Home Đam Mỹ Đại Địa Chủ – Chương 397: Rời đi

    Đại Địa Chủ – Chương 397: Rời đi

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ

    Nước tí tách nhỏ giọt từ khe đá trên cao, tích tụ một vũng nước nho nhỏ, một bàn chân bước lên, nước tức khắc vẩn đục.

    Địa lao của Tử Y Môn, Phó Vô Thiên đã hơn nửa tháng chưa quay lại, ám vệ canh giữ ở địa lao cách một thời gian sẽ báo cáo một lần. Nhiễm Đông người này không tồi, phế đi một chân cùng một bàn tay cũng không chịu nói.

    Cửa nhà giam mở ra. Lại lần nữa nhìn thấy Nhiễm Đông, hắn đã không giống người.

    Ám vệ không trói hắn, để hắn nằm trên giường đá. Miệng vết thương đã được rửa sạch bôi thuốc, mục đích là vì bảo mạng hắn, nếu không hắn đã sớm mất máu mà chết.

    Mất đi một bàn tay cùng một chân, hắn đã không đứng lên nổi. Cổ họng bởi vì mấy ngày nay gào rống mà cơ hồ nói không ra lời.

    Nhưng dù là vậy, hắn cũng không mở miệng.

    Hắn cuối cùng cũng biết Độc Hạt Tử vì sao sẽ phản bội thánh thượng. Đại Á có thể nghĩ ra loại hình phạt này, xác thật rất đáng kinh ngạc.

    Hắn còn không biết Tử Y Môn của hắn đã xong rồi, cũng không biết cách cục ở Độc Trấn đêm qua đã thay đổi. Lý do hắn kiên trì sống đến bây giờ đã biến mất, nếu nói ra, hắn chỉ sợ sẽ buông tay mà chết, nhưng Phó Vô Thiên không tính toán cho hắn biết tin tức này.

    “Vẫn không chịu nói sao?”

    Thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền tới tai Nhiễm Đông. Hắn gian nan nâng mí mắt, tầm mắt lại một mảnh mơ hồ, chỉ có thể thấy cái bóng, không cần nghĩ cũng biết là ai. Hắn há miệng, còn chưa kịp nói, yết hầu đã nhói đau.

    Phó Vô Thiên để ám vệ cho hắn uống nước.

    Yết hầu đột nhiên tiếp xúc với dòng nước mát lạnh có chút đau, nhưng cũng nhanh chóng giảm bớt. Nhiễm Đông không nhịn được nhanh chóng nuốt, ánh mắt lại khôi phục sáng rọi.

    “Hết hy vọng đi.” Giọng nói khô cằn như bánh xe rỉ sắt ma xát phát ra từ miệng Nhiễm Đông, đôi mắt khinh miệt nhìn Phó Vô Thiên.

    Phó Vô Thiên cũng không giận, trước khi rời đi chỉ nói một câu.

    “Bộ tình báo của Tử Y Môn không tồi.” Ngụ ý chính là ngươi không nói, bổn vương vẫn có thể từ bộ tình báo lấy được tin tức hữu dụng.

    Ngũ quan Nhiễm Đông nhăn nhúm, đã nhìn không ra bình tĩnh, tiếng hô của hắn bị cửa sắt cứng rắn dày nặng ngăn cách. Hắn không biết, Vu Hành Chi mà hắn tín nhiệm nhất bị nhốt ở nhà giam bên cạnh.

    Nhìn thấy Phó Vô Thiên, vẻ mặt và nội tâm Vu Hành Chi đều rất bình tĩnh.

    Hắn bị nhốt mấy ngày đã mơ hồ đoán được. Khả năng nào cũng có thể xảy ra, chỉ là mọi người tư duy theo quán tính, cho nên ngay từ đầu cũng không nghĩ nội gian thế nhưng sẽ là thủ lĩnh.

    Bài học xương máu!

    Nhưng cuộc đời này chỉ sợ không còn cơ hội làm lại.

    “Bổn vương rất thưởng thức ngươi, đáng tiếc ngươi là người Tử Vi Quốc.”

    Kết cục đã chú định.

    ……

    Buổi sáng hôm nay, rất nhiều người không dám tin tưởng, họ mới ngủ một giấc thôi mà Độc Trấn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

    Trong một đêm, những nhân vật chủ yếu của Sa Thủy Môn đều đã bị diệt, một thế lực cường đại biến mất.

    Còn trận chiến giữa Phách Đao Hội và Tử Y Môn, Tử Y Môn sâu không lường được trong mắt đa số người lại tổn thất thảm trọng. Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đều chết, thi thể bị Phách Đao Hội treo ở cửa, làm kinh sợ mỗi người đi qua, cũng nói cho họ, từ hôm nay trở đi, Phách Đao Hội sẽ trở thành thế lực lớn nhất duy nhất ở Độc Trấn.

    Cơ hồ toàn trấn đều cho rằng Tử Y Môn và Sa Thủy Môn bị diệt là bút tích của Phách Đao Hội. Chỉ có Phách Đao Hội mới biết, đây là thủ đoạn của một đám người từ ngoài tới nhân số không quá ba mươi.

    Nghĩ đến ngày đó nam nhân kia tìm tới cửa, họ hiện tại vẫn cảm thấy tựa như ngày hôm qua, luôn không nhịn được muốn ra giả thiết. Nếu đối phương không lựa chọn Phách Đao Hội, kết cục của họ có phải sẽ giống Sa Thủy Môn?

    Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng họ cảm thấy may mắn, ngẫu nhiên sẽ ngẫm lại, nhân sinh tựa như một hồi đánh bạc, không bước tới thì sao sẽ biết kết cục tốt đẹp có thuộc về mình.

    Phách Đao hiện tại còn nhớ rõ tràng huyết chiến tối hôm qua. Nhìn như họ chiếm cứ thượng phong, nhưng sát thủ của Trần Lâm và Cung Tam Nguyên cũng không phải ăn chay, họ đều đã trải qua nghiêm khắc huấn luyện chuyên nghiệp, khác hẳn đám sơn phỉ như họ. Tràng hỗn chiến làm họ tổn thất không ít huynh đệ.

    Lúc ấy nếu không có ám vệ ẩn thân chỗ tối trợ giúp, quân sư Hạ Thanh Bình và mấy huynh đệ quan trọng chỉ sợ đã chết dưới đao đối phương.

    Phân nhân tình thật lớn!

    Dù biết đối phương cố ý làm vậy, họ cũng rất cảm kích, cảm giác khó chịu bị buộc phải hợp tác cũng bị vuốt phẳng.

    “Mẹ nó, lão tử đời này chưa từng phục ai như vậy!” Phách Đao vuốt cái đầu trơn bóng. Hắn là hán tử trọng tình trọng nghĩa, nợ nhân tình mà không trả thì sẽ toàn thân không thoải mái.

    Những người khác cũng gật gật đầu. Họ trước nay chưa từng thấy nhân vật lợi hại như vậy. Người này mới đến bao lâu đã lật úp hai thế lực lớn ở Độc Trấn, họ rất muốn biết nam nhân rốt cuộc có thân phận gì.

    “Thanh Bình, ngươi cảm thấy đâu?”

    Hạ Thanh Bình nhìn từng đôi mắt sáng lấp lánh, ho nhẹ một tiếng: “Có một số việc vẫn không biết thì hơn, đến lúc thì ta sẽ cho các ngươi biết.”

    “Thiết! Lại là những lời này.”

    Lại nữa, mấy lời này họ đều nghe mòn cả tai.

    “Úp úp mở mở làm như cái gì cũng biết, ngươi lại lừa dối chúng ta đúng không, Thanh Bình?”

    Hạ Thanh Bình cười như không cười nói: “Các ngươi hỏi ta còn không phải vì cảm thấy ta biết cái gì, sao ta có thể làm các ngươi thất vọng, các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta không phải sao?”

    “Ác ~”

    “Không nói với các ngươi nữa, ta chuẩn bị tới Tử Y Môn một chuyến, các ngươi ở nhà thành thật cho ta. Nếu ta phát hiện các ngươi lại chọc phiền toái, trở về cho các ngươi đẹp mặt.” Hạ Thanh Bình cảnh cáo. Không có hạn chế, bọn người này nhất định sẽ lại chạy tới chạy lui.

    ……

    Hạ Thanh Bình nghĩ rằng người đàm phán sẽ là Phó Vô Thiên, kết quả xuất hiện trước mặt hắn lại là một người trẻ tuổi dung mạo thanh tuấn, khí chất sâu sắc, chính là An Tử Nhiên.

    Hắn lập tức nghĩ đến người đi cùng Phó Vô Thiên lấy đi 400 vạn lượng từ Uyển Cảnh sòng bạc, tám chín phần chính là người này, như vậy hắn rất có thể chính là nam sủng của Phó Vô Thiên, hay là phu nhân? Hắn nhanh chóng phủ định vế trước, bởi vì nếu chỉ là nam sủng, Phó Vô Thiên sẽ không phái hắn ra để đàm phám một chuyện quan trọng, cho nên vô cùng có khả năng là vế sau.

    Nghĩ vậy, Hạ Thanh Bình lập tức thu hồi tâm coi khinh, chắp tay nói: “Tại hạ Hạ Thanh Bình, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?”

    An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn hắn một cái, cuối cùng mới cong khóe miệng: “Ta họ An.”

    Chỉ một cái liếc mắt, Hạ Thanh Bình đã biết đối phương không phải người dễ trêu chọc, hơn nữa hẳn đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Đàm phán với loại người này, muốn chiếm được tiện nghi cơ hồ không có khả năng, Hạ Thanh Bình đột nhiên có dự cảm như vậy.

    Phó Vô Thiên khi trở về, Hạ Thanh Bình đang định rời đi. Lúc tới tự tin tràn đầy, lúc ra về, hắn tựa hồ đã chịu đả kích không nhỏ, đầy mặt bất đắc dĩ. Không cần phải nói, khẳng định có liên quan đến Vương phi.

    Đi vào, thấy An Tử Nhiên nhàn nhã bưng một ly trà, nhẹ nhàng thoải mái hiển nhiên tâm tình không tồi, Phó Vô Thiên cười, “Đàm phán thuận lợi?”

    An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt bạch ngọc nhiều một tia ngạo mạn ngày thường rất hiếm có: “Vương gia không cảm thấy những lời này là dư thừa sao?”

    “Là dư thừa, bổn vương sai rồi, tuyệt không có lần sau.” Phó Vô Thiên thành tâm nhận sai.

    An Tử Nhiên quyết định cố mà tha thứ, “Phách Đao Hội đã đồng ý điều kiện của chúng ta, lợi nhuận của Uyển Cảnh sòng bạc chia đôi.”

    Phó Vô Thiên giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là Vương phi.”

    Hạ Thanh Bình muốn 6:4. Họ tiêu diệt Tử Y Môn, nhưng Phách Đao Hội đáp ứng hỗ trợ quản lý sòng bạc, hơn nữa họ cũng đáp ứng ngày sau sẽ giúp họ thành lập cứ điểm ở Độc Trấn. Phòng ngừa Độc Trấn lại có thế lực khác yên lặng quật khởi, giúp một thế lực thành lập cứ điểm đối với họ là một cuộc đánh bạc, cho nên 6:4 cũng không quá.

    Kế hoạch vẫn không đuổi kịp biến hóa. Hạ Thanh Bình không ngờ gặp phải kỳ phùng địch thủ, kỹ năng độc miệng hoàn toàn không thể phát huy, cuối cùng chấm dứt với tỉ lệ 5:5. Hắn đã tưởng tượng được khi nói tin tức này cho đám người kia, họ sẽ có phản ứng gì.

    Trực giác của hắn là đúng. Khi hắn nói ra kết quả, một đám cười đến thiếu chút nữa lăn ra đất, nói cái gì mà quân sư độc miệng ngươi cũng có hôm nay.

    Hạ Thanh Bình không bực cũng không giận.

    Họ nhanh chóng biết đắc tội quân sư độc miệng sẽ có hậu quả gì.

    Khi đó, Phó Vô Thiên đã mang người của hắn rời Độc Trấn. Không còn uy hiếp, Phách Đao Hội lại sống lại, nhưng họ không tiêu dao được hai ngày đã bị Hạ Thanh Bình trêu chọc đến tâm ngứa. Nguyên nhân là hắn biết thân phận của Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, lại luôn miệng nói ‘các ngươi vẫn không cần biết thì hơn’, làm họ luôn tâm thần bất ổn.

    ……

    Rời Độc Trấn, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên lại không về Đại Á, mà đi hướng ngược lại. Mục tiêu của họ không chỉ là Tử Vi Quốc, chân chính cuộc vui vừa mới mở màn.

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