Đại ngốc và nhóc đần – Chương 1-3

    Thuộc truyện: Đại ngốc và nhóc đần

    Chương 01:

    Đại Ngốc và Nhóc Đần ở bên nhau rồi.

    Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là điều đương nhiên.

    Bởi vì đầu óc hai người bọn họ đều không quá tốt, giao lưu với người khác đều có chướng ngại.

    “Haiz, một người là thiên tàn, một người là địa khuyết, không phải vừa vặn ghép thành một đôi sao?” …..Giáo Bá trước kia luôn bắt nạt Nhóc Đần bình luận như vậy.

    Sự đần độn của Nhóc Đần thật sự bình thường.

    Chính là đầu óc cậu không được tốt, cho dù làm gì cũng chậm nửa nhịp so với người khác.

    Thậm chí có đôi khi chậm một nhịp, hai nhịp, ba bốn nhịp…..

    Thời điểm thức dậy thường lề mề, một lát không tìm được áo, một lát lại không tìm được giày, luôn là người cuối cùng tới lớp, thường thường không đuổi kịp tiếng chuông reo, còn cài sai cả nút áo.

    Khi đi học chép vở ghi, cậu ta lúc nào cũng không thể chép xong; khi tới kỳ thi, một tờ đề thi chỉ có thể làm được một nửa, để trống một nửa; Khi tới tiết thể dục, cho dù là bóng rổ hay là bóng đá cậu chỉ biết chạy lung tung theo sau, chạy cũng chạy không nhanh, giống hệt như một quả bóng khác trên sân làm vướng chân vướng tay.

    Nhóc Đần như vậy, muốn không bị nam sinh khác bắt nạt là chuyện không thể nào.

    Huống hồ đây lại còn là một ngôi trường nam sinh kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.

    Cậu lại trông rất “gái tính”, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to, da vừa trắng vừa mềm, giống như chỉ cần chọc một cái thôi là sẽ rách……..

    Còn là một “học sinh tài trợ” dùng tiền để vào trường.

    Quả thực là đầu chuỗi thực vật tự nhiên.

    Trong nhà Nhóc Đần có một khoản tiền nhỏ.

    Kinh tế cũng tương đối dư dả.

    Từng mưu toan dùng tiền làm cho bản thân thoát khỏi vận mệnh bị cười nhạo, bị trêu đùa.

    Nhưng cũng không có tác dụng gì.

    Giáo Bá cùng nhóm tùy tùng ngược lại còn bắt nạt cậu dữ hơn.

    Đại Ngốc không giống như Nhóc Đần.

    Anh ngốc một cách đặc biệt……nhìn một cách tổng thể mà nói, chủ yếu vì đầu óc anh suy nghĩ quá nhanh, cho nên mới có vẻ ngốc.

    Sách mà anh đọc là những tác phẩm vĩ đại ngay cả thầy cô cũng chưa chắc có thể đọc hiểu.

    Thường xuyên biến mất ở lớp học một hai tuần, sau đó đột nhiên mang về một giải thưởng gì đó làm cho cổng trường học phải treo biểu ngữ.

    Anh dường như rất si mê với sách.

    Gần như không lúc nào là không đọc sách, nghĩ vấn đề.

    Thường xuyên đi tới đi lui, liền đâm vào cột điện, như vậy còn không biết quay đầu lại, còn muốn thử đi mấy bước lên trước; đang ăn cơm, ăn rồi ăn tiện tay dùng nước tương vẽ một bức tranh lên cơm trắng; khi đang tắm, tắm được một nửa rồi đột nhiên lao từ trong phòng tắm ra, vừa kêu gào, “Nghĩ ra rồi! Tôi nghĩ ra rồi!”, vừa để mông trần nhảy múa trong ký túc xá…..

    Cúp giải thưởng anh mang về đều được khóa trong phòng lịch sử của nhà trường, biểu ngữ một hai tuần sẽ biến mất, nhưng những chuyện kỳ lạ về anh lại liên tiếp không ngừng, thường xuyên được lan truyền trong trường học, chuyện cũ vừa mới bị người ta quên đi, chuyện mới lại được bùng nổ ra……..

    Lâu ngày trôi qua, tất cả mọi người đều không còn nhớ rõ anh thông minh thế nào.

    Chỉ nhớ rõ anh là Đại Ngốc hành vi cổ quái mà thôi.

    Đại Ngốc cũng chẳng hề quan tâm.

    Vóc người anh rất cao, im lặng thiếu hụt biểu tình, giống như một động vật ăn cỏ cỡ lớn.

    Yên lặng ngồi ở góc cuối cùng của phòng học, gặm nhấm sách vở của anh.

    Hai người như vậy, vốn không nên có bất cứ thứ gì tương đồng.

    Nhưng mà có một lần, minh tinh mà Nhóc Đần thích được mời tới trường học biểu diễn.

    Đó là một minh tinh rất nổi tiếng.

    Học sinh toàn trường đều chen chúc nhau tới xem.

    Nhóc Đần cũng rất muốn xem.

    Nhưng mà cậu quá lùn, nhảy thế nào cũng không nhìn thấy.

    Giáo Bá cùng đám tùy tùng còn cố ý vây xung quanh cậu, ngăn trở tầm mắt của cậu…..

    Nhóc Đần nôn nóng sắp khóc rồi: “Tôi cho các cậu tiền, các cậu nhường cho tôi một chỗ đi!”

    Nhưng đưa tiền rồi, bọn Giáo Bá cũng không hề nhường vị trí cho cậu, ngược lại còn vây cậu chặt hơn.

    Nhóc Đần thực sự sắp khóc rồi.

    Bỗng nhiên cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, tầm nhìn đột nhiên trở nên cao hơn, trở nên trống trải hơn…..nháy mắt cậu đã nhìn rất rõ ràng minh tinh và sân khấu……….

    Cậu cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào, Đại Ngốc đã nâng cậu lên đặt trên cổ anh.

    Nhóc Đần vô cùng kinh ngạc.

    Nhất thời không biết nên nói gì.

    Giáo Bá đã tiến lên trước, dùng sức đẩy Đại Ngốc một cái: “Mày làm gì thế? Xen vào việc của người khác!”

    Đại Ngốc rất cao, nhìn có vẻ gầy nhưng mỗi ngày đều vận động, trên người đều là cơ bắp rắn chắc, bị đẩy mạnh như vậy nhưng vẫn không hề nhúc nhích chút nào, cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh trả lời: “Cậu ấy nói cậu ấy không nhìn thấy.”

    Từ ngày đó trở đi, Nhóc Đần trở thành cái đuôi nhỏ của Đại Ngốc.

    Chương 02:

    Từ ngày đó trở đi, Nhóc Đần trở thành cái đuôi nhỏ của Đại Ngốc.

    Đại Ngốc đọc sách, cậu cũng đọc sách.

    Đại Ngốc làm đề, cậu cũng làm đề.

    Đại Ngốc đi đâu, cậu cũng đi theo tới đó.

    Bên cạnh Đại Ngốc như một “lồng bảo hộ” tự nhiên, Giáo Bá không có việc gì cũng không dám tới gần, lại làm cho Nhóc Đần ít bị bắt nạt hơn rất nhiều lần.

    Ban đầu cậu còn có chút lo sợ, sợ rằng Đại Ngốc sẽ cảm thấy cậu phiền..

    Nhưng thời gian qua đi, phát hiện Đại Ngốc hồn nhiên không thèm để ý.

    Ngẫu nhiên, Đại Ngốc không đọc sách, phát hiện ra cậu vẫn còn đi theo bên cạnh, thậm chí còn có thể tốt bụng giảng bài cho cậu.

    Nhóc Đần nhẹ nhàng thở ra một hơi.

    Yên tâm thoải mái tiếp tục làm chiếc đuôi nhỏ.

    Đại Ngốc giảng đề cho cậu, cậu đương nhiên không hiểu gì….Dùng từ ngữ quá mức cao thâm, rõ ràng đều giảng bằng tiếng Trung, nhưng nghe lại giống như đang giảng bằng một ngôn ngữ khác.

    Các bạn đang đọc truyện đoản văn đam mỹ dmh tại dammydmh.com

    Nhưng mà cậu vẫn rất thích đi tìm Đại Ngốc hỏi một chút.

    Tuy rằng không hiểu gì, nhưng cảm thấy dáng vẻ anh rất giỏi.

    Tuy vậy Đại Ngốc vẫn thường có thể giải quyết được một ít vấn đề thực tế.

    Ví dụ như vấn đề buổi sáng cậu không tới lớp kịp.

    Đại Ngốc dạy cậu, buổi tối hôm trước chuẩn bị sẵn hết đồ đạc cần dùng, sáng dậy chỉ cần cầm đi.

    Hoàn mỹ đuổi kịp tiếng chuông vào lớp.

    Lại ví dụ như lúc nào cậu cũng không ghi bài xong.

    Đại Ngốc lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp bảng đen mấy tấm: “Này, cầm lấy xem.”

    Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực.

    Còn ví dụ như tiết thể dục, một mình cậu xoay vòng vòng ở bên trong.

    Đại Ngốc liền kéo cậu ra khỏi đám người.

    Chậm rãi dạy cậu, chạy vị trí như thế nào, nhận bóng thế nào, lên rổ thế nào.

    Nhóc Đần thường xuyên không học được.

    Còn thường xuyên làm sai.

    Đại Ngốc cũng không để tâm.

    Sai rồi thì từ từ sửa đúng cho cậu.

    Nhóc Đần rất tò mò: “Tại sao cậu lại không chơi cùng với người khác mà lại muốn chơi cùng với tớ?”

    Đại Ngốc: “Tôi không hiểu rõ câu hỏi của cậu.”

    Nhóc Đần: “Tớ vận động rất gà, học cũng dốt, cũng không biết cái gì cả, cậu, cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?”

    Đại Ngốc làm động tác úp rổ vô cùng đẹp trước mắt cậu, rơi xuống đất mới nói: “Nếu nói về vận động, so với tôi thì toàn bộ nam sinh trong lớp đều là gà. Nói về học tập, tôi đạt điểm tối đa, người khác đều không thi được điểm tối đa. Thứ mà tôi biết, đại đa số mọi người đều không biết…..Cho nên, nếu bàn về những phương diện kia, trong mắt của tôi, kỳ thực mọi người không có gì khác biệt cả.”

    “Ờ…….”

    Nhóc Đần lên tiếng.

    Đây là lần đầu tiên cậu không bị nói là đặc biệt đần.

    Lần đầu tiên có người coi cậu như người bình thường.

    Đây là điều mà cậu đã mong mỏi bao lâu nay.

    Nhưng không biết vì sao, cậu lại không hề vui sướng như trong tưởng tượng……..

    “Sao thế? Không vui hả?”

    “Không đâu………..cậu cũng rất thực tế……….”

    “Vậy tôi vẫn còn một câu thực tế nữa cậu có muốn nghe hay không?”

    “Câu gì?”

    Đại Ngốc sờ sờ đầu của cậu: “Tuy rằng cậu không thông minh được như bọn họ, cũng không giỏi như bọn họ, nhưng cậu tương đối đáng yêu…..ừm, đáng yêu nhất.”

    “Ờ!” Nhóc Đần thoáng cái trở nên vui vẻ, “Tớ đáng yêu nhất!”

    Chương 03:

    Khi phân lại ký túc xá, Đại Ngốc và Nhóc Đần được phân chung một phòng.

    Ký túc xá chỉ có hai người bọn họ.

    Nguyên nhân là do những người khác đều không muốn ở chung với bọn họ.

    Nếu như Đại Ngốc không trầm mê đọc sách hay là suy nghĩ đề bài, cũng còn coi như là người bình thường, chỉ khi nào có mục tiêu mới không thèm quan tâm tới trà nước, thâu đêm suốt sáng, giải được ra đề còn khoa chân múa tay vui sướng, là một “Học si” sống sờ sờ.

    Mà quanh năm suốt tháng, thời gian mà anh rảnh rỗi gộp lại sợ rằng cũng không đủ hai ba tuần.

    Bạn học bình thường ai có thể chịu được anh?

    Nhóc Đần thì sao…..

    Vốn chỉ là một Nhóc Đần căn bản vô hại, nhưng từ khi có quan hệ tốt với Đại Ngốc, lại trở thành một Nhóc Đần có tâm tiến bộ.

    Một khi Nhóc Đần có tâm tiến lên, thì sẽ muốn tiến bộ, muốn tiến bộ thì khó tránh khỏi muốn làm một vài thử nghiệm bước ra khỏi khu vực an toàn. Lần thử nghiệm này không phải làm sai cái này thì cũng làm loạn cái kia…….vì thế trở nên vướng chân vướng tay.

    Trước đây Giáo Bá và Nhóc Đần ở chung ký túc xá, thừa dịp cánh chim bảo vệ của Đại Ngốc không với tới, Giáo Bá âm thầm tìm Nhóc Đần gây phiền phức mấy lần, muốn làm cậu từ bỏ sự phản kháng vô vị này.

    Nhóc Đần tính tình vốn ngoan ngoãn, vê tròn đập dẹt cũng không có phản ứng gì, nhưng trong chuyện “phải cố gắng tiến bộ” này lại vô cùng ngoan cố.

    Cho dù Giáo Bá gây sức ép thế nào, cậu cũng không từ bỏ.

    Còn xuống tay trước báo cáo nhỏ với thầy, hi vọng khi đổi ký túc xá đừng phân cậu chung phòng với Giáo Bá.

    Giáo Bá sao cũng không thể tưởng tượng được, Nhóc Đần trước sau như một đần độn ngốc nghếch lại có thể có một ngày làm ra chuyện như vậy.

    Đợi khi phát hiện ra rồi, gạo sống cũng đã nấu thành cơm, Giáo Bá chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Cậu đừng nghĩ rằng như vậy là có thể yên tâm! Trường học lớn lắm, cho dù không ở ký túc xá cũng có nơi khác để xử lý cậu!”

    Nhóc Đần rất sợ hãi.

    Lập tức chạy tới bên người Đại Ngốc.

    Trốn phía dưới đống sách vở thật dày của Đại Ngốc, không dám nhúc nhích, giống như một con chim non bị sợ hãi.

    Mấy ngày nay Đại Ngốc bị một đề khó gây trở ngại, bước vào trạng thái “tượng phật đá” trong truyền thuyết, buổi sáng vừa mở mắt ra, không chải đầu, mang theo cả tổ quạ trên đỉnh đầu đi tới phòng học, lấy giấy nháp ra viết viết, vẽ vẽ, cả ngày đều ngồi tại chỗ – Không ăn, không uống, không đi vệ sinh, chỉ lo giải đề của anh, ngay cả hiệu trưởng cũng không gọi được anh, huống chi chút gợn sóng nhỏ dưới mắt.

    Nhóc Đần chen vào đây, anh cũng chỉ xê dịch sang bên cạnh, để cho Nhóc Đần có một khoảng trống ẩn thân, lại tiếp lục giở sách nghiên cứu.

    Giáo Bá cũng biết, khi Đại Ngốc chăm chú làm đề, gọi là “Lục thân không nhận (1)”.

    Nhưng một khi bị quấy rầy, đó gọi là Tu La hiện thế.

    Lần trước Giáo Bá đã từng đẩy Đại Ngốc, nhưng mà không đẩy nổi, biết rằng Đại Ngốc nhìn từ xa trông giống như “thư sinh yếu ớt”, nhưng dưới quần áo, lại không thể lường trước được.

    Cân nhắc một lát, Giáo Bá chỉ đành phẫn nộ rời đi.

    Nhóc Đần vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm bóng lưng Giáo Bá đi xa, cho tới khi hoàn toàn biến mất mới, thở ra một hơi thật lớn, ngẩng đầu nhìn Đại Ngốc nói: “Thực sự đi rồi!”

    “Đương nhiên,” Đại Ngốc thoạt nhìn đang căng thẳng làm đề, trên thực tế đang vẽ hoa trên bản nháp, cúi đầu nhìn mắt Nhóc Đần lấp lánh giống như có ánh sáng đang nhảy nhót, khẽ cong khóe miệng lên, “Không phải tôi đã nói với cậu sao, tất cả phái phản động đều là hổ giấy.”

    “Ôi chao!” Nhóc Đần giống như phát hiện ra đại lục mới, “Cậu cười rồi kìa! Không ngờ cậu cũng biết cười!”

    “Tôi cũng là người, đương nhiên biết cười.”

    “Ừ………..” Nhóc Đần cảm thấy rất có lý, cũng gật gật đầu, nhìn ngắm cẩn thận nói, “Cậu cười lên trông rất đẹp! Tại sao bình thường lại không cười?”

    “Không có chuyện gì đáng cười cả, tại sao lại phải cười?” Đại Ngốc hỏi ngược lại, “Tôi có thể cười được với những người đó sao?”

    Nhóc Đần lại cảm thấy được có lý, lại gật đầu: “Nói cũng đúng, tớ cũng không thể cười được với những người đó.” Nói xong còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, “Hôm nay cảm ơn cậu nhé!”

    “Tại sao lại phải cảm ơn tôi?”

    “Cậu giúp tớ đuổi người xấu đi!”

    “Không phải là tôi đuổi đi,” Đại Ngốc phản bác lại cậu, “Rõ ràng tôi cũng chưa giúp gì, chỉ ngồi đây làm đề mà thôi…….là cậu rất dũng cảm, đuổi người xấu đi.”

    Nhóc Đần đột nhiên mở to mắt.

    Cậu cảm thấy Đại Ngốc thực sự là rất rất rất rất rất rất lợi hại.

    Cho dù nói gì đều rất có lý!

    Vì thế cậu lại dùng sức gật đầu, nhẹ nhàng nắm bàn tay lại: “Cậu nói đúng! Là tớ rất dũng cảm!”

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    (1): Lục thân không nhận: Chẳng quen biết bố con nhà thằng nào hết, lục thân ở đây bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.

    Thuộc truyện: Đại ngốc và nhóc đần