Cổ mộ kỳ duyên – Chương 19-20

    Thuộc truyện: Cổ mộ kỳ duyên

    Cổ mộ kỳ duyên —19

    Viên Dã cũng hiểu được Bách Lý Giang nói thế là có lý do, hai người nhanh chóng hướng phía cửa thối lui, ngay thời điểm bọn họ vừa tới cửa, một đạo hồng quang bỗng nhiên sáng lên, ngăn cản đường đi của bọn họ, tiếp theo một thanh âm mang theo lo sợ vang lên: “Tường, ngươi làm gì vậy, mau dừng tay.”

    Bách Lý Giang cùng Viên Dã đều ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, rằng quỷ hồn này đang nói chuyện cùng ai, chẳng lẽ trong mộ thất này trừ bỏ chúng ta hai người một quỷ, còn có một con quỷ nữa sao? Mà trong lòng Bách Lý Giang nhanh chóng phân tích, nhận định vị quỷ đại tỷ này đã lên tiếng, đối với bản thân cùng Viên Dã có lẽ không có ác ý, cho nên tình hình hiện tại tạm thời không sao, hắn quả thật vừa hiếu kỳ vừa muốn chiếm thế thượng phong.

    Cửa bị một mảnh hồng quang lờ mờ bao phủ, mặc dù ai cũng đều có thể nhìn ra được, đó là kết giới theo lời những người tu hành nói, bởi vậy Viên Dã bất đắc dĩ, buộc lòng cùng Bách Lý Giang lui trở về, sau đấy Bách Lý Giang vặn vặn cổ hai cái, bất đắc dĩ nói: “Quỷ hồn đại tỷ, ngươi xem ngươi vừa không muốn cho chúng ta đi, thoạt nhìn tình hình cũng không giống như muốn làm hại chúng ta, vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ? Sẽ không muốn đem chúng ta vây khốn ở nơi này cùng ngươi làm bạn đi?”

    Một hồi lâu vẫn không có tiếng động, đương lúc Bách Lý Giang cùng Viên Dã nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời, đã thấy cây đuốc đặt ở kia bỗng nhiên tắt, sau đấy một mảnh bóng tối, lân quang lấp lánh như sao, Ngay sau đó một cái bóng màu đỏ chậm rãi hiện lên giữa không trung, người vẫn chưa hoàn toàn hiện ra hết, thanh âm êm tai trước đấy vang lên: “Thực xin lỗi, ta có thể đã hù dọa đến các ngươi, nhưng ta không phải cố ý, chỉ là vừa rồi nghe đứa nhỏ kia kể chuyện cũ rất buồn cười, cho nên nhịn không được liền bật cười.”

    Theo tiếng nói thấp dần, bóng người giữa không trung cuối cùng cũng hoàn toàn hiện ra mà lại vô cùng rõ ràng đập vào tầm mắt Bách Lý Giang cùng Viên Dã. Trong mộ thất lại rơi vào trầm mặc, hoàn toàn trầm mặc, Bách Lý Giang cùng Viên Dã thật lâu đều không nghe được tiếng hô hấp của đối phương, bởi vì bọn họ đã bị con quỷ mới xuất hiện này làm cho sợ đến ngây người. Đương nhiên, không phải vì con quỷ quá mức kinh khủng, nếu thật sự là một con quỷ có tướng mạo kinh khủng, thì bọn họ không đến nỗi ngay cả thở cũng đều quên như vậy, mà vì con quỷ này thật sự rất đẹp, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung “nàng” cũng tuyệt đối không phải là quá.

    “Quỷ. . . . . . Quỷ đại tỷ. . . . . .” Cuối cùng bị nghẹn lại, Viên Dã xắp xếp mấy chữ, nếu không nói là tướng quân thân kinh bách chiến chính là so với Bách Lý Giang mạnh hơn chút ít thôi. Hắn nói thanh âm cứng rắn, Bách Lý Giang đang thở hổn hển, cũng lẩm bẩm nói: “Quỷ. . . . . . Quỷ hồn đại tỷ, không, không đúng, là quỷ hồn nãi nãi, bà nội, ngươi. . . . . . Này ngươi cũng quá đẹp đi?”

    Quần áo của quỷ hồn kia hoa phục đỏ thẫm, mái tóc đen bóng như thác nước trút xuống đến tận thắt lưng, sắc mặt hắn bởi vì có liên quan tới ma quỷ, thoáng chút tái nhợt, nhưng màu của đôi môi cũng không giống như màu đỏ tươi của những nữ quỷ trong truyền thuyết hồi nhỏ của Bách Lý Giang, mà là màu hồng rất nhu hòa, ngũ quan thanh tú mà vẫn ẩn giấu khí khái hào hùng, dáng người rắn rỏi cân xứng, nữ quỷ này cho dù đã trở thành một linh hồn, vẫn có mị lực kỳ lạ khiến kẻ khác động tâm.

    Bách Lý Giang yên lòng, thầm nghĩ cũng không tồi, màu sắc môi của nữ quỷ đại tỷ này thoạt nhìn không giống như từng ăn thịt người. Hắn bất giác buông lỏng cơ thể, đã thấy quỷ hồn mỉm cười, ôn nhu nói: “Gọi ta là ca ca đi, tuy rằng niên kỷ quả thật có thể làm tổ tông của các ngươi, nhưng ta quen với việc các ngươi gọi ta là ca ca hơn.”

    “Phốc, ca ca. . . . . .” Bách Lý Giang trong miệng may mắn không có thứ gì, bằng không khẳng định sẽ rất rực rỡ, mỹ lệ mà văng hết ra. Hắn kinh ngạc nhìn quỷ hồn quá mức xinh đẹp đến không thể nghi ngờ kia, khóe miệng đột nhiên bắt đầu co giật, mà Viên Dã cũng không tốt hơn so với hắn, trừng lớn mắt mở lớn miệng, thấy quỷ hồn kia đang lơ lửng giữa không trung lộ ra nụ cười tao nhã nhìn bọn họ.

    “Các ngươi muốn đi ra, vậy đi thôi, kết giới ở cửa đã rút lại rồi.” Nam quỷ kia lại lộ ra một nụ cười ôn nhu, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, dọa các ngươi nhảy dựng, bởi vì ta ở trong này đã đến một ngàn năm, không được nghe người khác nói chuyện, cho nên vừa rồi nghe các ngươi ở nơi này nói chuyện rất thú vị, liền nhịn không được mà nghe một lát, kỳ thật ta rất cố gắng chịu đựng để không cười, nhưng nghe đến đoạn sói tru kia, thật sự là nhịn không được.” Hắn sâu kín quay đầu về phía Bách Lý Giang: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi ca hát thật sự như vậy. . . . . . Nga, kỳ lạ như vậy sao? Có thể hát một câu cho ta nghe không?”

    Khuôn mặt Viên Dã lập tức suy sụp xuống, lẩm bẩm nói: “Đại ca, ngươi nói xem ngươi khuyến khích cái gì không tốt thì thôi, thế nhưng ngươi lại khuyến khích hắn ca hát, xong rồi xong rồi, cũng không biết trong mộ này có cương thi hoặc là lang trùng hổ báo hay không, chốc lát đều cùng tới thì làm sao mà xử lý đây? Ai nha. . . . . .” Hắn bỗng nhiên ôm chân kêu lên, do không chú ý dưới chân, mà bị Bách Lý Giang hung hăng giẫm một cước.

    Tinh thần Bách Lý Giang bắt đầu dâng lên, khó có được một người để thưởng thức giọng hát của mình, cho dù người đó là quỷ, tốt xấu gì cũng là lần đầu yêu cầu mình hát cho hắn nghe a, huống chi lại là một vị tiền bối xinh đẹp như thế, hắn thanh thanh giọng, lập tức vào luôn một câu: ” Một đóa hoa lài đẹp. . . . . .”

