Home Đam Mỹ Đại Địa Chủ – Chương 86: Hợp tác

    Đại Địa Chủ – Chương 86: Hợp tác

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ

    Bên trong Từ Minh cung vì câu hỏi của Thái Hoàng Thái Hậu mà trở nên yên tĩnh cực độ.

    Sùng Minh Đế nheo nheo mắt, không ngờ tổ mẫu nhanh như vậy đã biết chuyện, trong lòng dậy sóng, trên mặt vẫn là bình tĩnh vô ba, tốt xấu cũng làm Hoàng Đế hai mươi bảy năm, chuyện che dấu cảm xúc này lão vẫn là làm nhiều thành quen.

    “Đúng là có chuyện này, tổ mẫu triệu kiến tôn nhi là vì vậy?”

    Thái Hoàng Thái Hậu cũng không quanh co lòng vòng:”Đúng là vì việc này.”

    Trên mặt Sùng Minh Đế nhất thời lộ ra sự khó chịu, hừ lạnh:”Tổ mẫu, không phải quận Vương tới tìm người xin giúp đỡ đó chứ?”

    Nếu thật sự là vậy, lão tuyệt đối sẽ không khách khí.

    Mười mấy năm trước, Tiên Hoàng thoái vị ngụ lại hậu cung, về sau không hỏi chính sự, sau lại đem Phó Vô Thiên tuổi còn nhỏ tiếp vào cung nuôi nấng, Thái Hoàng Thái Hậu khi đó đã thực thích Phó Vô Thiên, cơ hồ đem y coi như tằng tôn tử(chắt) mà đối đãi.

    Điều này vẫn luôn làm Sùng Minh Đế cảm thấy bất mãn.

    Cũng chính và hai người làm như vậy, kết quả hiện giờ hại lão nơi nơi bị một cái mao đầu tiểu tử kiềm chế, mặt mũi mất sạch, rõ ràng lão mới là nhi tử cùng tôn tử của họ, nhưng họ đối với gia đình Phó Khiếu yêu thích không thôi, Phụ Hoàng thậm chí còn muốn đem ngôi vị truyền lại cho Phó Khiếu, đây luôn là cái gai trong lòng lão, làm thế nào cũng không nhổ ra được, vì vậy, giữa lão cùng Thái Hoàng Thái Hậu tuyệt đối không thể có sự thân mật giữa tổ tôn bình thường.

    “Không, quận Vương chưa từng tới tìm ta.”

    Thái Hoàng Thái Hậu nhìn ra lãnh ý trên mặt tôn tử, hít sâu một hơi.

    Bà biết Sùng Minh vẫn luôn oán hận, ban đầu bà cũng rất áy náy, nhưng chỉ cần nhớ đến những hành vi của tôn tử sau khi đăng cơ, dù bà chỉ là nữ tắc nhân gia cũng thấy được Sùng Minh không xứng ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế, nếu không có phụ tử Phó Khiếu, Đại Á chỉ sợ đã sớm mất nước.

    Tuy hằng năm ở trong thâm cung, nhưng bà không phải loại người nhãn giới hạn hẹp, cho dù có cơ hội lựa chọn lại lần nữa, bà vẫn sẽ đồng ý với quyết định của Tiên Hoàng.

    Sùng Minh Đế nói:”Tổ mẫu có gì thì cứ nói thẳng đi, Tôn nhi vẫn còn chính sự cần giải quyết.”

    Nửa câu sau nói ra thật đường đường chính chính.

    Nếu Thái Hoàng Thái Hậu còn chưa biết rõ đức hạnh của lão, chỉ sợ sẽ tin là thực, chính là mấy năm nay, đứa tôn tử này của bà chưa từng một lần nghiêm túc xử lý sự vụ gì trong triều, chỉ biết trầm mê trong mỹ sắc, mỗi lần nghe được mấy lời này, tâm bà đều giá lạnh, chút áy náy duy nhất với Sùng Minh cũng không còn.

    Thái Hoàng Thái Hậu cố hòa hoãn hô hấp:”Ngươi không thể chỉ hôn cho quận Vương.”

    Sùng Minh Đế đột ngột nhìn về phía bà, biểu tình âm lãnh:”Tổ mẫu, trẫm là Hoàng Đế!”

    Thái Hoàng Thái Hậu biết lời tiếp theo chắc chắn sẽ làm Sùng Minh tức giận, nhưng bà vẫn lựa chọn nói ra:”Ai gia biết, nhưng đây là ý chỉ của Phụ Hoàng ngươi, khi Tiên Đế còn tại đã từng hạ một mật chỉ, bất luận là kẻ nào cũng không thể chỉ hôn cho quận Vương, trừ phi y tự nguyện.”

    “Tiên Hoàng rốt cuộc có coi ta là nhi tử hay không? Vì cớ gì? Phó Khiếu không phải thân nhi tử của Phụ Hoàng, tại sao còn đối tốt với hắn, với nhi tử của hắn hơn cả trẫm, thậm chí còn khiến hai phụ tử đó nơi nơi kiềm chế trẫm?!” Sùng Minh không ngoài dự đoán cực kì phẫn nộ.

    “Hoàng Thượng.” Gương mặt vốn hiền hòa của Thái Hoàng Thái Hậu nhiều thêm một tia nghiêm túc cùng lãnh lệ, nhìn Sùng Minh, mở miệng nói rõ từng câu từng chữ:”Trước khi nói ra những lời này, ngươi có từng suy nghĩ nguyên nhân hay không? Mấy năm nay ngươi có hay không tự kiểm điểm lấy bản thân một lần?”

    Có phụ mẫu nào không muốn yêu thương tử nữ của mình chứ!

    Thái Hoàng Thái Hậu cực kì hối hận, năm đó bà thật sự không nên dung túng mẫu hậu của Sùng Minh, nếu không hiện tại tôn tử của bà cũng sẽ không biến thành thứ hôn quân như vậy, trước kia nàng không nên mắt nhắm mắt mở với hành vi của Hoàng Hậu Dung Nhàn, khiến nhi tử của Tiên Đế chỉ còn một mình Sùng Minh. Chỉ sự cạnh tranh mới có thể khiến con người ta trưởng thành, vì vậy mà tôn tử của bà mới không biết người ngồi lên ngai vị này trách nhiệm nặng nề thế nào, quả nhiên thứ gì có được quá dễ dàng thì càng không biết trân trọng.

    Sùng Minh Đế không phục la lớn:”Trẫm là Hoàng Đế, toàn bộ Đại Á là của trẫm, trẫm muốn thế nào thì là thế ấy, kẻ nào dám chỉ trích trẫm? Ngay cả Tổ mẫu, người cũng không thể!”(Vẫn có một người trị được lão này. Ai đoán được không? Trị cho ngoan ngoãn dễ bảo luôn.)

    Rống xong nhưng lời này, Sùng Minh phất tay áo, hùng hổ rời khỏi Từ Minh cung.

    Thái Hoàng Thái Hậu nhìn theo bóng dáng tức giận của tôn tử, thân mình khẽ lung lay.

    Bảo Châu vội vàng đỡ lấy bà:”Thái Hoàng Thái Hậu, cẩn trọng!”

    Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu:”Ai gia đã già rồi, không ngăn nổi Hoàng Đế nữa, hiện tại chỉ có thể đem hy vọng kí thác trên người quận vương, nếu không cơ nghiệp tổ tông sớm muộn cũng hủy trong tay hắn.”

    “Thái Hoàng Thái Hậu…”

    Thái Hoàng Thái Hậu ngăn lại lời Bảo Châu:”Đỡ ai gia đi nghỉ đi.”

    “Vâng.”

    An Tử Nhiên không biết được chuyện đã xảy ra trong Hoàng cung, nhưng ngày hôm sau, từ trong cung vẫn chưa truyền ra động tĩnh gì, cũng không còn chuyện ban tú nữ tới Phó Vương phủ, tựa hồ thực an ổn.

    Bất quá hắn không thể không bội phục sự rộng lượng của Tiên Hoàng, đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, tuyệt không để ý đến chuyện Hoàng Đế không phải là huyết mạch của mình, có lẽ trong suy nghĩ của Tiên Hoàng, chỉ cần Hoàng Đế họ Phó, còn đó có phải là nhi tử của người hay không cũng không quan trọng.

    Sau khi việc này kết thúc, Trương lão bản cũng tới tìm hắn.

    Hai người hẹn gặp tại quán trà, Phó Vô Thiên bận việc nên người đi cùng hắn là Thiệu Phi.

    Trương lão bản tới từ rất sớm, còn phân phó tiểu nhị khi nhìn thấy An Tử Nhiên thì mới hắn lên lầu hai, vì bề ngoài của hắn tương đối xuất chúng, tiểu nhị theo lời Trương lão bản mà hình dung, cơ hồ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, lập tức đưa người tới ghế lô trên lầu.

    “An công tử.”

    Trương lão bản nghe tiếng gõ liền lập tức ra mở cửa, quả nhiên là người lão đang đợi, bất quá lại nhiều thêm một người, nhìn qua có vẻ là hộ vệ, lão chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt, trong lòng càng khẳng định chắc chắn vị An công tử này thân phận không đơn giản.

    “Trương lão bản.” An Tử Nhiên hướng lão gật đầu.

    Trương lão bản vội vàng mời hắn ngồi xuống:”An công tử, mời ngồi!”

    An Tử Nhiên vừa ngồi xuống, tiểu nhị liền bưng đồ ăn tới, đều là những món chiêu bàn của quán, mang lên vẫn còn bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt khiến ba người ngòn trỏ đại động.

    Trương lão bản là một người sành ăn, khẩu vị đại khai, chính là vẫn còn nhớ tới có người bên cạnh, liền mở lời:”An công tử, trà quán này ở Quân Tử thành là rất nổi danh, đồ ăn quả thực vô cùng ngon, xin mời nếm thử.”

    An Tử Nhiên cũng không cự tuyệt, hiện giờ đã gần giữa trưa, sau khi biết địa điểm hẹn gặp là tại quán trà, hắn đã phân phó trù phòng không cần làm đồ ăn, cầm lấy đũa, nói với Thiệu Phi đứng cạnh:”Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”

    Thiệu Phi nhếch mép, không chút khách khí ngồi xuống.

    Trương lão bản lộ ra chút kinh ngạc, giữa hai người này xem ra không phải là quan hệ chủ tớ như lão đã nghĩ.

    Mặc dù chỉ vừa nhận thức, ba người cũng không quá câu nệ, nên ăn thì ăn, đôi khi giữa người quen ngược lại còn có vẻ câu nệ hơn.

    An Tử Nhiên ăn được một lúc liền nhận ra Trương lão bản cùng Thiệu Phi đều có tiềm chất thùng cơm, hắn mới ăn được một chén, hai người đã ăn tới chén thứ hai, hắn hiện tại không cần giảm béo nữa, vì vậy lượng ăn khá lớn, chỉ có thể nói lượng ăn của hai người kia quá nhiều, hệt thùng không đáy, chỉ một lát sau, thức ăn trên bàn đã bị càn quét phân nửa.

    An Tử Nhiên liếc Trương lão bản một cái.

    Hắn vẫn luôn nghĩ lượng ăn của Thiệu Phi đã rất nhiều, mỗi bữa phải ăn năm sáu bát, nhưng dù sao Thiệu Phi cũng là quân nhân, mỗi ngày làm việc đều cần thể lực cực lớn, ăn nhiều là có thể lý giải, nhưng, Trương lão bản này ăn so với Thiệu Phi còn nhiều hơn, mười phần đồ ăn, bốn phần là vào bụng lão, quả đúng là dạ dày vương.

    Kỳ thực kiếp trước lượng ăn của hắn cũng không ít, mỗi bữa đều ăn ba bát lớn, nhưng đời này, vì giảm béo mà lượng ăn giảm đi nhiều, nếu muốn ăn được như trước thì phải tập luyện thêm.

    Thiệu Phi lau miệng, ánh mắt nhìn về phía Trương lão bản có chút tỏa sáng:”Ăn tốt thật!”

    “Không dám!” Trương lão bản vẻ mặt khách khí.

    An Tử Nhiên lắc đầu, đều là thùng cơm, có gì đáng tự hào cơ chứ.

    Ăn xong xuôi, giờ là tới lúc bàn chính sự, biểu tình Trương lão bản nhất thời nghiêm túc hẳn lên, tiếp theo là chuyện liên quan tới tuổi già của lão cùng số phận của sòng bạc Phong Hoa, lão suy nghĩ vài ngày nay, cuối cùng cũng quyết định, bất quá mấy ngày nay đều có người tới quấy rầy lão.

    “An công tử, ta liền nói thẳng.” Trương lão bản đi thẳng vào vấn đề:”Ta đồng ý bán sòng bạc cho ngươi, còn có việc ngài mời ta làm quản sự, ta cũng đáp ứng, chỉ là có một điều kiện.”

    An Tử Nhiên hỏi:”Điều kiện gì?”

    “Thỉnh công tử nhất định phải bảo trụ sòng bạc Phong Hoa, dù đổi tên cũng được, ta nhất định dốc hết sức giúp ngài kinh doanh sòng bạc.”

    Trương lão bản nghiêm túc nói, chỉ cần sòng bạc tiếp tục tồn tại, lão có thể tiếp tục ở tại sòng bạc là đủ thỏa mãn rồi.

    An Tử Nhiên còn tưởng lão muốn gì nữa chứ, bảo trụ sòng bạc? Cái hắn muốn không chỉ là như vậy:”Trương lão bản, sòng bạc nhất định phải mở rộng, ta không muốn chỉ tiểu đánh tiểu nháo thôi đâu.”

    Trương lão bản sững sờ nhìn hắn, lão không chừng thật sự là gắp được quý nhân.

    “Kế tiếp chúng ta nói về chuyện giá cả đi.”

    Sòng bạc Phong Hoa tuy đã phá sản, nhưng vẫn rất có giá trị, không nói những thứ khác, chỉ bàn về vị trí, nằm tại ngã tư đường náo nhiệt nhất Quân Tử thành, lượng người qua lại đông đảo cũng chính là quảng cáo sống cho sòng bạc khi khai trương, hơn nữa diện tích sòng bạc không nhỏ.

    Nếu vào khoảng hơn mười năm trước, giá cả của sòng bạc Phong Hoa cũng không cao đến thế, nhưng đã qua nhiều năm, khu phố này cũng phát triển hơn nhiều, muốn mua được một khối đất đắc địa như vậy là phi thường khó khăn.

    Nhắc tới chuyện này, Trương lão bản lập tức thay đổi sắc mặt.

    An Tử Nhiên ra hiệu Thiệu Phi đem đồ lấy ra.

    Thiệu Phi lấy từ trong ngực ra một tập ngân phiếu, số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi tờ đều trị giá một vạn lượng, ước chừng có mười tờ, nhiều sòng bạc có kiếm cả năm cũng không làm ra được con số này.

    An Tử Nhiên đem ngân phiếu đặt tới trước mặt Trương lão bản:”Ta đã xác định giá trị của sòng bạc Phong Hoa, đây là mười vạn lượng, nếu không còn vấn đề gì nữa thì ký văn tự.”

    Trương lão bản hai tay run rẩy tiếp nhận ngân phiếu.

    Sòng bạc Phong Hoa mặc dù là một trong mười sòng bạc tốt nhất Quân Tử thành, nhưng là miễn cưỡng đứng hạng chót mà thôi, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy nhiều ngân phiếu vạn lượng đến vậy, chỉ một lần mà xuất ra đến mười trương, lão càng cảm thấy An Tử Nhiên sâu không lường được, nhưng lăn lộn ở Quân Tử thành lâu như vậy rồi, lão chưa từng nghe nói có người như vậy.

    An Tử Nhiên có bạc, mà không phải đơn giản chỉ là ‘Có’.

    Tiểu kim khố của hắn thực sự nhét đầy ngân lượng, đặc biệt là sau khi bán lương thực cho Phó Vô Thiên, tiểu kim khố thiếu chút không để hết, sau do hắn ngại phiền toái, một phần ngân lượng được đổi thành ngân phiếu mang tới Vương phủ.

    Mười vạn lượng này chính là một phần gia sản của hắn, tuy một lúc tiêu mất mười vạn lượng có hơi chút xót, nhưng hắn tin tưởng sòng bạc Phong Hoa có thể giúp hắn kiếm về càng nhiều hơn.

    Trương lão bản đối với giá này tuyệt đối không chút dị nghị, lấy vị trí cùng diện tích của sòng bạc Phong Hoa, kỳ thực không chỉ là mười vạn lượng, nhưng trong tình hình hiện tại, có thể bán được giá này đã là ngoài ý muốn của lão, càng thêm thống khoái ký văn tự chuyển giao cho An Tử Nhiên.

    Và cứ như vậy, dưới tình huống không ai ngoài ba người biết, sòng bạc Phong Hoa được chuyển nhượng.

    Thuộc truyện: Đại Địa Chủ