Công chúa trân châu – Chương 31-40

    Thuộc truyện: Công chúa trân châu

    Chương 31

    Hai tay y vẫn bị cột lấy, tính khí giữa hai chân cũng bị trói chặt, toàn thân không còn thoải mái như trước đó. Nhưng Augustine còn quan trọng hơn hết thảy những thứ này, chẳng sợ đối phương giống như một đứa trẻ xấu không nói lý, Cecil vẫn tràn ngập tình yêu thương dành cho hắn, cảm thấy người yêu ngay cả bộ dáng lúc xấu xa cũng đáng yêu không chịu được.

    Y mang theo một thân trang bị buồn cười đi lên tầng, nhẹ giọng gọi trong hành lang tối đen: “Augustine đế? Bảo bối nhỏ của em, anh cũng đừng giận em mà.”

    Hai tay bị cột vào nhau cẩn thận sờ sờ mặt tường in hoa, y sờ sờ mấy bức tường họa, khi đang sờ tới bức thứ năm, y mỉm cười: “Anh có phải là đang trốn trong phòng không? Em vào bắt anh nha!”

    Nhưng y vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, đã bị người bên trong kéo vào.

    Cửa phòng rầm một tiếng hung hăng đóng lại, Cecil bị Augustine đế đặt lên tường.

    Họ mặt đối mặt, lại bởi quá tối tăm, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được bóng dáng mơ hồ và hơi thở dồn dập của nhau.

    Augustine đế tức thì tức, nhưng chính dục vọng của bản thân cũng bị Cecil dâm đãng trêu đùa tới nảy lên, cũng không cần phải nhẫn nại nữa, người trước mặt chính là bạn đời hợp pháp của hắn, hắn có thể muốn làm gì thì làm với y. Hắn dán sát vào, hôn lên đôi môi mềm mại của Cecil, hoàn toàn chặn lời cái tên ầm ĩ kia lại, miệng lưỡi cùng cắn xé lộn xộn, đầu lưỡi mềm mại của hai người liếm láp lẫn nhau, nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng Cecil chảy xuống, lại bị đôi môi dời đi của Augustine đế nhất nhất liếm đi.

    Nụ hôn kia cũng y như hơi thở, có chút cảm xúc hỗn độn, hắn liếm hôn cằm Cecil, cổ, để lại một chuỗi dấu răng nơi xương quai xanh của y.

    “Ưm… Augustine…” Cecil phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, ngửa cổ, tùy tiện để cho người đàn ông làm gì thì làm, một chút cảm giác đau đớn khiến y điên cuồng, từng cái liếm láp ấm áp kia lại khiến chân y nhũn ra. Mông không kiềm chế được muốn nâng lên, khẽ cọ xát tới mặt tường vẽ hoa đằng sau, tính khí phía trước bị trói lại thì cong lên chảy xuống chất lỏng dâm đãng, trước ngực và dưới khố y đều ghé sát lên người Augustine đế, dựa vào trang sức kim loại trên người đối phương để ra sức hạ nhiệt độ, kích thích lặp đi lặp lại khiến cho y vặn thắt lưng nhổng mông trong cơn dục, cúi đầu rên rỉ khẽ gọi.

    Hai mắt y hơi híp lại, hiển nhiên đã chìm đắm trong động tác của Augustine đế.

    Đầu vú bị người đàn ông cắn, bụng cũng bị người đàn ông sờ.

    Augustine đế hôn môi càng lúc càng hạ lưu, dưới những cái liếm cắn, Cecil phát run hai chân, y bủn rủn vòng eo, không thể không đưa hai cánh tay trói lên cắm vào mái tóc vàng rực xinh đẹp của Augustine đế, chậm rãi cọ xát, y quả thực muốn khen ngợi một câu bé ngoan, may mà lí trí còn sót lại kéo y lại, hóa thành một tiếng nức nở mềm mại quyến rũ động lòng người.

    Augustine đế quỳ một gối xuống, hai tay xoa nắn mông Cecil, đôi môi lại lưu luyến nơi bắp đùi y, hắn ra dấu răng ở nơi đó, cảm nhận được hai chân run run của Cecil, tên kia thích tới vuốt ve mái tóc hắn, bởi quá thoải mái mà cúi gập thắt lưng.

    “Em sắp không đứng vững được rồi, Augustine… lên giường đi có được không?” Khi nói ra những lời này, Cecil hôn lên đỉnh đầu Augustine đế, ngữ khí thỉnh cầu mềm mại, nghe vào tai đáng thương cực kì.

    Augustine đế đưa hai tay ra xoa nắn cặp mông non mềm của Cecil, xúc cảm nơi đó cực kì tốt, làm cho người yêu thích không buông tay.

    Cecil hừ hừ một tiếng, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, y đưa một cái chân dài của mình lên, gác trên vai Augustine đế, mở rộng bộ vị ra, làm lộ tính khí dâm đãng của bản thân, bên trên đã rỉ ra dâm thủy làm y triệt để bị thấm ướt, ngay khi Augustine đế liếm tới nơi đó, Cecil thở nhẹ một tiếng.

    Lúc ấy y thực sự không chịu nổi, tiểu huyệt đằng sau càng bị ngón tay của Augustine đế cắm vào, cái tên kia dùng ngón áp út tay trái, ở nơi huyệt khẩu không ngờ còn có thể cảm nhận được cái nhẫn lạnh lẽo.

    “Ưm… anh này, cái đồ vô lại… cứ thích bắt nạt em như vậy là sao?”

    Cecil cong lưng, ôm đầu Augustine đế thấp giọng khóc. Huyệt sau bị cắm vào, khoái cảm tầng lớp, phía trước bị liếm tới thực cốt tiêu hồn. Y hỗn độn vuốt ve đỉnh đầu Augustine đế, không biết phải phát tiết khoái cảm kịch liệt dưới khố đang tụ tập ra sao, tận tới khi Augustine đế tháo trói buộc nơi tay y ra, Cecil nhịn không nổi nữa, lại lần nữa bắn ra, người run run, làm ướt nửa khuôn mặt Augustine đế.

    “Em giúp tôi liếm sạch đi, phu nhân.”

    Augustine đế rốt cuộc cũng mở được miệng, giọng khàn khàn lại như thấm ướt nước.

    Hắn đứng lên, dán bên tai Cecil nhẹ giọng yêu cầu, Cecil đương nhiên làm theo, quay đầu, hai mắt đầy mê luyến nhìn người yêu mình, từng chút từng chút vô cùng dịu dàng liếm láp tinh dịch trên mặt của người đàn ông.

    Khi liếm được một nửa thì toàn thân lại run lên, y kêu lên đầy sợ hãi bi Augustine đế chen vào.

    Tính khí nóng bỏng làm phía dưới y được nhồi đầy, không kịp thích ứng đã bị ôm lấy mông chầm chậm thao vào, cảm giác cắm sâu vào không ngừng nghỉ làm cho y thoải mái rên rỉ, ngửa cổ, bị người đàn ông liếm hôn.

    Ký ức quả thực vô cùng mơ hồ, chỉ biết họ kết hợp cùng một chỗ với nhau, ma sát qua lại, tiếng nước trơn ướt vang lên.

    Động nhỏ phía sau như tự có ý thức của mình, thịnh tình giữ người đàn ông kia lại mà chiêu đãi, thứ thô dài nóng bỏng kia bị bao lấy chặt chẽ, bị gân mạch dữ tợn nảy lên kia cọ xát, tràng bích run rẩy, nhưng vẫn cứ cảm thấy không đủ.

    “Ưm a, a…” Cecil bị làm tới tóc mai ướt đẫm, dán lên khuôn mặt đã ửng đỏ của y, bị Augustine đế vén lên, cúi xuống hôn môi. Y bị hôn tới mơ mơ màng màng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, khi bị đỉnh tới chỗ sâu, liền theo thói quen ngửa cổ lên làm dịu khoái cảm không có nơi phát tiết này, nhưng rồi lại bị Augustine đế hôn lên hầu kết.

    Nụ hôn nóng ướt kia lưu luyến hai má y, hạ thân bị làm tới ngứa ngáy không thôi, dâm dịch ướt đẫm làm ướt gốc tính khí Augustine đế, khiến hắn hận không thể nhét cả túi tinh trơn ướt dính đầy dâm dịch vào.

    Họ song song phát tiết ra ở cạnh cửa, thở dốc xong Augustine đế lại bế Cecil lên trên giường. Xoay người nhặt chiếc nhẫn kia lên đặt trên tủ đầu giường, chỉ chốc lát sau ngọn đèn sáng lên, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, Augustine đế lúc này mới quỳ một gối xuống giường, mở hai chân Cecil ra, cắm vào.

    “Ưm… đây là lần thứ tư… Em cảm thấy eo em đang phát run…” Hai tay y đã được Augustine đế tháo ra, cổ tay sưng đỏ thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, y lại bất chấp, muốn giơ tay lau nước mắt dính trên lông mi, cố gắng nhìn người đàn ông đang cúi xuống, cầu xin: “Em nghĩ em cần nghỉ ngơi một lát…” Augustine đế hôn lên tay Cecil, cong môi cười: “Em nằm nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho tôi.”

    Côn thịt thô dài chôn trong cơ thể lại bắt đầu chầm chậm cử động hung mãnh, Cecil bị thao tới cơ thể khó lòng chịu nổi, chỉ chốc lát sau không tự chủ được bị cuốn theo người đàn ông, cơ thể y ghé sát vào Augustine đế, cơ thịt co rút lại càng nhanh, giống như một nhân ngư muốn giãy giụa, từng hồi hung hăng sáp lộng làm cho y rên rỉ không ngừng, hai tay đặt trên vai lưng của Augustine đế, khóc lóc nói: “Được, được rồi, em cảm thấy mình sắp bị anh thao hỏng.”

    Phía dưới lại buông lỏng hoàn toàn, rộng mở cửa để cho hắn ra ra vào vào, không khống chế được dâm thủy chảy tí tách xuống dưới, làm ướt đệm chăn.

    “Ưm, ưm!…”

    Đến cuối cùng, Cecil thật sự không còn cách nói thêm câu nào nữa, khoái cảm mãnh liệt tra tấn y, làm y nhíu chặt mày chịu đừng cảm giác ngứa ngứa ngáy ngáy, làm cho bản thân không bắn ra một cách quá nhanh, thế nhưng cảm giác nhẫn nại này thực sự quá khổ hạnh, Augustine đế vẫn còn đang đùa bỡn đầu vú còn lại của y, dùng đầu lưỡi trơn trượt lại liếm láp mút vào, hai ngón tay hắn nắm đầu vú bên trái xoa bóp, xoa nắn tới quầng vú sưng lên, đầu vú nhất thời sưng hồng như sắp rơi xuống.

    Y nghẹn họng phát ra tiếng rên rỉ run rẩy, cũng không chút phòng bị mà bị thao tới bắn ra như vậy.

    Chương 32

    Đêm đó, Cecil bị làm được huyệt sau mở rộng, đầu vú sưng đỏ.

    Y ôm hai tay, tựa vào đầu giường.

    “Ngủ đi, Cecil.” Augustine đế đắp chăn, nằm thẳng trên giường.

    Cecil cong môi cười dịu dàng, rũ mi nhìn Augustine đế: “Em quá mệt, thành ra lại ngủ không được .”

    “Vậy anh định ngồi vậy tới hừng đông sao?”

    Lúc này Cecil mới cẩn thận xốc chăn lăn, che đi cái nhíu màytrong chớp mắt của mình, nói: “Anh suýt đã chơi rách đầu vú của em rồi, nơi này bây giờ vẫn còn rất đau.”

    “Muốn bôi thuốc không?”

    “Không cần,” Cecil bởi một câu quan tâm mà vui vẻ hẳn lên, cố gắng chui vào vòng tay của Augustine đế, tựa vào hắn,”Đêm nay anh bắn cho em thật nhiều, có được thỏa mãn trong cơ thể của em không ?”

    “Ưm hừ.” Augustine đế nhắm mắt lại, mơ hồ hừ hừ một tiếng,”Buồn ngủ .”

    Thật đúng là đứa nhóc thẹn thùng.” Cecil ngọt ngào hôn môi Augustine đế, thè lưỡi liếm hôn môi đối phương.

    “Ngủ đi, đừng nghịch.”

    Cecil cười khẽ lên tiếng, nhìn Augustine đế nói: “Em thậm chí còn nhớ anh lúc còn nhỏ, thân vương điện hạ đáng yêu, anh nhìn thấy em có vẻ có chút vô thố, lắp bắp gọi em là học trưởng.”

    Augustine đế nghe vậy mạnh mở bừng mắt ra, ánh mắt tức giận: “Đừng nghĩ tới chuyện cho thêm một vài tưởng tượng của bản thân anh vào.”

    “Phải không?”

    Cecil cười đến đôi mắt cong cong, ngón trỏ y nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao thẳng của Augustine đế: “Được rồi, không lắp bắp thì không lắp bắp, Augustine đế của em vĩ đại như thế, sao có thể lắp bắp được đây?”

    “Đêm nay anh nhất định cứ phải thảo luận vấn đề lắp bắp hay không này với tôi sao? Xem ra anh vẫn là không đủ mệt.” Augustine đế thẹn quá thành giận, cái tay trong chăn lại bắt được cặp mông non mềm của Cecil, nhéo nhéo.

    “Ưm…” Lông mi Cecil run run, cúi đầu hừ một tiếng,”Đừng nóng giận, chúng ta giờ đi ngủ.”

    Y vội vàng nhắm hai mắt lại, phòng ngủ lúc này mới an tĩnh lại.

    Nhưng cũng chỉ được trong chốc lát.

    Giờ lại đến Augustine đế nhịn không được mở miệng nói: “Anh trước kia thoạt nhìn cực kì thuần khiết, không thể tưởng tượng được càng nhiều tuổi càng dâm dãngd.”

    Tiếng cười của Cecil vang lên trong bóng đêm: “Anh không vui sao?”

    “Anhrất phóng đãng .”

    Khiến tôi bó tay bất lực.

    Cecil thấp giọng nói: “Ta chỉ là đã cô đơn quá lâu.”

    Augustine đế: “…”

    Cecil: “Anh khiến cho nhân sinh của em trở nên màu sắc ý nghĩa, em yêu anh, bảo bối.”

    Y hạ xuống một nụ hôn trên trán Augustine đế, ngữ khí bình tĩnh dịu dàng.

    Nụ hôn này làm cho Augustine đế phải cố gắng để tim đập không nhanh hơn, hắn kéo lấy gáy Cecil ôm người vào trong lòng.

    Kìm lòng không đậu thấp giọng nỉ non xưng hô trong quá khứ kia: “Học trưởng…”

    Hắn quả nhiên vẫn là mê luyến người này sâu sắc.

    Chương 33

    Cecil thích nhất là trêu ghẹo Augustine đế.

    Từ ngày Augustine đế không cẩn thận từ một xưng hô mà để lộ tình yêu sâu sắc của mình, liền thường thường bị Cecil bám lấy không buông.

    Tên kia cắn một lát bánh mì sandwich, ánh mắt mang theo ý câu dẫn ngồi đối diện Augustine đế nhìn hắn: “Thừa nhận đi, anh chính là thích em.”

    Augustine đế cau mày: “Mỗi ngày anh đều lặp đi lặp lại, chẳng thú vị gì cả!”

    “Bởi vì em muốn nhắc nhỏ anh, anh thực sự thích em.” Cecil cười ngọt ngào.

    Mỗi ngày y đều tận chức tận trách làm tốt bổn phận của một người vợ, buổi sáng sau khi đưa Augustine đế ra ngoài xong, thì vừa ngâm nga vừa xử lí chuyện vụn vặt trong nhà.

    Em trai Ed gọi điện hỏi tình hình gần đây của y, Cecil vẫn luôn nói rằng mình rất tốt, chồng y cực kì thương yêu y, ban đêm còn cắm thứ kia vào trong thân thể mình, quả thực sáng dậy còn tiếc không muốn rút ra.

    Ed ho khan hai tiếng, nhắc anh trai mình mấy chuyện bí mật thầm kín này không cần phải nói cho mình nghe.

    Cecil chớp chớp mắt nói: “Anh coi em là em trai của em nên mới chia sẻ cho em chuyện cực kì đáng vui mừng này.”

    Ed: “…, vậy anh này, bao giờ hai người định có con?”

    Cecil nhất thời trở nên buồn rầu: “Anh cũng không biết nữa, anh quả thực hận không thể đêm nay đã mang thai bé cưng.”

    Vì thế Cecil đã tốn rất nhiều tâm tư.

    Thừa dịp Augustine đế vẫn còn ở lại đế tinh, Cecil đặc biệt chế ra một đống lớn này nọ.

    “Đây là thứ gì? Nhà chúng ta còn chưa có trẻ con.” Augustine đế nhìn trong phòng ngủ bỗng mọc ra một món đồ chơi ngựa gỗ, có chút không hiểu nổi vợ mình.

    Nhưng Cecil lại cực kì hưng phấn, từ sau lưng ôm lấy Augustine đế, đầu gối lên vai đối phương, ái muội nói: “Đây là để cho em cưỡi nha, không biết anh có muốn xem bộ dáng em cưỡi ngựa không?”

    Nói tới là tự hào, y đi tới lắc lắc cây gậy chòi lên từ trên lưng món đồ chơi ngựa gỗ, vẻ ngoài hoàn toàn chính là sinh thực khí của đàn ông.

    Khóe mắt Augustine đế run rẩy, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

    Cecil vẫn còn đang hưng phấn nói: “Đây chính là đặc biệt chế ra, hình dáng y hệt của anh đó.”

    “Cecil…” Augustine đế nghiến răng nghiến lợi, “Tôi đã nói rồi, không thể chơi cắm mấy thứ này nọ vào trong người!”

    Bởi quá tức giận, Augustine đế không nhịn xuống, xoay người tử hình người vợ dâm đãng tới chảy ra nước của mình ngay tại chỗ.

    Nửa năm trôi qua trong những tháng ngày luân phiên cùng chung sống rồi lại ở riêng. Cho dù có không quen, dần dần Cecil cũng đã bắt đầu tiếp nhận hình thức sinh hoạt này.

    Mỗi khi Augustine đế phải đi xa, Cecil thường xuyên kết nối chat video với chồng mình, nói chuyện vụn vặt tới mức ngay cả trong nhà mới mua bộ đồ ăn mới cũng phải dong dài khoe vơi Augustine đế cả nửa buổi tối.

    Sau khi nói xong thì nhướng mày, “‘đại công chúa” một mình trông phòng nghịch nghịch mái tóc của mình, nói: “Em thực sự rất nhớ anh, Augustine đế.”

    “Ừm.” Augustine đế cũng không ngẩng đầu lên, nhìn nhìn văn kiện cần mình kí tên.

    “Ở riêng mãi thế này ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm của chúng ta, anh thậm chí còn không phát hiện ra hôm nay em cắt tóc!”

    Augustine đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cecil, xác định là mình không nhìn ra được có gì khác biệt, “Tóc anh cũng không ngắn đi.”

    “Nhưng rõ ràng là em đã cắt ngắn đi hẳn 3cm!”

    “Lúc nào cắt đầu đinh rồi lại nói.”

    “Ô…” Cecil mất hứng xoay lưng đi nằm, vẫn để lại cho Augustine đế một cặp mông trắng nõn như thường, “Anh này, một chút cũng không hề quan tâm tới vợ mình gì cả.”

    Nhưng giận thì giận, Cecil vẫn thích dùng các cách biểu đạt này để bày tỏ tình yêu của mình đối với Augustine đế.

    Y lợi dụng quan hệ rộng của bản thân, đưa bánh ngọt và kẹo từ nhà tới tinh vực bên cạnh nơi Augustine đế đang ở.

    Augustine đế hoàn toàn không ngờ rằng Cecil còn có thể nhúng tay tới tiểu hạm đội vận chuyển vật tư ở Quân bộ, trong tay cầm lấy cái kẹo que màu sắc rực rỡ kia, nói: “Vì sao lại là bánh ngọt với kẹo, tôi ghét đồ ngọt.”

    “Nhưng đây chính là đồ ngọt em mới học được trong khóa học gần đây nhất, bánh ngọt chính là cố tình tặng cho anh chúc mừng lễ kỉ niệm một năm rưỡi mình kết hôn.”

    “…”

    Tròn một năm rưỡi đã là quá đủ rồi, lại còn có cả chúc mừng nữa chứ.

    Trong lòng Augustine đế cơ bản đã không còn có cơn sóng nào cuộn lên nổi nữa: “Thứ này quá ngấy, tôi không ăn.”

    Hai mắt Cecil nhìn chằm chằm Augustine đế, hai tay ôm ngực nói: “Anh cứ như vậy là em sẽ mất hứng đấy, đứa trẻ ngoan hẳn là phải hiểu chuyện, làm người khác vui vẻ.”

    Augustine đế: “…”

    Chương 34

    Nhưng thật đáng tiếc, Augustine đế vì chấp hành nhiệm vụ, vẫn bỏ lỡ ngày kỉ niệm tròn một năm rưỡi kết hôn của họ.

    Vì thế, Cecil trong video cực kì thất vọng buồn bã nói: “Anh về rồi nhất định phải bồi thường cho em đấy.”

    Augustine đế từ chối cho ý kiến.

    Cecil còn nói: “Anh còn có thể chuẩn bị một món quà cho em, nếu như anh có tâm.”

    Augustine đế thầm nghĩ hắn mới không thèm chuẩn bị quà tặng gì đâu, nhưng khi nằm trên giường nghỉ ngơi vẫn không thể khống chế được bộ não mình, suy xét xem có thể tặng được thứ gì cho Cecil, đương nhiên, hắn cũng chỉ là suy nghĩ một cách khách quan một chút mà thôi, cũng chưa chắc sẽ thực sự tặng quà.

    Cuối cùng hắn nhớ tới hoa bách hợp trên tinh cầu Trữ Tát.

    Đó chính là tinh cầu nơi hắn vừa mới chấp hành nhiệm vụ, có rất nhiều quái vật biến dị sinh sống, nhưng không hề gây cản trở cho phong cảnh tươi đẹp mê người ở đó. Đặc biệt là trong rừng có nở đầy hoa bách hợp, hoa nhỏ xinh đáng yêu, thuần khiết lại mỹ lệ, hắn chưa từng thấy ở bất kì nơi nào khác.

    Augustine đế nghĩ, nếu thật sự muốn mang quà về, có lẽ… có thể mang chút hạt giống hoa bách hợp.

    Bởi vì thứ đó thực sự rất xứng với học trưởng của hắn… Cecil của hắn.

    Khi trở về, hạm đội gặp phải bọn hải tặc tinh tế.

    Quan hệ của họ cũng không còn giống với trước kia, khi đánh nhau sẽ xảy ra chút va chạm, cầm đầu hạm đội hải tặc là Anthony thậm chí còn phát tính hiệu, nói muốn đưa một nhóm người ngoài liên tinh hệ tới bàn giao trở thành công dân của đế quốc với Augustine đế.

    Anthony nói qua thông tin liên lạc: “Ồ chỗ đó cũng toàn là quái vật tàn sát bừa bãi, thôn dân sống ở đó từ trước sắp bị hành hạ tới chết rồi, hạm đội của tôi cũng là vừa mới đặt chân tới đó mới biết được tình huống không ổn, tổng cộng cứu được hai trăm ba mươi hai người, anh kiểm kê cho cẩn thận, sau đó kí một nét cho tôi.”

    Augustine đế lười tham dự vào mấy cuộc vui này, chỉ sai cấp dưới làm tốt công tác giao tiếp.

    Anthony thậm chí còn hỏi thăm tình hình gần đây của Cecil, nói tên kia hồi trước uống rượu thực sự quá hung, họ uống cùng nhau cực kì khoái trá, Cecil còn đồng ý nếu trước khi tới bốn mươi vẫn chưa gả đi được thì sẽ làm vợ bé của Anthony.

    Đó đương nhiên chỉ là lời nói đùa.

    Nhưng vẫn có thể làm cho Augustine đế trầm mặt xuống.

    Anthony thấy đã đạt được mục đích, vô cùng vui vẻ, trao trả hai trăm ba mươi hai người kia xong liền mang theo hạm đội từ từ biến mất trong tinh hải.

    Chẳng mấy chốc Augustine đế đã đi tới khu làm việc.

    Đứng trên hành lang cong cong, nhìn xuống đại sảnh tầng một nơi nhân viên đang làm việc, kiểm kê số lượng đám nạn dân.

    Họ không chỗ nào không gầy trơ xương, dáng hình tiều tụy.

    Có vài người thậm chí còn bởi đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống lúc nào cũng phải sợ hãi này mà khóc toáng lên, đương nhiên cũng có vài người phát hiện ra Augustine đế đang đứng trên cao nhìn xuống, trong lúc đang chỉnh lại hàng ngũ, chuẩn bị tới khu sinh hoạt bên trong, một thanh niên lại xông ra khỏi hàng, kêu to, gã chạy về phía Augustine đế đang đứng, ngửa đầu nhìn hắn, xúc cảm kịch liệt nói: “Điện hạ! Augustine đế điện hạ! Tôi từng là bác sĩ Albert của bệnh viện quốc lập Đế quốc! Tôi có chuyện quan trọng muốn hội báo với ngài, điện hạ!”

    Thanh niên kia không quan tâm tới sự cản trở của người khác, cố chấp nói rằng bản thân có chuyện quan trọng phải báo ngay cho Augustine đế.

    Sau khi được kiểm tra kĩ càng xong, xác định đối phương quả thực là bác sĩ của bệnh viện quốc lập Đế quốc, năm năm trước dùng danh nghĩa hỗ trợ chữa bệnh mà được phái tới cạnh tinh vực.

    Gã được đưa vào ở một mình một phòng.

    Augustine đế đứng trước tường kim loại có kính: “Nói đi, nói xem chuyện quan trọng của cậu là gì.”

    Không ngờ Albert vừa mở miệng lại chính là: “Vợ của ngài, Cecil, có bệnh tâm lý đa nhân cách!”

    Sắc mặt Augustine đế trong chớp mắt trở nên âm trầm, hắn thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này đã mở miệng cảnh cáo: “Báo cáo của cậu chính là lời nói không hề có chứng cứ muốn mạo phạm người khác?!”

    “Tôi quả thực không có chứng cớ thưa điện hạ, bệnh lịch của anh ta đều đã bị chính anh ta dùng thủ đoạn tiêu hủy hết!” Albert kích động nói, “Bệnh nhân mắc chứng đa nhân cách, phần lớn lấy bản thân làm trung tâm, ngôn ngữ và hành động của của họ đều rất có tính khiêu khích, khát vọng trở thành tiêu điểm của mọi người, họ chú trọng bề ngoài, thích tỏ vẻ, cảm xúc mẫn cảm hay thay đổi, thích dùng phương thức tỏ ra yếu ớt để nhận được sự thương hại và đồng tình của người khác, chỉ để đạt được mục đích của bản thân.”

    Albert hít thở một hơi: “Đương nhiên, ngài có thể nói rằng đây chỉ là chút bệnh vặt vãnh của một vài người, thế nhưng thưa điện hạ, bảy năm trước tôi đã tiếp nhận bệnh nhân này, tình huống của anh ta không hợp để kết hôn, nhưng hơn một năm trước, vẫn gả cho ngài, ít nhất điều này cho thấy anh ta lại dùng thủ đoạn, để hệ thống bệnh viện quốc lập Đế quốc đưa ra báo cáo kiểm tra sức khỏe bình thường.”

    “Anh ta đã lừa ngài.”

    Chương 35

    Nhưng đây cũng mới chỉ là một góc tảng băng.

    Vấn đề lớn nhất của Cecil là ở chỗ, y có hai nhân cách.

    Bảy năm trước y ôm mục đích trị liệu tìm tới Albert của bệnh viện quốc lập Đế quốc.

    Albert say một khoảng thời gian tiến hành tiếp xúc với bệnh nhận, đã đưa ra phương án trị liệu bảo thủ “dung hợp nhân cách”.

    Nhưng Cecil lại oán giận nói: “Tính cách này của nó gây trở ngại cho tôi, tôi cũng không thích hòa thành một thể với nó.”

    Y muốn tiến hành “giảo sát nhân cách” đối với nhân cách hai.

    Đây chính là phương án trị liệu kiểu mới của một bác sĩ tâm lí đã nghiên cứu ra ba trăm năm trước đây, triệt để hủy diện nhân cách phát sinh.

    Albert không lập tức đồng ý ngay, tỏ ý muốn tiếp tục quan sát.

    Gã phát hiện rõ rằng Cecil có chướng ngại đa nhân cách, bởi vì chứng bệnh này, Cecil thoạt nhìn không được bình thường lắm, thế nên Albert lấy lí do phải thận trọng, đã làm một vài thí nghiệm với Cecil.

    Hiển nhiên Cecil cực kì thận trọng đối với mấy thí nghiệm kia, điều này lại làm cho Albert cực kì để tâm.

    Gã cảm thấy mình vẫn nên tự tiếp xúc trực tiếp với nhân cách hai trong miệng Cecil, sẽ dễ đưa ra phán đoán hơn, nhưng Cecil mạnh mẽ quá khiến cho nhân cách kia khó lộ diện, Albert không có cơ hội để tiếp xúc được với đối phương, không thể không thu thập một vài hình ảnh, tư liệu từ nhỏ tới lớn của vị đại thần Nội các này, lại từ những miêu tả ngắn trong miệng Cecil để tìm hiểu về nhân cách hai của y.

    Tốn thời gian hơn một năm, Albert rốt cuộc cũng phát hiện ra mấu chốt của vấn đề. Ngay lúc Cecil lại thúc giục tiến hành giảo sát nhân cách hai, Albert đã nói thẳng: “Đại nhân, xin thứ cho tôi không thể tiến hành loại giải phẫu này với ngài được, đây là vi phạm chuẩn mực đạo đức y học.”

    “Vì sao?” Ánh mắt Cecil băng lãnh, không chút độ ấm nhìn Albert.

    “Bởi ngài mới là nhân cách thứ hai phát sinh ra, không phải sao? Nguyên tắc cơ bản nhất trong giải phẫu giảo sát nhân cách, chính là nhân cách hai không thể tiến hành giảo sát chủ nhân được, nếu làm như vậy, không khác gì là phạm tội, giúp kẻ trộm chiếm lấy cơ thể.”

    Cecil lạnh lùng nói: “Cậu có hiểu rõ mình đang nói gì không, hả bác sĩ Albert? Cậu trị liệu cho tôi đã hơn một năm, cuối cùng lại đưa ra một kết luận nực cười như vậy?”

    “Đại nhân, đừng đóng kịch nữa, ngài hiểu lời tôi đang nói mà,” Albert cảm thấy không quá ngạc nhiên đối với biểu hiện ngạo mạn này của Cecil, vẫn cứ cung kính như trước, “Đề nghị của tôi vẫn là dung hợp nhân cách, đây là phương án trị liệu hợp lí nhất, mặt khác, tôi không thể, cũng không có quyền tiến hành trị liệu cho ngài.”

    Cuối cùng Cecil vẫn làm thành công giải phẫu giảo sát nhân cách.

    Y đổi tên bác sĩ không nghe lời này, cũng sử dụng vài thủ đoạn nhỏ, phái gã tới ngoài liên tinh hệ.

    Cuộc sống ở đó vô cùng gian khổ nhưng Albert vẫn còn có thể nhẫn nại được, tận cho tới khi gã thấy truyền thông bốn phía đế quốc đều đưa tin Augustine đế kết hôn với Cecil.

    Albert tùy tiện suy đoán liền hiểu, Cecil hiển nhiên đã cấu kết với viện trưởng bệnh viện quốc lập Đế quốc, khai ra bản chứng minh kiểm tra sức khỏe bình thường, dù sao lão già không có y đức kia cũng chính là một con cẩu già trung thần dưới trướng Cecil.

    Thanh niên ngay thẳng thấy được tin tức, rất muốn báo tình huống của Cecil cho Augustine đế điện hạ biết. Gã không muốn phá hỏng hôn nhân của người khác, nhưng ít nhất, cần phải tiến hành một vài bước kiểm tra đối với sức khỏe của Cecil, phải xác định gen có biến dị không, có bệnh tật tâm lí gì không, mới không gây tai họa cho đời tiếp theo của Hoàng gia.

    Nhưng chuyện này lại bị Cecil biết được.

    Lúc này Albert không còn được may mắn như trước, gã trực tiếp bị ném tới Trữ Tát tinh nơi quái vật tàn sát bừa bãi, tự sinh tự diệt.

    Nghe xong tất cả, Augustine đế mang sắc mặt lạnh lẽo, không nói một lời.

    Hắn cần lần nữa nhìn thật kĩ vợ mình. Cái tên tựa như rắn độc trong miệng Albert kia, lại là người yêu vẫn hằng đêm nằm trong lòng hắn.

    Nhưng hết thảy ngọn nguồn tình yêu của hắn, dưới sự trần thuật sự thật của Albert, đã sớm bị giảo sát hủy diệt.

    Hắn ngay cả căm tức cũng chẳng còn hơi sức đâu, vô tận sợ hãi và lòng bi ai trào ra khỏi lòng, cuộc hôn nhân đã hơn một năm kia, không ngờ lại chỉ là do một tên kẻ trộm cẩn thận bố trí đóng kịch…

    Mà học trưởng của hắn…

    Augustine đế nhắm mắt lại, không nghĩ thêm nữa.

    Hai ngày sau, hạm đội của Augustine đế trở lại đế tinh.

    Hắn cũng không về nhà ngay, mà phái người mời viện trưởng của bệnh viện quốc lập Đế quốc tới Quân bộ.

    Cecil ở nhà đợi nửa ngày cũng không đợi được người thương trở về.

    Dùng đủ cách liên lạc, cũng không nhận được thông tin từ Augustine đế.

    Cứ vậy oán giận chờ cả một đêm.

    Ngày hôm sau y nhận được quà kỉ niệm tròn một năm rưỡi kết hôn.

    … Là một lá đơn xin ly hôn.

    Chương 36

    Đính kèm, còn có hai tệp ghi âm.

    Là lời khai của Albert và thẩm vấn viện trưởng.

    “… Đúng vậy, Cecil đại nhân vẫn luôn dùng thuốc tâm lí thế nên đối với chuyện mang thai, tôi mới bảo cậu ấy phải chờ thêm chút.”

    “… Đúng, đúng vậy.”

    “… Không điện hạ, tôi tuyệt không có ý định lừa gạt ngài, là đại nhân Cecil uy hiếp tôi, báo cáo của hệ thống bị bóp méo cũng là người dưới tay cậu ta làm, tôi, tôi chỉ là không thể lên tiếng…”

    Giọng nói kia càng lúc càng trở nên kích động khủng hoảng, khai ra hết mọi chuyện có liên quan tới Cecil ra.

    Nghe tới cuối cùng, sắc mặt Cecil đã cứng đờ, tái nhợt, vẻ mặt y lại chẳng chút thay đổi, ngồi mãi trong sảnh không hề nhúc nhích.

    Sắc trời bên ngoài dần tối lại, vệt nắng còn sót lại chiếu qua cửa sổ lớn sát đất, chiếu lên dáng vẻ uể oải của y, tạo ra một cái bóng thật dài.

    Cứ vậy ngồi suốt cả một đêm.

    Ngày hôm sau khi đứng lên, dưới chân là một đống giấy đã bị xé vụn.

    Y lên tầng rửa mặt trang điểm, gọi điện cho người khác.

    Khi xuống dưới, ngoài thần sắc nơi khóe mắt có chút tiều tụy, thì cơ bản thoạt nhìn không khác gì bình thường, lớp trang điểm trên mặt vẫn tinh xảo tới chói lọi.

    Ngồi lên xe trong nhà, đi tới Quân bộ.

    Trong thời gian ngồi chờ trong phòng nghỉ của Quân bộ, y thậm chí còn không quên sắm vai một người vợ hiền lành, mang một hộp đựng toàn bánh quy nhỏ có hình dáng đáng yêu, lấy ra chia sẻ với các binh lính, còn nói chuyện vụn vặt liên quan tới Augustine đế.

    Nụ cười của y tươi rói lại vui vẻ, tận cho tới khi Augustine đế mang theo trợ lý đột nhiên tiến tới, bốn mắt chạm nhau, mọi chuyện tạm dừng lại trong chớp mắt.

    “Được rồi các cậu, tôi cuối cùng cũng chờ được chồng tôi đây rồi.” Cecil cười, nói lời tạm biệt với năm cậu lính, theo Augustine đế vào trong văn phòng.

    Vừa mới đi vào, cửa lớn đã bị đóng sập lại, Augustine đế đi trước xoay người chặn Cecil lại, nắm lấy cằm y, thấp giọng nói: “Sao anh vẫn còn có thể có can đảm xuất hiện trước mặt tôi? Cecil, anh không sợ tôi không khống chế được mà bóp chết anh?!”

    Ánh mắt Cecil không né cũng không tránh: “Nhưng anh không nghe em nói lời nào, đã định tội cho em, không phải là đã quá qua loa? Augustine đế, chúng ta ăn ở với nhau cũng đã hơn một năm, chẳng lẽ toàn bộ đều chỉ là giả dối thôi hay sao?”

    Lời này chọc đúng nỗi đau của Augustine đế, hắn hạ quyết định luôn vô cùng quyết đoán, vốn tưởng rằng cảm thấy đau khổ thì ly hôn là được rồi, hắn ghét nhất là dây dưa vô độ khi tình cảm đã tan vỡ, ly hôn chính là giải thoát duy nhất của hắn.

    Mà khi gửi đơn xin ly hôn tới, cảm giác thống khổ trong nội tâm này cũng chẳng thể giảm bớt, tức giận và bi thương vẫn cứ luân phiên tra tấn thần kinh hắn, lặp đi lặp lại, không thể không nghĩ tới tất cả những chuyện liên quan tới Cecil.

    Nhưng kết luận vẫn giống như trước: Không thể chấp nhận nổi.

    Hắn buông Cecil ra, tận lực khống chế bản thân mình, xoay người ngồi xuống sau bàn làm việc, cầm bút trong tay lên mà chẳng còn đầu óc nào làm việc, chỉ nắm chặt cái bút, nói: “Tôi cho anh cơ hội này.”

    Hắn nghĩ rằng Cecil sẽ hoa ngôn xảo ngữ để giải thích thanh minh, không ngờ đối phương lại kéo ghế ra ngồi đối diện hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn xong, lại gật đầu nói: “Em quả thực có bệnh tâm lý rối loạn nhân cách, về kiểm tra sức khỏe, có lẽ là tâm tình muốn gả ra ngoài đã khiến cho em trở nên điên cuồng, thế nên em đã làm giả chứng minh kiểm tra sức khỏe, vì thế em vẫn luôn thấy bất an, dùng thuốc trấn an thần kinh, nên em cũng không dám mang thai, nhưng em lại càng không dám nói cho anh biết, sợ anh sẽ tức giận, cũng sợ anh sẽ ghét bỏ.”

    Augustine đế nghiêm túc quan sát Cecil, nhìn thần sắc đau thương tới bình tĩnh của đối phương, ý thức được bản thân đã bắt đầu không thể tin được vào những điều mắt thấy, thì ánh mắt lại càng lạnh đi: “Anh nếu như sớm thẳng thắn thành khẩn với tôi, có lẽ đã không như bây giờ, anh nói gì, làm gì đều khiến tôi đều cảm thấy anh đang diễn kịch, tôi đã không thể tin được mỗi lời nói, cử chỉ của anh, tôi sẽ không ngừng hoài nghi, bản thân có phải đã bị anh kéo tới khán đài hay không, anh trầm mê tới mức này, tôi không còn lời nào để nói, nhưng tôi cần một cuộc sống chân thật, chứ không phải là diễn kịch vô tận cùng với anh.”

    Đây cũng mới chỉ là một trong những nguyên nhân làm Augustine đế cảm thấy không thể bỏ qua được.

    Một người chồng đủ tư cách sau khi biết vợ mình bị bệnh, hẳn là nên đối xử với người thương càng tốt hơn.

    Augustine đế hiểu rõ điểm ấy, mà bệnh của Cecil lại có chút đặc thù, bệnh đa nhân cách làm hắn luôn hoài nghi giữa họ luôn luôn chưa từng tồn tại tình yêu, thế nên mọi niềm tin của hắn, thực tế đều là hư vô cả.

    Augustine đế nói tiếp: “Huống chi, anh giảo sát nhân cách chủ của mình rồi, không phải sao?”

    Hắn đưa ngòi bút điểm nhẹ vài cái trên màn hình bàn làm việc, nhất thời liệt ra hàng loạt chứng cứ thu thập được trong hai ngày nay, Cecil từng dùng rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn để hoàn thành giải phẫu giảo sát nhân cách này. Nhân cách chủ bởi quá im lặng ôn hòa, nên bị vây vào thế yếu, sau 18-19 tuổi, gần như chính là Cecil của hiện tại hoàn toàn chiếm lấy thân thể này, nhưng y vẫn cảm thấy không thể chịu đựng nổi, vào năm ba mươi tuổi, y hoàn toàn gạt bỏ Cecil của quá khứ kia đi, hủy diệt học trưởng trong lòng Augustine đế.

    Đa số chứng cứ đều vạch ra sự ti bỉ ác độc của Cecil, y từ ngày hôm qua vẫn luôn cố gắng nhẫn nại, lại khó duy trì được vẻ bình tĩnh bên ngoài, hai cánh tay y không khống chế được mà ôm lấy ngực mình, đầu ngón tay cấu vào da thịt qua một lớp quần áo. Y cúi đầu, dưới tình huống Augustine đế không thấy rõ vẻ mặt, từng câu từng từ, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: “Nói nửa ngày, anh chính là để ý tới tên tiểu bạch thỏ đã bị giảo sát kia sao?”

    Chương 37

    Cecil ngẩng đầu, ánh mắt tựa hai ngọn lửa âm u, khóe miệng lại nở một nụ cười trào phúng: “Nhưng anh có biết không, Augustine đế, cái người anh gọi là học trưởng thuần khiết, khi mười sáu mười bảy tuổi sẽ trốn trong rừng cây ở trường học hôn môi với thầy giáo.”

    Augustine đế nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm lạnh.

    Hắn nghe Cecil cười ra tiếng, ngữ khí nói chuyện gần như ngoan độc: “Cái tên làm người ghê tởm kia chính là thích chơi trò chơi này, nó cho rằng mình thuần khiết cao thượng bao nhiêu cơ chứ?! Đúng là đáng cười, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đã bị đàn ông dụ dỗ đi thuê phòng, giả vờ như trầm mê trong tình yêu, đừng tưởng rằng em không biết trong lòng nó chờ mong hưng phấn tới mức nào! Chính là một đứa ghê tởm như vậy, thế mà tất cả mọi người đều thích nó!”

    “Đủ rồi, Cecil,” Augustine đế nghe được nội dung mà thấy khiếp sợ, lại không ngừng dùng lí trí để áp lại bản thân, trầm giọng nói, “Chết không có người đối chứng, đều tiện cho anh nói xấu cả.”

    Cecil lại vừa cười vừa hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là như vậy, các người luôn cảm thấy tất cả đều là sai lầm của tôi, tên nhu nhược kia lại càng có thể giành được nhiều sự cảm thông thương hại, chuyện nó làm tiểu tam xen vào gia đình nhà người ta năm hai mươi hai tuổi, các người biết có lẽ cũng vẫn có thể vỗ tay khen đúng.”

    Tiểu bạch thỏ ngu ngốc này bây giờ đã hoàn toàn chọc tức lửa giận của Cecil, y hận chết sự ngu xuẩn của đối phương.

    Hận tới mức không khi nào không nghĩ tới hủy diệt nó.

    Nhưng trước khi hủy diệt nó, Cecil muốn hủy diệt tình nhân của nó trước, lấy lí do nhà nước cửa đi, để gã đàn ông ti tiện kia vĩnh viễn chết ở nơi tinh vực xa xôi.

    Y cũng kể cho Augustine đế nghe về thủ đoạn thống khoái ngoan độc của mình, cuối cùng còn nhếch mép cười nói: “Không tin thì anh có thể đi tra, gã ta đã bị thiên lang được bồi dưỡng trong phòng thí nghiệm cắn chết, chậc chậc, hình dáng khi chết quả thực rất thảm, làm cho tiểu bạch thỏ của anh sợ tới mức không thể quang minh chính đại đi ra được nữa… Có điều ngay cả một thân phận đại thần Nội các còn không thể nào chống đỡ nổi, thì có tư cách gì mà tranh giành với tôi, cho dù nó có là nhân cách chủ đi nữa, nhưng cũng phải học được cách đấu tranh mà sinh tồn chứ, không phải hay sao?”

    Sắc mặt Augustine đế đã xanh mét, bút điện tử trong tay bị hắn bẻ gãy, nhìn chằm chằm người trước mắt này, tựa như chưa từng gặp bao giờ.

    Cecil lại nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười nói: “Cuối cùng còn một điểm vẫn chưa nói cho anh biết, người năm đó anh gặp dưới giàn hoa tử đằng kia, là em.”

    Lúc ấy y còn chưa xuất hiện thường xuyên, có khi tâm tình tốt, còn thích chơi trò chơi giả làm tiểu bạch thỏ.

    Đàn em nhỏ đi tới, lắp bắp gọi học trưởng.

    Cecil cười dịu dàng, giống như một tiền bối yêu thương đứa nhỏ: “Thân vương điện hạ…”

    Nghe tới đó, Augustine đế đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, hắn buông hai nửa bút trong tay xuống, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nghĩ anh đã lầm rồi, Cecil, tôi quả thực thích học trưởng trong quá khứ, nhưng đây không phải là nguyên nhân tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh.”

    “Những việc anh đã làm, cùng sự lừa gạt của anh cảm thấy tôi hoài nghi và kinh hoảng.”

    Augustine đế nói, “Mà tôi không muốn cả đời đều phải sống với cuộc hôn nhân chỉ toàn hoài nghi và kinh hoảng như vậy.”

    “Cho dù anh có là một tên điên, tôi cũng mong rằng khi anh biểu diễn, thì cũng đừng kéo tôi lên sân khấu.”

    “Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

    Chương 38

    Cecil bị mời ra ngoài.

    Vì để giữ lại chút đúng mực cuối cùng này, y cũng không phát giận, mà im lặng về nhà.

    Y tự nhốt mình lại trong phòng ngủ trước kia của họ, ôm lấy gối của Augustine đế, nhẹ nhàng ngửi vải gối đã chẳng còn sót lại mùi hương nào. Trong lòng cũng không khỏi có chút ảo não, người y yêu vẫn luôn không có mặt ở nhà, cái gối này cũng sắp không còn có cảm giác tồn tại của hắn nữa rồi.

    Nghĩ nghĩ, vẻ mặt sầu khổ lại trở nên cáu giận, y ném gối sang một bên, phát tiết, đi tìm một cái kéo, khi đang muốn cắt tung tóe cái gối của Augustine đế ra thì bỗng lại ngừng tay, tựa như một cỗ máy bị đoản mạch, vô tri vô giác, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nên bày tỏ ra cảm xúc gì.

    Cuối cùng y ngồi trên tấm thảm bên giường, trong phòng ngủ u tối không ánh sáng, chầm chậm cắt nát cái gối của mình ra.

    Quản gia đứng ngoài cửa, làm hết phận sự nhắc y cả ngày không ăn bữa cơm nào.

    Cecil liền ném kéo lên trên cánh cửa, quát to đầy ngoan lệ: “Cút ra ngoài cho tôi!”

    Y sắp ly hôn.

    Bắt đầu từ ngày đó Augustine đế cự tuyệt liên lạc với y, cuộc hôn nhân của họ rơi vào nguy cơ chỉ còn trên danh nghĩa.

    Xé nát đơn xin ly hôn, đối phương lại gửi tới thêm một xấp, tựa như đang cười nhạo sự chống cự của Cecil chỉ là vô dụng.

    Chỉ cần thời gian ly thân của họ trên hai năm, Augustine đế có thể đệ đơn ly hôn lên Trung tâm ghép đôi của Đế quốc.

    Chuyện bị phê chuẩn là trăm phần trăm, huống chi Cecil còn có sai lầm trước đó, y chẳng có lợi thế nào cả.

    Nhưng Cecil vẫn không hề buông tay, giống như chỉ đang đối mặt với một cuộc đàm phán gian nan, chưa tới giới hạn cuối cùng của đối phương, thì không coi là đã thất bại hoàn toàn.

    Mỗi ngày y đều hao hết tâm tư nghĩ phải làm thế nào mới thuyết phục được Augustine đế của mình, trốn trong căn phòng u ám không ánh sáng, tựa như tên điên chơi thuốc, không còn sáng chói như ngày xưa. Nhưng cho dù y có nghĩ như thế nào, cũng sẽ biết chắc rằng mình sẽ chỉ rước lấy sự chán ghét của Augustine đế mà thôi, lúc đó cơn ác tính sẽ tuần hoàn mà tới, cho dù có thể nhất thời nửa khắc cột được người vào bên cạnh, cũng hoàn toàn không phải là kết quả mà y mong muốn.

    Lúc này mới ý thức được cuộc sống chân chính không có kịch bản tiêu chuẩn, không cần biết y đã cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Augustine đế thế nào, lại cẩn thận sắp xếp lo cho sinh hoạt của họ ra sao, chỉ khi gặp phải xung đột, mâu thuẫn, những nhân tố không thể khống chế liền trở nên rất nhiều, không ai có biện pháp để khống chế đối phương đi theo sự sắp xếp trước đó.

    Khi Ed liên lạc được với anh mình, đã thấy Cecil trở lại với cuộc sống ác liệt trong quá khứ.

    “Anh, anh uống hơi nhiều rồi đấy.”

    Cecil thấp giọng nói: “Anh sắp ly hôn rồi.”

    Ed: “Trên thực tế, em quả thực cũng nghe được vài tin đồn, nhưng sao lại như thế?”

    Cecil buông ly rượu xuống, mệt mỏi che mặt: “Cậu ấy biết chuyện anh từng có hai nhân cách, cậu ấy thích anh của quá khứ kia.”

    Nhưng kể những chuyện này ra với em trai thì cũng có tác dụng gì đâu, Cecil luôn chưa từng thành thật hoàn toàn với bất kì một ai, cho nên ngày hôm nay mới bất lực tới vậy.

    Dù sao năm đó y cũng đã lấy lí do thoái thác với em trai là: Thành công dung hợp nhân cách rồi.

    Mà em trai thần kinh thô chỉ biết vui mừng từ tận đáy lòng khi thấy anh trai đã khỏi bệnh.

    Thế nên ngày hôm nay, lười an ủi của em trai đối với y cũng chẳng chút tác dụng.

    “… Anh à nghĩ thoáng một chút, thật sự không được, thì anh lại có thể tìm một người khác đáng tin hơn, làm lại cuộc đời, có một gia đình hạnh phúc.” Ed thường thường bị anh trai tẩy não, trong lòng cũng luôn cho rằng nguyện vọng, mục tiêu của Cecil chỉ có như vậy.

    Lời này làm cho hai vai Cecil run run, y chôn mặt trong lòng bàn tay, thống khổ gần như là vặn vẹo, giọng nói vẫn là hữu khí vô lực như trước: “Em không hiểu, Ed.”

    “Có lẽ là vậy, em cuối cùng chỉ là cảm thấy anh không thể tự phá hoại bản thân, nhìn anh như bây giờ, em cũng rất đau lòng.” Ed không muốn anh trai cứ thương tâm mãi như vậy, vì muốn điều hòa bầu không khí, cậu giả vờ như một thằng nhóc ngốc, nói chuyện rất bình thản, “Nếu cần, em sẽ thay anh đi đánh cho Augustine đế một trận.”

    Cecil ngẩng đầu, như không nghe thấy lời em trai nói, chỉ thản nhiên: “Được rồi, anh muốn đi ngủ, ngủ ngon.”

    Y cúp máy, tiếp tục cuộn mình trong sofa.

    Có rất nhiều điều muốn nói cứ lăn qua lăn lại trong lòng, lại không có chỗ trống để nói ra hết.

    Điều này làm y cực kì khó chịu, vài ngài không nghỉ ngơi đàng hoàng khiến đầu y đau tới trướng căng, nghĩ đi nghĩ lại đầy đầu vẫn là Augustine đế.

    Đây chính là người y thích nhìn nhất, nhất cử nhất động của y đều là để hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn, chỉ cần ánh mắt đối phương đặt lên người mình, Cecil liền cảm thấy cả thể xác và tinh thần mình đều ngập tràn sức sống vô hạn, muốn cố gắng, càng thêm cố gắng bày ra mọi mặt tốt đẹp nhất của mình ra cho đối phương xem, về phần nhân cách trong quá khứ kia, y thậm chí còn hoảng sợ sẽ bị đối phương phát hiện ra.

    Ngay lúc y tịch mịch cô độc biểu diễn trên sân khấu, Augustine đế đã mua một tấm vé độc nhất vô nhị bước vào xem, cũng là bước vào tầm mắt của y.

    Từ đó về sau trong sân khấu diễn kịch nhỏ đó chỉ còn hai người họ, Cecil dần dần đặt hết gánh nặng thể xác và tinh thần của mình lên đối phương, đó là người xem đáng yêu nhất của y, cũng là người xem duy nhất y muốn giữ lại.

    Nhưng chỉ bởi y là “con hát” ti tiện, Augustine đế liền muốn phủ định toàn bộ tình yêu của y.

    Một tháng sau, Cecil gửi tin nhắn cho Augustine đế.

    Giọng nói y vô cùng bình tĩnh: “Em mang thai rồi, Augustine đế, anh gặp em một lần đi.”

    Chương 39

    Nơi hẹn gặp mặt là một trang viên thuộc sở hữu của Cecil trên danh nghĩa.

    Trong hoa viên nhỏ kia có trồng đủ loài hoa tươi quý giá, nhìn xuống từ cửa sổ, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa tử đằng đang leo giàn.

    “Hồi ức thật đẹp, không phải sao?” Cecil nói.

    Augustine đế vào phòng liền thấy Cecil đã trang điểm tỉ mỉ đang tựa bên cửa sổ, đối phương thấy hắn vào cửa lên tầng, cũng thấy hắn xuyên qua giàn hoa tử đằng kia.

    Vào cửa đã nói ra một câu nói bình thản như vậy, nhưng Augustine đế lại chẳng có tâm tình đáp lại.

    Đây là một căn phòng ngủ.

    Đầu giường trưng một bình thủy tinh cắm những bông hoa hồng kiều diễm, hòa với ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài.

    Thời gian hẹn đúng là không tệ.

    Đáng tiếc chuyện họ nói chuyện có chút trầm trọng.

    Augustine đế nói: “Báo cáo kiểm tra đâu?”

    Hắn đã bắt đầu không tin được bất kì lời nào của Cecil, cho dù tay đã cảm báo cáo kiểm tra rồi, hắn thậm chí cũng phải cho người mang đi kiểm tra một lần, đây là điều thật đáng buồn, cũng là mê chướng thống khổ mà Augustine đế không thể bỏ xuống được.

    Ánh mắt Cecil nhìn chằm chằm người chồng đã lâu rồi không gặp, xòe hai tay ra, thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật xin lỗi, em lại lừa anh lần nữa, nếu không nói như vậy, anh căn bản sẽ không tới gặp em.”

    “Được lắm.” Augustine đế không hề xúc động, cười lạnh, “Cũng đỡ mất công tôi phải bắt anh đi bỏ đứa bé.”

    Cecil nghe vậy thì run lên, hai tay khoanh trước ngực ôm lấy bản thân, nhẹ nhàng nói: “Anh này nhất định là lại nói đùa trêu em, trước kia chúng ta đã chờ có con thật lâu, cho dù giữa chúng ta bây giờ có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không hẳn là phải tàn nhẫn như vậy với nó, không phải sao?”

    Augustine đế không nói lời nào, hai mắt hắn khóa chặt Cecil, quan sát người kia dùng tay ôm lấy bản thân, không khỏi tiến lên vài bước, bắt lấy cổ tay đối phương: “Rốt cuộc là anh có mang thai hay không? Mau nói thật cho tôi biết.”

    “Không có.”

    Cecil tránh thoát Augustine đế, lại trong lúc gần gũi với đối phương, mà khao khát vuốt ve khuôn mặt kia, nhẹ giọng kể: “Em nhớ anh lắm, Augustine…”

    Trước kia đối phương xa nhà hàng vạn năm ánh sáng, đêm đêm còn có thể chat video ngọt ngào.

    Bây giờ đã lâu rồi không được thấy bóng người.

    Augustine đế vẫn mặc y hôn lên quân trang màu đen vừa lạnh vừa cứng kia, trước kia Cecil sẽ cảm thấy cực kì đẹp trai, giờ lại cảm thấy có chút vô tình.

    Đối với việc Augustine đế trước kia luôn ghét bỏ y, giáo dục y, lại không tình nguyện phối hợp với y, mới ý thức được đó quả chính là một hình thức chiều chuộng khác.

    Hai mắt Cecil chảy ra dòng lệ, từng chút chuyện trong quá khứ dần hiện về trong hồi ức của y, y hoài niệm Augustine đế xấu tính lại khẩu thị tâm phi kia, chứ không phải là người sẽ nói ra lời vô tình như “bỏ đứa bé đi”.

    Y lại muốn giải thích theo thói quen, nhưng ngay cả muốn quỳ xuống dưới chân Augustine đế cũng không được.

    Cũng đúng lúc này, trong ánh mắt cường ngạnh của Augustine đế xuất hiện sự do dự trong chớp mắt, Cecil nhìn thấy mà khó nén được sự mừng rỡ như điên, khóe miệng y toét ra nụ cười chật vật, ngậm nước mắt nói: “Anh vẫn thích em phải không? Chúng ta kết hôn được một năm rưỡi, em mỗi ngày đều thật lòng yêu anh, Augustine đế, chuyện này không liên quan gì tới căn bệnh của em, em vẫn luôn cố gắng, cực kì cố gắng yêu anh, anh cũng không phải chỉ là thỏa mãn tư tâm của em nên mới phối hợp, anh là trọng tâm trong cuộc sống của em.”

    Augustine đế không nói được lời nào, ánh mắt hắn nhìn Cecil, thần sắc đã mang theo chút đồng cảm khi nhìn người thần kinh, cảm xúc thương tiếc bi thương từ đáy lòng không thể khống chế mọc lên, nhưng lại bị lý trí vô tình áp chế, hắn kinh hoảng bản thân lại ngu ngốc đi “thương hại” người này, nếu tất cả lại là do Cecil đóng kịch, lại là vì không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thì quá đáng sợ rồi.

    Hắn nhìn thấy bình hoa thủy tinh trên đầu giường, trong ánh mắt si mê lưu luyến cầu xin của Cecil, cầm lấy bình hoa kia, đập mạnh vào tủ đầu giường!

    Thủy tinh an toàn không lập tức vỡ thành từng mảnh vụn ngay mà xuất hiện một lỗ hổng khó coi như mạng nhện, nước còn sót lại bên trong đang dùng tốc độ cực kì thong thả chảy ra ngoài.

    Augustine đế mặt không chút thay đổi nói: “Thấy chưa hả Cecil, tuy rằng nó không vỡ mất, cũng vẫn còn dùng để cắm hoa được, nhưng lỗ hổng đã khiến nó không thể đựng nước được nữa, hoa hồng của anh cũng sẽ héo rũ thôi, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, giống như cuộc hôn nhân của chúng ta.”

    “Đây có lẽ không chỉ là lỗi của mình anh.”

    “Nhưng sự thật chính là như vậy, giống như bây giờ, tôi vẫn không thể nào phán đoán được anh rốt cuộc có mang thai hay không, cho dù anh đã nói cho tôi rằng không có. Nhưng tôi vẫn không thể tin được, tôi muốn tự mình đưa anh đi làm kiểm tra một lần, mới dám phán đoán lời anh nói.”

    Augustine đế càng nói càng tức giận, cảm xúc của hắn đang không ngừng chậm rãi rỉ ra ngoài, làm cho người ta nhìn ra được rằng hắn đang do dự, cáu giận và thống khổ, “Anh nói cho tôi biết, những ngày tháng như vậy, tôi nên cùng anh đi tiếp thế nào được đây?!”

    “Tôi không phải là một người chồng đủ tư cách, tôi thậm chí có thể thừa nhận rằng tôi còn yêu anh, nhưng chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa nữa rồi, tôi không muốn tiếp tục chung sống với anh nữa!”

    Augustine đế nói xong thì kéo Cecil qua, kéo y đi tới bên cửa: “Đừng có khóc nữa, Cecil, nước mắt của anh trước mặt tôi đã chẳng còn đáng một đồng.”

    Y bị hắn kéo đi kiểm tra, tuy ngoài miệng nói tới là ngoan quyết, nhưng cũng vẫn muốn biết được tình huống thực tế, Augustine đế mới dám phán đoán xem mình có muốn nhận đứa con này không.

    Nhưng trong nháy mắt khi tay chạm tới cửa, ngoài cửa sổ bỗng hạ xuống một lớp kim loại, hắn thậm chí còn nghe được tiếng vang ngoài cánh cửa gỗ, chiếc nhẫn trên ngón tay Augustine đế tự động sáng lên tín hiệu mỏng manh tìm kiếm đèn.

    Hắn bị nhốt trong căn phòng kim loại này!

    Khi quay đầu lại, sắc mặt đã lạnh lẽo, hắn giận Cecil không biết hối cải và bản thân ngây thơ tới ngu xuẩn.

    Nghiến răng nghiến lợi gọi ra cái tên: “Cecil!”

    Chương 40

    Đầu gối Cecil mềm xuống, thần sắc thống khổ ngửa đầu nhìn Augustine đế.

    Y quỳ trên mặt đất, quỳ dưới chân Augustine đế, từ bỏ kiêu ngạo vốn có của mình, chỉ để giữ lại người đàn ông trước mắt này.

    “Em cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, nhưng anh đừng đi, Augustine đế, đừng vứt bỏ em mà…”

    “Em không sợ ly hôn, cũng không sợ không có chồng, nhưng em không muốn mất anh… em yêu anh…”

    Hai tay y nắm chặt lấy quần áo Augustine đế, sờ soạng nắm lấy tay đối phương, bộ dáng rơi lệ đầy mặt khiến y thoạt nhìn càng giống một tên điên hơn.

    Cảm xúc của Cecil đã hoàn toàn bị phá vỡ, áp lực và đau khổ trong mấy ngày làm cho nội tâm y bị tra tấn tới vỡ nát, nay hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, yếu đuối chật vật quỳ trên mặt đất, hai chân trong lúc khóc rống lên không dậy nổi chút khí lực nào.

    “Anh vì sao lại quỳ trên mặt đất!” Augustine đế tức giận nhấc Cecil dậy, “Anh cho rằng chỉ cần giả vờ đáng thương là có thể lần nữa giành được sự đồng tình và nhường nhịn của tôi hay sao!”

    Hắn quẳng y lên giường, Cecil trong nháy mắt tiếp xúc với giường liền xoay thân đẩy ngã Augustine đế xuống, trong nhất thời, bốn góc giường vươn ra những dây xích trói Augustine đế lại.

    Augustine đế lại lần nữa bị lừa: “Anh cứ không biết hối cải như vậy, nên tôi mới muốn ly hôn với anh!”

    Cecil lộ vẻ đau xót, ngồi bên giường rơi nước mắt không ngừng: “Em chỉ là muốn đợi cùng với anh, anh cứ luôn như vậy, khi mất hứng sẽ từ chối trao đổi với em, để lại em trong thế giới tựa băng thiên tuyết địa, ngay cả bóng dáng anh cũng không cho em nhìn thấy.”

    Nói xong, y trèo lên giường, ngồi khóa trên người Augustine đế, giơ tay vuốt ve khuôn mặt đối phương, khóe miệng lại xuất hiện nét cười khó coi: “Yên tâm, bảo bối của em, em sẽ không bắt anh phải làm gì cả, chỉ cần im lặng như vậy cùng em là được rồi.”

    “Em để có thể khống chế được cảm xúc bình thường gặp anh, hôm qua còn uống thuốc đấy,” Cecil cau mày, vẻ mặt lộ ra sự ảo não, “Cho dù muốn mang thai con cho anh, tối thiểu cũng phải ngừng dùng thuốc nửa tháng.”

    “Thế nên, anh ở bên em nửa tháng, có được không?” Y thỉnh cầu, “Nửa tháng sau em mang thai con cho anh, anh thậm chí có thể đơn thuần coi em như một công cụ tình dục, để em sinh cho anh mười bảy mười tám đứa.”

    Augustine đế nắm chặt nắm đấm, uất giận nói: “Tỉnh táo lại chút đi, Cecil, nếu bởi không uống thuốc khiến cho anh điên cuồng như vậy, thì bây giờ anh nên đi uống thuốc đi!”

    “Nhưng em uống thuốc có tác dụng sao?” Sắc mặt Cecil lại vặn vẹo trong nháy mắt, hai mắt xinh đẹp mở to, “Em vẫn luôn cố gắng khống chế, nhưng kết quả vẫn là bị anh vứt bỏ, còn không bằng sinh con cho anh, như vậy anh không thể ly hôn với em được nữa! Em muốn dùng chính cách của mình, một đời ở bên anh!”

    “… Anh điên rồi, Cecil!”

    Cecil khẽ nâng cằm, cười nói: “Nhưng khi anh biết thì thời gian đã muộn, có đôi khi em cũng hiểu anh đáng thương vô tội, Augustine đế, ai có thể ngờ trung tâm ghép cặp lại ghép chúng ta thành một đôi đâu, trong một năm rưỡi sinh hoạt vợ chồng này, em đã yêu anh, đây quả thực là bất hạnh của anh.”

    Nói nói, ngữ khí ngạo mạn kia lại trở nên nhu nhược, dịu dàng, sắp trở lại giọng điệu bình thường: “Nhưng bảo bối của em, em là thật lòng, cho dù em có thật xấu xí, em cũng là… thật lòng…”

    “Anh đủ rồi!” Augustine đế không nhịn được nữa, ngay lúc ngón tay Cecil vuốt vạt áo hắn, muốn cởi bỏ cúc áo sơ mi kia ra, thì một tiếng nổ ầm vang lên, đập tan u ám trong phòng.

    Cơ giáp kim loại màu đen mở toang phòng giam phong bế, mang tới cơn gió lớn quét Cecil đập lên tường. Phòng bị phá tạo thành một cái động lớn, vôi vữa và trần nhà chịu không nổi rơi xuống dưới, lộ ra mặt tường kim loại bên trong, bụi rơi xuống trong không khí, tất cả đều bị chiếu sáng khắp đầy trời.

    Cecil bị cánh tay máy móc của Pi áp chế, chật vật trên tường, thái dương chảy xuống dòng máu đỏ che đi đôi mắt, y trơ mắt nhìn Augustine đế được giải cứu khỏi giường.

    Nhìn đối phương đi tới, đứng trước mặt mình, y cuống quýt gọi: “Anh đừng đi mà, em thực sự không định làm gì anh cả!”

    Augustine đế không nói gì, đưa tay lau vết máu nơi khóe mắt Cecil đi, trong lòng khổ sở khiến giọng nói trầm thấp của hắn trở nên ôn hòa hơn một chút: “Anh tự nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, thật sự giống…”

    Bỗng nhiên im lặng, Cecil của hắn có lẽ cũng sắp trở thành một tên điên thật rồi, điều này làm trái tim Augustine đế quặn thắt lại, thậm chí hắn còn nghĩ bản thân có nên bao dung hơn một chút hay không.

    Khi bàn tay hắn dán sát hai má Cecil, hắn lại thu tay lại.

    Augustine đế nói: “Có lẽ chúng ta đều cần bình tĩnh lại một chút, tạm thời tôi sẽ đặt chuyện ly hôn qua một bên, mà anh, hẳn là cần đi trị liệu đi.”

    Cecil: “Em không… Anh lại muốn chờ em tốt lên rồi sẽ vứt bỏ em… Em đây tình nguyện cả đời làm người điên.”

    Augustine đế: “Đừng nói mấy câu vô dụng này nữa, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tiến hành trị liệu cho anh, anh phải nghe lời, không thì tôi sẽ từ chối gặp mặt anh.”

    Nước mắt Cecil chảy xuống, đây có lẽ chính là đáp án tốt nhất y nhận được – thái độ có chút mềm xuống của Augustine đế.

    Chỉ cần có một đường cơ hội này, y sẽ không do dự bắt lấy.

    Y nhìn Augustine đế xoay người đi vào khoang điều khiển cơ giáp.

    Cánh tay máy móc vẫn luôn kiềm chế y lỏng ra rồi rời đi, Cecil ngồi bệt xuống đất, nhìn cỗ máy màu đen đại biểu cho Augustine đế xoay người đi khỏi.

    Nhưng dù có thế nào y cũng không ngờ rằng, đó là lần cuối y nhìn thấy Augustine đế.

    Không cần biết Cecil đã bắt đầu trị liệu.

    Đối phương cũng không tới gặp mặt y như đã hứa hẹn.

    Một tuần sau đó, Augustien đế lên đường làm nhiệm vụ, gặp phải bão gió trong vũ trụ, đó là lực lượng cho tới nay con người vẫn chưa thể chống lại được, xuất quỷ nhập thần, không thể dò xét, gặp phải sẽ xảy ra tai nạn. Cơn cuồng phong cuốn mười bảy tinh hạm đi trong nháy mắt, xé tan thành từng mảnh nhỏ!

    Trong vụ tai nạn này, hai trăm linh chín tướng sĩ Quân bộ, vĩnh viễn biến mất trong tinh hải.

    Không còn ai sống sót.

    Thuộc truyện: Công chúa trân châu