Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 258: Nhập vai thành nghiện

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 258: Nhập vai thành nghiện

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm cảm thấy xấu hổ. Cốc thiếu hiệp kỳ thật cũng xấu hổ vì nhìn thấy loại chuyện này. Cốc thiếu hiệp da mặt kỳ thật rất mỏng, so với Nghê Diệp Tâm còn muốn mỏng hơn.

    Cốc thiếu hiệp nhìn thấy bọn họ cho nên cố ý đến tìm chào hỏi, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức về Cốc Nhụy.

    Cốc thiếu hiệp nghe được Nghê Diệp Tâm cũng thấy người kia thì lộ ra thần sắc quả nhiên, nói:

    “Nhưng mà…… hắn đem Tiểu Nhuỵ đưa đi đâu…?”

    Nghê Diệp Tâm cũng chỉ thấy được một chút, cho nên cũng không biết Cốc Nhụy cùng đại sư huynh Thương Đình Phái đi nơi nào.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Ngươi đừng có gấp, ta thấy Cốc Nhụy cũng không có gì nguy hiểm đâu.”

    Cốc thiếu hiệp miễn cưỡng gật gật đầu.

    Nghê Diệp Tâm lại nói:

    “Ngươi cũng ở tại chỗ này sao? Ở phòng nào?”

    Cốc thiếu hiệp xoay người chỉ một căn phòng, nói:

    “Phòng ở chỗ kia.”

    Cốc thiếu hiệp là buổi chiều mới đến, mấy người Nghê Diệp Tâm cũng không có nhìn thấy. Cũng may Vạn Triều Sơn Trang rộng rãi, Cốc thiếu hiệp tới sau vẫn có phòng ở, còn ở rất gần phòng mấy người Nghê Diệp Tâm.

    Bọn họ đang nói chuyện, Cừu Vô Nhất liền nắm hai bím tóc, đứng ở bên cạnh ngửa đầu nhìn. Cốc thiếu hiệp phát hiện bên cạnh có một đứa bé diện mạo đáng yêu luôn dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm mình, nhìn đến hắn có chút cả người nổi gai ốc.

    Quan trọng chính là……

    Một đứa bé đáng yêu như vậy mà tóc lại kỳ quái.

    Người cổ đại hiển nhiên không tiếp thu được mấy kiểu tóc khác thường do Nghê Diệp Tâm tạo ra.

    Chờ Cốc thiếu hiệp nói chuyện cùng Nghê Diệp Tâm xong, chuẩn bị rời đi, Cừu Vô Nhất liền túm túm vạt áo Cốc thiếu hiệp, nói:

    “Đại ca ca!”

    Cốc thiếu hiệp vội vàng cúi đầu.

    “Có chuyện gì?”

    Cừu Vô Nhất lập tức từ trong lòng ngực móc ra một cái bình nhỏ, nói:

    “Ngươi có phải bị thương hay không, ta nơi này có thuốc, cho ngươi nè.”

    Cốc thiếu hiệp sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Cừu Vô Nhất. Hắn đúng là bị thương, hiện tại bên trong quần áo còn băng bó, tuy rằng đã không ra máu, nhưng miệng vết thương chưa có lành.

    Cốc thiếu hiệp cũng không biết Cừu Vô Nhất lợi hại. Một đứa bé nhỏ như vậy mà có thể nhìn ra hắn bị thương, thật sự là không thể tin.

    Cốc thiếu hiệp nhìn đôi mắt mở to chân thành tha thiết của Cừu Vô Nhất, nhịn không được liền cười, duỗi tay tiếp nhận bình nhỏ.

    “Cảm ơn.”

    Cừu Vô Nhất cũng cười vui vẻ nói:

    “Không cần khách khí.”

    Nghê Diệp Tâm cảm thấy Cừu Vô Nhất đột nhiên từ tiểu ác ma biến thành tiểu thiên sứ có chút đáng sợ. Hơn nữa nụ cười kia sao mà có chút đáng ngờ như thế?

    Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cừu Vô Nhất, duỗi tay ngăn lại Cốc thiếu hiệp.

