Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 312: Kết thúc ân oán

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 312: Kết thúc ân oán

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nhìn qua Cừu Vô Tự.

    Cừu Vô Tự đã không rảnh để ý tới Nghê Diệp Tâm. Hắn nhìn thấy Vô Chính càng khẩn trương. Không nghĩ tới sau một thời gian không có tin tức, thì ra Vô Chính cũng tới nơi này.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Xem ra nơi này quan hệ thực chặt chẽ cùng hộp gỗ, cả Vô Chính cũng tới.”

    “Ngươi là ai?”

    Nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn, lạnh giọng hỏi.

    Nữ nhân còn ngã trên mặt đất, căn bản không ngẩng đầu. Nàng tựa hồ đối với cái gì cũng không quan tâm, còn đắm chìm ở trong đau xót cùng mê mang.

    Vô Chính cười cười, nói:

    “Một người biết chân tướng sự kiện mười năm trước. Đương nhiên cũng là người muốn giết chết các ngươi.”

    Nam nhân trung niên ngẩn ra, cả nữ nhân đang bi thống cũng ngẫng đầu nhìn Vô Chính.

    Giọng Vô Chính nói chuyện không nóng không lạnh, thậm chí tựa như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nghe rất có chính nghĩa cùng hàm hậu. Nhưng ngữ khí kia lại làm người ta phát lạnh.

    Nghê Diệp Tâm lại nhướng mày, nói:

    “Cừu Trưởng lão, đồ đệ của ngươi hình như có khí thế hơn so với ngươi.”

    “……”

    Mộ Dung Trường Tình không vui liếc nhìn qua Nghê Diệp Tâm.

    Nam nhân trung niên giọng vững vàng, đem tay phải ấn ở bội kiếm bên hông, tựa hồ chuẩn bị ra tay.

    “Ngươi rốt cuộc là ai, dám khẩu xuất cuồng ngôn.”

    Vô Chính lại cười rộ lên, nói:

    “Mười năm trước, các ngươi giết chết trên dưới một trăm mạng người Tiết gia, lại không biết ta là ai!”

    Nam nhân trung niên cùng nữ nhân đều cả kinh. Nữ nhân đã từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy, lui vài bước, ngửa đầu nhìn Vô Chính, nói:

    “Ngươi…… Ngươi là…… người Tiết gia?”

    Nam nhân trung niên cũng ngây ngẩn cả người, hô hấp cơ hồ dừng lại, trầm mặc.

    Không khí tựa hồ đã ngưng đọng, không có ai nói lời nào, chỉ có âm thanh gió tuyết. Nhưng mà nội tâm mỗi người cũng không bình tĩnh.

    Tay đè bội kiếm của nam nhân trung niên vô lực trượt xuống dưới, rũ ở bên người, suy sụp nói:

    “Ngươi là người Tiết gia…”

    “Các ngươi mười năm qua trốn ở chỗ này, đơn giản chính là muốn tránh né sự trả thù mà thôi. Nhưng mười năm qua, lòng tham trong lòng các ngươi chưa bao giờ giảm bớt. Ta vốn dĩ không có đi tìm hiểu nơi các ngươi ẩn trốn, là các ngươi tự mình đưa tới cửa.”

    Mười năm qua mọi người ở trên núi tuyết, đã từng thề tuyệt đối không xuống núi. Nhưng mà ai ngờ đến khi hộp gỗ xuất hiện trên giang hồ, trang chủ lại thấy tia hy vọng, bắt đầu chuẩn bị xuống núi. Mà việc bọn họ tránh né mười năm cũng liền như vậy bại lộ.

    Nam nhân trung niên nghe xong, tựa hồ đã không có nhiều cảm xúc biến hóa, chỉ là nói:

    “Mười năm trước là chúng ta sai. Ngươi nếu muốn giết ta trả thù, ta không có câu oán hận, nhưng nhóm đệ tử không có sai, bọn họ cái gì cũng không biết.”

    “Phải không? Huynh đệ tỷ muội nhà ta có sai sao? Đệ tử Tiết gia có sai sao?”

    Nam nhân trung niên bị nói đến không lời nào để phản bác, ánh mắt tương đối phức tạp.

    Vô Chính lại nói:

    “Thế bá, ngươi vì sao không nói lời nào?”

    Nam nhân trung niên nghe hắn gọi như vậy, thân thể run lên, suýt nữa không đứng được.

