Home Đam Mỹ Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 124

    Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 124

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138

    Đối với nhóm không phải là nhân vật chính, bình thường sẽ có một chân lý hoặc là một châm ngôn chuẩn bị cho bọn họ. Đó chính là, khi cậu cho rằng mình rất cường đại, thì sẽ có một người cậu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi dễ dàng chứng minh rằng hắn mạnh hơn cậu rất nhiều.

    Mà trừ chuyện này ra, cậu sẽ cực kỳ phẫn nộ lẫn khiếp sợ mà phát hiện ra cái tên kia không chỉ lợi hại hơn cậu, mà còn đẹp trai hơn cậu có duyên với phái nữ hơn cậu! Thậm chí cậu cho rằng chỉ có bản thân cậu mới giỏi về một phương diện nào đó, thì hắn cũng mạnh hơn nhiều. Tình huống như vậy lúc bị kích khởi lên tuyệt đối là cực kỳ thống khổ. Nhưng nếu chỉ gặm nhấm thống khổ thì đúng là một tên ngu chân chính. Cậu cần phải hiểu một điều, làm một tên pháo hôi[99], một khi đã bị định vị, kết cục sẽ là nếu cậu không đầu nhập vào bang phái của nhân vật chính thì chính là bị nhân vật chính K.O, tuyệt đối không có quyền lựa chọn thứ ba.

    Sơn Bạch Lộc nhìn cuốn tuyển tập chân lý nói đùa, khóe miệng co rút. Lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Thiên Thông đang đứng ở phía đối diện liền cảm thấy quyển sách này viết quá chuẩn, mịe, mệt hắn lúc đó còn tưởng quyển này chỉ là quyển truyện cười nhạt nhẽo, nhưng má nó càng xem, lại càng cảm thấy đây chính là một quyển sách giáo dục điều lệ dành cho đàn em a!!

    Hắn xém chút đã biến thành pháo hôi rồi! Nhưng mà, hắn cũng thiệt là sáng suốt khi đầu phục lão đại, sau đó bắt đầu cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp của một tên đàn em…. Nếu trên thế giới này không có cái loại bác sĩ thú y quỷ dị tồn tại thì càng tốt hơn.

    Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào thì hắn cũng đã thoát ly bể khổ rồi, cho nên giờ nhìn người khác đau khổ giãy dụa sau đó chết đuối là loại sự kiện cực kỳ lạc thú. Sự xuất hiện của Kỳ Thiên Thông khiến nhị ca của Sơn Bạch Lộc kích động, trên mặt tràn đầy bộ dáng chúng ta rất quen thuộc đi đến bên cạnh Kỳ Thiên Thông bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

    Kỳ Thiên Thông thấy người khác đối đãi với mình như vậy thì cực kỳ dương dương tự đắc, chỉ còn kém không khảm lên mặt năm chữ “tới nịnh hót ta đi” nữa thôi. Ẩn-Quỷ-Lâu

    Kỳ thật những lúc được lên mặt, làm sao lại có người có thể bình tĩnh giống Tam Tạng được cơ chứ. Nhưng vô luận có thế nào thì cũng phải hiểu một điều, lúc cậu lên mặt, trăm ngàn lần đừng có lên mặt tại địa bàn của người khác hoặc là đừng có đắc ý bằng cách đạp lên sự nghẹn khuất của người ta. Nếu là như vậy, thì chắc chắn 80%, cơn đắc ý của cậu sẽ biến thành cơn đắc ý của kẻ khác.

    Kỳ thật nói trắng ra là, người tự biết mình là người đáng được trân trọng. Mình vui, người ta bình tĩnh, là đã rất viên mãn rồi.

    Bất quá, Kỳ Thiên Thông không phải là cái từ viên mãn này. Lúc gã lên mặt, ông chủ Kim còn đang hứng thú nhìn quyển sách giới thiệu vật đấu giá do nhân viên đưa tới, còn đang nghĩ xem nên đấu giá món nào thì mới tốt, cho nên không có rảnh đi để ý tới cái tên kia. Nhưng cố tình, Kỳ Thiên Thông liếc mắc một cái liền thấy Kim Dư đang được vài con dị thú vây quanh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười âm hiểm, liền đứng lên, nói lớn với mọi người xung quanh:

    “Ta Kỳ Thiên Thông hôm nay là lần đầu tiên đại biểu gia tộc tham gia buổi đấu giá. Tuy rất muốn khiêm nhường đến mức thấp nhất, nhưng cố tình ở đây lại có một người ta nhìn kiểu gi cũng nhìn không vừa mắt, cho nên! Cứ như vậy đi, hôm nay ta cùng tranh với mọi người, dù sao những đồ vật đấu giá ở đây đối với các vị đều giống như tính mạng thân gia. Ta tới đây là để học tập, sẽ đối đầu với các vị đến chết đâu.” Kỳ Thiên Thông cảm thấy lời nói của mình rất là bề trên, tự mãn cười lại nói: “Chỉ là người này ta hiểu rất rõ, cho nên, buổi đấu giá chiều nay, ông chủ Kim ngươi ra giá món nào, bản thiếu gia liền ra giá món đó. Ha ha, nhất định phải để cho ngươi biết rõ, chuyện gì cũng không thể dựa vào người kia để cho người đi cửa sau, sự thật tàn khốc như thế đấy!”

    Kim Dư nghe mấy lời nói vô cùng ngốc nghếch của Kỳ Thiên Thông, trừ bỏ nhăn mặt tỏ vẻ tôi không biết gã ra, còn phải nhịn không được kích khởi ra một ý niệm tà ác nào đó, Nguyên Tĩnh Nhã thoạt nhìn không phải là một kẻ não tàn, nhưng sao lại sinh ra một đứa con não tàn tới tình trạng này vậy?! Tuy trong di truyền có cái gọi là đột biến gien,nhưng ừm, ừm, ai u vị này tuyệt đối không thể là khác huyết thống đâu a…..

    Nghĩ đến đây Kim Dư cực kỳ không phúc hậu mà nở nụ cười, kết quả lại khiến cho Kỳ Thiên Thông tức giận: “Ngươi cười cái gì! Ta nói cho ngươi biết! Hôm nay thiếu gia ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì đã dám đối xử với ta như vậy! Chỉ cần Kỳ gia có ta và mẫu thân ta, ngươi và cái tên không phải người kia, cái gì cũng đừng mong chạm tới!!”

    ……

    Não tàn là một loại bệnh, sao đã qua nhiều năm như vậy mà còn chưa có cách chữa được bệnh não tàn? Quả nhiên đây là một đại nan đề của giới y học. Ẩn_Quỷ_Lâu

    Kim Dư nhìn Kỳ Thiên Thông, nghĩ một chút, hôm nay nên gạt chết gã hay là gạt tàn gã đây.

    “Mấy đứa tụi bây nhìn coi có cái gì thích không? Hôm nay tâm tình tao tốt, muốn mua mấy thứ trang trí cửa tiệm.”

    ! ! Miêu ngao? ! Rống? ! Chi chi……

    Nháy mắt mấy con dị thú toàn bộ chấn hưng lên, Tiểu Bảo ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa sổ một cái, hình như hôm nay rồi không có đổ mưa máu a…. Ông chủ bỗng nhiên hào phóng thiệt là có điểm khó chấp nhận mà.

    “Nếu không chọn, vậy trở về tiết kiệm tiền đi.” Kim Dư nhìn thấy ánh mắt không tín nhiệm của Tiểu Bảo Đại Bạch Bánh Bao nhất thời run rẩy một trận, mẹ nó người ngoài nhìn thấy cái gì y cũng không thèm nói, đó là vì người ta không nhìn tới sự thật, nhưng mấy đứa tụi mày ở trong tiệm cũng đã quá hiểu rõ rồi đi?! Nhìn bộ dáng lông mao tỏa sáng lấp lánh kia đi, tụi mày dùng cái loại ánh mắt bị ngược đãi đó nhìn ông, bộ không cảm thấy nên đi tự sát tạ tội hết sao!

    Bị boss cá voi trừng, mấy đứa Đại Bạch Bánh Bao liền thành thật, sau đó phịch phịch phịch chọn ra thứ bản thân thích. Kim Dư kỳ thật không có dự định cùng các đại lão, các phú hào tranh giành địa bàn buôn bán hay quyền đại lý gì đó cả. Phải biết rằng cái tiệm y đang kinh doanh đã đủ chủng loại lắm rồi, hơn nữa lâu lâu lại lòi ra vài chuyện quỷ dị giải quyết chơi cho vui, cuối cùng còn lòi ra được một Lão Gia Hỏa…. Nếu y quả thực muốn chèn ép cái gì đó, vậy kết quả cuối cùng là…. Ha ha không giải thích.

    Trải qua đủ loại quần ẩu một mình đấu cộng thêm đủ loại âm mưu dương mưu đe dọa dụ dỗ, đám Tiểu Bạch sau khi đã ngàn chọn vạn tuyển rốt cục cũng tổ chức thành công buổi ‘thương thảo hòa bình’, tổng cộng là bốn trang trong sách giới thiệu, ừm, số lượng thực ra cũng không nhiều lắm. Ông chủ Kim tỏ vẻ vừa lòng.

    Chỉ là, sau khi lão bản đại nhân nhìn thấy món đồ trong sách xong, sắc mặt liền đen đến độ không thể đen hơn. Cùng lúc đó chung quanh thân đều là âm khí lượn lờ, âm phong từng trận.

    Meo……?[Chúng ta có phải quá phận rồi không?]

    Ngao……[ Tui cảm thấy ô tê rồi mà……]

    Rống.[ Câm miệng, ăn bánh bao!]

    Chi chi.[ Ai, tôi nói mấy người sao lại có bộ dáng chết chắc là thế nào ấy hử? Không phải chỉ là tử kim tệ thôi sao, ông có tới một ngàn đây này!]

    Con khỉ thích giúp vui lúc này đang đứng ngay chính giữa mấy đứa Tiểu Bảo Vượng Vượng, mặt đầy vẻ kiêu ngạo ta đây có tiền. Cái đầu còn nghênh ngang chờ nghe mấy tiếng kinh thán ghen tị hận của con gấu béo, chẳng qua nó chờ a chờ, chờ a chờ, chờ tới lúc nó cảm thấy chung quanh đột nhiên có chút lạnh, vội vàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy mấy đứa kia toàn bộ đều không có tiết tháo chạy đến bên cạnh Kim Dư làm nũng bán manh?! Mẹ nó kêu một tiếng ‘oa, a!’ bộ sẽ chết hả! Mấy thằng ghen tị như vậy nó không thèm chấp!

    Lúc này, Đại Đại Bạch được Long Trường Tiêu ủy thác dẫn đường thuận tiện chăm sóc cho đoàn người Kim Dư nhìn con khỉ nhỏ cực kỳ phúc hậu trầm mặc một hồi, đợi bản thân nó suy nghĩ đúng trọng tâm xong mới gầm nhẹ một tiếng.

    [Tôi nhớ Tiểu bạch có nói nó phải tiết kiệm đủ một vạn tử kim tệ thì mới đủ lập nghiệp đủ cưỡng ép tri vị thú, hình như nó đã tiết kiệm được hơn một nửa rồi. Đại Bạch có vài lần oán giận Bánh Bao ăn quá nhiều…. Nhất là hiện giờ cái miệng tên kia càng ngày càng kén ăn, phỏng chừng nếu không có một vạn rưỡi tử kim tệ sẽ nuôi không nổi.]

    Chi chi ngao ! ![ Mẹ nó cái này không phải là thật đi, đậu mè! Còn hai con chó kia thì sao?!]

    Đại Đại Bạch thâm trầm nhìn bạn khỉ, [Về phần hai đứa tụi nó, cậu không cần biết thì tốt hơn.]

    ! chi ! ![ Cắn bây giờ! !]

    ……[ Nhị Hắc ăn không nhiều, nhưng rất ngốc, là cái loại thường xuyên không có việc gì làm thì liền đi tìm việc, hơn nữa lại là thuộc tính lôi, ừm, bồi thường cái gì thì cậu biết rồi, Vượng Vượng nói lần sau Nhị Hắc còn ngốc như vậy nữa, nó liền chôn tên kia xuống đất, miễn cho nó lấy hết ba vạn tử kim tệ tiết kiệm được ra bồi thường cho người ta, ặc, nói vậy cậu hiểu chưa, bị dọa tới ngất rồi hả….]

    Đại Đại Bạch có chút thương hại nhìn con khỉ nhỏ đang tức giận bất bình tới mức ngã xuống đất không dậy nổi, tự dùng móng vuốt lau mặt một phen, cuộc sống manh sủng trong tiệm thật sự rất tốt, tự cấp tự túc, dựa vào mức lao động mà chi lương, hơn nữa còn được tự do…. Tiền riêng của mấy đứa kia thiệt khiến nó muốn ói thành máng một phen, mẹ nó cuộc sống tốt đẹp lại còn có tiền riêng!! Ô, sau này nó hẳn sẽ được chủ nhân tìm giúp cho một con gấu cái xinh đẹp làm vợ!!

    “Trò chơi pháo đài dành cho dị thú trị giá một trăm vạn tử kim tệ, bồn tắm tinh thạch năng lượng dành cho dị thú trị giá năm mươi vạn tử kim tệ?! Còn có phim hài dài tập dành cho dị thú giá ba trăm vạn tử kim tệ?! Tụi bây xác định tụi bây không có liên hợp chỉnh ác tao mà là thật sự muốn mấy cái rách nát này sao?!” Giọng nói của Kim Dư dựa theo từng trang giới thiệu càng lúc càng cao vút, mà mấy cái đầu tụi Đại Bạch thì cũng càng lúc càng có khuynh hướng chôn xuống đất. Nhưng khi Kim Dư nhìn đến món đồ cuối cùng, nháy mắt liền thay đổi.

    Đóng sầm cuốn sách đã có chút hỗn độn, ông chủ Kim cho đám dị thú một ánh mắt cực kỳ xem thường, lỗ mũi hừ một tiếng, ném sách trong tay lên bàn.

    “Cùng tranh đồ với tôi chưa chắc có kết quả tốt. Nhị Thế Tổ chính là như vậy.”

    Nhìn chỉ số cừu hận của ông chủ nhà mình đã giảm đi phân nửa, mấy đứa Đại Bạch Vượng Vượng đồng thời thở phào một cái, sau đó Tiểu Bạch đưa mắt tán thưởng dùng móng vuốt vỗ vỗ móng Nhị Hắc.

    [Anh em làm tốt lắm! Cái món đồ mà cậu chọn rất giống cổ ngọc, khẳng định ông chủ tưởng là do boss chọn rồi, chúng ta tránh được một kiếp, cậu có công lớn a! Khai trương bồn tắm dành cho cậu đó!]

    Cho nên nói, người ngốc có phúc của người ngốc, là lời lẽ chí lý nhất mà chúng ta cần phải tin tưởng. Ngay cả thú cũng vậy.

    Ẩn-Quỷ-Lâu

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138