    “Thuốc này không thể dùng.”

    Cừu Vô Nhất rất bất mãn vặn vẹo eo, chân giậm giậm vài cái xuống đất, khiến cho hai bím tóc không ngừng lay động. Quả thực làm Nghê Diệp Tâm thấy đáng yêu muốn chết.

    “Thuốc ta làm vì cái gì không thể dùng? Rõ ràng là dùng được.”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe có điểm phát ngốc.

    Chẳng lẽ nó cho Cốc thiếu hiệp thuốc tự bào chế? Vừa nghe đã thấy không đáng tin cậy rồi!

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn Cừu Vô Nhất, nói:

    “Sẽ chết người.”

    Cừu Vô Nhất mở to mắt, vô tội nói:

    “Mới không có.”

    “Ừ, chỉ là thiếu chút nữa người chết thôi.”

    “Đó là vì ca ca đã ăn thứ kỳ quái trước, mới làm dược tính bị biến đổi.”

    Nghê Diệp Tâm nghe đã minh bạch.

    Thì ra bé Nhất Nhất nhà ta không chỉ có võ công cao, lại còn thích nghiên cứu chế tạo này nọ. Nó thích nghiên cứu chế tạo thuốc lung tung rối loạn, bất quá cũng không phải cổ độc. Nó thích phối các loại giải dược hoặc là trị thương. Chỉ là trong giáo cũng không có nhiều sách về điều chế thuốc điều trị, đa phần là cổ độc. Mà hai lĩnh vực đó khác nhau rất lớn.

    Cừu Vô Nhất không có người dạy y thuật, chỉ tự mình nghiên cứu, còn đem Cừu Trưởng lão ra làm vật thử thực nghiệm. Mộ Dung Trường Tình nhớ rõ ràng, lần trước thiếu chút nữa lấy mạng người. Đã gây náo loạn khiến các trưởng lão khác tưởng rằng có thích khách thần thông quảng đại vào ma giáo hạ độc Cừu Trưởng lão.

    Cừu Vô Nhất lại bị Mộ Dung Trường Tình xem thường. Nó tức giận dẩu miệng, dứt khoát chạy tới bổ nhào vào Nghê Diệp Tâm, ôm chân cọ qua cọ lại, hai bím tóc còn ném qua ném lại loạn xạ.

    “Mẫu thân ơi, phụ thân khi dễ con.”

    “……”

    Nghê Diệp Tâm liền ngây người.

    Sao Cừu Vô Nhất và Mộ Dung Trường Tình lại giống nhau như thế, đều thích chơi trò sắm vai, liếc mắt một cái bất hòa liền bắt đầu nhập vai. Ta là vô tội nha!

    Cốc thiếu hiệp còn chưa có rời đi, nghe được Cừu Vô Nhất gọi Nghê Diệp Tâm là mẫu thân, bị dọa nhảy dựng. Cốc thiếu hiệp nhanh ho khan một tiếng, nói:

    “Thời điểm không còn sớm, ta đi về phòng trước.”

    Mộ Dung Trường Tình xách Cừu Vô Nhất lên, đem nó từ trên người Nghê Diệp Tâm kéo xuống dưới, sau đó cũng mang theo Nghê Diệp Tâm vào phòng.

    “Rầm”

    Cửa bị đóng kín. Cừu Vô Nhất bị nhốt ở ngoài cửa. Nó quay đầu lại nhìn về phía Cốc thiếu hiệp. Cốc thiếu hiệp vào phòng, đang định đóng cửa, đột nhiên liền cảm giác một trận gió thổi qua, chớp mắt một cái đứa bé đáng yêu kia đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt.

    Cốc thiếu hiệp bị dọa hoảng sợ. Đang là ban đêm, hắn còn tưởng rằng mình gặp quỷ. Lần này bị sợ tới mức vết thương lại có chút đau, Cốc thiếu hiệp nhịn không được duỗi tay che bụng.

