Home Đam Mỹ Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 97: Mượn đao giết người

    Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 97: Mượn đao giết người

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

    Nghê Diệp Tâm là đưa lưng về phía Mộ Dung Trường Tình. Hứa nhị thiếu gia đem đầu đặt ở trên vai Nghê Diệp Tâm. Cho nên biểu tình của Hứa nhị thiếu gia cùng Mộ Dung Trường Tình thế nào Nghê Diệp Tâm không biết, chỉ là cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh……

    Đúng lúc này, Đinh Tạp đột nhiên nói một câu:

    “Được rồi.”

    Hứa nhị thiếu gia “vèo” một cái, từ trong lòng Nghê Diệp Tâm chạy tới bên cạnh Đinh Tạp.

    Nghê Diệp Tâm cũng giật mình, sao chạy nhanh như vậy?

    Vừa muốn chạy theo, bất quá Nghê Diệp Tâm đã bị Mộ Dung Trường Tình giữ lại.

    “Đại hiệp, đại hiệp, Đinh Tạp đào xong rồi. Chúng ta chạy nhanh qua nhìn một cái đi.”

    “Gạt người.”

    Nghê Diệp Tâm sửng sốt, trong đầu có chút phản ứng không kịp, liếc mắt một cái qua chỗ Đinh Tạp. Bên kia chính xác chỉ có một chút đất, không có khả năng cạn như vậy liền thấy quan tài, hơn nữa dùng thời gian cũng quá ít.

    Quả nhiên là gạt người……

    Hứa nhị thiếu gia chạy tới, cũng phát hiện Đinh Tạp chưa đào xong, mới đào mấy xẻng mà thôi. Hứa nhị thiếu gia phát hiện mình bị lừa, lập tức tức giận, đấm đá Đinh Tạp loạn xạ.

    Đinh Tạp ném cái xẻng, ôm chặt Hứa nhị thiếu gia, đem người gắt gao đè ở trong lòng ngực, cũng không màng hắn đấm đá.

    Tay Hứa nhị thiếu gia bị cố định, không thể giơ lên đánh hắn, chỉ có thể dùng chân đá hắn. Nhưng chân Đinh Tạp cứng như đá, ngược lại chân Hứa nhị thiếu gia rất đau. Hứa nhị thiếu gia tức giận muốn chết, dứt khoát dùng miệng cắn, cắn đến chảy máu, một miệng đầy mùi máu tanh.

    “Thiếu gia, ta có chuyện lừa ngươi, nhưng ta thật sự cũng không có phản bội ngươi, hãy tin tưởng ta.”

    “Ta không tin! Ngươi chính là kẻ lừa đảo! Người xấu!”

    “Thiếu gia, không cần đào, để ta nói…… cái mồ này trống không. Bên trong có một quan tài, nhưng là trống không, cái gì cũng không có.”

    Hứa nhị thiếu sửng sốt, không đá cũng không cắn, cả người đều ngây ngẩn. Nhưng thực mau hắn lại gào lên.

    “Ta không tin. Ta không tin ngươi. Ta phải đào lên xem. Ta muốn đào, ngươi không giúp ta, ta tự mình đào.”

    “Thiếu gia! Bình tĩnh một chút.”

    Hứa nhị thiếu gia quyết tâm phải đào. Hắn không tin Đinh Tạp. Hắn nhất định phải nhìn tận mắt, nơi này rốt cuộc có an táng mẫu thân mình hay không.

    Đinh Tạp không có cách nào, rốt cuộc buông hắn ra, lại cầm lấy cái xẻng tiếp tục đào.

    Quan tài chôn không cạn, đào phải mất một chút thời gian. Nghê Diệp Tâm mới đầu đứng ở bên cạnh nhìn, nhưng sau đó đi đến ngồi phía dưới một gốc đại thụ. Ngồi trong chốc lát, tuy rằng cảm giác rất lạnh, nhưng lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, hai con mắt bắt đầu không nghe lời muốn nhắm lại.

    Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm không nói chuyện, quay đầu nhìn lại, nhịn không được cong khóe miệng lên. Người nọ thế mà đã ngủ rồi. Hắn dứt khoát đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm.