    Nghê Diệp Tâm nghe được mở to hai mắt.

    Thì ra nam nhân trung niên cùng Vô Chính còn có quan hệ thân thiết? Vậy thật kỳ quái. Sao liền biến thành kẻ thù?

    Vô Chính tiếp tục nói:

    “Phụ thân ta cùng các ngươi tương giao đã lâu, không nghĩ tới các ngươi lại bày Hồng Môn Yến, thông đồng những người đó giết chết trên dưới một trăm người Tiết gia. Bất quá cũng chỉ vì muốn biết bí mật hộp gỗ mà thôi!”

    Nam nhân trung niên nhắm mắt lại.

    Vô Chính cũng không có nói nữa, chỉ là ngân quang chợt lóe, trong tay hắn xuất hiện một trường kiếm. Liền nhìn thấy hắn thả người từ trên nóc nhà nhảy xuống, đứng ở trước mặt nam nhân trung niên cùng nữ nhân kia.

    Trên mặt Vô Chính không có biểu tình gì, kiếm đã tới.

    Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền biết Vô Chính là nổi lên sát tâm, muốn giết nam nhân trung niên cùng nữ nhân kia. Nhưng còn chưa nghe chưa hiểu câu chuyện ra sao, cái gì cũng không biết. Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, đột nhiên liền ra tay đẩy Cừu Vô Tự một cái.

    Cừu Vô Tự đang cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Vô Chính, căn bản không có chú ý động tác của Nghê Diệp Tâm. Bọn họ đều ở trên cây, Cừu Vô Tự đột nhiên bị Nghê Diệp Tâm đẩy, hoảng sợ không nói, trực tiếp liền từ trên cây rớt xuống.

    “Lào xào.”

    Nhánh cây phát ra tiếng vang, Cừu Vô Tự còn hừ một tiếng.

    Mộ Dung Trường Tình cũng không phản ứng kịp. Ai ngờ tới Nghê Diệp Tâm sẽ đột nhiên ngấm ngầm giở trò.

    Chỉ là nháy mắt, bên kia Vô Chính liền động. Hắn nhanh chóng vọt qua tiếp được Cừu Vô Tự từ trên cây rơi xuống.

    Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn lên, tức khắc liền cười. Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:

    “Ngươi làm gì vậy?”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Ta ném ám khí nha. Nhìn xem chuẩn không?”

    Đích xác rất chuẩn, mà ám khí cũng quá lớn.

    Trên cây đột nhiên rơi xuống một người, làm nam nhân trung niên cùng nữ nhân giật nảy mình, lại hướng trên cây nhìn, còn thấy có hai người khác.

    Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng đều bị lộ. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ vai Mộ Dung Trường Tình, nói:

    “Đại hiệp mang ta xuống đi.”

    Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm, đem người từ trên cây xuống dưới.

    Cừu Vô Tự mới phản ứng lại, tức khí trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Ngươi làm gì vậy.”

    Vô Chính ôm hắn, nói:

    “Sư phụ, ngươi không bị thương chứ.”

    Cừu Vô Tự lắc lắc đầu, kéo tay áo Vô Chính. Hắn không phải sợ Vô Chính giết hai người kia, mà là sợ Mộ Dung Trường Tình động thủ gây bất lợi cho Vô Chính. Cho nên hắn lôi kéo Vô Chính, vạn nhất có động thủ còn có thể ngăn chặn.

    Vô Chính liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Nghê đại nhân, đây là ý gì? Vì sao ngăn cản ta giết bọn họ. Bọn họ là kẻ thù của ta đó.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Bởi vì bọn họ biết chuyện hộp gỗ. Ta muốn nghe xem như thế nào. Ngươi tuyệt đối sẽ không nói cho ta nghe, cho nên ta muốn nghe bọn họ nói, sau đó ngươi muốn giết họ cũng không muộn.”

    Vô Chính cười, nói:

    “Nghê đại nhân, chuyện hộp gỗ không nghe cũng được. Đó không phải chuyện tốt gì.”

    “Chính là bởi vì không phải chuyện tốt cho nên ta mới muốn nghe. Bởi vì rủi ro đã tìm tới cửa, chúng ta không thể hồ đồ để thành quỷ.”

    Mộ Dung Trường Tình lại bất đắc dĩ nhìn qua Nghê Diệp Tâm, nói:

    “Nào có chuyện tự nguyền rủa chính mình?”

    “Chỉ là một cách so sánh mà thôi.”

