Home Đam Mỹ Đại Địa Chủ – Chương 360: Hàng không bán

    Đại Địa Chủ – Chương 360: Hàng không bán

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ

    Hình Hà nhanh chóng cho ra câu trả lời. Số thuyền giảm bớt, cũng đưa ra điều kiện, nhưng đều nằm trong dự kiến của họ, đối tượng hợp tác quan trọng cũng không có khả năng lập tức cho mượn nhiều thuyền như vậy.

    “Hình lão bản điều kiện là gì?” Phó Vô Thiên hỏi, chỉ cần trong phạm vi họ có thể tiếp thu.

    Hình Hà lúc này lại nhìn sang Cung Vân, “Vị này hẳn cũng là thủ hạ của Quận Vương, không biết xưng hô thế nào?”

    Cung Vân ngước mắt nhìn hắn, lại không lập tức mở miệng mà nhìn về phía Phó Vô Thiên, được cho phép mới ngắn gọn trả lời, “Cung Vân.”

    “Tên rất hay, giống tên ta chỉ có hai chữ. Đây cũng là một loại duyên phận, ngươi nói có phải không, Cung tướng quân?” Hình Hà cảm thấy cái tên này rất xứng đôi với hắn, cười đến thực chân thành.

    Cung Vân nhìn hắn không thể hiểu được. Người này đầu óc có phải có tật, Đại Á có rất nhiều người có tên hai chữ, nếu này cũng có thể gọi là duyên phận, duyên phận như vậy cũng quá dễ dàng đạt tới. Vì tính cách, mấy lời này hắn sẽ không nói ra.

    “Hình lão bản còn chưa trả lời Vương gia.”

    Hình Hà cũng không thèm để ý, quay ra nhìn Phó Vô Thiên đang rất có hứng thú nhìn họ, nói: “Quận Vương phải đi, khẳng định muốn có người ở lại trông coi chuyện bên này, điều kiện của ta là Cung tướng quân ở lại.”

    Lời này vừa nói ra, mọi người đều lộ vẻ ngoài ý muốn.

    Phó Vô Thiên nhướng mày. Đây căn bản không coi như là điều kiện, chính như Hình Hà nói, chuyện bên này xác thật cần phải có người nhìn. Hắn vốn muốn Quản Túc ở lại, rốt cuộc Cung Vân đối không rõ tình huống ở đây, nhưng không có nghĩa Cung Vân không thể ở lại, nếu có tất yếu.

    “Vương gia, ta không thích hợp.” Cung Vân không muốn ở lại, hắn cảm thấy hắn càng thích hợp đi Ninh Thủy hải vực. Hắn không biết Hình Hà vì sao lại đưa ra điều kiện này, thật không thể hiểu được, hắn cho rằng không cần phải.

    “Không thử xem, Cung tướng quân sao biết mình không thích hợp?” Hình Hà nhìn hắn, tươi cười ý vị sâu xa.

    Cung Vân tức khắc nhăn mày thành chữ xuyên (川), “Hình lão bản lại vì sao muốn ta ở lại, công việc đóng tàu ta dốt đặc cán mai, không thể cung cấp ý kiến.”

    Hình Hà cười nói: “Cung tướng quân nhiều lo lắng. Đóng thuyền đã có sư phó xử lý, ngươi ở lại chủ yếu vì những công đoạn cuối. Cung tướng quân vừa thấy là biết năng lực kiệt xuất, Hình mỗ chỉ cho rằng ngươi càng có thể đảm nhiệm mà thôi, tuyệt không có ý khác.”

    Cung Vân nhìn về phía Vương gia. Hắn hoàn toàn không biết tình huống bên này, chỉ biết là đang đóng thuyền.

    Phó Vô Thiên trầm mặc rồi gật đầu, “Đại khái lại quá một tháng, xưởng tàu Noah sẽ làm ra thành phẩm, đến lúc đó còn cần thử nghiệm, nếu kết quả không tồi sẽ chế tạo hàng loạt, sau đó đưa lên chiến trường.”

    Cung Vân hiểu, đó là chiến thuyền của Đại Á, cho nên rất quan trọng, “Một khi đã vậy, thuộc hạ tự nguyện ở lại.”

    Hình Hà lộ ra một cái cười thực hiện được mục đích không dễ phát giác, phát hiện có người đang nhìn hắn, nghiêng đầu liền đụng phải tầm mắt của Vương phi. Ánh mắt bình tĩnh mang theo một chút xem kỹ, không biết đã phát hiện mục đích của hắn hay không.

    Phó Vô Thiên kỳ thật cũng nhìn ra được Hình Hà có mục đích khác, tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, nhưng cảm giác không phải chuyện xấu. Dù sao xác thật phải có người ở lại, Cung Vân ở lại cũng không sao, liền nói: “Quyết định vậy đi, Hình lão bản khi nào có thể cho mượn thuyền? Bổn vương hy vọng càng nhanh càng tốt.”

    “Quận Vương yên tâm, buổi sáng ngày mai các ngươi có thể ở cảng nhìn thấy sáu chiếc Tiêm Đao thuyền.” Sáu chiếc là cực hạn, không thể nhiều hơn. Số còn lại không phải đang được sử dụng thì chính là đang ở nơi khác, không về kịp, cho nên không phải hắn không muốn, mà là không có.

    Trở lại Phó An phủ, An Tử Nhiên nói kết quả cho Quản Túc.

    Không cần ở lại, Quản Túc khá bất ngờ. Hắn đã chuẩn bị phải tách khỏi Thiệu Phi, nhưng Cung Vân ở lại vẫn làm hắn không hiểu được.

    “Đây là vì cái gì?” Thiệu Phi chớp chớp mắt, cũng muốn biết đáp án.

    “Vấn đề này…… Về sau các ngươi sẽ biết.” An Tử Nhiên nói rất thần bí, giống như đã biết cái gì.

    Thiệu Phi không thích bị nhử, lẩm bẩm: “Thiết, úp úp mở mở, cùng lắm thì ta đi hỏi Cung Vân, hắn khẳng định sẽ nói cho ta.”

    An Tử Nhiên cười mà không nói. Quản Túc thấy thế, đột nhiên cảm thấy chính Cung Vân khả năng cũng không biết.

    Buổi tối, Thiệu Phi hưng phấn chạy đi tìm Cung Vân, quả nhiên không thu được nhau đáp án. Cung Vân nếu biết thì cũng không cần nghi hoặc, tuy rằng Hình Hà đưa ra lý do, nhưng hắn không phải dễ lừa, lý do đó căn bản không có tính thuyết phục.

    Ngày xuất phát thực mau tới rồi. Thiệu Phi cũng không rối rắm nữa, vô cùng cao hứng kéo Quản Túc ra cảng, vui sướng không cần tách khỏi Quản Túc làm hắn ném Cung Vân ra sau đầu.

    Cung Vân tới mang theo một số vật tư quan trọng, bởi vì thời gian gấp gáp cho nên cũng không nhiều. Có một phần đã gửi đi trước bằng đường bộ, nhưng cuối cùng khả năng sẽ tới đích trễ hơn họ.

    Cung Vân đi tiễn họ. Sáu chiếc Tiêm Đao thuyền, cộng thêm hai chiếc khi hắn tới đây, chậm rãi ra khỏi cảng, chậm rãi biến mất trước mặt. Nếu không phải điều kiện vô duyên vô cớ của Hình Hà, hắn giờ phút này đang ở trên thuyền.

    Hình Hà đi tới, lại không mở miệng.

    Cung Vân thu hồi tầm mắt, không thèm liếc đối phương một cái liền xoay người đi.

    Hình Hà khẽ cười một tiếng, đi theo sau, “Cung tướng quân chẳng lẽ giận Hình mỗ giữ ngươi ở lại Kiến Phủ?”

    Cung Vân đột nhiên dừng bước, mặt vô biểu tình nhìn hắn nói: “Vương gia nếu tín nhiệm ngươi, ta tự nhiên vâng theo Vương gia phân phó, nhưng nếu ngươi dám làm ra chuyện bất lợi với chúng ta, ta sẽ không buông tha ngươi.”

    Người bị uy hiếp lại không lộ ra chút nào sợ hãi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, ý cười khắc họa trên khuôn mặt anh tuấn làm hắn thoạt nhìn thực chân thành.

    “Cung tướng quân yên tâm, Hình mỗ rất có tự mình hiểu lấy. Quận Vương là người nào, Hình mỗ không ngốc đi đối khácng với Đại Á. Kế tiếp chúng ta khả năng sẽ thường xuyên gặp mặt, thỉnh Cung tướng quân nhiều chỉ giáo.”

    Cung Vân không bị lời nói đả động, mày nhăn lại, cảm thấy ánh mắt đối phương quá nóng cháy.

    “Chỉ giáo không dám nhận.” Ném xuống những lời này, Cung Vân rời đi trước.

    Hình Hà lần này không đuổi theo.

    Hai hộ vệ đi tới, một người trong đó mở miệng: “Lão gia, vị Cung tướng quân này thoạt nhìn là người mềm cứng không ăn, lão gia xum xoe như vậy, hắn chưa chắc sẽ tiếp thu.”

    Hai người đi theo Hình Hà cũng gần mười năm, thấy lão gia đối xử khác với Cung Vân liền đoán được Cung tướng quân chính là mục tiêu của lão gia. Nói thật, họ cực kỳ bất ngờ. Lão gia độc thân nhiều năm như vậy, họ chưa từng thấy hắn lộ vẻ hứng thú với ai, hiện tại thật vất vả có một người, đối tượng lại là nam.

    Hai người không cấm hoài nghi, chẳng lẽ lão gia nhiều năm qua vẫn luôn không thành thân sinh con, là bởi vì hắn kỳ thật thích nam nhân?

    “Không thử xem thì sao biết?” Hình Hà chắp tay sau lưng tản bộ theo hướng Cung Vân rời đi, vẻ mặt rất nhàn nhã.

    Hộ vệ còn lại nhịn nhẫn, vẫn quyết định nói thật, “Lão gia, A Kỳ cho rằng Cung tướng quân không giống loại người sẽ khuất cư dưới thân nam nhân khác.”

    “Các ngươi không cảm thấy, như vậy mới càng có ý nghĩa khiêu chiến sao?” Hình Hà hứng thú rất nùng, hắn cũng không biết mình vì sao sẽ nhìn Cung Vân với đôi mắt khác. Hắn trước kia không tin tưởng nhất kiến chung tình, nhưng hắn lại ở tuổi sắp bốn mươi coi trọng một nam nhân, thật không thể tưởng tượng.

    “Lão gia đừng quên, giá trị vũ lực của Cung tướng quân ở trên ngài.” Lão gia biết chút võ công, nhưng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Cung tướng quân thân kinh bách chiến, thường xuyên chiến đấu nơi sa trường.

    Hình Hà cười lắc đầu, không giải thích.

    Giá trị vũ lực cao thì thế nào, khi một người lâm vào bể tình, đầu óc sẽ biến thành một mảnh hồ nhão, mất đi năng lực tự hỏi cùng phán đoán, vũ lực cao cũng không có tác dụng. Loại chuyện này nói họ cũng không hiểu.

    Cùng lúc đó, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đang ngồi thuyền xuôi theo dòng nước Long Giang mênh mông cuồn cuộn, nhanh chóng tới đích.

    An Tử Nhiên ngồi ở đầu thuyền, phía trước là nước sông cuồn cuộn. Dòng nước quay cuồng, sóng âm to lớn, không cẩn thận ngã xuống sẽ lập tức bị bao phủ, tuyệt không còn khả năng sống sót.

    Phó Vô Thiên đi tới phía sau, ôm lấy hắn nói: “Vương phi đang nghĩ gì?”

    Dòng nước rít gào bao trùm giọng nói, An Tử Nhiên vẫn nghe được, thân thể ngả ra sau, dựa vào lòng hắn, “Vương gia đoán xem?”

    “Nghĩ đến Cung Vân?” Phó Vô Thiên cười khẽ.

    An Tử Nhiên nhướng mày, “Vương gia biết?”

    Phó Vô Thiên gác cằm lên vai hắn, lười biếng nói: “Sao có thể không biết, Hình Hà biểu hiện rõ ràng như vậy.”

    “Vậy mà còn để Cung Vân ở lại, chẳng lẽ muốn dùng Cung Vân trói chặt Hình Hà?” An Tử Nhiên thuận miệng đoán.

    Phó Vô Thiên cười nói: “Có gì không thể?”

    An Tử Nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạo nói: “Bán thủ hạ phải không?”

    Phó Vô Thiên cúi đầu hôn, thâm tình nói: “Vương phi thuộc về hàng không bán.”

    Một nắm tay nhằm thẳng cằm Phó Vô Thiên……

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