Home Đam Mỹ Đại Nịnh Thần – Quyển 4 – Chương 6: Sẽ không để ý

    Đại Nịnh Thần – Quyển 4 – Chương 6: Sẽ không để ý

    Thuộc truyện: Đại Nịnh Thần

    Chương thứ sáu – Sẽ không để ý

    Nếu không phải Bắc Thần Diêu Quang xuất thủ, Lưu Bá Hề rất muốn trực tiếp đem Dạ Vị Ương cùng tiểu hồ ly vác về, hắn không muốn đại tiểu hồ ly ở Bắc Thần quốc cho dù là nửa khắc.

    Bất quá trước khi đi, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề cũng không yên tâm để Dạ Vị Ương một mình ở Bắc Thần quốc, kết quả làm cho Thường Thiếu Điển lưu lại.

    Nghe nói Chước Hoa cũng sắp đến đây, người nọ tuy rằng thương thế chưa khỏi, nhưng lần này đi Bắc Thần quốc không phải để đánh nhau, dù sao nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, còn có Bắc Thần Diêu Quang xuất tiền xuất lực, Tịch Thiên Thương quyết đoán phái Chước Hoa đến Bắc Thần quốc tịnh dưỡng.

    Chẳng qua Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương ở chưa bao lâu liền rời đi, vừa cùng tiểu hồ ly tụ hội lại phải chia xa, Dạ Vị Ương trong lòng mặc dù tiếc nuối nhưng cũng chẳng còn cách khác.

    Ai bảo hai người kia, một người là Đại tướng quân, một người hoàng đế làm chi?

    Ngày Bá Hề bọn họ ly khai Dạ Vị Ương không có đi tiễn, hắn xưa nay không thích cảnh tượng biệt ly, tuy rằng trước kia hắn từng trộm tiễn Đại tướng quân, nhưng hôm nay có tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương không muốn nhìn thấy tiểu hồ ly thương tâm.

    Mặc dù như thế, tiểu hồ ly tỉnh dậy không thấy Tịch ba ba và Lưu ba ba, liền liên tục hỏi hai ba ba đi đâu vậy.

    May mắn Bắc Thần Diêu Quang quay về đúng lúc, còn mang theo một đống đồ ăn ngon thành công đem lực chú ý của tiểu hồ ly hấp dẫn, bằng không chẳng biết tiểu hồ ly sẽ khóc thành dạng gì.

    “Chuyện của ngươi xử lý xong rồi?” Dạ Vị Ương nghi hoặc nhìn nam nhân trở về phi thường đúng lúc kia, hoàng đế không phải là một đám vội muốn sống muốn chết sao?

    “Không có.”

    Đem tiểu hồ ly chặt chẽ ôm vào lòng, Bắc Thần Diêu Quang hít sâu một hơi cảm thụ ấm áp quen thuộc, hắn nhớ nam nhân này, cũng nhớ tiểu hồ ly.

    “Vậy ngươi tại sao…”

    Dạ Vị Ương còn chưa mở miệng, Bắc Thần Diêu Quang liền giải thích: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ta từng nói với ngươi, đợi khi nào thế cục Bắc Thần quốc ổn định, qua vài năm nữa, ta sẽ đem hoàng vị truyền cho thân nhân.”

    “Ngươi thật sự tính làm như vậy?”

    Dạ Vị Ương có chút kinh ngạc, Bắc Thần Diêu Quang quả thực từng nói thế, lại xem tính cách nhất quán của người này, Bắc Thần Diêu Quang khi đó đích xác không phải là tùy tiện nói chơi.

    Loại chuyện quyền lực này, không phải nói buông là có thể buông, cho dù sau này Bắc Thần Diêu Quang không làm hoàng đế vẫn có khả năng khống chế Bắc Thần quốc, nhưng hai chữ “hoàng vị” bản thân nó cũng là quyền lực rất lớn.

    “Quyền lực, địa vị, những thứ này không phải mục tiêu ta theo đuổi.” Bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang nhìn vào đôi con ngươi Dạ Vị Ương, nhấn mạnh từng tiếng: “Từ đầu đến cuối, chỉ cần có ngươi.”

    “Trong tay nắm quyền lực to lớn thì sao, nếu không có cách hảo hảo bồi ngươi, vậy hết thảy có ý nghĩa gì?”

    Bất luận là ai nghe những lời này đều sẽ cảm động, Dạ Vị Ương càng không ngoại lệ, nhất là ở thời điểm mở lòng với Bắc Thần Diêu Quang, lực trùng kích càng thêm lợi hại.

    “Vị Ương, ta muốn bồi ngươi, cùng ngươi chăm sóc hài tử.”

    Hai tay nhẹ nhàng phủng trên gò má nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang hôn lên môi Dạ Vị Ương, nỉ non nói: “Cho ta thời gian ba năm, từ nay về sau, ta chỉ bồi bên cạnh ngươi cùng Thiên Hữu.”

    “Thiên nam địa bắc, ngươi muốn đi nơi nào, chúng ta liền đi chỗ đó…”

    ,,,,,,,

    ,,,,,,,

    Ở trong nhà tịnh dưỡng một tháng, Dạ Vị Ương ăn ngon ngủ ngon, thường thường vận động một chút, hiện giờ thân thể đã khôi phục như trước khi sinh bảo bảo, có thể chạy có thể nhảy có thể đánh người.

    Bắc Thần Diêu Quang đem sự tình giao cho Bắc Thần Nguyệt xử lý, chính mình cả ngày bồi bên người Dạ Vị Ương, mắt thấy thân thể Dạ Vị Ương đã tốt lên, liền tính toán mang Dạ Vị Ương chuyển đến thành phụ cận, nhìn một chút, trước khi tuyết rơi một đường du lãm đến Tử Vi thành.

    Tuy nói có người bồi bên cạnh rất tốt, chính là Dạ Vị Ương khó tránh suy nghĩ, bọn họ ở đây ăn no ngủ say, để Bắc Thần Nguyệt một mình trong hoàng cung, phải chăng quá tịch mịch?

    Dựa theo lý giải của Bắc Thần Diêu Quang, Bắc Thần Nguyệt đối với chuyện trở thành nữ hoàng rất có hứng thú, nếu muốn lên làm hoàng đế, trước đó vài năm phải tích cực rèn luyện, học tập tích lũy kinh nghiệm.

    Ba năm là thời hạn Bắc Thần Diêu Quang đưa ra cho Bắc Thần Nguyệt, sự tình đã làm liền không thể xảy ra sơ sót.

    Tiểu hồ ly ra đời chưa bao lâu còn không có hảo hảo nhìn thấy thế giới bên ngoài, Dạ Vị Ương thừa cơ hội này, cùng Bắc Thần Diêu Quang mang theo tiểu hồ ly xuất môn.

    Vì không muốn người khác chú ý, Bắc Thần Diêu Quang làm cho những người đi theo ăn mặc bình dân, giống như thời gian trước Bắc Thần Diêu Quang du ngoạn ở các quốc gia, đều lấy thân phận là thương nhân hành sự.

    Sau khi ly khai khỏi thành, đoàn người bọn họ liền tiến vào địa phương gọi là Hà Hoa trấn.

    Nếu đã tên là Hà Hoa trấn, không hề nghi ngờ chung quanh trấn nhỏ này nổi danh nhất chính là hoa sen, mùa thu đúng là thời gian tốt để thưởng sen, Bắc Thần Diêu Quang liền ra lệnh ở Hà Hoa trấn nghỉ lại, ra tay hào phóng bao trọn gian khách điếm.

    Tiểu hồ ly tới được địa phương mới tò mò không thôi, giữa trưa vừa tiến vào khách điếm nghỉ ngơi không bao lâu, liền ồn ào nói muốn ra ngoài ngoạn.

    “Phụ thân mệt mỏi, cha cùng ngươi đi được không?”

    Bắc Thần Diêu Quang cười xoa đầu tiểu hồ ly, trong mắt ánh lên tia từ ái khiến Thường Thiếu Điển bên cạnh nhìn đến ngây ngốc, người này thật sự là đại biến thái giết người không chớp mắt trong lời đồn sao?

    Nhìn Bắc Thần Diêu Quang mang tiểu hồ ly xuất môn tản bộ, Thường Thiếu Điển một bên cấp Dạ Vị Ương đang lười biếng xoa bóp vai, một bên cảm thán.

    “Vẫn là đại nhân lợi hại, thời điểm lần đầu tiên ta gặp Diêu Quang bệ hạ ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn.”

    Đôi mắt kia tựa như con dao nhỏ, có thể vô tung vô ảnh đem người đối diện cắt thành từng mảnh nhỏ, Thường Thiếu Điển nghĩ tới liền run rẩy một trận.

    W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

    “Ta không có gì lợi hại.” Dạ Vị Ương lắc đầu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, Bắc Thần Diêu Quang cùng tiểu hồ ly rời khỏi khách điểm trên đường tản bộ, nhìn bóng dáng đôi phụ tử kia, cười nói: “Này đều là Bắc Thần Diêu Quang cam tâm tình nguyện trả giá, cho dù ta không làm gì, hắn cũng sẽ như vậy.”

    “Đại nhân… Ngài đối với Diêu Quang bệ hạ là…” Thường Thiếu Điển nhỏ giọng hỏi.

    “Lòng ta không phải đá, người đối tốt với ta không nhất định sẽ yêu ta, mà Bắc Thần Diêu Quang này chính là làm cho chậm rãi yêu hắn.”

    “Hiện giờ ngay cả hài tử cũng đã có, còn nói gì đến yêu hay không yêu.” Dạ Vị Ương ở bên bàn ngồi xuống, hắn từ trong ngực xuất ra ba phong thư, trong đó có hai bức là Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề gửi đến từ Thiên kinh, bức còn lại chính là của Lý tướng quân gửi đến từ Côn Châu.

    Buổi sáng hôm nay hắn vừa thu được thư tín, Dạ Vị Ương đầu tiên mở phong thư của Lý tướng quân.

    Vừa mở ra, nguyên lai là Lý tướng đối với chuyện hắn ở Côn Châu cứu Lý phu nhân và đứa nhỏ đặc biệt gửi thư cảm tạ, Lý tướng quân và Lý phu nhân vốn tính toán tự mình hướng đại ân nhân là Dạ Vị Ương cảm tạ, đáng tiếc Dạ Vị Ương vẫn chưa trở về Côn Châu, bọn họ chỉ còn cách viết thư gửi đi.

    Kỳ thực chuyện về Lý phu nhân trước đó Tịch Thiên Thương đã từng đề cập với Dạ Vị Ương.

    Lý phu nhân đối với thành kiến Dạ Vị Ương cảm thấy thập phần áy náy, ngày đó thời điểm Dạ Vị Ương cứu đứa nhỏ lộ ra cái đuôi, ngoài trừ nàng còn có những người khác đều nhìn thấy.

    Sau đó thôn dân được cứu lớn tiếng ồn ào nói Dạ Vị Ương là yêu quái, Lý phu nhân quyết đoán đứng dậy nói thôn dân kia bị sóng thần đánh cho hỏng đầu, suốt ngày ăn nói bậy bạ, cư nhiên đem đại ân nhân nói thành yêu quái, ngoài ra còn đặc biệt cảnh cáo xuống, ai dám nói Dạ Vị Ương là yêu quái liền không phải là dân chúng Côn Châu.

    Lời nói của thôn dân kia tự nhiên không ai tin tưởng, cho dù dân gian đồn thổi, cũng sẽ có người tưởng thật.

    Dạ Vị Ương âm thầm cảm thán, hắn không hề hối hận ngày đó vì cứu đứa nhỏ của Lý phu nhân mà bị nước biển cuốn đi, tuy rằng hắn rất sợ chết nhưng nhìn thấy đứa nhỏ chết trước mặt mình, kia mới là chuyện làm cho Dạ Vị Ương hối hận suốt đời.

    Hiện giờ Lý phu nhân đối với hắn không còn thành kiến, mọi người đều không có việc gì, không phải rất tốt sao?

    Dạ Vị Ương lúc này gấp thư lại, về sau đi ngang Côn Châu nhất định sẽ đến thăm cả nhà Lý tướng quân.

    Dạ Vị Ương lại mở thư của Lưu Bá Hề, Đại tướng quân vẫn đang ở tại Côn Châu, Đông đảo còn nghiệt căn chưa trừ, bất quá chỉ là một đám tôm cá, chờ dọn xong đám tôm cá này, Đại tướng quân đã có thể tự mình cưỡi ngựa đến đón hắn cùng hài tử.

    Ngoài ra, trong thư còn có một khối ngọc bội nho nhỏ, đúng là ngọc bội ngày đó hắn đưa cho Lý tướng quân, hiện giờ đã trở về tay hắn.

    Dạ Vị Ương cuối cùng mở ra thư của Tịch Thiên Thương, xú hoàng đế kia viết thư chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi, một là nói gần đây có đại thần buộc hắn tuyển phi, do đó cầu phu nhân cho một diệu kế. Hai là trước kia hắn đáp ứng Dạ Vị Ương bồi tiểu hồ ly cùng nhau thảo luận vấn đề gia đình hòa thuận, Tịch Thiên Thương ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghĩ được một biện pháp, biện pháp chính là đi tìm một người, vì thế hướng Dạ Vị Ương tìm gia gia của tiểu hồ ly.

    Phi phi phi! Tịch Thiên Thương này cũng đủ giảo hoạt, lúc ấy tự tin tràn đầy nói sẽ tìm được cách, nguyên lai cách của hắn chính đi tìm sư phó.

    “Ai, hoàng thượng không may mắn như Diêu Quang bệ hạ, bên người có muội muội có thể tín nhiệm, hơn nữa còn là máu mủ chính thống, có hậu phương chống lưng, vị trí ở Bắc Thần quốc bền chắc, làm sao giống Hoàng thượng, thân cô thế cô.”

    Biết Hoàng thượng bị buộc tuyển phi, Thường Thiếu Điển sợ Hoàng thượng nhà mình trong lòng Dạ đại nhân không còn vị trí, vội ở bên cạnh giải thích.

    Truyền vị sự tình này nói thật đơn giản, hành động thức tế ngược lại gian nan hơn nhiều.

    Đầu tiên phải có người đủ lực và đáng tín nhiệm, nếu không về sau dù được truyền vị, đối phương cũng cảm thấy sự tồn tại của ngươi là một loại uy hiếp, chung quy sẽ có ngày quyết tâm tận diệt ngươi.

    Bên cạnh Tịch Thiên Thương không thiếu người đáng tin cậy, thiếu chính là người có đủ tư cách ngồi lên hoàng vị.

    Bắc Thần Nguyệt có thể, bởi vì nàng là huyết mạch hoàng gia, nhưng Tịch Thiên Thương đi nơi nào tìm được người như vậy, mà có thì chính là Tịch Thiên Nguyên, nếu đem hoàng vị tặng cho Tịch Thiên Nguyên, phỏng chừng cả đời này Tịch Thiên Nguyên sẽ sai người đuổi giết Tịch Thiên Thương, huống chi hiện tại Tịch Thiên Nguyên đã bị giao trong ngục.

    Ngươi nói tìm một danh sĩ hiền đức tiếp vị thì sao?

    Tịch Thiên Thương đồng ý, nhưng triều thần nhất định sẽ không đồng ý.

    Chuyện tuyển phi tuy nói Tịch Thiên Thương muốn Dạ Vị Ương nghĩ dùm biện pháp, còn không bằng nói Tịch Thiên Thương chủ động cho nam nhân biết chuyện, hơn nữa mang theo khẩu khí trêu chọc có thể thấy được Tịch Thiên Thương đối với vị trí của mình trong lòng Dạ Vị Ương không hề tin tưởng, cái gọi không hề tin tưởng chính là đại khái cảm thấy Dạ Vị Ương sẽ không chút nào để ý.

    “Thiếu Điển, bồi ta ra ngoài đi dạo một chút.”

    Dạ Vị Ương có thể lý giải tình cảnh của Tịch Thiên Thương, chẳng qua cảm giác sau này cha của tiểu hồ ly sẽ có thê nhi, lòng hắn có một loại quái dị nói không nên lời.

    Hết chương thứ sáu

    Thuộc truyện: Đại Nịnh Thần