Cương thi vương gia – Chương 17

    Thuộc truyện: Cương thi vương gia

    Chương 17: Trân Bảo Tương.

    Lúc lạc vào thời không ngàn năm trước, gắt gao gắn bó cùng cương thi Vương Gia chỉ cách nhau bởi một lớp kính, tôi luôn yên lặng nghĩ tới cái ngày mà chúng tôi gặp lại nhau, cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời yêu thương dỗ dành y. Ngờ đâu đến khi tôi thật sự ở bên cạnh y, đã có thể ôm thân thể lạnh lẽo cứng ngắc ấy vào lòng thì cái gì cũng không thể nói lên lời, nghẹn ngào đứng một chỗ.

    “Nghị Minh.” Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình, ngữ điệu lạnh nhạt không đoán ra hỉ bi nhưng vẫn mang theo một tia hoảng hốt giống tôi: “Cậu đã trở về.”

    Tôi quay đầu nhìn cổ kính Linh Môi đằng sau, cái vẻ cổ xưa đã biến mất, nhẹ nhàng phát ra ánh sáng nhu hòa giống như đang im lặng cổ vũ tôi. Tiết Vân lắc lắc cả người đứng lên. Đã lâu không hoạt động nên tay chân y có hơi cứng ngắc, phủi hết đám mạng nhện bám trên quần áo, dựa đầu vào lòng tôi nói: “Ngàn năm trước, Thông Thiên tiên giả từng nói với ta…lần gặp mặt tiếp theo, chúng ta sẽ chân chính trở thành người yêu.”

    Lòng bàn tay khô nhăn đặt trên người tôi dần trở nên mềm mại, lớp da cũ đã bị lớp da mới thay thế. Tôi nhìn y vô thanh rơi lệ, dường như muốn tẩy sạch sầu bi ngàn năm qua. Nốt ruồi chí đột nhiên tươi tắn, một lần nữa hóa thành bộ dáng mỹ nhân, dùng giọng nói dỗi hờn nói: “Cậu nói ta nghe, những lời này có phải thật không?”

    Sơn lâm tĩnh mịch ngoài cửa sổ dường như đang tỏa ra ánh sáng tươi đẹp. Tòa thành Đế Vương cổ xưa cũng bị thay bởi ánh hào quang rực rỡ, phảng phất như đã kéo xuống màn che.

    “Thật.” Tôi ôm eo y, yết hầu nghẹn ngào dần dần thanh lại, nói bên tai y: “Thật hơn so với bất cứ điều gì… Vương Gia của tôi… thê của tôi…”

    Nghe được xưng hô xa cách đã lâu, y rốt cuộc buông nỗi lo lắng xuống. Cả người càng thêm ấm áp, tha thiết hôn tới. Miệng lưỡi vẫn mang hương thơm thuần khiết như ngàn năm trước, dây dưa cùng tôi như đang xác nhận gì đó, ý cười bên môi mang theo phong tư Vương Gia ngày xưa. Lúc này, tôi nhìn cánh cửa khép hờ rụt rè lộ ra một cái đầu, như vui như xót nhìn chúng tôi, chần chờ không dám tiến lên.

    “A Hương…” Nghe thấy tôi gọi nàng, chủ tử cũng không phản đối, nàng nhẹ nhàng bước tới, im lặng cúi đầu đứng bên cạnh chúng tôi.

    Tôi nhìn cánh tay bị hỏng đã khôi phục nguyên trạng của nàng. Một thị nữ trung tâm như vậy, Tiết Vân đương nhiên không thể mặc nàng tàn phế. Trừng phạt thoạt nhìn vô cùng đau khổ nhưng vẫn nằm trong khả năng khôi phục như Bạch sư gia. A Hương rất thông minh, có lẽ từ ngàn năm trước đã biết đến lần luân hồi này, vì vậy cố gắng tìm biện pháp ngăn cản nhưng vẫn tận mắt chứng kiến tôi lạc vào thời không ngàn năm sau, khiến Tiết Vân phải tiếp tục chờ đợi thật lâu. “Hảo cô nương.” Trong lúc xúc động, tôi không biết mình nên nói gì mới tốt, chỉ có thể tiến đến sờ đầu nàng.

    Tôi thấy khóe miệng cứng ngắc của nàng lộ ra một mạt cười dịu dàng, đáy mắt phản chiếu hình ảnh ngược của ngọn lửa đang cháy lộp bộp, không khỏi ngẩng đầu nhìn sơn vụ mông lung ngoài cửa sổ, lầm bầm lầu bầu nói: “… Ngày giỗ Bạch sư gia sắp tới rồi.”

    Mặc kệ Tiết Linh Vương bị Bạch sư gia bắt nạt ngàn năm qua thế nào, hay mọi chuyện đều là lỗi tại tôi. Nhưng nay, thời điểm chuộc tội đã đến.

    Tôi rút đi vẻ âm trầm của Linh Vương Phủ, đạp lên sàn gạch lạnh lẽo đi về phía căn phòng âm u. Trong thư phòng Tiết Vân dẫn tới một cấm địa. Có rất nhiều trân bảo y không muốn để ai nhìn thấy, thời điểm khi được sủng ái ngàn năm trước tôi từng nhìn thấy, chỉ đơn giản là bảo kiếm kim ngân do Thiên Tử ban cho. Sau này lại bị Bạch sư gia chuyển đi, tiếp đó lại được tôi hóa thân thành Thông Thiên tiên giả chuyển về. Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì.

    Tôi mở cửa ra, nhìn ánh sáng lấp lánh từ những viên ngọc mà thở dài. Những bảo vật này vào thời đó vốn đã là một thứ xa xỉ hiếm có, trải qua dòng lịch sử thì càng trở nên vô giá. Tiền tài và trường sinh chính là căn nguyên của tai họa. Bạch sư gia xinh đẹp nhưng hiểm độc. Hắn không yêu bất luận kẻ nào, nửa phần cảm tình cũng không có, chỉ biết vận dụng năng lực Linh Môi phục vụ bản thân, thậm chí còn nguy hại cả Tiết Vân.

    Tôi không biết đám bảo vật biến hóa đa dạng này có gì tốt. Trên thật tế, tôi trải qua rất nhiều chuyện và đã trở thành thần, sớm không còn để ý để mấy vật ngoài thân nữa. Ánh mắt tự do tự tại liếc quanh căn phòng dừng trước cái bàn loang lổ. Tôi đi tới, quan sát lớp bụi đóng trên mặt hòm, trong lòng hiện lên vẻ kinh ngạc.

    Trước khi rời khỏi thời không, tôi đã sớm thăm dò triệt để Linh Vương phủ nhưng không hề biết trong căn phòng chứa bảo vật lại có một thứ như vậy. Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng mở nó ra.

    Vốn dĩ tôi tưởng sẽ nhìn thấy châu bích bảo thạch độc nhất vô nhị gì đó nhưng sau khi mở nắp hòm ra, đập vào mắt tôi là một bộ quần áo vải thủ công cũ kĩ. Tôi nhìn đến xuất thần, sau đó liền nhận ra đây là bộ đồng phục học sinh Trung Hoa tân thời, thiết kế rất hiện đại, có cả túi và cúc áo xinh đẹp. Tôi cầm nó lên, phát hiện dưới đáy hòm còn rất nhiều vật đặt chỉnh tề, vài cái bát tôi đã từng dùng, vài cái ly rượu tôi đã từng nếm, với rất rất nhiều vật lặt vặt khác nhau.

    Thời điểm khép nắp hòm lại, nước mắt tôi chực rơi lã chã.

    Tôi dường như nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt suốt một ngàn năm lịch sử của cương thi Vương Gia. Mỗi ngày không hoài để ý đến kim ngân bảo vật mà chỉ ngồi ngay ngắn tinh tế ngắm nhìn các đồ vật lặt vặt, tự trò chuyện một mình an ủi trái tim đã chết, vì chờ đợi mà khô héo dần. Trong lúc đó, bất luận có miễn cưỡng bao nhiêu lần, liều mạng quên đi sự thật cũng không thể thoát khỏi xiềng xích trồi lên mặt nước —Tiết Vân biến thành cương thi, ngay cả tiên tử cũng không thể cứu vớt được, triệt triệt để để thành cương thi.

    Đi tới tiểu ốc Tống Chí Lương ở tạm. Lúc này hắn đang ngủ trưa, tiếng ngáy vang như sấm, khuôn mặt vô tội hồng nhuận dị thường, thần sắc lúc ngủ say cũng an nhiên vô cùng, nhìn kĩ lại thì trông béo hơn nhiều. Tôi vốn định ngồi đợi hắn tỉnh lại nhưng tiếng ngáy như sấm rền thật sự rất đáng ghét, liền tiến lên vỗ vỗ vai hắn. Nhìn hai mắt mông lung hé ra: “Chí Lương, còn không mau mở mắt xem ai đến này.”

    Tống Chí Lương ngáp một cái, dường như còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp: “Tiểu thiếu gia tự phụ của Đường gia chứ ai… Hả? …A!” Hắn rốt cuộc thanh tỉnh, khiếp sợ xen lẫn vui mừng nhìn tôi êm đẹp ngồi trước mặt, lâu sau mới lấy lại được tinh thần, giật mình ngồi dậy: “Thằng bạn học, cậu rốt cuộc đã trở lại!”

    Tôi gật đầu, tay chỉ vào cái bụng tròn vo của hắn, nói: “Nếu bộ dáng này của cậu bị chị dâu thấy, nhất định sẽ cười đến mức không dậy nổi.” Dứt lời, hắn nhớ thân thể gầy của mình lúc trước, không khỏi phát ra tiếng thở dài.

    “Chị dâu của cậu… Aiz…” Được cương thi Vương Gia nuôi dưỡng vài ngày cũng không khiến Tống Chí Lương quên mất việc trở về nhà. Không vội hỏi tôi chuyện xảy ra, hắn sầu mi khổ kiểm dựa vào cửa sổ nói: “Tính đến nay, Mĩ Phượng đã đủ tháng sinh đứa nhỏ. Chiến sự không biết đã tiến triển thế nào, chúng ta vẫn còn đợi ở nơi thôn sơn hẻo lánh này. Lỡ như cương thi Vương Gia không muốn thả người…”

    Tôi vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu xuống núi.”

    Tống Chí Lương sửng sốt hồi lâu. Cẩn thận đánh giá trang phục bất đồng giữa tôi và hắn, đầu óc thông minh cộng với kinh nghiệm ở cùng với tôi đã đoán được vài phần tình trạng hiện tại, do dự nói: “Hết thảy đã chấm dứt?” Thấy hắn không hỏi nhiều, tôi đem chuyện liên quan về thân phận Thông Thiên tiên giả nuốt trở vào, thở dài đáp: “Có lẽ vậy.”

    Đối với cậu, tất cả đã kết thúc. Nhưng đối với tôi, đó là một hành trình xa xa không thấy điểm dừng.

    Mỹ nhân cương thi trong Linh Vương phủ mang đồ ăn đến, tôi và Tống Chí Lương lấp đầy bụng. Xử lý tốt đồ dùng trang phục, sau đó cùng nhau đi xuống chân núi. Đằng sau, Thực Nhân Thôn đã bước vào thời điểm cuối ngày. Mặt trăng thê lương chiếu rọi mang theo cảm giác ấm áp. Ngọn đèn ảm đạm xa xa sâu trong rừng hiện ra mấy cái bóng nhảy nhót. Tiết Vân không đi tuần thôn cho nên cương thi đi một cách không mục đích, nhóm thủ vệ thì đang nghỉ ngơi ở Vương phủ.

    Vốn Tống Chí Lương vô cùng hoảng sợ khi nhìn tướng mạo xấu xí của đám cương thi nhưng thấy tôi có vẻ thong dong nên cũng dần thả lỏng, sóng vai đi ngang qua chúng nó. Mao Cương và Khiêu Cương nhìn thấy tôi đều ngơ ngác đứng lại, giống như đang cúi chào tiên tử của chúng nó. Tôi cẩn thận đếm, phát hiện số lượng cương thi so với ngàn năm trước, chắc chắn đã thiếu mất rất nhiều.

    Đám hộ vệ võ công cao cường khi còn sống, đều tiến hóa thành Mao Cương lợi hại nhất ở đây. Bọn nó tuy lợi hại, nhưng lợi hại hơn chính là Thông Thiên tiên tử. Mà Thông Thiên tiên tử chính là tôi. Cho nên tôi liền trở thành tiên tử của cương thi.

    Mỹ nhân sườn núi Hương Hồn nghe tiếng người tới, đều rụt rè lộ ra cái đầu nhìn chúng tôi. Hai tròng không có mắt, chỉ còn trống rỗng và vắng lặng ngàn năm.

    Bởi vì công pháp Bạch sư gia tu luyện không thể dính tới nữ nhân, cho nên các cô nương tuẫn táng thoát khỏi vận mệnh bị nhóm văn nhân cắn nuốt máu thịt, tiếp tục sinh tồn lâu dài với Dự Tây. Tiết Vân vốn không phải ác nhân, chưa từng giết chết các nàng, đối đãi giống như A Hương. Bởi vì máu loãng còn chưa kịp phân hủy đã trở thành mỹ nhân cương thi, cho nên các nàng chưa từng đánh mất hồn phách. Bởi vậy nơi náo nhiệt nhất trong Thực Nhân Thôn, chính là đám nữ nhi ở sườn núi Hương Hồn.

    — Rốt cuộc tôi nên cứu vớt những cương thi đã lâu không hưởng thụ qua ánh sáng Dương Gian – những người thân cận, bề tôi trung thành với Tiết Linh Vương như thế nào?

    Đáp án hiện lên rất rõ ràng. Phải do Thông Thiên tiên tử đến siêu độ cho chúng nó, mang hồn phách của lũ quỷ hồn cô đơn, những cô nương công tử ở thời dân quốc loạn lạc đầu thai chuyển thế.

    “Nghị Minh, cậu thật sự không đi?” Tống Chí Lương đứng kế bia đá Thực Nhân Thôn, trên đầu đầy bụi đen, thần sắc nhìn về phía Linh Vương phủ có hơi phức tạp. Giọng nói khuyên bảo cũng thay đổi âm điệu, ẩn ẩn mang ý cầu xin.

    “Bây giờ không thể đi, cậu thay tôi nói với Đường gia rằng tiểu thiếu gia tạm thời chưa thể trở về.” Tôi biết hắn lo lắng cho tôi nhưng khó khăn lắm mới thoát ra được vòng tuần hoàn, trách nhiệm của Thông Thiên tiên giả còn chưa hoàn thành, sao có thể rời đi được?

    Tống Chí Lương trầm mặc hồi lâu.

    “Nhưng Tiết Linh Vương sắp không được. Nếu cậu ở lại nơi này chỉ bị liên lụy mà thôi.” Vào lúc lời nói sâu kín bay vào trong màng nhĩ, tôi mơ hồ nhận ra một tia cổ quái. “Tiết Linh Vương sắp không được?” Tôi quay đầu mờ mịt nhìn hắn, nhíu mi nói: “Chí Lương, cậu nghe thấy những lời nói sai trái như vậy từ đâu?”

    Trong nháy mắt nhìn thấy hình dáng hắn, hô hấp tôi đột nhiên đình trệ.

    Bạch sư gia bộ dáng ác quỷ mỉm cười yêu dị, vòng tay qua eo tôi, đầu lưỡi đen thui liếm lên vành tai tôi.

    “… Tôi nói y sắp không được, thì chính là không được.”

    Thuộc truyện: Cương thi vương gia