    Cừu Vô Tự bỗng nhiên kéo tay Vô Chính nói:

    “Vô Chính, ngươi bất quá là muốn báo thù mà thôi, không có ai ngăn ngươi. Ngươi vì cái gì không đem sự tình nói cùng mọi người. Như vậy, Giáo chủ có lẽ cũng sẽ giúp ngươi.”

    Vô Chính mỗi lần xuất hiện đều thực khó đoán. Đôi khi thoạt nhìn tựa như địch, đôi khi lại ra tay hỗ trợ, thật sự làm Cừu Vô Tự không rõ.

    Vô Chính nhìn Cừu Vô Tự nói:

    “Sư phụ… Mộ Dung giáo chủ cũng không giúp được ta. Ngươi đã quên sao, ta đã từng nói qua, chúng ta căn bản không phải cùng một đường.”

    Vô Chính dứt lời, Mộ Dung Trường Tình liền cười lạnh, nói:

    “Ta thật ra đồng ý cách nói của ngươi.”

    Cừu Vô Tự vừa nghe liền cảm thấy không ổn, vội vàng đem Vô Chính ngăn ở phía sau, nói:

    “Giáo chủ, Vô Chính cũng không có ác ý.”

    Nghê Diệp Tâm chen vào.

    “Ta cảm thấy cũng phải, có thể là có nỗi khổ.”

    Nghê Diệp Tâm nói dứt lời, Mộ Dung Trường Tình càng khó chịu. Bởi vì Nghê Diệp Tâm thế nhưng nói giúp cho người khác.

    Vô Chính vỗ vỗ vai Cừu Vô Tự, nói:

    “Sư phụ đừng lo lắng, Mộ Dung Giáo chủ sẽ không giết ta. Bởi vì ta sẽ lấy một thứ trao đổi tánh mạng của ta.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Cũng chỉ có sư phụ ngươi để ý tánh mạng ngươi thôi.”

    Vô Chính vừa nghe cười cười, nói:

    “Ta thấy đủ rồi.”

    Vô Chính nói đến chỗ này, lại chuyển câu chuyện.

    “Mộ Dung Giáo chủ, ta hôm nay tới là muốn báo tư thù. Thù không thể không báo, mong rằng Mộ Dung Giáo chủ giơ cao đánh khẽ, ta nguyện ý lấy một cái hộp gỗ tới đổi.”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe hộp gỗ, nói:

    “Đại hiệp, Vô Chính ra tay rất hào phóng.”

    Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

    “Người khác thấy hiếm lạ, ta lại không thấy hiếm lạ.”

    Vô Chính vỗ tay cười nói, nói:

    “Đúng đúng, nói rất đúng. Mộ Dung Giáo chủ đâu cần bạc, có vô số người cống hiến, còn có một thân tuyệt học. Ngươi muốn người nào chết thì người đó phải chết. Chỉ sợ Hoàng đế cũng không khiến ngươi để tâm. <HunhHn786> Nhưng mà… Nhưng mà ta nghĩ, bí mật về hộp gỗ chỉ sợ ngươi cũng muốn biết. Chuyện này không chỉ có quan hệ cùng Ma giáo, cũng có quan hệ cùng sư phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết sao?”

    Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, nhịn không được nhíu mi. Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức nói:

    “Dài dòng gì nữa, hộp gỗ ở nơi nào?”

    Vô Chính cười, nói:

    “Nghê đại nhân sảng khoái mau lẹ, nhưng không biết có thể làm chủ hay không.”

    “Đương nhiên có thể.”

    Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực, một bộ hào khí, nói:

    “Lời ta nói tin tưởng được.”

    “Vậy được, ta giải quyết ân oán xong liền hai tay đem hộp gỗ dâng lên.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Cứ vậy đi, ngươi cần phải giữ lời, bằng không chúng ta sẽ tính sổ ở trên người Cừu Trưởng lão.”

    Bọn họ nói chuyện nam nhân trung niên cùng nữ nhân kia cơ hồ đều nghe đến choáng váng. Nam nhân trung niên chỉ biết Mộ Dung Trường Tình võ công thực cao, nhưng cũng không biết tên họ, càng không biết hắn chính là Giáo chủ Ma giáo Mộ Dung Trường Tình. Nam nhân trung niên không thể tin nhìn Mộ Dung Trường Tình. Bất quá hiện tại cũng không phải kinh ngạc thân phận Mộ Dung Trường Tình, mà bởi vì không muốn Vô Chính giết bọn họ.

    Vô Chính duỗi tay đem Cừu Vô Tự ra phía sau, rồi chậm rãi cầm kiếm đi qua, nhìn nam nhân trung niên, nói:

    “Ngươi còn có cái gì muốn nói?”

    Nam nhân trung niên cười, nói:

    “Không có. Năm đó chúng ta nghe theo lời dối trá dẫn đến kết quả làm sai. Tay ta bị dính máu người Tiết gia là sự thật, trốn ở chỗ này mười năm cũng là vì tránh né chuyện năm đó. Hiện tại ngươi đã đến rồi, chuyện gì nên tới vẫn phải tới.”

    Nam nhân trung niên nói xong, Mộ Dung Trường Tình liền duỗi tay bưng kín mắt Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm bắt lấy hắn tay, nói:

    “Đại hiệp làm gì a.”

    “Sợ ngươi bị dọa.”

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

    “Sao có thể, ta lại không phải chưa thấy qua người chết.”

    Khi Nghê Diệp Tâm nói chuyện, đột nhiên nghe được nam nhân trung niên hét thảm một tiếng. Ngay sau đó có thứ gì đó ấm nóng bắn tới mu bàn tay Nghê Diệp Tâm.

    Bởi vì chưa có chuẩn bị tâm lý, Nghê Diệp Tâm thật đúng là bị hoảng sợ, nhịn không được run run.

    Mộ Dung Trường Tình phi thường không vui, lập tức móc ra một cái khăn màu trắng lau máu trên tay Nghê Diệp Tâm.

    Nam nhân trung niên hô to một tiếng, lập tức quỳ rạp xuống đất, đau đến căn bản không đứng lên nổi.

    Trên mũi kiếm của Vô Chính có máu chậm rãi nhỏ xuống, máu nhỏ giọt ở trên nền tuyết, hòa tan vào tuyết trắng.

    Vô Chính cũng không có một kiếm giết chết nam nhân trung niên, chỉ cắt đứt gân tay phải của hắn.

    Nữ nhân sợ hãi, lập tức liền té ngã ở trên nền tuyết, trợn to mắt nhìn Vô Chính.

    Máu tươi từ vết thương trên cổ tay nam nhân trung niên chảy cuồn cuộn không ngừng, nhiễm đỏ một mảnh tuyết trắng. Nam nhân trung niên dùng tay còn lại đè miệng vết thương, đau đến cả người toát mồ hôi. Hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Vô Chính.

    Vô Chính lạnh lùng nói:

    “Ân oán của chúng ta đến đây kết thúc.”

    Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm nhìn hắn, nói:

    “Hộp gỗ.”

    “Ta đi rồi, Lục Duyên tự nhiên sẽ giao cho các ngươi.”

    “Cái gì? Lục Duyên?”

    Cừu Vô Tự kinh ngạc nhìn Vô Chính. Vô Chính cười cười, cúi đầu hôn trán Cừu Vô Tự một cái, nói:

    “Ta phải đi rồi, sư phụ.”

    Cừu Vô Tự còn chưa kịp phản ứng, Vô Chính đã buông hắn ra nhanh chóng biến mất ở trước mắt mọi người.

    Mộ Dung Trường Tình đứng im không có động. Những người khác căn bản không phản ứng. Những người ở đây, cũng chỉ có Mộ Dung Trường Tình có thể ngăn cản được Vô Chính. Bất quá Mộ Dung Trường Tình từ trước đến nay nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ nuốt lời, nếu đáp ứng rồi tất nhiên sẽ không ngăn cản hắn rời đi.

    Vô Chính tới thật mau, đi cũng như một cơn gió. Hắn vốn là tới giết người, nhưng giờ chỉ là chặt đứt gân tay của nam nhân trung niên liền vội vàng rời đi.

    Nữ nhân sợ hãi, vội vàng từ trên nền tuyết bò dậy, sau đó đi dìu nam nhân trung niên.

    “Đại sư huynh, đại sư huynh ngươi thế nào rồi?”

    Nghê Diệp Tâm nhìn Vô Chính đi vội vàng, nói:

    “Hắn chạy thật đúng là mau, thì ra Lục Duyên cùng hắn là một đám.”

    Lúc trước bọn họ chỉ biết Lục Duyên đưa tin tức cho một người, nhưng cũng không biết là ai, thì ra người này là Vô Chính.

    Mà Cừu Vô Tự còn đang hoảng hốt. Thời điểm Vô Chính đi thế nhưng hôn trán hắn một cái. Tuy rằng chỉ là hôn trán, nhưng cũng không tầm thường, làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Cũng may tất cả mọi người đều là kinh hồn chưa định, cho nên căn bản không có chú ý tới Cừu Vô Tự.

    Người giết chết trang chủ thật sự là sư muội của hắn, cũng chính là người vẫn luôn giả ngây giả dại. Nữ nhân giả ngây giả dại mười năm, trong lòng vẫn luôn cất giấu bí mật, hơn nữa mang thù hận. Nhưng nàng không nghĩ tới, mười năm qua chỉ là lãng phí, bí mật cùng thù hận của nàng bất quá đều là lừa dối mà ra.

    Nam nhân trung niên và trang chủ đã từng cùng sư thúc thề, không lộ ra sự tình mười năm trước, cũng vĩnh viễn không xuống núi. Nhưng hiện tại hai người đã chết, mà nam nhân trung niên bị Vô Chính chặt đứt gân tay. Tuy rằng gân tay bị chặt đứt, nhưng nội tâm nam nhân trung niên bình thản rất nhiều. Bởi vì hắn biết về sau mình không cần trốn tránh nữa.

    Nam nhân trung niên chảy máu rất nhiều, được nữ nhân đỡ đi băng bó miệng vết thương.

    Nghê Diệp Tâm đối với sự việc năm đó vẫn rất tò mò, hơn nữa nam nhân trung niên cùng nữ nhân hiển nhiên biết rất nhiều về hộp gỗ. Bọn họ cũng đi theo hai huynh muội kia.

    Nghê Diệp Tâm đứng ở một bên nhìn nam nhân trung niên được băng bó vết thương, nói:

    “Các ngươi không tính toán nói về hộp gỗ cùng sự việc mười năm trước sao?”

    Nam nhân trung niên nói:

    “Những việc đó các ngươi không cần phải biết.”

    “Ngươi sẽ không cho rằng Vô Chính không giết các ngươi thì sẽ không chết sao. Các ngươi chẳng lẽ không biết gì? Hộp gỗ ở trên giang hồ gây ồn ào huyên náo. Lúc trước không phải ngươi đã nói dù chúng ta không muốn tham dự, nhưng những người tham lam kia vẫn sẽ tìm tới chúng ta. Mà các ngươi cũng giống như vậy. Tuyệt đối sẽ có rất nhiều người bởi vì hộp gỗ mà tìm tới các ngươi, muốn giết các ngươi, chỉ sợ nhiều đếm không xuể.”

    Nghê Diệp Tâm nói không sai. Nam nhân trung niên trầm mặc. Nữ nhân nhìn nam nhân trung niên, nói:

    “Đại sư huynh nói sư thúc lừa ta, ta cũng muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra cái gì.”

    Mười năm trước, Vô Chính vẫn là đứa trẻ, nam nhân trung niên cũng vẫn là người khí phách hăng hái.

    Hộp gỗ là cái gì, từ rất lâu trước kia hắn đã biết. Đó như một chuyện xưa, thật ra giống như là một truyền thuyết, cho nên hắn cũng không có nhiều vọng tưởng đối với hộp gỗ.

    Sư huynh đệ bọn họ tình cảm rất tốt. Sư thúc là biểu huynh của sư đệ hắn. Tuy rằng bối phận cao hơn, bất quá cũng không có gì không thể nói.

    Có một ngày, sư thúc đột nhiên nói có một chuyện rất quan trọng muốn làm. Hắn muốn mang theo đệ tử trong trang đi làm đại sự. Nam nhân trung niên cũng không biết là chuyện gì. Sư thúc liền nói chuyện có quan hệ với Ma giáo.

    Nghe đến đó, Mộ Dung Trường Tình liền nhíu nhíu mày.

    Nam nhân trung niên tiếp tục nói:

    “Sư thúc nói cho chúng ta biết, bởi vì có một môn phái trêu chọc Ma giáo, người Ma giáo tuyên bố giết người diệt khẩu. Môn phái kia đưa ra lời cầu cứu, nhờ chúng ta đi chi viện.”

    Nam nhân trung niên khi đó rất nghĩa khí, vừa nghe việc này liền đáp ứng đi cùng sư thúc, sau đó sư đệ hắn cũng đi theo, chỉ có sư muội ở lại trong trang.

    “Sư thúc nói người Ma giáo đã cải trang giả dạng, bọn ta chỉ cần đến một chỗ chờ, bọn họ tất nhiên sẽ tụ tập nơi đó. Khi thời điểm đến chúng ta đánh úp cho chúng trở tay không kịp, giết tất cả.”

    Kế hoạch rất tốt, mọi người cũng dựa theo kế hoạch đi mai phục. Sau đó nam nhân trung niên phát hiện tham dự cứu viện không chỉ là bọn họ, còn có rất nhiều môn phái khác, có không ít cao thủ.

    Sau một hồi chém giết thảm thiết, nam nhân trung niên phát hiện không thích hợp. Bởi vì những người bị giết có người già phụ nữ và trẻ em không biết võ công.

    Nam nhân trung niên thực mê mang vì nơi nơi đều là máu tươi.

    “Ngày đó đã chết trên dưới một trăm người, nơi nơi đều là thi thể. Ta muốn tìm sư thúc chất vấn, hỏi xem rốt cuộc là chuyện như thế nào. Nhưng sư thúc luôn tránh ta, cố ý không gặp ta. Sau đó ta nghe lén được sư thúc cùng một người khác nói chuyện.”

    Nam nhân trung niên phát hiện sư thúc luôn tránh hắn, nên rất tức giận. Rốt cuộc cũng tìm được cơ hợi, hắn chuẩn bị vào phòng sư thúc nói chuyện. Bất quá hắn không nghĩ tới khi đó trong phòng còn có người khác.

    Không biết là người nào, hắn không thấy được mặt, chỉ nghe được giọng nói. Bọn họ đang nói về hộp gỗ.

    “Thì ra hết thảy đều là lừa gạt, giết chốc chỉ là vì hộp gỗ mà thôi. Ta trước kia cũng nghe nói qua về hộp gỗ, nhưng là đều là lời đồn. Ta không nghĩ tới những người đó sẽ bởi vì mấy cái hộp mà giết nhiều người như vậy. Hơn nữa bọn họ còn chấp mê bất ngộ, nói hộp gỗ cũng chưa có đầy đủ hết, còn đang lên kế hoạch muốn đi đến nơi khác.”

    Nam nhân trung niên thực tức giận, bất quá bởi vì sự tình trọng đại, cho nên không có lập tức xông vào. Hắn đơn độc tìm sư thúc, nói hắn đều đã biết hết. Sư thúc lại nói với hắn kỳ thật chính mình cũng là bị lừa. Trước đó không lâu mới biết được bọn họ giết căn bản không phải người Ma giáo. Nhưng sai cũng đã sai, bọn họ không thể đem việc này nói ra, bằng không môn phái đều mất hết danh tiếng.

    “Sau đó, sư thúc liền nói chúng ta làm chuyện sai lầm không mặt mũi lưu lại. Hắn mang theo chúng ta lên núi tuyết, ở chỗ này trốn tránh, còn kêu ta cùng sư đệ đến thề là ai cũng không thể nói ra sự việc năm đó, hơn nữa vĩnh viễn không xuống núi. Chỉ là……”

    Chỉ là nam nhân trung niên không nghĩ tới, kỳ thật sư thúc vẫn đang lừa bọn họ. Hắn căn bản không có tính toán cả đời tránh ở trên núi. Hắn lại nói dối chỉ là muốn kiềm chế bọn họ, không cho bọn họ đem sự việc nói cho người khác biết mà thôi.

    Nhưng đây còn chưa phải toàn bộ. Nam nhân trung niên trăm triệu lần không nghĩ tới, sư thúc còn dùng lời dối lừa sư muội, sau đó còn hạ độc mọi người.

    Sư muội tin lời sư thúc nói, còn tưởng rằng nước trà bị hạ độc chính là do đại sư huynh cùng nhị sư huynh làm. Nữ nhân không có bị độc chết, lại nghe nói sư thúc bị độc chết.

    Chuyện này cũng coi như là trời xui đất khiến. Sư thúc hạ độc người khác lại không biết vì sao chính mình bị trúng độc.

    Nữ nhân kia cho rằng hai sư huynh muốn giết nàng diệt khẩu nên giả ngây giả dại mười năm. Còn nam nhân trung niên lại tưởng rằng do sư thúc chết gây đả kích nên sư muội mới điên.

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong