ tốt, sẽ không đợi lâu lắm.

    Sau vài ngày liên tiếp có tuyết, hôm nay vừa mở mắt ra, Nghê Diệp Tâm phát hiện không có tuyết rơi, liền bắt đầu kêu gọi Mộ Dung Trường Tình đi.

    Mộ Dung Trường Tình ngủ trễ, cảm giác mình mới vừa ngủ, Nghê Diệp Tâm liền tới làm ầm ĩ. Mộ Dung đại hiệp nâng đôi tay lên bắt lấy mấy ngón tay của Nghê Diệp Tâm, sau đó đột nhiên một cử động eo.

    Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Mộ Dung Trường Tình.

    Đang cưỡi ở trên eo Mộ Dung Trường Tình, đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình đụng phải một chút, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác có vật cứng phía dưới mông đâm lên.<HunhHn786>

    Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm kéo xuống dưới. Sau đó một tay chặn chỗ gáy, hắn cắn bờ môi của Nghê Diệp Tâm, lập tức đầu lưỡi chui vào khoang miệng, ngang ngược càng quét.

    Hiển nhiên Mộ Dung đại hiệp còn chưa tỉnh ngủ, cho nên động tác tương đối bá đạo, không ôn nhu giống ngày thường. Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn cảm giác được khoái cảm lớn lao, thân thể nhịn không được mà run lên.

    Mộ Dung Trường Tình hôn môi, đôi mắt nhắm rốt cuộc mở ra. Hắn híp mắt phát ra một tiếng cười nhẹ. Tay vốn dĩ ôm phía sau lưng Nghê Diệp Tâm đã chui vào trong quần áo, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

    “Ư……”

    Nghê Diệp Tâm run lên, cảm giác buổi sáng thật là dễ dàng xúc động mà. Nhưng bọn họ hiện tại phải khởi hành, nói không chừng lại không đi được vì trời đổ tuyết. Nghê Diệp Tâm đẩy đẩy Mộ Dung Trường Tình, muốn xuống khỏi người Mộ Dung Trường Tình, nhưng bị hắn gắt gao ấn ở trong lòng ngực.

    Hơi thở nóng hổi của Mộ Dung Trường Tình thổi bên tai Nghê Diệp Tâm, giọng hắn khàn khàn.

    “Như thế nào? Đêm qua không đủ sảng khoái, sáng sớm ngươi lại muốn tự mình ngồi lên sao?”

    “……”

    Nháy mắt Nghê Diệp Tâm nóng mặt. Bị hắn ấn ở trong lòng ngực không động đậy được, Nghê Diệp Tâm dứt khoát há mồm hung hăng cắn một ngụm ở trên cổ hắn.

    Nhớ tới đêm qua, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy không chỗ dung thân. Tuy rằng lúc trước cũng đã từng dùng tư thế ngồi lên, bất quá lúc đó Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng, ý thức không được đầy đủ. Nhưng tối ngày hôm qua lại khác, Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn đến mặt đỏ bừng, hoàn toàn không muốn nhớ lại.

    Bởi vì Nghê Diệp Tâm chọc giận Mộ Dung đại hiệp, đại hiệp tuyên bố Nghê Diệp Tâm phải tự mình ngồi lên. Nhưng ngày đầu tiên không có việc gì xảy ra, ngày tiếp theo cũng không có việc gì, qua ngày thứ ba Nghê Diệp Tâm liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại đắc ý lên tận trời cao.

    Nhưng vào buổi tối ngày thứ ba, Nghê Diệp Tâm liền thảm. Thì ra Mộ Dung đại hiệp cũng không có quên, hơn nữa bắt Nghê Diệp Tâm trả giá cực lớn.

    Nghê Diệp Tâm nhớ lại chuyện đêm qua liền muốn chết. Bất quá trước khi chết cũng muốn hung hăng trả thù Mộ Dung Trường Tình.

    Nghê Diệp Tâm cắn Mộ Dung Trường Tình một ngụm, Mộ Dung Trường Tình lập tức rên rỉ.

    “Ui da”

    Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nghĩ chẳng lẽ mình cắn quá nặng, nhanh chóng xem xét. Phát hiện cũng không có chảy máu, vết xước cũng không có, chỉ là có cái dấu răng mà thôi, không được một lát liền biến mất.

    Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng giỏi làm bộ làm tịch!

    Mộ Dung Trường Tình lại nói:

    “Đau quá, ngươi liếm liếm cho ta, khẳng định đã chảy máu.”

    “Chỉ giỏi trợn mắt nói dối, có cái quỷ gì đâu.”

    Nghê Diệp Tâm tức giận. Mộ Dung Trường Tình lại thản nhiên nói:

    “Ta lại không thể nhìn thấy cổ mình, sao biết không chảy máu?”

    “……”

    Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ấn một cái phía sau lưng, đem Nghê Diệp Tâm áp đến bên gáy, nói:

    “Ngoan, liếm liếm đi.”

    Nghê Diệp Tâm trơn trắng mắt, lại muốn cắn thêm một cái, liền nghe Mộ Dung Trường Tình không biết mắc cỡ nói.

    “Không ngoan thì không mang ngươi đi, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi rồi phải không?”

    Nghê Diệp Tâm lộ ra mấy cái răng trắng, kết quả từ giương móng vuốt biến thành mèo con ngoan ngoãn. Hít sâu một hơi, Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng liếm lên dấu răng trên cổ Mộ Dung Trường Tình.

    Lúc bắt đầu Nghê Diệp Tâm cũng không tình nguyện, nhưng sau đó liền khác. Nghê Diệp Tâm phát hiện mình vươn lưỡi liếm trên cổ một chút, Mộ Dung Trường Tình cũng sẽ có phản ứng. Tỷ như thân thể run một chút, cơ bắp lập tức liền căng cứng, giống như cảm thấy đặc biệt thoải mái vậy.

    Ngày thường đều là Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm làm cho kêu cha gọi mẹ, hiện tại Nghê Diệp Tâm đột nhiên đặc biệt có cảm giác thành tựu. Sau đó liền bắt đầu ra sức liếm lại hôn, còn gặm tới gặm lui.

    Mộ Dung Trường Tình chỉ là muốn chọc ghẹo một chút, nào nghĩ đến Nghê Diệp Tâm lại bắt đầu tìm đường chết.

    Nghê Diệp Tâm ghé vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình.

    Đầu tiên là ở bên gáy liếm vài cái, sau đó bắt đầu công kích xương quai xanh. Ở xương quai xanh còn để lại hai cái dấu hôn. Cảm giác cơ bắp cả người Mộ Dung đại hiệp càng siết chặt, Nghê Diệp Tâm không khỏi đặc biệt đắc ý.

    Sau đó Nghê Diệp Tâm lại đi gặm cằm Mộ Dung Trường Tình. Phát hiện râu Mộ Dung đại hiệp cọ vào nhột nhột, trong lòng cũng ngứa ngáy.

    Nghê Diệp Tâm chơi vui vẻ vô cùng, Mộ Dung Trường Tình nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức liền xoay người ngăn chặn Nghê Diệp Tâm, đem người đè ở dưới thân, đem quần áo lột sạch.

    Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, nói:

    “Định làm gì?”

    Nghê Diệp Tâm hỏi xong liền hối hận. Chỉ là theo bản năng hỏi một câu mà thôi, nhưng hỏi xong liền nghĩ tới Mộ Dung Trường Tình sẽ làm gì mình.

    Quả nhiên Mộ Dung Trường Tình không biết xấu hổ, cắn răng nói một câu:

    “Làm ngươi!”

    “……”

    Tệ thật, không chút sáng ý, mỗi lần đều nói như thế!

    Nhưng Nghê Diệp Tâm cũng biết, mỗi lần mình chọc Mộ Dung đại hiệp nóng nảy, kết cục cũng chỉ có một, là bị làm đến kêu cha gọi mẹ xin tha……

    Nghê Diệp Tâm nghĩ đến trước khi trải qua bi thảm, cũng cần giãy giụa một chút.

    “Buông… Buông… Buông ta ra! Rõ ràng bảo ta liếm liếm lại muốn làm ta.”

    “Có nói vậy sao?”

    Mộ Dung Trường Tình mỉm cười. Nụ cười này làm Nghê Diệp Tâm tan chảy thành nước.

    Mộ Dung Trường Tình lại nói:

    “Vậy ngươi lại liếm liếm chỗ khác cho ta.”

    “……”

    Nghê Diệp Tâm cho rằng hôm nay giữa trưa bọn họ có thể đến dưới chân núi, bất quá không có đơn giản như vậy. Thời điểm giữa trưa bọn họ vẫn ở Vô Danh Sơn Trang ăn cơm, buổi chiều mới khởi hành.

    Nghê Diệp Tâm ăn cơm xong liền ngã vào giường muốn ngủ. Mộ Dung Trường Tình vỗ vỗ mặt Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Thay quần áo, chúng ta xuống núi.”

    Nghê Diệp Tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cả người đều đau, không thoải mái, căn bản không muốn nhúc nhích. Mộ Dung Trường Tình cười nói:

    “Thay quần áo xong rồi ta ôm ngươi xuống núi, buổi tối mang ngươi đi ăn thịt kho tàu.”

    “Ta là người nông cạn như vậy sao? Đại hiệp cho rằng thịt kho tàu là có thể mua được ta sao?”

    Mộ Dung Trường Tình cười, không nói gì, ý tứ kia rất rõ ràng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình tuyệt đối không phải người nông cạn, nhưng có thịt kho tàu cùng sắc đẹp của đại hiệp, quả thực chính là vũ khí lợi hại, mình luôn chịu thua.

    Nghê Diệp Tâm từ giường bò dậy, lại giống ông chủ để Mộ Dung Trường Tình hầu hạ mặc quần áo. Mặc xong quần áo, hai người liền đi ra khỏi phòng, đi tìm Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm chào từ biệt.

    Yến Bách Lý thương thế cũng tốt không ít, đã đi lại tung tăng nhảy nhót. Hắn vừa nghe Nghê Diệp Tâm phải đi, lập tức hưng phấn nói:

    “Ta và các ngươi cùng nhau đi! Ta có thể dẫn các ngươi đi khắp nơi du ngoạn. Trên giang hồ chỗ nào ta cũng quen thuộc hết.”

    Yến Bách Lý kỳ thật rất ham chơi, muốn đi theo Nghê Diệp Tâm xem náo nhiệt. Bất quá hắn mới vừa nói xong, Bình Lục ở bên cạnh chen vào.

    “Thương thế của ngươi còn chưa có khỏi đâu, không thể đi.”

    “Ta sao có thể chưa khỏi?”

    Yến Bách Lý không phục vỗ ngực mình, nói:

    “Ngươi nhìn xem, ta rất khỏe.”

    Bình Lục bỗng nhiên cười một tiếng, sau đó thuận tay vỗ mông Yến Bách Lý.

    “A…”

    Yến Bách Lý thiếu chút nữa liền quỳ trên mặt đất. Bình Lục đánh không phải mạnh, nhưng hắn phản ứng thật sự rất lớn. Nghê Diệp Tâm vừa thấy liền hiểu rõ.

    Đêm qua tuyệt đối là vận động quá nhiều, cho nên eo đau chân đau mông đau. Cũng tương tự như ta!

    Yến Bách Lý hét to một tiếng, sau đó liền mặt đỏ. Vừa rồi còn khí phách hăng hái, lúc này cúi đầu xấu hổ không dám nói chuyện. Đương nhiên hắn cũng không dám đòi đi cùng Nghê Diệp Tâm.

    Hạ Hướng Thâm nói:

    “Được rồi, không cho bọn họ đi thì trời tối đen, vậy thì không có biện pháp xuống núi.”

    “Đây là…..”

    Mộ Dung Dục đưa cho Nghê Diệp Tâm một cái túi vải, nói:

    “Trong này có một chút lương khô cùng lộ phí, các ngươi mang theo dùng.”

    “Đại hiệp có tiền, không cần, không cần.”

    “Mang theo đi, đây là tâm ý của bọn ta.”

    Mộ Dung Dục nói vậy, Nghê Diệp Tâm đành phải cầm, cảm giác cái túi rất nặng.

    Bọn họ chào từ biệt mọi người xong liền rời khỏi Vô Danh Sơn Trang đi xuống dưới chân núi.

    Tuy rằng không có gió tuyết, bất quá đường cũng lầy lội. Mộ Dung Trường Tình muốn ôm Nghê Diệp Tâm xuống núi, nhưng Nghê Diệp Tâm một hai muốn hắn cõng. Mộ Dung Trường Tình không có biện pháp, đành phải cõng Nghê Diệp Tâm trên lưng.

    Nghê Diệp Tâm ôm lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, liền nói:

    “Go go… đi đi.”

    “????”

    Mộ Dung Trường Tình vỗ mông Nghê Diệp Tâm một cái, nói:

    “Cẩn thận, ta đem ngươi ném vào vũng bùn.”

    Nghê Diệp Tâm mới không tin. Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch nghiêm trọng như vậy, tuyệt đối sẽ không ném mình vào vũng bùn.

    Hai người đi nhanh xuống núi, không bao lâu sắc trời cũng đã tối đen. Bọn họ tìm một khách điếm ở lại. Kết quả mới vừa đi vào, liền thấy được người quen, là những người Thương Đình Phái. Thì ra hôm nay bọn họ cũng rời khỏi, bất quá tốc độ đi không mau, vừa đúng lúc gặp tại đây.

    Những người đó không vui, đang ngồi ở đại sảnh ăn cơm. Một đám trầm mặc không nói. Thoạt nhìn là bởi vì chuyện đại sư huynh của bọn họ, cho nên không nói một lời, chỉ là cúi đầu ăn cơm.

    Bọn họ là một đám người võ lâm, còn trầm mặc như vậy khiến cho tiểu nhị cũng không dám thở mạnh.

    Người Thương Đình Phái thấy được Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình thì gật đầu chào hỏi, sau đó cũng không cùng bọn họ nói cái gì.

    Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình muốn một gian phòng thượng hạn. Nhưng vì Nghê Diệp Tâm rất đói, liền không có về phòng mà đi ăn cơm trước.

    Hai người ngồi xuống, Nghê Diệp Tâm lập tức liền gọi thịt kho tàu, và vài món chay cho Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cũng biết Nghê Diệp Tâm thích ăn cái gì, nên nói mang thịt cho Nghê Diệp Tâm trước, sau đó mới dọn món chay của hắn.

    Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm ăn từng ngụm từng ngụm thịt, nói:

    “Ngươi luôn ăn nhiều thịt như vậy sao cũng không thấy trên người có thịt? Thân thể vừa gầy lại nhỏ.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Đại hiệp nói chuyện cần phải dùng lương tâm nha. Ta có thân thể cao lớn rắn chắc, có chỗ nào gầy nhỏ?”

    Mộ Dung Trường Tình chỉ cười không nói.

    Thời điểm Nghê Diệp Tâm ăn mặc chỉnh tề đúng là tuấn tú lịch lãm, nhìn vai rộng eo gọn, đặc biệt có thể lừa gạt người ta. Bất quá khi cởi quần áo thân thể có chút gầy, thoạt nhìn ốm yếu một chút.

    Nghê Diệp Tâm lại nói:

    “Huống hồ! Buổi tối luôn bị ai đó lôi kéo ta vận động, ăn bao nhiêu thịt cũng không đủ bù đắp!”

    Mộ Dung Trường Tình lại gắp vài khối thịt bỏ vào bát cơm của Nghê Diệp Tâm.

    “Vậy ăn thêm mấy miếng, miễn cho buổi tối hôm nay cũng không đủ bù đắp.”

    Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị sặc chết, nói:

    “Buổi tối đại hiệp ngủ ở ngoài cửa, ta liền đủ thôi.”

    “Ngươi chịu được không?”

    Mộ Dung Trường Tình cười nói. Nghê Diệp Tâm tỏ vẻ khinh thường.

    “Cười cái gì mà cười, không cho cười, lại dùng mỹ nhân kế.”

    Mộ Dung Trường Tình lại cười, nói:

    “Có dùng sao?”

    Sao không có, còn dùng quá nhiều, Nghê Diệp Tâm nói:

    “Nhìn những bàn bên cạnh đi, mấy cô nương đều thẳng tắp nhìn sang đây! Đại hiệp đừng loạn vứt mị nhãn.”

    Mộ Dung Trường Tình không cười, chỉ gắp cho Nghê Diệp Tâm vài khối thịt.

    Nghê Diệp Tâm thực bất đắc dĩ, đang muốn đem một khối thịt kho tàu tiến vào trong miệng, đột nhiên liền nhìn thấy một bóng đen, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, liền có một giọng nói đặc biệt lớn còn vang dội cất lên.

    “Ân công! Thì ra là ân công! Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được!”

    Một đại hán có râu quai nón đứng ở phía trước bàn bọn họ, mặt đầy kinh hỉ, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, ánh mắt sáng ngời có thần.

    Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, miệng cũng há to. Miếng thịt kho tàu trên chiếc đũa rớt trở về trong bát. Nghê Diệp Tâm hiển nhiên không nhớ rõ cái người có râu quai nón này là ai, thật xấu hổ……

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt quét mắt nhìn người kia một cái, nói:

    “Ngươi là người phương nào?”

    “Vị này chính là bằng hữu của ân công sao?”

    Người râu quai nón vui tươi hớn hở nói:

    “Ta là Quan Trang đây! Mấy năm trước nhận được cứu giúp của ân công, nhặt được một cái mệnh trở về. Đã lâu không gặp ân công, không nghĩ tới phong thái của ân công vẫn không giảm so với năm đó, quả thực không có thay đổi.”

    Người râu quai nón nói rất chân thành. Nghê Diệp Tâm tức khắc có chút lâng lâng, cũng vui tươi hớn hở làm bộ làm tịch nói:

    “Thì ra là ngươi.”

    Người râu quai nón nói:

    “Ân công đi ngang qua nơi này sao? Muốn đi đâu, nếu cùng đường, chúng ta đi cùng nhau! Cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau!”

    Nghê Diệp Tâm chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã thực dứt khoát nói:

    “Không cùng đường.”

    Người râu quai nón vừa nghe, tiếc nuối nói:

    “Không cùng đường à, thật là rất đáng tiếc.”

    “……”

    Người râu quai nón nhìn thấy Nghê Diệp Tâm hiển nhiên thật cao hứng, vẫn luôn đứng ở trước bàn nói đông nói tây, Mộ Dung Trường Tình rất khó chịu, dứt khoát liền đứng lên.

    Mộ Dung Trường Tình đứng lên, cầm một thỏi vàng đặt lên bàn, nói:

    “Chúng ta trở về phòng.”

    Nghê Diệp Tâm cũng nhanh chóng đứng lên, nói:

    “Đại hiệp, từ từ đã, lại định đưa vàng sao?”

    Đại hiệp luôn ra tay phung phí, Nghê Diệp Tâm nhìn mà đau lòng. Một năm bổng lộc của Nghê Diệp Tâm cũng không có nhiều như vậy đâu.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Ta có bạc, ta trả tiền.”

    Đối với người hai bàn tay trắng như Nghê Diệp Tâm mà nói, đi ăn chuyện trả tiền đều là do Mộ Dung Trường Tình phụ trách. Bất quá hôm nay đã khác, Nghê Diệp Tâm mới vừa nhận tiền lộ phí của Mộ Dung Dục, cho nên đã có tiền, có thể hào sảng một phen.

    Nghê Diệp Tâm lập tức đem túi vải mà Mộ Dung Dục đưa để lên bàn.

    “Cộp”

    Mở túi, thò tay vào lấy bạc từ bên trong ra. Nhưng miệng túi vừa mở ra, Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt.

    “Lạch cạch”

    Có cái gì từ bên trong lăn ra.

    Bên trong có lương khô, có bạc, còn có thứ gì kỳ quái?

    Lăn ra chính là một cái ngọc thế cỡ lớn! Bên trong túi vải còn có ít nhất tám cái! Ít nhất tám đó! Tuyệt đối không có nhìn lầm.

    Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị Mộ Dung Dục trả đũa.

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong