Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 90: Giấc mơ

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 90: Giấc mơ

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm đuổi theo Mộ Dung Trường Tình. Chạy ra sân liền nhìn thấy một nam nhân khá lớn tuổi đang cùng một người trẻ tuổi nói chuyện. Người lớn có chút không vui, vẻ mặt phẫn nộ, đang quát người trẻ tuổi.

    Người trẻ tuổi không nói nhiều, chỉ cúi đầu, cũng không dám nhìn lên.

    Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi qua đi, nam nhân lớn tuổi liền quay đầu nhìn lại, không vui nói:

    “Các ngươi là người nào, ở chỗ này làm cái gì?”

    Người trẻ tuổi nhanh chóng nói:

    “Phụ thân, hai vị này là đại nhân tới tra án.”

    “Tra cái gì?”

    “Chính là vụ án quả phụ Chu thị. Phụ thân đã quên, mấy ngày hôm trước thi thể quả phụ Chu thị đột nhiên xuất hiện ở trong quan tài Nhị bá…”

    “Một quả phụ đã chết, đến chỗ chúng ta tra cái gì.”

    Người trẻ tuổi không dám nói thêm nữa, cúi đầu không nói một lời.

    Nghê Diệp Tâm nhướng nhướng mày.

    Phỏng chừng giọng nam nhân này quá lớn, Hứa nhị thiếu gia cũng từ trong đi ra.

    “Là tứ thúc à, ta còn tưởng có nô tài nào ở phía trước sân hô to gọi nhỏ, thật không có quy tắc.”

    “Ngươi…… Ngươi nói cái gì?”

    Hứa nhị thiếu gia hai mắt nhìn trời nói:

    “Tứ thúc có tuổi rồi, lỗ tai cũng không tốt lắm nhỉ.”

    “Ngươi……”

    Hứa tứ lão gia tức giận muốn xông lên đánh hắn. Chỉ tiếc bên cạnh Hứa nhị thiếu gia còn có Đinh Tạp.

    Hứa Tứ lão gia bị hắn chặn cổ tay, chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị đánh vào gậy sắt, đau đến tê rần.

    Hứa nhị thiếu gia nhìn thấy càng cảm thấy vui vẻ đến đắc ý nói:

    “Tứ thúc, hai vị này là đại nhân từ phủ Khai Phong tới, phụng mệnh đến nơi đây tra án. Tam thúc đã phối hợp, thúc tức giận cái gì. Hay thúc có liên hệ với cái chết của quả phụ Chu thị?”

    “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi càng ngày càng không ra gì!”

    Hứa tứ lão gia tức giận đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

    “Ngươi đem tam thúc tới áp đảo ta có phải hay không? Ta xem ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu!”

    Hứa tứ lão gia dứt lời liền xoay người đi, con ông ta kêu lên.

    “Phụ thân”

    Lại nhìn bọn họ một cái.

    “Hai vị đại nhân, phụ thân ta hôm nay tâm tình không tốt lắm, xin các vị thứ lỗi.”

    Nghê Diệp Tâm cười cười, vẫy vẫy tay nói:

    “Không có gì.”

    Thiếu niên lại ôm quyền nói:

    “Đa tạ đại nhân bao dung.”

    Sau đó người này mới rời đi.

    Hứa nhị thiếu gia khinh thường nói:

    “Giả mù sa mưa.”

    Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Hứa nhị thiếu gia, sau đó cũng đi.

    Nghê Diệp Tâm tức khắc đuổi theo, qua sang nói:

    “Nhị thiếu, ta đi trước.”

    “A……”

    Hứa nhị thiếu gia còn nghĩ sẽ nói vài câu với Nghê Diệp Tâm. Nhưng Nghê Diệp Tâm đã chạy đuổi theo Mộ Dung Trường Tình.

    “Đi thật gấp.”

    “Thiếu gia. Xin đừng tùy tiện trêu chọc ông ta.”

    “Hừ, mấy lão già kia không có gì tốt, đều là nhát như chuột. Ngươi sợ bọn họ giết ta?”

    “Không phải không có khả năng.”

    “Dù bọn họ có lá gan lớn, cũng chưa chắc có thể thành công không phải sao? Ta không phải còn có ngươi sao?”