    Cừu Vô Nhất ngưỡng mặt, cười ngọt ngào, nói:

    “Đại ca ca, ta giúp ngươi đổi thuốc nha. Ta thấy thương thế ngươi không nhẹ, khẳng định không có tốt. Ta có thể đổi thuốc cho.”

    Cốc thiếu hiệp muốn cự tuyệt, bất quá Cừu Vô Nhất lại dùng đôi mắt to siêu cấp long lanh nhìn chằm chằm hắn. Cốc thiếu hiệp đột nhiên liền không biết cự tuyệt như thế nào.

    Cừu Vô Nhất kỳ thật chính là quá nhàm chán. Nó thích chơi, nhưng hiện tại không ai chơi cùng. Nó lại không dám đi trêu chọc Giáo chủ ca ca, cho nên đành phải tùy tiện tìm người chơi.

    Cừu Vô Nhất nhìn thấy Cốc thiếu hiệp không nói lời nào, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử, lập tức lại nói:

    “Huống hồ… trời tối như vậy, ta ở một mình trong phòng có chút sợ hãi. Đại ca ca không thể ở cùng ta sao?”

    Cừu Vô Nhất nói chuyện với giọng điệu ngây ngô, tức khắc khiến cho Cốc thiếu hiệp không cách cự tuyệt, ma xui quỷ khiến liền gật gật đầu.

    Cừu Vô Nhất thoạt nhìn cũng chỉ bốn năm tuổi, vóc dáng không cao, đặc biệt có vẻ mặt ngây thơ, thời điểm yếu ớt càng đáng yêu đến không chịu nổi. Cốc thiếu hiệp cũng không biết nó bá đạo, một mình đánh năm sáu người cường tráng ngã lăn như chơi, nói sợ tối thật là khó tin.

    Cừu Vô Nhất được như ý nguyện, thời điểm đi vào phòng còn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, đánh giá phòng Cốc Thiếu Hiệp một chút. Nó không quen biết người này, nhưng đã nghe Nghê Diệp Tâm gọi hắn là Cốc thiếu hiệp, liền cảm thấy đặc biệt thú vị. Là người xuất thân Ma giáo, người khác đương nhiên sẽ không kêu nó là thiếu hiệp.

    Đánh giá cẩn thận Cốc thiếu hiệp, Cừu Vô Nhất thấy hắn còn trẻ hơn cả Giáo chủ ca ca, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi thôi. Vóc dáng người này cũng không có cao như Giáo chủ ca ca, võ công chắc chắn không bằng Giáo chủ ca ca, cũng không có thân hình rắn chắc. Tuy rằng kêu là thiếu hiệp nhưng hình như cũng không có cái gì đặc biệt.<HunhHn786>

    “Đại ca ca tên là gì vậy? Ta là Cừu Vô Nhất.”

    Tên Cừu Vô Nhất nghe cũng quái quái, đương nhiên là do Cừu Trưởng lão đặt. Bởi vì thời điểm được nhặt về cái gì cũng không có, cho nên Cừu Trưởng lão liền dứt khoát lấy cái tên như vậy.

    Mộ Dung Trường Tình cảm thấy cái tên như vậy không may mắn, nghe giống như không nơi nương tựa, bất quá Cừu Trưởng lão cảm thấy không có gì. Nam tử hán đại trượng phu không dựa vào người khác mới tốt.

    Nếu là Mộ Dung Trường Tình thời điểm du tẩu giang hồ, tùy tiện nói ra tên của mình chỉ sợ sẽ bị người võ lâm quấy rầy. Bất quá Cừu Vô Nhất không giống vậy, tuy rằng là đệ đệ của Cừu Trưởng lão, bất quá không có ai biết nó.

    Cốc thiếu hiệp trả lời.

    “Ta là Cốc Triệu Kinh.”

    Cừu Vô Nhất nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy tên của Cốc thiếu hiệp đặc biệt phức tạp, không dễ viết.

    Cốc Triệu Kinh bị bộ dạng đáng yêu của Cừu Vô Nhất làm cho bật cười.

    Cốc Triệu Kinh hành trang nhẹ nhàng đơn giản, cũng không mang theo vật gì. Hiện tại có một đứa bé ở trong phòng, hắn cũng không biết lấy ra cái gì cho nó chơi.

