Home Đam Mỹ Cửu Môn Ký Sự – Chương 127

    Cửu Môn Ký Sự – Chương 127

    Thuộc truyện: Cửu Môn Ký Sự

    Không lâu sau thân ảnh của Tam Thốn Đinh từ từ xuất hiện từ trong mộ đạo.

    Sắc mặt Chung Thanh khó nén vẻ mệt mỏi, cũng may trên người không có vết thương nào lớn, nhìn thấy Ngô Lão Cẩu thật sự bình yên vô sự, rõ ràng thở nhẹ ra một hơi. Hắn vốn là người thông minh, sau khi chào hỏi Trương Khải Sơn, liền nhanh chóng đưa Tam Thốn Đinh cho Ngũ gia.

    Nhiều ngày Ngô Lão Cẩu không gặp được tiểu tử kia, vừa xoa lông vừa có loại cảm giác xa cách tam thu. Tam Thốn Đinh vô cùng thân thiết liếm liếm tay y, sủa một tiếng, ngược lại rất có tư thế của chủ nhân.

    Bây giờ ba người trò chuyện cũng không cần khách khí và giấu diếm gì, đơn giản nói qua một chút về tình hình gần đây, lúc nói đến chuyện địa cung dưới chủ mộ thất, xét thấy tình hình chiến đấu mấy ngày nay căng thẳng, nhất trí quyết đỉnh rời khỏi đây trước, rồi mới tính sau.

    Đợi bọn họ ra khỏi đạo động, khiến Ngô Lão Cẩu ngoài ý muốn chính là, y phát hiện người đang chờ bên ngoài chính là Trương Ngọc Lân.

    Hình như cánh tay trái của hắn bị thương nhẹ, nhưng sắc mặt cũng không tệ.

    Từ khi qua lại với nhau trong lần tác chiến ở Từ Châu, Ngô Lão Cẩu tư nhận quan hệ của mình và Trương Ngọc Lân cũng tốt hơn, nhưng không thể nói rõ thân cận bao nhiêu. Bất quá, hiện tại thấy bọn họ cùng nhau an toàn rời khỏi, y cảm thấy vẻ tươi cười trên mặt Trương Ngọc Lân không giả tạo chút nào.

    Có lẽ, nhiều ngày qua đều phải thấy người bên cạnh phải chết, bây giờ nhìn thấy người sống, mọi người cũng vui vẻ. Hơn nữa, nếu lần trước Trương Ngọc Lân và Chung thanh cùng đến thăm y, mặc kệ dự tính ban đầu là gì, ít nhiều cũng chứng minh quan hệ của hai người bọn họ không tệ lắm.

    Trong lòng Ngô Lão Cẩu cho rằng, người có thể khiến cho Trương Khải Sơn coi trọng không nhiều lắm. Chung Thanh là một.

    Mà người có thể làm bằng hữu với Chung Thanh, tất nhiên cũng sẽ không quá kém.

    Rất nhiều lúc, ngôn ngữ không phải là phương thức biểu đạt tốt nhất, người càng thân cận, thậm chí một cái gật đầu hay một nụ cười cũng có thể biểu đạt rõ ràng lời muốn nói.

    Trương Ngọc Lân không tính như người thích nói nhiều, chờ ba người bọn họ ra khỏi đạo động, hắn cũng không giải thích gì thêm, sau khi gật đầu chào hỏi lẫn nhau xong, chỉ báo cáo cho Trương Khải Sơn, theo tình báo mới nhất cho biết tiếp viện của quân Nhật đã gặp khó khăn, sư đoàn 106 của địch đã phân tán khắp các ngọn núi lớn trong Vạn Gia Lĩnh, bên trên đã hạ lệnh cho chúng ta trong mấy ngày này phải dùng chiến thuật du kích vây khốn quân địch trong Vạn Gia Lĩnh, chờ bọn hắn sức cùng lực kiệt là lúc tiêu diệt toàn bộ.

    Sau khi Trương Khải Sơn trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Chỉ sợ không đến mười ngày, bên trên sẽ truyền lệnh tổng tiến công. Quân ta đang nắm giữ chiến khu này, mấy ngày tới phải chuẩn bị tốt để cùng chiến đấu với địch.”

    Sự thật chứng minh, Trương Khải Sơn luôn đoán rất chuẩn.

    Quân đoàn tác chiến chủ lực đầu tiên hành quân mấy ngày liên tiếp tiến đến Trường Lĩnh, Bối Khê Phố, mõm núi Sư Tử và những núi lớn trong Vạn Gia lĩnh để chuẩn bị chiến đấu kịch liệt với sư đoàn 106. Dù quân Nhật có được trạng bị vũ khí hoàn hảo, tận lực chém giết mở một đường máu ở hướng đông, nhưng gần đây khí hậu ẩm ướt không tốt cho sức khoẻ, sau khi nhiều binh lính bị thương, lại xuất hiện bệnh tiêu chảy và nổi mẩn ngứa; thứ hai là không rõ phương hướng, la bàn lại không nhạy lên lạc đường nhiều lần, phi cơ trên không trung cũng không có cách nào đưa đồ dùng cứu viện xuống đúng nơi, sĩ khí đã hạ.

    Quân ta vừa đoạt lại được Đỉnh Kỳ Lân, sau khi thành công bao vây quân địch, sĩ khí tăng vọt, mấy ngày nay liên tiếp đánh bại quân Nhật, có một lần bức quân Nhật đến bên đỉnh núi phía đông và phía bắc, thương vong thảm trọng.

    Lão Vương đã nhiều ngày không thể tham chiến vì bị thương, chỉ nhìn thấy mỗi ngày càng có thêm nhiều thương binh mới, cảm thấy hận bản thân bị thương quá sớm, không thể tiếp tục quyết một trận tử chiến với giặc.

    Ngày trước thương binh nhiều lắm, không đủ nhân viên chăm sóc, Đại Đầu tạm thời lên chức hộ lý. Cũng may hắn thông minh, học gì cũng mau, giúp được nhiều việc.

    “Không biết bọn Ngô đại ca thế nào rồi.” Hắn vừa giúp một vị chiến hữu băng bó, vừa ngẩng đầu nói chuyện với Lão Vương.

    “Tiểu tử kia mệnh lớn, lão Diêm Vương cũng không dám tuỳ tiện tìm y.” Lão Vương nói, nhảy một chân qua giúp Đại Đầu lấy băng vải.

    Ngày ấy lúc nhìn thấy Ngô Lão Cẩu, hắn giống như là thấy quỷ, sau đó nặng nề vỗ vỗ vai đối phương, thiếu chút nữa là rơi nước mắt, lại lập tức quay đầu sang một bên, chỉ nói là bị cát bay vào mắt, tiểu tử cậu hại tôi con mẹ nó suýt đi tìm lão diêm vương kéo cậu quay về rồi.

    Nói tới nói lui, ngày đó mọi người khó khi ngồi cười nói với nhau một lúc. Từ khi bắt đầu tác chiến vẫn chưa gặp được y nữa, mỗi ngày chỉ nhìn thấy những thương binh không giống nhau được đưa vào khu chữa bệnh, mỗi lần như vậy Lão Vương đều chú ý xem có người quen trong đó không. Kỳ thật hắn cũng không thể nói rõ là hy vọng hay không hy vọng gặp phải người quen, có thể nhìn thấy thì chứng tỏ người còn sống, không gặp thì chứng tỏ người không bị thương. Nhưng không ai biết, cái chết khi nào sẽ đến với họ.

    Đương nhiên, lúc này Ngô Lão Cẩu không hề biết hai vị chiến hữu đang quan tâm đến mình. Lúc đó, quân đoàn 74 của y vừa nhận được lệnh triển khai tổng tiến công sư đoàn 106 của địch.

    Trương Khải Sơn dẫn đầu sư đoàn 51 phụ trách chiếm lại phía bắc Trường Lĩnh và phía đông Đỉnh Trương Cổ.

    Nhưng mà, độ gian khổ trong quá trình tác chiến vẫn vượt qua dự đoán ban đầu.

    Giống như dự đoán lúc trước của Trương Khải Sơn, quân địch vì bảo vệ cho đỉnh núi này, phái gấp đôi binh lực lên Trường Lĩnh, lần đầu sử dụng quân nhảy dù, tăng thêm viện binh. Lại thêm địa thế hiểm yếu của Đỉnh Trương Cổ, dễ thủ khó công. Khi tiến công, mức độ thảm thiết khi chiến đấu còn tệ hơn trước, nhưng ngoại trừ việc thi thể địch ta tăng vô số dưới chân núi, thì vẫn chưa thể thành công đoạt lại trận địa.

    Cái gọi là binh quý thần tốc, Trương Khải Sơn hiểu rõ, bọn họ không có thời gian.

    “Đỉnh Trương Cổ là đỉnh núi nằm ở cực động của Vạn Gia Lĩnh, rất quan trọng đối với địch, bọn họ sẽ dùng hết toàn lực phá vòng vây. Chỉ có chiếm lại được ngọn núi này, mới có thể khiến cho trận địa phòng ngự của sư đoàn 106 sụp đổ.”

    Trong phòng tác chiến, Trương Khải sơn chỉ Đỉnh Trương Cổ trên tấm bản đồ, trong lời nói mang theo quả quyết dứt khoát và lộ rõ tài năng: “Trên đời không có ngọn núi không thể tiến công, chỉ có binh lính không thể leo núi.”

    Đêm đó, lúc Ngô Lão Cẩu biết được phương án tác chiến mới, Trương Khải Sơn đã chọn ra xong một danh sách đội cảm tử.

    Kỳ thật, phương án tác chiến mới cũng không có gì mới lạ, bất quá thắng được chỗ hiểm độc, giá trị chỗ tốc độ. Nói cách khác, ngày mai trong khi quân đội tiến công chính diện, một đám binh lính do Trương Khải Sơn tự dẫn dắt, sẽ đánh lén tại mặt trái Đỉnh Trương Cổ ít người qua lại, chiếm được lợi thế tiến công hai mặt. Đám *** binh này lấy ít địch nhiều, một khi đánh lén thất bại, toàn quân bị diệt, đều phải chết không còn nghi ngờ.

    “Danh sách kia, thêm tôi nữa.” Y tìm thấy Trương Khải Sơn, nhìn hắn nói. Sao y lại không biết nguyên nhân Trương Khải sơn không đưa tên y vào trong bảng danh sách đội quân cảm tử, bất quá đó chỉ là suy nghĩ cá nhân trong lòng người đó mà thôi.

    Trương Khải Sơn nhìn người đối diện, bỗng nhiên khe khẽ thở dài, “Lúc trước, cậu không nên ở lại chiến trường này.”

    Ngô Lão Cẩu không nói gì.

    Trực giác của y cho biết trận chiến lần này sẽ không giống với những trận khác, một trận sinh tử, còn nguy hiểm hơn ác đấu. Không biết vì sao, trong lòng y khi đó liền hiểu được nguyên nhân vì sao mình muốn ở lại nơi này.

    Chỉ vì trên chiến trường này có người mà y lo lắng, và niềm vinh quang khi hai người có thể cùng nhau sánh vai chiến đấu.

    Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Trương Khải Sơn: “Muốn chết, cùng chết.”

    Thuộc truyện: Cửu Môn Ký Sự