    Đinh Tạp nghe xong lời này sửng sốt, thở dài nói:

    “Tuy là ta ở đây có thể bảo đảm an toàn cho thiếu gia. Nhưng mà ta không thể luôn ở bên cạnh thiếu gia.”

    “Có ý gì? Ngươi phải đi? Trước kia không phải ngươi nói muốn đi theo ta sao?”

    “Cũng không phải ta muốn đi. Chỉ là, thiếu gia cũng biết ta trước kia làm gì. Ta tuy rằng đã rời khỏi giang hồ, không hề hỏi đến việc giang hồ, nhưng nếu có một ngày có người tìm tới, ta sợ không thể không đi. Ta cũng không muốn liên lụy thiếu gia.”

    Hứa nhị thiếu gia có chút mê mang chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói:

    “Cũng không sao. Chờ khi nào ngươi muốn đi, ngươi liền đem ta đi theo.”

    “Thiếu gia?”

    Đinh Tạp có chút giật mình.

    Nghê Diệp Tâm đuổi theo Mộ Dung Trường Tình chạy ra khỏi Hứa phủ. Do chạy quá vội vàng, trên trán Nghê Diệp Tâm ra một tầng mồ hôi mỏng. Giơ tay lau mồ hôi, sau đó lại giơ tay đè lên đồ vật trong lòng ngực, bảo đảm đồ vật còn ở đó, lúc này Nghê Diệp Tâm mới thở phào.<HunhHn786>

    Mộ Dung Trường Tình thực không vui. Nghê Diệp Tâm, nhỏ giọng hỏi:

    “Đại hiệp, chúng ta đi một chuyến đến nha môn được không?”

    “Không đi.”

    “……”

    Mộ Dung Trường Tình muốn về khách điếm, nhưng vụ án còn chưa có tra xong, Nghê Diệp Tâm lại không thể chậm trễ thời gian, nên nhỏ giọng nói:

    “Vậy đại hiệp về khách điếm nghỉ ngơi trước. Ta đi nha môn xem một chút sẽ trở về sau.”

    Mộ Dung Trường Tình không trả lời. Nghê Diệp Tâm đành phải đi một mình, chuẩn bị đi nhanh về nhanh.

    Mộ Dung Trường Tình thấy người nào đó đúng là đã chạy mất, không còn bóng dáng. Chuyện này làm Mộ Dung đại hiệp tức muốn chết.

    Mộ Dung đại hiệp tức giận đến mặt cũng đen. Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên hắn giơ tay ra, trong tay hắn có một quyển sách mỏng.

    Quyển sách này cũng không phải của Mộ Dung Trường Tình. Hắn đã dùng thủ pháp thần không biết quỷ không hay lấy từ trên người Nghê Diệp Tâm. Đây chính là đồ vật Hứa nhị thiếu gia cho Nghê Diệp Tâm.

    Trong lúc đó, Nghê Diệp Tâm vội vàng tới nha môn. Khi sờ lòng ngực, tức khắc Nghê Diệp Tâm hô to một tiếng “Không tốt” khiến Trì Long cùng Triệu Doãn giật nảy mình.

    Triệu Doãn hỏi:

    “Chuyện gì vậy đại nhân?”

    “Đồ….. đồ…. vật đã mất!”

    Trì Long hỏi:

    “Là thứ gì?”

    “Là……”

    Nghê Diệp Tâm nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không thể nói là thứ gì, bởi vì cảm thấy thẹn!

    Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình rất đẹp, nhưng Hứa nhị thiếu gia cũng biết khả năng của bản thân mình. Hắn đánh còn không lại Đinh Tạp, thì đừng nói muốn áp chế người đánh gãy tay Đinh Tạp. Hứa nhị thiếu gia nghe nói Mộ Dung Trường Tình đánh gãy tay Đinh Tạp cũng cảm thấy thực không vui. Hắn đã nhìn Mộ Dung Trường Tình bằng con mắt khác, không vừa mắt muốn chỉnh Mộ Dung Trường Tình.

    Khi tiếp xúc với Nghê Diệp Tâm, Hứa nhị thiếu gia rất có cảm tình. Nghê Diệp Tâm tuy rằng không có đẹp như Mộ Dung Trường Tình, nhưng cũng là người tuấn tú lịch sự phong độ nhẹ nhàng, cũng là nhân vật có tiếng tăm. Chỉ tiếc…. khi đơn độc nói chuyện cùng nhau, Nghê đại nhân đã thành thật nói mình thích Mộ Dung Trường Tình.

    Hứa nhị thiếu gia nghe xong sắc mặt giống nuốt một con ruồi. Hắn nghĩ Mộ Dung Trường Tình có cái gì tốt, lạnh như băng, khi lên giường sẽ giống ôm một khúc gỗ có hai mắt, sẽ không thú vị. Bất quá Hứa nhị thiếu gia có ý đồ xấu, lập tức liền cho Nghê Diệp Tâm mấy thứ tốt. Quyển sách chính là một trong số đó.

    Hứa nhị thiếu gia cho Nghê Diệp Tâm ba đồ vật, một quyển xuân cung đồ, đương nhiên là loại hai nam nhân, một hộp phấn mê hồn hương, cùng một cái ngọc thế.

    Nghê Diệp Tâm nhìn mà ngây ngẩn cả người. Mở sách ra xem, tức khắc mặt đỏ tai hồng, lắp bắp không nên lời.

    Hứa nhị thiếu gia thiếu chút nữa cười phun nước miếng, không nghĩ tới Nghê đại nhân lại như vậy.

    Nghê Diệp Tâm lần đầu thấy gậy massage cổ đại, kỳ thật hình dáng cũng tương tự gậy hiện đại có điều vật liệu hơi khác và không chuyển động mà thôi.

    Hứa nhị thiếu gia phổ cập cho Nghê Diệp Tâm kỹ càng. Hắn nói đem phấn thoa trên người một chút, trong phấn có tác dụng thúc tình rất hiệu quả, tuyệt đối có thể thu phục Mộ Dung Trường Tình. Muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy.

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe loại thúc tình lập tức liền nói không được. Lần trước bị trúng chiêu, Mộ Dung đại hiệp không có việc gì, chỉ có mình mặt đỏ tai hồng đặc biệt xấu hổ.

    Hứa nhị thiếu gia lại lấy ra một viên thuốc nhỏ cho Nghê Diệp Tâm, nói là trấn định tâm. Thuốc này ngậm dưới lưỡi thì khi thoa phấn cam đoan không có việc gì.

    Hiện tại, Nghê Diệp Tâm phát hiện sách không còn! Chẳng lẽ là do chạy quá vội vàng, rơi trên đường sao? Lại sờ sờ, phát hiện thiếu thêm một đồ vật. Gậy massage cũng không thấy. Chỉ còn lại hộp phấn……

    Nghê Diệp Tâm cũng không biết mấy thứ kia đều bị Mộ Dung Trường Tình lấy đi rồi.

    Thấy vẻ mặt Nghê Diệp Tâm nôn nóng, Trì Long lại kêu một tiếng. Nghê Diệp Tâm lúc này mới vẫy vẫy tay nói:

    “Thôi, chúng ta đi vào.”

    Ba người đi vào nha môn để gặp tình nhân của quả phụ Chu thị.

    Đó là một thư sinh không có tiền, chi tiêu và phòng ở đều là quả phụ Chu thị cho hắn. Nhóm bộ khoái mất không ít thời gian mới đem hắn mang về đây.

    Thư sinh nơm nớp lo sợ, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tiến vào lập tức đứng lên.

    Triệu Doãn nói:

    “Đại nhân, chúng ta vừa rồi cũng đã hỏi qua.”

    “Dạ phải”

    Thư sinh vội gật đầu không ngừng.

    “Ta cái gì cũng không biết. Trước đó vài ngày Chu thị đã tới nhà ta, nhưng không có ở lại. Chưa đến nửa ngày, bỗng nhiên có người tới đưa thư, nàng đọc xong vội vội vàng vàng đi. Ta hỏi nàng có chuyện gì, định đi nơi nào, nàng cũng không chịu nói.”

    Trước đây quả phụ Chu thị tới nhà thư sinh đều phải ở ba đến năm ngày mới đi, lần này chưa được nửa ngày liền vội vã rời khỏi.

    “Ngươi biết thư viết cái gì không?”

    Thư sinh lắc lắc đầu.

    “Không biết, nàng chưa cho ta coi, trước khi đi còn đem thư đốt bỏ. Bất quá…… Bất quá ta trộm nhìn thoáng qua, không thấy được chữ, chỉ thấy có cái hình vẽ…. như bùa!”

    Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

    “Hình vẽ bùa……? Có phải cái này hay không?”

    Nghê Diệp Tâm lập tức lấy ra một phong thư, cái tìm được ở tủ ngầm trong phòng quả phụ Chu thị, đưa cho thư sinh nhìn. Nhìn thấy Xà Văn Đồ Đằng, thư sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, dùng lực gật đầu, nói:

    “Có lẽ chính là cái này, ta cảm thấy giống nhau như đúc.”

    “Vậy Xà Văn Đồ Đằng ngươi nhìn thấy cũng có sừng cùng móng vuốt sao?”

    Nói đến sừng cùng móng vuốt, thư sinh liền chần chờ. Bởi vì hắn chỉ nhìn thoáng qua, cho nên căn bản không chú ý chi tiết, chỉ là nhìn thấy giống nhau nên có thể nhận ra thôi.

    Thư sinh lắc đầu, nói:

    “Ta không chú ý.”

    “Ta hỏi lại ngươi. Ngươi biết quả phụ Chu thị còn có mấy tình nhân khác hay không?”

    Thư sinh vừa nghe liền cười, nói:

    “Không dối gạt ngài, ở cùng nàng có rất nhiều người. Bất quá quả phụ Chu thị giàu có, cho nên……”

    “Vậy ngươi biết Hứa nhị thiếu gia không? Nghe nói cùng quả phụ Chu thị cũng có cái gì đó.”

    “Hứa nhị thiếu gia? Đại nhân đừng nói giỡn. Tuy rằng ta ở cách nơi này không gần, nhưng chuyện Hứa gia ta cũng biết đến. Hứa nhị thiếu gia háo sắc, nhưng cũng không phải người bụng đói ăn quàng, sao có thể nhìn trúng quả phụ Chu thị. Hắn không thiếu tiền bạc.”

    “Vậy quả phụ Chu thị cùng người Hứa gia có lui tới hay không?”

    Thư sinh lắc đầu, nói:

    “Không biết, nàng cũng chưa nói qua.”

    Ba người lại hỏi thư sinh một lần, thư sinh cũng không có nói dối, biết cái gì nói cái đó, sợ mình bị cuốn vào vụ án.

    Khi bọn họ hỏi xong, sắc trời cũng đã tối, Triệu Doãn cùng Trì Long ở lại nha môn, Nghê Diệp Tâm phải về khách điếm.

    Khi Nghê Diệp Tâm vô cùng lo lắng chạy về khách điếm trời đã hoàn toàn tối đen.

    Trở về khách điếm, Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đi tìm Mộ Dung Trường Tình. Nhưng Mộ Dung Trường Tình khóa chặt cửa. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ cửa kêu lên:

    “Đại hiệp, đại hiệp đang làm cái gì, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

    Trong phòng không trả lời, vừa đúng lúc tiểu nhị đi ngang qua cười ha hả nói:

    “Vị khách quan này, khách quan bên trong đã dùng cơm rồi, chén đũa cũng đã dọn dẹp. Khách quan có muốn tiểu nhân chuẩn bị một chút cơm cho ngài hay không?”

    Nghê Diệp Tâm vừa nghe, đã nghĩ chẳng lẽ đại hiệp còn giận, nên không đợi mình về ăn cơm. Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:

    “Thôi, chốc lát lại nói đi.”

    Tiểu nhị gật gật đầu, liền đi xuống lầu.

    Nghê Diệp Tâm cào cửa một lúc nhưng Mộ Dung Trường Tình không mở cửa. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải trở về phòng mình.

    Mộ Dung Trường Tình bị âm thanh cào cửa làm cho não cũng đau. Cũng may trước khi hắn bạo phát, Nghê Diệp Tâm đã rời đi, bằng không Mộ Dung đại hiệp thật sự ngứa tay đi vặn gảy đầu của Nghê đại nhân.

    Mộ Dung Trường Tình đã thuận tay lấy của Nghê Diệp Tâm hai đồ vật. Hắn khẳng định chính là của Hứa nhị thiếu gia cho Nghê Diệp Tâm. Một quyển sách, một cái cái hộp nhỏ dài dài, không biết đựng cái gì.

    Mộ Dung Trường Tình đứng trên đường đem cái hộp nhỏ mở ra, thấy vật bên trong liền sửng sốt. Hắn còn nói Nghê Diệp Tâm chưa đủ lông đủ cánh, kỳ thật hắn cũng không có kiến thức. Hắn không đi thanh lâu, cũng không có bằng hữu ăn chơi tất nhiên không biết đồ vật này dùng làm cái gì. Nhìn cái này đặc biệt thô cũng giống cái trâm cài cực lớn, rất kỳ quái.<HunhH786>

    Vừa vặn có người đi ngang qua, hô lên một tiếng. Người kia hít một hơi, nhìn hắn như nhìn quái vật, liền đi vòng qua hắn thật nhanh.

    Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng đem hộp đóng lại, sau đó cất vào trong lòng ngực. Tuy rằng hắn không biết cái vật này dùng làm cái gì, nhưng xem biểu tình của người kia thì tuyệt đối không phải thứ tốt.

    Trở về khách điếm, hắn vào phòng đóng cửa cày then, sau đó mới đem sách cùng cái hộp lấy ra.

    Mộ Dung Trường Tình mở sách ra tức khắc sắc mặt đen thui. Là xuân cung đồ. Hình vẽ trên giấy chính là hai nam nhân ôm lấy nhau. Ma xui quỷ khiến gì mà hắn lại lật hai ba trang nữa, sau đó hắn rốt cuộc biết vật trong cái hộp dùng để làm gì.

    Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình từ đen thành xanh, từ xanh thành trắng, trắng chuyển sang đỏ. Hắn tức giận đến thiếu chút nữa cầm cái hộp đập vỡ cái bàn.

    Mộ Dung đại hiệp tức giận quá sức, kết quả cũng không chờ Nghê Diệp Tâm về ăn cơm. Ăn cơm xong, hắn đã kêu tiểu nhị mang nước ấm tới tắm rửa.

    Có lẽ hôm nay chạy quá mệt mỏi, Mộ Dung Trường Tình ngâm mình trong nước ấm, hơi nước lượn lờ bốc lên làm thân thể vô cùng thả lỏng, hắn liền nghỉ ngơi trong chốc lát. Ai biết chỉ không lâu sau, Mộ Dung Trường Tình đã ngủ, lại còn nằm mơ, hơn nữa là giấc mơ kỳ quái.

    Hắn mơ thấy Nghê Diệp Tâm đã trở lại. Hơn nữa không biết tại sao nằm trên giường hắn, đắp chăn của hắn. Mộ Dung Trường Tình không vui muốn đem Nghê Diệp Tâm kéo ra. Kết quả chăn bị giật ra đã thấy Nghê Diệp Tâm không có mặc quần áo. Nghê Diệp Tâm không nói lời nào, duỗi tay ôm cổ hắn. Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra, phát hiện mình cũng không có mặc quần áo.

    Hai người đều trần truồng, thật giống như…… Thật giống như xuân cung đồ hắn xem vừa rồi….

    Nghê Diệp Tâm mở to mắt nhìn hắn. Đột nhiên dùng môi nhẹ nhàng chà xát bờ môi của hắn. Môi hai người chạm vào cùng nhau. Mộ Dung Trường Tình hình như phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức liền tỉnh, thiếu chút nữa sặc một ngụm nước tắm.

    Mộ Dung Trường Tình bị dọa ra một thân mồ hôi. Lúc này hắn mới phát hiện mình đang nằm mơ. Sao lại là giấc mơ như vậy? Hắn thật sự không dám tin, lập tức từ thùng tắm nhảy ra, lau khô thân thể, ngồi vào giường vận công điều chỉnh hô hấp.

    Nghê Diệp Tâm đã trở lại cào cào cửa.

    Mộ Dung Trường Tình mặt đen vận công.

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong