Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 338: Dẫn xà xuất động

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 338: Dẫn xà xuất động

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm trầm ngâm cân nhắc một trận, nói:

    “Chẳng lẽ phải dùng kế sách dẫn xà xuất động?”

    “Như thế nào là dẫn xà xuất động?”

    Hai mươi bảy khó có lúc muốn nói chuyện, dù sao đây cũng là chuyện hắn phi thường để ý.

    Nghê Diệp Tâm lại trầm ngâm một hồi mới nói:

    “À…… Ta cũng không biết. Còn chưa có nghĩ ra.”

    Hai mươi bảy thiếu chút nữa bị sặc, không thể tưởng tượng trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.

    Nghê Diệp Tâm bị bộ dáng của hắn chọc cười, nhịn không được liền phá lên cười.

    Những người khác đã sớm thích ứng với tác phong của Nghê Diệp Tâm, cho nên đều thấy nhiều không trách.

    Mộ Dung Trường Tình nói:

    “Hiện tại canh giờ không còn sớm, muốn làm cái gì cũng phải chờ đến ngày mai lại nói.”

    Trải qua chuyện hai mươi bảy cùng Nghê Diệp Tâm làm ầm ĩ một hồi, thời gian cũng đã muộn rồi. Bất quá mọi người bởi vì thần kinh khẩn trương lo lắng, rồi hưng phấn vì tìm thấy, cho nên đều không cảm thấy mệt.

    Nghê Diệp Tâm nghe nói, cũng ngáp một cái.

    “Không nói ta cũng chưa thấy buồn ngủ, vừa nói ta liền mệt muốn chết.”

    Mộ Dung Trường Tình nói:

    “Cừu Vô Tự, ngày mai sáng sớm ngươi mang theo một ít người đi bắt Đại trưởng lão lại. Tội danh tất nhiên là giết người cùng phản giáo.”

    “Dạ.”

    Cừu Vô Tự lập tức nhận lệnh.

    Trước mắt bọn họ trừ bỏ vấn đề Mộ Dung Chẩn, đương nhiên còn phải xử lý Đại trưởng lão. Bất quá Đại trưởng lão đã không tính là vấn đề nữa, vì hết thảy sự tình đều đã làm rõ ràng, chỉ còn đem Đại trưởng lão bắt lại vấn tội.

    Sau đó mọi người đều rời phòng Mộ Dung Trường Tình về chỗ của mình.

    Nghê Diệp Tâm nằm lên giường, nói:

    “Đại hiệp, không bằng ngày mai sáng sớm chúng ta đến trấn nhỏ dưới chân núi, đi hỏi thăm một chút xem có thu được tin tức về Vô Chính cùng Mộ Dung Chẩn hay không.”

    Vô Chính bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không dễ che giấu. Mộ Dung Chẩn muốn mang theo Vô Chính lên đường tuyệt đối không dễ dàng, nói không chừng sẽ có người nhận ra bọn họ.

    Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

    “Phái người đi thì được hơn.”

    “Đại hiệp……”

    Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ nói:

    “Lần này thật là ngoài ý muốn. Hơn nữa nhìn xem, ta vẫn êm đẹp.”

    “Hừ”

    Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói.

    “Lần trước trúng độc, ngươi cũng nói là ngoài ý muốn.”

    “……”

    Không lời gì để phản bác!

    Nghê Diệp Tâm ở trên giường vặn vẹo, căng da đầu nói:

    “Vốn dĩ đều là ngoài ý muốn mà.”

    Mộ Dung Trường Tình lại cười một tiếng, cười đến Nghê Diệp Tâm khắp cả người phát lạnh.

    Mộ Dung Trường Tình duỗi tay vung lên, đèn trên bàn liền tắt, trong phòng lập tức tối sầm. Nghê Diệp Tâm trong lúc nhất thời không thể thích ứng, cơ hồ cái gì cũng nhìn không tới. Bất quá Nghê Diệp Tâm có thể nghe được âm thanh. Hình như Mộ Dung Trường Tình đang đi tới, hơn nữa còn có âm thanh sột sột soạt soạt, hắn còn đang…… cởi quần áo.

    Mộ Dung Trường Tình vừa tiêu sái đi đến vừa đem quần áo trên người cởi xuống, ném một bên.

    Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

    “Đại hiệp buồn ngủ à?”

    Nhưng Mộ Dung Trường Tình rất không giống như là buồn ngủ!

    Mộ Dung Trường Tình cởi quần áo xong, đến duỗi tay đẩy bả vai Nghê Diệp Tâm, đem người đè ở trên giường, nói:

    “Một lát ngủ, trước tiên kiểm tra thân thể ngươi một chút.”

    “Thân thể ta? Chuyện gì cũng không có a!”

    Nghê Diệp Tâm lập tức nói.

    “Ta kiểm tra xong mới biết được là không có việc gì hay có việc gì. Ngoan một chút, biết chưa?”

    “Biết cái quỷ á.”

    Nghê Diệp Tâm còn tính toán ngủ mấy canh giờ rồi sẽ xuống núi đi hỏi thăm tin tức. Đương nhiên Nghê Diệp Tâm muốn bảo tồn thể lực, nhưng Mộ Dung Trường Tình một hai lấy danh nghĩa phải kiểm tra thân thể tới lăn lộn một trận.

    Lúc này hay rồi, sắc trời đã mênh mông tỏa sáng, mà Nghê Diệp Tâm còn chưa ngủ. Thật sự là chịu không nổi, không thể không kêu cha gọi mẹ xin tha. Mộ Dung Trường Tình lúc này mới đại phát từ bi buông tha người.

    Nghê Diệp Tâm mệt lợi hại, ngã đầu liền ngủ, ngủ đến tối tăm trời đất. Bất quá cảm giác còn chưa ngủ bao lâu, liền nghe được bên ngoài ồn ào nhốn nháo.

    Mộ Dung Trường Tình đi mặc quần áo vào, sau đó đắp chăn cho Nghê Diệp Tâm kỹ càng, liền đi ra ngoài.

    Nghê Diệp Tâm từ giường bò dậy. Thời điểm ngồi đôi mắt vẫn là nhắm, mệt muốn chết, bất quá vẫn dựng lỗ tai nghe trong chốc lát.

    Bên ngoài có người đang ồn ào, Nghê Diệp Tâm mơ hồ nghe được nói đến Đại trưởng lão gì gì đó. Phỏng chừng là sáng sớm Cừu Vô Tự liền đi áp giải Đại trưởng lão đi tra hỏi. Đại trưởng lão khẳng định muốn giảo biện. Đây cũng là trong dự đoán, không có gì đáng kinh ngạc. Nghê Diệp Tâm nghe nghe, kết quả lại ngủ.

    Bên ngoài tới không ít Trưởng lão, đều là tới hỏi Mộ Dung Giáo chủ về chuyện Đại trưởng lão có tội phản giáo. Dù sao Đại trưởng lão là Trưởng lão lớn tuổi nhất, cũng coi như là người có thâm niên nhất. Nói bắt liền bắt, cái này làm cho các vị Trưởng lão khác hoảng sợ. Vạn nhất chỉ là Mộ Dung Trường Tình muốn thanh trừ những người không thuận ý hắn, vậy bọn họ đều có nguy hiểm rất lớn.

    Nhưng trong tay Mộ Dung Trường Tình có chứng cứ đầy đủ xác thực, còn có hai mươi bảy làm nhân chứng, cũng không sợ mấy vị Trưởng lão hỏi đông hỏi tây. Cho nên Mộ Dung Trường Tình chỉ là đi ra ngoài một lát liền áp chế được những Trưởng lão đó.

    Bọn họ không nghĩ tới Đại trưởng lão thật sự phản giáo, cũng không có lời phản đối, liền như là chim cút đấu bại, rụt cổ rời đi.

