Home Đam Mỹ Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 93

    Cửa Hàng Dị Thú Số 138 – Chương 93

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138

    Mọi người tạm thời trở lại đại bản doanh, cứ ngồi ngốc ở đó chờ đến rạng sáng mới rời đi. Thật ra mấy đứa dị thú thương tàn không sao hết, chỉ cần nghỉ ngơi lấy lại sức một lát, sẽ không còn chuyện gì hết.

    Sở dĩ chậm trễ chút thời gian là vì Kim Dư còn phải tinh lọc độc tố trong cơ thể Hắc Phượng, lại phải tu bổ lại thần kinh cho nó. Trừ việc này ra, còn lại là vấn đề của bác sĩ vô lương.

    Vốn mọi người đã muốn rời khỏi đây, ai ngờ vừa mới chớp mắt một cái, liền phát hiện một con điệp thú màu đen, sau đó lại không đi nữa.

    Kỳ thật trước đó đã có nói qua, bác sĩ vô lương đặc biệt muốn có một con mê điệp thú, bởi vì đại công tử Kim gia cho rằng, vô luận là vẻ ngoài phong tao hay phất cánh một cái liền gây choáng một đám người của nó ra, sự phong tao của nó và của bản thân gã tuyệt đối là tuyệt phối!

    Bởi vì Kim Khiêm có thế lực của Kim gia, cho nên khi gã vừa có được dị năng thì đã có thể dễ dàng tìm được cho mình một con dị thú phù hợp với gã rồi. Năm đó, khi Kim lão đầu biết cháu ngoại của mình có dị năng ‘Tỉ mỉ cực hạn’, tâm tình tốt vô cùng, lão còn tự thân lựa chọn dị thú cho cháu trai của mình cơ mà.

    Nhưng khiến Kim lão và trên dưới Kim gia phải rớt mắt kính chính là, cái tên bác sĩ vô lương mới mười hai tuổi đầu kia chỉ nhìn lướt qua bốn con dị thú cấp B, hai con cấp B+ và một con cấp A thôi, liền xoay người đi, còn ném lại một câu:

    “Con chỉ cần mê điệp thú!” Khiến Kim lão tức gần chết, nhưng lại không nỡ đánh thằng cháu.

    Nhưng mà, cái gọi là khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm[62], trưởng bối Kim gia vừa mới biết trưởng tôn xuất sắc nhất nhà mình muốn một con mê điệp thú, liền nhờ người ký thác quan hệ hy vọng có thể giúp cháu trai nhà họ đạt được nguyện vọng, nhân tiện cũng để cho bọn họ thỏa mãn quyền lực trưởng bối luôn. Nhưng mà, dù người Kim gia có dùng bao nhiêu cách đi nữa, cũng không tìm được một con mê điệp thú đã được thuần dưỡng nào. Cho nên, trong suốt mười năm sau đó, Kim Khiêm vẫn cứ một mình lẻ bóng.

    Cuối cùng Kim lão gia tử cảm thấy chấp niệm với cái con mê điệp thú của cháu trai nhà mình quá sâu, nhịn không được bèn áp dụng biện pháp cưỡng chế, thế là Kim Khiêm liền để lại một mảnh giấy, rồi tự mình đến Hoang Tinh tìm, kỳ thật là do gã không muốn trưởng bối phải bận tâm vì hắn nữa. Trước khi đi, Kim Khiêm đã tự nói với lòng đây là lần cuối cùng. Nếu lần này đến Hoang Tinh vẫn không tìm được mê điệp thú, vậy từ nay về sau gã sẽ thành thành thật thật nghe lời ông nội tìm một dị thú phụ trợ tốt. Dù sao với danh khí và gánh nặng càng lúc càng lớn đó, bản thân gã vẫn có chút ăn không tiêu.

    Sau khi quay về, Kim Khiêm lại bị cái tên Kim Dư kỳ quái này xoay vòng vòng, khiến gã cảm thấy bản thân bị vướng chân vướng tay, không có thời gian nghĩ đến dị thú nữa, nên vẫn cứ kéo dài cho tới bây giờ, lúc này trưởng tôn Kim gia mới nhớ tới mê điệp thú của mình.

    Kim Khiêm cảm thấy đây là một cơ hội, tuy biết bản thân có lẽ có chút vớ vẩn, nhưng Kim Khiêm có cảm giác, lần này gã khẳng định sẽ tìm được con mê điệp thú đã sắp tuyệt chủng kia, mà nguyên nhân, cũng là bởi vì cái con người giảo hoạt lại thiện lương hơn người kia. Kim Khiêm có đôi khi sẽ đột ngột sinh ra ý tưởng –

    Người này giống như là một nguồn năng lượng, có thể hấp dẫn tất cả dị thú. Mặc kệ chúng nó có trốn ở đâu, có quyết định không bao giờ bước ra nữa hay không.

    Chỉ là mãi cho đến lúc sắp rời khỏi Địa Cầu, Kim Khiêm vẫn không tìm được một nửa bóng dáng của mê điệp thú. Gã đã rất cẩn thận tìm kiếm từng chút một, nhưng tìm ra ra sự tồn tại của mê điệp thú.

    Trong nháy mắt, Kim Khiêm thậm chí còn suy nghĩ, có lẽ, sinh vật xinh đẹp như mộng ảo có thể khiến người nhìn thấy nó liền cảm thấy hạnh phúc kia, thật sự đã tuyệt chủng triệt để bởi vì sự tham lam của nhân loại rồi…….

    Chỉ vừa mới nghĩ như vậy thôi, Kim Khiêm liền cảm thấy cả người uể oải mất mát. Gã đã đau khổ tìm dị thú suốt mười ba năm trời, thế nhưng lại không bao giờ có thể tìm thấy được.

    Vì thế Kim Khiêm mang theo tâm tình này mà chuẩn bị trở về nhà, thành thật tìm một con dị thú phụ trợ cấp A, nhưng trước khi rời đi, nháy mắt kia, bỗng dưng, gã ngẩng đầu nhìn thấy một con điệp thú màu đen, thậm chí còn có chút xam xám. Con điệp thú đó đang vỗ đôi cánh chỉ còn có một nửa bay a bay, nhìn thấy Kim Khiêm cũng đang nhìn nó, không biết bị làm sao, liền đảo một phát bắn ra linh quang sặc sỡ.

    ! ! !

    “Là nó ! !”

    Trong nháy mắt, cả người Kim Khiêm đều bị vây vào một loại cảm xúc cực độ khiếp sợ và hưng phấn, không nghĩ gì nữa, lập tức nhảy vọt tới bên người điệp thú đen đen xám xám kia, vừa vây xung quanh nó vừa thì thào tự nói: “Cái linh quang lúc nãy không sai đâu, chỉ có mê điệp thú mới có thể phát ra! Nhưng cái dạng này kỳ quái quá a….. Theo lý thuyết mà nói, màu sắc của mê điệp thú lúc nào cũng phải lóe ra linh quang cực hạn mới đúng…. Cho dù dị thú có tỉ lệ biến dị khá cao, nhưng này cũng có chút quá rồi, sao lại biến cả người thành màu đen thế kia?”

    Thầm thầm thì thì xong, Kim đại thiếu gia vươn tay sờ sờ cánh của hắc điệp, nhưng chỉ vừa mới vươn tay qua, liền bị một trận sóng nhiệt đập tới khiến gã phải lui về sau vài bước.

    “Làm gì?” Kim Khiêm bị quấy nhiễu, nhíu mày không vui, ngẩng đầu muốn phát hỏa, kết quả bởi vì đối tượng không phải là người lại không phải là dị thú có tội lỗi chồng chất gì, nên gã chỉ có thể áp chế cơn tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mày không đi chăm lão cha nhà mày sao, ở đây trừng tao làm cái gì?”

    Tên kia tự tạo cho mình một phong cách lão đại để cho con hắc điệp chỉ còn nửa cánh kia trốn ra đằng sau….. Được rồi, kỳ thật vốnkhông cần làm thế để làm gì, tên kia vừa đến thì con hắc điệp kia đã bay xa thật xa rồi. Bất quá! Dù có là như thế, nó cũng không thể nhìn cảnh nhân loại khi dễ dị thú được!

    Vì thế một người một thú bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, thẳng đến khi có một đống tuyết từ trên trời giáng xuống.

    “Mợ! Kim Tử, đừng có gây rối, con dị thú này đối với tôi mà nói rất là quan trọng.”

    Kim Khiêm bị đống tuyết ụp ngay đầu, sắc mặt không thể nào tốt nổi, vừa muốn nói thêm, lại bị Kim Dư dùng một câu chặn họng.

    “Chẳng lẽ anh muốn cướp đoạt nó sao?”

    Kim Khiêm nghe vậy cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Như thế nào lại vậy. Tôi chỉ là quá kích động thôi, tôi đã đi tìm mê điệp thú suốt mười ba năm trời, vì tìm nó, tôi đã phải đi hết ba cái Hoang Tinh, thiếu chút nữa đã chết ở chỗ đó rồi. Tuyệt vọng từ lâu, giờ lại tuyệt xử phùng sinh[63], tôi sao lại không kích động chứ? Nhưng cho dù là vậy, cậu có thể yên tâm, tôi rất chán ghét thậm chí là oán hận hành động vì dục vọng cá nhân mà tùy ý cướp đoạt sinh mệnh và tự do của dị thú. Tôi tuyệt đối sẽ không giống như những kẻ đó. Cho nên mặc kệ hắc điệp kia có phải là mê điệp thú hay không, tôi đều sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó.”

    Kim Dư nghe thế mới vừa lòng gật đầu, thế này mới đúng, nếu không y đã ra tay rồi. Bất quá, nếu tên bác sĩ vô lương này đã thành tâm như vậy, y vẫn nên giúp một phen. Đối với con mê điệp thú kia coi như cũng sẽ có một kết cục tốt, ít nhất y có thể xác định, người này khẳng định sẽ cực kỳ nghiêm túc đối đãi với mê điệp thú….. Nha, tuy rằng đôi cánh của nó đã tàn.

    Bước vài bước tới trước mặt hắc điệp, Kim Dư nhìn nó loạng choạng vỗ vỗ cánh, nhịn không được bật cười, chìa tay ra rồi thở dài: “Cứ đập đập nửa đôi cánh nhỏ xíu thế này, mày không biết mệt à?”

    Tê tê. Thanh âm cực nhỏ nhưng nhu hòa truyền đến bên tai Kim Dư.

    […….Tui căng thẳng, quên…..]

    Kim Dư nhịn không được mà cười to, nhìn hắc điệp chậm rãi đậu lên tay mình, lắc đầu: “Việc này mà cũng quên, mày thật không hổ là dị thú được người ta nhớ thương. Không nói việc này nữa, bộ dáng của người vừa nãy mày thấy rồi chứ? Tao có thể cam đoan gã không nói dối, cũng không có ác ý với mày, cho nên, mày có thể lời vấn đề của tao sao?”

    Tê tê. [ Có thể có thể! Phong Lang gia gia nói, ngài là thủ hộ thần của bọn tui, thần hỏi cái gì tui cũng sẽ trả lời hết, khẳng định không nói dối!]

    Kim Dư nhịn không được phải co rút khóe miệng, được rồi, cái thân phận thần tiên này phỏng chừng sẽ được lưu truyền trong cộng đồng dị thú khá lâu đây, y có nên đi tìm con sói già kia để tâm sự chút không nhỉ? Nếu vẫn cứ lừa dối như vậy, chẳng lẽ sau này mỗi lần y đến thì phải nhận lễ bái của cả đám dị thú hay sao?! Này thật có chút chịu không nổi a.

    “Khụ khụ, cái đó, mày có phải là mê điệp thú không? Nếu đúng như vậy, sao mày lại biến thành cái dạng này? Mà nếu là không phải, vậy cái linh quang xinh đẹp mày mới vừa chém ra đó là gì? Là dị năng của mày sao?”

    Kim Dư liên tục hỏi vấn đề mà mọi người đều cực kỳ để ý. Hỏa Phượng vừa nghe thấy liền nháy mắt bảo hắc điệp trả lời qua quýt thôi, miễn cho cái tên này thông đồng với tên bác sĩ vô lương kia! ….. Lúc cái tên này trị thương cho nó, đã dám nói nếu thương thế của nó mà còn nặng thêm chút nữa là có thể đoạn tử tuyệt tôn! Móa! Tôn nghiêm của hỏa phượng là không thể xâm phạm! Mẹ nó huống chi còn nói nó không thể! Đã là con trống thì không thể nói không được!!

    Kim Khiêm hoàn toàn không nghĩ tới bản thân đã bị con hỏa phượng nghiêm túc bao che khuyết điểm kia chân chính ghi hận, nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì câu nói đùa kia. Tới lúc gã biết được chân tướng sự thật, đã phải âm ỷ ăn không ít lần ám toán của tên này! Bất quá cho dù cái tên đó có làm gì đi nữa gã cũng không thèm so đo, dù sao cũng đều phải đoạn tử tuyệt tôn thôi, gã còn muốn nói cái gì nữa? A ha ha ha ha!

    Đương nhiên biểu tình lúc này của mọi người đều rất nghiêm túc hơn nữa còn có vài phần khẩn trương, đồng loạt nhìn về phía hắc điệp, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mặt Kim Dư.

    Tê….. [ Tui là mê điệp thú…. Nhưng tui đã không còn là mê điệp thú thuần khiết nữa rồi. Từ ba trăm năm trước, khi con người phát hiện dị năng của bọn tui có thể dùng để chế ra một loại thuốc tên là mê huyễn hương gì đó, bộ tộc của bọn tui và các bộ tộc lân cận khác đều bị con người bắt giết số lượng lớn…. Tuy bọn tui là dị thú cấp A, nhưng nói cho cùng thì chỉ là dị thú phụ trợ cấp A mà thôi, lực công kích và lực phòng ngự đều không thể chống lại con người, cho nên từ hai trăm năm trước, tộc của bọn tui đã bị diệt tuyệt hơn phân nửa….. Mắt thấy bộ tộc đã gần như bị diệt sạch, không còn khả năng sinh tồn, trong tộc liền chia thành hai bộ phận, một bộ phận quyết định đến Hoang Tinh tị nạn trở thành nơi an cư cuối cùng, mà một bộ phận khác cũng chính là bọn tui, nghĩ đến nguyên nhân con người bắt giết bộ tộc của bọn tui chính là bởi vì dị năng và vẻ bề ngoài của bọn tui, như vậy so với việc tới cái Hoang Tinh ác mộng kia, còn không bằng bỏ đi dáng vẻ bề ngoài, tận lực kết hợp với các chủng tộc khác hoặc dựa vào các loại thực vật để thay đổi vẻ bề ngoài, cứ như vậy, chỉ cần bọn tui không phóng thích dị năng trước mặt con người, cho dù con người có đứng ở trước mặt bọn tui, cũng sẽ không nhận ra bọn tui mà rời đi.]

    [Cho nên, đoạn đoạn tục tục qua hơn một trăm năm, bộ tộc của tụi tui liền biến thành như vậy.]

    Nghe mê điệp thú nói xong, Kim Dư trầm mặc một lúc lâu. Tuy nói vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn[64] mới là chân lý, nhưng bởi vì sự tham lam của nhân loại đã khiến cho cả một chủng tộc dị thú phải thay đổi khiến y không thể chấp nhận được. Mà cũng bởi vì nghe được những lời này, Kim Dư bỗng giật mình nhận ra, tại thế giới này, mâu thuẫn giữa nhân loại và động vật, thế nhưng đã lên tới mức độ này, cơ hồ không thể thỏa hiệp nổi.

    Sắc mặt của Kim Dư cực xấu. Kim Khiêm nãy giờ vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của y, trong lòng nhịn không được lộp bộp vài tiếng, chẳng lẽ hắc điệp này không phải là mê điệp thú sao? Nhưng cho dù không có tối hậu thư kia, Kim Khiêm vẫn không muốn buông tay.

    Một lát sau, Kim Dư dùng giọng nói cực lãnh đạm nhắc lại những lời hắc điệp vừa nói một lần nữa, nói xong liền đứng tại chỗ, không nói chuyện cùng Kim Khiêm nữa.

    Nói thật, y một chút cũng không muốn để Tiểu Hắc đi cùng với Kim Khiêm. Tụi nó vất vả lắm mới có thể che dấu được bản thân, nếu đi cùng với Kim Khiêm, chẳng phải đang quang minh chính đại nói cho nhân loại biết, mê điệp thú đã thay hình đổi dạng. Lại bắt đầu một đoạn giết chóc mới sao.

    Kim Khiêm nghe Kim Dư thuật lại xong, biểu tình trên mặt đã cực kỳ phức tạp, có phẫn nộ cũng có an ủi, có vui vẻ cũng có bất đắc dĩ. Cuối cùng gã hít một hơi thật sâu, nói:

    “Xem ra tôi thật sự không có duyên với nó. Tôi sẽ không tìm nó làm đồng bạn của tôi nữa.”

    Gã không muốn bởi vì bản thân mà khiến cả một bộ tộc mê điệp thú gặp nguy hiểm, dù loại nguy hiểm này chỉ xếp ở mức độ ‘có khả năng’.

    Nói xong câu đó, cả người Kim Khiêm giống như mất hết toàn bộ khí lực, chậm rãi bước tới bên người những người khác, cùng mọi người chờ quay về nhà.

    Mọi người thấy Kim Khiêm như vậy tuy cảm thấy thực đáng tiếc, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào.

    Ngay sau đó, hắc điệp đậu trong lòng bàn tay Kim Dư bỗng phất cánh một cái, nhìn Kim Dư. Kim Dư sửng sốt một chốc, sau đó lại không nhịn được cười khẽ, nhìn Kim Khiêm, nói: “Ê, Tiểu Hắc hỏi anh, anh không có cách nào giúp nó hóa trang sao? Tốt xấu gì thì khoa học cũng đã phát triển tới mức thịnh vượng rồi mà.”

    Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười tươi đầy thiện ý, Sơn Bạch Lộc càng trực tiếp hoan hô thành tiếng. Kim Khiêm thì lộ ra bộ dạng cười ngây ngô hiếm thấy, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng khôn khéo thường ngày, vui tươi hớn hở chạy tới đem Tiểu Hắc phủng ở trong tay.

    “Yên tâm yên tâm, tao cam đoan sẽ ngụy trang cho mày tốt tới mức ngay cả mẹ ruột mày cũng nhận không ra mày luôn!!”

    Nghe vậy mọi người lại trầm mặc, sau đó tiếp tục cười.

    Cuối cùng Kim Dư nhìn đám dị thú vẫn còn đang ngóng trông bọn họ thì tủm tỉm phất tay, nói: “Lão đại tao đi tìm thức ăn và đồng bọn cho tụi bây, mai sẽ đem thịt tới, hôm nay nhịn chút đi a! Đừng nóng vội! Còn mày, phải chính là mày!! Trông coi lão cha mày và đám đàn em, chờ tao trở về! Đừng nhớ Tiểu Tuyết a!”

    Vì thế, dưới ánh mắt sùng bái của chúng dị thú và ánh mắt xem thường co giật của Hỏa Phượng, mấy người Kim Dư lóe lên một cái, liền biến mất vô tung.

    Lúc này, xung quanh các ngóc ngách gần cửa hàng thú cưng số 138 Ám Nhai Thủ Đô Tinh, đã có hơn một trăm tên tiểu đệ đàn em của các thế lực bang phái ẩn núp. Mấy tên này vừa ăn thức ăn nhanh vừa trừng mắt mà nhìn đăm đăm căn biệt thự đen thùi lùi lại rét lạnh kia, cực kỳ khổ bức không nói thành lời.

    Mẹ nó a! Vì sao cái đám tai họa kia được ngủ còn bọn họ phải ở đây giám thị không được ngủ a! Rõ ràng ông chủ đã ngồi xe ngựa đi mất rồi, sao có chuyện nửa đêm bỗng từ trên trời giáng xuống chứ! Móa! Có phải là thần tiên đâu!

    Ngay sau đó, một đạo lam quang không chói mắt nhưng trong đêm đen lại dị thường rõ ràng chợt từ trên trời giáng xuống, đích đến chính là cửa hàng của tập thể tai họa số 138 kia!!

    ! ! !

    Nháy mắt thần kinh của đám tiểu đệ đang cắm cọc lập tức tập trung cao độ, thậm chí có vài người dùng quang võng vô cùng hưng phấn báo cáo:

    “Báo cáo lão đại!! Ông chủ của đám tai họa kia đã trở lại!! Có thể lấy số a a a a a—!!”

    Thuộc truyện: Cửa Hàng Dị Thú Số 138