    Mà Cừu Vô Nhất lại giống một người lớn nói:

    “Đại ca ca, mau để ta thay thuốc cho ngươi.”

    Cừu Vô Nhất nói liền kéo một cái ghế tới mép giường, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra mấy bình nhỏ. Nó lấy một hơi, thiếu chút nữa bày đầy trên ghế.

    Cốc Triệu Kinh nhìn có chút há hốc mồm, không nghĩ tới trong lòng ngực một đứa bé lại có nhiều chai lọ như vậy. Cốc Triệu Kinh cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì để một đứa bé trị thương cho mình. Cừu Vô Nhất rất bé, còn chưa cao đến ngực hắn.

    Bất quá Cừu Vô Nhất có biện pháp. Nó dọn mấy chai lọ sang một bên, sau đó giẫm chân, thi triển khinh công, liền đứng ở trên ghế, trong tay còn giơ một bình nhỏ.

    Nó mở ra, ngửi ngửi một chút, nói:

    “Cái này là thuốc tốt nhất, đại ca ca mau cởi áo ra.”

    Cốc Triệu Kinh do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem áo cởi xuống.

    Hắn sốt ruột lên đường, bất chấp xử lý miệng vết thương, hôm nay cũng hẳn là nên đổi thuốc.

    Cốc Triệu Kinh đem áo cởi xuống. Phần eo bụng đều bị quấn vải bố trắng, có chỗ thấm máu làm vải bố trắng nhiễm hồng.

    Cừu Vô Nhất nhìn lập tức nhíu mi, nói:

    “Đại ca ca, miệng vết thương của ngươi chảy máu.”

    Cốc Triệu Kinh tất nhiên thấy được, nói:

    “Không sao cả, không đáng ngại.”

    Cừu Vô Nhất cẩn thận quan sát, phát hiện trên người Cốc Triệu Kinh không chỉ ở bụng có vết thương nghiêm trọng, chỗ khác cũng có rất nhiều vết thương cũ, có chỗ kết vảy chưa rớt, bộ dạng là bị roi quật vào.

    Cừu Vô Nhất mở to hai mắt, vẫy vẫy tay, giống gọi Cốc Triệu Kinh lại đây.

    Cốc Triệu Kinh do dự một chút, vẫn là đi qua.

    Cừu Vô Nhất đứng ở trên ghế, tuy chưa cao bằng Cốc Triệu Kinh, bất quá cũng đủ cao.

    Cừu Vô Nhất cau mày, hai bàn tay múp míp bắt đầu tháo bỏ băng bó trên người Cốc Triệu Kinh. Động tác rất thành thạo kia làm Cốc Triệu Kinh lắp bắp kinh hãi. Không nghĩ tới một đứa bé nhỏ như vậy lại thành thạo như người lớn.

    Tuy rằng bào chế thuốc không đáng tin cậy, nhưng kỹ thuật băng bó xử lí vết thương của Cừu Vô Nhất rất tốt. Nó có một ca ca, ca ca còn có hai mươi tám đồ đệ. Mọi người đi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ khó tránh bị thương, tay nghề băng bó vết thương cũng là từ đó luyện ra.

    Cừu Vô Nhất tay chân lanh lẹ, hơn nữa tay nhỏ mềm mềm sờ cũng thực thoải mái. Động tác thực nhẹ lại thực mau, miệng vết thương được xử lý chỉ trong chốc lát, sau đó một lần nữa được băng bó lại.

    Cốc Triệu Kinh nhìn biểu tình cẩn thận của Cừu Vô Nhất, thiếu chút nữa đã bị chọc cười. Còn hai bím tóc cứ quét vào cằm, làm Cốc Triệu Kinh thấy ngứa ngứa.

    Cốc Triệu Kinh duỗi tay cầm, bất quá hai bím tóc vừa nhỏ vừa ngắn, căn bản cầm không được, buông lỏng tay liền sẽ đập ở trên mặt.

    Thực mau vết thương đã được xử lý, sau đó Cừu Vô Nhất nghiêm trang giơ tay nhỏ, nói:

    “Đại ca ca, xoay người lại, ta bôi thuốc sau lưng.”

    “Không cần, những vết thương đó đã lành, chỉ còn vết sẹo mà thôi.”

    “Đại ca ca đẹp như vậy, để lại vết sẹo rất đáng tiếc, hay là bôi một chút thuốc xóa sẹo của ta đi!”

    Cừu Vô Nhất quả thực chính là đang đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa.

    Bởi vì vẻ mặt kia quá đáng yêu, cho nên Cốc Triệu Kinh không đành lòng cự tuyệt, dứt khoát quay người lại để Cừu Vô Nhất bôi thuốc cho hắn.

    Phía sau lưng Cốc Triệu Kinh vết thương quá nhiều, tất cả đều đã rớt vảy, nhưng vết thâm rất rõ ràng. Cừu Vô Nhất vừa bôi thuốc vừa nói.

    “Đại ca ca, đây là do luyện võ bị thương sao? Đại ca ca cũng quá ngốc rồi!”

    Cốc Triệu Kinh bị chọc cười, nói:

    “Xem như vậy đi.”

    “Vì cái gì lại xem như vậy?”

    “Ta luyện không tốt, hoặc là làm sai chuyện, sư phụ sẽ trách phạt ta.”

    “Hả?”

    Cừu Vô Nhất lộ ra biểu tình giật mình.

    “Đây là sư phụ đánh sao?”

    Cốc Triệu Kinh gật gật đầu.

    Cừu Vô Nhất tức giận, bất bình nói:

    “Nhiều vết sẹo như vậy, sư phụ đại ca ca là người xấu. Nếu có người đánh ta, ta tuyệt đối đem tay hắn cắt xuống, đánh ta một cái, ta liền đánh hắn mười cái!”

    Cốc Triệu Kinh nghe được nhướng mày, trợn mắt giật mình nhìn Cừu Vô Nhất.

    Vừa rồi còn giả nhu nhược đáng thương, nhất thời tức giận lập tức liền lộ nguyên hình.

    Cừu Vô Nhất nhìn thấy biểu tình chấn kinh của Cốc Triệu Kinh, lập tức phát hiện mình bại lộ, nhanh chóng lộ ra biểu tình vô tội.

    “Ta đau lòng cho đại ca ca nha.”

    Cốc Triệu Kinh nghe được lại là sửng sốt. Hắn là lần đầu nghe được có người quan tâm mình, lại là một đứa bé xa lạ. Giọng điệu của Cừu Vô Nhất nhỏ nhẹ làm Cốc Triệu Kinh cảm thấy xúc động.

    Cốc Triệu Kinh chỉ là nói:

    “Đã không còn đau.”

    “Đại ca ca, về sau sư phụ lại đánh ngươi, ngươi liền nói cho ta biết.”

    Cừu Vô Nhất nói còn vỗ vỗ ngực, bất quá đem thuốc dính trên tay bôi lên người, cũng không có một chút uy nghiêm.

    Cốc Triệu Kinh cười, gật gật đầu, nói:

    “Cảm ơn.”

    Cừu Vô Nhất nghiêm túc bôi thuốc cho Cốc Triệu Kinh, mệt đều ra mồ hôi. Nó dùng tay lau lau mồ hôi trên trán. Cốc Triệu Kinh nhìn thấy Cừu Vô Nhất ra sức lại có chút cảm động, nói:

    “Hôm nay thật sự cảm ơn ngươi.”

    Cừu Vô Nhất lắc lắc đầu, hai bím tóc lại quăng quật, đánh trên mặt Cốc Triệu Kinh rất đau, vừa đau vừa ngứa.

    Đột nhiên ánh mắt Cừu Vô Nhất sáng lên.

    “Đại ca ca muốn cảm ơn ta thì hôn ta đi!”

    Cốc Triệu Kinh sửng sốt, nhìn Cừu Vô Nhất có chút phản ứng không kịp.