    Mộ Dung Trường Tình trở lại trong phòng, liếc mắt một cái liền thấy được Nghê Diệp Tâm ngồi ngay ngắn ở trên giường, khoác chăn, nhắm mắt lại ngủ. Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười.

    Nghê Diệp Tâm vừa rồi ngồi dậy nghe ngóng bên ngoài, nghe nghe liền ngủ rồi, cũng không có nằm xuống, tư thế thật sự là quỷ dị.

    Mộ Dung Trường Tình thở dài, đi tới, đem người đặt nằm xuống đắp chăn đàng hoàng.

    Có lẽ là đêm qua nháo quá hung, Nghê Diệp Tâm cũng không phản kháng, ngủ đến kiên định, hừ cũng không hừ một tiếng.

    Nghê Diệp Tâm ngủ rất ngon, chờ đến khi tỉnh lại liền nhìn thấy bên ngoài mặt trời thế nhưng đã ngả về tây. Trong phòng chỉ có một mình, không biết Mộ Dung Trường Tình đi nơi nào.

    Xem ra cũng đã qua giờ ăn trưa, không biết có phải sắp ăn cơm chiều hay không!

    Nghê Diệp Tâm lập tức liền bật ngồi dậy, cảm giác mình là đã ngủ quên. Nghê Diệp Tâm với tay lấy quần áo được chuẩn bị sẵn, vừa mặc quần áo vừa hô lên:

    “Đại hiệp! Đại hiệp! Sao không gọi ta dậy chứ, đã lúc nào rồi.”

    Nghê Diệp Tâm kêu vài tiếng rốt cuộc có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Bất quá Nghê Diệp Tâm nhìn liền trợn tròn mắt, không phải Mộ Dung Trường Tình, mà là nhóc con Cừu Vô Nhất.

    Cừu Vô Nhất nhảy nhót vào, cũng may Nghê Diệp Tâm đã mặc xong quần áo ngoài, bằng không liền mất hết mặt mũi.

    Đi theo vào còn có Cốc Triệu Kinh.

    Cừu Vô Nhất tiến vào liền nói:

    “Phụ thân đã tỉnh a, có muốn ăn cơm hay không?”

    “Ta đói sắp chết, đương nhiên muốn.”

    Cốc Triệu Kinh nói:

    “Ta đây đi gọi người đem cơm mang tới.”

    Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

    “Làm phiền ngươi.”

    Cốc Triệu Kinh lập tức liền đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm tiếp tục mặc quần áo cột đai lưng, sau đó hỏi:

    “Nhất Nhất, mẫu thân ngươi đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?”

    “Xuống núi rồi nha.”

    “Cái gì?!”

    Nghê Diệp Tâm sửng sốt, cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên, nói:

    “Xuống núi rồi? Có ý tứ gì?”

    “Mới vừa hừng đông liền đi rồi nha, còn gọi ta lại đây ở cùng phụ thân, nói ta nhìn phụ thân ăn cơm, nhìn phụ thân nghỉ ngơi.”

    Nghê Diệp Tâm đều ngốc, nói:

    “Hắn xuống núi? Đi làm cái gì? Hắn có nói không?”

    “Đương nhiên là đi tra nơi Mộ Dung Chẩn đến, hai mươi bảy đi theo đó.”

    Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị Mộ Dung Trường Tình làm tức chết. Nghê Diệp Tâm đoán chính là Mộ Dung Trường Tình sợ mình lại bị thương, cho nên dứt khoát liền mang theo hai mươi bảy không từ mà biệt, tự mình xuống núi dò xét.

    Nghê Diệp Tâm tức giận nói:

    “Cơm ta không ăn, ta muốn xuống núi!”

    Vừa mới dứt lời, còn chưa có nhảy xuống, Nghê Diệp Tâm lại đột nhiên bị Cừu Vô Nhất điểm huyệt, sau đó bị ấn trở về giường.

    Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, nói:

    “Nhất Nhất! Ngươi đang làm gì vậy, ngươi điểm huyệt ta làm cái gì?”

    Cừu Vô Nhất chớp chớp đôi mắt to, vô tội nói:

    “Mẫu thân dặn dò nha. Dặn dò là chỉ cần phụ thân nói muốn xuống núi, liền điểm huyệt để nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”

    “Ngươi giải huyệt cho ta!”

    Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt. Cừu Vô Nhất lại chớp chớp mắt to vô tội nói:

    “Mẫu thân còn nói nếu phụ thân vẫn luôn la to, liền dứt khoát điểm luôn huyệt ngủ. Như vậy trước khi hắn trở về ngươi có thể an tĩnh nghỉ ngơi.”

    Nghê Diệp Tâm đang há to miệng chuẩn bị hét lớn một tiếng, nhưng mà hiện tại tiếng hét cũng bị nghẹn nuốt trở về, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.<HunhHn786>

    Nghê Diệp Tâm trừng mắt, rống cũng không phải mà không rống cũng không phải, không biết làm thế nào mới tốt, cảm giác Mộ Dung Trường Tình thật là càng ngày càng có bản lĩnh.

    Thời điểm Cốc Triệu Kinh bưng cơm vào đây, liền nhìn thấy Cừu Vô Nhất ngồi ở trên mép giường, lắc lư chân ngắn nhỏ căn bản không chạn đất. Mà Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nằm ở trên giường, một bộ cán bút như không cam lòng. Cốc Triệu Kinh cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm cười, hắn đem đồ ăn đặt lên bàn đầu giường, nói:

    “Nghê đại nhân, ngươi đừng tức giận. Mộ Dung Giáo chủ cũng là vì ngươi an toàn. Ăn cơm đi, có lẽ trong chốc lát bọn họ liền trở lại.”

    Nghê Diệp Tâm nghĩ thầm.

    Đã đi thời gian dài như vậy mà chưa về, có xảy ra chuyện gì hay không! Tốt nhất lập tức liền trở về!

    Mộ Dung Trường Tình xuống núi, trong lòng Nghê Diệp Tâm thấp thỏm đến không chịu được. Vốn dĩ rất đói bụng, nhưng hiện tại ăn không vô, Nghê Diệp Tâm hiện tại chỉ nghĩ đem Mộ Dung Trường Tình cắt thành miếng nhỏ đặt ở trên mâm nhúng lẩu chậm rãi ăn.

    Cừu Vô Nhất còn chưa có giải huyệt, Nghê Diệp Tâm muốn chạy cũng không có biện pháp, miệng nói sắp khô nứt, Cừu Vô Nhất vẫn cứ không giải huyệt.

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Nhất Nhất ngoan a, con muốn như thế nào mới giải huyệt cho phụ thân đây?”

    Nghê Diệp Tâm một bộ dụ dỗ trẻ vị thành niên. Nhưng Cừu Vô Nhất lắc đầu, nói:

    “Mẫu thân nói vô luận như thế nào cũng không thể giải huyệt, cũng không cần nghe phụ thân nói chuyện.”

    “……”

    Mắt thấy mặt trời sắp lặn, một ngày cũng qua đi, nhưng Mộ Dung Trường Tình cùng hai mươi bảy còn chưa có trở về, Nghê Diệp Tâm như bị lửa đốt.

    Bên ngoài bầu trời bắt đầu có chút phiếm đỏ, hoàng hôn bao phủ tuyết trắng. Cảnh sắc tuy rằng đẹp, nhưng Nghê Diệp Tâm không tâm tình thưởng thức.

    Đột nhiên, Cừu Vô Nhất từ trên giường nhảy xuống, nói:

    “Có người đã trở lại.”

    Nghê Diệp Tâm một trận vui sướng. Qua không lâu, bên ngoài quả nhiên có người gõ cửa. Cừu Vô Nhất đi mở cửa. Nghê Diệp Tâm muốn duỗi cổ ra bên ngoài nhìn, nhưng không động đậy được.

    Bên ngoài có người nói chuyện, là hai mươi bảy đang nói chuyện. Nghê Diệp Tâm có thể miễn cưỡng nghe được, nhưng không nghe được giọng Mộ Dung Trường Tình.

    Thực mau, hai mươi bảy đi vào. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy hắn, trong lòng tức khắc lộp bộp. Hai mươi bảy bị thương, tuy rằng thoạt nhìn không quá nghiêm trọng, bất quá mùi máu thực đậm.

    Nghê Diệp Tâm lập tức liền hô.

    “Mộ Dung Trường Tình đâu?”

    Hai mươi bảy nói:

    “Chúng ta xuống núi tìm hiểu hành tung của Mộ Dung Chẩn, gặp một đợt sát thủ, Mộ Dung Trường Tình đuổi theo.”

    Sát thủ tất nhiên là Mộ Dung Chẩn lưu lại. Mộ Dung Chẩn sợ Mộ Dung Trường Tình sẽ đến quấy nhiễu kế hoạch tìm bảo tàng, cho nên cố ý để lại một nhóm sát thủ.

    Hai mươi bảy bị thương, tuy rằng không phải thực nghiêm trọng, bất quá Mộ Dung Trường Tình ghét bỏ hắn vướng chân vướng tay, cho nên đuổi hai mươi bảy trở về, cũng là trở về báo bình an……

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe thiếu chút nữa liền tức chết rồi.

    “Báo bình an cái con khỉ? Đầu óc hắn có phải bị đông đá rồi không?”

    Hai mươi bảy sửng sốt.

    “……”

    Nghê Diệp Tâm tức giận đến không biết làm thế nào mới tốt, lập tức nói:

    “Bọn họ hiện tại ở địa phương nào?”

    Hai mươi bảy nói:

    “Ngươi yên tâm, với võ công của Mộ Dung Trường Tình, đối phó những sát thủ đó dư dả, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

    Hai mươi bảy hiển nhiên không muốn nói cho Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung Trường Tình ở đâu.

    Xem ra lại là Mộ Dung Trường Tình phân phó rồi!

    Nghê Diệp Tâm bực tức, nói:

    “Chờ hắn đuổi kịp Mộ Dung Chẩn rồi, mà hắn còn có thể có tự tin như vậy thì ta liền phục hắn!”

    Hai mươi bảy muốn nói gì đó nhưng Nghê Diệp Tâm đã không để ý.

    Mộ Dung Trường Tình không nghĩ cho Nghê Diệp Tâm mạo hiểm. Thời điểm xuống núi tra xét còn gặp sát thủ, việc này khiến cho mọi người kinh tâm động phách. Mấy người Cừu Vô Tự cũng phi thường lo lắng. Cừu Vô Tự nói:

    “Hiện tại làm như thế nào đây?”

    Nghê Diệp Tâm cau mày, suy nghĩ một lát, lập tức nói:

    “Cừu Trưởng lão, ngươi đem bảy phần thủ vệ bên trong giáo điều đến cấm địa đi.”

    “Cái gì?”

    Cừu Vô Tự sửng sốt. Bảy phần thủ vệ chính là nhiều không đếm xuể, số lượng đồ sộ. Cừu Vô Tự không biết Nghê Diệp Tâm muốn làm gì, có chút khó xử, nói:

    “Đây chỉ sợ không thể thực hiện được…… Cần Giáo chủ hạ mệnh lệnh mới được, ta ra lệnh không thể dùng.”

    Nghê Diệp Tâm nói:

    “Hiện tại trừ bỏ chúng ta, cũng không ai biết Mộ Dung Trường Tình không ở đây. Ngươi liền nói cho người khác đây là mệnh lệnh của Mộ Dung Trường Tình.”

    Cừu Vô Tự vừa nghe, tức khắc một thân mồ hôi lạnh, Nghê Diệp Tâm thế nhưng bắt hắn bịa đặt mệnh lệnh Giáo chủ.

    Cừu Vô Tự nghi hoặc.

    “Nhưng…… đây là ý gì?”

    “Đương nhiên là đem Mộ Dung Chẩn dẫn trở về.”

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong