Home Đam Mỹ Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 102

    Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 102

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138

    Kim Dư và Trương Lương Sơn gặp lại nhau tuyệt đối là chuyện đáng mừng, nhưng mà đáng mừng thì đáng mừng, vẫn có cái gọi là dù thân huynh đệ cũng phải tính rõ ràng, cho nên Trương Lương Sơn thương lượng với lão đệ của hắn, bồi thường phí tổn cửa nhà và sân.

    Theo lời nói của Trương Lương Sơn chính là, tuy hắn là đại lão quyền cao chức trọng ở Quân bộ, tiểu đệ dưới trướng cực kỳ hiếu chiến lại có dũng khí, nhưng mà! Quyền cao chức trọng cũng không đại biểu cho việc phú khả địch quốc, đại gia hắn đến cái chỗ quỷ dị này đã hơn năm năm trời, mắt thấy tùy tùng binh lính dưới trướng càng lúc càng nhiều, nhưng lại không hề tìm được được một vị lão bà nào hắn có thể vừa mắt!

    Trương Lương Sơn tuyệt đối không thừa nhận tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của mình quá mức hà khắc, cho nên tên này đã đem hết thảy mọi nguyên do thất bại toàn bộ quy kết lên vị lão bà vốn không hề tồn tại kia. Cũng chính vì vậy, trong bảng xếp hạng trung tướng đại quân trẻ tuổi nhất tại Quân bộ, hắn được binh lính và các quan quân dưới trướng gọi là ‘Thủ trưởng keo kiệt bủn xỉn gạt người nhất thời đại’. Bất quá, cho dù tên này keo kiệt đến độ quân đội phải phát gấp đôi tiền thưởng để hắn đi kiếm lão bà, nhưng vẫn có vô số binh lính và quan quân người sau tiếp bước người trước muốn được ở dưới trướng vị này. Về phần nguyên nhân sao? Là bởi vì, ngoại trừ cái biệt danh ‘Keo kiệt nhất thời đại’ ra, còn có một biệt hiệu ca ngợi khác –

    Tướng sĩ chính trực có trách nhiệm nhất Thủ Đô Tinh.

    Giống như tướng lĩnh thời cổ, vô luận là chiến đấu lớn nhỏ gì, Trương Lương Sơn đều sẽ xuất hiện tại nơi nguy hiểm nhất, những binh lính và quan quân được hắn cứu không tới một ngàn cũng có tới chín trăm. Người này lúc cứu người đều không hề để ý đến ân oán cá nhân lẫn thế lực của tổ chức, chỉ cần ở trên chiến trường với hắn, chỉ cần ở ngay trong tầm mắt hắn, chỉ cần hắn có thể dành ra được một chút thời gian đi cứu người, hắn liền sẽ xông lên cho Thần Chết một đao rồi kéo người trở về.

    Bởi vậy, tuy Trương Lương Sơn tính tình cực kỳ giống thổ phỉ, tính cách táo bạo thậm chí còn có thể trực tiếp đi ẩu đả với quan lớn, lại còn keo kiệt tới cực điểm, nhưng danh vọng và nhân duyên trong quân đội vẫn cao đến đáng sợ. Quân bộ giờ ngoại trừ những lão nguyên soái chơi cờ uống trà đùa giỡn với cháu chắt ra, đồng lứa với Trương Lương Sơn, người có thể cùng hắn tranh chức vị nguyên soái duy nhất chỉ có thể là Đại Bằng Kim Sí[74] gia Phi Ngọc Thịnh. Nhưng nếu so sánh hai người với nhau, Trương Lương Sơn lại không có thập đại thế gia làm chỗ dựa.

    Tuy ngoài mặt lão nguyên soái nói Phi Ngọc Thịnh và Trương Lương Sơn có thực lực tương xứng nhau, nhưng có một điểm mọi người đều rõ ràng. Đương nhiên, lão nguyên soái nói như vậy cũng không đại biểu cho việc lão thích Trương Lương Sơn, kỳ thật càng nói thì lại càng rối rắm, mỗi lần lão nhìn thấy Trương Lương Sơn đều muốn đạp người, bởi vì tên này dám chướng mắt chắt gái của lão, bảo quá yếu!

    Mẹ nó quá yếu! Chắt gái của tổng nguyên soái Quân bộ mà cậu dám nói yếu! Vậy rốt cục phải bưu hãn[75] tới cỡ nào mới khiến cậu yêu thích đây?! Bên trong Quân bộ có ba loại đánh bạc không đáy – một trong số đó chính là đánh cược cái tên keo kiệt lại có mắt thẩm mỹ quỷ dị như Trương Lương Sơn rốt cục có tìm được lão bà hay không. Nghe nói, cược hắn không tìm thấy lão bà và cược hắn tìm thấy có tỷ lệ là 100 : 1.

    Cho nên nói…….

    “Lão đệ, phí tổn thất tinh thần, phí nhân công, phí tu sửa, nghĩ tình chúng ta là huynh đệ, tôi giảm giá cho cậu bảy phần. Tổng cộng là một ngàn tử kim tệ.”

    Kim Dư rút rút khóe miệng nhìn tên to con đòi tiền ở trước mặt mình, rất muốn nói một câu mình không biết hắn. Y nhớ lúc trước cái tên này ở Địa Cầu rất rộng lượng a, sao mới tới đây có năm năm, liền biến thành cái đức hạnh này rồi?! Hơn nữa, đòi tiền y, loại chuyện này ngay từ đầu đã không có khả năng phát sinh, cho dù là huynh đệ cũng phải nhận thức cho rõ ràng!

    “Đại ca. Em bị thuộc hạ của anh bắt mất hai con dị thú chiến đấu cấp B, mỗi con có giá ít nhất là tám trăm tử kim tệ, một con dị thú phụ trợ cấp C, thiên phú của nó chính là hồi phục sức lực, giá ở chợ đen là ba ngàn tử kim tệ, hai chúng ta là huynh đệ, cho nên giảm giá cho anh bảy phần, còn lại hai ngàn một trăm tử kim tệ. Trừ chuyện này ra còn có ba con dị thú chiến đấu cấp C, tuy mỗi con tới năm trăm tử kim tệ, nhưng em lấy anh một ngàn thôi, cho nên nói, ừm, một ngàn sáu lại thêm hai ngàn lại cộng thêm một ngàn, tổng cộng là bốn ngàn bảy trăm tử kim tệ, đại ca, số lẻ em không thèm, anh chỉ cần đưa em bốn ngàn tử kim tệ là được rồi.”

    Nghe Kim Dư nói một tràng, Trương Lương Sơn thiếu chút nữa đã trực tiếp té xỉu tại chỗ. Đừng nói tới việc con số thiên văn kia gấp mười lần số vốn kiếm lão bà của hắn, mấu chốt chính là hai chữ được phun ra từ miệng Kim Dư kìa!

    “Bắt mất? Lão đệ, cậu nói thủ hạ của tôi bắt dị thú của cậu sao? Cậu đùa cái gì vậy hả! Tuy ông đây đang có chuyện quân sự cơ mật không thể nói với cậu, nhưng mỗi một con dị thú đến chỗ ông đều là cam tâm tình nguyện có được không? Như thế nào lại có vụ bắt cóc?!”

    Giọng điệu Trương Lương Sơn có chút cao, bất quá Kim Dư tuyệt không để ý, y tin nhân phẩm của Trương Lương Sơn, người này nếu nói không, hắn nhất định sẽ không cưỡng ép bắt dị thú hoặc lừa dối dị thú. Nhưng lại không đại biểu cho việc Kim Dư tin dị thú của y vừa đi liền không trở về nữa. Cho nên vấn đề nằm ở chỗ nào, hẳn phải đào ra cho rõ ràng.

    “Bánh Bao.”

    Kim Dư quay đầu nhìn Bánh Bao, tên kia vừa nghe đã giật nảy mình, lập tức đứng thẳng dậy, dùng tư thế vương giả rống một tiếng thẳng vào nhà Trương Lương Sơn.

    Rống…… Ngao!! [Mẹ nó mấy đứa nhát gan đi hết ra đây, không thì tụi mày chờ làm đồ nhắm cho ông!!!]

    Cái gọi là, tiếng rống của Bánh Bao, đã biết chưa.

    Trong vòng mười giây, Trương Lương Sơn rút rút khóe miệng nhìn không nhiều không ít vừa đủ sáu con dị thú từ trong biệt thự nhà mình chạy ra như điên, biểu hiện của mấy thằng nhóc này tuyệt đối là đủ loại e ngại còn mang theo đủ loại an tâm. Ngao ngao kêu lên.

    “Đại ca. Này, không giống như là tự nguyện nhỉ?”

    Nghe thấy Kim Dư nói, sắc mặt Trương Lương Sơn lập tức trầm xuống. Hắn và Kim Dư giống nhau, bởi vì có quá nhiều lần sinh tử tương cứu tuyệt đối sẽ không hoài nghi đối phương, dù sao lúc đó toàn bộ bản chất lạnh lùng âm trầm của loài ngoài đã hoàn toàn hiển lộ cả, ở thời điểm đó vẫn có thể tín nhiệm lẫn nhau, tuyệt đối không phải là loại tín nhiệm bình thường có thể so.

    Vừa nãy Kim Dư không trực tiếp phản bác lời hắn, lại bảo dị thú của y gầm một tiếng triệu hồi thú, chính là nói cho hắn biết một chuyện.

    “Tôn Lệnh? Đây là có chuyện gì?”

    Trương Lương Sơn quay người, liền thấy ở cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên đang lộ ra vài phần kinh nghi nhìn Kim Dư. Người nọ là do Quân bộ phái tới hiệp trợ hắn làm nhiệm vụ, bởi vì người kia có cơ mật lệnh của Quân bộ, nên hắn rất tin tưởng, huống hồ sau khi người này tới nhiệm vụ của hắn liền trở nên dễ dàng hơn, nên hắn mới không hoài nghi người này. Nhưng giờ huynh đệ nhà mình đã tìm tới cửa, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.

    Giọng điệu của Trương Lương Sơn cực lạnh nhạt, bất quá phối hợp với khổ người của hắn, có nhạt như thế nào thì chỉ cần từ trong miệng hắn đi ra, đều có mùi vị uy hiếp.

    Cái người đàn ông trung niên tên Tôn Lệnh kia nghe thấy câu hỏi của Trương Lương Sơn liền căng thẳng, nhìn Kim Dư rồi cắn răng vài giây, cuối cùng lắc đầu nói: “Trung tướng, tôi có thể cam đoan những dị thú tôi đưa tới đều cam tâm tình nguyện tham dự kế hoạch của chúng ta! Ngài nhìn biểu tình của chúng nó không phản kháng cũng không nôn nóng là đủ hiểu rồi! Mấy con này rõ ràng chính là vui sướng cam tâm tình nguyện, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mới đột ngột chạy ra! Trung trướng, việc này ngài phải làm chủ!”

    Người này chẳng những không giải thích không xin lỗi lại còn cắn ngược một cái, Kim Dư bật cười, thật không biết người này rốt cục vì cái gì, có thể tự tin đến mức dõng dạc như vậy, chẳng lẽ chính là bởi vì gã tự nhận có thể hiểu được ngôn ngữ miêu tộc sao?

    Nhìn qua đám dị thú trong tiệm nhà mình bị lừa bắt đi, ba con thuộc họ mèo, hai con họ khuyển, một con thuộc loại côn trùng…. Phải có trình độ lừa đảo tới cỡ nào mới có thể lừa một lúc cả ba loài thế kia?

    “Phắc, thật là phiền toái. Này gọi là gì a? Là không thấy quan tài không đổ lệ đi. Vừa may, tôi ở đây không có gì nhiều, nhưng quan tài và tường phía nam thì không thiếu. Tiểu Bảo, đến phiên dịch chút, buổi tối cho mày ăn măng xào thịt.”

    Tiểu Bảo vốn đang cuộn người lại thành một đoàn nghe thấy tiếng Kim Dư liền tỉnh lại, vui vẻ kêu một tiếng, nhào tới cái ôm ấp của Kim Dư. Sau đó bị boss xách cổ lôi ra.

    “Mày ăn tới béo.”

    Kỳ boss nói một câu, khiến Tiểu Bảo thiếu chút nữa tức chết. Ngao! Cái gì kêu nó ăn tới béo ăn tới béo!! Nó rõ ràng là đẫy đà!! Phúc hậu!! Nó đã phải ăn theo chế độ dinh dưỡng vất vả mới được cái dáng người như vậy đó ngao?! Thế nhưng lại nói nó béo! Nó giờ nhiều lắm cũng chỉ bằng cái bồn rửa mặt lớn thôi mà!!

    Tiểu Bảo oán niệm tận trời, đôi mắt nho nhỏ còn nhìn chằm chằm vào Kim Dư. Người kia bị ánh mắt oán niệm của nó nhìn chòng chọc đến mức chịu không nổi, chỉ có thể thở dài một hơi, đem Tiểu Bảo đã lớn tới mức không thể ngồi an toàn trên đầu Đại Bạch nữa ôm vào trong ngực. Cũng may thằng nhóc lớn tới mức này thì liền bắt đầu phát triển chậm lại, nếu không thì cái con gấu này, thật sự không manh bằng trước đây đâu a!! Y vô cùng hoài niệm cái cục tròn tròn nho nhỏ chỉ to bằng bốn quả táo a.

    “Khụ khụ ngao…. Tụi nó nói, ông chú già kia nói có thể giúp tụi nó giải trừ khế ước tinh thần của tụi nó và nhân loại, báo thù chuyện tụi nó bị khi dễ lúc trước, cho nên tụi nó mới đến. Đương nhiên, tụi nó không phải vì báo thù, mà là muốn biết cách giải trừ khế ước tinh thần mới đến.”

    Trương Lương Sơn nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt chợt lộ vẻ kinh ngạc lẫn yêu thích, tên này là quốc bảo a! Nhưng tới lúc hắn nghe được lời của Tiểu Bảo nói, sắc mặt liền không tốt lên được. Nếu lời Tiểu Bảo nói là thật, như vậy hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng, chính tay hắn đã tống xuất đi bao nhiêu dị thú chết oan rồi.

    Tuy Trương Lương Sơn đối với chuyện hiện tại hắn đều biết rất rõ và tán thành, hơn nữa chuyện này một khi thành công, liền có thể giải quyết được mâu thuẫn nguy hiểm nhất giữa người và dị thú, nhưng muốn thành công, cũng phải hy sinh rất lớn. Bởi vậy, việc này mới bị đánh vào danh sách cơ mật, hơn nữa dị thú phải hoàn toàn tự nguyện. Lại không nghĩ đến……

    “Tôn Lệnh, đem cơ mật lệnh Quân bộ của ông giao cho tôi. Sau đó, biến.”

    Tiểu Bảo vừa nói chuyện thì Tôn Lệnh đã biết bản thân đã vào thế yếu, nhưng dù vậy, gã cũng không cho rằng Trương Lương Sơn sẽ làm gì gã, dù sao cũng bởi vì có gã, nhiệm vụ Trương Lương Sơn phụ trách, mới có thể thuận lợi Full.

    Chỉ là, sự tình phát triển lại không như Tôn Lệnh nghĩa.

    “Trương trung tướng!!” Sắc mặt Tôn Lệnh khó coi tới cực điểm, nói như thế nào thì gã cũng thuộc nhánh thập đại gia tộc, quân hàm cũng là thượng tá, đều là người khác cung kính gã, chứ đừng nói tới việc mắng mỏ không chút nể tình, ngay cả một lời nói nặng, gã cũng hiếm khi nghe. Trương Lương Sơn này, thật sự là khinh người quá đáng!! Quả nhiên đúng như Phi trung tướng đã nói, tên này thật không biết thời cuộc!!

    “Ông không hiểu tôi nói gì sao? Tôi nói, biến!!”

    Đến lúc này Tôn Lệnh rốt cuộc không thể bảo trì được bình tĩnh, vẻ mặt âm trầm đến cực điểm chợt lóe qua, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, đem toàn bộ cơ mật lệnh Quân bộ đặt xuống đất, xoay người rời đi. Nơi này không có chỗ cho ta, sẽ có nơi khác cần tới! Bằng một thân bản lĩnh của gã, làm sao lại không có người nào tranh đoạt!!

    Lúc Tôn Lệnh rời đi, tựa như lơ đãng liếc mắt nhìn Tiểu Bảo và Kim Dư một cái, hôm nay chịu nhục, ngày khác, sẽ hoàn trả gấp đôi!!

    Cái liếc mắt cực kỳ bí ẩn này không gợi ra được sự chú ý của Kim Dư và Trương Lương Sơn, trong mắt hai người bọn họ, kẻ này chỉ là pháo hôi và là người qua đường mà thôi. Tuy nhiên người vẫn đứng ở một bên Kim Dư nhìn thấy ánh mắt đó, khí thế quanh thân lập tức biến lãnh, ngay đó, tại cách đó không xa, có một bóng người màu đen bừng bừng rời đi.

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138