Home Đam Mỹ Cửu Môn Ký Sự – Chương 149: Pn8: Thất tịch (thượng)

    Cửu Môn Ký Sự – Chương 149: Pn8: Thất tịch (thượng)

    Thuộc truyện: Cửu Môn Ký Sự

    Kỳ thật Phật Gia không ngờ một người ngày thường có tính tình tuỳ tiện như Ngũ gia mà lại nhớ rõ cái ngày thất tich vốn chỉ có các thiếu nữ mới lớn quan tâm đến.

    Tuy rằng theo tình hình thực tế mà nói, thật ra Ngũ gia là một người rất cẩn thận. Giống như lần trước Phật Gia mang theo mấy mảnh đạn ghim trên người về, ở nhà dưỡng thương hơn nửa tháng, may là chưa chết. Vì thế, từ đầu đến cuối đều là Ngũ gia cẩn thận hầm canh cá suốt nửa tháng, vết thương cũng tốt hơn nhiều, từ đó về sau người nào kia cũng chỉ chấp nhận canh cá mà Ngũ gia làm.

    Nhưng dù sao đi nữa, chiếu theo lẽ thường thì Ngũ gia nhất định không thể có liên quan gì đến ngày thất tịch được —- Trừ khi, y bị người ta gạt.

    A, đương nhiên, những lời này Bát gia nhất định sẽ không đồng ý.

    Hắn chỉ thừa nhận, bản thân ‘không cẩn thận’ lừa Ngũ gia một chút mà thôi.

    A, đương nhiên, những lời này Ngũ gia cũng nhất định sẽ không đồng ý.

    Y chỉ thừa nhận, bản thân ‘cam tâm tình nguyện’ bị lừa một chút mà thôi.

    Chuyện phải quay lại một ngày trước.

    Hiện giờ thế đạo không yên mọi người đều cảm thấy bất an. Dù cho chiến tranh bao trùm, cách bọn họ tám dặm đâu đâu cũng là một cái ao nước đục. Dựa vào thân thủ của Phật Gia mà lại trọng thương như vậy, tuy nói là vì đao kiếm không mắt thế sự vô thường, nhưng rất dễ dàng nhận thấy vấn đề ở đâu.

    “Chẳng lẽ gần đây RP (vận may) giảm rồi?” Ngũ gia tỏ ý những câu từ thế này y sẽ không tự miệng nói ra, nhưng vì biên kịch cưỡng chế để tăng tiền nên đành phải phối hợp.

    Nói ra, sự tình thật sự rất đơn giản.

    Đầu tiên, nếu chín người Lão Cửu Môn tập hợp uống rượu, như vậy có thể ở lại cuối cùng để phân cao thấp với Phật Gia, Tứ gia bình thường đánh nhau không ngớt lại giống như bị nghiện mà bám lấy Lục gia, còn có Thất cô nương yếu đuối như liễu rũ trước gió.

    Sự thật chứng minh, đừng xem thường nữ nhân trên bàn rượu. Sau một hồi đánh giá, cuối cùng người có tửu lượng tốt nhất lại chính là Hoắc Tiên Cô,

    A, Cửu gia bình thường nhìn nhã nhặn không thuộc trường phái uống rượu, trên thực tế, có thể làm một người làm ăn buôn bán giỏi, tửu lượng của Cửu gia thật ra cũng tốt lắm.

    Còn Nhị gia hả? Bản lĩnh giả say của hắn giỏi hơn bất kỳ ai, các người cho là ‘quý phi tuý tửu’ chỉ là luyện chơi sao?

    Đương nhiên, Tam gia và Bát gia dường như chưa bao giờ uống rượu, bất quá, có ai dám ép rượu hai người họ? Người thì sợ bị chém, người thì sợ bị ám.

    Cho nên, xét đến cùng, người có tửu lượng kém nhất thật ra chính là người luôn làm bạn với chó – Ngũ gia.

    Nhưng tửu lượng không phải là thứ mà người có thể định đoạt a.

    Nhưng tửu phẩm(nhân phẩm sau khi say) không tốt thì lại là vấn đề cá nhân.

    May là, tửu phẩm của Ngũ gia không tồi.

    Không ồn, không nháo, không đánh nhau, không ẩu đả.

    Khuyết điểm duy nhất chính là, miệng nói không dừng được. Chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, từ trời cao cho tới biển rộng, từ trời nam cho tới đất bắc, lại từ chân trời cho tới góc bễ.

    Vì thế, Bát gia bị quậy phá suốt nửa ngày nhịn không nổi nữa.

    “Ngũ gia, biết ngày mai là ngày gì không?”

    Ngũ gia sửng sốt nửa ngày mới nhớ a ngày mai là ngày 7 tháng 7, nhất thời bừng tỉnh: “Còn bảy ngày nữa là tới rằm tháng bảy, ngày ma quỷ xuất thế, ngài xem chúng ta nên chọn chỗ nào để hạ đấu mới tốt?”

    Cố nén oán niệm ‘Ngài đó, ngoài nuôi chó ra thì chỉ biết đấu đấu’ trong lòng, Bát gia vẫn tươi cười: “Ngày mai là đêm thất tịch. Ta tính rồi, mấy ngày trước Phật Gia dính nạn gặp máu là bởi vì oán hận chất chứa quá sâu. Mạng của ngài lại có thể phá, cho nên ta nghĩ ngài có thể đè được nó.” (Ý là đè cái vong xui xẻo nha mấy thím, không phải ….)

    Ngoài ý muốn chính là, Ngũ gia đột nhiên trầm mặc.

    “Nói rõ trước, không có chút nguy hiểm nào đâu.” Bát gia thấy y do dự, nói tiếp.

    Ai ngờ, Ngũ gia bỗng nhiên lẳng lặng nói: “Chỉ cần ngài có biện pháp, cho dù là mạo hiểm lớn thế nào, tôi cũng sẽ đồng ý.”

    Bát gia ngớ ra một hồi, híp mắt cười nói: “Ây, cũng không phải là hoàn toàn không có nguy hiểm. Chỉ là cần ngài chịu khó hợp tác một xíu xíu.”

    Một giờ sau.

    Tiếng quần áo lã chã rơi.

    “Lão Bát, ngài xác định là như vậy không sao?”

    “Không vấn đề.”

    “Ê, Tiểu Cửu cậu muốn cười thì cười đi, mắc nghẹn vậy không khó chịu à?”

    “Quả nhiên rất oai phong thần vũ.”

    Nếu là bình thường, Ngũ gia nhất quyết sẽ không mặc loại quân trang bó tay bó chân này.

    Nhưng trong cơn say lại thêm sự xúi giục của người khác nên chỉ số thông minh giảm đi rất nhiều, đồng thời, theo như Bát gia cổ vũ thì ‘Trong Cửu Môn chỉ có Phật Gia là quân, ngài lại là trộm, lí đại đào cương (bỏ cái nhỏ để lấy cái lớn), mặc bộ đồng phục này vào ngày thất tịch, có thể thay hắn tránh né tai nạn. Hẳn là, sẽ không khiến cho bản thân toàn thân nổ tung mà chết này nọ’, cuối cùng đã mặc bộ quân trang này vào rồi.

    Nhưng không thể không nói, cây dựa vào vỏ, người dựa vào quần áo. Sau khi mặc bộ đồng phục này vào, cả người đều cảm thấy oai phong lẫm liệt hơn nhiều, bất quá vẫn là bộ dạng thư sinh như trước kia thoải mái hơn —– đây là nhận xét của Tiên Cô.

    Lúc nhìn thấy Ngũ gia, Phật Gia cũng chưa nói gì, chỉ là, siết chặt cái chén trên tay.

    Ngũ gia đang buồn bực chẳng lẽ vì đối lập giữa hai người, mình quá anh tuấn, nên, hắn buồn bực? [A, Ngũ gia ngài rất khiêm tốn, đây hoàn toàn không có khả năng đâu 눈O눈 ]

    Vì thế, cho đến chiều, Ngũ gia mới chính thức hiểu được, theo như lời Bát gia bảo ‘ hoàn toàn không có nguy hiểm gì’ ý là chỉ ‘nguy hiểm đến từ bản thân Phật Gia’. Và, phản ứng của Phật Gia lúc ấy rõ ràng là đang rất vất vả chịu đựng xúc động muốn chất vấn tại chỗ.

    “Cậu cho là, mặc bộ đồng phục này cho ai xem?” Đối mặc với Phật Gia đang ép sát từng bước, Ngũ gia đột nhiên phát hiện dù cho mình có mặc bộ đồ này cũng không thể chống đỡ cường khí của người này.

    “Đêm thất tịch, cho nên cho ngài xem?” Sau đó, rốt cuộc cũng tìm về được chỉ số thông minh của mình, “Tôi, để tôi đi thay cái này.”

    Đưa tay chặn ngang người đang định rời đi, “Cậu đã thích, vậy đêm nay không cẩn phải cởi. Đêm thất tịch năm sau, nhớ phải mặc lại lần nữa.”

    Thuộc truyện: Cửu Môn Ký Sự