Home Đam Mỹ Đại Địa Chủ – Chương 189: Lời đồn

    Đại Địa Chủ – Chương 189: Lời đồn

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ

    Chuyện mở tiệm vải ở Hồng Châu vẫn cần chuẩn bị một chút. Trước khi Xương Châu còn chưa ổn định, An Tử Nhiên tính toán tạm thời giao cho Trương Hà đi làm. Trương Hà được ân huệ của Phó Vô Thiên, trong lòng vẫn muốn giúp hắn làm chuyện gì đó, mà người khác lại cho rằng hắn là người của Phó Vô Thiên nên không cần lo lắng hắn sẽ thọc phải rắc rối gì.

    Một tấm vải có thể chỉ có một màu và có thể có nhiều màu. Tấm vải chỉ có một màu gọi là vải thuần sắc.

    Muốn tấm vải có nhiều màu thì có hai cách, một là in màu lên tấm vải, hai là nhuộm sợi dệt rồi dệt thành vải vóc, cách này gọi là sắc dệt.

    In hoa chia làm in thủ công cùng in máy. In thủ công thì có thể áp dụng chứ in máy ở thời không này là không có khả năng thực hiện được, cho nên cơ bản chỉ có thể in thủ công. Vải bố cùng tơ lụa có nhiều màu sắc và hoa văn một phần là nhờ in hoa nên áp dụng lên vải bông cũng không khó, chỉ cần chuẩn bị chút là được.

    Sắc dệt yêu cầu người dệt có trình độ tương đối cao, An Tử Nhiên không dám qua loa, hắn thậm chí điều những công nhân quen thuộc với chuyện này đến Mai Huyện, vì bảo đảm không có vấn đề gì, hắn cũng tự mình đi đến Mai Huyện.

    Sáng này, An Tử Nhiên như mọi khi chuẩn bị ra ngoài. Phó Vô Thiên đã hai ngày không đi cùng hắn, hôm nay buông công việc trong tay cùng hắn ra ngoài.

    Mai Huyện không xa Lâm Huyện, ngồi xe ngựa chỉ cần nửa canh giờ, tiếng vó ngựa ‘lộc cộc, lộc cộc’ chạy về phía trước. Chiếc xe ngựa này của An Bình sơn trang, thường xuyên xuất hiện trên đường phố, mỗi ngày luôn có hai ba lần xuất hiện trước mặt mọi người, rất nhiều người đều nhận ra, sớm đã thấy nhiều không trách, nhưng hôm nay lại có không ít người nhìn thấy xe ngựa rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.

    An Tử Nhiên buông bức màn. Tiếng bàn tán bị tiếng vó ngựa cùng bánh xe lăn lộn bao trùm, hắn chỉ thấy vẻ mặt cổ quái của họ.

    “Làm sao vậy?” Phó Vô Thiên dựa vào vách xe, hắn không thấy tình huống bên ngoài, chỉ thấy Vương phi buông bức màn rồi nhăn mi, quan tâm hỏi một câu.

    An Tử Nhiên lắc đầu, “Không có gì, có thể là ảo giác đi.”

    Xe ngựa dừng trước Dệt Tâm xưởng. Có vài người tụ tập trước cửa, thấy xe ngựa thì sôi nổi đứng cách đó không xa, ánh mắt có chút khác thường.

    Phó Vô Thiên tiêu sái nhảy xuống, đảo mắt qua bốn phía, những người đó vội vàng thu hồi ánh mắt, khi hắn dời tầm mắt thì họ lại nhìn lại đây.

    Loại cảm giác này khi An Tử Nhiên xuống xe càng rõ ràng, từ lẳng lặng vây xem đến châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt khác thường ý hệt như lúc nãy An Tử Nhiên nhìn thấy, làm hắn lần thứ hai nhăn lại mi.

    “Chúng ta vào thôi.”

    Hai người tiến vào xưởng, thấy hai công nhân vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, một người trong đó lơ đãng ngẩng đầu rồi im bặt, người kia thấy hắn khác thường, khi thấy An Tử Nhiên thì miệng cũng lập tức bế khẩn.

    “Các ngươi đang nói cái gì thật hay giả?” Đi đến trước mặt hai người, Phó Vô Thiên đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

    Hai người hai mặt nhìn nhau, tầm mắt ngay sau đó dừng trên An Tử Nhiên rồi lập tức dời đi.

    Dị trạng của họ không thoát khỏi tầm mắt Phó Vô Thiên, “Nói!”

    Hai người đùn đẩy nhau, đều không muốn mở miệng, thấy Phó Vô Thiên lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, một công nhân mới do do dự dự mở miệng, “Sáng nay, tiểu nhân ở bên ngoài nghe được một chuyện kỳ quái…”

    Công nhân nói rồi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, liền căng da đầu nói: “Có người nói An công tử là…là…” Công nhân ‘là, là’ không ngừng, không nói nổi mấy chữ tiếp theo.

    Công nhân kia không chịu nổi, bật thốt lên: “Bọn họ nói An thiếu gia là hồng quan.”

    Phó Vô Thiên lập tức trầm mặt, tuy biết không phải chuyện tốt đẹp gì nhưng nghe thấy vậy vẫn thực ngoài ý muốn.

    Không khí dần lạnh xuốg, hai công nhân đều thấp thỏm, chuyện này không liên quan đến họ, nhưng họ sợ bị trách tội, sớm biết vậy thì họ sẽ không nói bậy, không ngờ lại đụng phải chính chủ, nam nhân nào biết mình bị nói như vậy đều sẽ không cao hứng.

    “Các ngươi từ đâu nghe nói?” Mở miệng là An Tử Nhiên, thanh âm của hắn thực bình tĩnh không khác gì ngày thường.

    Công nhân do dự một chút liền nói: “Rất nhiều người đều đang nói, hình như là từ ngày hôm qua, hôm nay truyền đi khắp Mai Huyện, tất cả mọi người đều đang nói An công tử là hồng quan trang chủ chuộc từ Nam Quán.”

    Nam Quán là tiểu quan quán rất nổi danh ở Đại Á, cơ hồ có chi nhánh ở khắp Đại Á, thanh quan cùng hồng quan ở đó cơ bản đều là tuyệt sắc mỹ nhân nên bá tánh cũng đều nghe nói.

    “Hồng quan là cái gì?” An Tử Nhiên hỏi, chưa bao giờ đến tiểu quan quán nên hắn không biết tiểu quan còn phân chia, hình như không giống tiểu quan bình thường.

    Nghe ra nghi hoặc của hắn, công nhân ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy hắn giống như thật sự không biết, nghĩ nghĩ liền giải thích: “Hồng quan là tiểu quan bán sắc đẹp cùng thân thể.” (Himeko: nói vậy thanh quan là bán nghệ hử?)

    “Không có việc gì, các ngươi đi làm việc đi.”

    Nghe thế, hai người lập tức chạy thật nhanh.

    Phó Vô Thiên vốn thực sinh khí nhưng một câu của Vương phi thành công dập tắt lửa giận trong lồng ngực hắn, Vương phi tuy bận bịu sự nghiệp nhưng lại rất ít khi giao tiếp với người trong thương hội, chỉ qua lại mấy nơi cố định, không nghe nói đến Nam Quán cũng thực bình thường.

    An Tử Nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên: “Ngài cảm thấy ta có sắc đẹp sao?” Từ khi hắn tiến vào thân thể này, chứng kiến một cơ thể vừa xấu vừa mập dần thay đổi, mỗi ngày đều nhìn một gương mặt từng chút từng chút biến hóa, thật sự không có cảm giác gì, hơn nữa hắn cảm thấy nam nhân anh tuấn soái khí mới đẹp, hắn hiện tại quá yếu.

    Phó Vô Thiên phát ra một tiếng cười trầm thấp, “Sắc đẹp của Vương phi vẫn luôn câu đến bổn vương thần hồn điên đảo, hận không thể……”

    “Hử?”

    Phó Vô Thiên không nói nữa, hắn cảm thấy nếu nói tiếp, buổi tối Vương phi sẽ đá hắn xuống giường.

    Vốn là chuyện làm người phẫn nộ, nhưng qua một đoạn đối thoại, không khí tức khắc biến mất, An Tử Nhiên vốn không tức giận, đã là lời đồn thì khẳng định là giả, tức giận thì chẳng phải sẽ làm người tung tin đạt được mong muốn? Hắn tương đối muốn biết là ai tung tin đồn, người này nói không chừng có thù oán với hắn.

    Hai người không ở lại xưởng lâu, không đến nửa canh giờ đã rời đi, ở xưởng có không ít công nhân đều nghe nói chuyện này, có người tin, có người không tin, nhưng bọn họ không nói trước mặt An Tử Nhiên, nếu chọc giận hắn, hắn bảo phường chủ đuổi việc họ thì làm sao bây giờ?

    Nói đến cùng, đa số vẫn tin lời đồn. Không thể trách họ được, có người có thân nhân làm việc trong An Bình sơn trang, bọn họ nghe nói hai người ở cùng một gian phòng, bằng hữu cũng không thân thiết tới mức đó, trước họ chỉ dám nghĩ trong đầu, bây giờ có lời đồn này, bọn họ liền không nhịn được.

    An Bình sơn trang

    Thiệu Phi trở về thời điểm mang theo tức giận đầy mình, thiếu chút nữa đá văng cửa cho bới giận, An Tử Nhiên còn tưởng Quản Túc lại khi dễ hắn, Thiệu Phi giải thích mới biết lại là tin đồn.

    “Những người đó nói hươu nói vượn.”

    “Đây là ác ý hãm hại, hơn nữa rõ ràng nhằm vào Vương phi, người này có thù oán với Vương phi.” Quản Túc đi vào, hắn nghĩ có thể là người ở Quân Tử Thành, nhưng mấy người đó không hề rảnh, căn bản không có tinh lực đối phó Phó Vương phủ, cho nên người truyền ra lời đồn rất có thể là người nơi này.

    “Chuyện này bổn vương đã phái Việt Thất đi điều tra, sẽ nhanh có kết quả, mặc kệ là ai, bổn vương sẽ bắt hắn trả giá cho hành vi này.” Phó Vô Thiên từng câu từng chữ nói, thần sắc ẩn ẩn có chút âm trầm đã lâu không xuất hiện.

    Hạ nhân trong sơn trang cũng nghe nói chuyện này, sôi nổi thảo luận. Kha Vũ bởi vì ngày đó Tiểu Hồng phát hiện suy nghĩ nàng giấu sâu trong nội tâm nên vẫn luôn có chút thất thần, thời gian nghỉ ngơi cũng không đi đâu nên không biết chuyện này, cho đến khi nghe thấy được các hạ nhân khác nói chuyện…

    “Các ngươi đang nói cái gì?” Kha Vũ khiếp sợ nhìn hai nha hoàn đamg thì thầm nói chuyện, hai người phát hiện là Kha Vũ, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải trang chủ.

    Một nha hoàn ngữ khí không phải thực tốt nói: “Không liên quan đến ngươi.”

    Kha Vũ nhân duyên tốt nhưng không có nghĩa ai ai thích nàng.

    Nha hoàn còn lại kéo tay áo nàng. Hai người không để ý đến Kha Vũ, đi luôn.

    Khi Tiểu Hồng tìm thấy nàng, thấy Kha Vũ ngốc ngốc đứng trong sân, thất hồn lạc phách hệt như mấy ngày trước, lập tức nghĩ đến lời đồn ở bên ngoài, thở dài một hơi.

    “Kha Vũ, ngươi cùng thiếu gia là không thể có kết quả, vẫn nên hết hy vọng đi.”

    Kha Vũ rốt cuộc có phản ứng, nàng đột nhiên bắt lấy cáng tay Tiểu Hồng, lẩm bẩm: “Tiểu Hồng, ngươi nói… Ta nói là nếu, nếu hắn thật sự là tiểu quan, có phải hay không một ngày nào đó sẽ bị…bị trang chủ ghét bỏ?” Nam Quán nổi tiếng đến cô nương thanh thanh bạch bạch như nàng cũng từng nghe nói, đương nhiên cũng nghe nói tiểu quan thông thường đều không có được hạnh phúc, cho dù có người ra giá cao chuộc bọn họ từ Nam Quán, nhưng họ chung quy là nam nhân, không có khả năng lâu lâu dài dài.

    “Ngươi điên rồi?” Tiểu Hồng nghe thế tức khắc sợ tới mức che miệng Tiểu Hồng, “Mấy lời này ngươi chỉ nên nghĩ trong lòng thôi, tuyệt đối không thể nói ra, bị ai nghe thấy thì xong đời.”

    “Nhưng… Nhưng mà đây là lần đầu tiên ta…” Thích một người……

    Từ khi hiểu rõ tâm ý của mình, trong đầu Kha Vũ thường hiện lên thân ảnh An Tử Nhiên, mỗi khi nghĩ đến, nàng lại thích hắn nhiều hơn một chút, dù hắn đã từng nói những lời làm nàng khổ sở, nhưng nàng biết hắn nhất định là muốn tốt cho nàng, cho nên nếu hắn thật là tiểu quan, nàng cảm thấy mình sẽ không để ý.

    Hai người không phát hiện đối thoại của họ bị Thiệu Phi cùng Quản Túc đang trên đường trở về phòng nghe thấy.

    Như nghe được chuyện thần kỳ gì, Thiệu Phi há hốc miệng cơ hồ có thể nhét vừa quả trứng gà, Tiểu Hồng kéo Kha Vũ đi, hắn mới phản ứng lại, “Ta không nghe lầm chứ, nha hoàn Kha Vũ này chờ mong Vương phi bị Vương gia ghét bỏ, đầu óc nàng có phải có bệnh không?”

    Quản Túc nhìn hắn một cái, “Muốn biết thì đi hỏi nàng.”

    Thiệu Phi trợn trắng mắt, “Ta mới không đi, bị lây bệnh làm sao bây giờ?”

    “Không sao, lấy độc trị độc là sẽ không có vấn đề.” Quản Túc vỗ vai hắn, an ủi.

    “Lấy độc trị độc?” Thiệu Phi không hiểu.

    Quản Túc thở dài: “Mấy đề tài cần chỉ số thông minh cao ngươi không cần hiểu, ngươi chỉ cần biết dù ngươi bị lây bệnh thì cũng sẽ không làm sao, ta lấy nhân cách ra đảm bảo.”

    Thiệu Phi nghe vậy, tuy vẫn không hiểu nhưng hắn biết nhất định không phải lời hay, vỗ rớt tay Quản Túc, hừ hừ: “Ngươi còn có nhân cách sao?” Nói xong liều ngạo kiều chạy lấy người.

    Quản Túc thất thanh cười rộ lên, tiểu tử này không còn bộ dạng ngu đần như trước, thay đổi không ít, nhưng hắn vẫn thích, hoặc là nói càng thích như bây giờ, xem ra hắn phải nỗ lực hơn để lừa Tiểu Phi lên giường, hai người tuy cho nhau thấy cõi lòng nhưng Tiểu Phi vẫn phòng hắn như phòng tặc.

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