Home Đam Mỹ Đại Địa Chủ – Chương 269: Bất tử?

    Đại Địa Chủ – Chương 269: Bất tử?

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ

    Chiến thuật biển người là chiến thuật nhất hao tổn, mỗi lần phát động sẽ có rất nhiều binh lính chết trên sa trường. Khi đó, đập vào mắt là thi thể chồng chất như núi, hình ảnh đồ sộ cực kỳ đáng sợ.

    Bình thường, chỉ những quốc gia có thực lực hùng hậu không sợ hao tổn mới dùng, tỷ như Tử Vi Quốc. Lúc trước, khi tấn công những tiểu quốc xung quanh, họ trực tiếp cậy mạnh lấy thịt đè người công hãm các quốc gia. Sức chiến đấu cường hãn làm rất nhiều quốc gia nghe tiếng sợ vỡ mật.

    “A!!!”

    Tiếng rống giận xông lên tận trời, đại quân đông như kiến cỏ xông về phía tường thành Đại Á. Họ giơ cao vũ khí chiến đấu, vẻ mặt dữ tợn vô cùng, trong mắt chỉ còn sát ý huyết tinh.

    Dưới chỉ huy của Địch Giải Dương, đại quân đã vọt đến chân tường thành, đao quang kiếm ảnh, một hồi chém giết bi tráng mở ra.

    Trên tường thành, Phó Vô Thiên chỉ huy binh lính nghênh chiến. Từng tảng đá từ trên tường thành nện xuống, một binh lính Dung Quốc đang leo lên bị rơi trúng đến đầu rơi máu chảy, từ cầu thang ngã xuống, sinh mệnh tại thời khắc này có vẻ đặc biệt không đáng giá.

    Chiến trường là nơi vô tình, mỗi trận thắng đều được xây nên từ thi thể. Trong mắt kẻ thống trị, vì thắng lợi, họ không tiếc chút hy sinh này.

    Cát vàng cuồn cuộn, che trời lấp đất, tro bụi dày nặng làm mờ mắt. Tiếng khúc gỗ lớn va chạm vào cửa thành không khiến họ dừng bước chân, xông lên phía trước Full thành sứ mệnh, chết dưới tường thành, lót đường cho người sau.

    Trên tường thành, binh lính Dung Quốc và Tử Vi Quốc giống như thằn lằn không ngừng nỗ lực leo lên, mồ hôi cùng máu tươi làm gương mặt càng thêm dữ tợn.

    Binh lính Đại Á cũng không lùi bước, đằng sau họ là cả quốc gia, nhất định phải kiên định bất di giơ đao trong tay chém về phía địch nhân, cho dù dâng lên tính mạng cũng không tiếc.

    Trên tường thành lại có một nơi quỷ mị khó tiến. Giơ tay lên, ‘răng rắc’, từng sinh mệnh mất đi hơi thở sự sống trong tay đối phương, dưới tường thành đã chất đầy thi thể.

    Dần dần, trong lòng binh lính nảy sinh ra sợ hãi. Khi họ ý thức được cái gì, họ đã theo bản năng tránh đi phần trung gian này, rời xa sát thần Đại Á. Bản tính của người vẫn là sợ chết, đứng trước địch nhân thực lực cường đại, bản năng chiến thắng hết thảy.

    “Mang cung tiễn của bổn vương tới.” Phó Vô Thiên mặt vô biểu tình nhìn địch nhân phía dưới, nói với người phía sau. Sát khí nùng liệt làm cả các tướng lãnh cũng có xúc động muốn run như cầy sấy, những người chưa từng được thấy thậm chí trừng lớn hai mắt.

    Có một binh lính cầm một cánh cung tới. Đó là thanh trường cung kim loại nặng 60kg, lực cánh tay không vượt qua 1000N là không thể cầm lên, đặc biệt là một tay.

    Đây là trường cung của riêng Phó Vô Thiên, có tên Hắc Vân cung, từ khi hắn được Phó Khiếu mang đến quân doanh được một năm thì bắt đầu mang theo. Trọng lượng vẫn không thay đổi, cho dù là hắn khi còn nhỏ dùng hai tay cũng không kéo nổi, Phó Khiếu cũng yêu cầu hắn mỗi ngày mang theo.

    Mười mấy năm đi qua, trọng lượng của trường cung đối với Phó Vô Thiên đã nhỏ đến không có ảnh hưởng quá lớn, thậm chí có thể dùng như cung tiễn bằng gỗ bình thường. Lần trước, hắn dùng chính thanh cung này bắn chết binh lính bảo hộ Trâu Ngọc Thanh.

    Nơi xa, Địch Giải Dương vẫn luôn không rời mắt khỏi Phó Vô Thiên, phát hiện hắn lấy ra Hắc Vân cung, sắc mặt hơi đổi, hắn không quên, Phó Vô Thiên đã dùng thanh cung này hạ gục rất nhiều tướng lãnh của Dung Quốc.

    “Tất cả cẩn thận!”

    Binh lính cầm khiên lập tức đi lên, dựng nên một tuyến phòng ngự.

    Cách đó không xa, Trâu Ngọc Thanh nhìn lên tường thành rồi run rẩy một chút, trong mắt chậm rãi hiện lên sợ hãi, trong đầu nhớ lại hình ảnh tên lính bị bắn chết. Nếu có mũi tên bắn trúng hắn, hắn cũng sẽ bước lên vết xe đổ của tên lính kia.

    “Tướng quân, không cần sợ hãi, mạt tướng sẽ ở bên bảo hộ ngươi.”

    Lý Nguyên biết Trâu Ngọc Thanh có khúc mắc. Tuy hắn không thích Trâu Ngọc Thanh, ở trên chiến trường cũng không phải là tướng lãnh tốt, còn bị địch quân làm cho sợ tới mức sinh ra bóng ma tâm lý, nhưng hắn lại không thể mặc kệ. Đột nhiên hắn có chút hối hận để người này tham gia trận chiến công thành lần này.

    Năng lực thừa nhận của Trâu Ngọc Thanh quá kém.

    ‘Vút’, tiếng xé gió xuyên thấu thân thể một người lính cầm khiên cách Trâu Ngọc Thanh không xa, đó là một mũi tên kim loại, cho dù có khiên cũng khó thoát cái chết.

    Lý Nguyên biến sắc. Khi hắn quay đầu, Trâu Ngọc Thanh đã sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt xám xịt. Cảm giác bất lúc nào cũng có thể bỏ mạng này hoàn toàn không phải thứ mà hắn có thể thừa nhận. Áp lực thật lớn làm hắn từ trên ngựa ngã xuống.

    Một tướng lãnh trẻ cứ như vậy bị chiến trường vô tình, bị Phó Vô Thiên giỏi công tâm kế làm hỏng.

    Lý Nguyên sợ hắn nói ra lời gì không thể vãn hồi, phải biết rằng tướng lãnh mất đi ý chí chiến đấu là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng liếc mắt ra hiệu với hai binh lính bên cạnh. Hai binh lính lập tức hiểu ý nâng Trâu Ngọc Thanh lui ra phía sau rời đi. Trâu Ngọc Thanh đã không thích hợp ở lại chiến trường.

    “Thật buồn cười, rõ ràng chính là phế vật!” Tướng lãnh Dung Quốc thấy vậy, lộ vẻ trào phúng, ấn tượng về Tử Vi Quốc tức khắc suy giảm mạnh.

    Dù họ biết Tử Vi Quốc không phái ra đại tướng chân chính, nhưng đứa trẻ ranh kia căn bản không xứng đứng trên chiến trường. Tử Vi Quốc không biết nghĩ gì mà lại phái ra một phế vật tố chất tâm lý cực kém, không bao lâu, chuyện này tất sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

    Địch Giải Dương là người duy nhất không để ý đến Trâu Ngọc Thanh. Hắn phát hiện, tiễn pháp của Phó Vô Thiên ngày càng tinh vi, nhiều năm không thấy, hiện tại đã có thể xuyên qua khiên, thực lực thực kinh người, cứ việc như thế, hắn cũng không muốn lùi bước.

    “Cung tiễn thủ, chuẩn bị!”

    Tiếng nói vừa dứt, từng hàng cung tiễn thủ xếp thành một đội bắn ra mũi tên trong tay, ngay sau đó hàng thứ hai lập tức đi lên. Một trận mưa tên rậm rạp bay về phía tường thành Đại Á, bắn trúng binh lính Đại Á.

    Trên tường thành, một người lính trẻ che lại chỗ ngực bị bắn trúng. Cơn đau lan tràn, thoáng chốc làm sắc mặt hắn trắng bệch. Một người lính khác lập tức thế vào vị trí của hắn.

    Người lính trúng tên trượt chân dựa lưng vào vách tường, trên mặt đầy thống khổ. Một lát sau, cảm giác đau đớn yếu bớt, hắn hơi sửng sốt, lập tức rút mũi tên, dùng tay sờ soạng, vậy mà một giọt máu cũng không chảy ra.

    Người lính hoàn toàn dại ra. Hắn không phải trúng tên sao? Sao không chết?

    Người lính cho rằng mình chết chắc rồi lại phát hiện mình không chỉ không chết, thậm chí còn không chảy máu, cảm thấy kinh hỉ, đột nhiên có cảm giác mình đang nằm mơ.

    Hắn vội vàng lột khôi giáp, ở dưới có một lớp áo màu xám, đó là miên giáp được phát lúc trước. Nơi trúng tên có một vết lõm nho nhỏ, không thể nghi ngờ, miên giáp đã cứu mạng hắn.

    Người lính đột nhiên đứng lên, hắn muốn tìm người chia sẻ chuyện này.

    Người lính vừa thay vào vị trí đó phát hiện có người đập vai mình, quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc mang theo kinh hỉ, tức khắc hoảng sợ, thiếu chút nữa đã bị binh lính Dung Quốc chém trúng, vội vàng dùng đao đâm đối phương, tạm thời giải quyết nguy cơ.

    Nhìn chiến hữu lông tóc không tổn hao, mặt hắn ngệt ra, không phải người này bị trúng tên chết sao? Bị bắn trúng ngực căn bản không sống được.

    Lại có các binh lính khác trúng tên, không ngoại lệ đều không chết. Họ rốt cuộc phát hiện ra bí mật của miên giáp, thứ này lại có thể ngăn trở mũi tên của địch, quả thực là khó tin.

    Sinh mệnh được bảo đảm, máu trong thân thể tức khắc sôi trào, họ càng thêm dũng mãnh giết địch.

    “Xem ra hiệu quả không tồi.” Việt Thất vừa lòng nhìn. Ngay từ đầu hắn cũng không quá tin tưởng, sau khi trải qua thí nghiệm mới phát hiện, miên giáp có lẽ không thể cận chiến, nhưng có thể bảo đảm sẽ không bị mũi tên đoạt tánh mạng, tương đương với một tấm phù bảo mệnh.

    Trong mắt Phó Vô Thiên lưu chuyển quang mang vô tình, “Tất cả mới chỉ bắt đầu.”

    Không bao lâu, Địch Giải Dương cùng các tướng lĩnh chú ý tới một hiện tượng quái dị.

    Tống tướng quân xoa xoa hai mắt, “Tướng quân, ta có phải nhìn lầm rồi không, binh lính của Đại Á dường như không hề suy giảm.”

    Mặc dù có binh lính chết, nhưng số lượng không nhiều lắm. Vốn tưởng rằng có cung tiễn cùng nỏ, nhân số thương vong đối phương sẽ tăng đáng kể, nhưng biến hóa này không lớn, số lượng binh lính trên tường thành Đại Á giống như vẫn luôn không biến.

    “Tình huống có biến.” Địch Giải Dương không cho rằng đây là ảo giác, hắn đã chú ý thấy một binh sĩ bị mũi tên bắn trúng, không một hồi lại đứng lên anh dũng giết địch, biểu hiện hoàn toàn không giống như đã trúng tên, trong lòng lập tức hiện lên một ý nghĩ vớ vẩn.

    Không chỉ hắn, tướng lãnh khác cũng có ý tưởng vớ vẩn này.

    Binh lính Đại Á có khả năng bất tử?

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