    Có lẽ cảm giác được hơi ấm, Nghê Diệp Tâm nhích lại gần, sau đó thật sự tựa đầu vào vai Mộ Dung Trường Tình ngủ.

    Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái. Góc độ này nhìn qua, cằm Nghê Diệp Tâm đặc biệt nhọn, trong đêm đen hình ảnh mông lung, nhìn có vẻ thực nhu hòa. Rồi ánh mắt hắn không tự giác liền dừng ở môi Nghê Diệp Tâm. Lại nhớ xúc giác buổi tối đó, hắn muốn duỗi tay sờ sờ, nhưng vẫn nhịn xuống không nhúc nhích.

    Mộ Dung Trường Tình lại nhìn bâng quơ, liền nhìn thấy trên vai áo Nghê Diệp Tâm có chỗ ướt. Khỏi cần nói cũng biết là nước mắt nước mũi của Hứa nhị thiếu gia. Đúng là đặc biệt chướng mắt.

    Hắn ghét bỏ đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, nhưng cũng không có đẩy Nghê Diệp Tâm ra, vẫn để cho dựa vào vai hắn ngủ.

    Nghê Diệp Tâm ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác rất ấm áp, giống như có một luồng khí nóng lưu chuyển từ lòng bàn tay đi lên, lan tỏa toàn thân. Nghê Diệp Tâm thoải mái hừ nhẹ.

    Nghê Diệp Tâm ngủ nên không biết, Mộ Dung Trường Tình lặng lẽ nắm tay mình truyền sang chút nội lực. Bằng không trời lạnh mà ngủ ở vùng hoang vu tỉnh lại tuyệt đối sẽ cảm lạnh.

    “Loảng xoảng”

    Nghê Diệp Tâm còn đang nằm mơ bị doạ tỉnh, mở to mắt. Mất vài giây, lúc này mới nhìn thấy Đinh Tạp đã đào ra quan tài.

    Lúc này Mộ Dung Trường Tình cùng Đinh Tạp đứng ở hố đất, đem một cái quan tài nâng lên.

    Hứa nhị thiếu gia đã gấp không chờ nổi chạy tới. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cũng đứng lên, sau đó chạy tới.

    Quan tài còn niêm phong bằng đinh, hẳn là chưa từng bị ai mở ra, không có dấu vết bị cạy ra.

    Hứa nhị thiếu gia duỗi tay sờ quan tài, biểu tình trên mặt có chút mờ mịt.

    “Làm như thế nào mở ra? Chúng ta đem nó mở ra mau!”

    Đinh Tạp nhìn Hứa nhị thiếu gia một cái, tựa như còn có chút do dự, bất quá hắn cũng không có nói cái gì.

    Mộ Dung Trường Tình giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một chủy thủ. Nghê Diệp Tâm biết đó là chủy thủ xà văn, là vật của sư phụ Mộ Dung Trường Tình để lại.

    Chủy thủ này rất sắt bén. Thực mau Mộ Dung Trường Tình đã cạy hết đinh trên quan tài.

    Đinh niêm phong toàn bộ cạy ra hết, Mộ Dung Trường Tình dùng lực đẩy nắp quan tài.

    “Ầm”

    Nắp quan tài bị đẩy ra, toàn bộ bên trong đều ở trước mắt.

    “Trống không……”

    “Trống không…… Thật là…… Trống không……”

    Thân thể Hứa nhị thiếu gia lảo đảo, liền quỳ xuống trên mặt đất. May mắn Đinh Tạp duỗi tay ôm lấy kịp.

    “Thiếu gia? Thiếu gia?”

    Đinh Tạp nhìn bộ dáng hốt hoảng của Hứa nhị thiếu gia, thật sự là không đành lòng, duỗi tay đập nhẹ vào sau óc Hứa nhị thiếu gia.

    Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:

    “Ngươi làm gì vậy?”

    “Để thiếu gia ngủ một lát, ta sợ hắn suy sụp.”

    Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua quan tài, nói:

    “Trước tiên chôn quan tài lại, sau đó mang hắn trở về.”

    Đinh Tạp gật đầu.

    “Làm phiền Nghê đại nhân giúp ta chiếu cố thiếu gia một chút, ta đem quan tài chôn lại.”

    Nghê Diệp Tâm vừa muốn gật đầu, Mộ Dung Trường Tình lại ngăn cản. Nghê Diệp Tâm hồ nghi quay đầu lại nhìn hắn.<HunhHn786>

    “Làm sao vậy Mộ Dung đại hiệp?”

    Mộ Dung Trường Tình một chút cũng không muốn để Nghê Diệp Tâm ôm Hứa nhị thiếu, đương nhiên là phải ngăn cản.

    Đinh Tạp thật sự không có biện pháp, đành phải cởi áo của mình lót trên mặt đất để Hứa nhị thiếu gia nằm.

    Tuy rằng là một quan tài không, chôn hay không chôn cũng không có ý nghĩa. Nhưng nếu có người đi ngang qua nhìn thấy mồ bị đào, còn có quan tài không, chỉ sợ sẽ tưởng xác chết vùng dậy. Cho nên bọn họ đem quan tài chôn lại.

    Mọi việc xong xuôi, Đinh Tạp bế Hứa nhị thiếu gia cùng Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình trở về thành. Nhưng hắn không có mang Hứa nhị thiếu gia về Hứa phủ. Hắn biết thiếu gia tỉnh lại nhìn thấy mình ở Hứa phủ khẳng định lại khóc náo loạn. Hắn dứt khoát đem Hứa nhị thiếu gia đi theo Nghê Diệp Tâm đến ở khách điếm, thuê một gian phòng thượng hạng.

    Đinh Tạp dàn xếp xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn nói:

    “Ngươi không có lời gì muốn nói sao?”

    Đinh Tạp thở dài.

    “Ta giấu giếm nhiều năm như vậy, chỉ là không muốn thiếu gia biết. Ta biết tính tình thiếu gia, hắn đã biết nhất định chịu không nổi.”

    “Giấy bao không được lửa, ngươi muốn cho hắn cả đời bái tế phần mộ trống không sao?”

    “Ta có nghĩ tới. Nhưng nói cho hắn sự việc cũng vô ích, thiếu gia cái gì cũng làm không được, còn sẽ rước lấy họa sát thân.”

    “Cho nên, ngươi tính toán làm như thế nào?”

    Nghê Diệp Tâm hỏi.

    Đinh Tạp bỗng nhiên cười.

    “Nghê đại nhân nói không sai. Ta đã sai rất nhiều rồi. Thiếu gia hắn làm không được nhiều, nhưng ta có thể làm cũng rất nhiều.”

    Đinh Tạp cười như vậy, Nghê Diệp Tâm cảm giác khắp cả người phát lạnh. Lúc này mới nhớ tới Đinh Tạp trước kia chính là sát thủ.

    Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nói:

    “Quả phụ Chu thị không phải là ngươi giết chứ? Nhưng mà cũng không đúng……”

    “Đương nhiên không phải ta giết. Ta đã thoái ẩn giang hồ rất nhiều năm, rất nhiều năm chưa từng giết người. Thiếu gia vẫn còn nhỏ, hắn không thể dính máu. Ta nói rồi, ta cũng không muốn cho hắn sợ hãi ta.”

    “Mượn đao giết người?”

    Đinh Tạp kinh ngạc nhìn nhìn Nghê Diệp Tâm, bất quá không có phủ nhận.

    Khi Đinh Tạp đi thi hành nhiệm vụ thất bại bị đuổi giết đã được Hứa nhị thiếu gia cứu. Hứa nhị thiếu gia quá đơn thuần, căn bản không biết hắn bị thương như thế nào, còn tưởng rằng hắn trượt chân từ trên vách núi rơi xuống.

    Đinh Tạp chưa từng gặp qua người nào đơn thuần như vậy. Hắn vốn dĩ muốn thân thể tốt sẽ rời đi, không phải hắn không biết tri ân báo đáp, mà là hắn không muốn Hứa nhị thiếu gia thêm phiền toái.

    Nhưng khi Đinh Tạp bình phục lại không có rời đi. Bởi vì hắn phát hiện bên cạnh Hứa nhị thiếu gia có quá nhiều người đa tâm khó lường. Mà Hứa nhị thiếu gia lại trẻ người non dạ, cái gì cũng không hiểu.

    “Ta trong lúc vô tình biết bí mật kia.”

    “Là việc quan tài của mẫu thân Hứa nhị thiếu gia trống rỗng?”

    Đinh Tạp gật đầu.

    “Tất cả mấy lão gia Hứa gia đều biết, cả phụ thân của Hứa nhị thiếu gia cũng biết. Trong lòng bọn họ rất rõ ràng.”

    Nghê Diệp Tâm lộ ra biểu tình giật mình.

    Hứa nhị lão gia cũng biết? Vạn thị không phải thê tử ông ta sao? Biết có người hại chết thê tử mà cũng không nói?

    Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:

    “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

    “Ta trong lúc vô tình nghe được chuyện này. Lại dùng thời gian thật lâu mới điều tra rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

    Chuyện xảy ra vào rất nhiều năm trước, khi Vạn thị còn là một cô nương xinh đẹp. Tuy rằng không phải là tiểu thư nhà giàu, nhưng là dung mạo tài hoa đều là nhất đẳng. Nàng gả tới Hứa gia thành Nhị phu nhân, đây là điều mà không ít nữ nhân hâm mộ lẫn ganh tị.

    Vạn thị sinh được một bé trai, chính là Hứa nhị thiếu gia. Nhưng Vạn thị cũng không phải khó mà sinh chết. Mẹ tròn con vuông, hết thảy đều thực bình thường tốt đẹp.

    Nhưng không lâu sau, Vạn thị đã chết, đang sống sờ sờ mà bị bỏ vào quan tài chôn.

    “Hứa gia có rất nhiều bí mật. Gia nghiệp rất lớn, buông bán nhiều, còn làm ăn với không ít người. Phu quân quả phụ Chu thị trước kia làm quan, ta không biết các ngươi có biết hay không. Người kia cùng Hứa gia có quan hệ rất mật thiết.”

    Nghê Diệp Tâm lộ ra bừng tỉnh. Thì ra quả phụ Chu thị cùng Hứa gia có quan hệ, là do phu quân của Chu thị.

    “Phu quân cuả Chu thị là mua chức quan. Sau đó ông ta cùng Hứa gia cấu kết. Cho Hứa gia nhận không ít mối làm ăn, cũng tạo điều kiện cho hàng Hứa gia thông thoáng đến nhiều nơi.”

    “Thì ra là như thế……”

    Nghê Diệp Tâm lẩm bẩm.

    Đột nhiên Nghê Diệp Tâm nhớ tới người thần bí bỏ lại một phong thư. Đó là phong thư Hứa thương nhân viết cho một viên quan. Lúc này nhớ lại, chỉ sợ đó là người Hứa gia viết cho phu quân Chu thị.

    “Nhưng không chỉ ở đó. Bọn họ không chỉ như thế, dần dần, càng làm càng lớn hơn nữa. Các ngươi cũng nhìn thấy cái Xà Văn Đồ Đằng kia.”

    Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

    “Xà Văn Đồ Đằng?”

    Đinh Tạp nhìn qua Mộ Dung Trường Tình.

    “Mộ Dung giáo chủ tuyệt đối biết Xà Văn Đồ Đằng. Bởi vì Xà Văn Đồ Đằng xuất phát từ quý giáo. Đó là dấu hiệu của quý giáo, bất quá hiện tại Xà Văn Đồ Đằng không giống nhau. Các ngươi cũng phát hiện rồi, hiện tại Xà Văn Đồ Đằng có sừng cùng móng vuốt, đã không phải đơn thuần là rắn mà biến thành rồng. Ý nghĩa trong đó chỉ sợ không cần nói cũng biết. Cái Xà Văn Đồ Đằng này là kế hoạch mưu phản, mượn sức rất nhiều quan lại, còn có không ít thương nhân.”

    Đinh Tạp trước kia là sát thủ, đã tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ. Lần đó hắn tiếp nhận một nhiệm vụ liên quan Xà Văn Đồ Đằng. Cố chủ cùng Xà Văn Đồ Đằng có quan hệ, hắn phải đi giết một người triều đình, nhưng Đinh Tạp thất bại.

    “Lần đó nhiệm vụ thất bại, ta mới không thể không thoát khỏi giang hồ.”

    Mộ Dung Trường Tình nói:

    “Bọn người muốn ngươi giết người là ai?”

    Đinh Tạp nhàn nhạt nói:

    “Kính Vương Triệu Nguyên Kính.”

    “Kính Vương gia?”

    Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

    Bên cạnh Kính Vương, cao thủ nhiều như mây, Đinh Tạp thất bại không thể không bỏ trốn.

    Hứa gia làm việc cho tổ chức bí mật kia, giúp tổ chức kia kiếm tiền. Tổ chức kia sẽ cho họ được rất nhiều chỗ tốt, do đó Hứa gia càng ngày càng hưng thịnh.

    “Vạn thị là trong lúc vô tình phát hiện bí mật này, phát hiện bọn họ có ý đồ tạo phản.”

    Nghê Diệp Tâm nhìn Đinh Tạp một cái.

    “Vạn thị là bị giết để diệt khẩu?”

    Đinh Tạp gật đầu.

    Những chi tiết hiện trong đầu Nghê Diệp Tâm. Phu quân quả phụ Chu thị là thành viên tổ chức tạo phản. Sau đó ông ta chết, quả phụ Chu thị đột nhiên nhận được một phong thư, muốn Chu thị đi giết Vạn thị diệt khẩu.

    Ý tứ này kỳ thật đã không cần nói cũng biết. Người viết thư kỳ thật có thể tự mình ra tay, nhưng cố tình muốn Chu thị đi giết người. Đây chỉ có một lý do, người kia muốn nắm nhược điểm của Chu thị, để Chu thị không thể nhảy thuyền, mà trở thành người cùng thuyền với bọn họ.

    Nghê Diệp Tâm chần chờ nói:

    “Cho nên…… quả phụ Chu thị muốn tổ chức Âm hôn cho con trai đã chết đều là giả? Cô nương kia thật sự chính là mẫu thân Hứa nhị thiếu gia? Là thê tử Hứa nhị lão gia, Vạn thị?”

    Đinh Tạp gật đầu, cười lạnh nói:

    “Nghê đại nhân nói không sai, chính là có chuyện như vậy. Âm hôn chỉ là một cái cớ giết người mà thôi.”

    “Vậy Hứa nhị lão gia……”

    “Ông ta đương nhiên biết, toàn gia đều biết. Bọn họ cũng không có ai cản trở, còn giúp quả phụ Chu thị lừa Vạn thị đi. Quả phụ Chu thị bắt Vạn thị trói lại, mặc vào hỉ phục, nhét vào quan tài. Sau đó khua chiêng gõ trống đưa tới vùng ngoại ô, tìm một chỗ chôn xuống.”

    Nghê Diệp Tâm nghe xong mà lông tơ dựng ngược, đã không biết nói cái gì cho phải.

    Trách không được Hứa đại lão gia chết liền biến thành Hứa nhị lão gia làm đương gia. Hứa nhị lão gia ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, cũng không có huynh đệ nào dám nói gì. Thì ra bọn họ đều có nhược điểm bị Hứa nhị lão gia nắm, cho nên bọn họ không dám lên tiếng.

    Nghê Diệp Tâm hỏi:

    “Vậy Vạn thị rốt cuộc chôn ở nơi nào?”

    Đinh Tạp lắc đầu.

    “Ta còn chưa có tìm được.”

    “Vậy ngươi rốt cuộc làm cái gì?”

    Đinh Tạp chỉ là nhàn nhạt nói:

    “Nghê đại nhân đã nói rồi, mượn đao giết người thôi.”

    Thuộc truyện: Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong