Home Đam Mỹ Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 42

    Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 42

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138

    Ông chủ lớn Kim Dư vừa ra lệnh một tiếng, hai tên bạch sa hổ và liệt diễm báo vốn còn đang làm đủ trò lười nhác trước mặt hai người Kim Bằng gia nháy mắt đã trở nên hoàn toàn bất đồng!

    Chính là cái loại cảm giác khiến con người ta phải run rẩy sợ hãi từ đáy lòng. Chỉ có dị thú đã từng không ngừng xông pha trận mạc mới có khí thế lãnh khốc dữ tợn đến như vậy!

    Đúng lúc này, trên trời truyền đến tiếng chim kêu sắc bén vang dội, ngay sau đó cái tên cuồng phong ngốc thứu ngạo khí đứng ngay trước Bằng Vũ và Bằng Lily giật bắn người, không cần suy nghĩ liền trực tiếp xoay người phành phạch cánh chạy trốn. Mẹ nó, nó mới vừa nghe thấy một âm thanh rất là đáng sợ. Mẹ nó, nó không muốn chạy đi đấu với một tên cuồng chiến đấu đâu!

    Nhưng chuyện khiến Kim Bằng gia biến sắc chính là, con kên kên kia còn chưa chạy được bao xa, đã bị Tiểu Tuyết từ trên không lao xuống, phất cho một cái cánh liền ngã nhào trên đất, cổ bị hai cái móng của Tiểu Tuyết gắt gao bóp trụ. Toàn bộ trận quần ẩu cứ như vậy mà khai hỏa.

    Ngao ô ——! ! 【 Mọi người, là tui đây ! Tui muốn nướng cái con chim này làm món bít tết tám phần chín!! 】

    Rống ——! 【… Đừng có nướng! Con chim này tuyệt đối ăn không ngon. Cái con báo đen thui hai mắt dư một kia, ngoan ngoãn đứng yên đừng có nhúc nhích, tui không có muốn chôn cậu xuống đất đâu. 】

    Vì thế, Bánh Bao nhào tới đội hộ vệ của Bằng Vũ và Bằng Lily. Đại Bạch lại cùng với tam nhãn hư ảnh báo đấu mắt từ xa với nhau, tên này quả thật không dám động đậy lấy một phân.

    “Mi, bọn mi! Mi khinh người quá đáng!!” Bằng Lily nhìn hộ vệ nhà mình cơ hồ đã bị Bánh Bao chà đạp đả bại hoàn toàn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt trừng trừng nhìn Kim Dư: “Mi chờ đấy! Ta sẽ bảo biểu huynh[38] mang theo ba mươi con dị thú cấp A của Kim Bằng gia tới nghiền mi thành tro, a——! !”

    Bằng Lily còn chưa nói xong, trên mặt liền xuất hiện ba vết mèo cào. Chân Tiểu Bạch đạp lên đầu một đứa hộ vệ, hai mắt lóe lên ánh điện tím yêu dị, liếm móng vuốt…. Bật người cuồng ói.

    Miêu khụ khụ khụ khụ! ! 【 Mẹ nó khi không trét cả đống phấn ở trên mặt nhiều như vậy làm cái gì! Cô muốn dùng đồ trang điểm độc chết tui hả?! 】

    Lúc này, trừ bỏ con tam nhãn hư ảnh báo bị Đại Bạch trấn áp muốn động cũng không dám động kia, Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch và Bánh Bao đã đánh bại toàn bộ hộ vệ của Kim Bằng gia, thuận tay đào mồ chôn luôn, chỉ còn thiếu dựng tấm bia đá là đủ bộ. Lúc này mặt của Bằng Lily đã bị cào nát, tóc và quần áo cũng đã giống y chang như bộ đường trang Long lão đang mặc, không ngừng đón gió phiêu phiêu giữa trời không.

    Chỉ có Bằng Vũ vẫn hoàn hảo y như lúc đầu.

    Chẳng qua, nhìn như…. a.

    “Đại ca! Anh, anh mau nghĩ cách đi a!! Bọn họ đã khi dễ đến trên đầu chúng ta rồi kìa! Anh mau ra tay, đem mấy con dị thú chết tiệt này giết hết đi! Em muốn bắt sống tên kia, em muốn tra tấn y đến sống cũng không được chết cũng không xong!!”

    Phịch một tiếng, nháy mắt Bằng Lily đã bị đánh bay lên tường nhà Long gia, đau đến hôn mê bất tỉnh. Bằng Vũ từ đầu đến cuối không hề làm ra bất cứ động tác hay lời nói nào, lại một lần nữa hiện lên vẻ mặt cực độ khiếp sợ!!

    Không đúng!! Nơi này còn có một người hoặc là dị thú nữa!! Hơn nữa, thực lực tuyệt đối không thua gì thực lực của ba người thừa kế trong thập đại gia tộc Nam Bộ kia!! Bản thân Bằng Vũ cũng là một thợ săn cấp chín, nếu so với dị thú, thì thực lực cũng phải cỡ cấp A+. Cho nên, chỉ cần hắn ra tay, tất nhiên sẽ không để cho Bánh Bao, Tiểu Tuyết và Tiểu Bạch làm càn như thế.

    Nhưng sau khi nam tử mắt hoa đào kia nói xong, hắn liền cảm thấy toàn thân giống như bị ngàn vạn sợi dây gắt gao giam trụ, muốn động cũng không thể động, vô luận là dùng bao nhiêu phương pháp hay dốc hết toàn lực, hắn cũng không thể đánh vỡ cái loại giam cầm này được!!

    Thẳng đến khi Bằng Lily bị đánh bay, Bằng Vũ mới hoàn toàn ý thức được bọn họ đang phải đối mặt với cái gì, cũng hoàn toàn hiểu được, chuyến này đến Long gia, chẳng những uổng công, còn tổn thất thảm trọng.

    “Chúng ta nhận thua!!” Cảm nhận được sức mạnh trên cổ dần buông lỏng, Bằng Vũ giống như gặp quỷ trối chết hét to.

    Kim Dư thấy vẻ mặt khổ bức khiếp sợ hối hận không kịp của hắn, lập tức quay đầu nhìn boss đang bất động thanh sắc ở bên cạnh. Tên này lại làm cái gì? Sao lại dọa người ta thành như vậy?

    Kỳ boss tiếp nhận ánh mắt Kim Dư, mặt than không giải thích. Bổn đại gia cái gì cũng không có làm, là do lương tâm lên tiếng đi? Ừm, có thể là bị sự uy vũ của đám Đại Bạch làm hắn sợ đến choáng váng.

    Kim Dư co rút khóe miệng, anh đừng, có, giả, bộ! Bất quá, y cũng không nói ra miệng, thân phận của boss tốt nhất là không nên nói ra. Cứ coi như tên xui xẻo kia bị đám Đại Bạch dọa sợ cũng được.

    Bên này, Long Trường Tiêu nhìn Kim Dư và Kỳ Thanh Lân mắt đi mày lại, trong lòng liền có chút buồn phiền, đảo mắt không nhìn bọn họ, trực tiếp nhìn về phía Bằng Vũ không ngừng đổ mồ hôi cùng với đám thủ hạ đã bị chôn xuống đất chỉ chừa lại cái cổ.

    “Các người nhận thua?”

    “Phải!” Bằng Vũ cắn răng trong lòng, biểu tình trên mặt lại vô cùng khẩn thiết. “Kẻ hèn này thật không ngờ quý phương lại có bốn con dị thú cấp A tọa trấn. Trận đấu thú này, không cần so, chúng ta nhận thua!” Tuy hiện tại thứ Bằng Vũ kiêng kị không phải là bốn con dị thú cấp A kia, nhưng nếu không phải do có sự xuất hiện của tụi nó, cục diện hiện tại sẽ không hỏng bét tới như vậy…. Còn có, cái người không hề mở miệng nói chuyện đang đứng phía sau chủ nhân của mấy con dị thú kia, trên người của người này có một loại cảm giác giống như là vực sâu không thấy đáy, khiến Bằng Vũ nhịn không được phỏng đoán, có phải người này chính là kẻ đã cầm trụ hắn? Mà kẻ này, có thân phận gì?

    “Ha hả, nhóm của tụi mày đã chủ động nhận thua, Long gia chúng tao cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.” Lúc này Long lão đã từ trong cuộc hỗn chiến khôi phục lại tinh thần, đầu tiên là đưa ánh mắt tán thưởng cho bốn đứa Đại Bạch Bánh Bao, sau đó mới a a cười nhìn Bằng Vũ, nhưng qua câu tiếp theo, nụ cười kia liền biến thành sẵng giọng: “Cho dù ông cháu chúng tao không muốn đuổi tận giết tuyệt mày, nhưng mà! Long gia tụi tao không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!! Bọn mày đã thua, vậy phải đem một nửa cửa hàng trên phố Tây Nhị giao lại cho Long gia chúng tao!! Chúng tao không giống như tụi mày đòi tới một con phố, bất quá, kẻ thất bại thì sẽ phải nhận trừng phạt, đây là đã nhẹ lắm rồi.”

    Bằng Vũ nghe Long lão nói lại nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của tên kia, thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu. Đây là ăn cướp a! Cướp đoạt!! Mẹ nó cửa hàng phố Tây Tam của lão kia làm sao đáng giá bằng cửa hàng ở khu phố mới Tây Nhị chứ!! Cái gì mà nói một nửa! Một nửa này là bằng một con phố của lão đó!!

    Bất quá, Bằng Vũ liếc nhìn đám thủ hạ bị lửa nướng, bị đóng băng, bị sét đánh lẫn hóa điên, trong lòng lập tức lạnh hơn phân nửa, gắt gao cúi đầu nhìn chân, khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã trở lại bình thường: “Long lão giáo huấn rất phải… Lần này, ta và muội tử đã vô lễ rồi. Cửa hàng ở nửa sau phố Tây Nhị thuộc sở hữu của Kim Bằng gia, kể từ hôm nay, chính là của Long gia. Như vậy, chúng ta có thể rời đi rồi chứ?”

    Mặc dù Bằng Vũ che dấu rất tốt, nhưng khi nói đến lời cuối cùng, hắn đã có chút nghiến răng nghiến lợi. Long lão nhìn bộ dáng lúc này của hắn, tâm tình rất là tốt a, vung tay lên: “Được rồi được rồi đi nhanh lên! Lão còn phải tiếp đón khách quý, tụi mày đừng có ở chỗ này chướng mắt tao nữa!”

    Long lão vừa nói xong, Bằng Vũ liền cảm thấy sức mạnh giam cầm quanh thân lập tức biến mất. Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, xoay người chuẩn bị sai thuộc hạ ôm em gái rời đi, lại thấy cả đám sắc mặt đỏ bừng sáng loáng, lông tóc cháy đen thui, hoặc cả người không ngừng phát run.

    Thù này không báo không phải là quân tử!! Hung hăng rống to dưới đáy lòng, Bằng Vũ nhìn Kim Dư.

    “Vị tiên sinh này, vừa nãy kẻ hèn này có điểm mạo phạm, xin đừng phiền lòng.”

    Kim Dư nhướng mày lắc đầu, “Ai nha, con người tôi lòng dạ rất rộng lượng, không mang thù, không mang thù!” Kim Dư nói xong vẫy tay với bốn đứa Đại Bạch. Đại Bạch và Tiểu Bạch đều ngoan ngoãn xoay người quay về, nhưng Bánh Bao và Tiểu Tuyết vẫn không động lấy một cái.

    “Bánh Bao? Tiểu Tuyết?” Không cho ông chủ mặt mũi hậu quả sẽ là phòng tối a.

    Ngao ô ngao ô ~~【 Ông chủ ông chủ, ông không phải nói là đi ăn trộm không được đi tay không sao! Trên người bọn họ có tử kim tệ và kim tệ!!】

    Thu ——! ! 【Đúng vậy đúng vậy! Con đang canh chừng Bánh Bao không cho nó trộm giấu kim tệ nè! 】

    Kim Dư trầm mặc, sau đó khụ một tiếng nói với Bằng Vũ: “Cái kia, tuy tôi không mang thù, nhưng dị thú nhà tôi không muốn làm việc không công, tụi nó đang kiếm tiền lương, anh chờ một chút là được rồi a!”

    Nháy mắt, sắc mặt Bằng Vũ đen không thể đen hơn, bị dị thú lục lọi quần áo, nhục nhã lắm a!

    Cuối cùng, mười lăm phút sau, Bánh Bao và Tiểu Tuyết được sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, đã ngậm về một túi tiền, đại khái là có năm sáu trăm kim tệ và mấy chục tử kim tệ. Sau đó, ba tên hộ vệ Kim Bằng gia, quần áo hỗn độn, ngoại hình bi thảm đứa cháy đen, kẻ đỏ bừng, người trắng bệch lết về nhà. Bằng Lily cuối cùng vẫn là do Bằng Vũ ôm, bởi vì nếu để cho người khác ôm, ngày mai em gái của hắn rất có khả năng sẽ mất hết danh dự. Phải biết rằng, Bằng Lily đã có hôn ước với nhị công tử của bộ tộc có huyết thống sơn lang. Tuy nhị công tử không cầm quyền, nhưng trong mười đại gia tộc phía Nam, bộ tộc Sơn Lang được xếp hàng thứ chín. Cái bãi này, là thứ hắn tuyệt đối muốn đem về!!

    Anh em Bằng Vũ lúc đến cực kỳ hùng hổ, lên mặt bắt nạt người, cuối cùng lại thất bại thảm hại, xám xịt quay trở về, khiến Long lão và đám người hầu Long gia vui đến quên đời. Thậm chí còn có vài người hầu lắm mồm, ghi chép toàn bộ bộ dáng của Bằng gia, khi nào có thời gian sẽ trộm post lên mạng, hắc hắc hắc hắc hắc…. Ai bảo các người đến tìm lão gia và thiếu gia gây sự làm chi!! Cho các người chết luôn!!!

    Tương phản với đám người Bằng Vũ, toàn bộ Long gia từ trên xuống dưới đối với Kim Dư và Kỳ Thanh Lân còn có bốn con dị thú uy phong bưu hãn hoan nghênh đến cực điểm. Long lão cười tủm tỉm nhìn Kim Dư thật lâu, sau đó vung bàn tay to lên: “Nhóc con! Không tồi! Rất tốt!!”

    “Một ngàn tử kim tệ kia không cần nữa, cửa hàng phía nam đằng sau phố Tây Nhị kia, tất cả đều cho cậu!”

    Kim Dư vừa nghe Long lão nói xong liền kích động đến run rẩy người. Cho dù y không biết cửa hàng ở phố Tây Nhị kiếm được bao nhiêu phần lợi nhuận, nhưng đó là một phần tư a!! Mẹ nó này là bằng bao nhiêu tử kim tệ đây!!

    Kim Dư cuối cùng vẫn hung hăng nhéo đùi Kỳ Thanh Lân một chút, để boss lạnh mắt liếc mình một cái cho tỉnh táo rồi mới nói: “Long lão, cái này không cần. Trước là tôi thiếu nhân tình của ngài, lúc ấy tôi mới đến, nếu ngài không thu lưu tôi một đêm, tôi tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay. Lại nếu như ngài không cho tôi một tử kim tệ kia, không chỉ riêng gì tôi, chỉ sợ bốn tên Đại Bạch này cũng đều sẽ chết đói. Cho nên chuyện cửa hàng, ngài vẫn nên rút lại đi.”

    Nghe vậy, gương mặt Long lão lại hiện thêm vài phần tán thưởng, nhưng vừa định há mồm muốn nói gì nữa, Kim Dư lại mở miệng:

    “Hơn nữa, trước khi đến đây, Long thiếu gia cũng đã trả tiền thù lao để Đại Bạch lên sân khấu rồi. Mặc dù Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch và Bánh Bao cũng lên sân khấu, nhưng coi như tụi nó là vô giúp vui, dù không trả tiền, nhưng tụi nó cũng được điên loạn một phen rồi. Nếu ngài thật sự muốn cổ vũ khích lệ vãn bối, vậy không bằng mời chúng tôi một bữa tiệc lớn đi? Mấy tên này đều là tên tham ăn, ha hả, ăn một bữa, chúng nó cơ bản là ăn không ngừng nghỉ. Hơn nữa…. Nếu trong phố Tây Nhị hẳn là có nhà hàng đi? Ngài giảm giá cho đám dị thú này 10% tiền ăn thì thế nào? Ăn không trả tiền, bọn tôi cũng cảm thấy rất ngại.”

    Long lão nghe vậy nhịn không được cười to một phen, chỉ vào Kim Dư lắc đầu: “Cậu thằng nhóc này vừa nãy còn có điểm đứng đắn, lúc này lại lộ ra bản chất! Đi! Thằng nhóc cậu đã không muốn cửa hàng, vậy lão sẽ bảo quản gia làm cho cậu mười bàn ăn không cần trả tiền, khi nào cậu rảnh thì mang đám tham ăn nhà cậu tới ăn một bữa tiệc lớn đi! Còn buổi tối hôm nay sao, cậu nói xem, Mãn Hãn toàn tịch thì thế nào?”

    Nháy mắt, Kim Dư có chút ngại ngùng nở nụ cười, mà Bánh Bao, Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch, Đại Bạch thì hai mắt sáng như sao, trực tiếp bùng nổ.

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138