    Viên Dã thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, nghĩ thầm, rằng nếu muốn một biện pháp nào đó có thể đem ma âm của Bách Lý Giang khuếch trương vô số lần, ở trên chiến trường qua lại truyền phát tin, chỉ sợ các huynh đệ của mình sẽ không cần tắm máu chém giết, quân địch khẳng định sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt. Bất quá nghĩ lại, nếu thực sự làm như vậy, đại khái toàn quân bị diệt có thể không chỉ là quân địch, bên mình chỉ sợ cũng rất vất vả đi.

    Cổ mộ kỳ duyên —20

    Nam quỷ kia dường như rất có tố chất, cho dù Bách Lý Giang hát câu đầu tiên, trái tim đã phải hứng chịu vết thương nghiêm trọng, vẫn đang kiên trì mỉm cười nghe đến câu thứ năm, mới ôm ngực miễn cưỡng cười nói: “Nga, tốt lắm, ta đã nghe được rồi, thật sự là giọng hát cực kỳ không giống người bình thường, cám ơn ngươi tiểu huynh đệ.”

    Bách Lý Giang ngừng hát, thân thiết nhìn nam quỷ kia, dò hỏi: “Đại ca, ngươi. . . . . . Ngươi không bị bệnh tim chứ? Cách vách nhà của chúng ta ở là một thầy thuốc, hắn từng nghiêm cấm ta ở giữa đám đông cất cao giọng hát, hắn nói một khi trong đám đông có người bị bệnh liên quan đến tim, phổi các loại, không cần đến ba câu, có thể làm cho người bệnh trực tiếp tử vong.”

    Nam quỷ mỉm cười lắc lắc đầu: “Không sao, ta đã chết qua một đời người, chắc không có cách nào khác để chết lại lần thứ hai. . . . . .” Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên khẽ kinh hô một tiếng, rồi sắc mặt lại khôi phục như thường, trên mặt càng lộ ra tươi cười ôn nhu, Viên Dã nhạy bén, phát hiện hắn chỉ lộ ra mười ngón tay nhỏ và dài tựa hồ siết chặt, giống như đang cầm đồ vật gì đó.

    “Các ngươi, là muốn đi tới mộ Đông Đế sao? Muốn đi kết hợp lại yên vân đã khấu trừ kia sao? Vậy nhanh lên qua đi, trên đường nếu gặp phải cương thi hay quỷ hồn, cũng không nên cùng bọn họ dây dưa đánh nhau, chỉ cần vị tiểu huynh đệ này hát vài câu , bảo đảm bọn họ chạy trối chết.”

    Nam tử che miệng cười nhẹ, động tác vô cùng tao nhã, nhưng Viên Dã lại nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên suy nghĩ sâu xa.

    Cửa ra lần này, kết giới quả nhiên đã bị triệt bỏ. Bách Lý Giang vừa đi một bên quay đầu lại nhìn, còn thì thào lẩm bẩm: “A, kỳ thật nam quỷ đại ca này quả thực rất đáng thương, bị nhốt trong này một ngàn năm, thế nhưng đều không được nghe người khác nói chuyện, ai, cô đơn a, đó là sự tàn nhẫn đáng sợ nhất trên đời.”

    Viên Dã nhìn biểu tình khoa trương của hắn, bỗng nhiên ha hả cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không đem hắn mang ra khỏi mộ thất này, dọc đường cùng hắn trò chuyện chứ?” Vừa dứt lời, Bách Lý Giang liền sợ tới mức nhảy dựng lên, thất thanh nói: “Có lầm hay không? có lầm hay không? Viên Dã, kia chính là quỷ hồn đấy, ngươi vậy mà lại muốn dẫn hắn đi ra, chẳng lẽ chúng ta phải tìm về xương cốt của hắn, lại khiêng trên vai qua lại liên tục trong mộ thất sao?”

    “Có gì không thể, tin tưởng ta, nam quỷ này nói không chừng sẽ là phúc tinh của chúng ta trong mộ Đông Đế đấy.” Không ngờ đến, Viên Dã nói là làm luôn, lôi kéo Bách Lý Giang trở lại trong mộ thất kia, trong mắt hắn, thủy chung lóe lên một mạt tinh quang, nhưng vẫn có một tia nghi hoặc chưa được tháo gỡ.

    Trở lại trong mộ thất, Bách Lý Giang nhìn một vòng khắp nơi, rồi mới nhún vai nói: “Thực đáng tiếc, nam quỷ đại ca đã đi rồi.” Hắn nhìn về phía Viên Dã: “Muốn lần nữa triệu hồi hắn ra hay không?” Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy ánh mắt giống như đang xem thường của Viên Dã.

    “Bách Lý, ngươi từng nói qua, ngươi là nhà khảo cổ học xuất sắc trong thời đại kia của các ngươi, là như thế này sao?” Viên Dã nghiêm túc hỏi, lập tức khiến Bách Lý Giang bất mãn:”Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ còn có gì đáng để nghi ngờ sao? Danh hiệu này, là cách gọi để ca ngợi duy nhất của một người khác tặng cho ta, cho nên ngươi tuyệt đối không thể vũ nhục nó.”

    Viên Dã vỗ vỗ đầu: “Vậy ngươi nên biết, ta nói mang nam quỷ vừa rồi đi ra ngoài, tuyệt không chỉ là mang theo linh hồn của hắn, ngươi ngẫm lại xem, hắn đã một ngàn năm không tiếp xúc, nói chuyện với người khác, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là hắn bị nhốt trong mộ thất, căn bản không có biện pháp để ra ngoài, ngươi sẽ không khờ dại mà nghĩ rằng, chúng ta có thể đem hắn khiêng ra ngoài chứ?”

    Biểu tình của Bách Lý Giang nói cho Viên Dã biết, hắn thực sự là đã nghĩ như thế, bất quá lúc này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, mà còn rất nghiêm túc thuận theo Viên Dã gật gật đầu: “Ân, ngươi nói đúng, chúng ta làm sao cứ như vậy đưa hắn ra ngoài chứ?”

    “Linh hồn của hắn ở trong này, như vậy trong mộ thất này, hẳn là còn có đồ vật gì đó giống như vậy, Bách Lý, nếu ngươi ngay cả đồ vật gì đó cũng nói không biết, như vậy ta có thể khẳng định, danh xưng ca ngợi duy nhất từ người khác tặng cho ngươi này, ngươi cũng không chắc chắn giữ được nó.” Viên Dã vừa nói, một bên ở trong mộ thất trống trải tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc giường đá lớn kia.

    Bách Lý Giang đương nhiên không cam lòng để danh hiệu ca ngợi duy nhất của mình bị vứt bỏ như thế, thời điểm hắn nhìn thấy Viên Dã đang đảo quanh bên chiếc giường bằng đá lớn, hắn cũng không phải loại ngu ngốc trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn lớn tiếng cười nói: “A, ta hiểu rồi, nếu linh hồn nam quỷ đại ca ở trong này, nói lên rằng thi thể hắn nhất định cũng ở trong này, thứ ngươi muốn mang ra ngoài, chính là khối thi thể này đúng không?” Hắn cũng hưng phấn đi tới trước giường lớn: “Đúng vậy, tuy rằng xương cốt quả thật rất đáng sợ, nhưng ta đã tiếp xúc với nó qua lại rất nhiều lần, cho nên ta sẽ không sợ hãi, huống hồ khiêng một bộ xương, trọng lượng thực ra cũng rất nhẹ, ân ân ân, nhiệm vụ này ta có thể đảm nhiệm được.”

    Thuộc truyện: Cổ mộ kỳ duyên