    Cừu Vô Nhất lại nắm bím tóc, nói:

    “Ca ca hôn lên mặt ta.”

    Khi được nhặt về Cừu Vô Nhất rất đáng yêu. Cừu Trưởng lão lại là người rất thích trẻ con, bằng không cũng sẽ không đem về hai mươi tám đệ tử. Cho nên khi Cừu Vô Nhất còn chưa biết đi, chưa biết nói luôn bị Cừu Trưởng lão ôm hôn tới hôn lui, cộng thêm chà đạp một hồi.

    Cốc Triệu Kinh thấy Cừu Vô Nhất dùng ngón tay chỉ vào mặt, nhịn không được bật cười, bất quá vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

    Nhưng không đợi Cốc Triệu Kinh ngượng ngùng, Cừu Vô Nhất lại mở miệng. Nó đem tay chỉ gò má chuyển đến môi, nói:

    “Đại ca ca hôn nơi này cũng được.”

    Cừu Vô Nhất nói, còn lè lưỡi ra.

    Cốc Triệu Kinh lập tức liền ngây ngẩn cả người, thật lâu cũng chưa phản ứng lại. Hắn hoài nghi mình hoa mắt. Hình như Cừu Vô Nhất chỉ miệng?!

    Cừu Vô Nhất nhìn thấy Cốc Triệu Kinh ngây người, gãi gãi tóc, nói:

    “Làm sao vậy? Ta nhìn thấy rất nhiều lần phụ thân hôn môi mẫu thân, còn duỗi lưỡi ra. Vì sao muốn duỗi lưỡi ra vậy chứ?”

    Cừu Vô Nhất không thể gọi Mộ Dung Trường Tình là Giáo chủ ca ca, vì sợ tiết lộ thân phận của Mộ Dung Trường Tình, nên dứt khoát gọi phụ thân. Kỳ thật nó chơi trò sắm vai này thành nghiện.

    Bên kia Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị đêm khuya đi thăm dò một chút, xem hộp gỗ kia có phải thật hay không. Hai người ra khỏi phòng, vốn dĩ muốn đi hỏi Cốc Thiếu Hiệp muốn đi cùng hay không, dù gì Cốc Thiếu Hiệp cũng là vì hộp gỗ mới tới. Bất quá khi đi tới cửa phòng Cốc Thiếu Hiệp, Nghê Diệp Tâm liền nghe được giọng Cừu Vô Nhất.

    Phòng Cốc Thiếu Hiệp còn đèn sáng, hơn nữa Cừu Vô Nhất còn ở trong phòng Cốc Thiếu Hiệp. Chuyện này đã làm Nghê Diệp Tâm thực kinh ngạc. Nhưng còn có chuyện càng chấn kinh hơn. Nghê Diệp Tâm vừa lúc nghe được Cừu Vô Nhất nói cùng Cốc Thiếu Hiệp là nhiều lần thấy mình cùng Mộ Dung Trường Tình hôn môi, còn có duỗi lưỡi ra gì đó.

    Nghê Diệp Tâm tức khắc nổi bão, vội vàng dùng lực gõ cửa.

    Cốc Triệu Kinh thực mau liền tới mở cửa. Thời điểm nhìn thấy Nghê Diệp Tâm, hắn xấu hổ đến không chịu được.

    Nghê Diệp Tâm không nói một lời, cũng không chào hỏi Cốc Thiếu Hiệp, trực tiếp đi vào bế Cừu Vô Nhất đang đứng ở ghế lên, sau đó kẹp ở dưới nách liền chạy ra ngoài.

    Nghê Diệp Tâm vừa chạy vừa nói với Mộ Dung Trường Tình.

    “Ta phải về phòng dạy con. Dạy xong rồi chúng ta sẽ đi xem hộp gỗ. Ở chỗ này chờ ta.”

    Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình gật đầu.

    Cừu Vô Nhất bị ôm lên, hai chân vung vẩy trong khoảng không, không rõ nguyên do nói:

    “A? Các người sao tới đây? Làm gì vậy nha? Ta đã rất lớn, không cần ôm ta.”

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong